Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt
Chương 5: Ngắm hoa x ái thiếp x rơi xuống nước
Tháng ba mùa xuân, trên Tu Du Sơn đều là những mảng hoa khoe màu đua sắc, Tỏa Vân lười biếng ngồi trong đình, hưởng thụ hạ nhân đưa tử tinh quả đã xử lý tốt vào trong miệng, gương mặt tuyệt sắc tràn đầy thỏa mãn, đúng là so với hoa quanh đình còn đẹp hơn vài phần.
Phù Sênh cẩn thận lột vỏ tử tinh quả giá trị xa xỉ, không để thịt và nước quả chảy ra, còn Lạc Dịch bên cạnh thì tay chân vụng về hơn nhiều, không chỉ làm nước ra đầy tay mà thịt bên trong thì bị lột đến nỗi thấy cả hạt.
Tỏa Vân ở bên cạnh mắng Lạc Dịch ngốc, thế nhưng vẫn đem quả Lạc Dịch lột nuốt vào bụng. Phù Sênh im lặng quan sát, trong mắt lóe lên một tia tìm tòi nghiên cứu, vì sao, nam tử bình thường như vậy lại là người hầu của Tỏa Vân? Phù Sênh làm như vô ý nhìn về phía Tỏa Vân, tuyệt sắc thiếu niên không có chút nào bất thường, vẫn tùy hứng không ai chịu nổi. Chỉ là trong bầu không khí êm dịu hài hòa thế này, Tỏa Vân không kìm chế được mỉm cười.
Không sao, Phù Sênh tự nhủ. Rất nhanh liền biết thôi.
Lúc này, từ xa truyền tới một trận tiếng cười. Tại tiểu đình duy nhất trong hồ, cách đó không xa là một cái cầu dài tựa như hành lang, có một nhóm những nữ tử mặc phấn() y hoàng y xuất hiện. Trong đó có một hồng y nữ tử đang bị vây quanh, nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy người bên trong tiểu đình, cho dù cách rất xa, cũng có thể thấy rõ khuôn mặt nàng đột nhiên trở nên trắng bệch.
() Phấn: Hồng
Nữ tử kia rất nhanh gục đầu xuống, nói gì đó. Một lúc sau, những nữ tử khác lập tức lộ vẻ mặt hoảng sợ, lén ngẩng đầu lên rồi rời đi.
Tỏa Vân khẽ nhếch môi, sau đó vẫy tay đám nữ tử kia, ý kêu các nàng qua đây, thái độ cao ngạo như đang kêu một đám cẩu.
Trong nháy mắt đám nữ tử kia cứng người, son phấn không thể che được gương mặt trắng bệch, đứng tại chỗ tiến lùi không được. Tỏa Vân nhíu mày, quay sang kêu hạ nhân bên cạnh.
“Bảo các nàng cút hết đi!”
Người hầu kia không nói một lời, xoay người đi tới chỗ đám nữ tử. Nhìn thấy thế này, hồng y nữ tử kia mạnh mẽ dẫn đám người tới bên này.
“Thiếp Hồng Lăng gặp qua Tỏa Vân thiếu gia.”
“Thiếp, thiếp Bạch Lận gặp qua Tỏa Vân thiếu gia.”
“Thiếp Tử Yên gặp qua Tỏa Vân thiếu gia…”
Phù Sênh trầm mặc nhìn những nữ tử cao gầy xinh đẹp quỳ gối hướng Tỏa Vân hành lễ, nha hoàn cùng người hầu thì hoảng sợ đứng ở xa.
“Ta tựa hồ nghĩ…” Tỏa Vân một tay chống cằm, tay kia không chút để ý xoay xoay chén rượu, cái bớt hình bươm bướm hoàn mỹ trên khóe mắt tản ra mê hoặc chết người, chỉ là xung quanh ai cũng cúi đầu không dám nhìn, ngay cả hơi thở cũng cố gắng kìm nén: “Chân các ngươi thật không cần thiết, ta thấy cẩu so các ngươi còn đi nhanh hơn.”
Tỏa Vân hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống đám nữ tử đang quỳ trước mặt, tươi cười ác ý.
“Dù sao chủ nhân muốn chỉ là bụng các ngươi, để ta giúp các ngươi chặt đi đôi chân vướng víu này, dù sao nó so với chân cẩu còn không bằng, thế nào?”
Những nữ tử quỳ trên mặt đất bắt đầu phát run, một bạch y nữ tử tuổi nhỏ trong đó sợ tới mức sắp khóc. Các nàng biết thiếu niên này không nói đùa, chủ nhân nơi này lại ngầm cho phép hành vi của thiếu niên trước mắt. Tỏa Vân chán ghét các nàng, bình thường các nàng đều cố gắng tránh để không tìm chết, một người chết ở Luân Hồi giáo chẳng có gì đáng nói, hơn nữa lại là các nàng, vốn không có địa vị gì trong giáo. Nếu không phải khóc lóc sẽ làm người trước mắt khó chịu, các nàng nhất định sẽ khóc lớn.
“Bẩm, bẩm thiếu gia, hôm nay bọn tỷ muội trong lúc vô ý gặp được thiếu gia, sợ sẽ làm bẩn mắt thiếu gia, cho nên mới bất đắc dĩ mạo phạm thiếu gia, xin, xin thiếu gia bớt giận, Hồng Lăng thay mặt các tỷ muội nhận tội.”
Tỏa Vân nhìn nữ tử đang quỳ trước mắt, dáng người điềm đạm nhu nhược làm cho ai thấy cũng sinh lòng muốn bảo hộ.
“Ngươi tên là Hồng Lăng?”
“Dạ, vâng.”
“Đứng lên đi.”
Hồng y nữ tử sững sờ, sau đó lập tức hoảng sợ đứng dậy, bởi vì đứng quá nhanh nên có chút choáng váng, chân mềm nhũn như không hề có cảm giác. Hồng Lăng cắn răng, cố gắng không ngã quỵ. Hành động ấy dường như là làm hài lòng Tỏa Vân, Tỏa Vân mỉm cười, chỉ cái ghế bên cạnh, trêu tức: “Ngồi đi.”
Những nữ tử còn lại vẫn quỳ dưới đất không dám động đậy, Hồng Lăng cắn răng, đôi mắt lóe lên sợ hãi, run rẩy ngồi lên. Tỏa Vân vui vẻ nhìn ngắm nữ tử đang sợ hãi, tựa như thân thiết nói: “Hôm nay các ngươi ra đây làm gì?”
“Bẩm, bẩm thiếu gia, thiếp thấy hôm nay khí trời tốt, nên cùng bọn tỷ muội hẹn ra ngoài ngắm hoa.”
“Nga…” Tỏa Vân nhìn hoa hoa khoe sắc đầy khắp núi đồi, đồng ý gật đầu: “Đúng là một ngày đẹp trời.”
Một cơn gió nhẹ lướt qua, làm cây lá quanh đình đung đưa, cánh hoa rơi đầy mặt đất. Hình con bướm diễm lệ bên khóe mắt Tỏa Vân như đang khiêu vũ trong mưa, đẹp như sắp mọc cánh thành tiên, làm cho mọi người ở đây nháy mắt ngừng hít thở.
“Nghe nói…” Đôi mắt phượng nhìn theo cánh hoa, sau lại nhớ đến nữ tử ngồi đối diện đang ngây ngốc nhìn, càng tươi cười diễm lệ.
“Nếu chôn thi thể dưới cây, thì màu hoa sẽ càng đỏ rực hơn.”
Hồng Lăng ngây dại, trong nháy mắt im lặng như tờ.
Tỏa Vân liếc nhìn gương mặt trắng bệch của Hồng Lăng, chợt cười.
“Ngươi sợ cái gì…?”
“Bẩm, bẩm thiếu gia, thiếp, thiếp là lần đầu nghe nói chuyện này, nên có chút, có chút kinh ngạc…”
“Cũng đúng.”
Tỏa Vân đáp lời, từ chối cho ý kiến, bỗng nhiên đưa tay lên, trong không trung xuất hiện vài đạo quỹ tích, nhẹ nhàng như đang múa. Phù Sênh bình tĩnh đem kinh ngạc giấu dưới đáy mắt, thiếu niên nhỏ nhắn trước mắt dường như chỉ cần đụng cái là vỡ tan vậy mà lại biết võ công. Bàn tay trắng muốt khẽ múa thành từng đạo hư ảnh —- Nói là võ công chi bằng nói là múa còn thích hợp hơn, không mang theo nội lực nên nhẹ nhàng và mềm yếu, toàn bằng cổ tay linh động mà khua. Phù Sênh phân biệt một hồi, trong lòng nhồi đầy không dám tin —- vũ đạo này mang theo bóng dáng của Luân Hồi bí quyết, nhiều hơn là Nga Mi kiếm pháp, rồi lại có võ thuật, đây là võ công phái nào?
Tỏa Vân thu về, nắm tay khẽ mở ra, trên lòng bàn tay trắng muốt là vài cánh hoa. Bàn tay khẽ nghiêng, những cánh hoa rớt vào trong chén trà. Tỏa Vân cầm lấy ấm trà, rót nước nóng vào ly, cánh hoa bị ướt, màu sắc thay đổi như màu máu.
Tỏa Vân đem ly trà đưa tới trước mặt Hồng Lăng, cười nói: “Uống đi.”
Hồng Lăng nâng chén trà lên, nhìn thấy chén trà một mảnh huyết sắc, trong mắt kinh nghi bất định(), gương mặt trắng bệch run rẩy tươi cười: “Tạ ơn thiếu gia.”
()Kinh nghi bất định: Kinh ngạc bất ngờ
“A.”
Một tiếng nghẹn ngào trong đình đang tĩnh lặng vang lên có vẻ đột ngột, tất cả mọi người đều nhìn về phía bạch y nữ tử đang run rẩy. Bạch Lận được nuông chiều từ nhỏ, đâu chịu được ủy khuất như vậy, chân quỳ đến nỗi mất hết cảm giác, bụng đầy tủi thân hóa thành nước mắt, tràn đầy mắt hạnh. Nhưng là nàng không dám động, từ miệng những người từng trải nàng biết, thiếu niên trước mắt chính là một ác quỷ, một ác quỷ khoác lên vẻ ngoài tuyệt sắc.
“Tiểu thư!” Một nhũ mẫu ném rổ trong tay chạy vào, bị thủ vệ im lặng ngăn cản, Bạch nhũ mẫu đau lòng nhìn bạch y nữ tử đang quỳ, trừng mắt nhìn Tỏa Vân: “Tiểu thư đã làm sai điều gì? Ngươi tại sao lại đối xử với tiểu thư như vậy?”
Sắc mặt Bạch Lận bắt đầu xám trắng, Bạch nhũ mẫu là người đã bên nàng từ nhỏ, ở Bạch gia cũng rất có uy tín, nhưng nơi đây không phải Bạch gia mà là Luân Hồi giáo. Quý Bội Tuyệt là chủ nhân của Luân Hồi giáo, mà Tỏa Vân lại là người giáo chủ yêu thương nhất, ngoại trừ những việc chính sự của giáo, bình thường Tỏa Vân muốn gì thì có cái đó, Quý Bội Tuyệt chưa bao giờ từ chối yêu cầu của thiếu niên.
Tỏa Vân tựa tiếu phi tiếu nhìn Bạch nhũ mẫu, ánh mắt phảng phất như nhìn một con chó điên đang sủa bậy, mang theo châm chọc coi rẻ. Ánh mắt rét lạnh làm Bạch nhũ mẫu từ từ nhỏ giọng xuống, bắt đầu cảm thấy bất an.
Tỏa Vân đứng lên, tất cả mọi người đều vì động tác của thiếu niên mà trở nên căng thẳng, Tỏa Vân tiến về phía Bạch nhũ mẫu.
Bạch nhũ mẫu nhìn gương mặt tuyệt sắc từ từ đến gần, trong mắt bắt đầu ánh lên vẻ sợ hãi. Theo bước chân Tỏa Vân càng ngày càng gần, không khí tĩnh lặng phảng phất như bị đè nén, càng lúc càng khó thở, áp lực nặng đến mức có thể nghe được âm thanh phóng đại của tiếng tim đập bên tai. Tỏa Vân đi tới trước mặt Bạch nhũ mẫu, sau đó sóng vai, cuối cùng lướt qua Bạch nhũ mẫu, tóc đen lay động, đôi mắt lạnh lẽo như cắt người ta thành từng mảnh, nhũ mẫu hoảng hồn, ngã trên mặt đất, lưng toát mồ hôi lạnh.
Tỏa Vân không nhìn về phía Bạch nhũ mẫu đang hoảng sợ, mà đi tới cái rổ bị ném sang một bên, cúi đầu nhìn, tóc đen như mực đổ xuống. Rớt ra ngoài rổ trúc là một cái bố màu trắng, có thể thấy điểm tâm rải rác trên bố cũng với vài mảnh vụn.
Tỏa Vân cúi người xuống nhặt lên một cái bánh, ngửi ngửi, sau đó mỉm cười tới chỗ Bạch Lận: “Đây là ngươi làm?”
Bạch Lận run lên, đầu vẫn cúi xuống, thanh âm nhợt nhạt mà vô lực.
“Bẩm, bẩm thiếu gia, là, là Tử Yên tỷ tỷ…”
Cô gái áo tím run rẩy, tựa hồ bị nhắc tới tên nên cảm thấy khủng hoảng.
“Như vậy a.” Tỏa Vân không thèm để ý tới Tử Yên, đem điểm tâm đưa tới đôi môi trắng bệch của Bạch Lận: “Ăn nó.”
Bánh điểm tâm nguyên bản màu vàng, lăn một vòng trên mặt đất nên bị bám lên một lớp bụi, cùng ngón tay trắng nõn của thiếu niên hình thành đối lập rõ rệt. Bạch Lận chần chờ một chút, sau đó Tỏa Vân không kiên nhẫn nhét điểm tâm vào trong miệng Bạch Lận, động tác có thể coi là thô bạo.
“Ăn ngon sao?”
Tỏa Vân rút tay về, nhìn nữ tử trên mặt đất như muốn nôn ra mà không dám.
“…Hảo, ăn ngon…ô…” Bùn cát tuy không vào trong miệng, thế nhưng khoang miệng mềm mại và yết hầu lại cự tuyệt, mang theo buồn nôn kinh tởm.
“Có vị gì?”
“…Vị thanh, quả trám và hoa nhài…rất…rất ngọt…”
“Thì ra là ngọt.” Tỏa Vân đứng thẳng dậy, tựa hồ có chút thất vọng nho nhỏ: “So với ngọt, ta cho rằng điểm tâm mà mặn thì đặc sắc hơn so với điểm tâm ngọt.” Hắn nheo mắt lại, mỉm cười nói với Bạch Lận rồi chỉ tay về phía Tử Yên: “Ngày mai ngươi mang theo nguyên liệu tới chỗ nàng, làm một phần điểm tâm nhân thịt tới cho ta.”
“Vâng, dạ.” Bạch Lận cảm thấy có gì lạ, nhưng lại không biết lạ chỗ nào, trong lòng tràn đầy hoảng sợ, sau nàng phát hiện ra một từ.
Tỏa Vân cười khả ái không gì sánh được, nhìn Bạch Lận càng lúc càng trở nên sợ hãi, dịu dàng nói: “Ngươi nghĩ thịt chỗ nào thì ăn ngon nhất?” Diễm lệ điệp làm Bạch Lận chói mắt, mang theo vô hạn khủng bố: “Lá lách, cánh tay, xương đùi…” Tỏa Vân cười lớn, châm chọc nhìn nhũ mẫu mặt trắng bệch: “Hoặc là, tim?…”
“Có hơi già..” Tỏa Vân thở dài, mắt không chút rời khỏi người Bạch nhũ mẫu: “Bất quá ăn cũng có vị.”
Lúc này, Bạch nhũ mẫu mới hiểu những lời Tỏa Vân nói, bà hoảng sợ, sau đó hét lên, kinh hoảng chạy ra ngoài. Tỏa Vân nhíu mày, thủ vệ chạy đi bắt người đưa tới trước mặt thiếu niên, nhũ mẫu như miếng giẻ rách vùng vẫy.
Tỏa Vân dùng chân nâng cằm nhũ mẫu, từ trên cao nhìn xuống.
“Thật buồn nôn.”Tỏa Vân cầm lấy chén trà nóng, đưa tới bên má Bạch nhũ mẫu, đổ xuống. Nước trà nóng hổi cùng huyết sắc cánh hoa, đột nhiên đổ vào mắt nhũ mẫu. Thanh âm nhũ mẫu khàn khàn thê lương, mọi người xung quanh thấy trong lòng lạnh lẽo, cứng ngắc tại chỗ. Từ đầu đến cuối, thiếu niên vẫn cười mĩ lệ và ôn nhu: “Tốt hơn nhiều rồi, dẫn đi.”
Người hầu không nói một lời kéo xuống, ai cũng biết kết quả thế nào, nhũ mẫu hét lên, tay cào trên mặt đất, mắt chảy ra tơ máu, trông kinh khủng như lệ quỷ. Bạch Lận bấy giờ mới phản ứng lại, nhào đến bên chân Tỏa Vân, khóc lóc van xin: “Cầu thiếu gia, cầu ngài, cầu ngài buông tha nhũ mẫu, xem ở Bội Tuyệt…”
Thiếu niên vẫn đang là bộ dáng xem kịch vui, bỗng cầm chén rượu đập lên đầu Bạch Lận: “Câm miệng, Bội Tuyệt là người ngươi được gọi sao?”
Chén trà đập vào mặt Bạch Lận, để lại dấu xanh tím cùng tơ máu. Lực đạo mạnh mẽ đẩy nàng ngã về phía lan can, trước mắt nàng như biến thành màu đen. Tỏa Vân nắm lấy tóc Bạch Lận, kéo lên, gương mặt âm lãnh: “Thật chướng mắt.”
Bạch Lận hét lên một tiếng, bị đẩy ngã vào trong hồ, Tỏa Vân vẻ mặt chán ghét, dùng áo bào chùi tay, sau đó đứng nhìn Bạch Lận vùng vẫy trong hồ, khóe miệng là một nụ cười hài lòng.
Phù Sênh cẩn thận lột vỏ tử tinh quả giá trị xa xỉ, không để thịt và nước quả chảy ra, còn Lạc Dịch bên cạnh thì tay chân vụng về hơn nhiều, không chỉ làm nước ra đầy tay mà thịt bên trong thì bị lột đến nỗi thấy cả hạt.
Tỏa Vân ở bên cạnh mắng Lạc Dịch ngốc, thế nhưng vẫn đem quả Lạc Dịch lột nuốt vào bụng. Phù Sênh im lặng quan sát, trong mắt lóe lên một tia tìm tòi nghiên cứu, vì sao, nam tử bình thường như vậy lại là người hầu của Tỏa Vân? Phù Sênh làm như vô ý nhìn về phía Tỏa Vân, tuyệt sắc thiếu niên không có chút nào bất thường, vẫn tùy hứng không ai chịu nổi. Chỉ là trong bầu không khí êm dịu hài hòa thế này, Tỏa Vân không kìm chế được mỉm cười.
Không sao, Phù Sênh tự nhủ. Rất nhanh liền biết thôi.
Lúc này, từ xa truyền tới một trận tiếng cười. Tại tiểu đình duy nhất trong hồ, cách đó không xa là một cái cầu dài tựa như hành lang, có một nhóm những nữ tử mặc phấn() y hoàng y xuất hiện. Trong đó có một hồng y nữ tử đang bị vây quanh, nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy người bên trong tiểu đình, cho dù cách rất xa, cũng có thể thấy rõ khuôn mặt nàng đột nhiên trở nên trắng bệch.
() Phấn: Hồng
Nữ tử kia rất nhanh gục đầu xuống, nói gì đó. Một lúc sau, những nữ tử khác lập tức lộ vẻ mặt hoảng sợ, lén ngẩng đầu lên rồi rời đi.
Tỏa Vân khẽ nhếch môi, sau đó vẫy tay đám nữ tử kia, ý kêu các nàng qua đây, thái độ cao ngạo như đang kêu một đám cẩu.
Trong nháy mắt đám nữ tử kia cứng người, son phấn không thể che được gương mặt trắng bệch, đứng tại chỗ tiến lùi không được. Tỏa Vân nhíu mày, quay sang kêu hạ nhân bên cạnh.
“Bảo các nàng cút hết đi!”
Người hầu kia không nói một lời, xoay người đi tới chỗ đám nữ tử. Nhìn thấy thế này, hồng y nữ tử kia mạnh mẽ dẫn đám người tới bên này.
“Thiếp Hồng Lăng gặp qua Tỏa Vân thiếu gia.”
“Thiếp, thiếp Bạch Lận gặp qua Tỏa Vân thiếu gia.”
“Thiếp Tử Yên gặp qua Tỏa Vân thiếu gia…”
Phù Sênh trầm mặc nhìn những nữ tử cao gầy xinh đẹp quỳ gối hướng Tỏa Vân hành lễ, nha hoàn cùng người hầu thì hoảng sợ đứng ở xa.
“Ta tựa hồ nghĩ…” Tỏa Vân một tay chống cằm, tay kia không chút để ý xoay xoay chén rượu, cái bớt hình bươm bướm hoàn mỹ trên khóe mắt tản ra mê hoặc chết người, chỉ là xung quanh ai cũng cúi đầu không dám nhìn, ngay cả hơi thở cũng cố gắng kìm nén: “Chân các ngươi thật không cần thiết, ta thấy cẩu so các ngươi còn đi nhanh hơn.”
Tỏa Vân hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống đám nữ tử đang quỳ trước mặt, tươi cười ác ý.
“Dù sao chủ nhân muốn chỉ là bụng các ngươi, để ta giúp các ngươi chặt đi đôi chân vướng víu này, dù sao nó so với chân cẩu còn không bằng, thế nào?”
Những nữ tử quỳ trên mặt đất bắt đầu phát run, một bạch y nữ tử tuổi nhỏ trong đó sợ tới mức sắp khóc. Các nàng biết thiếu niên này không nói đùa, chủ nhân nơi này lại ngầm cho phép hành vi của thiếu niên trước mắt. Tỏa Vân chán ghét các nàng, bình thường các nàng đều cố gắng tránh để không tìm chết, một người chết ở Luân Hồi giáo chẳng có gì đáng nói, hơn nữa lại là các nàng, vốn không có địa vị gì trong giáo. Nếu không phải khóc lóc sẽ làm người trước mắt khó chịu, các nàng nhất định sẽ khóc lớn.
“Bẩm, bẩm thiếu gia, hôm nay bọn tỷ muội trong lúc vô ý gặp được thiếu gia, sợ sẽ làm bẩn mắt thiếu gia, cho nên mới bất đắc dĩ mạo phạm thiếu gia, xin, xin thiếu gia bớt giận, Hồng Lăng thay mặt các tỷ muội nhận tội.”
Tỏa Vân nhìn nữ tử đang quỳ trước mắt, dáng người điềm đạm nhu nhược làm cho ai thấy cũng sinh lòng muốn bảo hộ.
“Ngươi tên là Hồng Lăng?”
“Dạ, vâng.”
“Đứng lên đi.”
Hồng y nữ tử sững sờ, sau đó lập tức hoảng sợ đứng dậy, bởi vì đứng quá nhanh nên có chút choáng váng, chân mềm nhũn như không hề có cảm giác. Hồng Lăng cắn răng, cố gắng không ngã quỵ. Hành động ấy dường như là làm hài lòng Tỏa Vân, Tỏa Vân mỉm cười, chỉ cái ghế bên cạnh, trêu tức: “Ngồi đi.”
Những nữ tử còn lại vẫn quỳ dưới đất không dám động đậy, Hồng Lăng cắn răng, đôi mắt lóe lên sợ hãi, run rẩy ngồi lên. Tỏa Vân vui vẻ nhìn ngắm nữ tử đang sợ hãi, tựa như thân thiết nói: “Hôm nay các ngươi ra đây làm gì?”
“Bẩm, bẩm thiếu gia, thiếp thấy hôm nay khí trời tốt, nên cùng bọn tỷ muội hẹn ra ngoài ngắm hoa.”
“Nga…” Tỏa Vân nhìn hoa hoa khoe sắc đầy khắp núi đồi, đồng ý gật đầu: “Đúng là một ngày đẹp trời.”
Một cơn gió nhẹ lướt qua, làm cây lá quanh đình đung đưa, cánh hoa rơi đầy mặt đất. Hình con bướm diễm lệ bên khóe mắt Tỏa Vân như đang khiêu vũ trong mưa, đẹp như sắp mọc cánh thành tiên, làm cho mọi người ở đây nháy mắt ngừng hít thở.
“Nghe nói…” Đôi mắt phượng nhìn theo cánh hoa, sau lại nhớ đến nữ tử ngồi đối diện đang ngây ngốc nhìn, càng tươi cười diễm lệ.
“Nếu chôn thi thể dưới cây, thì màu hoa sẽ càng đỏ rực hơn.”
Hồng Lăng ngây dại, trong nháy mắt im lặng như tờ.
Tỏa Vân liếc nhìn gương mặt trắng bệch của Hồng Lăng, chợt cười.
“Ngươi sợ cái gì…?”
“Bẩm, bẩm thiếu gia, thiếp, thiếp là lần đầu nghe nói chuyện này, nên có chút, có chút kinh ngạc…”
“Cũng đúng.”
Tỏa Vân đáp lời, từ chối cho ý kiến, bỗng nhiên đưa tay lên, trong không trung xuất hiện vài đạo quỹ tích, nhẹ nhàng như đang múa. Phù Sênh bình tĩnh đem kinh ngạc giấu dưới đáy mắt, thiếu niên nhỏ nhắn trước mắt dường như chỉ cần đụng cái là vỡ tan vậy mà lại biết võ công. Bàn tay trắng muốt khẽ múa thành từng đạo hư ảnh —- Nói là võ công chi bằng nói là múa còn thích hợp hơn, không mang theo nội lực nên nhẹ nhàng và mềm yếu, toàn bằng cổ tay linh động mà khua. Phù Sênh phân biệt một hồi, trong lòng nhồi đầy không dám tin —- vũ đạo này mang theo bóng dáng của Luân Hồi bí quyết, nhiều hơn là Nga Mi kiếm pháp, rồi lại có võ thuật, đây là võ công phái nào?
Tỏa Vân thu về, nắm tay khẽ mở ra, trên lòng bàn tay trắng muốt là vài cánh hoa. Bàn tay khẽ nghiêng, những cánh hoa rớt vào trong chén trà. Tỏa Vân cầm lấy ấm trà, rót nước nóng vào ly, cánh hoa bị ướt, màu sắc thay đổi như màu máu.
Tỏa Vân đem ly trà đưa tới trước mặt Hồng Lăng, cười nói: “Uống đi.”
Hồng Lăng nâng chén trà lên, nhìn thấy chén trà một mảnh huyết sắc, trong mắt kinh nghi bất định(), gương mặt trắng bệch run rẩy tươi cười: “Tạ ơn thiếu gia.”
()Kinh nghi bất định: Kinh ngạc bất ngờ
“A.”
Một tiếng nghẹn ngào trong đình đang tĩnh lặng vang lên có vẻ đột ngột, tất cả mọi người đều nhìn về phía bạch y nữ tử đang run rẩy. Bạch Lận được nuông chiều từ nhỏ, đâu chịu được ủy khuất như vậy, chân quỳ đến nỗi mất hết cảm giác, bụng đầy tủi thân hóa thành nước mắt, tràn đầy mắt hạnh. Nhưng là nàng không dám động, từ miệng những người từng trải nàng biết, thiếu niên trước mắt chính là một ác quỷ, một ác quỷ khoác lên vẻ ngoài tuyệt sắc.
“Tiểu thư!” Một nhũ mẫu ném rổ trong tay chạy vào, bị thủ vệ im lặng ngăn cản, Bạch nhũ mẫu đau lòng nhìn bạch y nữ tử đang quỳ, trừng mắt nhìn Tỏa Vân: “Tiểu thư đã làm sai điều gì? Ngươi tại sao lại đối xử với tiểu thư như vậy?”
Sắc mặt Bạch Lận bắt đầu xám trắng, Bạch nhũ mẫu là người đã bên nàng từ nhỏ, ở Bạch gia cũng rất có uy tín, nhưng nơi đây không phải Bạch gia mà là Luân Hồi giáo. Quý Bội Tuyệt là chủ nhân của Luân Hồi giáo, mà Tỏa Vân lại là người giáo chủ yêu thương nhất, ngoại trừ những việc chính sự của giáo, bình thường Tỏa Vân muốn gì thì có cái đó, Quý Bội Tuyệt chưa bao giờ từ chối yêu cầu của thiếu niên.
Tỏa Vân tựa tiếu phi tiếu nhìn Bạch nhũ mẫu, ánh mắt phảng phất như nhìn một con chó điên đang sủa bậy, mang theo châm chọc coi rẻ. Ánh mắt rét lạnh làm Bạch nhũ mẫu từ từ nhỏ giọng xuống, bắt đầu cảm thấy bất an.
Tỏa Vân đứng lên, tất cả mọi người đều vì động tác của thiếu niên mà trở nên căng thẳng, Tỏa Vân tiến về phía Bạch nhũ mẫu.
Bạch nhũ mẫu nhìn gương mặt tuyệt sắc từ từ đến gần, trong mắt bắt đầu ánh lên vẻ sợ hãi. Theo bước chân Tỏa Vân càng ngày càng gần, không khí tĩnh lặng phảng phất như bị đè nén, càng lúc càng khó thở, áp lực nặng đến mức có thể nghe được âm thanh phóng đại của tiếng tim đập bên tai. Tỏa Vân đi tới trước mặt Bạch nhũ mẫu, sau đó sóng vai, cuối cùng lướt qua Bạch nhũ mẫu, tóc đen lay động, đôi mắt lạnh lẽo như cắt người ta thành từng mảnh, nhũ mẫu hoảng hồn, ngã trên mặt đất, lưng toát mồ hôi lạnh.
Tỏa Vân không nhìn về phía Bạch nhũ mẫu đang hoảng sợ, mà đi tới cái rổ bị ném sang một bên, cúi đầu nhìn, tóc đen như mực đổ xuống. Rớt ra ngoài rổ trúc là một cái bố màu trắng, có thể thấy điểm tâm rải rác trên bố cũng với vài mảnh vụn.
Tỏa Vân cúi người xuống nhặt lên một cái bánh, ngửi ngửi, sau đó mỉm cười tới chỗ Bạch Lận: “Đây là ngươi làm?”
Bạch Lận run lên, đầu vẫn cúi xuống, thanh âm nhợt nhạt mà vô lực.
“Bẩm, bẩm thiếu gia, là, là Tử Yên tỷ tỷ…”
Cô gái áo tím run rẩy, tựa hồ bị nhắc tới tên nên cảm thấy khủng hoảng.
“Như vậy a.” Tỏa Vân không thèm để ý tới Tử Yên, đem điểm tâm đưa tới đôi môi trắng bệch của Bạch Lận: “Ăn nó.”
Bánh điểm tâm nguyên bản màu vàng, lăn một vòng trên mặt đất nên bị bám lên một lớp bụi, cùng ngón tay trắng nõn của thiếu niên hình thành đối lập rõ rệt. Bạch Lận chần chờ một chút, sau đó Tỏa Vân không kiên nhẫn nhét điểm tâm vào trong miệng Bạch Lận, động tác có thể coi là thô bạo.
“Ăn ngon sao?”
Tỏa Vân rút tay về, nhìn nữ tử trên mặt đất như muốn nôn ra mà không dám.
“…Hảo, ăn ngon…ô…” Bùn cát tuy không vào trong miệng, thế nhưng khoang miệng mềm mại và yết hầu lại cự tuyệt, mang theo buồn nôn kinh tởm.
“Có vị gì?”
“…Vị thanh, quả trám và hoa nhài…rất…rất ngọt…”
“Thì ra là ngọt.” Tỏa Vân đứng thẳng dậy, tựa hồ có chút thất vọng nho nhỏ: “So với ngọt, ta cho rằng điểm tâm mà mặn thì đặc sắc hơn so với điểm tâm ngọt.” Hắn nheo mắt lại, mỉm cười nói với Bạch Lận rồi chỉ tay về phía Tử Yên: “Ngày mai ngươi mang theo nguyên liệu tới chỗ nàng, làm một phần điểm tâm nhân thịt tới cho ta.”
“Vâng, dạ.” Bạch Lận cảm thấy có gì lạ, nhưng lại không biết lạ chỗ nào, trong lòng tràn đầy hoảng sợ, sau nàng phát hiện ra một từ.
Tỏa Vân cười khả ái không gì sánh được, nhìn Bạch Lận càng lúc càng trở nên sợ hãi, dịu dàng nói: “Ngươi nghĩ thịt chỗ nào thì ăn ngon nhất?” Diễm lệ điệp làm Bạch Lận chói mắt, mang theo vô hạn khủng bố: “Lá lách, cánh tay, xương đùi…” Tỏa Vân cười lớn, châm chọc nhìn nhũ mẫu mặt trắng bệch: “Hoặc là, tim?…”
“Có hơi già..” Tỏa Vân thở dài, mắt không chút rời khỏi người Bạch nhũ mẫu: “Bất quá ăn cũng có vị.”
Lúc này, Bạch nhũ mẫu mới hiểu những lời Tỏa Vân nói, bà hoảng sợ, sau đó hét lên, kinh hoảng chạy ra ngoài. Tỏa Vân nhíu mày, thủ vệ chạy đi bắt người đưa tới trước mặt thiếu niên, nhũ mẫu như miếng giẻ rách vùng vẫy.
Tỏa Vân dùng chân nâng cằm nhũ mẫu, từ trên cao nhìn xuống.
“Thật buồn nôn.”Tỏa Vân cầm lấy chén trà nóng, đưa tới bên má Bạch nhũ mẫu, đổ xuống. Nước trà nóng hổi cùng huyết sắc cánh hoa, đột nhiên đổ vào mắt nhũ mẫu. Thanh âm nhũ mẫu khàn khàn thê lương, mọi người xung quanh thấy trong lòng lạnh lẽo, cứng ngắc tại chỗ. Từ đầu đến cuối, thiếu niên vẫn cười mĩ lệ và ôn nhu: “Tốt hơn nhiều rồi, dẫn đi.”
Người hầu không nói một lời kéo xuống, ai cũng biết kết quả thế nào, nhũ mẫu hét lên, tay cào trên mặt đất, mắt chảy ra tơ máu, trông kinh khủng như lệ quỷ. Bạch Lận bấy giờ mới phản ứng lại, nhào đến bên chân Tỏa Vân, khóc lóc van xin: “Cầu thiếu gia, cầu ngài, cầu ngài buông tha nhũ mẫu, xem ở Bội Tuyệt…”
Thiếu niên vẫn đang là bộ dáng xem kịch vui, bỗng cầm chén rượu đập lên đầu Bạch Lận: “Câm miệng, Bội Tuyệt là người ngươi được gọi sao?”
Chén trà đập vào mặt Bạch Lận, để lại dấu xanh tím cùng tơ máu. Lực đạo mạnh mẽ đẩy nàng ngã về phía lan can, trước mắt nàng như biến thành màu đen. Tỏa Vân nắm lấy tóc Bạch Lận, kéo lên, gương mặt âm lãnh: “Thật chướng mắt.”
Bạch Lận hét lên một tiếng, bị đẩy ngã vào trong hồ, Tỏa Vân vẻ mặt chán ghét, dùng áo bào chùi tay, sau đó đứng nhìn Bạch Lận vùng vẫy trong hồ, khóe miệng là một nụ cười hài lòng.
Tác giả :
Đồi