Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi
Chương 54
Phản ứng của ta đã như thế, còn tiểu Cửu liền trực tiếp xì một tiếng bật cười, không cần phải nói, chuyện này đặt vào trên người ai mà không cười cho được, cười sự thiếu hiểu biết của tên chưởng môn đó. Nhưng mà, ta cũng thông cảm cho hắn, dù sao hắn cũng không biết thân phận của hai ta.
Tên chưởng môn nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của tiểu Cửu, không khỏi nhíu mày:
“Xem ra nàng đây là không đồng ý.”
Tiểu Cửu vừa cười, nói: “Ta tất nhiên sẽ không đồng ý.”
“Vậy là không còn gì để nói?”
Tên chưởng môn nói xong, đám người phía đối diện liền bắt đầu nâng lên vũ khí. Chỉ cần chưởng môn của chúng vung tay, chúng ta liền phải lâm trận.
Tiểu Cửu mặt không đổi sắc, tay phải cầm lấy bảo kiếm đang đặt trên bãi cỏ, nói: “Vốn dĩ cũng không có gì muốn nói với ngươi.”
“Được, được, được.” Tên chưởng môn cười, liên tục nói ba tiếng ‘được’, sau đó liền vung tay lên.
“Bắt sống cả hai cho ta!”
Lời vừa ra khỏi miệng, một đám lâu la phía sau giống như phát điên chạy đến chỗ ta cùng tiểu Cửu.
Đám người đó cầm đủ loại vũ khí, một đám hung thần sát ác, dáng người thô kệch, khí thế mỗi một người đều cuồng bạo.
Tiểu Cửu không một chút sợ hãi, dẫn đầu vọt lên trước.
Trái đỡ phải đánh, một tên liền ngã xuống, trong lòng ta kêu một tiếng “Hay”, sau đó liền theo sát xông lên phía trước giúp tiểu Cửu.
Tiểu Cửu trong tay cầm kiếm, ta thì cái gì cũng không có, hay tay trống trơn, lúc này trên người còn có một con Cải Trằng cho nên hành động có chút khó khăn.
Ban đầu ta còn ẩn ẩn có tí lo lắng nhưng thấy cái đám này so với ta còn ăn hại hơn cho nên lòng tin nhất thời cũng tăng lên nhiều, xuống tay không còn rụt rè nữa. Mà Cải Trắng ở trên vai ta cũng thực kiêu ngạo, nó thấy có người đánh tới liền hướng tên đó nhe răng nhếch mép, vẻ mặt hung tàn. Chỉ như vậy, nhưng vẫn có thể giúp ta dọa một hai tên nhát gan.
Nhưng tên chưởng môn cùng nam nhân đứng bên cạnh hắn lại chưa từng ta tay.
Ta nhíu mày, chợt nghĩ ra vài chuyện, lúc này số lượng người ở xung quanh ta cùng tiểu Cửu đã giảm đi rất nhiều nhưng tên chưởng môn kia vẫn chưa ra tay, ta chỉ có thể nghĩ đến hai lý do đơn giản, một là hắn cảm thấy đám lâu la này có thể đem hai chúng ta chế ngự. Còn thứ hai, chính là hắn lợi dụng đám người này để tiêu hao thể lực của chúng ta, đến lúc đó hắn liền ra tay bắt giữ.
Làm sao ta có thể để cho bọn chúng được thỏa nguyện chứ?
Ta nhanh chóng lướt mắt nhìn tiểu Cửu phía sau, nàng lúc này ở cách ta không xa, nhưng thấy động tác của nàng vô cùng lưu loát, ta cũng yên tâm không ít. Ở đây, ta lại đem một tên quật ngã, sau đó nhặt lấy trường kiếm của hắn, tập trung giải quyết đám người ở xung quanh ta.
Không lâu sau, số lượng của bọn chúng đã giảm đi rất nhiều, mặc dù ta cảm thấy có chút mệt nhưng cũng không lo lắng nhiều. Dù sao đám người này cũng chỉ là đồ vô dụng.
Mà tên chưởng môn cùng nam nhân đứng cách đó không xa dường như cũng thấy đám người của bọn hắn đang rơi xuống hạ phong, hắn nói nhỏ với tên chưởng môn một chút rồi sau đó cả hai dùng khinh công bay đến chỗ chúng ta. Tên nam tử đó tất nhiên là dừng ở trước mặt ta. Thấy hắn đến, vẻ mặt đám lâu la đều lộ vẻ vui mừng, lại càng thêm cố sức.
Ta không dám khinh địch, từng chiêu từng chiêu đều vô cùng nghiêm túc.
Nhưng vẻ mặt của tên nam tử này vẫn vân đạm phong khinh, tựa như chỉ đang cùng ta đùa giỡn. Trong lòng ta liền tức giận, bắt đầu triển khai thế công, từng chiêu xuất ra đều không một chút lưu tình.
Một lát sau, sắc mặt tên nam tử cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc. Hai chúng ta ngươi lui ta tiến, ngươi đánh ta phản, công phu sàn sàn như nhau không phân được cao thấp. Cứ như vậy qua gần trăm chiêu, ta bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm.
Vấn đề lớn nhất chính là Cải Trắng.
Nó bấu vào đầu vai của ta, mặc dù móng vuốt của nó sắc bén không để mình rơi xuống, nhưng ta lúc tiếp chiêu xuất chiêu, lúc công lúc đỡ, thân thể nó quá nhỏ không có sức nặng, cho nên cứ ở trên vai ta bay tới bay lui. Ta sợ nó gặp chuyện không may, cho nên từng chiêu từng chiêu liền vô cùng cẩn thận, xuất chiêu vô cùng chật vật.
Mà nam tử kia lại đột nhiên chỉ phòng thủ, híp mắt không biết đang suy nghĩ cái gì. Ta có chút lo lắng, khi thấy hắn lại đột nhiên xuất chiêu trái tim liền hoàn toàn lạnh xuống.
Rốt cuộc bị hắn phát hiện nhược điểm, nam tử kia bắt đầu hướng ta công kích, nhưng mục tiêu lại không phải là ta mà là chính là Cải Trắng đang ở trên vai ta.
Ta bị dọa không nhẹ, Cải Trắng cũng bị dọa, lúc này nó liền vươn móng vuốt bấu chặt vai ta, miệng cứ oa oa kêu loạn. Hiện giờ, ta rõ ràng bị vây ở thế yếu, cũng không biết chống đỡ được bao lâu, chỉ hy vọng tiểu Cửu bên kia có thể có thể thắng, sau đó đến đây giúp ta.
Nhưng cuối cùng cũng không như ước nguyện, Cải Trắng bị lắc mạnh mấy cái rốt cuộc bị dọa sợ, ta chỉ kịp cảm thấy nó dùng hết sức, nhảy khỏi vai của ta. Lúc đó ta chỉ lo tiếp chiêu, bỗng cảm thấy đầu vai nhẹ hẫng liền theo bản năng nghĩ đến nó đã xảy ra chuyện, cho nên hoảng sợ, miễn cưỡng đánh một chiêu liền quay đầu nhìn xem Cải Trắng thế nào.
Nhưng nam tử đối diện làm sao có thể để ta thực hiện được chứ? Cơ hồ là vừa xoay đầu, trên cổ lập tức đau điếng, đầu ta liền ong lên một cái sau đó cũng không còn biết gì nữa.
Cải Trắng thế nào? Tiểu Cửu ra sao? Ta hoàn toàn không biết, nhưng ta e là chạy trời không khỏi nắng rồi, trận này chung quy là đánh thua. Nếu là thua, vậy là ta đã liên lụy tiểu Cửu, mà Cải Trắng chính là làm liên lụy ta.
Đồ Cải Trắng chết tiệt.
...
Sau khi tỉnh lại, trên cổ ta phát ra một trận đau nhức. Có điều, cũng còn tốt, còn đau tức là ta vẫn còn sống, về việc tại sao ta lại còn sống lúc ở thời điểm ta vẫn còn mơ hồ cũng đã thắc mắc. Tên đó sau khi tuyên bố muốn cưới tiểu Cửu, chuyện thứ nhất không phải là giết ta sao.
Thật sự là khó hiểu.
Ta nhắm hai mắt lẩm bẩm hai tiếng, rốt cuộc dần dần tỉnh táo lại. Đập vào trong mắt chính là một gian nhà gỗ rách rưới, trước mặt lại là một đống củi khô, xem ra có lẽ ta đã bị giam vào phòng chứa cũi rồi.
Lại cử động thân thể mới phát hiện căn bản không thể nhúc nhích được chút nào, ta cúi đầu mới nhìn thấy tình trạng thê thảm của mình lúc này.
Ta bị trói vào một cây cột trông cũng có vẻ vững chắc, mà hai tay ta ở phía trước lại bị quấn vài vòng dây thừng, chân không cần phải nói tất nhiên là cũng bị cột không chừa một khe hở. Nhìn tình cảnh này không khác gì một tên tội phạm nguy hiểm cần phải bị biệt giam.
Tình huống này liền làm cho tâm của ta lạnh buốt. Ta không biết tiểu Cửu đang ở đâu, không biết lúc này nàng thế nào, cũng không biết nàng có thể bị bắt làm phu nhân của tên chưởng môn đó hay không. Ta... Ta thật sự là vô dụng!
Nhưng bây giờ không phải là lúc để bi quan, nếu ta không chết như vậy phải nghĩ ra một biện pháp. Chỉ là làm sao thoát khỏi đây đây? Ta thật muốn mắng mắng người a. Cái tên chết tiệt nào đã buộc dây thế hả, tốt nhất là không nên để ta thoát ra được, ta mà ra được thế nào cũng phải giết ngươi!
Ta dùng hết sức giãy dụa, hết cúi đầu cắn dây thừng rồi lại chuyển sang đưa tay lên để cắn, thế nhưng đều không được. Lúc này sắc trời đã dần chuyển tối. Ta có chút tuyệt vọng, đáy lòng ẩn ẩn có tí bất an, nhìn bộ dạng háo sắc của hắn, tám phần là muốn đem tiểu Cửu...
Không được Không được!
Trong lòng ta đang khổ sở muốn chết lại đột nhiên nghe thấy tiếng của hai nam nhân ngoài cửa, có lẽ là hai tên lâu la đang trông chừng ta.
“Cũng không biết lão đại nghĩ gì. Trực tiếp đem tên tiểu tử bên trong làm thịt là được rồi, còn giữ lại làm gì, một chút tác dụng cũng không có!”
“Ngươi thì biết cái gì!” Tên còn lại quát lớn.
“Tên tiểu tử kia nhất định là phải chết, nhưng hôm nay thì không thể được. Buổi tối chúng ta còn phải chúc mừng lão đại một phen, lão đại còn phải cùng nữ nhân kia động phòng nữa mà! Động phòng mà thấy huyết sẽ có điềm xấu cho nên ngày mai đem tên này ra chém cũng không muộn.”
Động phòng... Trong đầu ta nháy mắt nổ tung.
“Có điều ta nghe nói lai lịch của nữ nhân kia rất lớn a!”
Tên kia liền hỏi lại.
“Lai lịch ra sao?”
“Đại ca của ta nói cho ta biết, lão đại từ trên người của nàng lấy ra một cái lệnh bài, nữ nhân kia hóa ra là một công chúa!”
“Cái gì! Không thể nào!” Tên này hoảng sợ. “Nếu nàng ta thật sự là công chúa vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, đây chính là tử tội a!”
“Ngươi sợ cái gì? Dù sao đắc tội cũng đã đắc tội rồi, thả ra cũng chết chi bằng trước hết cứ để lão đại khoái hoạt một phen. Hơn nữa, trời cao Hoàng đế xa, Hoàng thành cách đây xa ngàn dặm, Hoàng đế lão nhân kia chỉ sợ nghĩ nát óc cũng sẽ không nghĩ đến nữ nhi bảo bối của hắn sẽ ở trong tay chúng ta.”
Đám vô lại này. Ta không thể nghe nổi nữa! Không được! Ta muốn ra ngoài, ta nhất định phải ra ngoài cứu tiểu Cửu, sau đó sẽ giết hết đám người kia!
Sắc trời dần dần trở thành tối đen, lòng ta cũng liền theo đó mà trầm xuống, không có một chút ánh sáng hy vọng. Từ nãy đến giờ sợ là đã qua một canh giờ, những biện pháp mà ta nghĩ ra trong một canh giờ qua, mặc dù có nhưng điều kiện tiên quyết là hai tay của ta phải được tự do. Như vậy vấn đề hiện giờ là ở ngay trên tay ta, nhưng ta dùng hết sức bình sinh vậy mà ngay cả một đầu ngón tay cũng không cử động được.
Dường như rơi xuống tận cùng tuyệt vọng, nghĩ tới tiểu Cửu, thân thể ta liền đau giống như bị xé rách.
Không ngờ, ngay trong khoảng khắc này, phía ngoài cửa sổ chỗ trước mặt ta lại đột nhiên phát ra động tĩnh. Thanh âm rột rột tuy nhỏ nhưng ta ta vẫn nghe được rất rõ ràng, hình như là có gì đó đang cào vào cửa sổ. Chỉ là lúc này sắc trời đã tối đen, căn bản không thể nhìn xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Đại khái gần năm phút sau, cửa sổ dần dần bị đục ra một khe hở nhỏ, ngay sau đó, khe hở càng lúc càng lớn, đến khi ta thấy được thứ xuất hiện trước mặt là gì.
Ta ngây người.
Tên chưởng môn nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của tiểu Cửu, không khỏi nhíu mày:
“Xem ra nàng đây là không đồng ý.”
Tiểu Cửu vừa cười, nói: “Ta tất nhiên sẽ không đồng ý.”
“Vậy là không còn gì để nói?”
Tên chưởng môn nói xong, đám người phía đối diện liền bắt đầu nâng lên vũ khí. Chỉ cần chưởng môn của chúng vung tay, chúng ta liền phải lâm trận.
Tiểu Cửu mặt không đổi sắc, tay phải cầm lấy bảo kiếm đang đặt trên bãi cỏ, nói: “Vốn dĩ cũng không có gì muốn nói với ngươi.”
“Được, được, được.” Tên chưởng môn cười, liên tục nói ba tiếng ‘được’, sau đó liền vung tay lên.
“Bắt sống cả hai cho ta!”
Lời vừa ra khỏi miệng, một đám lâu la phía sau giống như phát điên chạy đến chỗ ta cùng tiểu Cửu.
Đám người đó cầm đủ loại vũ khí, một đám hung thần sát ác, dáng người thô kệch, khí thế mỗi một người đều cuồng bạo.
Tiểu Cửu không một chút sợ hãi, dẫn đầu vọt lên trước.
Trái đỡ phải đánh, một tên liền ngã xuống, trong lòng ta kêu một tiếng “Hay”, sau đó liền theo sát xông lên phía trước giúp tiểu Cửu.
Tiểu Cửu trong tay cầm kiếm, ta thì cái gì cũng không có, hay tay trống trơn, lúc này trên người còn có một con Cải Trằng cho nên hành động có chút khó khăn.
Ban đầu ta còn ẩn ẩn có tí lo lắng nhưng thấy cái đám này so với ta còn ăn hại hơn cho nên lòng tin nhất thời cũng tăng lên nhiều, xuống tay không còn rụt rè nữa. Mà Cải Trắng ở trên vai ta cũng thực kiêu ngạo, nó thấy có người đánh tới liền hướng tên đó nhe răng nhếch mép, vẻ mặt hung tàn. Chỉ như vậy, nhưng vẫn có thể giúp ta dọa một hai tên nhát gan.
Nhưng tên chưởng môn cùng nam nhân đứng bên cạnh hắn lại chưa từng ta tay.
Ta nhíu mày, chợt nghĩ ra vài chuyện, lúc này số lượng người ở xung quanh ta cùng tiểu Cửu đã giảm đi rất nhiều nhưng tên chưởng môn kia vẫn chưa ra tay, ta chỉ có thể nghĩ đến hai lý do đơn giản, một là hắn cảm thấy đám lâu la này có thể đem hai chúng ta chế ngự. Còn thứ hai, chính là hắn lợi dụng đám người này để tiêu hao thể lực của chúng ta, đến lúc đó hắn liền ra tay bắt giữ.
Làm sao ta có thể để cho bọn chúng được thỏa nguyện chứ?
Ta nhanh chóng lướt mắt nhìn tiểu Cửu phía sau, nàng lúc này ở cách ta không xa, nhưng thấy động tác của nàng vô cùng lưu loát, ta cũng yên tâm không ít. Ở đây, ta lại đem một tên quật ngã, sau đó nhặt lấy trường kiếm của hắn, tập trung giải quyết đám người ở xung quanh ta.
Không lâu sau, số lượng của bọn chúng đã giảm đi rất nhiều, mặc dù ta cảm thấy có chút mệt nhưng cũng không lo lắng nhiều. Dù sao đám người này cũng chỉ là đồ vô dụng.
Mà tên chưởng môn cùng nam nhân đứng cách đó không xa dường như cũng thấy đám người của bọn hắn đang rơi xuống hạ phong, hắn nói nhỏ với tên chưởng môn một chút rồi sau đó cả hai dùng khinh công bay đến chỗ chúng ta. Tên nam tử đó tất nhiên là dừng ở trước mặt ta. Thấy hắn đến, vẻ mặt đám lâu la đều lộ vẻ vui mừng, lại càng thêm cố sức.
Ta không dám khinh địch, từng chiêu từng chiêu đều vô cùng nghiêm túc.
Nhưng vẻ mặt của tên nam tử này vẫn vân đạm phong khinh, tựa như chỉ đang cùng ta đùa giỡn. Trong lòng ta liền tức giận, bắt đầu triển khai thế công, từng chiêu xuất ra đều không một chút lưu tình.
Một lát sau, sắc mặt tên nam tử cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc. Hai chúng ta ngươi lui ta tiến, ngươi đánh ta phản, công phu sàn sàn như nhau không phân được cao thấp. Cứ như vậy qua gần trăm chiêu, ta bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm.
Vấn đề lớn nhất chính là Cải Trắng.
Nó bấu vào đầu vai của ta, mặc dù móng vuốt của nó sắc bén không để mình rơi xuống, nhưng ta lúc tiếp chiêu xuất chiêu, lúc công lúc đỡ, thân thể nó quá nhỏ không có sức nặng, cho nên cứ ở trên vai ta bay tới bay lui. Ta sợ nó gặp chuyện không may, cho nên từng chiêu từng chiêu liền vô cùng cẩn thận, xuất chiêu vô cùng chật vật.
Mà nam tử kia lại đột nhiên chỉ phòng thủ, híp mắt không biết đang suy nghĩ cái gì. Ta có chút lo lắng, khi thấy hắn lại đột nhiên xuất chiêu trái tim liền hoàn toàn lạnh xuống.
Rốt cuộc bị hắn phát hiện nhược điểm, nam tử kia bắt đầu hướng ta công kích, nhưng mục tiêu lại không phải là ta mà là chính là Cải Trắng đang ở trên vai ta.
Ta bị dọa không nhẹ, Cải Trắng cũng bị dọa, lúc này nó liền vươn móng vuốt bấu chặt vai ta, miệng cứ oa oa kêu loạn. Hiện giờ, ta rõ ràng bị vây ở thế yếu, cũng không biết chống đỡ được bao lâu, chỉ hy vọng tiểu Cửu bên kia có thể có thể thắng, sau đó đến đây giúp ta.
Nhưng cuối cùng cũng không như ước nguyện, Cải Trắng bị lắc mạnh mấy cái rốt cuộc bị dọa sợ, ta chỉ kịp cảm thấy nó dùng hết sức, nhảy khỏi vai của ta. Lúc đó ta chỉ lo tiếp chiêu, bỗng cảm thấy đầu vai nhẹ hẫng liền theo bản năng nghĩ đến nó đã xảy ra chuyện, cho nên hoảng sợ, miễn cưỡng đánh một chiêu liền quay đầu nhìn xem Cải Trắng thế nào.
Nhưng nam tử đối diện làm sao có thể để ta thực hiện được chứ? Cơ hồ là vừa xoay đầu, trên cổ lập tức đau điếng, đầu ta liền ong lên một cái sau đó cũng không còn biết gì nữa.
Cải Trắng thế nào? Tiểu Cửu ra sao? Ta hoàn toàn không biết, nhưng ta e là chạy trời không khỏi nắng rồi, trận này chung quy là đánh thua. Nếu là thua, vậy là ta đã liên lụy tiểu Cửu, mà Cải Trắng chính là làm liên lụy ta.
Đồ Cải Trắng chết tiệt.
...
Sau khi tỉnh lại, trên cổ ta phát ra một trận đau nhức. Có điều, cũng còn tốt, còn đau tức là ta vẫn còn sống, về việc tại sao ta lại còn sống lúc ở thời điểm ta vẫn còn mơ hồ cũng đã thắc mắc. Tên đó sau khi tuyên bố muốn cưới tiểu Cửu, chuyện thứ nhất không phải là giết ta sao.
Thật sự là khó hiểu.
Ta nhắm hai mắt lẩm bẩm hai tiếng, rốt cuộc dần dần tỉnh táo lại. Đập vào trong mắt chính là một gian nhà gỗ rách rưới, trước mặt lại là một đống củi khô, xem ra có lẽ ta đã bị giam vào phòng chứa cũi rồi.
Lại cử động thân thể mới phát hiện căn bản không thể nhúc nhích được chút nào, ta cúi đầu mới nhìn thấy tình trạng thê thảm của mình lúc này.
Ta bị trói vào một cây cột trông cũng có vẻ vững chắc, mà hai tay ta ở phía trước lại bị quấn vài vòng dây thừng, chân không cần phải nói tất nhiên là cũng bị cột không chừa một khe hở. Nhìn tình cảnh này không khác gì một tên tội phạm nguy hiểm cần phải bị biệt giam.
Tình huống này liền làm cho tâm của ta lạnh buốt. Ta không biết tiểu Cửu đang ở đâu, không biết lúc này nàng thế nào, cũng không biết nàng có thể bị bắt làm phu nhân của tên chưởng môn đó hay không. Ta... Ta thật sự là vô dụng!
Nhưng bây giờ không phải là lúc để bi quan, nếu ta không chết như vậy phải nghĩ ra một biện pháp. Chỉ là làm sao thoát khỏi đây đây? Ta thật muốn mắng mắng người a. Cái tên chết tiệt nào đã buộc dây thế hả, tốt nhất là không nên để ta thoát ra được, ta mà ra được thế nào cũng phải giết ngươi!
Ta dùng hết sức giãy dụa, hết cúi đầu cắn dây thừng rồi lại chuyển sang đưa tay lên để cắn, thế nhưng đều không được. Lúc này sắc trời đã dần chuyển tối. Ta có chút tuyệt vọng, đáy lòng ẩn ẩn có tí bất an, nhìn bộ dạng háo sắc của hắn, tám phần là muốn đem tiểu Cửu...
Không được Không được!
Trong lòng ta đang khổ sở muốn chết lại đột nhiên nghe thấy tiếng của hai nam nhân ngoài cửa, có lẽ là hai tên lâu la đang trông chừng ta.
“Cũng không biết lão đại nghĩ gì. Trực tiếp đem tên tiểu tử bên trong làm thịt là được rồi, còn giữ lại làm gì, một chút tác dụng cũng không có!”
“Ngươi thì biết cái gì!” Tên còn lại quát lớn.
“Tên tiểu tử kia nhất định là phải chết, nhưng hôm nay thì không thể được. Buổi tối chúng ta còn phải chúc mừng lão đại một phen, lão đại còn phải cùng nữ nhân kia động phòng nữa mà! Động phòng mà thấy huyết sẽ có điềm xấu cho nên ngày mai đem tên này ra chém cũng không muộn.”
Động phòng... Trong đầu ta nháy mắt nổ tung.
“Có điều ta nghe nói lai lịch của nữ nhân kia rất lớn a!”
Tên kia liền hỏi lại.
“Lai lịch ra sao?”
“Đại ca của ta nói cho ta biết, lão đại từ trên người của nàng lấy ra một cái lệnh bài, nữ nhân kia hóa ra là một công chúa!”
“Cái gì! Không thể nào!” Tên này hoảng sợ. “Nếu nàng ta thật sự là công chúa vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, đây chính là tử tội a!”
“Ngươi sợ cái gì? Dù sao đắc tội cũng đã đắc tội rồi, thả ra cũng chết chi bằng trước hết cứ để lão đại khoái hoạt một phen. Hơn nữa, trời cao Hoàng đế xa, Hoàng thành cách đây xa ngàn dặm, Hoàng đế lão nhân kia chỉ sợ nghĩ nát óc cũng sẽ không nghĩ đến nữ nhi bảo bối của hắn sẽ ở trong tay chúng ta.”
Đám vô lại này. Ta không thể nghe nổi nữa! Không được! Ta muốn ra ngoài, ta nhất định phải ra ngoài cứu tiểu Cửu, sau đó sẽ giết hết đám người kia!
Sắc trời dần dần trở thành tối đen, lòng ta cũng liền theo đó mà trầm xuống, không có một chút ánh sáng hy vọng. Từ nãy đến giờ sợ là đã qua một canh giờ, những biện pháp mà ta nghĩ ra trong một canh giờ qua, mặc dù có nhưng điều kiện tiên quyết là hai tay của ta phải được tự do. Như vậy vấn đề hiện giờ là ở ngay trên tay ta, nhưng ta dùng hết sức bình sinh vậy mà ngay cả một đầu ngón tay cũng không cử động được.
Dường như rơi xuống tận cùng tuyệt vọng, nghĩ tới tiểu Cửu, thân thể ta liền đau giống như bị xé rách.
Không ngờ, ngay trong khoảng khắc này, phía ngoài cửa sổ chỗ trước mặt ta lại đột nhiên phát ra động tĩnh. Thanh âm rột rột tuy nhỏ nhưng ta ta vẫn nghe được rất rõ ràng, hình như là có gì đó đang cào vào cửa sổ. Chỉ là lúc này sắc trời đã tối đen, căn bản không thể nhìn xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Đại khái gần năm phút sau, cửa sổ dần dần bị đục ra một khe hở nhỏ, ngay sau đó, khe hở càng lúc càng lớn, đến khi ta thấy được thứ xuất hiện trước mặt là gì.
Ta ngây người.
Tác giả :
Hồ Ly Đại Quân