Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi
Chương 6
Ta chỉ cảm thấy sau ót đều là mồ hôi.
Tên Doãn Hiếu Ân tiền nhiệm, suy nghĩ của người này thật không giống với người bình thường, ta thật tâm lo ngại không biết nàng có làm cái chuyện gì để khiến người ta tưởng lầm là có bệnh tâm thần chưa, mà với tình huống hiện tại, người chịu tiếng xấu chính là ta.
Trong lòng ta cầu nguyện, hoàn toàn không để ý Quả Đào đang sửa sang lại mọi thứ trên người của ta.
Một lát sau, đến khi Quả Đào nói một tiếng “Xong rồi” ta mới giật mình nhìn lại, quần áo đã được nàng chỉnh chu gọn gàng, ta vừa vui sướng vừa khẩn trương, trong lòng không yên đi đến gương đồng.
Lần đầu tiên ta được mặc trang phục cổ đại, quả thực kinh ngạc trong lòng, nói thật, ta mặc như vậy thật sự không nhìn ra ta là một nữ nhân, có lẽ dùng từ ‘mỹ thiếu niên’ để hình dung thì thích hợp hơn, vả lại thân hình gầy yếu, khí chất nho nhã này, tuyệt đối càng làm tôn thêm cái danh hiệu ma ốm.
Mẹ ơi, đây quả thực là một cái nhược thụ lòi a!
Ta có thể tưởng tượng được, phò mã gia như ta đây bị cái đám mồm mép ngoài kia nói thành cái dạng gì rồi!
Kiểu như, trong đêm khuya thanh vắng, trăng thanh gió mát, công chúa nữ vương vô cùng khí thế đứng ở trước giường, tay nàng cầm một cái roi da vừa thô vừa dài. Mà ta giống như Lâm Đại Ngọc đáng thương nằm tựa bên hông giường, một roi lại một roi, công chúa cầm cái roi da vừa thô vừa dài kia, quất ta, quất ta,...
Ta không muốn sống nữa!!!
Sắc mặt ta hiện tại tuyệt đối có thể sánh ngang với nghiên mực.
Quả Đào thấy sắc mặt của ta khó coi vì thế liền hỏi ta làm sao vậy, ta vô lực khoát tay, lại hít sâu nhiều lần, sau đó mới hỏi nàng: “Chúng ta phải đi đâu?”
Quả Đào mù mịt nhìn ta.
Ta kinh ngạc: "Một đám người các ngươi đem ta lăn qua lăn lại gần một tiếng đồng hồ, không phải là đem ta ra trò đùa đó chứ? Nhất định là muốn dẫn ta ra ngoài tản bộ để quen thuộc địa hình hay là gì gì đó chẳng hạn phải không?!
Ta đây nói xong một hồi, ước chừng một lúc lâu sau, Quả Đào mới không xác định gật gật đầu nói: “Đúng là muốn mang Gia đi hoa viên tản bộ, bởi vì hôm nay thời tiết rất tốt, Chu thầy thuốc nói sau khi ngài tỉnh lại phải hoạt động nhiều một chút. Thế nhưng...” Nàng bỗng dưng nói: “Trò đùa là có ý gì?”
Ta vừa nghe xác thực là được đi ra ngoài liền vội vàng xua tay có lệ, đem ý tứ ‘trò đùa’ bỏ qua. Có lẽ, ta cùng với nơi này vẫn là có nhiều điểm khác biệt, chẳng hạn như ở hiện đại nói năng cũng thực tùy ý không cần phải chú ý nhiều, đến nơi này lại trở thành hoàn toàn không hiểu được, ta nghĩ, sau này một ít cử chỉ lời nói của ta chỉ sợ cũng bị coi là hành động không bình thường.
Có nên nắm chắc thời gian để chạy trốn không? Hay là đến đâu tính đến đó? Quả thực là khó khăn a.
Nhất thời, trong đầu ta bị hai ý niệm này chiếm đầy. Ta hoàn toàn không biết mình đi theo Quả Đào ra khỏi phòng khi nào, càng không biết từ khi nào mà con hồ ly tên là Cải Trắng kia đã lại tiếp tục bám dính ở trên mông của ta.
Đợi đến khi ta phục hồi lại tinh thần thì chúng ta đã đi tới hoa viên rồi, Quả Đào đang đi ở phía trước đột nhiên ngừng lại, ta ở phía sau vẫn còn hồn nhiên ngắm cảnh sắc xung quanh, thế nên kết quả là đâm sầm vào sau ót của nàng. Cái ót của nàng quả thật có thể so với tường đồng vách sắt nha, ta chỉ cảm thấy mũi mình vừa chua xót lại đau đến muốn khóc!
Cong mình ôm lấy cái mũi, đang muốn mở miệng mắng Quả Đào một câu lại đột ngột nghe nàng nói: “Công chúa cát tường.”
Công chúa?
Giống như phản xạ có điều kiện, ta liền ngay lập tức đứng thẳng dậy, công chúa quả thật xuất hiện ở trước mặt cách ta ba thước. Đây là lần thứ hai ta gặp công chúa điện hạ, vẫn có chút lúng túng. Nàng có lẽ cũng cảm thấy được sự lúng túng của ta, cả người đều phát ra hương vị khinh thường.
Ta càng xấu hổ ôm lấy cái mũi, hai mắt rưng rưng, lúc này đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
Đương lúc ta không biết phải làm sao thì công chúa lại lên tiếng, nàng hướng ta cười cười, nháy mắt ta cảm thấy toàn bộ dây thần trong đầu ‘bực, bực, bực’ đều đứt hết, sau đó chỉ thấy môi mỏng của nàng mấp máy: “Hiếu Ân hiện giờ gặp ta, ngay cả chút phản ứng cũng không có à?”
Đang muốn trả lời, lại nghe nàng nói tiếp: “Quả thật là đụng đầu đến đần độn, việc này nếu truyền ra vậy mặt mũi của bản cung biết để vào đâu.”
Phi! Lúc này ta liền nổi nóng!
“Ngươi mới là đụng đầu đến đần độn, cho dù toàn bộ cái phủ Phò Mã này đều ngã đến độn cũng không đến lượt ta!” Vừa nói xong, ta chỉ thấy Quả Đào cùng vài nha hoàn theo phía sau công chúa đều thất kinh giống như gặp quỷ, ta ngẩn ra, trong lòng nói Xong rồi! Xong rồi! Đây cũng không phải là ở hiện đại, đây là thời phong kiến cổ đại a, ta dám nói công chúa đần độn, đây không phải là ta ngại sống thoải mái quá, muốn tìm chết sao!
Theo bản năng ta lại ôm mũi cúi đầu, trong lòng thật sự hoảng loạn. Công chúa sẽ xử lý ta thế nào đây? Trong ấn tượng của ta, rất có khả năng nàng sẽ hét lớn một tiếng Láo xược! Sau đó sẽ gọi người đem ta ra ngoài chém?
Không không không!!! Không đến mức...
Hay là lôi ta ra đánh mấy chục đại bản?
Này cũng đã quá sức chịu đựng của ta a.
Trong lòng ta kêu cha gọi mẹ, thế nhưng ngoài ý muốn, công chúa hừ lạnh một tiếng sau đó cũng không nói thêm cái gì, ước chừng một lúc lâu sau mới lại nghe nàng nói: “Lại đây bồi bản cung uống trà.”
Nhẹ giọng thở dài, cảm tạ nàng không so đo cùng ta.
Nhanh chóng đi theo phía sau công chúa, cùng nàng đến lương đình cách đó không xa. Một đường này với ta tựa như đang đi ngược trên lưỡi dao, ta không ngừng suy nghĩ, không biết vị rắn rết tiểu mỹ nhân này sẽ đối phó ta như thế nào, nhớ tới một chưởng thâm độc của nàng, ta liền hoảng sợ.
Bên trong lương đình đã sớm được dọn lên đủ thứ cao điểm* cùng trái cây tươi ngon, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến ta chảy nước miếng, ta nhếch miệng, thẳng ánh mắt nhìn chằm chằm những thứ trên bàn đá, thế nhưng mông cũng không dám ngồi xuống.
(*Cao điểm: Những món điểm tâm như bánh ngọt này nọ.)
Ta là sợ vị tiểu ác ma kia, đây là sự thật không cần bàn cãi.
Công chúa được các nha hoàn hầu hạ ngồi xuống, sau đó nàng mới liếc mắt đến ta: “Ngồi đi.”
Ta lên tiếng đáp lại, cẩn thận muốn ngồi xuống, thế nhưng lại giật mình ý thức được con hồ ly kia vẫn còn đang treo trên mông của mình, ta khom lưng xấu hổ nhìn công chúa, lúc này nàng hơi nhướng mày, trong ánh mắt vẫn là tràn ngập khinh thường.
Quên đi quên đi, trong lòng ta bật cười, dù sao lần đầu tiên gặp nàng, khi ta vừa tỉnh lại bộ dáng cũng đã thảm hại không chịu nổi rồi, giờ lại còn để ý hình tượng làm gì nữa.
Nghĩ thông suốt rồi nên ta rất tự nhiên đứng thẳng trở lại, sau đó tay phải cầm cây quạt vỗ ngay chỗ cái mông một cái! Lập tức phía sau lưng xuất hiện một trận cào cấu, bất quá trong nháy mắt, con hồ ly lông xù kia lại thoăn thoắt leo lên trên đầu vai của ta.
Trong lúc đó, ta chăm chú nhìn Cửu công chúa, mà nàng cũng đang nhìn chằm chằm về phía ta, chỉ sợ nàng nhìn không quen cái hành động này rồi lại tiếp tục đánh ta một trận. Nhưng rõ ràng nàng so với ta tưởng tượng bình tĩnh hơn nhiều, ta chỉ thấy nàng nheo lại ánh mắt bên phải, nâng lên lông mày bên trái, biểu tình kia rất là kỳ quái, ta cũng không biết nói sao, chỉ cảm thấy, nàng đây là không thể tin? Hay là không thể hiểu?
Ta ngồi xuống lâu rồi mà công chúa vẫn duy trì bộ dáng vừa rồi.
Đôi mắt của nàng rất đẹp, là đôi mắt hạnh đào đúng tiêu chuẩn phương đông. Nhưng... Người ta đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mà ánh mắt này lại không phải ánh mắt của người bình thường, nó xuất hiện trên người công chúa càng sâu sắc tản mát ra khí chất công chúa thiển bẩm, cao ngạo khí thế.
Còn ta chỉ là một công dân hiện đại bình thường, làm sao mà chống cự lại được? Lúc này ta quả thật như là đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, trái tim giống như bong bóng bị thổi đầy khí sắp nổ tung rồi.
Ta cũng không biết loại trạng thái giết người này duy trì bao lâu, rốt cuộc công chúa mới dời đi tầm mắt. Nháy mắt, ta cảm thấy như mình vừa được sống lại. Nhưng ngày vui ngắn ngủi chẳng tày gang, công chúa vừa uống xong một hớp trà lại đột nhiên lên tiếng: “Không phải đần độn sao? Tại sao tật xấu này còn nhớ rõ thế?”
“Cái gì?” Ta trái lại không chấp nhất nàng mắng ta đần độn, phản ứng bản năng hỏi cái tật xấu trong miệng nàng là cái gì.
Nàng đột nhiên xuy một tiếng, nói: “Cả ngày đều dính lấy con Cải Trắng kia, người không biết chuyện còn tưởng rằng ngươi là quái vật.”
Cải Trắng... Dính lấy...
Ta chợt ý thức được nàng là đang nói con hồ ly kia, lần này trên người của ta chính là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Thì ra đầu óc của vị công chúa này cũng ‘bình thường’ không kém vị phò mã kia bao nhiêu.
Trong lòng ta cảm thán, ngoài miệng cũng vẫn trả lời nàng: “Là nó bám trên người của ta, muốn gỡ ra cũng không gỡ được.”
Công chúa cũng không hề tiếp lời, nàng yên lặng tiếp tục thưởng thức tách trà trước mặt.
Ta đối với trà lại không có hứng thú cho nên chỉ một lòng một dạ nhìn chằm chằm cao điểm trước mặt. Một bàn cao điểm này nhìn vô cùng tinh xảo mỹ vị, thật sự làm cho một đứa ăn hàng như ta đây chảy nước miếng. Trong lòng ta rối rắm, tay phải nắm chặt cây quạt rồi lại buông ra, lặp lại vài lần, trong chốc lát trong bàn tay đều là mồ hôi.
Rốt cuộc là ăn hay là không ăn đây? Tốt xấu gì hiện tại ta cũng là phò mã gia, ăn chung với nàng vài món bánh chắc cũng không đến mức khiến nàng đánh ta đâu nhỉ?
Cuối cùng, ta quyết định, chết vì mỹ thực trước mặt, làm quỷ cũng phong lưu. Nghĩ vậy liền nhanh chóng vươn tay phải ra.
Có lẽ là do ta nghĩ nhiều, lúc ta lấy cao điểm vô cùng thuận lợi, công chúa cũng không có phải ứng gì, vẫn nhàn nhã thưởng thức trà của nàng. Chẳng qua là, khi ta đang đem khối hạt dẻ cao nhét vào miệng thì công chúa lại đột nhiên nói: “Trước kia ngươi không ăn mấy thứ này.”
Lúc công chúa nói những lời này phi thường lạnh nhạt, cảm giác tựa như không phải là nàng nói.
Trong nhất thời, ta có chút không nói nên lời, “Vậy ý của ngươi là, nhiều cao điểm như vậy, ngươi muốn ăn một mình sao?”.
Công chúa lắc đầu: “Ta cũng không ăn mấy thứ này.”
“Vậy...”
“Cải Trắng ăn.”
...
Cái này có nghĩa là ta đoạt đồ ăn cùng với con súc vật này phải không? Vốn ta còn tưởng rằng đây lại là một trò khác của công chúa, có ý chỉnh ta, cho nên cực kỳ không tin quay đầu thâm tình nhìn lại Cải Trắng đại nhân. Thế nhưng Cải Trắng người ta căn bản không có liếc mắt đến ta, người ta chỉ nhìn chằm chằm vào khối dẻ cao trên tay ta thôi, ánh mắt kia lộ ra tham lam lại có tuyệt vọng. Hình như nó cũng cảm giác được là ta đang nhìn nó, trong nháy mắt nó liền xoay đầu lại, ta nhìn thấy trong mắt nó lúc này lộ ra ác độc.
Chết...
Chết tiệt.
Ta bị dọa liền vội vàng đưa khối dẻ cao của ta cho nó.
Lúc này, vị tiểu ác ma kia cũng đang nhìn ta làm trò, bỗng giương khóe miệng.
Tên Doãn Hiếu Ân tiền nhiệm, suy nghĩ của người này thật không giống với người bình thường, ta thật tâm lo ngại không biết nàng có làm cái chuyện gì để khiến người ta tưởng lầm là có bệnh tâm thần chưa, mà với tình huống hiện tại, người chịu tiếng xấu chính là ta.
Trong lòng ta cầu nguyện, hoàn toàn không để ý Quả Đào đang sửa sang lại mọi thứ trên người của ta.
Một lát sau, đến khi Quả Đào nói một tiếng “Xong rồi” ta mới giật mình nhìn lại, quần áo đã được nàng chỉnh chu gọn gàng, ta vừa vui sướng vừa khẩn trương, trong lòng không yên đi đến gương đồng.
Lần đầu tiên ta được mặc trang phục cổ đại, quả thực kinh ngạc trong lòng, nói thật, ta mặc như vậy thật sự không nhìn ra ta là một nữ nhân, có lẽ dùng từ ‘mỹ thiếu niên’ để hình dung thì thích hợp hơn, vả lại thân hình gầy yếu, khí chất nho nhã này, tuyệt đối càng làm tôn thêm cái danh hiệu ma ốm.
Mẹ ơi, đây quả thực là một cái nhược thụ lòi a!
Ta có thể tưởng tượng được, phò mã gia như ta đây bị cái đám mồm mép ngoài kia nói thành cái dạng gì rồi!
Kiểu như, trong đêm khuya thanh vắng, trăng thanh gió mát, công chúa nữ vương vô cùng khí thế đứng ở trước giường, tay nàng cầm một cái roi da vừa thô vừa dài. Mà ta giống như Lâm Đại Ngọc đáng thương nằm tựa bên hông giường, một roi lại một roi, công chúa cầm cái roi da vừa thô vừa dài kia, quất ta, quất ta,...
Ta không muốn sống nữa!!!
Sắc mặt ta hiện tại tuyệt đối có thể sánh ngang với nghiên mực.
Quả Đào thấy sắc mặt của ta khó coi vì thế liền hỏi ta làm sao vậy, ta vô lực khoát tay, lại hít sâu nhiều lần, sau đó mới hỏi nàng: “Chúng ta phải đi đâu?”
Quả Đào mù mịt nhìn ta.
Ta kinh ngạc: "Một đám người các ngươi đem ta lăn qua lăn lại gần một tiếng đồng hồ, không phải là đem ta ra trò đùa đó chứ? Nhất định là muốn dẫn ta ra ngoài tản bộ để quen thuộc địa hình hay là gì gì đó chẳng hạn phải không?!
Ta đây nói xong một hồi, ước chừng một lúc lâu sau, Quả Đào mới không xác định gật gật đầu nói: “Đúng là muốn mang Gia đi hoa viên tản bộ, bởi vì hôm nay thời tiết rất tốt, Chu thầy thuốc nói sau khi ngài tỉnh lại phải hoạt động nhiều một chút. Thế nhưng...” Nàng bỗng dưng nói: “Trò đùa là có ý gì?”
Ta vừa nghe xác thực là được đi ra ngoài liền vội vàng xua tay có lệ, đem ý tứ ‘trò đùa’ bỏ qua. Có lẽ, ta cùng với nơi này vẫn là có nhiều điểm khác biệt, chẳng hạn như ở hiện đại nói năng cũng thực tùy ý không cần phải chú ý nhiều, đến nơi này lại trở thành hoàn toàn không hiểu được, ta nghĩ, sau này một ít cử chỉ lời nói của ta chỉ sợ cũng bị coi là hành động không bình thường.
Có nên nắm chắc thời gian để chạy trốn không? Hay là đến đâu tính đến đó? Quả thực là khó khăn a.
Nhất thời, trong đầu ta bị hai ý niệm này chiếm đầy. Ta hoàn toàn không biết mình đi theo Quả Đào ra khỏi phòng khi nào, càng không biết từ khi nào mà con hồ ly tên là Cải Trắng kia đã lại tiếp tục bám dính ở trên mông của ta.
Đợi đến khi ta phục hồi lại tinh thần thì chúng ta đã đi tới hoa viên rồi, Quả Đào đang đi ở phía trước đột nhiên ngừng lại, ta ở phía sau vẫn còn hồn nhiên ngắm cảnh sắc xung quanh, thế nên kết quả là đâm sầm vào sau ót của nàng. Cái ót của nàng quả thật có thể so với tường đồng vách sắt nha, ta chỉ cảm thấy mũi mình vừa chua xót lại đau đến muốn khóc!
Cong mình ôm lấy cái mũi, đang muốn mở miệng mắng Quả Đào một câu lại đột ngột nghe nàng nói: “Công chúa cát tường.”
Công chúa?
Giống như phản xạ có điều kiện, ta liền ngay lập tức đứng thẳng dậy, công chúa quả thật xuất hiện ở trước mặt cách ta ba thước. Đây là lần thứ hai ta gặp công chúa điện hạ, vẫn có chút lúng túng. Nàng có lẽ cũng cảm thấy được sự lúng túng của ta, cả người đều phát ra hương vị khinh thường.
Ta càng xấu hổ ôm lấy cái mũi, hai mắt rưng rưng, lúc này đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
Đương lúc ta không biết phải làm sao thì công chúa lại lên tiếng, nàng hướng ta cười cười, nháy mắt ta cảm thấy toàn bộ dây thần trong đầu ‘bực, bực, bực’ đều đứt hết, sau đó chỉ thấy môi mỏng của nàng mấp máy: “Hiếu Ân hiện giờ gặp ta, ngay cả chút phản ứng cũng không có à?”
Đang muốn trả lời, lại nghe nàng nói tiếp: “Quả thật là đụng đầu đến đần độn, việc này nếu truyền ra vậy mặt mũi của bản cung biết để vào đâu.”
Phi! Lúc này ta liền nổi nóng!
“Ngươi mới là đụng đầu đến đần độn, cho dù toàn bộ cái phủ Phò Mã này đều ngã đến độn cũng không đến lượt ta!” Vừa nói xong, ta chỉ thấy Quả Đào cùng vài nha hoàn theo phía sau công chúa đều thất kinh giống như gặp quỷ, ta ngẩn ra, trong lòng nói Xong rồi! Xong rồi! Đây cũng không phải là ở hiện đại, đây là thời phong kiến cổ đại a, ta dám nói công chúa đần độn, đây không phải là ta ngại sống thoải mái quá, muốn tìm chết sao!
Theo bản năng ta lại ôm mũi cúi đầu, trong lòng thật sự hoảng loạn. Công chúa sẽ xử lý ta thế nào đây? Trong ấn tượng của ta, rất có khả năng nàng sẽ hét lớn một tiếng Láo xược! Sau đó sẽ gọi người đem ta ra ngoài chém?
Không không không!!! Không đến mức...
Hay là lôi ta ra đánh mấy chục đại bản?
Này cũng đã quá sức chịu đựng của ta a.
Trong lòng ta kêu cha gọi mẹ, thế nhưng ngoài ý muốn, công chúa hừ lạnh một tiếng sau đó cũng không nói thêm cái gì, ước chừng một lúc lâu sau mới lại nghe nàng nói: “Lại đây bồi bản cung uống trà.”
Nhẹ giọng thở dài, cảm tạ nàng không so đo cùng ta.
Nhanh chóng đi theo phía sau công chúa, cùng nàng đến lương đình cách đó không xa. Một đường này với ta tựa như đang đi ngược trên lưỡi dao, ta không ngừng suy nghĩ, không biết vị rắn rết tiểu mỹ nhân này sẽ đối phó ta như thế nào, nhớ tới một chưởng thâm độc của nàng, ta liền hoảng sợ.
Bên trong lương đình đã sớm được dọn lên đủ thứ cao điểm* cùng trái cây tươi ngon, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến ta chảy nước miếng, ta nhếch miệng, thẳng ánh mắt nhìn chằm chằm những thứ trên bàn đá, thế nhưng mông cũng không dám ngồi xuống.
(*Cao điểm: Những món điểm tâm như bánh ngọt này nọ.)
Ta là sợ vị tiểu ác ma kia, đây là sự thật không cần bàn cãi.
Công chúa được các nha hoàn hầu hạ ngồi xuống, sau đó nàng mới liếc mắt đến ta: “Ngồi đi.”
Ta lên tiếng đáp lại, cẩn thận muốn ngồi xuống, thế nhưng lại giật mình ý thức được con hồ ly kia vẫn còn đang treo trên mông của mình, ta khom lưng xấu hổ nhìn công chúa, lúc này nàng hơi nhướng mày, trong ánh mắt vẫn là tràn ngập khinh thường.
Quên đi quên đi, trong lòng ta bật cười, dù sao lần đầu tiên gặp nàng, khi ta vừa tỉnh lại bộ dáng cũng đã thảm hại không chịu nổi rồi, giờ lại còn để ý hình tượng làm gì nữa.
Nghĩ thông suốt rồi nên ta rất tự nhiên đứng thẳng trở lại, sau đó tay phải cầm cây quạt vỗ ngay chỗ cái mông một cái! Lập tức phía sau lưng xuất hiện một trận cào cấu, bất quá trong nháy mắt, con hồ ly lông xù kia lại thoăn thoắt leo lên trên đầu vai của ta.
Trong lúc đó, ta chăm chú nhìn Cửu công chúa, mà nàng cũng đang nhìn chằm chằm về phía ta, chỉ sợ nàng nhìn không quen cái hành động này rồi lại tiếp tục đánh ta một trận. Nhưng rõ ràng nàng so với ta tưởng tượng bình tĩnh hơn nhiều, ta chỉ thấy nàng nheo lại ánh mắt bên phải, nâng lên lông mày bên trái, biểu tình kia rất là kỳ quái, ta cũng không biết nói sao, chỉ cảm thấy, nàng đây là không thể tin? Hay là không thể hiểu?
Ta ngồi xuống lâu rồi mà công chúa vẫn duy trì bộ dáng vừa rồi.
Đôi mắt của nàng rất đẹp, là đôi mắt hạnh đào đúng tiêu chuẩn phương đông. Nhưng... Người ta đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, mà ánh mắt này lại không phải ánh mắt của người bình thường, nó xuất hiện trên người công chúa càng sâu sắc tản mát ra khí chất công chúa thiển bẩm, cao ngạo khí thế.
Còn ta chỉ là một công dân hiện đại bình thường, làm sao mà chống cự lại được? Lúc này ta quả thật như là đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, trái tim giống như bong bóng bị thổi đầy khí sắp nổ tung rồi.
Ta cũng không biết loại trạng thái giết người này duy trì bao lâu, rốt cuộc công chúa mới dời đi tầm mắt. Nháy mắt, ta cảm thấy như mình vừa được sống lại. Nhưng ngày vui ngắn ngủi chẳng tày gang, công chúa vừa uống xong một hớp trà lại đột nhiên lên tiếng: “Không phải đần độn sao? Tại sao tật xấu này còn nhớ rõ thế?”
“Cái gì?” Ta trái lại không chấp nhất nàng mắng ta đần độn, phản ứng bản năng hỏi cái tật xấu trong miệng nàng là cái gì.
Nàng đột nhiên xuy một tiếng, nói: “Cả ngày đều dính lấy con Cải Trắng kia, người không biết chuyện còn tưởng rằng ngươi là quái vật.”
Cải Trắng... Dính lấy...
Ta chợt ý thức được nàng là đang nói con hồ ly kia, lần này trên người của ta chính là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Thì ra đầu óc của vị công chúa này cũng ‘bình thường’ không kém vị phò mã kia bao nhiêu.
Trong lòng ta cảm thán, ngoài miệng cũng vẫn trả lời nàng: “Là nó bám trên người của ta, muốn gỡ ra cũng không gỡ được.”
Công chúa cũng không hề tiếp lời, nàng yên lặng tiếp tục thưởng thức tách trà trước mặt.
Ta đối với trà lại không có hứng thú cho nên chỉ một lòng một dạ nhìn chằm chằm cao điểm trước mặt. Một bàn cao điểm này nhìn vô cùng tinh xảo mỹ vị, thật sự làm cho một đứa ăn hàng như ta đây chảy nước miếng. Trong lòng ta rối rắm, tay phải nắm chặt cây quạt rồi lại buông ra, lặp lại vài lần, trong chốc lát trong bàn tay đều là mồ hôi.
Rốt cuộc là ăn hay là không ăn đây? Tốt xấu gì hiện tại ta cũng là phò mã gia, ăn chung với nàng vài món bánh chắc cũng không đến mức khiến nàng đánh ta đâu nhỉ?
Cuối cùng, ta quyết định, chết vì mỹ thực trước mặt, làm quỷ cũng phong lưu. Nghĩ vậy liền nhanh chóng vươn tay phải ra.
Có lẽ là do ta nghĩ nhiều, lúc ta lấy cao điểm vô cùng thuận lợi, công chúa cũng không có phải ứng gì, vẫn nhàn nhã thưởng thức trà của nàng. Chẳng qua là, khi ta đang đem khối hạt dẻ cao nhét vào miệng thì công chúa lại đột nhiên nói: “Trước kia ngươi không ăn mấy thứ này.”
Lúc công chúa nói những lời này phi thường lạnh nhạt, cảm giác tựa như không phải là nàng nói.
Trong nhất thời, ta có chút không nói nên lời, “Vậy ý của ngươi là, nhiều cao điểm như vậy, ngươi muốn ăn một mình sao?”.
Công chúa lắc đầu: “Ta cũng không ăn mấy thứ này.”
“Vậy...”
“Cải Trắng ăn.”
...
Cái này có nghĩa là ta đoạt đồ ăn cùng với con súc vật này phải không? Vốn ta còn tưởng rằng đây lại là một trò khác của công chúa, có ý chỉnh ta, cho nên cực kỳ không tin quay đầu thâm tình nhìn lại Cải Trắng đại nhân. Thế nhưng Cải Trắng người ta căn bản không có liếc mắt đến ta, người ta chỉ nhìn chằm chằm vào khối dẻ cao trên tay ta thôi, ánh mắt kia lộ ra tham lam lại có tuyệt vọng. Hình như nó cũng cảm giác được là ta đang nhìn nó, trong nháy mắt nó liền xoay đầu lại, ta nhìn thấy trong mắt nó lúc này lộ ra ác độc.
Chết...
Chết tiệt.
Ta bị dọa liền vội vàng đưa khối dẻ cao của ta cho nó.
Lúc này, vị tiểu ác ma kia cũng đang nhìn ta làm trò, bỗng giương khóe miệng.
Tác giả :
Hồ Ly Đại Quân