[Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch
Chương 28: Muốn cạnh bên ngươi
Bữa trưa trôi qua trong yên lặng. Phó Hồng Tuyết trước giờ vẫn không thích nói chuyện lúc ăn cơm, Liễu Thiên hết sức chuyên chú dán mắt vào sách thuốc mới đào được từ trong thư khố của Vô Gian Địa Ngục, còn Diệp Khai lại ngồi trước bàn ăn ngẩn người.
Phó Hồng Tuyết ngồi cạnh Diệp Khai, nhìn hắn cầm đũa chọc đến chọc đi, chọc đã lâu mà vẫn chưa ăn được mấy miếng cơm. Diệp Khai trước khi thụ thương không thích ăn cơm, sau khi bị thương không thể ăn cơm, chỉ được uống canh, ngược lại trở nên thích ăn cơm.
Phó Hồng Tuyết gắp đồ ăn đặt vào trong bát Diệp Khai. Diệp Khai ‘a’ một tiếng hồi phục tinh thần, nhưng mới ăn được một ngụm, đã lại bắt đầu xuất thần. Phó Hồng Tuyết thầm nghĩ hay đây chính là giang sơn dễ đổi? Y dùng đũa gõ nhẹ lên bát Diệp Khai, Diệp Khai lập tức hoàn hồn, ăn hai miếng, một lần nữa ngẩn người.
Phó Hồng Tuyết nhíu mày, “Diệp Khai, ăn cơm trước đã.”
Diệp Khai đáp ứng một tiếng, ăn tuy vẫn rất chậm, nhưng rốt cuộc không còn xuất thần nữa.
Diệp Khai yên lặng ăn một hồi, hỏi Liễu Thiên, “Liễu Thiên, ngươi đã đính hôn rồi hả?”
Liễu Thiên đáp, “Ừ.”
“Chừng nào thì thành thân?”
“Nữ tử ta đính ước với đã thích đệ tử một môn phái khác, lẳng lặng cùng nam nhân kia bỏ trốn. Cha mẹ nàng sợ đắc tội phái Điểm Thương chúng ta, vẫn không dám nói cho chúng ta biết, kỳ thật chúng ta đều đã sớm biết.”
Diệp Khai ngạc nhiên hỏi, “Vậy gia đình ngươi vì sao còn chưa đi từ hôn?”
Liễu Thiên đáp, “Nhà ta nhiều đời theo nghề y, trong chốn giang hồ người muốn cùng nhà ta kết thân rất nhiều. Cha mẹ ta bị làm phiền tới không còn biện pháp, tình nguyện không nói ra chuyện này, nếu không bà mối sớm đạp gãy cửa rồi, sao còn có thời giờ cứu người chữa bệnh nữa?”
“Ngươi có trách nữ hài tử kia không?”
“Không trách. Nàng bỏ trốn ta mới được tự do, như vậy nàng vui vẻ ta cũng vui vẻ. Nữ hài tử kia ta đã gặp qua ba lần, đối y thuật không có nửa điểm hứng thú. Hai người chúng ta ở cùng một chỗ nàng sẽ không vui, ta cũng không vui vẻ gì, kia có gì tốt đâu.”
Diệp Khai trong lòng hơi hơi chấn động, như thể trong lời Liễu Thiên nói có điều gì xúc động tới mình, nhưng nhất thời không thể xác định rõ ràng. Hắn ngưng thần suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy đau đầu. Lại thêm một lát, đau nhức trên đầu đã bắt đầu lan khắp toàn thân. Diệp Khai cố gắng chịu đựng, cúi đầu rên rỉ một tiếng, thân hình lung lay sắp đổ.
Phó Hồng Tuyết lập tức nhận ra hắn không đúng, vươn tay đỡ hắn, khẩn trương gọi, “Diệp Khai!”
Liễu Thiên vứt sách lao tới, trực tiếp điểm thụy huyệt trên người Diệp Khai.
Phó Hồng Tuyết lòng nóng như lửa đốt, lo lắng hiện cả trên nét mặt.
Liễu Thiên vội an ủi y, “Phó đại ca không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu. Ta đã dặn Diệp đại ca đừng suy nghĩ nhiều, tránh xung khắc với dược lực. Hắn hôm nay thực kì quái, giống như có tâm sự, còn hỏi ta có phải đã đính hôn rồi không. Chẳng lẽ Diệp đại ca có muội muội muốn giới thiệu cho ta?”
Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai luôn luôn tinh quái, hắn tuy là thân huynh đệ của ta, nhưng trong lòng suy nghĩ cái gì, ta thường thường đều không đoán được.”
Diệp Khai mê man tới tận chạng vạng mới tỉnh lại, tóc hơi hơi ẩm ướt, trên người đã đổi một thân trung y sạch sẽ. Hắn được Phó Hồng Tuyết chiếu cố lâu ngày, biết Phó Hồng Tuyết đã giúp hắn tắm rửa thay quần áo.
Phó Hồng Tuyết ngồi cạnh hắn, đang lặng yên xem sách. Hai người đắp chung một cái chăn, phần chăn bên người Diệp Khai được giắt rất cẩn thận. Diệp Khai bỗng nhiên không muốn mở mắt, cảm thấy cứ nắm như vậy thật tự tại thoải mái.
Phó Hồng Tuyết xem thực nghiêm túc, một vài đoạn còn đề bút đánh dấu. Mùi sách mới xông tới chỗ Diệp Khai, hắn thực tò mò không biết Phó Hồng Tuyết rốt cuộc đang xem sách gì, đành mở mắt ngó qua, hóa ra là quyển y hôm nay vừa mua [Ấu học toàn tập].
Phó Hồng Tuyết thấy hắn đã tỉnh, đặt sách xuống gối, “Diệp Khai, ngươi cảm thấy thế nào?”
Diệp Khai đáp, “Có hơi choáng váng.”
“Ta đi pha ấm trà cho ngươi uống nâng cao tinh thần.”
Phó Hồng Tuyết đẩy cửa ra ngoài. Diệp Khai ngồi dậy, cầm sách Phó Hồng Tuyết vừa xem lên nhìn, tiện tay lật lật, phát hiện Phó Hồng Tuyết đánh dấu thập phần đơn giản, chỉ chú thích hoặc gạch chân.
Hắn xem thấy không chút thú vị, đang muốn bỏ xuống lại đột nhiên phát hiện trong đó có một tờ viết ‘Thiên chân rực rỡ tiêu sái tự do’, Phó Hồng Tuyết không chú thích, cũng không gạch chân, mà ở phía trên đề hai chữ ‘Khai nhi’.
Diệp Khai nhẹ buông tay, quyển sách rớt xuống giường. Hắn vội nhặt lên, đặt lại đúng chỗ lúc trước Phó Hồng Tuyết để.
Một lúc lâu sau Phó Hồng Tuyết mang trà trở lại, Diệp Khai không yên lòng tiếp nhận, uống.
Phó Hồng Tuyết thu dọn sách, rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi hắn, “Diệp Khai, ngươi có tâm sự gì sao?”
Diệp Khai khẽ lắc đầu, tâm sự của hắn, ngay chính hắn cũng không hiểu được rõ ràng.
Phó Hồng Tuyết xoa xoa tóc hắn, trên mặt mang theo tiếu ý, “Ta thấy ngươi là không chịu ngồi yên mà.”
Tựa như sét đánh giữa trời quang, Diệp Khai bỗng hiểu được mình vì sao lại không vui.
Ngày đó hắn cùng Phó Hồng Tuyết tiêu diệt Hướng Ứng Thiên, đều nghĩ rằng đại cừu đã được báo. Phó Hồng Tuyết cũng từng nói, ngươi nha, chính là không chịu ngồi yên mà.
Ngày đó Phó Hồng Tuyết nói, “Ta đã nói rồi, báo thù xong, từ nay về sau ta và Minh Nguyệt Tâm có thể lưu lạc thiên nhai.”
Mình khi ấy nhịn không được truy vấn Phó Hồng Tuyết muốn đi tới đâu.
Minh Nguyệt Tâm trêu ghẹo, “Không nghĩ truyền nhân của Tiểu Lý phi đao lại không hào phóng như vậy. Nhân sinh nên tụ liền tụ, nên tán liền tán.”
Một khắc trước huynh đệ còn liên thủ đấu với Hướng Ứng Thiên, mà ngay sau đó đã lại phải chia cách, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát. Kêu Phó Hồng Tuyết cùng tới mộ phụ thân dâng hương, ít nhất còn có thể ở cạnh y thêm một lát. Nhưng Minh Nguyệt Tâm là Võ lâm nữ Gia Cát, cười nói, “Ngươi chỉ kiếm cớ thôi, hahah Diệp đại hiệp, ngươi quả thức chính là da trâu dứt mãi không đứt mà.”
Có lẽ Minh Nguyệt Tâm không hy vọng mình đi theo Phó Hồng Tuyết, nên mới châm chọc như vậy. Nàng muốn được cùng Phó Hồng Tuyết lưu lạc thiên nhai, không hy vọng có mình theo cùng.
Không chỉ mình Minh Nguyệt Tâm, ngay cả Nam Cung Linh cũng từng hướng mình nói để ý tới Phó Hồng Tuyết hơn, sau đó mình chỉ mới nói một câu không biết Phó Hồng Tuyết dạo này thế nào, đã lập tức sinh khí hừ một tiếng xoay người sang chỗ khác.
Nay Phó Hồng Tuyết đương nhiên sẽ không đuổi ta đi. Chúng ta huynh đệ chi tình, người khác tuyệt đối không thể so bì được. Nhưng nếu Phó Hồng Tuyết thành thân sinh con, thê tử hắn nhất định muốn cùng hắn một chỗ, mà không muốn có ta bên người. Cho dù nàng có vì để ý tâm tình Phó Hồng Tuyết mà không châm chọc ta, thậm chí lấy lòng ta, cũng chẳng có tác dụng gì. Người như thế cuối cùng biến thành cái dạng gì, ta đã được lĩnh giáo qua rồi.
Ta không muốn một ngày kia bị chia cách với Phó Hồng Tuyết, nên mới không vui như vậy. Ta hy vọng hai người chúng ta ai cũng không thành thân, giống Liễu Thiên tự do tự tại, nếu vậy thì thật tốt biết bao.
Diệp Khai nghĩ đến đây, hướng Phó Hồng Tuyết nói, “Hồng Tuyết, ta không phải không chịu ngồi yên. Chỉ cần hai chúng ta ở cùng một chỗ, ta có ở mãi nơi này cũng cảm thấy rất tốt.”
Phó Hồng Tuyết đáp ứng một tiếng, thầm nghĩ, ‘Diệp Khai thích tự do, tính tình hoạt bát. Hắn nghĩ lâu như vậy mới nói, hẳn không phải lời nói thật. Trên người hắn còn mang thương tích, không thể xuất cốc, sợ ta áy náy mới nói thích ở lại đây, thật sự là làm khó hắn rồi. Ta thân là huynh trưởng thấy thật hổ thẹn.’
29. Ca ca, Khai nhi xin lỗi.
Ngày hôm sau lúc Phó Hồng Tuyết luyện công, Diệp Khai không ra ngoài. Hắn đem quyển [Ấu học toàn tập] kia mở ra, mặt trên xác thực viết hai chữ ‘Khai nhi’. Diệp Khai ôm sách nghi hoặc, Phó Hồng Tuyết vì sao lại viết hai chữ này? Hắn tuy là ca ca ta, nhưng chưa bao giờ gọi ta như vậy.
Hắn buông sách xuống, qua một hồi lại nhịn không được cầm lên xem, mặt trên hai chữ kia thập phần rõ ràng. Diệp Khai thầm nghĩ, chẳng lẽ hai chữ ‘Khai nhi’ này là chỉ người khác, mà không phải ta? Nhưng Phó Hồng Tuyết sinh hoạt đơn giản như vậy, người hắn quen, ta cũng không thể không biết được. Trừ phi là người trước đây hắn từng quen. Nhưng hắn không phải chỉ từng có qua một người bạn tốt duy nhất là Thúy Nùng sao?
Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra vì sao Phó Hồng Tuyết lại viết hai chữ này, rõ ràng buông sách, ở trong phòng tùy tiện đi đi lại lại. Bỗng nhiên nghĩ tới kết cấu của Vô Gian Địa Ngục, thư phòng của Phó Hồng Tuyết là ở trên lầu, ta sao không vào xem chút nhỉ? Hắn từng nói qua đó là thư phòng hắn trước đây từng dùng, sau này lớn thêm một chút cần luyện công, nên không có quá nhiều thời gian ghé qua. Có lẽ lại phát hiện ra cái gì đó cũng không chừng.
Diệp Khai nghĩ đến đây, đề khí trực tiếp từ cửa sổ bay ra ngoài, lên tới trên lầu, tìm được thư phòng Phó Hồng Tuyết, đẩy cửa sổ bay vào.
Thư phòng Phó Hồng Tuyết bài trí đơn giản, xem ra chủ nhân cũng ít khi tới nơi này, nhưng vẫn được quét tước sạch sẽ.
Trên án thư, cái chặn giấy đang đè lên một bức họa chưa hoàn, người trong bức họa Diệp Khai cũng biết, đó là người bạn thời thơ ấu của Phó Hồng Tuyết – Thúy Nùng, là người bạn y áy náy nhất.
Diệp Khai nhìn kỹ bức họa, lẩm bẩm, “Thúy Nùng sao trông có vẻ lớn hơn vậy, bộ dáng dường như cũng có biến hóa, chẳng lẽ giống Minh Nguyệt Tâm? Không đúng, không giống nàng. Thúy Nùng vốn có nét tương đồng với Minh Nguyệt Tâm, nhưng trong bức họa này ngược lại không quá giống.”
Hắn cẩn thận quan sát nửa ngày, nghĩ chẳng lẽ là do Phó Hồng Tuyết không am hiểm họa kĩ, nên họa lỗi, xem bút pháp đường cong trên bức họa, rõ ràng là tác phẩm của một người không hiểu họa kĩ. Nhưng Phó Hồng Tuyết cho dù không tinh thông họa kĩ, nhưng bằng vào võ công y, cùng những hiểu biết về dung mạo con người, lực bút tinh vi chuẩn xác, một họa sĩ bình thường nào có thể so bì được. Khẳng định không thể vẽ sai được.
Bức họa này dù sao cũng chẳng có bí mật gì, Diệp Khai buồn chán nhìn về phía giá sách. Sách cũng không nhiều, đều là những quyển rất thông thường. Phó Hồng Tuyết có ghi lời bình trên mép sách, nhưng cũng đều rất đơn giản.
Diệp Khai lấy quyển cuối cùng, thoáng có chút cố sức, hắn vốn muốn dùng lực lôi sách ra, giá sách lại phát ra tiếng cơ quan xoay động, sau đó dời về phía bên phải, làm lộ ra ngăn tủ ẩn phía sau.
Diệp Khai di một tiếng, mở ngăn tủ ra. Ngăn tủ rất lớn, bên trong lại chỉ để mấy thứ linh tinh. Đó là một vòng hoa đã héo rũ, được đặt trên khối vải lụa đỏ, thể hiện quý trọng của người cất giữ.
Diệp Khai lấy vòng hoa kia ra, đặt cạnh bức vẽ Thúy Nùng trên án thư so sánh, trong lòng đã muốn sáng tỏ. Hắn nhịn không được thở dài, thầm nghĩ, ‘Phó Hồng Tuyết chính là nặng tình như vậy, Thúy Nùng là áy náy cả đời của hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không quên. Ta bây giờ nên làm gì mới có thể khiến hắn thôi không phải chịu loại đau đớn này nữa đây?’
Hắn còn đang xuất thần, bỗng nhiên nghe được tiếng Phó Hồng Tuyết gọi hắn từ dưới lầu, “Diệp Khai! Diệp Khai!”
Diệp Khai có tật giật mình, vội vàng đem vòng hoa thả về lại ngăn tủ, nghĩ muốn đem cơ quan khôi phục như cũ, đẩy quyển sách kia hai lần, nhưng cơ quan vẫn không nhúc nhích.
Phó Hồng Tuyết đã bắt đầu hỏi, “Diệp Khai, ngươi ở đâu?”
Diệp Khai sợ bị y phát hiện, thầm tính toán đợi muộn một chút lại quay lại xem thử vậy, liền vội vàng đẩy cửa theo hành lang đi ra ngoài, vừa xuống dưới lầu lại theo cửa chính ra ngoài, hướng Phó Hồng Tuyết nói, “Ta tùy tiện đi dạo một chút.”
Phó Hồng Tuyết thấy trên trán hắn còn vương mồ hôi, không khỏi nghĩ tới vết thương trên người Diệp Khai khi nào có thể triệt để khỏi hẳn, mới dùng chút khinh công đã đỏ bừng mặt chảy đầy mồ hôi, trong lòng Diệp Khai không biết khổ sở tới mức độ nào.
Y đưa thứ đang cầm trong tay cho Diệp Khai, là mấy quả đào đã được rửa sạch sẽ, bao trong giấy dầu. Diệp Khai chưa từng thấy qua quả đào đỏ ửng xinh đẹp tới vậy.
Diệp Khai nãy giờ vẫn đều có chút lo sợ, sợ Phó Hồng Tuyết phát hiện mình động chạm linh tinh, nhưng Phó Hồng Tuyết giúp hắn luyện công, hắn lại không có lý do né tránh. Thoáng cái đã tới chạng vạng, sắc trời tuy còn sáng sủa, nhưng đã bắt đầu xuất hiện những vạt nắng đỏ rực cuối ngày.
Diệp Khai vội đứng dậy nói, “Ta hôm nay có lẽ uống hơi nhiều nước rồi, phải đi ra ngoài chút.”
Phó Hồng Tuyết cũng không để ý, chỉ cầm sách lên lật xem, lần này đổi thành quyển [Cách dỗ hài tử], chỉ là xem một lúc lâu sau vẫn chưa thấy Diệp Khai trở về, sắc trời lại càng ngày càng tối.
Phó Hồng Tuyết nhìn nhìn sắc trời, Diệp Khai lúc mơ hồ không thạo đường lắm, không lẽ lạc đường rồi? Y trong lòng lo lắng, vội vàng chạy ra ngoài tìm Diệp Khai. Đầu tiên lao ra đại trận, ở khu vực xung quanh tìm một vòng, xác định Diệp Khai không ở phụ cận sau mới tới những nơi khác tìm kiếm. Đi tới nhà vệ sinh, nhà vệ sinh cũng không một bóng người.
Phó Hồng Tuyết trong lòng càng lúc càng xao động, y lo Diệp Khai mang tâm trí hài đồng đang bị nhốt ở nơi nào sợ hãi, cẩn thận xem xét từng phòng một, khi xem tới tầng hai, nghe được thanh âm từ thư phòng truyền ra.
Phó Hồng Tuyết thân hình chợt lóe bay vào.
Diệp Khai đang đứng trong phòng, trên tay cầm một…….vòng hoa héo rũ đã bị đập nát.
Diệp Khai thấy y tới, hướng y lộ ra tươi cười.
Lần đầu tiên Phó Hồng Tuyết cảm thấy nụ cười của Diệp Khai không phải ánh mặt trời, không mang tới ấm áp, mà lại băng lãnh tới chói mắt.
Phó Hồng Tuyết trong lòng loạn khiêu, bước một bước qua, đem vòng hoa trong tay Diệp Khai cầm lên. Vòng hoa bị phá nát nghiêm trọng, nguyên bản vì trải qua nhiều năm vốn đã héo rũ, không còn sức sống, đương nhiên không chịu nổi phá hoại như vậy, y vừa cầm lên, liền từng mảnh từng mảnh rớt xuống, rốt cuộc không cách nào sửa lại được.
Diệp Khai không nhận ra y khác thường, vui vẻ hô một tiếng ‘Ca ca’ liền lao vào lòng y.
Phó Hồng Tuyết mạnh mẽ đẩy hắn ra, giơ một chưởng đánh về phía hắn.
Diệp Khai bị dọa ngốc, kinh ngạc bất động tại chỗ.
Phó Hồng Tuyết vừa định đánh hắn, trong lòng đã dâng lên từng trận đau đớn, tay giơ ra khựng lại giữa không trung, không ngừng run rẩy.
Diệp Khai nhìn chằm chằm tay y, bị dọa sợ tới phát run.
Phó Hồng Tuyết hít sâu một hơi, buông tay xuống, hướng Diệp Khai nói, “Ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Diệp Khai chưa từng thấy qua y tức giận như vậy, nhất thời sợ hãi tới cực điểm. Chớp chớp mắt, lệ dâng đầy không ngừng trào ra. Phó Hồng Tuyết thương hắn, thấy hắn khóc khẳng định sẽ ôn nhu an ủi, nhưng giờ ngay cả để ý cũng không thèm để ý tới hắn. Diệp Khai sợ hãi, nước mắt rớt càng mau.
Phó Hồng Tuyết ngồi xuống, lục tìm từng mảnh vòng hoa khô héo. Vòng hoa bị Diệp Khai dùng đại lực xé rách, biến thành thật nhiều mảnh vụn, còn sửa làm sao được.
Phó Hồng Tuyết càng sửa lại càng phí công, trong lòng thống khổ. Y nâng vài mảnh hoa hoa lá lá lên, nhẹ nhàng đặt trên án thư, động tác mềm nhẹ, phảng phất như đó là báu vật trân quý nhất trên đời.
Thúy Nùng là hồi ức đẹp đẽ nhất thời thơ ấu của y, cũng là hồi ức tốt đẹp duy nhất trong quãng đời thơ ấu tràn đầy thống khổ. Nhưng hồi ức đã qua lâu lắm rồi, lại còn từ khi y còn rất nhỏ, nên dần dần trở nên không còn rõ ràng nữa. Vòng hoa này ngày trước Thúy Nùng đưa cho y, vẫn được y trân trọng. Đây là vật duy nhất Thúy Nùng còn lưu lại trên đời.
Phó Hồng Tuyết nhìn về phía Diệp Khai, lại nhìn mấy mảnh vụn còn sót lại của vòng hoa. Một là đệ đệ không tiếc thân mình vì y, một là hảo hữu duy nhất an ủi y suốt quãng đời thơ ấu. Một từng vì y mà đi tìm cái chết, một từng chết do lỗi của y. Bỗng nhiên Phó Hồng Tuyết kìm không được bật cười, tiếng cười thê lương. Y siết chặt mấy mẩu hoa vụn trên tay, dùng sức, tới khi mở ra, hoa vụn nát bấy thành tro bụi.
Phó Hồng Tuyết hất đám tro này về phía Diệp Khai, Diệp Khai không kịp tránh, một ít tàn tro rơi vào mắt, khiến hốc mắt đỏ bừng, khóc cũng càng mau.
Phó Hồng Tuyết phẫn nộ tới cực điểm, trong lòng bi thống không thể tả, sợ mình không chế không được sẽ thật sự đánh hắn, thân thủ điểm mấy đại huyệt trên người Diệp Khai, phong tỏa công lực hắn, làm cho hắn không thể xâm nhập được vào đại trận. Y lúc này thực không muốn thấy Diệp Khai, xoay người đẩy cửa ra ngoài.
Diệp Khai thấy y đi, ở phía sau khóc kêu, “Ca ca.”
Phó Hồng Tuyết thân hình vừa chuyển, tiêu thất không còn dấu vết.
Phó Hồng Tuyết trở về phòng, lòng đau như đao cắt. Vật kia có thể coi như thứ duy nhất Thúy Nùng lưu lại trên đời, giờ vòng hoa đã bị hủy, vết tích cuối cùng của Thúy Nùng cũng hoàn toàn biến mất, như thể chưa từng tồn tại. Y không thể trách cứ Diệp Khai, Diệp Khai buổi tối chỉ có tâm trí hài đồng, sao hiểu được vòng hoa này trân quý thế nào. Có trách cũng chỉ có thể trách cứ chính mình, mà tự trách giống như một cây đao, rét lạnh lại tàn khốc.
Không biết qua bao lâu, y nghe thấy tiếng đập cửa nhẹ nhàng. Thanh âm đứt quãng, nhẹ vang lên rồi lại ngừng lại thật lâu.
Phó Hồng Tuyết biết đó là Diệp Khai, nhưng y lúc này thật sự không muốn đối mặt với Diệp Khai, cũng không biết nên đối mặt hắn như thế nào. Nếu không phải Diệp Khai mà là một người nào khác làm vậy, y tuyệt không tha thứ. Nhưng cố tình y lại không thể trách tội Diệp Khai.
Tiếng đập cửa gián đoạn ngày càng lâu, cuối cùng gõ thêm một tiếng, nửa canh giờ sau cũng không có thêm động tĩnh gì nữa. Phó Hồng Tuyết nghe thấy ngoài cửa mơ hồ truyền tới tiếng nức nở, càng lúc càng không đành lòng. Sau một lúc lâu, có thể là do Diệp Khai gom đủ dũng khí, rốt cục lại gõ cửa thêm một tiếng, nhỏ tới mức cơ hồ không nghe thấy được.
Phó Hồng Tuyết hít sâu một hơi, trầm giọng nói, “Vào đi.”
Cửa thật cẩn thận bị đẩy ra, Diệp Khai tiến vào, lại thật cẩn thận khép cửa lại. Hắn giống như biết là mình chọc Phó Hồng Tuyết giận tới vậy, co rúm lại mờ mịt đứng cạnh cửa, không dám đi tới.
Phó Hồng Tuyết không đành lòng, chuyện này tuy là Diệp Khai làm, nhưng làm sao có thể trách hắn được, vươn tay gọi hắn, “Lại đây ngủ.”
Diệp Khai thật chậm thật chậm tới gần, trong mắt tất cả đều là kinh hoảng, sợ hãi cùng bất lực. Hắn chưa từng bị Phó Hồng Tuyết đối xử như vậy, khóc tới mệt, lại bị dọa cho choáng váng.
Rốt cuộc cũng đi đến bên giường, Phó Hồng Tuyết vươn tay nắm eo hắn, mang hắn lên giường, lại giúp hắn cởi áo tháo giầy. Diệp Khai không ngừng khóc, nước mắt tích trên ống tay áo, trên tay Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết trong lòng phiền toái, trách cứ hắn, “Đừng khóc nữa.”
Diệp Khai bị ngữ khí của y dọa sợ, khóc càng mau.
Phó Hồng Tuyết đêm nay tâm trí lao lực quá độ, không có tinh thần dỗ dành hắn, “Còn khóc thì cút ra ngoài.”
Diệp Khai lập tức im bặt, một tay bụm mặt, nước mắt không tiếng động trào ra.
Phó Hồng Tuyết cảm thấy động tác hắn có điểm kỳ quái, châm đèn, lấy tay hắn ra. Thấy trên gương mặt tuyết trắng của hắn thế nhưng có một chưởng ấn đỏ sẫm, vết ngón tay rõ ràng. Y tuy chưa thực sự đánh Diệp Khai, nhưng ra tay trong lúc tức giận, làm sao khống chế được lực độ, chưởng phong vẫn làm bị thương Diệp Khai.
Tay kia của Diệp Khai vẫn gắt gao nắm chặt, y sợ Diệp Khai thụ thương ở đâu, đem tay kia nâng lên, hỏi Diệp Khai, “Làm sao vậy?”
Diệp Khai không ngừng run rẩy, chậm rãi mở nắm tay ra, trong lòng bàn tay là mảnh hoa vụn. Hắn mơ hồ hiểu được Phó Hồng Tuyết là vì cái này mà sinh khí, một mình ngồi trên đất tìm hồ lâu, thế nhưng tìm được rất nhiều rất nhiều mảnh vụn.
Phó Hồng Tuyết như bị sét đánh, phẫn nộ nhất thời áp chế đau lòng với Diệp Khai, hất tay Diệp Khai ra, làm những mảnh hoa tung bay.
Diệp Khai không hiểu y vì sao lại không cần mấy thứ này, lôi kéo ống tay áo y, khóc gọi “Ca ca.”
Phó Hồng Tuyết lúc này chỉ ước thanh âm hắn lập tức tiêu thất. Diệp Khai cứ khóc mãi không để y yên, y túm chặt chăn che đầu, ngăn cách chính mình với Diệp Khai.
Đây là biện pháp y xem được trong quyển dạy cách dỗ hài tử, hài tử rất thích được chú ý, nên thường hay gây sự từ những chuyện không đâu, nếu không để ý tới chúng thì thường thường sẽ an ổn lại.
Qua không biết bao lâu, tiếng khóc Diệp Khai thật sự dần dần nhỏ đi. Phó Hồng Tuyết mở chăn ra, hướng Diệp Khai nói, “Ngủ đi.”
Diệp Khai không ngủ, hắn bò xuống giường, đứng bên người Phó Hồng Tuyết, dụng tâm nhìn Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết không biết hắn muốn làm cái gì, bị hắn xoay cho có chút mơ hồ. Y chung quy vẫn lo lắng cho Diệp Khai, nhịn không được muốn xem hắn định làm gì.
Diệp Khai thấy y nhìn về phía mình, chậm rãi quỳ xuống, cầm lấy ống tay áo Phó Hồng Tuyết, “Ca ca, đừng nóng giận.”
Phó Hồng Tuyết hoàn toàn không ngờ tới, cả giận nói, “Diệp Khai, dưới gối nam nhi có hoàng kim! Ngươi đang làm cái gì, mau đứng lên cho ta!”
Diệp Khai không hiểu lời y nói, chỉ khóc nói, “Ca ca, đừng nóng giận. Ca ca, đừng nóng giận.”
Phó Hồng Tuyết là người duy nhất hắn có thể dựa vào, từ trước đến nay vẫn luôn ôn nhu đối đãi hắn, hôm nay lại đánh chửi hắn, đối với Diệp Khai tâm trí hài đồng mà nói, không khác trời sụp là bao.
Phó Hồng Tuyết vươn tay kéo hắn dậy, Diệp Khai kinh sợ né tránh, không ngừng giải thích, “Ca ca đừng đánh ta, ca ca đừng đánh ta. Khai nhi thực xin lỗi, Khai nhi thực xin lỗi.”
Phó Hồng Tuyết thấy hắn kinh sợ tới cực điểm, khóc tới nấc nghẹn, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, cũng không dám cứng rắn kéo hắn nữa.
Diệp Khai thấy y không hề động, nội tâm mới an ổn chút, vô sự tự thông hướng Phó Hồng Tuyết cúi lạy, không ngừng khóc cầu, “Ca ca đừng nóng giận. Khai nhi thực xin lỗi.”
Phó Hồng Tuyết lúc này đã bị đau lòng áp chế hoàn toàn phẫn nộ. Thúy Nùng trong hồi ức dù có quan trọng tới đâu, Diệp Khai trước mặt vẫn là thân nhân duy nhất trên đời của y. Y không biết nên làm thế nào để trấn an Diệp Khai, chỉ hơi vươn tay ra, Diệp Khai đã bị dọa càng lợi hại hơn.
Diệp Khai vì thương tâm mà khóc, trên người hắn còn mang nội thương, thần khí mệt mỏi, dần dần không duy trì nổi nữa, chậm rãi khép mắt lại, chỉ niệm niệm vài câu khẩn cầu. Phó Hồng Tuyết xuống giường ôm Diệp Khai lên, Diệp Khai hơi chút kháng cự, rồi không động nữa. Dưới ánh đèn chiếu rọi, gương mặt Diệp Khai phủ đầy nước mắt.
Phó Hồng Tuyết trong lòng đau đớn, “Diệp Khai, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi. Nam Hải có thuốc giải, ta nhất định sẽ lấy tới cho ngươi.”
30. Chuẩn bị ly khai
Khi Diệp Khai tỉnh lại cảm thấy đầu đau muốn nứt. Không chỉ đau đầu, trên người cũng rất đau. Hôm nay bức màn bị kéo xuống che khuất tầm nhìn, nhưng ánh mặt trời ngoài kia vẫn xuyên qua nó chiếu vào phòng, thoạt nhìn có vẻ đã là giữa trưa.
Diệp Khai bật ngồi dậy, cảm thấy ngay cả đầu gối cũng đau, kỳ quái là trên mặt cũng ẩn ẩn đau. Hắn nhẹ nhàng sờ sờ mặt mình, không thấy gì rõ ràng cả. Bỗng nhiên nhớ tới sự tình hôm qua, không biết mình đã thả lại vòng hoa chưa. Rốt cuộc cố mãi vẫn tìm không ra vì sao lại đau, Diệp Khai vội vàng đứng dậy mặc quần áo.
Diệp Khai đẩy cửa sổ ra, đề khí tính dùng khinh công bay lên, nhưng chỉ vừa vận công đã bị một trận đau đớn đánh úp lại. Hắn lảo đảo một trận, trực tiếp theo cửa chính ra khỏi phòng.
Xa xa cửa thư phòng mở ra, Diệp Khai ẩn ẩn cảm thấy hơi chút bất an, bước nhanh qua đó.
Một người ngồi trong thư phòng, là Phó Hồng Tuyết.
Cơ quan chỗ giá sách đã đóng lại, Phó Hồng Tuyết đang xem bức họa kia.
Diệp Khai trong lòng bất an cực độ, gọi một tiếng, “Hồng Tuyết.”
Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu, trong mắt thần sắc phức tạp. Giữa trưa ánh nắng cường liệt, chưởng ngân đỏ tươi nổi rõ mồn một trên gương mặt tuyết trắng của Diệp Khai, thấy mà ghê người. Phó Hồng Tuyết thở sâu, thần sắc đau lòng nơi đáy mắt dần áp chế khổ sở phẫn nộ. Y hướng Diệp Khai vẫy vẫy tay.
Diệp Khai đi qua, đứng bên người Phó Hồng Tuyết, cúi nhìn bức họa.
Bức họa so với ngày hôm qua không có bao nhiêu khác biệt, chỗ bất đồng duy nhất là trên bức họa vương một mảnh hoa vụn nát bươm.
Diệp Khai như bị đánh thật mạnh, mạnh mẽ lui về phía sau ba bước, không thể tin lắc lắc đầu, lại lần nữa tiến tới gần. Tâm hắn không ngừng chìm xuống, bằng trí tuệ hơn người của hắn, vừa thấy Phó Hồng Tuyết ngồi ở chỗ này đã cảm thấy bất an, giờ lại thấy mảnh hoa này, đã rõ sự tình phát triển tới đâu.
Phó Hồng Tuyết vươn tay đỡ eo hắn, giúp hắn đứng vững, “Diệp Khai.”
Diệp Khai sốt ruột, “Hồng Tuyết, ta không phải…….Ta không có……Ta…..”
Hắn không biết phải giải thích thế nào, trong lòng biết nhất định mình đã làm chuyện xấu, nhưng lại không biết rõ toàn bộ quá trình, dưới tình thế cấp bách, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.
Phó Hồng Tuyết nói, “Ta biết.”
Diệp Khai thấy y tựa hồ không sinh khí, mà giống như bị tổn thương sâu sắc, trong lòng càng thêm bất an, “Hồng Tuyết, ta không phải cố ý đào xới bí mật của ngươi. Ta….ta…..”
Hắn chỉ muốn biết vì sao Phó Hồng Tuyết lại viết hai chữ ‘Khai nhi’ kia lên trang sách, không ngờ lại tìm thấy nơi kia.
Diệp Khai biết ý nghĩa của Thúy Nùng đối với Phó Hồng Tuyết.
Những ngày Phó Hồng Tuyết sống cùng Hoa Bạch Phụng, từng ngày đều như trong địa ngục. Y cho rằng mẫu thân là vì quá yêu phụ thân, y phải vi phụ báo thù, vi mẫu phân ưu, nên cố gắng chịu đựng hết thảy thống khổ. Cuộc sống của Phó Hồng Tuyết, nếu đổi lại là những người khác, không quá vài ngày sẽ phát điên, y lại phải nhẫn chịu suốt hai mươi năm.
Trong hắc ám thống khổ khôn cùng này, chỉ có một tia sáng duy nhất. Thúy Nùng đội vòng hoa trên đầu, là ấm áp duy nhất chiếu rọi cuộc đời Phó Hồng Tuyết, là an ủi duy nhất trong địa ngục Phó Hồng Tuyết phải chịu đựng.
Nữ hài tử này chết, lại chết ngay trước mặt Phó Hồng Tuyết. Nàng là niềm hạnh phúc lớn lao nhất suốt thời thơ ấu của Phó Hồng Tuyết, cũng là thống khổ cùng áy náy lớn nhất của Phó Hồng Tuyết khi ấy. Sung sướng chân thực bao nhiêu, thống khổ liền sâu sắc bấy nhiêu.
Một người liệu có thể một lần nữa lớn lên?
Người chết đi rồi liệu có thể sống lại?
Có thể hay không?
Có thể hay không!
Diệp Khai lệ nóng doanh tròng. Hắn là người hy vọng Phó Hồng Tuyết được khoái hoạt hạnh phúc nhất, thế nhưng lại tự tay phá hủy hồi ức của Phó Hồng Tuyết, trong lòng thống khổ kinh hoàng so với bản thân Phó Hồng Tuyết cũng không kém hơn.
Phó Hồng Tuyết quay đầu nhìn hắn, “Diệp Khai, ngươi hiện tại có phải mỗi ngày đều không được vui vẻ không?”
Diệp Khai không biết y vì sao lại hỏi vậy, không trả lời.
Phó Hồng Tuyết lại nói, “Diệp Khai, ta muốn đi tìm giải dược. Ta không muốn tiếp tục nhìn ngươi mỗi ngày lại phải trải qua một lần mê thất tâm trí.”
Diệp Khai vội la lên, “Không muốn! Không muốn! Nam Hải rất hung hiểm, chúng ta lại chưa từng tới bao giờ.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Không phải ngươi đi, là ta đi.”
Diệp Khai nhất thời khựng lại.
Phó Hồng Tuyết an ủi vỗ vỗ hắn. Y phát hiện vạt áo Diệp Khai vì quá vội mà thắt sai, vươn tay giúp Diệp Khai cởi bỏ, một lần nữa thắt lại.
Diệp Khai nôn nóng, “Hồng Tuyết, ta không phải cố ý đâu. Ngươi đừng đi Nam Hải! Muốn đi chúng ta cùng đi!”
Phó Hồng Tuyết nói, “Ta không thể tiếp tục nhìn ngươi như vậy. Ta vốn cho rằng chờ thời gian trôi qua, ngươi sẽ chậm rãi tốt lên. Chỉ một năm mà thôi, ta có thể chờ. Nhưng giờ ngươi lại bị thương, độc tính tác động lẫn nhau, không biết tới khi nào mới khỏi hẳn. Ngươi là đệ đệ duy nhất của ta, nếu ngươi cứ như vậy mãi, phụ thân trên trời có linh thiêng cũng sẽ thất vọng vì ta!”
Diệp Khai vội la lên, “Ai quản hắn trên trời có linh thiêng hay không, nhi tử sinh ra hắn ôm cũng chưa từng ôm qua. Hồng Tuyết, ta biết ngươi tức giận chuyện ta phá hỏng vòng hoa của Thúy Nùng, ta thật sự không phải cố ý. Để ta sửa rồi sẽ trả lại cho ngươi, Hồng Tuyết.”
Kính ý của Phó Hồng Tuyết đối với Dương Thường Phong là được bồi dưỡng từ nhỏ tới lớn, vi phụ báo thù là động lức lớn nhất đời y. Diệp Khai thuở nhỏ nghĩ mình là cô nhi, trước khi bước chân vào giang hồ biết được chân tướng, hắn hoàn toàn không có chút khái niệm với hai chữ ‘cha mẹ’, tôn kính phụ thân cũng còn thua xa so với Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết nghe vậy cười khổ, ảm đạm nói, “Đã hỏng thành như vậy, sao còn có thể sửa được?”
Diệp Khai đáp, “Có thể, nhất định có thể. Hồng Tuyết, ta nhất định sẽ sửa lại vòng hoa cho ngươi.”
Phó Hồng Tuyết thở dài, “Diệp Khai, thực xin lỗi, chuyện này chúng ta đừng nhắc lại nữa.”
Y thấy sắc mặt Diệp Khai tái nhợt, cước bộ lảo đảo, đau lòng ôm Diệp Khai lên, “Ngươi đã mệt mỏi một đêm, trở về nghỉ ngơi đi.”
Phó Hồng Tuyết mang Diệp Khai về phòng, thấy Diệp Khai còn muốn nói chuyện, vươn tay điểm thụy huyệt trên người hắn. Y vươn tay khẽ vuốt chưởng ngân trên mặt Diệp Khai, nếu muốn đi tìm giải dược cho Diệp Khai, thì Diệp Khai lúc buổi tối chỉ có tâm trí hài đồng do ai chiếu cố là vấn đề nhất định phải giải quyết.
Dựa theo tính cách Diệp Khai, khẳng định không muốn để Băng Di chiếu cố. Nếu mướn người bên ngoài, không có chút tình cảm nào với Diệp Khai, nhất định sẽ không thể dụng tâm chăm sóc. Liễu Thiên tinh thông y thuật, đối Diệp Khai lại thực kính nể, là người thích hợp nhất.
Liễu Thiên lúc ăn cơm chiều cảm thấy không khí thực quái lạ. Diệp Khai không xuất hiện, còn Phó Hồng Tuyết hàn khí trên người so với bình thường nặng hơn rất nhiều. Phó Hồng Tuyết vẫn luôn kiệm lời, hắn cũng không tiện mở miệng hỏi.
Phó Hồng Tuyết lại bỗng nhiên cùng hắn nói chuyện phiếm.
Y nói, “Liễu Thiên, ngươi có bao nhiêu tỷ muội?”
Liễu Thiên trả lời, “Hai tỷ tỷ, ba muội muội.”
Phó Hồng Tuyết lại hỏi, “Cha mẹ ngươi…..quản giáo tử nữ* như thế nào?”
*tử – nữ: con trai – con gái
Liễu Thiên đáp, “Cha mẹ ta rất thương hài tử, mấy tỷ muội ta bị quản giáo rất ít, phạm sai lầm thường thường chỉ phạt quỳ. Ta lại không may mắn như vậy, mới trước đây bướng bỉnh, bị cha mẹ ta đánh cho không biết bao nhiêu lần.”
Phó Hồng Tuyết căn bản không biết gia đình bình thường giáo dục tử nữ như thế nào, xuất thần suy nghĩ một hồi, hỏi Liễu Thiên, “Ngươi có ghi hận bọn họ không?”
“Đương nhiên không, tiểu hài tử đáng đánh. Ngươi nếu chỉ giảng đạo lý chúng sẽ không nghe hiểu, nhà nhà đều vậy mà.”
Phó Hồng Tuyết thầm nghĩ, gia đình Liễu Thiên quản giáo tử nữ như vậy, hoàn toàn bất đồng với những gì viết trong sách. Hắn nói nhà nhà đều như vậy, có phải sự thực không? Người trong thiên hạ hàng vạn hàng ngàn, tính cách cũng bất đồng, sao có thể cùng sử dụng chung một biện pháp được. Diệp Khai lúc biến thành hài đồng tâm trí cực dễ khiếp đảm, cũng không biết là do quãng thời gian ở đỉnh Vân Thiên hay thiên tính vốn thế. Thiên hạ rộng lớn như vậy, hài tử giống như Diệp Khai chắc không chỉ có một. Liễu Thiên đã quen cách giáo huấn của cha mẹ, để hắn tới chiếu cố Diệp Khai, tuy sẽ không đối đãi Diệp Khai như thế, nhưng thời gian lâu cuối cùng cũng sẽ không kiên nhẫn. Ta đi chuyến này không biết bao lâu mới có thể trở về, sao yên tâm được. Nhưng nếu để ta mang Diệp Khai cùng đi, gặp phải nguy hiểm, buổi tối làm sao có thể chiếu cố hắn chu toàn?
Trải qua một ngày một đêm, cơn tức giận trong lòng y đã bị áp chế, xách theo đồ ăn mang về cho Diệp Khai, còn chuẩn bị đào đã rửa sạch, cắt thành từng miếng nhỏ đặt trong bát cho Diệp Khai.
Y giải thụy huyệt cho Diệp Khai, lông mi thật dài của Diệp Khai không ngừng run rẩy, rên một tiếng liền mở to mắt. Diệp Khai cẩn thận đánh giá y một hồi, giống như đang cố nhận ra y là ai vậy. Sau khi nhận ra, liền kêu lên một tiếng sợ hãi, kéo chăn che đầu, cả người đều phát run.
31. Hài tử thương tâm
Phó Hồng Tuyết buông những thứ trong tay xuống, Diệp Khai chôn mình trong chăn, thân thể không ngừng run rẩy. Phó Hồng Tuyết thử thăm dò cách chăn vỗ nhè nhẹ lên người hắn. Bình thường y đối đãi như vậy với Diệp Khai mơ hồ, Diệp Khai sẽ lộ ra khuôn mặt tươi cười, giờ ngược lại run càng lợi hại hơn.
Phó Hồng Tuyết không biết nên làm thế nào để trấn an hắn, nhất thời chân tay luống cuống. Y đem mấy quyển sách còn chưa đọc lấy ra, lướt nhanh như gió tìm kiếm. Tuyệt đại đa số đều giảng cách giáo dục hài đồng, lại không có quyển nào nhắc tới phải làm sao để trấn an hài tử bất an.
Diệp Khai sau khi bị thương sức chịu đựng kém, không bao lâu sau đã ẩn ẩn truyền ra tiếng thở dốc. Phó Hồng Tuyết không dám để hắn chịu tổn hại, trực tiếp vươn tay kéo chăn ra.
Diệp Khai phát giác ý đồ y, ở bên trong túm chặt chăn không chịu buông tay. Phó Hồng Tuyết thở dài, điểm huyệt hắn, gỡ chăn ra xong lại giải huyệt đạo.
Trước mắt Diệp Khai bỗng nhiên sáng ngời, Diệp Khai bị dọa lấy tay che mắt khóc kêu, “Ca ca không đánh. Ca ca không đánh.”
Phó Hồng Tuyết vặn nhỏ ánh đèn, vươn tay ôm Diệp Khai vào trong ngực, không ngừng vuốt tóc an ủi Diệp Khai, “Ca ca sẽ không đánh ngươi.”
Diệp Khai bị y ôm lấy, cả người đều cứng ngắc, hơn nửa ngày mới bớt khẩn trương. Phó Hồng Tuyết một lần lại một lần an ủi, cam đoan với hắn sẽ không đánh hắn. Diệp Khai lại càng khóc lợi hại hơn. Phó Hồng Tuyết lấy khăn tay giúp hắn lau nước mắt. Diệp Khai giữ chặt ống tay áo y, nắm ở trong tay, cắn cắn môi, thấp giọng tố khổ, “Ca ca đánh.”
Phó Hồng Tuyết tự nhiên sẽ không cùng hắn tranh cãi mình rốt cuộc đánh hay là không đánh, chỉ cảm thấy đau lòng, ôm hắn càng chặt. Y nhịn không được hối hận, ta sao lại cùng một hài tử sinh khí, sao lại có thể thương tổn Diệp Khai cơ chứ.
Sâu trong nội tâm Phó Hồng Tuyết thật sự không muốn tiếp nhận sự thật chính Diệp Khai là người đã hủy đi di vật của Thúy Nùng, kìm không được đem Diệp Khai ban ngày cùng Diệp Khai buổi tối cho là hai người. Diệp Khai ban ngày là đệ đệ vì y liều mạng, Diệp Khai buổi tối lại chỉ là một hài tử vô tri, cùng hài tử so đo cái gì chứ. Nhưng hai Diệp Khai này lại cùng chia sẻ một thân thể, thương tổn một người, cũng đồng nghĩa thương tổn người còn lại.
Diệp Khai ở trong lòng y dần an ổn xuống, cũng không phát ra tiếng gì nữa, hai người đều tự gặm nhấm tâm sự của riêng mình. Diệp Khai qua một hồi nhẹ nhàng gọi, “Ca ca.” Phó Hồng Tuyết đáp ứng một tiếng.
Diệp Khai nhẹ nhàng kéo ống tay áo y, thanh âm càng nhỏ, “Ca ca, ta đói.” Hắn lúc ban ngày khiếp sợ vì làm hỏng vòng hoa của Phó Hồng Tuyết, dưới tâm trạng kinh hoảng, căn bản không có tâm tình ăn cơm. Đã qua một ngày không ăn uống gì, trong bụng đói khát.
Phó Hồng Tuyết đã mang đồ ăn về cho hắn, lấy một cái bàn nhỏ mở ra để trên giường. Diệp Khai ngồi dựa sát vào y, bình thường hắn đều chờ Phó Hồng Tuyết uy, nhưng giờ biết rõ mình gây chuyện, Phó Hồng Tuyết còn đang tức giận, liền tự mình vươn tay cầm thìa, bới một thìa cơm. Ngẩng đầu thấy Phó Hồng Tuyết thật sự không có ý muốn giúp, một lần nữa cúi đầu.
Phó Hồng Tuyết vẫn luôn nhìn hắn, thấy rõ ràng một giọt nước mắt tích trong thìa Diệp Khai đang cầm. Giọt thứ nhất còn chưa rớt tới cơm, giọt thứ hai đã lại hạ xuống, từng giọt từng giọt liên tiếp dừng trên thìa cơm. Không qua bao lâu, trong thìa đã muốn một nửa là cơm một nửa là lệ.
Phó Hồng Tuyết thở dài, vươn tay nắm tay Diệp Khai, đổ thìa cơm vào lại bát, một lần nữa bới một thìa khác đút cho Diệp Khai. Diệp Khai ngẩng đầu nhìn y, mang theo ý tứ khẩn cầu hỏi, “Ca ca, không tức giận?”
Phó Hồng Tuyết không biết nên trả lời như thế nào, y thiên tính không giỏi giả bộ, càng là người thân cận thì càng không thể lừa gạt. Tuy y có thể áp chế đau lòng phẫn nộ, nhưng cũng không phải thật sự không tức giận. Thấy Diệp Khai giương mắt chờ mong nhìn mình, Phó Hồng Tuyết rốt cuộc miễn cưỡng chính mình gật đầu.
Diệp Khai si ngốc nhìn y, như là đang nghĩ xem y có phải thật không còn tức giận hay không. Nhìn một hồi lâu liền cúi đầu xuống, hai giọt lệ tích trên mặt bàn.
Phó Hồng Tuyết biết hắn tuy chỉ mang tâm trí hài đồng, nhưng chỉ sợ cũng là một hài tử thông minh, không hẳn không nhận ra được cảm xúc của người khác. Y cũng không nói nữa, chậm rãi uy Diệp Khai ăn cơm.
Vô luận là Diệp Khai ban ngày thanh tỉnh hay Diệp Khai buổi tối mơ hồ, từ trước đến nay đều không chịu hảo hảo ăn cơm. Phó Hồng Tuyết nhận thức hắn lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên thấy Diệp Khai ăn cơm thành thật như vậy. Diệp Khai kêu cũng không kêu một tiếng, từ đầu đến cuối đều cúi đầu.
Phó Hồng Tuyết dần dần không đành lòng, chờ Diệp Khai ăn xong lấy khăn tay lau miệng cho hắn, dọn bàn xuống, ôm Diệp Khai hỏi, “Có muốn ăn quả đào không?”
Diệp Khai như trước cúi đầu, hơi lắc lắc.
Phó Hồng Tuyết trong lòng cực độ chua xót, sâu trong nội tâm y, vô luận thế nào cũng không nguyện để Diệp Khai khổ sở như vậy. Y lúc trước đã cắt đào thành từng miếng nhỏ, lấy thìa xúc một miếng đưa cho Diệp Khai. Diệp Khai thoáng nhìn qua, vẫn như trước lắc đầu.
Phó Hồng Tuyết cắn một ngụm đào, nhẹ nhàng hàm trụ môi Diệp Khai, lấy lưỡi khiêu mở khớp hàm, đem đào đút cho Diệp Khai. Diệp Khai vốn trời sinh thân thể thon dài gầy yếu. Nay trải qua thời gian dài bị thương, dáng người càng thêm đơn bạc. Phó Hồng Tuyết dễ dàng ôm gọn cả vòng eo hắn, trong lòng hối hận càng sâu.
Nước mắt Diệp Khai vẫn không ngừng chảy xuống. Phó Hồng Tuyết biết hắn ngày hôm qua chịu kinh hách quá lợi hại, thầm nghĩ tìm biện pháp dỗ cho Diệp Khai không bao giờ khóc nữa. Y từ nhỏ cơ khổ, Hoa Bạch Phụng trước nay đối y đều là lời nói lạnh nhạt, lớn lên một chút liền không đánh thì mắng, làm sao có nổi dăm ba câu ôn nhu an ủi. Phó Hồng Tuyết nhất thời không biết phải tìm biện pháp dỗ hài tử ở đâu.
Y khổ sở suy nghĩ, lại chẳng ra được gì. Bỗng nhiên nghĩ tới, Diệp Khai nếu trước đây cũng là dạng tính cách này, may mắn không phải ở cạnh mẫu thân, nếu không chỉ sợ sớm bị mẫu thân hù chết. Nghĩ như vậy, không khỏi cảm thấy may mắn Diệp Khai được đưa tới chỗ Lý Tầm Hoan. Một lát sau lại cười khổ, tự cười mình ngu ngốc. Diệp Khai là hài tử thân sinh của mẫu thân, mẫu thân nhất định dùng mọi cách trìu mến đối đãi hắn, sao có thể đối xử giống như với mình được.
Diệp Khai thấy y cười khổ, vươn tay nhẹ nhàng vuốt mi tâm y, thực kiên nhẫn một lần lại một lần vuốt ve, như muốn vuốt đi mọi đau buồn của Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết trong lòng chấn động, không ngờ Diệp Khai lại thông minh như vậy, có lẽ ta nói rõ với hắn, hắn ngược lại sẽ hiểu.
Y đỡ Diệp Khai nằm xuống, bản thân nằm cạnh Diệp Khai, trầm mặc một hồi mới thấp giọng nói, “Khai nhi, ca ca mới trước đây mỗi ngày đều thực không vui vẻ.”
Diệp Khai quay đầu nhìn y, nước mắt dưới lớp lông mi thật dài lưu động, hiển nhiên câu ‘mỗi ngày đều không vui vẻ’ khiến hắn khổ sở. Phó Hồng Tuyết nói câu đầu tiên đã hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Phó Hồng Tuyết thấy hắn quả nhiên nghe hiểu, được cổ vũ rất lớn, tiếp tục nói:
“Ca ca không có phụ thân, mẫu thân mỗi ngày chỉ đánh chửi. Ca ca lúc luyện công trên ngọn núi gần Vô Gian Địa Ngục, có quen một nữ hài tử.”
“Nàng đối ca ca tốt lắm. Nữ hài tử tên là Thúy Nùng, trên đầu đội một vòng hoa xinh đẹp. Chúng ta hẹn với nhau, mỗi ngày đều gặp tại nơi đó.”
“Có một ngày nàng đột nhiên ngã xuống vách núi, ca ca không thể giữ chặt nàng. Có đôi khi ta sẽ nghĩ, nàng thực sự tồn tại sao, hay bởi khi ấy ta quá tịch mịch quá khổ sở, nên tự tưởng tượng ra nàng?”
Diệp Khai chớp chớp mắt, câu ‘tự tưởng tượng ra nàng’ hắn có chút không hiểu. Phó Hồng Tuyết vỗ nhè nhẹ hống hắn, thấp giọng nói, “Không phải, nàng không phải do ca ca tưởng tượng ra. Đó là rất nhiều năm về sau mỗi khi nhớ tới nàng, ta sẽ tự an ủi bản thân nói có lẽ nàng căn bản chưa từng tồn tại, cũng sẽ không chết đi.”
“Ta khi đó rất khó sống, nhưng ta không thể vứt bỏ mẫu thân. Nàng là công chúa Ma giáo, vì phụ thân ta mà ruồng bỏ gia đình, phản giáo bỏ chạy. Nay nàng đã mất trượng phu, không thể lại mất thêm nhi tử.”
“Ta từng vẽ một bức họa Thúy Nùng, bức họa kia đã bị hủy. Ta muốn vẽ lại một lần nữa, lại phát hiện ta đã có chút nhớ không nổi bộ dạng nàng nữa. Vòng hoa của Thúy Nùng cũng chậm rãi khô héo mục nát. Ta nghĩ dấu vết duy nhất còn lại trên đời của nàng cũng sẽ biến mất, chưa bao giờ dám lôi ra nhìn. Ta không biết ngươi muốn tìm cái gì, ngươi muốn cái gì ca ca đều sẽ cho ngươi, nhưng ngươi lại…….phá hỏng vòng hoa kia rồi.”
Phó Hồng Tuyết không giỏi ăn nói, chỉ bình dị đem câu chuyện kể ra. Y không biết Diệp Khai nghe hiểu được bao nhiêu phần, Diệp Khai vẫn nhìn y, chờ y nói xong một hồi lâu, chui vào trong lòng y khóc nói, “Ca ca, thực xin lỗi.”
Phó Hồng Tuyết hy vọng hắn không khóc nữa, hy vọng huynh đệ từ nay về sau cởi bỏ khúc mắc. Y sẽ không trách tội Diệp Khai nữa, Diệp Khai cũng sẽ không vì y tức giận mà khổ sở. Không ngờ hắn khóc càng lợi hại hơn, đành phải chậm rãi chờ cảm xúc Diệp Khai bình phục.
Y ôm Diệp Khai bỗng nhiên nổi lên nghi vấn, phụ thân là đại hiệp nổi danh, mẫu thân là công chúa Ma giáo, vì sao Diệp Khai lại có loại tính cách này?
Y trước cũng từng nghĩ tới, Diệp Khai khi mang tâm trí hài đồng yếu ớt như vậy, không biết là do thiên tính hay do lúc ở tại đỉnh Vân Thiên phải chịu kinh hách. Khi đó chỉ tùy tiện suy ngẫm, giờ y đã lên kế hoạch tới Nam Hải tìm giải dược, tự nhiên nghĩ tới, nếu quả thực do huynh đệ Thu Mộng Địch gây ra, tuyệt đối không dễ dàng tha cho hai người kia.
Phó Hồng Tuyết chờ Diệp Khai bình tĩnh lại, hỏi hắn, “Diệp Khai, ngươi còn nhớ rõ Nam Hải công chúa không?”
Diệp Khai chấn động, thấp giọng ừ một tiếng.
Phó Hồng Tuyết lại hỏi, “Nàng có khi dễ ngươi hay không? Ca ca thay ngươi xả giận.”
Diệp Khai kinh hoảng nhìn y, trong mắt thần sắc sợ hãi nồng đậm, đây vẫn là lần đầu tiên Phó Hồng Tuyết hỏi hắn chuyện lúc trước, Diệp Khai nhịn không được tố khổ, “Các nàng đánh ta, giật tóc ta.”
Phó Hồng Tuyết nắm chặt tay hắn, “Các nàng? Là những ai?”
Diệp Khai mờ mịt nói, “Ta không biết.”
Phó Hồng Tuyết trong lòng đau xót. Y quan tâm Diệp Khai, sớm đã vượt quá huynh đệ chi tình, bằng hữu chi nghĩa. Tuy nội tâm chưa phát hiện, nhưng vẫn theo trực giác nếu có người thương tổn Diệp Khai, tuyệt đối không thể tha thứ. Cố tình Diệp Khai lại không nói rõ là ai thương tổn hắn.
Diệp Khai nhớ tới một người mình biết, “Ca ca công chúa cũng đánh ta.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Hắn đánh ngươi ở đâu, ca ca trả lại cho hắn gấp mười lần.”
Diệp Khai suy nghĩ một hồi nói, “Hắn đánh vào mặt ta, còn xé quần áo ta, sờ sờ ta.”
Phó Hồng Tuyết trong lòng run mạnh, đây là chuyện hắn ngàn vạn lần chưa từng ngờ tới. Dưới cơn thịnh nộ, tay chân nhất thời lạnh toát.
Diệp Khai nói, “Sau lại…..công chúa đến, ca ca công chúa bỏ đi.”
Phó Hồng Tuyết thở phào, “Diệp Khai, ca ca nhất định tới Nam Hải tự tay giết chết hắn, thay ngươi trả mối nhục này.”
Diệp Khai ừ một tiếng, lại a một tiếng, nôn nóng nói, “Ca ca không cần đi.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai, ngươi hẳn nên là người vui vẻ nhất trên đời. Ngươi võ công cao cường, làm người tiêu sái. Ca ca không muốn ngươi biến thành như bây giờ. Hiện tại ngươi căn bản không phải là ngươi. Ca ca đi rồi, Băng Di cùng Liễu Thiên có thể chiếu cố ngươi.”
Diệp Khai nghe y nói phải đi, vừa sợ hãi vừa e ngại, ẩn ẩn nhận ra Phó Hồng Tuyết có lẽ cũng không thích mình, mà thích cái người ‘võ công cao cường, làm người tiêu sái’ trong miệng hắn kia.
Phó Hồng Tuyết rốt cuộc cũng đem chuyện đi Nam Hải nói với Diệp Khai mơ hồ, y thấy Diệp Khai không nói gì, nghĩ Diệp Khai hẳn đã tiếp nhận an bài của y, ôn nhu nói, “Diệp Khai, ca ca rất nhanh sẽ trở lại, ta nhất định sẽ giúp ngươi trở lại làm Diệp Khai khoái hoạt vô ưu trước kia.”
Diệp Khai bỗng nhiên dùng sức che miệng y, nước mắt dũng mãnh trào ra, khàn cả giọng kêu, “Không, ta là Diệp Khai, ta là Diệp Khai. Ngươi là ca ca ta, không phải ca ca hắn, không phải ca ca hắn, không phải…….”
Hắn cảm xúc kích động, kịch liệt kêu thét như này là chuyện trước nay chưa từng có. Phó Hồng Tuyết thực ngoài ý muốn, sợ hắn dùng sức nhiều sẽ thương tổn thân thể, điểm huyệt đạo Diệp Khai, Diệp Khai yếu ớt ngã lên đệm.
Y nhìn Diệp Khai, nhớ tới lúc trước Diệp Khai tuy mơ hồ nhưng nhu thuận, khả ái, thông minh, có hiểu biết. Y bồi Diệp Khai cùng nhau chơi đùa, tận hưởng niềm vui chưa từng có trong đời.
Diệp Khai từ sau khi thụ thương, đương nhiên không thể so với trước kia nhu thuận, cả đêm khóc nháo, cần người an ủi. Phó Hồng Tuyết cả ngày phiền não, đã không còn thảnh thơi lúc trước.
Mình khăng khăng muốn đi Nam Hải lấy thuốc, ngoại trừ không muốn thấy Diệp Khai lại bị dược lực tra tấn, có phải sâu trong nội tâm cũng trách hắn hủy đi vòng hoa của Thúy Nùng mà không chịu tha thứ cho hắn.
Mình thật sự hy vọng Diệp Khai buổi tối vĩnh viễn biến mất hay sao? Thật sự hy vọng không còn nhìn thấy hắn cẩn thận đánh giá mình sau đó hướng mình lộ ra bộ dáng tươi cười nữa sao? Thật sự hy vọng vĩnh viễn không còn nghe thấy hắn dùng thanh âm non nớt kêu mình ‘ca ca’ nữa sao?
Liễu Thiên giữa trưa ngày hôm sau mới nhìn thấy Diệp Khai, vừa thấy liền hoảng sợ, chỉ vào mặt Diệp Khai, “Diệp đại ca, mặt của ngươi?”
Diệp Khai ngược lại không lưu tâm, thực thản nhiên trả lời, “Hồng Tuyết đánh.”
Liễu Thiên càng thêm kinh ngạc, “Phó đại ca?”
Diệp Khai gật đầu, “Đúng vậy.”
Liễu Thiên khiếp sợ, “Phó đại ca sao lại đánh ngươi?”
Diệp Khai nói, “Đánh thì cũng đánh rồi, ngươi còn hỏi chi tiết vậy làm gì? Ngươi là người nhiều chuyện vậy sao?” Hắn lôi kéo Liễu Thiên, “Đến đến đến, mau giúp ta ngao hồ dán, ta đang cần dùng.”
Liễu Thiên hiếu kì hỏi? “Dùng làm gì? Không đúng, Phó đại ca vì sao lại đánh ngươi?”
Diệp Khai thở dài, “Vì ta phá hỏng đồ của hắn.”
“Cái gì vậy?”
Diệp Khai nhíu mày, “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, mau làm giúp ta đi.”
“Ta trước giúp ngươi xóa vết tay trên mặt đi đã, nếu không một hồi ăn cơm để Băng Di trông thấy, khẳng định sẽ lo lắng. Ngươi trước đứng đây chờ ta, ta mang dược qua.”
Lúc Phó Hồng Tuyết tiến vào liền trông thấy Liễu Thiên ngồi cạnh Diệp Khai, nhẹ vuốt mặt Diệp Khai. Diệp Khai thấy y tới, thanh âm lập tức nhỏ đi, ghé sát bên tai Liễu Thiên không biết nói gì, Liễu Thiên liên tục gật đầu.
Băng Di đã hai ngày nay không thấy Diệp Khai ra ăn cơm, còn tưởng huynh đệ hai người có mâu thuẫn gì, giờ thấy Diệp Khai hết thảy vẫn bình thường mới yên lòng.
Cơm ăn đến một nửa, nàng nhịn không được hướng Phó Hồng Tuyết nói, “Thiếu chủ, ngươi cùng Diệp Khai tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Nay thù của minh chủ cùng công chúa đều đã báo, lại đã qua ba năm để tang để giữ đạo hiếu, hẳn đã tới lúc suy xét chuyện kết hôn.”
Phó Hồng Tuyết hơi khựng lại, y từ ba năm trước trở về từ đỉnh Vân Thiên chưa từng có qua ý niệm này trong đầu, hiện tại nghe Băng Di nói, nhất thời suy tư, nhận ra mình cũng không nguyện ý.
Y lắc lắc đầu, “Băng Di, ta nghĩ qua vài năm nữa lại nói sau.”
Băng Di khuyên nhủ, “Thiếu chủ, ngươi hẳn nên sớm cưới vợ sinh con, hưởng thụ thiên luân chi nhạc. Trong nhà có nhiều hài tử sẽ không giống trước nữa, đây là chuyện thú vị cỡ nào a. Thiếu chủ cùng Diệp Khai lúc mới sinh ra, đều là phấn điêu ngọc mài oa nhi nha.”
Phó Hồng Tuyết liếc nhìn Diệp Khai một cái, lạnh nhạt nói, “Ta không thích hài tử.”
Ánh mắt Diệp Khai nhất thời ảm đạm đi rất nhiều, hắn ăn được nửa chén cơm liền kéo Liễu Thiên rời đi.
Trên đường nói với Liễu Thiên, “Ngươi nghe rồi đó, Hồng Tuyết nói không thích hài tử. Hắn khi nào thì không thích hài tử chứ? Trước đây lúc chúng ta ở cùng Chu Đình, hắn vẫn rất thân thiết với những đệ đệ muội muội Chu Đình nhận nuôi. Hắn là không thích ta.”
Liễu Thiên gãi gãi đầu, “Diệp đại ca, ngươi rốt cuộc làm sai chuyện gì chọc Phó đại ca mất hứng, kể cho ta nghe đi. Ta thấy Phó đại ca thực thích ngươi, lúc ngươi mơ hồ hắn đi đâu cũng dẫn theo ngươi.”
Diệp Khai nói, “Đi, tối nay ngươi thu lưu ta thì ta sẽ nói cho ngươi.”
Liễu Thiên nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu mới nói, “Phó đại ca đối xử với ngươi vẫn rất tốt, chẳng qua mới tát ngươi một cái, mà thoạt nhìn cũng là chưởng phong đánh trúng, không phải chân chính đánh ngươi.”
Diệp Khai nói, “Đúng vậy, cho nên ngươi không biết trong lòng ta khó chịu cỡ nào đâu. Ta thà rằng hắn đánh ta.
Liễu Thiên lắc đầu nói, “Phó đại ca sẽ không đánh ngươi, ngươi khi bị thương Phó đại ca cũng suýt phát điên rồi. Nhưng Diệp đại ca, trông bộ dạng ngươi cũng không giống như rất khó chịu.”
“Ngươi không hiểu, ta nếu bày ra vẻ mặt khổ sở trước mặt Phó Hồng Tuyết, hắn sẽ càng khó chịu, vậy không phải huynh đệ tra tấn lẫn nhau sao?”
“Nhưng ngươi ở trước mặt ta cũng đâu khổ sở.”
Diệp Khai thở dài, “Ta khóc với ngươi một trận, vòng hoa có thể tốt lên được không?”
Liễu Thiên ngao hồ dán cho Diệp Khai. Diệp Khai một lúc sau mang theo một bức họa cùng một cái túi tới tìm hắn. Diệp Khai đặt bức họa lên giường, tìm cái kẹp Liễu Thiên hay dùng.
Liễu Thiên giao hồ dán đã ngao xong cho Diệp Khai, phát hiện hắn bôi một chút hồ lên bề mặt bức họa, sau đó đính những cánh hoa vụn lên trên.
Diệp Khai khéo tay, không bao lâu sau đã hợp thành một đóa hoa.
Liễu Thiên lên tiếng, “Diệp đại ca, ta giúp ngươi.”
Diệp Khai ngăn cản, “Trăm ngàn lần không cần, ta đã nói sẽ tự mình sửa lại cho Hồng Tuyết.”
Vụn hoa rất nhẹ, dễ bay mất, hắn có thể tìm được bao nhiêu thì tìm, nhưng phỏng chừng cũng không đủ để làm một vòng hoa, liền nghĩ tới đính vòng hoa này lên trên bức họa Thúy Nùng, vậy chỉ cần tìm được phân nửa là có thể làm được.
Liễu Thiên ngồi cạnh nhìn một hồi, buồn chán hỏi, “Đây là Thúy Nùng?”
“Đúng vậy.”
“Ta còn tưởng muội muội của Diệp đại ca ngươi.”
Diệp Khai ngạc nhiên nói, “Cái gì?”
“Ta sao lại cảm thấy bộ dạng nàng có hơn phân nửa giống ngươi?”
Bữa cơm chiều vẫn luôn chỉ có Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai, cùng Liễu Thiên ba người. Diệp Khai cùng Liễu Thiên không ngừng thì thầm. Phó Hồng Tuyết nhìn về phía hắn, Diệp Khai lập tức không nói lời nào.<
Phó Hồng Tuyết ngồi cạnh Diệp Khai, nhìn hắn cầm đũa chọc đến chọc đi, chọc đã lâu mà vẫn chưa ăn được mấy miếng cơm. Diệp Khai trước khi thụ thương không thích ăn cơm, sau khi bị thương không thể ăn cơm, chỉ được uống canh, ngược lại trở nên thích ăn cơm.
Phó Hồng Tuyết gắp đồ ăn đặt vào trong bát Diệp Khai. Diệp Khai ‘a’ một tiếng hồi phục tinh thần, nhưng mới ăn được một ngụm, đã lại bắt đầu xuất thần. Phó Hồng Tuyết thầm nghĩ hay đây chính là giang sơn dễ đổi? Y dùng đũa gõ nhẹ lên bát Diệp Khai, Diệp Khai lập tức hoàn hồn, ăn hai miếng, một lần nữa ngẩn người.
Phó Hồng Tuyết nhíu mày, “Diệp Khai, ăn cơm trước đã.”
Diệp Khai đáp ứng một tiếng, ăn tuy vẫn rất chậm, nhưng rốt cuộc không còn xuất thần nữa.
Diệp Khai yên lặng ăn một hồi, hỏi Liễu Thiên, “Liễu Thiên, ngươi đã đính hôn rồi hả?”
Liễu Thiên đáp, “Ừ.”
“Chừng nào thì thành thân?”
“Nữ tử ta đính ước với đã thích đệ tử một môn phái khác, lẳng lặng cùng nam nhân kia bỏ trốn. Cha mẹ nàng sợ đắc tội phái Điểm Thương chúng ta, vẫn không dám nói cho chúng ta biết, kỳ thật chúng ta đều đã sớm biết.”
Diệp Khai ngạc nhiên hỏi, “Vậy gia đình ngươi vì sao còn chưa đi từ hôn?”
Liễu Thiên đáp, “Nhà ta nhiều đời theo nghề y, trong chốn giang hồ người muốn cùng nhà ta kết thân rất nhiều. Cha mẹ ta bị làm phiền tới không còn biện pháp, tình nguyện không nói ra chuyện này, nếu không bà mối sớm đạp gãy cửa rồi, sao còn có thời giờ cứu người chữa bệnh nữa?”
“Ngươi có trách nữ hài tử kia không?”
“Không trách. Nàng bỏ trốn ta mới được tự do, như vậy nàng vui vẻ ta cũng vui vẻ. Nữ hài tử kia ta đã gặp qua ba lần, đối y thuật không có nửa điểm hứng thú. Hai người chúng ta ở cùng một chỗ nàng sẽ không vui, ta cũng không vui vẻ gì, kia có gì tốt đâu.”
Diệp Khai trong lòng hơi hơi chấn động, như thể trong lời Liễu Thiên nói có điều gì xúc động tới mình, nhưng nhất thời không thể xác định rõ ràng. Hắn ngưng thần suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy đau đầu. Lại thêm một lát, đau nhức trên đầu đã bắt đầu lan khắp toàn thân. Diệp Khai cố gắng chịu đựng, cúi đầu rên rỉ một tiếng, thân hình lung lay sắp đổ.
Phó Hồng Tuyết lập tức nhận ra hắn không đúng, vươn tay đỡ hắn, khẩn trương gọi, “Diệp Khai!”
Liễu Thiên vứt sách lao tới, trực tiếp điểm thụy huyệt trên người Diệp Khai.
Phó Hồng Tuyết lòng nóng như lửa đốt, lo lắng hiện cả trên nét mặt.
Liễu Thiên vội an ủi y, “Phó đại ca không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu. Ta đã dặn Diệp đại ca đừng suy nghĩ nhiều, tránh xung khắc với dược lực. Hắn hôm nay thực kì quái, giống như có tâm sự, còn hỏi ta có phải đã đính hôn rồi không. Chẳng lẽ Diệp đại ca có muội muội muốn giới thiệu cho ta?”
Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai luôn luôn tinh quái, hắn tuy là thân huynh đệ của ta, nhưng trong lòng suy nghĩ cái gì, ta thường thường đều không đoán được.”
Diệp Khai mê man tới tận chạng vạng mới tỉnh lại, tóc hơi hơi ẩm ướt, trên người đã đổi một thân trung y sạch sẽ. Hắn được Phó Hồng Tuyết chiếu cố lâu ngày, biết Phó Hồng Tuyết đã giúp hắn tắm rửa thay quần áo.
Phó Hồng Tuyết ngồi cạnh hắn, đang lặng yên xem sách. Hai người đắp chung một cái chăn, phần chăn bên người Diệp Khai được giắt rất cẩn thận. Diệp Khai bỗng nhiên không muốn mở mắt, cảm thấy cứ nắm như vậy thật tự tại thoải mái.
Phó Hồng Tuyết xem thực nghiêm túc, một vài đoạn còn đề bút đánh dấu. Mùi sách mới xông tới chỗ Diệp Khai, hắn thực tò mò không biết Phó Hồng Tuyết rốt cuộc đang xem sách gì, đành mở mắt ngó qua, hóa ra là quyển y hôm nay vừa mua [Ấu học toàn tập].
Phó Hồng Tuyết thấy hắn đã tỉnh, đặt sách xuống gối, “Diệp Khai, ngươi cảm thấy thế nào?”
Diệp Khai đáp, “Có hơi choáng váng.”
“Ta đi pha ấm trà cho ngươi uống nâng cao tinh thần.”
Phó Hồng Tuyết đẩy cửa ra ngoài. Diệp Khai ngồi dậy, cầm sách Phó Hồng Tuyết vừa xem lên nhìn, tiện tay lật lật, phát hiện Phó Hồng Tuyết đánh dấu thập phần đơn giản, chỉ chú thích hoặc gạch chân.
Hắn xem thấy không chút thú vị, đang muốn bỏ xuống lại đột nhiên phát hiện trong đó có một tờ viết ‘Thiên chân rực rỡ tiêu sái tự do’, Phó Hồng Tuyết không chú thích, cũng không gạch chân, mà ở phía trên đề hai chữ ‘Khai nhi’.
Diệp Khai nhẹ buông tay, quyển sách rớt xuống giường. Hắn vội nhặt lên, đặt lại đúng chỗ lúc trước Phó Hồng Tuyết để.
Một lúc lâu sau Phó Hồng Tuyết mang trà trở lại, Diệp Khai không yên lòng tiếp nhận, uống.
Phó Hồng Tuyết thu dọn sách, rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi hắn, “Diệp Khai, ngươi có tâm sự gì sao?”
Diệp Khai khẽ lắc đầu, tâm sự của hắn, ngay chính hắn cũng không hiểu được rõ ràng.
Phó Hồng Tuyết xoa xoa tóc hắn, trên mặt mang theo tiếu ý, “Ta thấy ngươi là không chịu ngồi yên mà.”
Tựa như sét đánh giữa trời quang, Diệp Khai bỗng hiểu được mình vì sao lại không vui.
Ngày đó hắn cùng Phó Hồng Tuyết tiêu diệt Hướng Ứng Thiên, đều nghĩ rằng đại cừu đã được báo. Phó Hồng Tuyết cũng từng nói, ngươi nha, chính là không chịu ngồi yên mà.
Ngày đó Phó Hồng Tuyết nói, “Ta đã nói rồi, báo thù xong, từ nay về sau ta và Minh Nguyệt Tâm có thể lưu lạc thiên nhai.”
Mình khi ấy nhịn không được truy vấn Phó Hồng Tuyết muốn đi tới đâu.
Minh Nguyệt Tâm trêu ghẹo, “Không nghĩ truyền nhân của Tiểu Lý phi đao lại không hào phóng như vậy. Nhân sinh nên tụ liền tụ, nên tán liền tán.”
Một khắc trước huynh đệ còn liên thủ đấu với Hướng Ứng Thiên, mà ngay sau đó đã lại phải chia cách, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát. Kêu Phó Hồng Tuyết cùng tới mộ phụ thân dâng hương, ít nhất còn có thể ở cạnh y thêm một lát. Nhưng Minh Nguyệt Tâm là Võ lâm nữ Gia Cát, cười nói, “Ngươi chỉ kiếm cớ thôi, hahah Diệp đại hiệp, ngươi quả thức chính là da trâu dứt mãi không đứt mà.”
Có lẽ Minh Nguyệt Tâm không hy vọng mình đi theo Phó Hồng Tuyết, nên mới châm chọc như vậy. Nàng muốn được cùng Phó Hồng Tuyết lưu lạc thiên nhai, không hy vọng có mình theo cùng.
Không chỉ mình Minh Nguyệt Tâm, ngay cả Nam Cung Linh cũng từng hướng mình nói để ý tới Phó Hồng Tuyết hơn, sau đó mình chỉ mới nói một câu không biết Phó Hồng Tuyết dạo này thế nào, đã lập tức sinh khí hừ một tiếng xoay người sang chỗ khác.
Nay Phó Hồng Tuyết đương nhiên sẽ không đuổi ta đi. Chúng ta huynh đệ chi tình, người khác tuyệt đối không thể so bì được. Nhưng nếu Phó Hồng Tuyết thành thân sinh con, thê tử hắn nhất định muốn cùng hắn một chỗ, mà không muốn có ta bên người. Cho dù nàng có vì để ý tâm tình Phó Hồng Tuyết mà không châm chọc ta, thậm chí lấy lòng ta, cũng chẳng có tác dụng gì. Người như thế cuối cùng biến thành cái dạng gì, ta đã được lĩnh giáo qua rồi.
Ta không muốn một ngày kia bị chia cách với Phó Hồng Tuyết, nên mới không vui như vậy. Ta hy vọng hai người chúng ta ai cũng không thành thân, giống Liễu Thiên tự do tự tại, nếu vậy thì thật tốt biết bao.
Diệp Khai nghĩ đến đây, hướng Phó Hồng Tuyết nói, “Hồng Tuyết, ta không phải không chịu ngồi yên. Chỉ cần hai chúng ta ở cùng một chỗ, ta có ở mãi nơi này cũng cảm thấy rất tốt.”
Phó Hồng Tuyết đáp ứng một tiếng, thầm nghĩ, ‘Diệp Khai thích tự do, tính tình hoạt bát. Hắn nghĩ lâu như vậy mới nói, hẳn không phải lời nói thật. Trên người hắn còn mang thương tích, không thể xuất cốc, sợ ta áy náy mới nói thích ở lại đây, thật sự là làm khó hắn rồi. Ta thân là huynh trưởng thấy thật hổ thẹn.’
29. Ca ca, Khai nhi xin lỗi.
Ngày hôm sau lúc Phó Hồng Tuyết luyện công, Diệp Khai không ra ngoài. Hắn đem quyển [Ấu học toàn tập] kia mở ra, mặt trên xác thực viết hai chữ ‘Khai nhi’. Diệp Khai ôm sách nghi hoặc, Phó Hồng Tuyết vì sao lại viết hai chữ này? Hắn tuy là ca ca ta, nhưng chưa bao giờ gọi ta như vậy.
Hắn buông sách xuống, qua một hồi lại nhịn không được cầm lên xem, mặt trên hai chữ kia thập phần rõ ràng. Diệp Khai thầm nghĩ, chẳng lẽ hai chữ ‘Khai nhi’ này là chỉ người khác, mà không phải ta? Nhưng Phó Hồng Tuyết sinh hoạt đơn giản như vậy, người hắn quen, ta cũng không thể không biết được. Trừ phi là người trước đây hắn từng quen. Nhưng hắn không phải chỉ từng có qua một người bạn tốt duy nhất là Thúy Nùng sao?
Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra vì sao Phó Hồng Tuyết lại viết hai chữ này, rõ ràng buông sách, ở trong phòng tùy tiện đi đi lại lại. Bỗng nhiên nghĩ tới kết cấu của Vô Gian Địa Ngục, thư phòng của Phó Hồng Tuyết là ở trên lầu, ta sao không vào xem chút nhỉ? Hắn từng nói qua đó là thư phòng hắn trước đây từng dùng, sau này lớn thêm một chút cần luyện công, nên không có quá nhiều thời gian ghé qua. Có lẽ lại phát hiện ra cái gì đó cũng không chừng.
Diệp Khai nghĩ đến đây, đề khí trực tiếp từ cửa sổ bay ra ngoài, lên tới trên lầu, tìm được thư phòng Phó Hồng Tuyết, đẩy cửa sổ bay vào.
Thư phòng Phó Hồng Tuyết bài trí đơn giản, xem ra chủ nhân cũng ít khi tới nơi này, nhưng vẫn được quét tước sạch sẽ.
Trên án thư, cái chặn giấy đang đè lên một bức họa chưa hoàn, người trong bức họa Diệp Khai cũng biết, đó là người bạn thời thơ ấu của Phó Hồng Tuyết – Thúy Nùng, là người bạn y áy náy nhất.
Diệp Khai nhìn kỹ bức họa, lẩm bẩm, “Thúy Nùng sao trông có vẻ lớn hơn vậy, bộ dáng dường như cũng có biến hóa, chẳng lẽ giống Minh Nguyệt Tâm? Không đúng, không giống nàng. Thúy Nùng vốn có nét tương đồng với Minh Nguyệt Tâm, nhưng trong bức họa này ngược lại không quá giống.”
Hắn cẩn thận quan sát nửa ngày, nghĩ chẳng lẽ là do Phó Hồng Tuyết không am hiểm họa kĩ, nên họa lỗi, xem bút pháp đường cong trên bức họa, rõ ràng là tác phẩm của một người không hiểu họa kĩ. Nhưng Phó Hồng Tuyết cho dù không tinh thông họa kĩ, nhưng bằng vào võ công y, cùng những hiểu biết về dung mạo con người, lực bút tinh vi chuẩn xác, một họa sĩ bình thường nào có thể so bì được. Khẳng định không thể vẽ sai được.
Bức họa này dù sao cũng chẳng có bí mật gì, Diệp Khai buồn chán nhìn về phía giá sách. Sách cũng không nhiều, đều là những quyển rất thông thường. Phó Hồng Tuyết có ghi lời bình trên mép sách, nhưng cũng đều rất đơn giản.
Diệp Khai lấy quyển cuối cùng, thoáng có chút cố sức, hắn vốn muốn dùng lực lôi sách ra, giá sách lại phát ra tiếng cơ quan xoay động, sau đó dời về phía bên phải, làm lộ ra ngăn tủ ẩn phía sau.
Diệp Khai di một tiếng, mở ngăn tủ ra. Ngăn tủ rất lớn, bên trong lại chỉ để mấy thứ linh tinh. Đó là một vòng hoa đã héo rũ, được đặt trên khối vải lụa đỏ, thể hiện quý trọng của người cất giữ.
Diệp Khai lấy vòng hoa kia ra, đặt cạnh bức vẽ Thúy Nùng trên án thư so sánh, trong lòng đã muốn sáng tỏ. Hắn nhịn không được thở dài, thầm nghĩ, ‘Phó Hồng Tuyết chính là nặng tình như vậy, Thúy Nùng là áy náy cả đời của hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không quên. Ta bây giờ nên làm gì mới có thể khiến hắn thôi không phải chịu loại đau đớn này nữa đây?’
Hắn còn đang xuất thần, bỗng nhiên nghe được tiếng Phó Hồng Tuyết gọi hắn từ dưới lầu, “Diệp Khai! Diệp Khai!”
Diệp Khai có tật giật mình, vội vàng đem vòng hoa thả về lại ngăn tủ, nghĩ muốn đem cơ quan khôi phục như cũ, đẩy quyển sách kia hai lần, nhưng cơ quan vẫn không nhúc nhích.
Phó Hồng Tuyết đã bắt đầu hỏi, “Diệp Khai, ngươi ở đâu?”
Diệp Khai sợ bị y phát hiện, thầm tính toán đợi muộn một chút lại quay lại xem thử vậy, liền vội vàng đẩy cửa theo hành lang đi ra ngoài, vừa xuống dưới lầu lại theo cửa chính ra ngoài, hướng Phó Hồng Tuyết nói, “Ta tùy tiện đi dạo một chút.”
Phó Hồng Tuyết thấy trên trán hắn còn vương mồ hôi, không khỏi nghĩ tới vết thương trên người Diệp Khai khi nào có thể triệt để khỏi hẳn, mới dùng chút khinh công đã đỏ bừng mặt chảy đầy mồ hôi, trong lòng Diệp Khai không biết khổ sở tới mức độ nào.
Y đưa thứ đang cầm trong tay cho Diệp Khai, là mấy quả đào đã được rửa sạch sẽ, bao trong giấy dầu. Diệp Khai chưa từng thấy qua quả đào đỏ ửng xinh đẹp tới vậy.
Diệp Khai nãy giờ vẫn đều có chút lo sợ, sợ Phó Hồng Tuyết phát hiện mình động chạm linh tinh, nhưng Phó Hồng Tuyết giúp hắn luyện công, hắn lại không có lý do né tránh. Thoáng cái đã tới chạng vạng, sắc trời tuy còn sáng sủa, nhưng đã bắt đầu xuất hiện những vạt nắng đỏ rực cuối ngày.
Diệp Khai vội đứng dậy nói, “Ta hôm nay có lẽ uống hơi nhiều nước rồi, phải đi ra ngoài chút.”
Phó Hồng Tuyết cũng không để ý, chỉ cầm sách lên lật xem, lần này đổi thành quyển [Cách dỗ hài tử], chỉ là xem một lúc lâu sau vẫn chưa thấy Diệp Khai trở về, sắc trời lại càng ngày càng tối.
Phó Hồng Tuyết nhìn nhìn sắc trời, Diệp Khai lúc mơ hồ không thạo đường lắm, không lẽ lạc đường rồi? Y trong lòng lo lắng, vội vàng chạy ra ngoài tìm Diệp Khai. Đầu tiên lao ra đại trận, ở khu vực xung quanh tìm một vòng, xác định Diệp Khai không ở phụ cận sau mới tới những nơi khác tìm kiếm. Đi tới nhà vệ sinh, nhà vệ sinh cũng không một bóng người.
Phó Hồng Tuyết trong lòng càng lúc càng xao động, y lo Diệp Khai mang tâm trí hài đồng đang bị nhốt ở nơi nào sợ hãi, cẩn thận xem xét từng phòng một, khi xem tới tầng hai, nghe được thanh âm từ thư phòng truyền ra.
Phó Hồng Tuyết thân hình chợt lóe bay vào.
Diệp Khai đang đứng trong phòng, trên tay cầm một…….vòng hoa héo rũ đã bị đập nát.
Diệp Khai thấy y tới, hướng y lộ ra tươi cười.
Lần đầu tiên Phó Hồng Tuyết cảm thấy nụ cười của Diệp Khai không phải ánh mặt trời, không mang tới ấm áp, mà lại băng lãnh tới chói mắt.
Phó Hồng Tuyết trong lòng loạn khiêu, bước một bước qua, đem vòng hoa trong tay Diệp Khai cầm lên. Vòng hoa bị phá nát nghiêm trọng, nguyên bản vì trải qua nhiều năm vốn đã héo rũ, không còn sức sống, đương nhiên không chịu nổi phá hoại như vậy, y vừa cầm lên, liền từng mảnh từng mảnh rớt xuống, rốt cuộc không cách nào sửa lại được.
Diệp Khai không nhận ra y khác thường, vui vẻ hô một tiếng ‘Ca ca’ liền lao vào lòng y.
Phó Hồng Tuyết mạnh mẽ đẩy hắn ra, giơ một chưởng đánh về phía hắn.
Diệp Khai bị dọa ngốc, kinh ngạc bất động tại chỗ.
Phó Hồng Tuyết vừa định đánh hắn, trong lòng đã dâng lên từng trận đau đớn, tay giơ ra khựng lại giữa không trung, không ngừng run rẩy.
Diệp Khai nhìn chằm chằm tay y, bị dọa sợ tới phát run.
Phó Hồng Tuyết hít sâu một hơi, buông tay xuống, hướng Diệp Khai nói, “Ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Diệp Khai chưa từng thấy qua y tức giận như vậy, nhất thời sợ hãi tới cực điểm. Chớp chớp mắt, lệ dâng đầy không ngừng trào ra. Phó Hồng Tuyết thương hắn, thấy hắn khóc khẳng định sẽ ôn nhu an ủi, nhưng giờ ngay cả để ý cũng không thèm để ý tới hắn. Diệp Khai sợ hãi, nước mắt rớt càng mau.
Phó Hồng Tuyết ngồi xuống, lục tìm từng mảnh vòng hoa khô héo. Vòng hoa bị Diệp Khai dùng đại lực xé rách, biến thành thật nhiều mảnh vụn, còn sửa làm sao được.
Phó Hồng Tuyết càng sửa lại càng phí công, trong lòng thống khổ. Y nâng vài mảnh hoa hoa lá lá lên, nhẹ nhàng đặt trên án thư, động tác mềm nhẹ, phảng phất như đó là báu vật trân quý nhất trên đời.
Thúy Nùng là hồi ức đẹp đẽ nhất thời thơ ấu của y, cũng là hồi ức tốt đẹp duy nhất trong quãng đời thơ ấu tràn đầy thống khổ. Nhưng hồi ức đã qua lâu lắm rồi, lại còn từ khi y còn rất nhỏ, nên dần dần trở nên không còn rõ ràng nữa. Vòng hoa này ngày trước Thúy Nùng đưa cho y, vẫn được y trân trọng. Đây là vật duy nhất Thúy Nùng còn lưu lại trên đời.
Phó Hồng Tuyết nhìn về phía Diệp Khai, lại nhìn mấy mảnh vụn còn sót lại của vòng hoa. Một là đệ đệ không tiếc thân mình vì y, một là hảo hữu duy nhất an ủi y suốt quãng đời thơ ấu. Một từng vì y mà đi tìm cái chết, một từng chết do lỗi của y. Bỗng nhiên Phó Hồng Tuyết kìm không được bật cười, tiếng cười thê lương. Y siết chặt mấy mẩu hoa vụn trên tay, dùng sức, tới khi mở ra, hoa vụn nát bấy thành tro bụi.
Phó Hồng Tuyết hất đám tro này về phía Diệp Khai, Diệp Khai không kịp tránh, một ít tàn tro rơi vào mắt, khiến hốc mắt đỏ bừng, khóc cũng càng mau.
Phó Hồng Tuyết phẫn nộ tới cực điểm, trong lòng bi thống không thể tả, sợ mình không chế không được sẽ thật sự đánh hắn, thân thủ điểm mấy đại huyệt trên người Diệp Khai, phong tỏa công lực hắn, làm cho hắn không thể xâm nhập được vào đại trận. Y lúc này thực không muốn thấy Diệp Khai, xoay người đẩy cửa ra ngoài.
Diệp Khai thấy y đi, ở phía sau khóc kêu, “Ca ca.”
Phó Hồng Tuyết thân hình vừa chuyển, tiêu thất không còn dấu vết.
Phó Hồng Tuyết trở về phòng, lòng đau như đao cắt. Vật kia có thể coi như thứ duy nhất Thúy Nùng lưu lại trên đời, giờ vòng hoa đã bị hủy, vết tích cuối cùng của Thúy Nùng cũng hoàn toàn biến mất, như thể chưa từng tồn tại. Y không thể trách cứ Diệp Khai, Diệp Khai buổi tối chỉ có tâm trí hài đồng, sao hiểu được vòng hoa này trân quý thế nào. Có trách cũng chỉ có thể trách cứ chính mình, mà tự trách giống như một cây đao, rét lạnh lại tàn khốc.
Không biết qua bao lâu, y nghe thấy tiếng đập cửa nhẹ nhàng. Thanh âm đứt quãng, nhẹ vang lên rồi lại ngừng lại thật lâu.
Phó Hồng Tuyết biết đó là Diệp Khai, nhưng y lúc này thật sự không muốn đối mặt với Diệp Khai, cũng không biết nên đối mặt hắn như thế nào. Nếu không phải Diệp Khai mà là một người nào khác làm vậy, y tuyệt không tha thứ. Nhưng cố tình y lại không thể trách tội Diệp Khai.
Tiếng đập cửa gián đoạn ngày càng lâu, cuối cùng gõ thêm một tiếng, nửa canh giờ sau cũng không có thêm động tĩnh gì nữa. Phó Hồng Tuyết nghe thấy ngoài cửa mơ hồ truyền tới tiếng nức nở, càng lúc càng không đành lòng. Sau một lúc lâu, có thể là do Diệp Khai gom đủ dũng khí, rốt cục lại gõ cửa thêm một tiếng, nhỏ tới mức cơ hồ không nghe thấy được.
Phó Hồng Tuyết hít sâu một hơi, trầm giọng nói, “Vào đi.”
Cửa thật cẩn thận bị đẩy ra, Diệp Khai tiến vào, lại thật cẩn thận khép cửa lại. Hắn giống như biết là mình chọc Phó Hồng Tuyết giận tới vậy, co rúm lại mờ mịt đứng cạnh cửa, không dám đi tới.
Phó Hồng Tuyết không đành lòng, chuyện này tuy là Diệp Khai làm, nhưng làm sao có thể trách hắn được, vươn tay gọi hắn, “Lại đây ngủ.”
Diệp Khai thật chậm thật chậm tới gần, trong mắt tất cả đều là kinh hoảng, sợ hãi cùng bất lực. Hắn chưa từng bị Phó Hồng Tuyết đối xử như vậy, khóc tới mệt, lại bị dọa cho choáng váng.
Rốt cuộc cũng đi đến bên giường, Phó Hồng Tuyết vươn tay nắm eo hắn, mang hắn lên giường, lại giúp hắn cởi áo tháo giầy. Diệp Khai không ngừng khóc, nước mắt tích trên ống tay áo, trên tay Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết trong lòng phiền toái, trách cứ hắn, “Đừng khóc nữa.”
Diệp Khai bị ngữ khí của y dọa sợ, khóc càng mau.
Phó Hồng Tuyết đêm nay tâm trí lao lực quá độ, không có tinh thần dỗ dành hắn, “Còn khóc thì cút ra ngoài.”
Diệp Khai lập tức im bặt, một tay bụm mặt, nước mắt không tiếng động trào ra.
Phó Hồng Tuyết cảm thấy động tác hắn có điểm kỳ quái, châm đèn, lấy tay hắn ra. Thấy trên gương mặt tuyết trắng của hắn thế nhưng có một chưởng ấn đỏ sẫm, vết ngón tay rõ ràng. Y tuy chưa thực sự đánh Diệp Khai, nhưng ra tay trong lúc tức giận, làm sao khống chế được lực độ, chưởng phong vẫn làm bị thương Diệp Khai.
Tay kia của Diệp Khai vẫn gắt gao nắm chặt, y sợ Diệp Khai thụ thương ở đâu, đem tay kia nâng lên, hỏi Diệp Khai, “Làm sao vậy?”
Diệp Khai không ngừng run rẩy, chậm rãi mở nắm tay ra, trong lòng bàn tay là mảnh hoa vụn. Hắn mơ hồ hiểu được Phó Hồng Tuyết là vì cái này mà sinh khí, một mình ngồi trên đất tìm hồ lâu, thế nhưng tìm được rất nhiều rất nhiều mảnh vụn.
Phó Hồng Tuyết như bị sét đánh, phẫn nộ nhất thời áp chế đau lòng với Diệp Khai, hất tay Diệp Khai ra, làm những mảnh hoa tung bay.
Diệp Khai không hiểu y vì sao lại không cần mấy thứ này, lôi kéo ống tay áo y, khóc gọi “Ca ca.”
Phó Hồng Tuyết lúc này chỉ ước thanh âm hắn lập tức tiêu thất. Diệp Khai cứ khóc mãi không để y yên, y túm chặt chăn che đầu, ngăn cách chính mình với Diệp Khai.
Đây là biện pháp y xem được trong quyển dạy cách dỗ hài tử, hài tử rất thích được chú ý, nên thường hay gây sự từ những chuyện không đâu, nếu không để ý tới chúng thì thường thường sẽ an ổn lại.
Qua không biết bao lâu, tiếng khóc Diệp Khai thật sự dần dần nhỏ đi. Phó Hồng Tuyết mở chăn ra, hướng Diệp Khai nói, “Ngủ đi.”
Diệp Khai không ngủ, hắn bò xuống giường, đứng bên người Phó Hồng Tuyết, dụng tâm nhìn Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết không biết hắn muốn làm cái gì, bị hắn xoay cho có chút mơ hồ. Y chung quy vẫn lo lắng cho Diệp Khai, nhịn không được muốn xem hắn định làm gì.
Diệp Khai thấy y nhìn về phía mình, chậm rãi quỳ xuống, cầm lấy ống tay áo Phó Hồng Tuyết, “Ca ca, đừng nóng giận.”
Phó Hồng Tuyết hoàn toàn không ngờ tới, cả giận nói, “Diệp Khai, dưới gối nam nhi có hoàng kim! Ngươi đang làm cái gì, mau đứng lên cho ta!”
Diệp Khai không hiểu lời y nói, chỉ khóc nói, “Ca ca, đừng nóng giận. Ca ca, đừng nóng giận.”
Phó Hồng Tuyết là người duy nhất hắn có thể dựa vào, từ trước đến nay vẫn luôn ôn nhu đối đãi hắn, hôm nay lại đánh chửi hắn, đối với Diệp Khai tâm trí hài đồng mà nói, không khác trời sụp là bao.
Phó Hồng Tuyết vươn tay kéo hắn dậy, Diệp Khai kinh sợ né tránh, không ngừng giải thích, “Ca ca đừng đánh ta, ca ca đừng đánh ta. Khai nhi thực xin lỗi, Khai nhi thực xin lỗi.”
Phó Hồng Tuyết thấy hắn kinh sợ tới cực điểm, khóc tới nấc nghẹn, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, cũng không dám cứng rắn kéo hắn nữa.
Diệp Khai thấy y không hề động, nội tâm mới an ổn chút, vô sự tự thông hướng Phó Hồng Tuyết cúi lạy, không ngừng khóc cầu, “Ca ca đừng nóng giận. Khai nhi thực xin lỗi.”
Phó Hồng Tuyết lúc này đã bị đau lòng áp chế hoàn toàn phẫn nộ. Thúy Nùng trong hồi ức dù có quan trọng tới đâu, Diệp Khai trước mặt vẫn là thân nhân duy nhất trên đời của y. Y không biết nên làm thế nào để trấn an Diệp Khai, chỉ hơi vươn tay ra, Diệp Khai đã bị dọa càng lợi hại hơn.
Diệp Khai vì thương tâm mà khóc, trên người hắn còn mang nội thương, thần khí mệt mỏi, dần dần không duy trì nổi nữa, chậm rãi khép mắt lại, chỉ niệm niệm vài câu khẩn cầu. Phó Hồng Tuyết xuống giường ôm Diệp Khai lên, Diệp Khai hơi chút kháng cự, rồi không động nữa. Dưới ánh đèn chiếu rọi, gương mặt Diệp Khai phủ đầy nước mắt.
Phó Hồng Tuyết trong lòng đau đớn, “Diệp Khai, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi. Nam Hải có thuốc giải, ta nhất định sẽ lấy tới cho ngươi.”
30. Chuẩn bị ly khai
Khi Diệp Khai tỉnh lại cảm thấy đầu đau muốn nứt. Không chỉ đau đầu, trên người cũng rất đau. Hôm nay bức màn bị kéo xuống che khuất tầm nhìn, nhưng ánh mặt trời ngoài kia vẫn xuyên qua nó chiếu vào phòng, thoạt nhìn có vẻ đã là giữa trưa.
Diệp Khai bật ngồi dậy, cảm thấy ngay cả đầu gối cũng đau, kỳ quái là trên mặt cũng ẩn ẩn đau. Hắn nhẹ nhàng sờ sờ mặt mình, không thấy gì rõ ràng cả. Bỗng nhiên nhớ tới sự tình hôm qua, không biết mình đã thả lại vòng hoa chưa. Rốt cuộc cố mãi vẫn tìm không ra vì sao lại đau, Diệp Khai vội vàng đứng dậy mặc quần áo.
Diệp Khai đẩy cửa sổ ra, đề khí tính dùng khinh công bay lên, nhưng chỉ vừa vận công đã bị một trận đau đớn đánh úp lại. Hắn lảo đảo một trận, trực tiếp theo cửa chính ra khỏi phòng.
Xa xa cửa thư phòng mở ra, Diệp Khai ẩn ẩn cảm thấy hơi chút bất an, bước nhanh qua đó.
Một người ngồi trong thư phòng, là Phó Hồng Tuyết.
Cơ quan chỗ giá sách đã đóng lại, Phó Hồng Tuyết đang xem bức họa kia.
Diệp Khai trong lòng bất an cực độ, gọi một tiếng, “Hồng Tuyết.”
Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu, trong mắt thần sắc phức tạp. Giữa trưa ánh nắng cường liệt, chưởng ngân đỏ tươi nổi rõ mồn một trên gương mặt tuyết trắng của Diệp Khai, thấy mà ghê người. Phó Hồng Tuyết thở sâu, thần sắc đau lòng nơi đáy mắt dần áp chế khổ sở phẫn nộ. Y hướng Diệp Khai vẫy vẫy tay.
Diệp Khai đi qua, đứng bên người Phó Hồng Tuyết, cúi nhìn bức họa.
Bức họa so với ngày hôm qua không có bao nhiêu khác biệt, chỗ bất đồng duy nhất là trên bức họa vương một mảnh hoa vụn nát bươm.
Diệp Khai như bị đánh thật mạnh, mạnh mẽ lui về phía sau ba bước, không thể tin lắc lắc đầu, lại lần nữa tiến tới gần. Tâm hắn không ngừng chìm xuống, bằng trí tuệ hơn người của hắn, vừa thấy Phó Hồng Tuyết ngồi ở chỗ này đã cảm thấy bất an, giờ lại thấy mảnh hoa này, đã rõ sự tình phát triển tới đâu.
Phó Hồng Tuyết vươn tay đỡ eo hắn, giúp hắn đứng vững, “Diệp Khai.”
Diệp Khai sốt ruột, “Hồng Tuyết, ta không phải…….Ta không có……Ta…..”
Hắn không biết phải giải thích thế nào, trong lòng biết nhất định mình đã làm chuyện xấu, nhưng lại không biết rõ toàn bộ quá trình, dưới tình thế cấp bách, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.
Phó Hồng Tuyết nói, “Ta biết.”
Diệp Khai thấy y tựa hồ không sinh khí, mà giống như bị tổn thương sâu sắc, trong lòng càng thêm bất an, “Hồng Tuyết, ta không phải cố ý đào xới bí mật của ngươi. Ta….ta…..”
Hắn chỉ muốn biết vì sao Phó Hồng Tuyết lại viết hai chữ ‘Khai nhi’ kia lên trang sách, không ngờ lại tìm thấy nơi kia.
Diệp Khai biết ý nghĩa của Thúy Nùng đối với Phó Hồng Tuyết.
Những ngày Phó Hồng Tuyết sống cùng Hoa Bạch Phụng, từng ngày đều như trong địa ngục. Y cho rằng mẫu thân là vì quá yêu phụ thân, y phải vi phụ báo thù, vi mẫu phân ưu, nên cố gắng chịu đựng hết thảy thống khổ. Cuộc sống của Phó Hồng Tuyết, nếu đổi lại là những người khác, không quá vài ngày sẽ phát điên, y lại phải nhẫn chịu suốt hai mươi năm.
Trong hắc ám thống khổ khôn cùng này, chỉ có một tia sáng duy nhất. Thúy Nùng đội vòng hoa trên đầu, là ấm áp duy nhất chiếu rọi cuộc đời Phó Hồng Tuyết, là an ủi duy nhất trong địa ngục Phó Hồng Tuyết phải chịu đựng.
Nữ hài tử này chết, lại chết ngay trước mặt Phó Hồng Tuyết. Nàng là niềm hạnh phúc lớn lao nhất suốt thời thơ ấu của Phó Hồng Tuyết, cũng là thống khổ cùng áy náy lớn nhất của Phó Hồng Tuyết khi ấy. Sung sướng chân thực bao nhiêu, thống khổ liền sâu sắc bấy nhiêu.
Một người liệu có thể một lần nữa lớn lên?
Người chết đi rồi liệu có thể sống lại?
Có thể hay không?
Có thể hay không!
Diệp Khai lệ nóng doanh tròng. Hắn là người hy vọng Phó Hồng Tuyết được khoái hoạt hạnh phúc nhất, thế nhưng lại tự tay phá hủy hồi ức của Phó Hồng Tuyết, trong lòng thống khổ kinh hoàng so với bản thân Phó Hồng Tuyết cũng không kém hơn.
Phó Hồng Tuyết quay đầu nhìn hắn, “Diệp Khai, ngươi hiện tại có phải mỗi ngày đều không được vui vẻ không?”
Diệp Khai không biết y vì sao lại hỏi vậy, không trả lời.
Phó Hồng Tuyết lại nói, “Diệp Khai, ta muốn đi tìm giải dược. Ta không muốn tiếp tục nhìn ngươi mỗi ngày lại phải trải qua một lần mê thất tâm trí.”
Diệp Khai vội la lên, “Không muốn! Không muốn! Nam Hải rất hung hiểm, chúng ta lại chưa từng tới bao giờ.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Không phải ngươi đi, là ta đi.”
Diệp Khai nhất thời khựng lại.
Phó Hồng Tuyết an ủi vỗ vỗ hắn. Y phát hiện vạt áo Diệp Khai vì quá vội mà thắt sai, vươn tay giúp Diệp Khai cởi bỏ, một lần nữa thắt lại.
Diệp Khai nôn nóng, “Hồng Tuyết, ta không phải cố ý đâu. Ngươi đừng đi Nam Hải! Muốn đi chúng ta cùng đi!”
Phó Hồng Tuyết nói, “Ta không thể tiếp tục nhìn ngươi như vậy. Ta vốn cho rằng chờ thời gian trôi qua, ngươi sẽ chậm rãi tốt lên. Chỉ một năm mà thôi, ta có thể chờ. Nhưng giờ ngươi lại bị thương, độc tính tác động lẫn nhau, không biết tới khi nào mới khỏi hẳn. Ngươi là đệ đệ duy nhất của ta, nếu ngươi cứ như vậy mãi, phụ thân trên trời có linh thiêng cũng sẽ thất vọng vì ta!”
Diệp Khai vội la lên, “Ai quản hắn trên trời có linh thiêng hay không, nhi tử sinh ra hắn ôm cũng chưa từng ôm qua. Hồng Tuyết, ta biết ngươi tức giận chuyện ta phá hỏng vòng hoa của Thúy Nùng, ta thật sự không phải cố ý. Để ta sửa rồi sẽ trả lại cho ngươi, Hồng Tuyết.”
Kính ý của Phó Hồng Tuyết đối với Dương Thường Phong là được bồi dưỡng từ nhỏ tới lớn, vi phụ báo thù là động lức lớn nhất đời y. Diệp Khai thuở nhỏ nghĩ mình là cô nhi, trước khi bước chân vào giang hồ biết được chân tướng, hắn hoàn toàn không có chút khái niệm với hai chữ ‘cha mẹ’, tôn kính phụ thân cũng còn thua xa so với Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết nghe vậy cười khổ, ảm đạm nói, “Đã hỏng thành như vậy, sao còn có thể sửa được?”
Diệp Khai đáp, “Có thể, nhất định có thể. Hồng Tuyết, ta nhất định sẽ sửa lại vòng hoa cho ngươi.”
Phó Hồng Tuyết thở dài, “Diệp Khai, thực xin lỗi, chuyện này chúng ta đừng nhắc lại nữa.”
Y thấy sắc mặt Diệp Khai tái nhợt, cước bộ lảo đảo, đau lòng ôm Diệp Khai lên, “Ngươi đã mệt mỏi một đêm, trở về nghỉ ngơi đi.”
Phó Hồng Tuyết mang Diệp Khai về phòng, thấy Diệp Khai còn muốn nói chuyện, vươn tay điểm thụy huyệt trên người hắn. Y vươn tay khẽ vuốt chưởng ngân trên mặt Diệp Khai, nếu muốn đi tìm giải dược cho Diệp Khai, thì Diệp Khai lúc buổi tối chỉ có tâm trí hài đồng do ai chiếu cố là vấn đề nhất định phải giải quyết.
Dựa theo tính cách Diệp Khai, khẳng định không muốn để Băng Di chiếu cố. Nếu mướn người bên ngoài, không có chút tình cảm nào với Diệp Khai, nhất định sẽ không thể dụng tâm chăm sóc. Liễu Thiên tinh thông y thuật, đối Diệp Khai lại thực kính nể, là người thích hợp nhất.
Liễu Thiên lúc ăn cơm chiều cảm thấy không khí thực quái lạ. Diệp Khai không xuất hiện, còn Phó Hồng Tuyết hàn khí trên người so với bình thường nặng hơn rất nhiều. Phó Hồng Tuyết vẫn luôn kiệm lời, hắn cũng không tiện mở miệng hỏi.
Phó Hồng Tuyết lại bỗng nhiên cùng hắn nói chuyện phiếm.
Y nói, “Liễu Thiên, ngươi có bao nhiêu tỷ muội?”
Liễu Thiên trả lời, “Hai tỷ tỷ, ba muội muội.”
Phó Hồng Tuyết lại hỏi, “Cha mẹ ngươi…..quản giáo tử nữ* như thế nào?”
*tử – nữ: con trai – con gái
Liễu Thiên đáp, “Cha mẹ ta rất thương hài tử, mấy tỷ muội ta bị quản giáo rất ít, phạm sai lầm thường thường chỉ phạt quỳ. Ta lại không may mắn như vậy, mới trước đây bướng bỉnh, bị cha mẹ ta đánh cho không biết bao nhiêu lần.”
Phó Hồng Tuyết căn bản không biết gia đình bình thường giáo dục tử nữ như thế nào, xuất thần suy nghĩ một hồi, hỏi Liễu Thiên, “Ngươi có ghi hận bọn họ không?”
“Đương nhiên không, tiểu hài tử đáng đánh. Ngươi nếu chỉ giảng đạo lý chúng sẽ không nghe hiểu, nhà nhà đều vậy mà.”
Phó Hồng Tuyết thầm nghĩ, gia đình Liễu Thiên quản giáo tử nữ như vậy, hoàn toàn bất đồng với những gì viết trong sách. Hắn nói nhà nhà đều như vậy, có phải sự thực không? Người trong thiên hạ hàng vạn hàng ngàn, tính cách cũng bất đồng, sao có thể cùng sử dụng chung một biện pháp được. Diệp Khai lúc biến thành hài đồng tâm trí cực dễ khiếp đảm, cũng không biết là do quãng thời gian ở đỉnh Vân Thiên hay thiên tính vốn thế. Thiên hạ rộng lớn như vậy, hài tử giống như Diệp Khai chắc không chỉ có một. Liễu Thiên đã quen cách giáo huấn của cha mẹ, để hắn tới chiếu cố Diệp Khai, tuy sẽ không đối đãi Diệp Khai như thế, nhưng thời gian lâu cuối cùng cũng sẽ không kiên nhẫn. Ta đi chuyến này không biết bao lâu mới có thể trở về, sao yên tâm được. Nhưng nếu để ta mang Diệp Khai cùng đi, gặp phải nguy hiểm, buổi tối làm sao có thể chiếu cố hắn chu toàn?
Trải qua một ngày một đêm, cơn tức giận trong lòng y đã bị áp chế, xách theo đồ ăn mang về cho Diệp Khai, còn chuẩn bị đào đã rửa sạch, cắt thành từng miếng nhỏ đặt trong bát cho Diệp Khai.
Y giải thụy huyệt cho Diệp Khai, lông mi thật dài của Diệp Khai không ngừng run rẩy, rên một tiếng liền mở to mắt. Diệp Khai cẩn thận đánh giá y một hồi, giống như đang cố nhận ra y là ai vậy. Sau khi nhận ra, liền kêu lên một tiếng sợ hãi, kéo chăn che đầu, cả người đều phát run.
31. Hài tử thương tâm
Phó Hồng Tuyết buông những thứ trong tay xuống, Diệp Khai chôn mình trong chăn, thân thể không ngừng run rẩy. Phó Hồng Tuyết thử thăm dò cách chăn vỗ nhè nhẹ lên người hắn. Bình thường y đối đãi như vậy với Diệp Khai mơ hồ, Diệp Khai sẽ lộ ra khuôn mặt tươi cười, giờ ngược lại run càng lợi hại hơn.
Phó Hồng Tuyết không biết nên làm thế nào để trấn an hắn, nhất thời chân tay luống cuống. Y đem mấy quyển sách còn chưa đọc lấy ra, lướt nhanh như gió tìm kiếm. Tuyệt đại đa số đều giảng cách giáo dục hài đồng, lại không có quyển nào nhắc tới phải làm sao để trấn an hài tử bất an.
Diệp Khai sau khi bị thương sức chịu đựng kém, không bao lâu sau đã ẩn ẩn truyền ra tiếng thở dốc. Phó Hồng Tuyết không dám để hắn chịu tổn hại, trực tiếp vươn tay kéo chăn ra.
Diệp Khai phát giác ý đồ y, ở bên trong túm chặt chăn không chịu buông tay. Phó Hồng Tuyết thở dài, điểm huyệt hắn, gỡ chăn ra xong lại giải huyệt đạo.
Trước mắt Diệp Khai bỗng nhiên sáng ngời, Diệp Khai bị dọa lấy tay che mắt khóc kêu, “Ca ca không đánh. Ca ca không đánh.”
Phó Hồng Tuyết vặn nhỏ ánh đèn, vươn tay ôm Diệp Khai vào trong ngực, không ngừng vuốt tóc an ủi Diệp Khai, “Ca ca sẽ không đánh ngươi.”
Diệp Khai bị y ôm lấy, cả người đều cứng ngắc, hơn nửa ngày mới bớt khẩn trương. Phó Hồng Tuyết một lần lại một lần an ủi, cam đoan với hắn sẽ không đánh hắn. Diệp Khai lại càng khóc lợi hại hơn. Phó Hồng Tuyết lấy khăn tay giúp hắn lau nước mắt. Diệp Khai giữ chặt ống tay áo y, nắm ở trong tay, cắn cắn môi, thấp giọng tố khổ, “Ca ca đánh.”
Phó Hồng Tuyết tự nhiên sẽ không cùng hắn tranh cãi mình rốt cuộc đánh hay là không đánh, chỉ cảm thấy đau lòng, ôm hắn càng chặt. Y nhịn không được hối hận, ta sao lại cùng một hài tử sinh khí, sao lại có thể thương tổn Diệp Khai cơ chứ.
Sâu trong nội tâm Phó Hồng Tuyết thật sự không muốn tiếp nhận sự thật chính Diệp Khai là người đã hủy đi di vật của Thúy Nùng, kìm không được đem Diệp Khai ban ngày cùng Diệp Khai buổi tối cho là hai người. Diệp Khai ban ngày là đệ đệ vì y liều mạng, Diệp Khai buổi tối lại chỉ là một hài tử vô tri, cùng hài tử so đo cái gì chứ. Nhưng hai Diệp Khai này lại cùng chia sẻ một thân thể, thương tổn một người, cũng đồng nghĩa thương tổn người còn lại.
Diệp Khai ở trong lòng y dần an ổn xuống, cũng không phát ra tiếng gì nữa, hai người đều tự gặm nhấm tâm sự của riêng mình. Diệp Khai qua một hồi nhẹ nhàng gọi, “Ca ca.” Phó Hồng Tuyết đáp ứng một tiếng.
Diệp Khai nhẹ nhàng kéo ống tay áo y, thanh âm càng nhỏ, “Ca ca, ta đói.” Hắn lúc ban ngày khiếp sợ vì làm hỏng vòng hoa của Phó Hồng Tuyết, dưới tâm trạng kinh hoảng, căn bản không có tâm tình ăn cơm. Đã qua một ngày không ăn uống gì, trong bụng đói khát.
Phó Hồng Tuyết đã mang đồ ăn về cho hắn, lấy một cái bàn nhỏ mở ra để trên giường. Diệp Khai ngồi dựa sát vào y, bình thường hắn đều chờ Phó Hồng Tuyết uy, nhưng giờ biết rõ mình gây chuyện, Phó Hồng Tuyết còn đang tức giận, liền tự mình vươn tay cầm thìa, bới một thìa cơm. Ngẩng đầu thấy Phó Hồng Tuyết thật sự không có ý muốn giúp, một lần nữa cúi đầu.
Phó Hồng Tuyết vẫn luôn nhìn hắn, thấy rõ ràng một giọt nước mắt tích trong thìa Diệp Khai đang cầm. Giọt thứ nhất còn chưa rớt tới cơm, giọt thứ hai đã lại hạ xuống, từng giọt từng giọt liên tiếp dừng trên thìa cơm. Không qua bao lâu, trong thìa đã muốn một nửa là cơm một nửa là lệ.
Phó Hồng Tuyết thở dài, vươn tay nắm tay Diệp Khai, đổ thìa cơm vào lại bát, một lần nữa bới một thìa khác đút cho Diệp Khai. Diệp Khai ngẩng đầu nhìn y, mang theo ý tứ khẩn cầu hỏi, “Ca ca, không tức giận?”
Phó Hồng Tuyết không biết nên trả lời như thế nào, y thiên tính không giỏi giả bộ, càng là người thân cận thì càng không thể lừa gạt. Tuy y có thể áp chế đau lòng phẫn nộ, nhưng cũng không phải thật sự không tức giận. Thấy Diệp Khai giương mắt chờ mong nhìn mình, Phó Hồng Tuyết rốt cuộc miễn cưỡng chính mình gật đầu.
Diệp Khai si ngốc nhìn y, như là đang nghĩ xem y có phải thật không còn tức giận hay không. Nhìn một hồi lâu liền cúi đầu xuống, hai giọt lệ tích trên mặt bàn.
Phó Hồng Tuyết biết hắn tuy chỉ mang tâm trí hài đồng, nhưng chỉ sợ cũng là một hài tử thông minh, không hẳn không nhận ra được cảm xúc của người khác. Y cũng không nói nữa, chậm rãi uy Diệp Khai ăn cơm.
Vô luận là Diệp Khai ban ngày thanh tỉnh hay Diệp Khai buổi tối mơ hồ, từ trước đến nay đều không chịu hảo hảo ăn cơm. Phó Hồng Tuyết nhận thức hắn lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên thấy Diệp Khai ăn cơm thành thật như vậy. Diệp Khai kêu cũng không kêu một tiếng, từ đầu đến cuối đều cúi đầu.
Phó Hồng Tuyết dần dần không đành lòng, chờ Diệp Khai ăn xong lấy khăn tay lau miệng cho hắn, dọn bàn xuống, ôm Diệp Khai hỏi, “Có muốn ăn quả đào không?”
Diệp Khai như trước cúi đầu, hơi lắc lắc.
Phó Hồng Tuyết trong lòng cực độ chua xót, sâu trong nội tâm y, vô luận thế nào cũng không nguyện để Diệp Khai khổ sở như vậy. Y lúc trước đã cắt đào thành từng miếng nhỏ, lấy thìa xúc một miếng đưa cho Diệp Khai. Diệp Khai thoáng nhìn qua, vẫn như trước lắc đầu.
Phó Hồng Tuyết cắn một ngụm đào, nhẹ nhàng hàm trụ môi Diệp Khai, lấy lưỡi khiêu mở khớp hàm, đem đào đút cho Diệp Khai. Diệp Khai vốn trời sinh thân thể thon dài gầy yếu. Nay trải qua thời gian dài bị thương, dáng người càng thêm đơn bạc. Phó Hồng Tuyết dễ dàng ôm gọn cả vòng eo hắn, trong lòng hối hận càng sâu.
Nước mắt Diệp Khai vẫn không ngừng chảy xuống. Phó Hồng Tuyết biết hắn ngày hôm qua chịu kinh hách quá lợi hại, thầm nghĩ tìm biện pháp dỗ cho Diệp Khai không bao giờ khóc nữa. Y từ nhỏ cơ khổ, Hoa Bạch Phụng trước nay đối y đều là lời nói lạnh nhạt, lớn lên một chút liền không đánh thì mắng, làm sao có nổi dăm ba câu ôn nhu an ủi. Phó Hồng Tuyết nhất thời không biết phải tìm biện pháp dỗ hài tử ở đâu.
Y khổ sở suy nghĩ, lại chẳng ra được gì. Bỗng nhiên nghĩ tới, Diệp Khai nếu trước đây cũng là dạng tính cách này, may mắn không phải ở cạnh mẫu thân, nếu không chỉ sợ sớm bị mẫu thân hù chết. Nghĩ như vậy, không khỏi cảm thấy may mắn Diệp Khai được đưa tới chỗ Lý Tầm Hoan. Một lát sau lại cười khổ, tự cười mình ngu ngốc. Diệp Khai là hài tử thân sinh của mẫu thân, mẫu thân nhất định dùng mọi cách trìu mến đối đãi hắn, sao có thể đối xử giống như với mình được.
Diệp Khai thấy y cười khổ, vươn tay nhẹ nhàng vuốt mi tâm y, thực kiên nhẫn một lần lại một lần vuốt ve, như muốn vuốt đi mọi đau buồn của Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết trong lòng chấn động, không ngờ Diệp Khai lại thông minh như vậy, có lẽ ta nói rõ với hắn, hắn ngược lại sẽ hiểu.
Y đỡ Diệp Khai nằm xuống, bản thân nằm cạnh Diệp Khai, trầm mặc một hồi mới thấp giọng nói, “Khai nhi, ca ca mới trước đây mỗi ngày đều thực không vui vẻ.”
Diệp Khai quay đầu nhìn y, nước mắt dưới lớp lông mi thật dài lưu động, hiển nhiên câu ‘mỗi ngày đều không vui vẻ’ khiến hắn khổ sở. Phó Hồng Tuyết nói câu đầu tiên đã hấp dẫn lực chú ý của hắn.
Phó Hồng Tuyết thấy hắn quả nhiên nghe hiểu, được cổ vũ rất lớn, tiếp tục nói:
“Ca ca không có phụ thân, mẫu thân mỗi ngày chỉ đánh chửi. Ca ca lúc luyện công trên ngọn núi gần Vô Gian Địa Ngục, có quen một nữ hài tử.”
“Nàng đối ca ca tốt lắm. Nữ hài tử tên là Thúy Nùng, trên đầu đội một vòng hoa xinh đẹp. Chúng ta hẹn với nhau, mỗi ngày đều gặp tại nơi đó.”
“Có một ngày nàng đột nhiên ngã xuống vách núi, ca ca không thể giữ chặt nàng. Có đôi khi ta sẽ nghĩ, nàng thực sự tồn tại sao, hay bởi khi ấy ta quá tịch mịch quá khổ sở, nên tự tưởng tượng ra nàng?”
Diệp Khai chớp chớp mắt, câu ‘tự tưởng tượng ra nàng’ hắn có chút không hiểu. Phó Hồng Tuyết vỗ nhè nhẹ hống hắn, thấp giọng nói, “Không phải, nàng không phải do ca ca tưởng tượng ra. Đó là rất nhiều năm về sau mỗi khi nhớ tới nàng, ta sẽ tự an ủi bản thân nói có lẽ nàng căn bản chưa từng tồn tại, cũng sẽ không chết đi.”
“Ta khi đó rất khó sống, nhưng ta không thể vứt bỏ mẫu thân. Nàng là công chúa Ma giáo, vì phụ thân ta mà ruồng bỏ gia đình, phản giáo bỏ chạy. Nay nàng đã mất trượng phu, không thể lại mất thêm nhi tử.”
“Ta từng vẽ một bức họa Thúy Nùng, bức họa kia đã bị hủy. Ta muốn vẽ lại một lần nữa, lại phát hiện ta đã có chút nhớ không nổi bộ dạng nàng nữa. Vòng hoa của Thúy Nùng cũng chậm rãi khô héo mục nát. Ta nghĩ dấu vết duy nhất còn lại trên đời của nàng cũng sẽ biến mất, chưa bao giờ dám lôi ra nhìn. Ta không biết ngươi muốn tìm cái gì, ngươi muốn cái gì ca ca đều sẽ cho ngươi, nhưng ngươi lại…….phá hỏng vòng hoa kia rồi.”
Phó Hồng Tuyết không giỏi ăn nói, chỉ bình dị đem câu chuyện kể ra. Y không biết Diệp Khai nghe hiểu được bao nhiêu phần, Diệp Khai vẫn nhìn y, chờ y nói xong một hồi lâu, chui vào trong lòng y khóc nói, “Ca ca, thực xin lỗi.”
Phó Hồng Tuyết hy vọng hắn không khóc nữa, hy vọng huynh đệ từ nay về sau cởi bỏ khúc mắc. Y sẽ không trách tội Diệp Khai nữa, Diệp Khai cũng sẽ không vì y tức giận mà khổ sở. Không ngờ hắn khóc càng lợi hại hơn, đành phải chậm rãi chờ cảm xúc Diệp Khai bình phục.
Y ôm Diệp Khai bỗng nhiên nổi lên nghi vấn, phụ thân là đại hiệp nổi danh, mẫu thân là công chúa Ma giáo, vì sao Diệp Khai lại có loại tính cách này?
Y trước cũng từng nghĩ tới, Diệp Khai khi mang tâm trí hài đồng yếu ớt như vậy, không biết là do thiên tính hay do lúc ở tại đỉnh Vân Thiên phải chịu kinh hách. Khi đó chỉ tùy tiện suy ngẫm, giờ y đã lên kế hoạch tới Nam Hải tìm giải dược, tự nhiên nghĩ tới, nếu quả thực do huynh đệ Thu Mộng Địch gây ra, tuyệt đối không dễ dàng tha cho hai người kia.
Phó Hồng Tuyết chờ Diệp Khai bình tĩnh lại, hỏi hắn, “Diệp Khai, ngươi còn nhớ rõ Nam Hải công chúa không?”
Diệp Khai chấn động, thấp giọng ừ một tiếng.
Phó Hồng Tuyết lại hỏi, “Nàng có khi dễ ngươi hay không? Ca ca thay ngươi xả giận.”
Diệp Khai kinh hoảng nhìn y, trong mắt thần sắc sợ hãi nồng đậm, đây vẫn là lần đầu tiên Phó Hồng Tuyết hỏi hắn chuyện lúc trước, Diệp Khai nhịn không được tố khổ, “Các nàng đánh ta, giật tóc ta.”
Phó Hồng Tuyết nắm chặt tay hắn, “Các nàng? Là những ai?”
Diệp Khai mờ mịt nói, “Ta không biết.”
Phó Hồng Tuyết trong lòng đau xót. Y quan tâm Diệp Khai, sớm đã vượt quá huynh đệ chi tình, bằng hữu chi nghĩa. Tuy nội tâm chưa phát hiện, nhưng vẫn theo trực giác nếu có người thương tổn Diệp Khai, tuyệt đối không thể tha thứ. Cố tình Diệp Khai lại không nói rõ là ai thương tổn hắn.
Diệp Khai nhớ tới một người mình biết, “Ca ca công chúa cũng đánh ta.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Hắn đánh ngươi ở đâu, ca ca trả lại cho hắn gấp mười lần.”
Diệp Khai suy nghĩ một hồi nói, “Hắn đánh vào mặt ta, còn xé quần áo ta, sờ sờ ta.”
Phó Hồng Tuyết trong lòng run mạnh, đây là chuyện hắn ngàn vạn lần chưa từng ngờ tới. Dưới cơn thịnh nộ, tay chân nhất thời lạnh toát.
Diệp Khai nói, “Sau lại…..công chúa đến, ca ca công chúa bỏ đi.”
Phó Hồng Tuyết thở phào, “Diệp Khai, ca ca nhất định tới Nam Hải tự tay giết chết hắn, thay ngươi trả mối nhục này.”
Diệp Khai ừ một tiếng, lại a một tiếng, nôn nóng nói, “Ca ca không cần đi.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai, ngươi hẳn nên là người vui vẻ nhất trên đời. Ngươi võ công cao cường, làm người tiêu sái. Ca ca không muốn ngươi biến thành như bây giờ. Hiện tại ngươi căn bản không phải là ngươi. Ca ca đi rồi, Băng Di cùng Liễu Thiên có thể chiếu cố ngươi.”
Diệp Khai nghe y nói phải đi, vừa sợ hãi vừa e ngại, ẩn ẩn nhận ra Phó Hồng Tuyết có lẽ cũng không thích mình, mà thích cái người ‘võ công cao cường, làm người tiêu sái’ trong miệng hắn kia.
Phó Hồng Tuyết rốt cuộc cũng đem chuyện đi Nam Hải nói với Diệp Khai mơ hồ, y thấy Diệp Khai không nói gì, nghĩ Diệp Khai hẳn đã tiếp nhận an bài của y, ôn nhu nói, “Diệp Khai, ca ca rất nhanh sẽ trở lại, ta nhất định sẽ giúp ngươi trở lại làm Diệp Khai khoái hoạt vô ưu trước kia.”
Diệp Khai bỗng nhiên dùng sức che miệng y, nước mắt dũng mãnh trào ra, khàn cả giọng kêu, “Không, ta là Diệp Khai, ta là Diệp Khai. Ngươi là ca ca ta, không phải ca ca hắn, không phải ca ca hắn, không phải…….”
Hắn cảm xúc kích động, kịch liệt kêu thét như này là chuyện trước nay chưa từng có. Phó Hồng Tuyết thực ngoài ý muốn, sợ hắn dùng sức nhiều sẽ thương tổn thân thể, điểm huyệt đạo Diệp Khai, Diệp Khai yếu ớt ngã lên đệm.
Y nhìn Diệp Khai, nhớ tới lúc trước Diệp Khai tuy mơ hồ nhưng nhu thuận, khả ái, thông minh, có hiểu biết. Y bồi Diệp Khai cùng nhau chơi đùa, tận hưởng niềm vui chưa từng có trong đời.
Diệp Khai từ sau khi thụ thương, đương nhiên không thể so với trước kia nhu thuận, cả đêm khóc nháo, cần người an ủi. Phó Hồng Tuyết cả ngày phiền não, đã không còn thảnh thơi lúc trước.
Mình khăng khăng muốn đi Nam Hải lấy thuốc, ngoại trừ không muốn thấy Diệp Khai lại bị dược lực tra tấn, có phải sâu trong nội tâm cũng trách hắn hủy đi vòng hoa của Thúy Nùng mà không chịu tha thứ cho hắn.
Mình thật sự hy vọng Diệp Khai buổi tối vĩnh viễn biến mất hay sao? Thật sự hy vọng không còn nhìn thấy hắn cẩn thận đánh giá mình sau đó hướng mình lộ ra bộ dáng tươi cười nữa sao? Thật sự hy vọng vĩnh viễn không còn nghe thấy hắn dùng thanh âm non nớt kêu mình ‘ca ca’ nữa sao?
Liễu Thiên giữa trưa ngày hôm sau mới nhìn thấy Diệp Khai, vừa thấy liền hoảng sợ, chỉ vào mặt Diệp Khai, “Diệp đại ca, mặt của ngươi?”
Diệp Khai ngược lại không lưu tâm, thực thản nhiên trả lời, “Hồng Tuyết đánh.”
Liễu Thiên càng thêm kinh ngạc, “Phó đại ca?”
Diệp Khai gật đầu, “Đúng vậy.”
Liễu Thiên khiếp sợ, “Phó đại ca sao lại đánh ngươi?”
Diệp Khai nói, “Đánh thì cũng đánh rồi, ngươi còn hỏi chi tiết vậy làm gì? Ngươi là người nhiều chuyện vậy sao?” Hắn lôi kéo Liễu Thiên, “Đến đến đến, mau giúp ta ngao hồ dán, ta đang cần dùng.”
Liễu Thiên hiếu kì hỏi? “Dùng làm gì? Không đúng, Phó đại ca vì sao lại đánh ngươi?”
Diệp Khai thở dài, “Vì ta phá hỏng đồ của hắn.”
“Cái gì vậy?”
Diệp Khai nhíu mày, “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, mau làm giúp ta đi.”
“Ta trước giúp ngươi xóa vết tay trên mặt đi đã, nếu không một hồi ăn cơm để Băng Di trông thấy, khẳng định sẽ lo lắng. Ngươi trước đứng đây chờ ta, ta mang dược qua.”
Lúc Phó Hồng Tuyết tiến vào liền trông thấy Liễu Thiên ngồi cạnh Diệp Khai, nhẹ vuốt mặt Diệp Khai. Diệp Khai thấy y tới, thanh âm lập tức nhỏ đi, ghé sát bên tai Liễu Thiên không biết nói gì, Liễu Thiên liên tục gật đầu.
Băng Di đã hai ngày nay không thấy Diệp Khai ra ăn cơm, còn tưởng huynh đệ hai người có mâu thuẫn gì, giờ thấy Diệp Khai hết thảy vẫn bình thường mới yên lòng.
Cơm ăn đến một nửa, nàng nhịn không được hướng Phó Hồng Tuyết nói, “Thiếu chủ, ngươi cùng Diệp Khai tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Nay thù của minh chủ cùng công chúa đều đã báo, lại đã qua ba năm để tang để giữ đạo hiếu, hẳn đã tới lúc suy xét chuyện kết hôn.”
Phó Hồng Tuyết hơi khựng lại, y từ ba năm trước trở về từ đỉnh Vân Thiên chưa từng có qua ý niệm này trong đầu, hiện tại nghe Băng Di nói, nhất thời suy tư, nhận ra mình cũng không nguyện ý.
Y lắc lắc đầu, “Băng Di, ta nghĩ qua vài năm nữa lại nói sau.”
Băng Di khuyên nhủ, “Thiếu chủ, ngươi hẳn nên sớm cưới vợ sinh con, hưởng thụ thiên luân chi nhạc. Trong nhà có nhiều hài tử sẽ không giống trước nữa, đây là chuyện thú vị cỡ nào a. Thiếu chủ cùng Diệp Khai lúc mới sinh ra, đều là phấn điêu ngọc mài oa nhi nha.”
Phó Hồng Tuyết liếc nhìn Diệp Khai một cái, lạnh nhạt nói, “Ta không thích hài tử.”
Ánh mắt Diệp Khai nhất thời ảm đạm đi rất nhiều, hắn ăn được nửa chén cơm liền kéo Liễu Thiên rời đi.
Trên đường nói với Liễu Thiên, “Ngươi nghe rồi đó, Hồng Tuyết nói không thích hài tử. Hắn khi nào thì không thích hài tử chứ? Trước đây lúc chúng ta ở cùng Chu Đình, hắn vẫn rất thân thiết với những đệ đệ muội muội Chu Đình nhận nuôi. Hắn là không thích ta.”
Liễu Thiên gãi gãi đầu, “Diệp đại ca, ngươi rốt cuộc làm sai chuyện gì chọc Phó đại ca mất hứng, kể cho ta nghe đi. Ta thấy Phó đại ca thực thích ngươi, lúc ngươi mơ hồ hắn đi đâu cũng dẫn theo ngươi.”
Diệp Khai nói, “Đi, tối nay ngươi thu lưu ta thì ta sẽ nói cho ngươi.”
Liễu Thiên nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu mới nói, “Phó đại ca đối xử với ngươi vẫn rất tốt, chẳng qua mới tát ngươi một cái, mà thoạt nhìn cũng là chưởng phong đánh trúng, không phải chân chính đánh ngươi.”
Diệp Khai nói, “Đúng vậy, cho nên ngươi không biết trong lòng ta khó chịu cỡ nào đâu. Ta thà rằng hắn đánh ta.
Liễu Thiên lắc đầu nói, “Phó đại ca sẽ không đánh ngươi, ngươi khi bị thương Phó đại ca cũng suýt phát điên rồi. Nhưng Diệp đại ca, trông bộ dạng ngươi cũng không giống như rất khó chịu.”
“Ngươi không hiểu, ta nếu bày ra vẻ mặt khổ sở trước mặt Phó Hồng Tuyết, hắn sẽ càng khó chịu, vậy không phải huynh đệ tra tấn lẫn nhau sao?”
“Nhưng ngươi ở trước mặt ta cũng đâu khổ sở.”
Diệp Khai thở dài, “Ta khóc với ngươi một trận, vòng hoa có thể tốt lên được không?”
Liễu Thiên ngao hồ dán cho Diệp Khai. Diệp Khai một lúc sau mang theo một bức họa cùng một cái túi tới tìm hắn. Diệp Khai đặt bức họa lên giường, tìm cái kẹp Liễu Thiên hay dùng.
Liễu Thiên giao hồ dán đã ngao xong cho Diệp Khai, phát hiện hắn bôi một chút hồ lên bề mặt bức họa, sau đó đính những cánh hoa vụn lên trên.
Diệp Khai khéo tay, không bao lâu sau đã hợp thành một đóa hoa.
Liễu Thiên lên tiếng, “Diệp đại ca, ta giúp ngươi.”
Diệp Khai ngăn cản, “Trăm ngàn lần không cần, ta đã nói sẽ tự mình sửa lại cho Hồng Tuyết.”
Vụn hoa rất nhẹ, dễ bay mất, hắn có thể tìm được bao nhiêu thì tìm, nhưng phỏng chừng cũng không đủ để làm một vòng hoa, liền nghĩ tới đính vòng hoa này lên trên bức họa Thúy Nùng, vậy chỉ cần tìm được phân nửa là có thể làm được.
Liễu Thiên ngồi cạnh nhìn một hồi, buồn chán hỏi, “Đây là Thúy Nùng?”
“Đúng vậy.”
“Ta còn tưởng muội muội của Diệp đại ca ngươi.”
Diệp Khai ngạc nhiên nói, “Cái gì?”
“Ta sao lại cảm thấy bộ dạng nàng có hơn phân nửa giống ngươi?”
Bữa cơm chiều vẫn luôn chỉ có Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai, cùng Liễu Thiên ba người. Diệp Khai cùng Liễu Thiên không ngừng thì thầm. Phó Hồng Tuyết nhìn về phía hắn, Diệp Khai lập tức không nói lời nào.<
Tác giả :
Lâm Hàn Yên Khanh