Phiến Tử x Công Lược x Xuyên Việt
Chương 32: Ám tràng x hỗn chiến x bại hoại
Sau khi biết được quy tắc ám tràng, Lạc Dịch liền có chút hối hận, nhưng tình huống hiện tại buộc hắn phải kiên trì tiếp tục.
Thật không hỗ là tập hợp của hắc ám bạo lực, phân biệt giai cấp và quyền lực có vẻ vô cùng rõ rệt tại đây. Những trận đấu võ là vì thú bài bạc mà mở, người đấu không có nội lực — bọn họ hoặc là nô lệ đến từ nước khác, hoặc là gia tộc bị sa sút, hoặc là một kẻ giang hồ làm phản, tù binh, tù nhân, hoặc là nô lệ ám tràng chuyên môn bồi dưỡng, có lẽ cũng có người tự nguyện tham dự — những người này đều là dùng mạng đổi tiền tài. Ngay từ đầu không có võ công thì càng tốt, nhưng không có võ công tương đương với không có vũ lực, lên sàn chỉ có tác dụng biến thành một huyết đồ người có nội lực đều bị phế bỏ nội lực, giống như gia súc ném lên trên đài. Đấu võ có rất nhiều hình thức, một người, quần chiến, thú săn vân vân, thế nhưng có một điểm chung là: Nhược nhục cường thực, sinh tử do mệnh.
Tùng cũng là vì không có nội lực nhưng lại có tốc độ và sức mạnh kinh khủng nên bị An Khánh coi trọng, An Khánh là tên của Sấu tử. Sấu tử thao thao bất tuyệt khen ngợi toàn bộ ưu thế của Tùng, Lạc Dịch ở một bên im lặng, bởi vì chỉ có hắn biết, thứ giống người kia thực chất là cái gì. Lạc Dịch nghiêng đầu nhìn về thứ phía sau, Tùng đang yên lặng đứng bên cạnh hắn. Cao thấp toàn thân đều bị hắc y che kín, duy chỉ có ánh mắt lộ ra cũng bị Lạc Dịch dùng vải mờ che lại, nhưng Lạc Dịch cũng biết đây chẳng qua là lừa mình dối người, trùng tộc từ trước đến nay không chỉ dùng mắt cảm nhận thế giới, làn da, lông tơ trên người, đều có thể mô tả hết thảy vạn vật xung quanh.
Lạc Dịch quay đầu, lần thứ hai nhìn phía dưới, nơi đó có một cái đài cao hình vuông, dưới đài đầy người kêu gào vây quanh, trên đài đang diễn ra một trận chém giết. Lúc này, một đại hán cả người đầy vết thương, đang gắt gao bóp cổ một đại hán khác, không dám thả lòng, người bị bóp cổ thì vất vả giãy dụa, hai mắt trừng to, ảnh ngược là một đại hán gương mặt dữ tợn vặn vẹo, dần dần tối lại, cuối cùng trở nên xám xịt.
Dưới đài một mảnh ầm ĩ, thanh âm hoan hô, mắng chửi nổi giận ***g vào một chỗ. Vô số nén bạc và một chút vàng ném lên đài cao, chất đống dưới chân người thắng. Đại hán thắng lợi ngơ ngác nhìn thân ảnh vẹo cổ trên đài, mặt đầy máu bắt đầu biến đổi, đầu tiên là khóc lớn, sau cười to. Lạc Dịch bình tĩnh nhìn tất cả, có thanh âm mấy người dưới đài trong cơn hỗn loạn nghe có vẻ phá lệ rõ ràng.
“Ta phi! Không phải nói cơ bắp đầy mình so với cái tên kia mạnh hơn sao, vậy mà còn không dùng được…”
“Thao! Hại lão tử thua tiền, chết là đáng đời…”
Lạc Dịch không nhìn đại hán bị bạc chất đống dưới chân kia nữa, hắn bình tĩnh mở miệng.
“Bởi vì phía dưới cũng không phải người.”
“Gì vậy? Lạc gia?”
An Khánh nghi ngờ hỏi lại, bởi vì Lạc Dịch nói rất nhỏ và nhanh. Lạc Dịch không thèm để ý, vì đối tượng hắn trả lời cũng không phải y.
“…Ta tỏ vẻ, không hiểu.” Công lược nói như vậy, sau đó trầm mặc.
“Chính là người này?” Một thanh âm có vẻ ngạo mạn vang lên sau lưng Lạc Dịch. Lạc Dịch quay đầu lại, người trước mắt đúng là khuôn mẫu phù hợp nhất cho từ ăn chơi trác táng. Người nọ có mấy người bảo vệ xung quanh, bạch y trên người thêu kim tuyến, không chỗ nào không xa xỉ hoa lệ. Điều này làm Lạc Dịch nhớ đến một người, chỉ là người nọ mặc bạch y nhưng bộ dạng phong lưu phóng khoáng bất cần đời, còn người trước mặt rõ ràng là khí tức bị quyền quý và hơi tiền hun đúc thành.
Bạch y công tử không nhìn Lạc Dịch, y dùng ánh mắt nghiệm hàng mà xăm soi Tùng bị che kín khắp người, sau đó nhíu mày, quay về phía An Khánh, dùng ngữ khí không hài lòng nói: “Quá gầy, bước đi không lực, hoàn toàn không có vết tích từng tập võ, tên này thì làm gì có sức mạnh, chính là một phế vật, lên đài chết ngay. Ngươi kêu gia đến vì cái phế vật này?!”
Quá gầy?! Lạc Dịch nhìn thoáng qua Tùng, thân thể tỷ lệ hoàn mỹ khiến cho Lạc Dịch mỗi lần nhìn đều tự lấy làm xấu hổ. Lạc Dịch liền nhìn mấy hán tử bên người bạch y công tử một chút, thân thể to lớn có thể xưng với ma vương sơn tặc làm mỗ phiến tử cảm thán: Đích thật là quá gầy…
Lạc Dịch ở bên này như đi vào cõi thần tiên, bên kia Sương An Khánh thì lau mồ hôi giải thích gì đó với bạch y công tử. Bạch y công tử chau mày, sau đó đi thẳng về phía Lạc Dịch.
“Uy, mở màn đi, kêu cái tên phế…Người của ngươi xuống.”
Giọng nói mệnh lệnh mười phần, hoàn toàn không quan tâm ý định Lạc Dịch, bạch y công tử dùng khẩu khí gần như bố thí nói, như là nói với Lạc Dịch thế này cũng là cho Lạc Dịch mặt mũi.
Ánh mắt Lạc Dịch liếc nhìn An Khánh một hồi, An Khánh như trước hèn mọn cúi đầu, vừa lúc tránh được ánh mắt Lạc Dịch, đồng thời che được biểu tình của mình.
Chỉ là trong chốc lát, bạch y công tử cũng rất là bất mãn, châm chọc nói.
“Uy! Ngươi là kẻ mù hay là câm điếc. Lý Tam, lần sau dán thông báo ở cửa, câm điếc và cẩu không được đi vào, biết chưa?”
“Vâng, thiếu gia.” Một gã nam tử tướng mạo bình thường phía sau nói.
Lạc Dịch nở nụ cười, hoàn toàn không thèm nhìn bạch y công tử khinh thường.
“Muốn mở màn? Được a.” Khóe mắt Lạc Dịch tựa hồ liếc sang An Khánh có chút run run, cười rất vui vẻ: “Vậy phải xem ngươi có giá gì.”
Bạch y công tử rất là khinh thường nhìn Lạc Dịch, vẫn ngạo mạn nói: “Nhìn ngươi bộ dáng keo kiệt, bản thiếu gia không muốn gây khó dễ cho ngươi, 100 lượng đi. Vậy nên bổn gia mới ghét kẻ nghèo, chừng này cũng không đủ nhét răng…Hay là, ngươi ngay cả 100 lượng cũng không có nổi?”
“Một vạn năm ngàn bảy trăm ba mươi hai.” Lạc Dịch bình tĩnh nói ra con số: “Đây là giá của ta.”
Bạch y công tử sững sờ, có chút ngây ngốc nhìn chằm chằm Lạc Dịch, sau đó lập tức tỉnh lại, trào phúng nhìn Lạc Dịch: “Yêu, thật đúng là biết hù người, chỉ bằng ngươi…” Thanh âm thấp dần, sau đó biến mất, thay thế chính là ánh mắt không thể tin được, bạch y công tử nhìn chằm chằm Lạc Dịch rút ngân phiếu ra.
Lạc Dịch cười sáng lạn phất phất ngân phiếu trong tay, những thứ này đều là võ quán gần đây đưa tới, vậy nên dùng cũng không chút đau lòng. Hắn học khẩu khí bạch y công tử nói: “Như vậy đi…Hay là, ngươi ngay cả một vạn năm ngàn bảy trăm ba mươi hai lượng cũng không có nổi?”
Bạch y công tử cho đến bây giờ cũng chưa từng bị châm chọc như thế, gương mặt có chút đỏ lên, lấy thân phận của y ở Hi Trâu thành cũng không ai dám đụng đến, y theo bản năng muốn phát tiết. Lạc Dịch lúc này liền bâng quơ nói một câu: “Nếu không có, dùng Tử Dương thảo thay thế cũng được, ta là rất thông cảm người ‘nghèo’.”
Không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu.
Bạch y công tử cả giận phản cười, y nhìn Lạc Dịch: “Được, được, bản thiếu nhận, bản thiếu nhìn ngươi có thể kiêu ngạo đến lúc nào! Nếu bản thiếu thắng, số tiền kia chẳng đáng nói, nhưng là ngươi phải trở thành nô lệ của bản thiếu! Bản thiếu muốn ngươi ăn phân ngươi cũng phải ăn!”
Tươi cười Lạc Dịch không chút biến đổi: “Không thành vấn đề, đến lúc đó ngươi muốn ta dạy ngươi cúc hoa tàn thần công cũng không thành vấn đề, tuy rằng rất buồn nôn nhưng ta sẽ cố gắng khiến ngươi cảm nhận mỹ hảo tiêu hồn. Nhưng ta cũng có yêu cầu: Ta không lấy tiền, chỉ cần Tử Dương thảo.”
Lời Lạc Dịch nói những người ở đây không hiểu bao nhiêu, thế nhưng bạch y công tử trực giác đó cũng không tốt đẹp gì, hừ lạnh một tiếng, rời đi.
“Sau nửa canh giờ nữa mở màn!”
Trâu Vĩ cũng không quá ngu, đợi khi bình tĩnh lại mới phát hiện có chút không đúng, người ăn mặc như vậy làm sao có nhiều tiền như thế. Vì vậy Trâu Vĩ gọi An Khánh tới, từ An Khanh biết được tư liệu áo xám nam tử.
Xem kỹ xong, nhất là sau khi biết phía sau tên kia cũng không có bối cảnh gì, Trâu Vĩ nở nụ cười, cười rất vui vẻ, mang theo hung độc, y thậm chí tính toán làm sao khiến tên kia thống khổ vô cùng trước khi chết — dù sao đối với Trâu Vĩ mà nói, ở Hi Trâu thành giết chết một người không có bối cảnh gì cũng tương đương với giết một con kiến. Bất quá tên hắc y nhân kia quả thật có chút phiền phức, từ An Khánh biết được, hắc y nhân kia đã đánh bại tất cả các võ quán, y thậm chí không có chút nội lực, đây cũng là lý do vì sao An Khánh muốn nói với Trâu Vĩ. Người như thế là trời sinh cho ám tràng, trong mắt Trâu Vĩ mang theo tham lam, không tiếc bất kỳ đại giới mua y, bắt y phục tùng. Nếu không thuận theo, nếu không thể thu thập, thì nhất định phải phá hủy.
Nhưng bây giờ võ lực của hắc y nhân chính là một cái đại phiền phức, Trâu Vĩ gọi Lý Tam lại, phân phó.
“Nói với bên dưới, đổi đấu đơn thành hỗn chiến.”
Lạc Dịch rất là bất đắc dĩ, vô cùng bất đắc dĩ. Vì sao mọi chuyện luôn phát triển theo hướng hắn không muốn nhất? Hắn đối mặt Tùng, nhìn Tùng cả hai mắt đều bị che khuất vô cùng quấn quýt, sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: “Tùng, ngươi là nhân loại.”
Mà nhân loại thì không thể giết người.
Tùng không nói gì, chỉ yên lặng đứng đó, không một tiếng động, như hòa mình vào thiên địa. Cho đến khi Lạc Dịch vỗ vỗ y, ý kêu y lên khán đài, Tùng mới có hành động khác ngoài tiếng hô hấp.
Trở lại chỗ cao sau khán đài, nghênh đón chính là nụ cười lạnh của Trâu Vĩ.
“Người hầu bảo bối của ngươi?” Trâu Vĩ nói, đầy ý tứ châm chọc: “Còn phải đích thân hộ tống? Bản thiếu thật tò mò không biết lúc hắn đi nhà xí có phải cũng do ngươi dội cầu.”
“Đúng vậy.” Lạc Dịch cười hắc hắc: “Ta chỉ là sợ quay người một cái, thế giới sẽ không còn, vậy thôi.”
“…” Hoàn toàn không phải đáp lại, Trâu Vĩ vô cùng căm tức, có cảm giác như đánh một quyền vào thảm bông. Y muốn trào phúng, thế nhưng lời nói đối phương không một tia sơ hở — bởi vì y căn bản nghe không hiểu.
Dưới kia vô cùng ồn ào, khán đài đã mở rộng gấp ba, có thêm bốn cái ***g sắt, trong mỗi ***g là một mãnh thú, theo thứ tự là từng mãnh hổ, móng đầy máu chỉ rõ những con thú này không dễ chọc. Lạc Dịch chú ý tới bốn con hổ bụng đều dẹp lép, xem chừng đã bị bỏ đói rất lâu. Khí tức người sống xung quanh kích thích mãnh hổ, hai mắt chúng nó đỏ bừng, có thể trong mắt chúng nó, những người quanh đây đều là thực vật.
Cho dù khán đài được bảo vệ cẩn thận, vẫn có một số người nhát gan không kiềm chế được lui về phía sau, thế nhưng số người hưng phấn kích động còn nhiều hơn, bọn họ ồn ào, la hét, chờ đợi ‘tiết mục’ tiếp theo.
Trừ bỏ bốn ***g sắt kia, nhiều người bắt đầu bị dẫn tới. Những người đó hoặc là ánh mắt ngây ngốc nhìn xung quanh, hoặc là hung ác nhìn chằm chằm tất cả, bất kể ai cũng đều có dù nhiều hay ít sát khí cùng mùi máu tươi, đó là dùng tính mạng người khác đổi lấy.
Cuối cùng trong tiếng hoan hô, lại có ba ***g sắt bị đẩy ra, một người trong đó rõ ràng là Tùng. Mặt khác hai người trong hai ***g sắt còn lại lần lượt là một đại hán cao to và một thanh niên thon gầy, hai người trong ***g so với những người bên ngoài thì sạch sẽ hơn, nhưng mùi máu tươi trên người bọn họ còn gấp mấy lần những người bên ngoài.
Lạc Dịch quay đầu nhìn Trâu Vĩ, Trâu Vĩ dương dương đắc ý nhìn kiệt tác của mình, nhận thấy ánh mắt Lạc Dịch thì càng thêm ngạo mạn nói: “Ngươi nên tạ ơn bản thiếu, đây là vì bảo bối người hầu của ngươi, ngươi không biết là trước khi mở màn là phải ăn lót dạ sao?”
Trâu Vĩ vỗ tay một cái, ngay sau đó một trung niên áo xám xuất hiện trên đài. Ho nhẹ một tiếng, sau đó thanh âm to vô cùng, truyền tới mọi ngõ ngách trong phòng.
“Lần này luận võ lấy sa lậu làm chuẩn, một khắc sau mở ***g mãnh thú, hai khắc sau mở các ***g còn lại. Người trong ***g sắt có chìa khóa riêng, nên nếu muốn tham gia có thể tự mình mở ***g. Lần này không chỉ có một người thắng, đến hết giờ nếu ai trụ được sẽ thắng cuộc.” Nói đến đây, trung niên áo xám kia lộ ra nụ cười quỷ dị: “Còn một thông tin là, mỗi mãnh thú ở đây sức ăn lớn nhất là bốn người.”
Ngụ ý là, nếu muốn sống sót khỏi miệng mãnh thú, phải giết chết bốn người khác làm cống phẩm sinh tồn. Lạc Dịch nhẹ nhàng vuốt hắc hoàn trên cổ tay: “Người sống sót không vượt quá ba.”
“Ta tỏ vẻ không hiểu.” Lạc Dịch cảm thấy thanh âm máy móc của công lược, so với thanh âm mọi người ở đây còn có vẻ giống người hơn: “Bên ngoài cùng bên trong ***g tổng cộng là 19 người, đều có được tố chất thân thể của nền văn minh thứ 10, võ lực. Ba người trong ***g sắt. Điều kiện thắng lợi là thời gian quy định, chỉ cần trung bình năm người đối phó một mãnh thú, bốn con mãnh thú có thể được giải quyết hết. Trừ đi những nhân tố bên ngoài, xác suất sống sót là 50%, có thêm Tùng, càng tăng lên thành 100%.”
“Vậy ngươi nghĩ Tùng sẽ ra tay sao?…Nói cách khác, trước khi ***g sắt mở ra, trước khi có kẻ tấn công, y sẽ ra tay sao?” Lạc Dịch không phản bác, chỉ đưa ra một vấn đề mới.
“…Ta tỏ vẻ, căn cứ vào tập tính trong tư liệu, xác suất là 0.021458%…”
“Vậy nên, ngươi nghĩ đám người kia sẽ hợp tác sao? Bọn họ sẽ sẵn sàng hợp tác trong tình hình đó sao? Sẽ không ai hoài nghi người bên cạnh sẽ đẩy mình vào miệng cọp sao?” Lạc Dịch cười rất sáng lạn: “Ở chỗ này, không ích kỷ liền chết, thấy kết quả đại hán kia thôi. Chỉ có ích kỷ mới có thể sinh tốn, bọn họ còn sống sót, bọn họ càng chỉ tin tưởng chính mình. Bởi vì chỉ có mình, mới không hại chính mình.”
Trong lúc Lạc Dịch và công lược đối thoại, tràng chém giết dưới đài đã bắt đầu. Hoàn toàn như lời Lạc Dịch, giữa hợp tác và lợi dụng người khác, người trên đài lựa chọn cái sau. Mọi người muốn người khác đi uy con hổ đói, những người khác đương nhiên không có tinh thần hy sinh như vậy, có thể ngoan ngoãn đi lên chỉ có thi thể, đương nhiên đám súc sinh kia cũng không quan tâm thức ăn của nó sống hay chết.
Trung niên nam nhân hô hạ tràng, ý là ‘luận võ’ bắt đầu. Lúc này, không biết là ai bắt đầu, mọi người đều nhắm vào người thoạt nhìn là yếu ớt nhất nhào tới. Sau một tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế, thi thể mới mẻ bị ném bên ngoài một cái ***g sắt — đó là cống phẩm.
Lạc Dịch cười nhạo nói: “Chỉ có lúc này, bọn họ mới thật ‘đoàn kết’.” Hắn quay đầu đi, nhìn kẻ khởi xướng. Trâu Vĩ hưng phấn nhìn phát sinh trên khán đài, thỉnh thoảng vỗ tay kêu hay. Đối với y mà nói, đây cũng chỉ là một trò tiêu khiển. Lạc Dịch đột nhiên có chút mệt mỏi, trên thế giới này luôn có một loại người, bọn họ luôn cao cao tại thượng, bọn họ không coi ai ra gì, bọn họ xem những người khác như là…một món đồ chơi.
Chém giết trên đài vẫn tiếp tục, bốn con hổ đói cần 16 tế phẩm, kẻ yếu nhất đã chết, vậy là phải tìm những người còn lại bên trong kẻ yếu nhì đã chết, tiếp tục tìm kiếm… Trên đài toàn là màu máu, thế nhưng trong ***g cũng coi như bình thản, như là bình yên trước cơn bão. Tùng yên lặng đứng trong ***g sắt, mắt bị che lại cũng liền ngồi đợi như vậy, hoàn toàn không biết y thấy được cái gì, hay là cảm nhận được cái gì
Thật không hỗ là tập hợp của hắc ám bạo lực, phân biệt giai cấp và quyền lực có vẻ vô cùng rõ rệt tại đây. Những trận đấu võ là vì thú bài bạc mà mở, người đấu không có nội lực — bọn họ hoặc là nô lệ đến từ nước khác, hoặc là gia tộc bị sa sút, hoặc là một kẻ giang hồ làm phản, tù binh, tù nhân, hoặc là nô lệ ám tràng chuyên môn bồi dưỡng, có lẽ cũng có người tự nguyện tham dự — những người này đều là dùng mạng đổi tiền tài. Ngay từ đầu không có võ công thì càng tốt, nhưng không có võ công tương đương với không có vũ lực, lên sàn chỉ có tác dụng biến thành một huyết đồ người có nội lực đều bị phế bỏ nội lực, giống như gia súc ném lên trên đài. Đấu võ có rất nhiều hình thức, một người, quần chiến, thú săn vân vân, thế nhưng có một điểm chung là: Nhược nhục cường thực, sinh tử do mệnh.
Tùng cũng là vì không có nội lực nhưng lại có tốc độ và sức mạnh kinh khủng nên bị An Khánh coi trọng, An Khánh là tên của Sấu tử. Sấu tử thao thao bất tuyệt khen ngợi toàn bộ ưu thế của Tùng, Lạc Dịch ở một bên im lặng, bởi vì chỉ có hắn biết, thứ giống người kia thực chất là cái gì. Lạc Dịch nghiêng đầu nhìn về thứ phía sau, Tùng đang yên lặng đứng bên cạnh hắn. Cao thấp toàn thân đều bị hắc y che kín, duy chỉ có ánh mắt lộ ra cũng bị Lạc Dịch dùng vải mờ che lại, nhưng Lạc Dịch cũng biết đây chẳng qua là lừa mình dối người, trùng tộc từ trước đến nay không chỉ dùng mắt cảm nhận thế giới, làn da, lông tơ trên người, đều có thể mô tả hết thảy vạn vật xung quanh.
Lạc Dịch quay đầu, lần thứ hai nhìn phía dưới, nơi đó có một cái đài cao hình vuông, dưới đài đầy người kêu gào vây quanh, trên đài đang diễn ra một trận chém giết. Lúc này, một đại hán cả người đầy vết thương, đang gắt gao bóp cổ một đại hán khác, không dám thả lòng, người bị bóp cổ thì vất vả giãy dụa, hai mắt trừng to, ảnh ngược là một đại hán gương mặt dữ tợn vặn vẹo, dần dần tối lại, cuối cùng trở nên xám xịt.
Dưới đài một mảnh ầm ĩ, thanh âm hoan hô, mắng chửi nổi giận ***g vào một chỗ. Vô số nén bạc và một chút vàng ném lên đài cao, chất đống dưới chân người thắng. Đại hán thắng lợi ngơ ngác nhìn thân ảnh vẹo cổ trên đài, mặt đầy máu bắt đầu biến đổi, đầu tiên là khóc lớn, sau cười to. Lạc Dịch bình tĩnh nhìn tất cả, có thanh âm mấy người dưới đài trong cơn hỗn loạn nghe có vẻ phá lệ rõ ràng.
“Ta phi! Không phải nói cơ bắp đầy mình so với cái tên kia mạnh hơn sao, vậy mà còn không dùng được…”
“Thao! Hại lão tử thua tiền, chết là đáng đời…”
Lạc Dịch không nhìn đại hán bị bạc chất đống dưới chân kia nữa, hắn bình tĩnh mở miệng.
“Bởi vì phía dưới cũng không phải người.”
“Gì vậy? Lạc gia?”
An Khánh nghi ngờ hỏi lại, bởi vì Lạc Dịch nói rất nhỏ và nhanh. Lạc Dịch không thèm để ý, vì đối tượng hắn trả lời cũng không phải y.
“…Ta tỏ vẻ, không hiểu.” Công lược nói như vậy, sau đó trầm mặc.
“Chính là người này?” Một thanh âm có vẻ ngạo mạn vang lên sau lưng Lạc Dịch. Lạc Dịch quay đầu lại, người trước mắt đúng là khuôn mẫu phù hợp nhất cho từ ăn chơi trác táng. Người nọ có mấy người bảo vệ xung quanh, bạch y trên người thêu kim tuyến, không chỗ nào không xa xỉ hoa lệ. Điều này làm Lạc Dịch nhớ đến một người, chỉ là người nọ mặc bạch y nhưng bộ dạng phong lưu phóng khoáng bất cần đời, còn người trước mặt rõ ràng là khí tức bị quyền quý và hơi tiền hun đúc thành.
Bạch y công tử không nhìn Lạc Dịch, y dùng ánh mắt nghiệm hàng mà xăm soi Tùng bị che kín khắp người, sau đó nhíu mày, quay về phía An Khánh, dùng ngữ khí không hài lòng nói: “Quá gầy, bước đi không lực, hoàn toàn không có vết tích từng tập võ, tên này thì làm gì có sức mạnh, chính là một phế vật, lên đài chết ngay. Ngươi kêu gia đến vì cái phế vật này?!”
Quá gầy?! Lạc Dịch nhìn thoáng qua Tùng, thân thể tỷ lệ hoàn mỹ khiến cho Lạc Dịch mỗi lần nhìn đều tự lấy làm xấu hổ. Lạc Dịch liền nhìn mấy hán tử bên người bạch y công tử một chút, thân thể to lớn có thể xưng với ma vương sơn tặc làm mỗ phiến tử cảm thán: Đích thật là quá gầy…
Lạc Dịch ở bên này như đi vào cõi thần tiên, bên kia Sương An Khánh thì lau mồ hôi giải thích gì đó với bạch y công tử. Bạch y công tử chau mày, sau đó đi thẳng về phía Lạc Dịch.
“Uy, mở màn đi, kêu cái tên phế…Người của ngươi xuống.”
Giọng nói mệnh lệnh mười phần, hoàn toàn không quan tâm ý định Lạc Dịch, bạch y công tử dùng khẩu khí gần như bố thí nói, như là nói với Lạc Dịch thế này cũng là cho Lạc Dịch mặt mũi.
Ánh mắt Lạc Dịch liếc nhìn An Khánh một hồi, An Khánh như trước hèn mọn cúi đầu, vừa lúc tránh được ánh mắt Lạc Dịch, đồng thời che được biểu tình của mình.
Chỉ là trong chốc lát, bạch y công tử cũng rất là bất mãn, châm chọc nói.
“Uy! Ngươi là kẻ mù hay là câm điếc. Lý Tam, lần sau dán thông báo ở cửa, câm điếc và cẩu không được đi vào, biết chưa?”
“Vâng, thiếu gia.” Một gã nam tử tướng mạo bình thường phía sau nói.
Lạc Dịch nở nụ cười, hoàn toàn không thèm nhìn bạch y công tử khinh thường.
“Muốn mở màn? Được a.” Khóe mắt Lạc Dịch tựa hồ liếc sang An Khánh có chút run run, cười rất vui vẻ: “Vậy phải xem ngươi có giá gì.”
Bạch y công tử rất là khinh thường nhìn Lạc Dịch, vẫn ngạo mạn nói: “Nhìn ngươi bộ dáng keo kiệt, bản thiếu gia không muốn gây khó dễ cho ngươi, 100 lượng đi. Vậy nên bổn gia mới ghét kẻ nghèo, chừng này cũng không đủ nhét răng…Hay là, ngươi ngay cả 100 lượng cũng không có nổi?”
“Một vạn năm ngàn bảy trăm ba mươi hai.” Lạc Dịch bình tĩnh nói ra con số: “Đây là giá của ta.”
Bạch y công tử sững sờ, có chút ngây ngốc nhìn chằm chằm Lạc Dịch, sau đó lập tức tỉnh lại, trào phúng nhìn Lạc Dịch: “Yêu, thật đúng là biết hù người, chỉ bằng ngươi…” Thanh âm thấp dần, sau đó biến mất, thay thế chính là ánh mắt không thể tin được, bạch y công tử nhìn chằm chằm Lạc Dịch rút ngân phiếu ra.
Lạc Dịch cười sáng lạn phất phất ngân phiếu trong tay, những thứ này đều là võ quán gần đây đưa tới, vậy nên dùng cũng không chút đau lòng. Hắn học khẩu khí bạch y công tử nói: “Như vậy đi…Hay là, ngươi ngay cả một vạn năm ngàn bảy trăm ba mươi hai lượng cũng không có nổi?”
Bạch y công tử cho đến bây giờ cũng chưa từng bị châm chọc như thế, gương mặt có chút đỏ lên, lấy thân phận của y ở Hi Trâu thành cũng không ai dám đụng đến, y theo bản năng muốn phát tiết. Lạc Dịch lúc này liền bâng quơ nói một câu: “Nếu không có, dùng Tử Dương thảo thay thế cũng được, ta là rất thông cảm người ‘nghèo’.”
Không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu.
Bạch y công tử cả giận phản cười, y nhìn Lạc Dịch: “Được, được, bản thiếu nhận, bản thiếu nhìn ngươi có thể kiêu ngạo đến lúc nào! Nếu bản thiếu thắng, số tiền kia chẳng đáng nói, nhưng là ngươi phải trở thành nô lệ của bản thiếu! Bản thiếu muốn ngươi ăn phân ngươi cũng phải ăn!”
Tươi cười Lạc Dịch không chút biến đổi: “Không thành vấn đề, đến lúc đó ngươi muốn ta dạy ngươi cúc hoa tàn thần công cũng không thành vấn đề, tuy rằng rất buồn nôn nhưng ta sẽ cố gắng khiến ngươi cảm nhận mỹ hảo tiêu hồn. Nhưng ta cũng có yêu cầu: Ta không lấy tiền, chỉ cần Tử Dương thảo.”
Lời Lạc Dịch nói những người ở đây không hiểu bao nhiêu, thế nhưng bạch y công tử trực giác đó cũng không tốt đẹp gì, hừ lạnh một tiếng, rời đi.
“Sau nửa canh giờ nữa mở màn!”
Trâu Vĩ cũng không quá ngu, đợi khi bình tĩnh lại mới phát hiện có chút không đúng, người ăn mặc như vậy làm sao có nhiều tiền như thế. Vì vậy Trâu Vĩ gọi An Khánh tới, từ An Khanh biết được tư liệu áo xám nam tử.
Xem kỹ xong, nhất là sau khi biết phía sau tên kia cũng không có bối cảnh gì, Trâu Vĩ nở nụ cười, cười rất vui vẻ, mang theo hung độc, y thậm chí tính toán làm sao khiến tên kia thống khổ vô cùng trước khi chết — dù sao đối với Trâu Vĩ mà nói, ở Hi Trâu thành giết chết một người không có bối cảnh gì cũng tương đương với giết một con kiến. Bất quá tên hắc y nhân kia quả thật có chút phiền phức, từ An Khánh biết được, hắc y nhân kia đã đánh bại tất cả các võ quán, y thậm chí không có chút nội lực, đây cũng là lý do vì sao An Khánh muốn nói với Trâu Vĩ. Người như thế là trời sinh cho ám tràng, trong mắt Trâu Vĩ mang theo tham lam, không tiếc bất kỳ đại giới mua y, bắt y phục tùng. Nếu không thuận theo, nếu không thể thu thập, thì nhất định phải phá hủy.
Nhưng bây giờ võ lực của hắc y nhân chính là một cái đại phiền phức, Trâu Vĩ gọi Lý Tam lại, phân phó.
“Nói với bên dưới, đổi đấu đơn thành hỗn chiến.”
Lạc Dịch rất là bất đắc dĩ, vô cùng bất đắc dĩ. Vì sao mọi chuyện luôn phát triển theo hướng hắn không muốn nhất? Hắn đối mặt Tùng, nhìn Tùng cả hai mắt đều bị che khuất vô cùng quấn quýt, sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: “Tùng, ngươi là nhân loại.”
Mà nhân loại thì không thể giết người.
Tùng không nói gì, chỉ yên lặng đứng đó, không một tiếng động, như hòa mình vào thiên địa. Cho đến khi Lạc Dịch vỗ vỗ y, ý kêu y lên khán đài, Tùng mới có hành động khác ngoài tiếng hô hấp.
Trở lại chỗ cao sau khán đài, nghênh đón chính là nụ cười lạnh của Trâu Vĩ.
“Người hầu bảo bối của ngươi?” Trâu Vĩ nói, đầy ý tứ châm chọc: “Còn phải đích thân hộ tống? Bản thiếu thật tò mò không biết lúc hắn đi nhà xí có phải cũng do ngươi dội cầu.”
“Đúng vậy.” Lạc Dịch cười hắc hắc: “Ta chỉ là sợ quay người một cái, thế giới sẽ không còn, vậy thôi.”
“…” Hoàn toàn không phải đáp lại, Trâu Vĩ vô cùng căm tức, có cảm giác như đánh một quyền vào thảm bông. Y muốn trào phúng, thế nhưng lời nói đối phương không một tia sơ hở — bởi vì y căn bản nghe không hiểu.
Dưới kia vô cùng ồn ào, khán đài đã mở rộng gấp ba, có thêm bốn cái ***g sắt, trong mỗi ***g là một mãnh thú, theo thứ tự là từng mãnh hổ, móng đầy máu chỉ rõ những con thú này không dễ chọc. Lạc Dịch chú ý tới bốn con hổ bụng đều dẹp lép, xem chừng đã bị bỏ đói rất lâu. Khí tức người sống xung quanh kích thích mãnh hổ, hai mắt chúng nó đỏ bừng, có thể trong mắt chúng nó, những người quanh đây đều là thực vật.
Cho dù khán đài được bảo vệ cẩn thận, vẫn có một số người nhát gan không kiềm chế được lui về phía sau, thế nhưng số người hưng phấn kích động còn nhiều hơn, bọn họ ồn ào, la hét, chờ đợi ‘tiết mục’ tiếp theo.
Trừ bỏ bốn ***g sắt kia, nhiều người bắt đầu bị dẫn tới. Những người đó hoặc là ánh mắt ngây ngốc nhìn xung quanh, hoặc là hung ác nhìn chằm chằm tất cả, bất kể ai cũng đều có dù nhiều hay ít sát khí cùng mùi máu tươi, đó là dùng tính mạng người khác đổi lấy.
Cuối cùng trong tiếng hoan hô, lại có ba ***g sắt bị đẩy ra, một người trong đó rõ ràng là Tùng. Mặt khác hai người trong hai ***g sắt còn lại lần lượt là một đại hán cao to và một thanh niên thon gầy, hai người trong ***g so với những người bên ngoài thì sạch sẽ hơn, nhưng mùi máu tươi trên người bọn họ còn gấp mấy lần những người bên ngoài.
Lạc Dịch quay đầu nhìn Trâu Vĩ, Trâu Vĩ dương dương đắc ý nhìn kiệt tác của mình, nhận thấy ánh mắt Lạc Dịch thì càng thêm ngạo mạn nói: “Ngươi nên tạ ơn bản thiếu, đây là vì bảo bối người hầu của ngươi, ngươi không biết là trước khi mở màn là phải ăn lót dạ sao?”
Trâu Vĩ vỗ tay một cái, ngay sau đó một trung niên áo xám xuất hiện trên đài. Ho nhẹ một tiếng, sau đó thanh âm to vô cùng, truyền tới mọi ngõ ngách trong phòng.
“Lần này luận võ lấy sa lậu làm chuẩn, một khắc sau mở ***g mãnh thú, hai khắc sau mở các ***g còn lại. Người trong ***g sắt có chìa khóa riêng, nên nếu muốn tham gia có thể tự mình mở ***g. Lần này không chỉ có một người thắng, đến hết giờ nếu ai trụ được sẽ thắng cuộc.” Nói đến đây, trung niên áo xám kia lộ ra nụ cười quỷ dị: “Còn một thông tin là, mỗi mãnh thú ở đây sức ăn lớn nhất là bốn người.”
Ngụ ý là, nếu muốn sống sót khỏi miệng mãnh thú, phải giết chết bốn người khác làm cống phẩm sinh tồn. Lạc Dịch nhẹ nhàng vuốt hắc hoàn trên cổ tay: “Người sống sót không vượt quá ba.”
“Ta tỏ vẻ không hiểu.” Lạc Dịch cảm thấy thanh âm máy móc của công lược, so với thanh âm mọi người ở đây còn có vẻ giống người hơn: “Bên ngoài cùng bên trong ***g tổng cộng là 19 người, đều có được tố chất thân thể của nền văn minh thứ 10, võ lực. Ba người trong ***g sắt. Điều kiện thắng lợi là thời gian quy định, chỉ cần trung bình năm người đối phó một mãnh thú, bốn con mãnh thú có thể được giải quyết hết. Trừ đi những nhân tố bên ngoài, xác suất sống sót là 50%, có thêm Tùng, càng tăng lên thành 100%.”
“Vậy ngươi nghĩ Tùng sẽ ra tay sao?…Nói cách khác, trước khi ***g sắt mở ra, trước khi có kẻ tấn công, y sẽ ra tay sao?” Lạc Dịch không phản bác, chỉ đưa ra một vấn đề mới.
“…Ta tỏ vẻ, căn cứ vào tập tính trong tư liệu, xác suất là 0.021458%…”
“Vậy nên, ngươi nghĩ đám người kia sẽ hợp tác sao? Bọn họ sẽ sẵn sàng hợp tác trong tình hình đó sao? Sẽ không ai hoài nghi người bên cạnh sẽ đẩy mình vào miệng cọp sao?” Lạc Dịch cười rất sáng lạn: “Ở chỗ này, không ích kỷ liền chết, thấy kết quả đại hán kia thôi. Chỉ có ích kỷ mới có thể sinh tốn, bọn họ còn sống sót, bọn họ càng chỉ tin tưởng chính mình. Bởi vì chỉ có mình, mới không hại chính mình.”
Trong lúc Lạc Dịch và công lược đối thoại, tràng chém giết dưới đài đã bắt đầu. Hoàn toàn như lời Lạc Dịch, giữa hợp tác và lợi dụng người khác, người trên đài lựa chọn cái sau. Mọi người muốn người khác đi uy con hổ đói, những người khác đương nhiên không có tinh thần hy sinh như vậy, có thể ngoan ngoãn đi lên chỉ có thi thể, đương nhiên đám súc sinh kia cũng không quan tâm thức ăn của nó sống hay chết.
Trung niên nam nhân hô hạ tràng, ý là ‘luận võ’ bắt đầu. Lúc này, không biết là ai bắt đầu, mọi người đều nhắm vào người thoạt nhìn là yếu ớt nhất nhào tới. Sau một tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế, thi thể mới mẻ bị ném bên ngoài một cái ***g sắt — đó là cống phẩm.
Lạc Dịch cười nhạo nói: “Chỉ có lúc này, bọn họ mới thật ‘đoàn kết’.” Hắn quay đầu đi, nhìn kẻ khởi xướng. Trâu Vĩ hưng phấn nhìn phát sinh trên khán đài, thỉnh thoảng vỗ tay kêu hay. Đối với y mà nói, đây cũng chỉ là một trò tiêu khiển. Lạc Dịch đột nhiên có chút mệt mỏi, trên thế giới này luôn có một loại người, bọn họ luôn cao cao tại thượng, bọn họ không coi ai ra gì, bọn họ xem những người khác như là…một món đồ chơi.
Chém giết trên đài vẫn tiếp tục, bốn con hổ đói cần 16 tế phẩm, kẻ yếu nhất đã chết, vậy là phải tìm những người còn lại bên trong kẻ yếu nhì đã chết, tiếp tục tìm kiếm… Trên đài toàn là màu máu, thế nhưng trong ***g cũng coi như bình thản, như là bình yên trước cơn bão. Tùng yên lặng đứng trong ***g sắt, mắt bị che lại cũng liền ngồi đợi như vậy, hoàn toàn không biết y thấy được cái gì, hay là cảm nhận được cái gì
Tác giả :
Đồi