[Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch
Chương 51: Sáng sớm thẹn thùng
Sáng sớm, Phó Hồng Tuyết tỉnh lại trước, nhưng không rời giường. Mái tóc Diệp Khai mềm mại trải dài trên nệm. Y vươn tay sờ lại sờ, xúc cảm trên tay thực thoải mái.
Không bao lâu sau Diệp Khai mơ màng uhm một tiếng. Phó Hồng Tuyết biết hắn sắp tỉnh, thu tay khép mắt lại. Đêm qua Diệp Khai ngượng tới lợi hại, vô luận thế nào cũng nhất định không để y lau rửa giúp. Phó Hồng Tuyết biết sáng dậy Diệp Khai phát hiện nhất định sẽ ngượng ngùng, sợ Diệp Khai cảm thấy mất mặt mới giả bộ còn đang ngủ.
Diệp Khai quả nhiên tỉnh lại, từ trong ngực Phó Hồng Tuyết chui ra, cũng không giống như Phó Hồng Tuyết tưởng tượng lập tức phát hiện bản thân không đúng, mà chỉ cúi người xuống, tựa như đang ngắm nhìn Phó Hồng Tuyết.
Diệp Khai tuy trên người còn mang thương tích, nhưng người học võ vốn mẫn cảm, Phó Hồng Tuyết động cũng không dám động, yên lặng mặc niệm khí quyết trong lòng,niệm tới ba lần rồi mà Diệp Khai cư nhiên vẫn còn đang nhìn y. Phó Hồng Tuyết đành phải tiếp tục niệm, niệm tới thiếu chút nữa ngủ lại, Diệp Khai mới khẽ nhúc nhích.
Diệp Khai hơi cúi người xuống, hơi thở phảng phất quanh quẩn bên gò má Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết không biết hắn muốn làm gì, lúc này bỗng nhiên tỉnh lại thì lại sợ Diệp Khai xấu hổ.
Hoàn hảo qua khoảng thời gian ước chừng một nén nhang, Diệp Khai không còn tiếp tục nhìn y nữa. Diệp Khai gác đầu lên ngực y, thảnh thơi ngáp một cái, nghe thập phần tự tại khoái hoạt.
Phó Hồng Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi, không muốn tiếp tục giả bộ nữa, mở to mắt, vuốt vuốt tóc Diệp Khai, “Đứng lên đi.”
Diệp Khai vui vẻ ừ một tiếng, ngồi dậy, sau đó sắc mặt cổ quái, vươn tay sờ sờ đùi mình, mặt phút chốc đỏ bừng, nhúc cũng không nhúc, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Phó Hồng Tuyết trong lòng hiểu rõ, trên mặt lại làm bộ như không có việc gì.
Diệp Khai cứng ngắc một hồi mới miễn cưỡng động động thân thể, mặt càng lúc càng hồng.
Phó Hồng Tuyết nguyên bản không muốn trêu hắn, nhưng thấy Diệp Khai co quắp khẩn trương như vậy lại nhịn không được biết rõ còn cố hỏi, “Diệp Khai, ngươi làm sao vậy?”
Diệp Khai khẩn trương đáp, “Cái kia……Không có gì.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Không có gì thì đứng dậy mặc quần áo đi. Ăn điểm tâm xong chúng ta còn xuất phát.”
Diệp Khai trong lòng rối rắm, tinh thần hỗn loạn, qua một hồi mới mở miệng nói, “Hồng Tuyết, ngươi ra chỗ xe ngựa lấy giúp ta bộ quần áo hắc sắc được không?” Hắn còn tầng tầng bổ sung, “Phải cả bộ đen, từ trong ra ngoài ấy.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Cùng đi xuống đi, lát đổi quần áo luôn trong xe ngựa cũng được.”
Diệp Khai không biết phải trả lời thế nào, nghĩ nghĩ lấy tay che chỗ đan điền, “Bụng ta có điểm đau.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Thật không? Để ta xem xem.” Y ra tay nhanh như chớp, chăn vốn bị Diệp Khai kiềm giữ lập tức bị lật tung. Diệp Khai bất ngờ không kịp phòng bị, đã bị y hoàn toàn chế trụ.
Diệp Khai sợ y phát hiện ra bí mật của mình, nâng một chân lên che chỗ bị dơ trên quần, động cũng không dám động. Phó Hồng Tuyết ở trên đan điền hắn xoa vuốt, bàn tay tham nhập quần Diệp Khai, đặt trên da hắn, thử truyền chân khí qua cho hắn. Trong lòng đã muốn cười đau cả ruột, nhưng trên mặt vẫn một bộ chân thành quan tâm hỏi, “Có phải chân khí loạn động không? Còn đau không?”
Diệp Khai bị y chế trụ đã không còn có thể phản kháng, đan điền lại bị khống chế,luồng chân khí hùng hậu tràn vào cơ thể, kinh mạch toàn thân đều bị Phó Hồng Tuyết thao túng. Dần dà mỗi một chỗ trong thân thể đều không thể điều khiển, chân vốn đang che chắn cũng không tự chủ buông lỏng ra. Phó Hồng Tuyết không ngừng truyền chân khí vào, Diệp Khai thần phục dưới tay y, dần dần khép mắt lại.
Phó Hồng Tuyết ban đầu chỉ tính trêu đùa Diệp Khai, sau lại muốn xem xem kinh mạch nội tức Diệp Khai đã khôi phục đến đâu rồi, nên vẫn tiếp tục truyền chân khí tới hơn nửa ngày mới thu hồi. Lúc này đã qua nửa canh giờ.
Phó Hồng Tuyết thấy Diệp Khai hấp hấp cái mũi, đại khái là vì ủy khuất thẹn thùng. Y từng thấy qua Diệp Khai khóc vô số lần, hấp hấp mũi là điềm báo trước nhất. Tuy biết rõ Diệp Khai sẽ không vì loại chuyện này mà khóc, nhưng Diệp Khai xuất hiện loại vẻ mặt này cũng chứng tỏ hắn đã bị khi dễ.
Phó Hồng Tuyết buông Diệp Khai ra, dìu hắn đứng dậy. Diệp Khai biết y nhất định đã thấy dấu vết trên quần, xấu hổ tới muốn tìm lỗ nẻ chui xuống, bám vào bên tai Phó Hồng Tuyết, thấp giọng nói, “Ta…..Ta….” Ta nửa ngày, rốt cuộc cũng không nói xong một câu. Thanh âm rất nhỏ, bằng vào công lực của Phó Hồng Tuyết muốn nghe được cũng phải cố hết sức.
Phó Hồng Tuyết an ủi nói, “Ta đi lấy quần áo cho ngươi thay.”
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai là thân sinh huynh đệ, có cùng huyết mạch, tính cách vì vậy cũng có chỗ tương đồng. Diệp Khai linh động khiêu thoát, tiêu sái vui vẻ, Phó Hồng Tuyết cũng không phải trời sinh lạnh lùng như băng tuyết vậy.
Trước kia Phó Hồng Tuyết lưng đeo nợ máu, chìm trong bi thống, căn bản không muốn để ý tới Diệp Khai, vậy mà đã có thể dễ dàng trêu chọc khống chế cảm xúc Diệp Khai. Nay y nợ máu đã báo, một thân thoải mái, vướng bận duy nhất chỉ đơn giản là sớm ngày chữa khỏi thương thế Diệp Khai. Lại còn được ở cạnh Diệp Khai ngày đêm không rời, tâm tình vui sướng so với trước kia hơn không chỉ ngàn vạn lần, năng lực khống chế Diệp Khai cũng hơn xa quá khứ. Y muốn Diệp Khai đi hướng đông hay hướng tây, hoan hỉ hay e lệ, căn bản chẳng cần mở miệng cũng có thể dễ dàng làm được.
Thời điểm ngồi trong xe ngựa, Liễu Thiên có cảm giác Diệp Khai hôm này thoạt nhìn quái quái, nhưng nói không ra là khác ở nơi nào. Hắn đau khổ suy tư, linh quang thoáng hiện, “Diệp đại ca, ngươi hôm nay trông rất giống tiểu miêu bị xoa lông.”
Diệp Khai cốc đầu hắn, “Cái gì mà tiểu miêu bị xoa lông, nói hươu nói vượn.”
Liễu Thiên nói, “Tiểu miêu đều yêu thích những thứ xinh đẹp sạch sẽ. Nếu ngươi đem lông nó xoa rối, nó sẽ không vui trốn đi.”
Phó Hồng Tuyết khó được mở miệng nói đỡ Diệp Khai, “Liễu huynh đệ, ta thấy tóc tai Diệp Khai hôm nay thực chỉnh tề.”
Hai người bọn họ huynh đệ đồng tâm, Liễu Thiên lẻ loi một mình nhưng vẫn còn kiên trì theo đuổi sự thật, “Thật sự rất giống mà.”
Xe đi đến giữa trưa, Phó Hồng Tuyết là người đầu tiên phát hiện không đúng, “Chuông không kêu.”
Liễu Thiên nói, “Đúng vậy, có phải nàng nửa đường rời đi rồi không?”
Phó Hồng Tuyết lắc đầu, “Nàng hào phóng quật cường như vậy, nếu muốn đi cũng sẽ nói với chúng ta một câu.”
Đinh Linh dù sao cũng vẫn là nữ hài tử, ba người bọn họ cũng có chút lo lắng, kêu xa phu dừng xe đợi một lúc lâu vẫn không thấy Đinh Linh đuổi tới. Diệp Khai tâm địa thiện lương, Đinh Linh lại vì theo đuổi hắn mà đến, không muốn tiếp tục chờ nữa.
Đinh Linh từ sáng sớm đã đi theo bọn họ, tâm tư không yên. Nàng luyến tiếc Diệp Khai, nhưng có vẻ như Diệp Khai đối nàng không có nửa điểm hứng thú, có lẽ cũng sẽ khó thành, càng nghĩ như vậy, đi càng chậm lại, cách cũng càng lúc càng xa. Nàng tướng mạo mĩ lệ, lại lẻ loi một mình, liền bị mấy kẻ trên đường gặp sắc nảy lòng tham theo đuôi buông mấy lời không đứng đắn trêu chọc. Đinh Linh nắm nhuyễn tiên, tập trung tinh thần muốn thu thập mấy tên lưu manh hạ đẳng này.
Trước mắt lóe lên bóng người, không đợi Đinh Linh động thủ, mấy tên lưu manh kia đã bị đánh bay ra ngoài. Diệp Khai cùng Phó Hồng Tuyết dắt tay nhau bay tới. Diệp Khai tư thái tuyệt vời, khinh công cao siêu.
Đinh Linh thấy mà giật mình, hóa ra hắn cũng có võ công. Ca ca hắn giỏi võ như vậy, hắn cũng có thể biết chút chút. Nhưng vì sao đêm đó trong ngôi miếu đổ nát hắn không đứng dậy đối phó địch nhân, mà ca ca hắn còn muốn giúp hắn che lỗ tai, sợ hắn nghe được những người đó kêu la thảm thiết.
Đinh Linh tự hỏi trong lòng, nhưng mặc cho nàng có thông minh tới đâu cũng không cho ra được kết luận. Nàng thấy Diệp Khai đá bay mấy người kia xong sắc mặt có chút tái nhợt thì bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra hắn không phải sinh bệnh, mà là trên người có thương tích nên mới chịu không nổi hàn khí. Nhưng trên đời có loại nội thương gì mà ban ngày nhẹ, buổi tối lại trầm trọng hơn đâu. Mà cho dù có thật buổi tối nặng hơn, thì cũng không đến mức không thể thấy máu, không thể nghe tiếng la chứ.
Một khi hướng suy nghĩ đã sai lầm, thì càng thông minh chỉ có thể sai càng thêm sai. Đinh Linh nghĩ mãi cũng không ra kết quả, không tiếp tục suy nghĩ nữa. Diệp Khai bị thương, nhưng vẫn mang theo thương tích tới cứu nàng, có thể thấy được không phải đối nàng hoàn toàn vô tình, trong lòng Đinh Linh rất rất cảm động.
Diệp Khai lúc này mở miệng nói, “Đại tiểu thư, người đừng tiếp tục đi theo huynh đệ chúng ta nữa.”
Phó Hồng Tuyết nguyên bản muốn tác hợp Diệp Khai với Đinh Linh, nhưng thấy hứng thú của Diệp Khai với Đinh Linh thuyên giảm từng ngày, phần tâm tư này cũng liền phai nhạt. Khắp thiên hạ giai nhân vô số, Diệp Khai nếu không thích người này, sau này vẫn có thể gặp được người hắn càng thích hơn, cần gì phải gấp gáp.
Phó Hồng Tuyết cũng hướng Đinh Linh nói, “Đinh cô nương, vậy cáo từ.”
Y khí chất lạnh lùng, so với Diệp Khai luôn luôn tươi cười hơn một phần khí thế nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không thay đổi.
Đinh Linh cắn cắn môi nói, “Các ngươi muốn tới Hoa Sơn, có phải vì tìm hoa vũ lộ bảy cánh tới trị liệu kinh mạch nội thương không?Ta nói cho các ngươi hay, loài hoa kia đã sớm biến mất. Có lẽ trên đỉnh cao nhất của Hoa Sơn vẫn còn, nhưng nơi đó võ công có cao cường tới đâu cũng không thể đi lên. Nhà ta Đinh gia chính là một trong tam đại thế gia võ lâm, cha ta còn lưu giữ hai khỏa hoa vũ lộ bảy cánh đã chế thành dược hoàn, ta có thể mang tới cho các ngươi.”
Diệp Khai xem sắc mặt Phó Hồng Tuyết, thấy y đã có điểm dao động liền hướng Phó Hồng Tuyết lắc đầu, hạ giọng kiên định nói, “Hồng Tuyết, ta cả đời này không bao giờ muốn chịu ân huệ người khác nữa. Ta thà rằng cả đời nội thương không khỏi. Ta trả không nổi phần thù lao các nàng muốn.”
Phó Hồng Tuyết bị ngữ khí quyết tuyệt của hắn làm cho đau lòng, nhớ tới hai lần Diệp Khai cầu Khổng Tước Linh, cuối cùng đổi lại là cuộc sống không có tự do chìm trong buồn khổ. Ngay đến một câu ‘Không biết Phó Hồng Tuyết dạo này thế nào’ cũng đều phải xem sắc mặt người khác. Y đau lòng Diệp Khai, tất không muốn để Diệp Khai trải qua ngững ngày tháng không thoải mái như thế nữa, rốt cuộc đành buông tha hai khỏa dược này.
Phó Hồng Tuyết giương giọng hướng Đinh Linh nói, “Đa tạ hảo ý của cô nương, không dám nhận, không dám nhận.” Nói xong mang theo Diệp Khai bay vút đi, rời khỏi tầm mắt Đinh Linh.
Không bao lâu sau Diệp Khai mơ màng uhm một tiếng. Phó Hồng Tuyết biết hắn sắp tỉnh, thu tay khép mắt lại. Đêm qua Diệp Khai ngượng tới lợi hại, vô luận thế nào cũng nhất định không để y lau rửa giúp. Phó Hồng Tuyết biết sáng dậy Diệp Khai phát hiện nhất định sẽ ngượng ngùng, sợ Diệp Khai cảm thấy mất mặt mới giả bộ còn đang ngủ.
Diệp Khai quả nhiên tỉnh lại, từ trong ngực Phó Hồng Tuyết chui ra, cũng không giống như Phó Hồng Tuyết tưởng tượng lập tức phát hiện bản thân không đúng, mà chỉ cúi người xuống, tựa như đang ngắm nhìn Phó Hồng Tuyết.
Diệp Khai tuy trên người còn mang thương tích, nhưng người học võ vốn mẫn cảm, Phó Hồng Tuyết động cũng không dám động, yên lặng mặc niệm khí quyết trong lòng,niệm tới ba lần rồi mà Diệp Khai cư nhiên vẫn còn đang nhìn y. Phó Hồng Tuyết đành phải tiếp tục niệm, niệm tới thiếu chút nữa ngủ lại, Diệp Khai mới khẽ nhúc nhích.
Diệp Khai hơi cúi người xuống, hơi thở phảng phất quanh quẩn bên gò má Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết không biết hắn muốn làm gì, lúc này bỗng nhiên tỉnh lại thì lại sợ Diệp Khai xấu hổ.
Hoàn hảo qua khoảng thời gian ước chừng một nén nhang, Diệp Khai không còn tiếp tục nhìn y nữa. Diệp Khai gác đầu lên ngực y, thảnh thơi ngáp một cái, nghe thập phần tự tại khoái hoạt.
Phó Hồng Tuyết thở dài nhẹ nhõm một hơi, không muốn tiếp tục giả bộ nữa, mở to mắt, vuốt vuốt tóc Diệp Khai, “Đứng lên đi.”
Diệp Khai vui vẻ ừ một tiếng, ngồi dậy, sau đó sắc mặt cổ quái, vươn tay sờ sờ đùi mình, mặt phút chốc đỏ bừng, nhúc cũng không nhúc, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Phó Hồng Tuyết trong lòng hiểu rõ, trên mặt lại làm bộ như không có việc gì.
Diệp Khai cứng ngắc một hồi mới miễn cưỡng động động thân thể, mặt càng lúc càng hồng.
Phó Hồng Tuyết nguyên bản không muốn trêu hắn, nhưng thấy Diệp Khai co quắp khẩn trương như vậy lại nhịn không được biết rõ còn cố hỏi, “Diệp Khai, ngươi làm sao vậy?”
Diệp Khai khẩn trương đáp, “Cái kia……Không có gì.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Không có gì thì đứng dậy mặc quần áo đi. Ăn điểm tâm xong chúng ta còn xuất phát.”
Diệp Khai trong lòng rối rắm, tinh thần hỗn loạn, qua một hồi mới mở miệng nói, “Hồng Tuyết, ngươi ra chỗ xe ngựa lấy giúp ta bộ quần áo hắc sắc được không?” Hắn còn tầng tầng bổ sung, “Phải cả bộ đen, từ trong ra ngoài ấy.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Cùng đi xuống đi, lát đổi quần áo luôn trong xe ngựa cũng được.”
Diệp Khai không biết phải trả lời thế nào, nghĩ nghĩ lấy tay che chỗ đan điền, “Bụng ta có điểm đau.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Thật không? Để ta xem xem.” Y ra tay nhanh như chớp, chăn vốn bị Diệp Khai kiềm giữ lập tức bị lật tung. Diệp Khai bất ngờ không kịp phòng bị, đã bị y hoàn toàn chế trụ.
Diệp Khai sợ y phát hiện ra bí mật của mình, nâng một chân lên che chỗ bị dơ trên quần, động cũng không dám động. Phó Hồng Tuyết ở trên đan điền hắn xoa vuốt, bàn tay tham nhập quần Diệp Khai, đặt trên da hắn, thử truyền chân khí qua cho hắn. Trong lòng đã muốn cười đau cả ruột, nhưng trên mặt vẫn một bộ chân thành quan tâm hỏi, “Có phải chân khí loạn động không? Còn đau không?”
Diệp Khai bị y chế trụ đã không còn có thể phản kháng, đan điền lại bị khống chế,luồng chân khí hùng hậu tràn vào cơ thể, kinh mạch toàn thân đều bị Phó Hồng Tuyết thao túng. Dần dà mỗi một chỗ trong thân thể đều không thể điều khiển, chân vốn đang che chắn cũng không tự chủ buông lỏng ra. Phó Hồng Tuyết không ngừng truyền chân khí vào, Diệp Khai thần phục dưới tay y, dần dần khép mắt lại.
Phó Hồng Tuyết ban đầu chỉ tính trêu đùa Diệp Khai, sau lại muốn xem xem kinh mạch nội tức Diệp Khai đã khôi phục đến đâu rồi, nên vẫn tiếp tục truyền chân khí tới hơn nửa ngày mới thu hồi. Lúc này đã qua nửa canh giờ.
Phó Hồng Tuyết thấy Diệp Khai hấp hấp cái mũi, đại khái là vì ủy khuất thẹn thùng. Y từng thấy qua Diệp Khai khóc vô số lần, hấp hấp mũi là điềm báo trước nhất. Tuy biết rõ Diệp Khai sẽ không vì loại chuyện này mà khóc, nhưng Diệp Khai xuất hiện loại vẻ mặt này cũng chứng tỏ hắn đã bị khi dễ.
Phó Hồng Tuyết buông Diệp Khai ra, dìu hắn đứng dậy. Diệp Khai biết y nhất định đã thấy dấu vết trên quần, xấu hổ tới muốn tìm lỗ nẻ chui xuống, bám vào bên tai Phó Hồng Tuyết, thấp giọng nói, “Ta…..Ta….” Ta nửa ngày, rốt cuộc cũng không nói xong một câu. Thanh âm rất nhỏ, bằng vào công lực của Phó Hồng Tuyết muốn nghe được cũng phải cố hết sức.
Phó Hồng Tuyết an ủi nói, “Ta đi lấy quần áo cho ngươi thay.”
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai là thân sinh huynh đệ, có cùng huyết mạch, tính cách vì vậy cũng có chỗ tương đồng. Diệp Khai linh động khiêu thoát, tiêu sái vui vẻ, Phó Hồng Tuyết cũng không phải trời sinh lạnh lùng như băng tuyết vậy.
Trước kia Phó Hồng Tuyết lưng đeo nợ máu, chìm trong bi thống, căn bản không muốn để ý tới Diệp Khai, vậy mà đã có thể dễ dàng trêu chọc khống chế cảm xúc Diệp Khai. Nay y nợ máu đã báo, một thân thoải mái, vướng bận duy nhất chỉ đơn giản là sớm ngày chữa khỏi thương thế Diệp Khai. Lại còn được ở cạnh Diệp Khai ngày đêm không rời, tâm tình vui sướng so với trước kia hơn không chỉ ngàn vạn lần, năng lực khống chế Diệp Khai cũng hơn xa quá khứ. Y muốn Diệp Khai đi hướng đông hay hướng tây, hoan hỉ hay e lệ, căn bản chẳng cần mở miệng cũng có thể dễ dàng làm được.
Thời điểm ngồi trong xe ngựa, Liễu Thiên có cảm giác Diệp Khai hôm này thoạt nhìn quái quái, nhưng nói không ra là khác ở nơi nào. Hắn đau khổ suy tư, linh quang thoáng hiện, “Diệp đại ca, ngươi hôm nay trông rất giống tiểu miêu bị xoa lông.”
Diệp Khai cốc đầu hắn, “Cái gì mà tiểu miêu bị xoa lông, nói hươu nói vượn.”
Liễu Thiên nói, “Tiểu miêu đều yêu thích những thứ xinh đẹp sạch sẽ. Nếu ngươi đem lông nó xoa rối, nó sẽ không vui trốn đi.”
Phó Hồng Tuyết khó được mở miệng nói đỡ Diệp Khai, “Liễu huynh đệ, ta thấy tóc tai Diệp Khai hôm nay thực chỉnh tề.”
Hai người bọn họ huynh đệ đồng tâm, Liễu Thiên lẻ loi một mình nhưng vẫn còn kiên trì theo đuổi sự thật, “Thật sự rất giống mà.”
Xe đi đến giữa trưa, Phó Hồng Tuyết là người đầu tiên phát hiện không đúng, “Chuông không kêu.”
Liễu Thiên nói, “Đúng vậy, có phải nàng nửa đường rời đi rồi không?”
Phó Hồng Tuyết lắc đầu, “Nàng hào phóng quật cường như vậy, nếu muốn đi cũng sẽ nói với chúng ta một câu.”
Đinh Linh dù sao cũng vẫn là nữ hài tử, ba người bọn họ cũng có chút lo lắng, kêu xa phu dừng xe đợi một lúc lâu vẫn không thấy Đinh Linh đuổi tới. Diệp Khai tâm địa thiện lương, Đinh Linh lại vì theo đuổi hắn mà đến, không muốn tiếp tục chờ nữa.
Đinh Linh từ sáng sớm đã đi theo bọn họ, tâm tư không yên. Nàng luyến tiếc Diệp Khai, nhưng có vẻ như Diệp Khai đối nàng không có nửa điểm hứng thú, có lẽ cũng sẽ khó thành, càng nghĩ như vậy, đi càng chậm lại, cách cũng càng lúc càng xa. Nàng tướng mạo mĩ lệ, lại lẻ loi một mình, liền bị mấy kẻ trên đường gặp sắc nảy lòng tham theo đuôi buông mấy lời không đứng đắn trêu chọc. Đinh Linh nắm nhuyễn tiên, tập trung tinh thần muốn thu thập mấy tên lưu manh hạ đẳng này.
Trước mắt lóe lên bóng người, không đợi Đinh Linh động thủ, mấy tên lưu manh kia đã bị đánh bay ra ngoài. Diệp Khai cùng Phó Hồng Tuyết dắt tay nhau bay tới. Diệp Khai tư thái tuyệt vời, khinh công cao siêu.
Đinh Linh thấy mà giật mình, hóa ra hắn cũng có võ công. Ca ca hắn giỏi võ như vậy, hắn cũng có thể biết chút chút. Nhưng vì sao đêm đó trong ngôi miếu đổ nát hắn không đứng dậy đối phó địch nhân, mà ca ca hắn còn muốn giúp hắn che lỗ tai, sợ hắn nghe được những người đó kêu la thảm thiết.
Đinh Linh tự hỏi trong lòng, nhưng mặc cho nàng có thông minh tới đâu cũng không cho ra được kết luận. Nàng thấy Diệp Khai đá bay mấy người kia xong sắc mặt có chút tái nhợt thì bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra hắn không phải sinh bệnh, mà là trên người có thương tích nên mới chịu không nổi hàn khí. Nhưng trên đời có loại nội thương gì mà ban ngày nhẹ, buổi tối lại trầm trọng hơn đâu. Mà cho dù có thật buổi tối nặng hơn, thì cũng không đến mức không thể thấy máu, không thể nghe tiếng la chứ.
Một khi hướng suy nghĩ đã sai lầm, thì càng thông minh chỉ có thể sai càng thêm sai. Đinh Linh nghĩ mãi cũng không ra kết quả, không tiếp tục suy nghĩ nữa. Diệp Khai bị thương, nhưng vẫn mang theo thương tích tới cứu nàng, có thể thấy được không phải đối nàng hoàn toàn vô tình, trong lòng Đinh Linh rất rất cảm động.
Diệp Khai lúc này mở miệng nói, “Đại tiểu thư, người đừng tiếp tục đi theo huynh đệ chúng ta nữa.”
Phó Hồng Tuyết nguyên bản muốn tác hợp Diệp Khai với Đinh Linh, nhưng thấy hứng thú của Diệp Khai với Đinh Linh thuyên giảm từng ngày, phần tâm tư này cũng liền phai nhạt. Khắp thiên hạ giai nhân vô số, Diệp Khai nếu không thích người này, sau này vẫn có thể gặp được người hắn càng thích hơn, cần gì phải gấp gáp.
Phó Hồng Tuyết cũng hướng Đinh Linh nói, “Đinh cô nương, vậy cáo từ.”
Y khí chất lạnh lùng, so với Diệp Khai luôn luôn tươi cười hơn một phần khí thế nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không thay đổi.
Đinh Linh cắn cắn môi nói, “Các ngươi muốn tới Hoa Sơn, có phải vì tìm hoa vũ lộ bảy cánh tới trị liệu kinh mạch nội thương không?Ta nói cho các ngươi hay, loài hoa kia đã sớm biến mất. Có lẽ trên đỉnh cao nhất của Hoa Sơn vẫn còn, nhưng nơi đó võ công có cao cường tới đâu cũng không thể đi lên. Nhà ta Đinh gia chính là một trong tam đại thế gia võ lâm, cha ta còn lưu giữ hai khỏa hoa vũ lộ bảy cánh đã chế thành dược hoàn, ta có thể mang tới cho các ngươi.”
Diệp Khai xem sắc mặt Phó Hồng Tuyết, thấy y đã có điểm dao động liền hướng Phó Hồng Tuyết lắc đầu, hạ giọng kiên định nói, “Hồng Tuyết, ta cả đời này không bao giờ muốn chịu ân huệ người khác nữa. Ta thà rằng cả đời nội thương không khỏi. Ta trả không nổi phần thù lao các nàng muốn.”
Phó Hồng Tuyết bị ngữ khí quyết tuyệt của hắn làm cho đau lòng, nhớ tới hai lần Diệp Khai cầu Khổng Tước Linh, cuối cùng đổi lại là cuộc sống không có tự do chìm trong buồn khổ. Ngay đến một câu ‘Không biết Phó Hồng Tuyết dạo này thế nào’ cũng đều phải xem sắc mặt người khác. Y đau lòng Diệp Khai, tất không muốn để Diệp Khai trải qua ngững ngày tháng không thoải mái như thế nữa, rốt cuộc đành buông tha hai khỏa dược này.
Phó Hồng Tuyết giương giọng hướng Đinh Linh nói, “Đa tạ hảo ý của cô nương, không dám nhận, không dám nhận.” Nói xong mang theo Diệp Khai bay vút đi, rời khỏi tầm mắt Đinh Linh.
Tác giả :
Lâm Hàn Yên Khanh