Phiến Tội
Quyển 1 - Chương 14: Diệt khẩu
Kình Điểu rời khỏi nhà Ikeda vì bầu không khí nặng nề tại đây khiến hắn không thể ở lại lâu.
"A lô, ta là Kình Điểu. Ừ, đúng là phát hiện một xác chết. Theo phán đoán ban đầu là tự sát, tâm thần của con trai nạn nhân cũng không được bình thường, hắn là một học sinh cấp ba… Không sai, mau gọi xe cấp cứu và phòng điều tra đều đến cả đi... địa chỉ là..."
Sau khi báo địa chỉ với sở cảnh sát, hắn vừa định cúp máy thì một nòng súng đã dí vào sau gáy.
Giọng nói của Thiên Nhất vang lên sau lưng Kình Điểu: “Lại gặp nhau rồi, cảnh sát Kình Điểu.”
“Rốt cuộc thì ngươi cũng đã đích thân ra tay rồi sao?” Kình Điểu không hề quay đầu hay nhúc nhích cần cổ, thậm chí ngay cả ngón tay cũng không dám động đậy. Vì hắn biết, người đàn ông sau lưng chính là một kẻ coi mạng người như cỏ rác.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, Kình Điểu phán đoán đối phương không nổ súng ngay chắc hẳn là vì muốn nói gì đó với hắn. Có lẽ là khoe khoang, có lẽ là bàn một vụ giao dịch... Tóm lại, chắc chắn phải có nguyên nhân nên hắn mới làm thế. Vì vậy, hắn đang nghĩ cách đàm phán với Thiên Nhất để tìm cơ hội thoát khỏi cục diện chắc chắn phải chết này.
“Quay người lại.” Thiên Nhất nói.
Kình Điểu làm theo lời hắn. Nhưng khi đối mặt với Thiên Nhất, vẻ mặt hắn không hề có vẻ gì gọi là sợ hãi: “Ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?”
Thiên Nhất ngẩng đầu rồi hết nhìn đông lại sang nhìn tây như đang nghĩ ngợi gì đấy. Và chỉ ba giây sau, bộ dạng của hắn cứ như vừa làm trò cho vui vậy thôi.
Hắn nói: “À, lúc nãy ta cho rằng có nhưng bây giờ nghĩ lại thì dường như không.”
Một giây sau, tiếng súng vang lên.
Trên gương mặt vẫn còn nguyên vẻ ngạc nhiên của Kình Điểu xuất hiện một lỗ đạn đen ngòm. Viên đạn xuyên qua mi tâm hắn khiến cả não sau của hắn nổ tung một cách rất khoa trương, óc và máu phun ra xa đến vài mét.
Vài giây sau, thi thể mới ngã ngửa xuống mặt đất.
Thiên Nhất lấy một chiếc khăn giấy dày để lau miệng súng, sau khi lau xong, hắn bèn vứt khăn giấy xuống đất rồi nhún vai nói: “Được rồi... Lúc nằm trong quan tài, nhìn thoáng qua chắc hẳn sẽ thấy dáng vẻ của ngươi nghiêm chỉnh hơn. Bọn họ chỉ cần làm cho ngươi thêm một cái gối hơi cao là được.” Dường như hắn đang nói đùa với thi thể của Kình Điểu.
Thiên Nhất cất súng rồi ngồi xổm xuống lấy tờ giấy chứng nhận trong túi áo của Kình Điểu. Lúc đứng dậy, hắn vừa hát một khúc dân ca vừa bỏ đi.
Nửa tiếng sau, tại nhà xác của sở cảnh sát...
Cấp trên của Kuwahara Junichi – Thiếu tá Shimaki đang gọi điện thoại cho hắn.
“Xin hỏi có chỉ thị gì thưa sếp.” Sau khi nhìn thấy số điện thoại, Kuwahara cũng không nói những lời vô dụng mà đi thẳng vào việc chính.
Shimaki nói: “Kuwahara à, tiểu đội C xảy ra chuyện.”
Kuwahara trả lời: “Bọn họ bị đối phương phát hiện rồi sao? Hay là xuất hiện thương vong trong khi chiến đấu?”
Giọng điệu của Shimaki rất kỳ quặc: “Kuwahara, trong bản báo cáo trước đây ngươi viết rằng: Theo đánh giá sơ bộ, đối phương là tội phạm giết người có năng lực cấp 'Giấy'; Phán đoán này có phải quá thấp hay không?”
Kuwahara hiểu được chút manh mối từ câu nói này, thế là hắn trở nên căng thẳng: “Không thể nào. Nếu nhân vật từ cấp 'Cường' trở lên tiến vào phủ Anh, chắc chắn hắn sẽ bị giám sát ngay từ đầu. Trong khu vực của chúng ta quản lý sẽ không có loại người này đâu, hẳn sếp cũng hiểu tên đó cao nhất chỉ là cấp ‘Bính’."
Shimaki nói: “Ngươi nói rất đúng. Nhưng ngươi có thể giải thích vì sao bốn người thuộc tiểu đội C bỗng dưng mất liên lạc với đơn vị vào khoảng một tiếng trước được không? Ta vốn cho rằng thiết bị bị trục trặc hoặc bị nhiễu sóng nhưng sau khi kiểm tra, mọi thứ vẫn bình thường.”
Sắc mặt của Kuwahara bỗng thay đổi: “Chẳng lẽ... tiểu đội C đã đào ngũ tập thể?”
Shimaki nói với vẻ lạnh lùng: “Kuwahara, có phải ngươi tiếp xúc với người chết quá lâu nên não cũng trở nên cứng nhắc không? Đừng dùng câu hỏi để trả lời lại câu hỏi của ta, cũng đừng gửi cho ta những tin tình báo chưa được xác nhận.”
Yết hầu của Kuwahara bỗng nhúc nhích, vẻ mặt tái mét: “Hiểu rồi thưa sếp. Ta sẽ đi xác minh ngay lập tức...”
Shimaki nói: “Hừ, người cải tạo rốt cuộc cũng chỉ là người cải tạo. Tuy được xếp vào cấp ‘Bính’ nhưng ai cũng hiểu bọn chúng và cường giả cấp ‘Bính’ hoàn toàn thuộc hai phạm trù khác nhau, bởi vậy có chết bao nhiêu cũng không quan trọng. Nhưng hi vọng ngươi, Kuwahara, có thể còn sống trở về... như vậy đã đủ khiến ta hài lòng.”
“Vâng, thưa sếp!” Kuwahara trả lời mạch lạc, rất có lực.
Lúc này, đối phương đã cúp máy.
Kuwahara cất điện thoại. Giờ này đây, dường như hắn đã trở thành một người khác... còn đâu bộ dạng lúc nào cũng cười ha ha như thường ngày.
Chỉ thấy hắn ném bỏ bữa trưa đang chuẩn bị ăn rồi bước về phía cửa nhà xác với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Ngay lúc này, cánh cửa lại bị đẩy mở từ bên ngoài. Thì ra có người đang đẩy một túi đựng xác chết vào phòng.
“A, Kuwahara! May mà có ngươi ở đây, vừa hay có một xác chết được chuyển đến.” Viên cảnh sát trẻ tuổi chỉ tay về phía xác chết được bọc kín ở trên giường: “Lúc mở khóa kéo phải cẩn thận đó, tình trạng tử vong của tên này rất đáng sợ.”
Trong lòng Kuwahara bỗng xuất hiện một dự cảm chẳng lành, loại dự cảm theo bản năng như vậy khiến hắn cảm thấy sự việc có chỗ kỳ quặc. Vì sao lại chuyển xác chết đến đây vào lúc này? Chẳng lẽ...
Hắn cầm lấy một cái cưa xương ở trên khay, tay lại còn chầm chậm mở khóa kéo một cách cẩn thận.
“Này, ngươi đang làm gì vậy..."
“Bớt nói nhảm đi, ngươi hãy đứng xa ra một chút...” Kuwahara không rảnh để giải thích, cũng chẳng thèm quay đầu khi quát viên cảnh sát ở bên cạnh. Đôi mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm vào túi đựng xác chết, hệt như bên trong sẽ có một con thú dữ đột ngột chồm ra ngoài.
Phần đầu của xác chết dần dần lộ ra. Máu và thịt trên gương mặt của xác chết đã lẫn lộn với nhau, mùi máu tanh lập tức xộc vào mũi.
Kuwahara không dám sơ suất. Nếu đây chỉ là ngụy trang thì đối phương sẽ có thể bật dậy và ra tay bất cứ lúc nào.
Hắn tiếp tục mở khóa kéo để nửa thân trên của xác chết hoàn toàn lộ ra. Lúc này, Kuwahara mới phát hiện xác chết nam trước mắt trần như nhộng.
"Vì sao thi thể vừa chuyển vào lại không có cả quần áo? "
Vừa nghĩ đến đây, hắn bỗng phát hiện vết máu trên ngực xác chết dường như là chữ!
Kuwahara bước tới thêm một chút.
Giờ đây, hắn đã nhìn rõ dòng chữ lờ mờ được viết bằng máu... đó là “Ngươi đoán sai rồi”.
Não của hắn bỗng vang lên một tiếng "ông ông". Lúc này, hắn mới phát hiện nhiệt độ của xác chết vẫn chưa biến mất hoàn toàn, còn vết máu lại chưa hề được lau!
“Phập!” Lưỡi dao sắc bén bỗng xuyên thủng da, xé rách bắp thịt rồi đâm vào nội tạng của hắn. Một con dao phẫu thuật đã đâm vào người Kuwahara đến ngập cả cán. Hắn loạng choạng quay người lại, gương mặt hắn ngập tràn vẻ kinh ngạc và hối hận.
Viên cảnh sát trẻ tuổi ném chiếc nón trên đầu xuống rồi mở cúc áo của đồng phục cảnh sát. Sau đó, hắn cởi nó ra để lộ áo sơ mi và bộ vest màu đen bên dưới.
"Ha ha..." Thiên Nhất chế giễu: “Vừa rồi ta đã hỏi ngươi rằng 'ngươi đang làm gì'...”
“Ngươi...” Kuwahara ngồi xuống đất. Phổi của hắn đã bị thương nên việc hô hấp và nói chuyện trở nên vô cùng khó khăn.
“Người chết thì cần gì phải đề phòng? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy người sống mới đáng sợ hơn sao?” Thiên Nhất bước đến gần Kuwahara rồi nói tiếp: “Ấn tượng của những đồng nghiệp khác về ngươi chỉ ngừng lại ở... nhân viên khám nghiệm tử thi vừa tươi cười hớn hở vừa thực hiện món 'mì lúa mạch' trong buổi liên hoan hàng năm. Ai có thể ngờ ngươi lại là thành viên của HL.”
Kuwahara vẫn nắm chặt lưỡi cưa xương trong tay. Hắn đang chờ đợi đối phương từ từ đến gần. Một khi đối phương lọt vào phạm vi tấn công, hắn sẽ chớp lấy thời cơ tung ra một đòn chí mạng.
Nhưng Thiên Nhất chỉ dừng lại ở một cự ly khiến Kuwahara rất khó xử: “Lúc đầu ta còn tưởng ngươi và Kình Điểu giống nhau. Hai người từ cấp ‘Giấy’ trở lên cùng làm việc trong một sở cảnh sát chỉ là trùng hợp mà thôi. Nhưng đáng tiếc, ngay cả phán đoán của ta cũng xuất hiện sai lầm. Vì Kình Điểu đã thu hút quá nhiều sự chú ý của ta nên ta đã xem nhẹ ngươi. Sáng ngày hôm kia, năm tiếng sau khi xác chết được phát hiện, lúc một đám cảnh sát ngu ngốc vẫn đang cố gắng thu thập chứng cứ tại hiện trường nơi Matsuo bị hại, Kình Điểu đã dựa theo dấu vết do Ikeda, Matsuo và Miura lưu lại để tìm đến tiệm sách của ta. Không thể không nói năng lực của hắn quả thật rất thích hợp làm công tác điều tra. Lúc đó, ta đã có thể xác định, người mà ta không thể đọc được tiếng lòng là cường giả cấp ‘Giấy’. Nhưng hôm đó, hắn lại không lựa chọn bước vào tiệm sách của ta, có lẽ hắn chờ thu thập thêm chứng cứ rồi sẽ đến sau. Còn ngươi, ta vẫn không hề hoài nghi thân phận cho đến sáng nay, khi 'người dọn dẹp' xuất hiện.”
Thiên Nhất quay người. Hắn tản bộ một cách hờ hững, dường như cố ý lộ ra sơ hở để dụ dỗ đối phương tấn công: “Lúc đó ta đã hiểu. Ngươi không những lợi hại hơn Kình Điểu mà còn là nhân viên nằm vùng của HL.” Không ngờ lúc này hắn còn vươn vai một cách thong thả: “Yên tâm đi, ta sẽ viết giúp ngươi một bản báo cáo sau khi ngươi chết. Chắc chắn bản báo cáo này sẽ khiến cấp trên của ngươi 'hài lòng'. Ha ha ha...”
Khi tiếng cười của Thiên Nhất còn chưa dứt, Kuwahara đã ra tay.
Thân mình của hắn như một mũi tên rời cung, còn chiếc cưa xương trong tay thì lại chém thẳng đến sống lưng của Thiên Nhất.
"A lô, ta là Kình Điểu. Ừ, đúng là phát hiện một xác chết. Theo phán đoán ban đầu là tự sát, tâm thần của con trai nạn nhân cũng không được bình thường, hắn là một học sinh cấp ba… Không sai, mau gọi xe cấp cứu và phòng điều tra đều đến cả đi... địa chỉ là..."
Sau khi báo địa chỉ với sở cảnh sát, hắn vừa định cúp máy thì một nòng súng đã dí vào sau gáy.
Giọng nói của Thiên Nhất vang lên sau lưng Kình Điểu: “Lại gặp nhau rồi, cảnh sát Kình Điểu.”
“Rốt cuộc thì ngươi cũng đã đích thân ra tay rồi sao?” Kình Điểu không hề quay đầu hay nhúc nhích cần cổ, thậm chí ngay cả ngón tay cũng không dám động đậy. Vì hắn biết, người đàn ông sau lưng chính là một kẻ coi mạng người như cỏ rác.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, Kình Điểu phán đoán đối phương không nổ súng ngay chắc hẳn là vì muốn nói gì đó với hắn. Có lẽ là khoe khoang, có lẽ là bàn một vụ giao dịch... Tóm lại, chắc chắn phải có nguyên nhân nên hắn mới làm thế. Vì vậy, hắn đang nghĩ cách đàm phán với Thiên Nhất để tìm cơ hội thoát khỏi cục diện chắc chắn phải chết này.
“Quay người lại.” Thiên Nhất nói.
Kình Điểu làm theo lời hắn. Nhưng khi đối mặt với Thiên Nhất, vẻ mặt hắn không hề có vẻ gì gọi là sợ hãi: “Ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?”
Thiên Nhất ngẩng đầu rồi hết nhìn đông lại sang nhìn tây như đang nghĩ ngợi gì đấy. Và chỉ ba giây sau, bộ dạng của hắn cứ như vừa làm trò cho vui vậy thôi.
Hắn nói: “À, lúc nãy ta cho rằng có nhưng bây giờ nghĩ lại thì dường như không.”
Một giây sau, tiếng súng vang lên.
Trên gương mặt vẫn còn nguyên vẻ ngạc nhiên của Kình Điểu xuất hiện một lỗ đạn đen ngòm. Viên đạn xuyên qua mi tâm hắn khiến cả não sau của hắn nổ tung một cách rất khoa trương, óc và máu phun ra xa đến vài mét.
Vài giây sau, thi thể mới ngã ngửa xuống mặt đất.
Thiên Nhất lấy một chiếc khăn giấy dày để lau miệng súng, sau khi lau xong, hắn bèn vứt khăn giấy xuống đất rồi nhún vai nói: “Được rồi... Lúc nằm trong quan tài, nhìn thoáng qua chắc hẳn sẽ thấy dáng vẻ của ngươi nghiêm chỉnh hơn. Bọn họ chỉ cần làm cho ngươi thêm một cái gối hơi cao là được.” Dường như hắn đang nói đùa với thi thể của Kình Điểu.
Thiên Nhất cất súng rồi ngồi xổm xuống lấy tờ giấy chứng nhận trong túi áo của Kình Điểu. Lúc đứng dậy, hắn vừa hát một khúc dân ca vừa bỏ đi.
Nửa tiếng sau, tại nhà xác của sở cảnh sát...
Cấp trên của Kuwahara Junichi – Thiếu tá Shimaki đang gọi điện thoại cho hắn.
“Xin hỏi có chỉ thị gì thưa sếp.” Sau khi nhìn thấy số điện thoại, Kuwahara cũng không nói những lời vô dụng mà đi thẳng vào việc chính.
Shimaki nói: “Kuwahara à, tiểu đội C xảy ra chuyện.”
Kuwahara trả lời: “Bọn họ bị đối phương phát hiện rồi sao? Hay là xuất hiện thương vong trong khi chiến đấu?”
Giọng điệu của Shimaki rất kỳ quặc: “Kuwahara, trong bản báo cáo trước đây ngươi viết rằng: Theo đánh giá sơ bộ, đối phương là tội phạm giết người có năng lực cấp 'Giấy'; Phán đoán này có phải quá thấp hay không?”
Kuwahara hiểu được chút manh mối từ câu nói này, thế là hắn trở nên căng thẳng: “Không thể nào. Nếu nhân vật từ cấp 'Cường' trở lên tiến vào phủ Anh, chắc chắn hắn sẽ bị giám sát ngay từ đầu. Trong khu vực của chúng ta quản lý sẽ không có loại người này đâu, hẳn sếp cũng hiểu tên đó cao nhất chỉ là cấp ‘Bính’."
Shimaki nói: “Ngươi nói rất đúng. Nhưng ngươi có thể giải thích vì sao bốn người thuộc tiểu đội C bỗng dưng mất liên lạc với đơn vị vào khoảng một tiếng trước được không? Ta vốn cho rằng thiết bị bị trục trặc hoặc bị nhiễu sóng nhưng sau khi kiểm tra, mọi thứ vẫn bình thường.”
Sắc mặt của Kuwahara bỗng thay đổi: “Chẳng lẽ... tiểu đội C đã đào ngũ tập thể?”
Shimaki nói với vẻ lạnh lùng: “Kuwahara, có phải ngươi tiếp xúc với người chết quá lâu nên não cũng trở nên cứng nhắc không? Đừng dùng câu hỏi để trả lời lại câu hỏi của ta, cũng đừng gửi cho ta những tin tình báo chưa được xác nhận.”
Yết hầu của Kuwahara bỗng nhúc nhích, vẻ mặt tái mét: “Hiểu rồi thưa sếp. Ta sẽ đi xác minh ngay lập tức...”
Shimaki nói: “Hừ, người cải tạo rốt cuộc cũng chỉ là người cải tạo. Tuy được xếp vào cấp ‘Bính’ nhưng ai cũng hiểu bọn chúng và cường giả cấp ‘Bính’ hoàn toàn thuộc hai phạm trù khác nhau, bởi vậy có chết bao nhiêu cũng không quan trọng. Nhưng hi vọng ngươi, Kuwahara, có thể còn sống trở về... như vậy đã đủ khiến ta hài lòng.”
“Vâng, thưa sếp!” Kuwahara trả lời mạch lạc, rất có lực.
Lúc này, đối phương đã cúp máy.
Kuwahara cất điện thoại. Giờ này đây, dường như hắn đã trở thành một người khác... còn đâu bộ dạng lúc nào cũng cười ha ha như thường ngày.
Chỉ thấy hắn ném bỏ bữa trưa đang chuẩn bị ăn rồi bước về phía cửa nhà xác với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Ngay lúc này, cánh cửa lại bị đẩy mở từ bên ngoài. Thì ra có người đang đẩy một túi đựng xác chết vào phòng.
“A, Kuwahara! May mà có ngươi ở đây, vừa hay có một xác chết được chuyển đến.” Viên cảnh sát trẻ tuổi chỉ tay về phía xác chết được bọc kín ở trên giường: “Lúc mở khóa kéo phải cẩn thận đó, tình trạng tử vong của tên này rất đáng sợ.”
Trong lòng Kuwahara bỗng xuất hiện một dự cảm chẳng lành, loại dự cảm theo bản năng như vậy khiến hắn cảm thấy sự việc có chỗ kỳ quặc. Vì sao lại chuyển xác chết đến đây vào lúc này? Chẳng lẽ...
Hắn cầm lấy một cái cưa xương ở trên khay, tay lại còn chầm chậm mở khóa kéo một cách cẩn thận.
“Này, ngươi đang làm gì vậy..."
“Bớt nói nhảm đi, ngươi hãy đứng xa ra một chút...” Kuwahara không rảnh để giải thích, cũng chẳng thèm quay đầu khi quát viên cảnh sát ở bên cạnh. Đôi mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm vào túi đựng xác chết, hệt như bên trong sẽ có một con thú dữ đột ngột chồm ra ngoài.
Phần đầu của xác chết dần dần lộ ra. Máu và thịt trên gương mặt của xác chết đã lẫn lộn với nhau, mùi máu tanh lập tức xộc vào mũi.
Kuwahara không dám sơ suất. Nếu đây chỉ là ngụy trang thì đối phương sẽ có thể bật dậy và ra tay bất cứ lúc nào.
Hắn tiếp tục mở khóa kéo để nửa thân trên của xác chết hoàn toàn lộ ra. Lúc này, Kuwahara mới phát hiện xác chết nam trước mắt trần như nhộng.
"Vì sao thi thể vừa chuyển vào lại không có cả quần áo? "
Vừa nghĩ đến đây, hắn bỗng phát hiện vết máu trên ngực xác chết dường như là chữ!
Kuwahara bước tới thêm một chút.
Giờ đây, hắn đã nhìn rõ dòng chữ lờ mờ được viết bằng máu... đó là “Ngươi đoán sai rồi”.
Não của hắn bỗng vang lên một tiếng "ông ông". Lúc này, hắn mới phát hiện nhiệt độ của xác chết vẫn chưa biến mất hoàn toàn, còn vết máu lại chưa hề được lau!
“Phập!” Lưỡi dao sắc bén bỗng xuyên thủng da, xé rách bắp thịt rồi đâm vào nội tạng của hắn. Một con dao phẫu thuật đã đâm vào người Kuwahara đến ngập cả cán. Hắn loạng choạng quay người lại, gương mặt hắn ngập tràn vẻ kinh ngạc và hối hận.
Viên cảnh sát trẻ tuổi ném chiếc nón trên đầu xuống rồi mở cúc áo của đồng phục cảnh sát. Sau đó, hắn cởi nó ra để lộ áo sơ mi và bộ vest màu đen bên dưới.
"Ha ha..." Thiên Nhất chế giễu: “Vừa rồi ta đã hỏi ngươi rằng 'ngươi đang làm gì'...”
“Ngươi...” Kuwahara ngồi xuống đất. Phổi của hắn đã bị thương nên việc hô hấp và nói chuyện trở nên vô cùng khó khăn.
“Người chết thì cần gì phải đề phòng? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy người sống mới đáng sợ hơn sao?” Thiên Nhất bước đến gần Kuwahara rồi nói tiếp: “Ấn tượng của những đồng nghiệp khác về ngươi chỉ ngừng lại ở... nhân viên khám nghiệm tử thi vừa tươi cười hớn hở vừa thực hiện món 'mì lúa mạch' trong buổi liên hoan hàng năm. Ai có thể ngờ ngươi lại là thành viên của HL.”
Kuwahara vẫn nắm chặt lưỡi cưa xương trong tay. Hắn đang chờ đợi đối phương từ từ đến gần. Một khi đối phương lọt vào phạm vi tấn công, hắn sẽ chớp lấy thời cơ tung ra một đòn chí mạng.
Nhưng Thiên Nhất chỉ dừng lại ở một cự ly khiến Kuwahara rất khó xử: “Lúc đầu ta còn tưởng ngươi và Kình Điểu giống nhau. Hai người từ cấp ‘Giấy’ trở lên cùng làm việc trong một sở cảnh sát chỉ là trùng hợp mà thôi. Nhưng đáng tiếc, ngay cả phán đoán của ta cũng xuất hiện sai lầm. Vì Kình Điểu đã thu hút quá nhiều sự chú ý của ta nên ta đã xem nhẹ ngươi. Sáng ngày hôm kia, năm tiếng sau khi xác chết được phát hiện, lúc một đám cảnh sát ngu ngốc vẫn đang cố gắng thu thập chứng cứ tại hiện trường nơi Matsuo bị hại, Kình Điểu đã dựa theo dấu vết do Ikeda, Matsuo và Miura lưu lại để tìm đến tiệm sách của ta. Không thể không nói năng lực của hắn quả thật rất thích hợp làm công tác điều tra. Lúc đó, ta đã có thể xác định, người mà ta không thể đọc được tiếng lòng là cường giả cấp ‘Giấy’. Nhưng hôm đó, hắn lại không lựa chọn bước vào tiệm sách của ta, có lẽ hắn chờ thu thập thêm chứng cứ rồi sẽ đến sau. Còn ngươi, ta vẫn không hề hoài nghi thân phận cho đến sáng nay, khi 'người dọn dẹp' xuất hiện.”
Thiên Nhất quay người. Hắn tản bộ một cách hờ hững, dường như cố ý lộ ra sơ hở để dụ dỗ đối phương tấn công: “Lúc đó ta đã hiểu. Ngươi không những lợi hại hơn Kình Điểu mà còn là nhân viên nằm vùng của HL.” Không ngờ lúc này hắn còn vươn vai một cách thong thả: “Yên tâm đi, ta sẽ viết giúp ngươi một bản báo cáo sau khi ngươi chết. Chắc chắn bản báo cáo này sẽ khiến cấp trên của ngươi 'hài lòng'. Ha ha ha...”
Khi tiếng cười của Thiên Nhất còn chưa dứt, Kuwahara đã ra tay.
Thân mình của hắn như một mũi tên rời cung, còn chiếc cưa xương trong tay thì lại chém thẳng đến sống lưng của Thiên Nhất.
Tác giả :
Ba Ngày Ngủ Hai