Phôi Đạo/ Hoại đạo
Chương 45: Vụ án thứ 6 – khẩn cấp nghĩ cách cứu viện
“Người hôm nay phụ trách lái xe kêu là Lý Vũ Hân, tài xế lớn tuổi, cùng bọn nhỏ đều quen thuộc, giáo viên hay cha mẹ đều yên tâm đem con mình cho bà….Mẹ ơi!” Dương Mạn mang giày cao gót chưa kịp thay đạp đạp đất, đi quá nhanh làm chân cô bị đau, cô nhíu mày, thấp giọng mắng một câu, cúi người đem giày tháo ra, cầm ở trong tay, may mà trong văn phòng còn có Tô Quân Tử là một người cha siêu cấp sạch sẽ, nên mặt đất luôn được bảo trì.
Thịnh Diêu thấy liền sửng sốt: “Mỹ nhân, lưu ý dưới chân!”
“Không có việc gì, bình thường luyện không thủ đạo (Chi: Một loại võ Nhật Bản) thường xuyên bị giáo viên bắt đi chân không luyện, giẫm phải mấy thứ linh tinh chính là học chưa giỏi.” Chị Dương thập phần uy vũ.
“Vậy Lý Vũ Hân đâu?” Tô Quân Tử hỏi.
“Đã chết.” An Di Ninh đẩy cửa tiến vào, “Vừa tìm được thi thể Lý Vũ Hân, ở trong nhà vệ sinh công cộng của ga ra, là bị vật nặng đánh vào gáy đến chết, hung khí ngay bên cạnh thi thể, là cây búa sắt.”
“Truy nã toàn thành, Khương Hồ cùng tôi đi đến hiện trường Lý Vũ Hân bị giết xem, chúng ta cần biết tên biến thái này bắt cóc nhiều đứa nhỏ như vậy là muốn làm gì.”
“Chờ một chút Dạ Hi.” Khương hồ ngổi ở trên ghế nhúc nhích, “Trước không vội nhìn thi thể, tôi cảm thấy được tài xế đã chết kia hẳn không phải la mục tiêu của hung thủ, nói không chừng hắn chỉ muốn làm bà xỉu, căn bản không muốn mạng bà. Hơn nữa hung thủ bắt cóc nhiều đứa nhỏ như vậy, sẽ không tự nhiên biến mất, chúng ta nên chờ hắn liên hệ cùng với ba mẹ đứa nhỏ hoặc là trường học….”
Cậu tạm dừng lại, giống như từ đó khiến cậu có cảm giác không tốt: “Truyền thông.”
“Truyền thông?” Thẩm Dạ Hi nghi hoặc nhìn cậu.
“Cái này chỉ là đoán, chỉ mong là không phải…..” Khương Hồ còn chưa nói xong, đã bị tiếng chuông điện thoại đánh gãy, Thịnh Diêu bắt máy, nghe xong hai câu liền nhăn mi, vội vàng nói một tiếng: “Chờ một chút.” Sau đó anh ngẩng đầu nhìn mọi người, “Là đài truyền hình, có một người đàn ông gọi điện cho đài tự xưng là người đã bắt cóc mấy chục đứa nhỏ, bảo bọn họ đi đến nhà xưởng bỏ hoang ở đường Phụng Dương ngoại ô, chụp lại hình ảnh hắn giết người như thế nào, còn nói nếu đến chậm, người sẽ chết hết.”
Khương Hồ hít một hơi thật sâu, tình huống xấu nhất cậu nghĩ đến đã xảy ra.
Thẩm Dạ Hi trầm ngâm một chút: “Nói cho bọn họ ngàn vạn lần đừng để ý tới tên điên kia, chúng ta lập tức mang đội đặc công cùng đội súng bắn tỉa qua, Di Ninh ở lại, để ngừa có việc gì, Chị Dương, cô không tiện, nên…….”
Đang nói, cửa bị gõ vang, một cảnh viên đi vào, trong tay cầm theo một cái hộp giấy: “Tiểu Dương, có tiên sinh họ Hoàng đưa tới cho cô.”
Dương Mạn chân không chạy đến, bị Thịnh Diêu nhanh tay cản trở, An Di Ninh nhận hộp giấy nói lời cảm ơn, mở ra, bên trong cư nhiên là một đôi dép bằng. Thịnh Diêu lộ ra biểu tình ngạc nhiên, Dương Mạn cái gì cũng không nói, chỉ là cúi người, yên lặng thay giầy, sau đó nói: “Đi thôi.”
An Di Ninh cảm thấy nếu mình không lầm thì trong đôi mắt hẹp dài của Dương Mạn cư nhiên chợt lóe thủy quang.
Mọi người trong đội, bao gồm cả bác sĩ Khương Hồ đều sợ Hoàng Kì miệng chó không mọc ra nổi ngà voi kia, nam nhân kia hoàn toàn không hiểu cái gọi là ôn nhu, lời ngon tiếng ngọt này nọ quả thật không cùng hệ với hắn mà, nhưng mà Dương Mạn sau khi nhận điện thoại rời đi, hắn lại có thể nhớ rõ cô mang đôi giầy không hợp với điều tra, nhớ rõ số giầy của cô, thậm chí nhớ rõ hiệu giầy cô thích.”
Mọi người nhìn thoáng qua nhau, hiểu ý mà đồng thời giữ yên lặng — Chị Dương Mạn bá vương bưu hãn lại vì một đôi giầy, bị nam nhân nhân buồn tao đáng khinh kia bắt làm tù binh.
Kỳ thật loại người ăn mềm không ăn cứng là dễ dàng bắt lấy tâm nhất, bởi vì hơn phân nửa là họ không thể gặp người nào tốt với mình.
Vấn đề truyền thông giao cho An Di Ninh, cô gái này kỳ thật có đôi lúc rất thích hợp làm chính trị, vừa mang khuôn mặt luôn tươi cười chào đón, vừa âm thầm gọi người tiếp cận người môi giới, tất cả đều là bề ngoài. Lúc cô không ngờ, kỳ thật rất giống An Tiệp, bình tĩnh, đâu vào đấy, đầy bụng tính kế.
Thịnh Diêu vừa đến hiện trường, lập tức huy động che chắn tất cả các khu vực, mọi người bắt dầu tách ra tìm kiếm, nhân lực trong cảnh cục đều được điều đến, cơ hồ đem nơi hoang vu này vây quanh, để lại vô số dấu chân.
Hiệu suất tìm kiếm cũng cực cao, qua không bao lâu, tìm được một cái xe của trường trống không bên cạnh xe hàng, trên xe toàn là máu, Thẩm Dạ Hi nhìn thoáng qua lập tức xuống dưới, tìm kiếm Khương Hồ, đem cậu kéo lên xe, biểu tình dị thường nghiêm túc nói với cậu: “Thời gian của chúng ra có hạn, đại khái không còn nhiều thời gian để phân tích bối cảnh tên này, tôi cần cậu lập tức nắm bắt đặc điểm tâm lý tên này, sau khi tìm được sẽ dùng để đàm phán.”
Khương Hồ trầm mặc ngồi xuống, nhìn nam hài nằm trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, biểu tình hoảng sợ, chết cũng không nhắm mắt.
Tay Thẩm Dạ Hi đặt lên vai cậu, bởi vì sắc mặt Khương Hồ có điểm dọa người, anh hỏi: “Làm sao vậy?”
“Người này hẳn sẽ không đồng ý cùng anh đàm phán.” Khương Hồ nhẹ giọng nói. Cậu mắt nhắm rồi lại mở, nhìn bốn phía xung quanh, giống như thấy bộ dáng mấy đứa nhỏ hoảng sợ ngồi nhìn khắp nơi. Người nam nhân kia đang cầm dao ngồi trên ghế tài xế, như là vị vua không cần làm gì, ghế tài xế chính là vương tọa của hắn, nhóm tiểu động vật này chính là con mồi của hắn, quyền sinh sát nằm trong tay hắn.
Hắn cầm con dao nhỏ trong tay như là quyền hành vô song, Khương Hồ tựa hồ có thể thuật lại biểu tình nam nhân kia, hơi hơi nâng cằm, dùng một loại ánh mắt đặc biệt lãnh khốc nhìn bọn nhỏ đang run sợ.
Hắn biết, vận mệnh của bọn nhỏ đều nằm trong tay mình.
Đúng lúc này một tiểu phản loạn dũng cảm đứng dậy, lớn tiếng nói lời khiêu khích. Hắn bắt đầu cảm thấy phẫn nộ không thể nói bằng lời — Các ngươi là nô lệ ta thống trị, là sâu bọ! Tại sao lại dám phản kháng lại uy quyền của ta?”
Tay Khương Hồ trong nháy mắt run lên, cậu nắm áo khoác của mình, đứng lên, đối với Thẩm Dạ Hi nói: “Người này tự cho mình là phi thường siêu phàm không thể cùng người khác thiết lập quan hệ bình thường giữa người với người, hơn một nửa thời gian người ta dùng sự vô căn cứ nghi ngờ hắn, lợi dụng hắn, mỗi người ở trong mắt hắn đều đáng giận, hắn ghen tị người khác, dùng ác ý để đo lường kẻ khác, đồng thời đó là bệnh trạng của bệnh tự kỉ, khát vọng được người khác coi trọng cùng khẳng định bản thân.”
Đây là lần đầu tiên Khương Hồ dùng ngữ khí chân thật đáng tin nói về một người, Thẩm Dạ Hi không cắt ngang cậu, chỉ lẳng lặng nghe.
“Hắn đem thất bại của chính mình đổ lên đầu kẻ khác, là một người nhu nhược, hắn điên cuồng oán hận người khác, nhưng cũng không dám đối mặt phản kháng, hắn khúm núm, nhưng trong lòng phẫn hận, mỗi lần chỉ có thể đem lửa giận giấu ở trong lòng, cho đến một ngày bộc phát ra ngoài, khiến hắn phải tìm một nơi phát tiết.”
Khương Hồ nhếch môi cười lạnh lùng, thanh âm càng nói càng nhẹ càng chậm: “Không ai chú ý hắn, không ai coi trọng hắn, trừ bỏ chính hắn, vì thế rốt cục có một ngày, hắn tìm được biện pháp làm cho người đời phải chú ý đến hắn.”
Cậu xoay người xuống xe, trong xe tràn đầy máu tươi cùng xăng hỗn loạn, làm cho cậu có chút muốn nôn.
“Thẩm đội trưởng, đã tìm được hắn cùng bọn trẻ!” Dương Mạng chạy tới, nhìn thấy thi thể đứa nhỏ trong xe, nhíu mi, dời đi tầm mắt, “Làm sao bây giờ, phái người đến đàm phán sao?”
Thẩm Dạ Hi nghĩ: “Khương Hồ, cậu đoán hắn sẽ nói nói cái gì?”
Khương Hồ dừng một chút, lấy một loại âm điệu kỳ quái nói: “Tôi không cùng các người đàm phán, đi tìm đài truyền hình đến đây, dùng camera quay, nói cho toàn bộ người dân Trung Quốc biết tôi làm sao giết người. Như vậy tôi sẽ để cho các người mấy mạng, bằng không, tôi sẽ giết toàn bộ.”
Ba chữ ‘giết toàn bộ’ trong giọng cậu làm cho người ta nghe không rõ, gió lạnh đầu mùa xuân thổi đến làm cho Dương Mạn rùng mình một cái.
Thẩm Dạ Hi dừng một chút: “Trước gọi người thử cùng hắn câu thông một chút, tốt nhất kéo dài thời gian, lập tức nói Thịnh Diêu thăm dò tên kia đang làm gì, nếu hắn thật sự làm vậy….tìm đài truyền hình, để người của chúng ta ẩn vào.”
Dương Mạn lập tức đi an bài, cơ hồ gấp đến độ chân không chạm đất, Khương Hồ lúc nay mới quay đầu, nhìn Thẩm Dạ Hi. “Nếu hắn nói như vậy, có thể để tôi đi không?”
Thẩm Dạ Hi không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, sau một lúc lâu mới hỏi: “Để cho người khác nhớ kỹ hắn có rất nhiều phương pháp, vì sao hắn muốn chọn cách giết người.”
Khương Hồ nghĩ, hạ mi mắt, nhìn chăm chú mặt đất bị ánh chiều tà chiếu vào: “Tôi không biết, đại khái…..hay là vì hắn là người yếu đuối. Hắn cái gì cũng không phải, cái gì cũng không được, chỉ có thế lựa chọn cách đơn giản nhất làm cho người ta đến kỹ đến hắn.”
“Thì ra giết người là cách đơn giản nhất sao?” Thẩm Dạ Hi đến bên người cậu, cười khổ, “Hay là giết đứa nhỏ tay không tấc sắt dễ?”
“Đối với anh thì không phải nhưng đối với hắn phải.” Thẩm Dạ Hi so với Khương Hồ cao hơn một chút, phải ngẩng đầu chống lại tầm mắt của anh. “Đối với anh mà nói, thương tổn một người là chuyện rất khó khăn, nếu tay anh dính máu tinh thần của một đứa nhỏ vô tội, cả đời này anh sẽ sống trong ác mộng, lương tâm sẽ bức tử anh. Nhưng đối với người này mà nói, chính là….”
Cậu vươn tay, nhẹ nhang ở trên ngực Thẩm Dạ Hi điểm một chút: “Đâm vào, rồi rút ra mà thôi.”
Thẩm Dạ Hi bắt lấy ngón tay Khương Hồ, lắc đầu: “Giết một người không có dễ dàng như cậu nói.”
Khương Hồ định thu tay nhưng lại bị người nọ nắm chặt, hắn ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nhắc nhở: “Thẩm đội trưởng?”
Thẩm Dạ Hi bật cười, buông cậu ra, nghĩ thầm, cậu thật là không nể tình, từ ngữ tiếng Trung tuy không nhiều nhưng mỗi lần nói ra đều có hàm ý, một lời ý tứ nhẹ nhàng bao hàm nhắc nhở, uy hiếp thậm chí còn có phân rõ giới hạn.
“Nếu người kia giống như cậu nói cự tuyệt đàm phán, cậu có thể giả làm phóng viên đi vào can thiệp tình hình.” Thẩm Dạ Hi xụ mặt. “Tôi biết cậu không cần tôi nhắc nhở an toàn, nhưng nhớ rõ buổi tối sau khi trở về, tôi có lời muốn nói với cậu, rất quan trọng, cho nên…..”
Cho nên cái gì, Thẩm Dạ Hi chưa kịp nói ra, bởi vì Thịnh Diêu từ xa hướng họ làm dấu hiệu, ý bảo người đàm phán đã chuẩn bị tốt.
Thịnh Diêu thấy liền sửng sốt: “Mỹ nhân, lưu ý dưới chân!”
“Không có việc gì, bình thường luyện không thủ đạo (Chi: Một loại võ Nhật Bản) thường xuyên bị giáo viên bắt đi chân không luyện, giẫm phải mấy thứ linh tinh chính là học chưa giỏi.” Chị Dương thập phần uy vũ.
“Vậy Lý Vũ Hân đâu?” Tô Quân Tử hỏi.
“Đã chết.” An Di Ninh đẩy cửa tiến vào, “Vừa tìm được thi thể Lý Vũ Hân, ở trong nhà vệ sinh công cộng của ga ra, là bị vật nặng đánh vào gáy đến chết, hung khí ngay bên cạnh thi thể, là cây búa sắt.”
“Truy nã toàn thành, Khương Hồ cùng tôi đi đến hiện trường Lý Vũ Hân bị giết xem, chúng ta cần biết tên biến thái này bắt cóc nhiều đứa nhỏ như vậy là muốn làm gì.”
“Chờ một chút Dạ Hi.” Khương hồ ngổi ở trên ghế nhúc nhích, “Trước không vội nhìn thi thể, tôi cảm thấy được tài xế đã chết kia hẳn không phải la mục tiêu của hung thủ, nói không chừng hắn chỉ muốn làm bà xỉu, căn bản không muốn mạng bà. Hơn nữa hung thủ bắt cóc nhiều đứa nhỏ như vậy, sẽ không tự nhiên biến mất, chúng ta nên chờ hắn liên hệ cùng với ba mẹ đứa nhỏ hoặc là trường học….”
Cậu tạm dừng lại, giống như từ đó khiến cậu có cảm giác không tốt: “Truyền thông.”
“Truyền thông?” Thẩm Dạ Hi nghi hoặc nhìn cậu.
“Cái này chỉ là đoán, chỉ mong là không phải…..” Khương Hồ còn chưa nói xong, đã bị tiếng chuông điện thoại đánh gãy, Thịnh Diêu bắt máy, nghe xong hai câu liền nhăn mi, vội vàng nói một tiếng: “Chờ một chút.” Sau đó anh ngẩng đầu nhìn mọi người, “Là đài truyền hình, có một người đàn ông gọi điện cho đài tự xưng là người đã bắt cóc mấy chục đứa nhỏ, bảo bọn họ đi đến nhà xưởng bỏ hoang ở đường Phụng Dương ngoại ô, chụp lại hình ảnh hắn giết người như thế nào, còn nói nếu đến chậm, người sẽ chết hết.”
Khương Hồ hít một hơi thật sâu, tình huống xấu nhất cậu nghĩ đến đã xảy ra.
Thẩm Dạ Hi trầm ngâm một chút: “Nói cho bọn họ ngàn vạn lần đừng để ý tới tên điên kia, chúng ta lập tức mang đội đặc công cùng đội súng bắn tỉa qua, Di Ninh ở lại, để ngừa có việc gì, Chị Dương, cô không tiện, nên…….”
Đang nói, cửa bị gõ vang, một cảnh viên đi vào, trong tay cầm theo một cái hộp giấy: “Tiểu Dương, có tiên sinh họ Hoàng đưa tới cho cô.”
Dương Mạn chân không chạy đến, bị Thịnh Diêu nhanh tay cản trở, An Di Ninh nhận hộp giấy nói lời cảm ơn, mở ra, bên trong cư nhiên là một đôi dép bằng. Thịnh Diêu lộ ra biểu tình ngạc nhiên, Dương Mạn cái gì cũng không nói, chỉ là cúi người, yên lặng thay giầy, sau đó nói: “Đi thôi.”
An Di Ninh cảm thấy nếu mình không lầm thì trong đôi mắt hẹp dài của Dương Mạn cư nhiên chợt lóe thủy quang.
Mọi người trong đội, bao gồm cả bác sĩ Khương Hồ đều sợ Hoàng Kì miệng chó không mọc ra nổi ngà voi kia, nam nhân kia hoàn toàn không hiểu cái gọi là ôn nhu, lời ngon tiếng ngọt này nọ quả thật không cùng hệ với hắn mà, nhưng mà Dương Mạn sau khi nhận điện thoại rời đi, hắn lại có thể nhớ rõ cô mang đôi giầy không hợp với điều tra, nhớ rõ số giầy của cô, thậm chí nhớ rõ hiệu giầy cô thích.”
Mọi người nhìn thoáng qua nhau, hiểu ý mà đồng thời giữ yên lặng — Chị Dương Mạn bá vương bưu hãn lại vì một đôi giầy, bị nam nhân nhân buồn tao đáng khinh kia bắt làm tù binh.
Kỳ thật loại người ăn mềm không ăn cứng là dễ dàng bắt lấy tâm nhất, bởi vì hơn phân nửa là họ không thể gặp người nào tốt với mình.
Vấn đề truyền thông giao cho An Di Ninh, cô gái này kỳ thật có đôi lúc rất thích hợp làm chính trị, vừa mang khuôn mặt luôn tươi cười chào đón, vừa âm thầm gọi người tiếp cận người môi giới, tất cả đều là bề ngoài. Lúc cô không ngờ, kỳ thật rất giống An Tiệp, bình tĩnh, đâu vào đấy, đầy bụng tính kế.
Thịnh Diêu vừa đến hiện trường, lập tức huy động che chắn tất cả các khu vực, mọi người bắt dầu tách ra tìm kiếm, nhân lực trong cảnh cục đều được điều đến, cơ hồ đem nơi hoang vu này vây quanh, để lại vô số dấu chân.
Hiệu suất tìm kiếm cũng cực cao, qua không bao lâu, tìm được một cái xe của trường trống không bên cạnh xe hàng, trên xe toàn là máu, Thẩm Dạ Hi nhìn thoáng qua lập tức xuống dưới, tìm kiếm Khương Hồ, đem cậu kéo lên xe, biểu tình dị thường nghiêm túc nói với cậu: “Thời gian của chúng ra có hạn, đại khái không còn nhiều thời gian để phân tích bối cảnh tên này, tôi cần cậu lập tức nắm bắt đặc điểm tâm lý tên này, sau khi tìm được sẽ dùng để đàm phán.”
Khương Hồ trầm mặc ngồi xuống, nhìn nam hài nằm trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, biểu tình hoảng sợ, chết cũng không nhắm mắt.
Tay Thẩm Dạ Hi đặt lên vai cậu, bởi vì sắc mặt Khương Hồ có điểm dọa người, anh hỏi: “Làm sao vậy?”
“Người này hẳn sẽ không đồng ý cùng anh đàm phán.” Khương Hồ nhẹ giọng nói. Cậu mắt nhắm rồi lại mở, nhìn bốn phía xung quanh, giống như thấy bộ dáng mấy đứa nhỏ hoảng sợ ngồi nhìn khắp nơi. Người nam nhân kia đang cầm dao ngồi trên ghế tài xế, như là vị vua không cần làm gì, ghế tài xế chính là vương tọa của hắn, nhóm tiểu động vật này chính là con mồi của hắn, quyền sinh sát nằm trong tay hắn.
Hắn cầm con dao nhỏ trong tay như là quyền hành vô song, Khương Hồ tựa hồ có thể thuật lại biểu tình nam nhân kia, hơi hơi nâng cằm, dùng một loại ánh mắt đặc biệt lãnh khốc nhìn bọn nhỏ đang run sợ.
Hắn biết, vận mệnh của bọn nhỏ đều nằm trong tay mình.
Đúng lúc này một tiểu phản loạn dũng cảm đứng dậy, lớn tiếng nói lời khiêu khích. Hắn bắt đầu cảm thấy phẫn nộ không thể nói bằng lời — Các ngươi là nô lệ ta thống trị, là sâu bọ! Tại sao lại dám phản kháng lại uy quyền của ta?”
Tay Khương Hồ trong nháy mắt run lên, cậu nắm áo khoác của mình, đứng lên, đối với Thẩm Dạ Hi nói: “Người này tự cho mình là phi thường siêu phàm không thể cùng người khác thiết lập quan hệ bình thường giữa người với người, hơn một nửa thời gian người ta dùng sự vô căn cứ nghi ngờ hắn, lợi dụng hắn, mỗi người ở trong mắt hắn đều đáng giận, hắn ghen tị người khác, dùng ác ý để đo lường kẻ khác, đồng thời đó là bệnh trạng của bệnh tự kỉ, khát vọng được người khác coi trọng cùng khẳng định bản thân.”
Đây là lần đầu tiên Khương Hồ dùng ngữ khí chân thật đáng tin nói về một người, Thẩm Dạ Hi không cắt ngang cậu, chỉ lẳng lặng nghe.
“Hắn đem thất bại của chính mình đổ lên đầu kẻ khác, là một người nhu nhược, hắn điên cuồng oán hận người khác, nhưng cũng không dám đối mặt phản kháng, hắn khúm núm, nhưng trong lòng phẫn hận, mỗi lần chỉ có thể đem lửa giận giấu ở trong lòng, cho đến một ngày bộc phát ra ngoài, khiến hắn phải tìm một nơi phát tiết.”
Khương Hồ nhếch môi cười lạnh lùng, thanh âm càng nói càng nhẹ càng chậm: “Không ai chú ý hắn, không ai coi trọng hắn, trừ bỏ chính hắn, vì thế rốt cục có một ngày, hắn tìm được biện pháp làm cho người đời phải chú ý đến hắn.”
Cậu xoay người xuống xe, trong xe tràn đầy máu tươi cùng xăng hỗn loạn, làm cho cậu có chút muốn nôn.
“Thẩm đội trưởng, đã tìm được hắn cùng bọn trẻ!” Dương Mạng chạy tới, nhìn thấy thi thể đứa nhỏ trong xe, nhíu mi, dời đi tầm mắt, “Làm sao bây giờ, phái người đến đàm phán sao?”
Thẩm Dạ Hi nghĩ: “Khương Hồ, cậu đoán hắn sẽ nói nói cái gì?”
Khương Hồ dừng một chút, lấy một loại âm điệu kỳ quái nói: “Tôi không cùng các người đàm phán, đi tìm đài truyền hình đến đây, dùng camera quay, nói cho toàn bộ người dân Trung Quốc biết tôi làm sao giết người. Như vậy tôi sẽ để cho các người mấy mạng, bằng không, tôi sẽ giết toàn bộ.”
Ba chữ ‘giết toàn bộ’ trong giọng cậu làm cho người ta nghe không rõ, gió lạnh đầu mùa xuân thổi đến làm cho Dương Mạn rùng mình một cái.
Thẩm Dạ Hi dừng một chút: “Trước gọi người thử cùng hắn câu thông một chút, tốt nhất kéo dài thời gian, lập tức nói Thịnh Diêu thăm dò tên kia đang làm gì, nếu hắn thật sự làm vậy….tìm đài truyền hình, để người của chúng ta ẩn vào.”
Dương Mạn lập tức đi an bài, cơ hồ gấp đến độ chân không chạm đất, Khương Hồ lúc nay mới quay đầu, nhìn Thẩm Dạ Hi. “Nếu hắn nói như vậy, có thể để tôi đi không?”
Thẩm Dạ Hi không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, sau một lúc lâu mới hỏi: “Để cho người khác nhớ kỹ hắn có rất nhiều phương pháp, vì sao hắn muốn chọn cách giết người.”
Khương Hồ nghĩ, hạ mi mắt, nhìn chăm chú mặt đất bị ánh chiều tà chiếu vào: “Tôi không biết, đại khái…..hay là vì hắn là người yếu đuối. Hắn cái gì cũng không phải, cái gì cũng không được, chỉ có thế lựa chọn cách đơn giản nhất làm cho người ta đến kỹ đến hắn.”
“Thì ra giết người là cách đơn giản nhất sao?” Thẩm Dạ Hi đến bên người cậu, cười khổ, “Hay là giết đứa nhỏ tay không tấc sắt dễ?”
“Đối với anh thì không phải nhưng đối với hắn phải.” Thẩm Dạ Hi so với Khương Hồ cao hơn một chút, phải ngẩng đầu chống lại tầm mắt của anh. “Đối với anh mà nói, thương tổn một người là chuyện rất khó khăn, nếu tay anh dính máu tinh thần của một đứa nhỏ vô tội, cả đời này anh sẽ sống trong ác mộng, lương tâm sẽ bức tử anh. Nhưng đối với người này mà nói, chính là….”
Cậu vươn tay, nhẹ nhang ở trên ngực Thẩm Dạ Hi điểm một chút: “Đâm vào, rồi rút ra mà thôi.”
Thẩm Dạ Hi bắt lấy ngón tay Khương Hồ, lắc đầu: “Giết một người không có dễ dàng như cậu nói.”
Khương Hồ định thu tay nhưng lại bị người nọ nắm chặt, hắn ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nhắc nhở: “Thẩm đội trưởng?”
Thẩm Dạ Hi bật cười, buông cậu ra, nghĩ thầm, cậu thật là không nể tình, từ ngữ tiếng Trung tuy không nhiều nhưng mỗi lần nói ra đều có hàm ý, một lời ý tứ nhẹ nhàng bao hàm nhắc nhở, uy hiếp thậm chí còn có phân rõ giới hạn.
“Nếu người kia giống như cậu nói cự tuyệt đàm phán, cậu có thể giả làm phóng viên đi vào can thiệp tình hình.” Thẩm Dạ Hi xụ mặt. “Tôi biết cậu không cần tôi nhắc nhở an toàn, nhưng nhớ rõ buổi tối sau khi trở về, tôi có lời muốn nói với cậu, rất quan trọng, cho nên…..”
Cho nên cái gì, Thẩm Dạ Hi chưa kịp nói ra, bởi vì Thịnh Diêu từ xa hướng họ làm dấu hiệu, ý bảo người đàm phán đã chuẩn bị tốt.
Tác giả :
Priest