Phiền Toái
Chương 70-2: Đăng Đồ Tử (yêu Râu Xanh)
Edit: LĐ
hắn cách khăn che mặt, sờ sờ cái mũi, đang nghĩ tìm một lý do hợp lý, lại thấy San Nương nghiêng đầu một bên, nhỏ giọng thì thầm: “Cũng đúng, Hầu Thuỵ gần đây rất ghét ngươi, có lẽ là không chịu giúp ngươi đâu” --- Nàng vậy mà lại giúp hắn nghĩ lý do.
“Có điều.” nàng đột nhiên mở to mắt hung hăng nhìn hắn “Lão gia hẳn là sẽ giúp ngươi, sao ngươi không tìm ông ấy?”
Viên Trường Khanh nhanh chóng động não, lại trong nhất thời không nghĩ ra được lý do nào cho phù hợp, liền lập tức ra vẻ thần bí, đưa tay chỉ chỉ hướng chính phòng.
Vì thế lại một lần nữa, San Nương lại chủ động giúp hắn có một lý do, gật đầu nói: “Cũng đúng, có phu nhân ở đó.”
Viên Trường Khánh nhịn không được lại đưa ta sờ khăn che mặt.
hắn đưa mắt nhìn nàng, lại không cẩn thận chạm phải ánh mắt của nàng, hắn muốn tránh né ánh mắt đó, nhưng lại cảm thấy nếu thật sự tránh ánh mắt đó có vẻ là hắnđang chột dạ, cho nên, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.
San Nương cũng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hai người cứ yên lặng nhìn nhau như vậy một hồi lâu, San Nương hết kiên nhẫn liền hất cằm nói “Còn có chuyện gì sao?”
Viên Trường Khanh ngẩn ra.
“Nhanh đi lấy thư lại đây đi!” San Nương nhíu mày nói. “Nhân lúc ta còn chưa ngủ, ngươi nhanh lấy thư đến đây, đỡ phải lúc ta khó khăn lắm mới ngủ được lại bị ngươi đánh thức.”
Viên Trường Khanh lại giật mình, lúc này “A” một tiếng, xoay người phi thân bay ra ngoài cửa sổ. Đứng ở ngoài cửa sổ, hắn lại có chút ngạc nhiên.
Thập tam nhi này….
Dưới ánh trăng, Viên Trường Khanh nghiêng đầu mỉm cười, sau đó vận khó nhẹnhàng bay lên nóc này.
hắn vừa mới nhảy khỏi cửa sổ, San Nương liền chân trần mà nhảy xuống giường chạy đến bên cửa sổ nhìn, cách cửa sổ cẩn thận nhìn động tĩnh của hắn.
Thấy hắn tựa như chim nhẹ nhàng bay lên nóc nhà, San Nương nhịn không được, kinh ngạc một phen. Tuy rằng Viên Trường Khanh xuất thân nhà tướng, nhưng vì tứ thúc của hắn luôn đề phòng hắn, không để hắn dính vào chuyện võ binh, cho nên nàng luôn cho là hắn có chút võ công bất quá cũng như mèo quào. Đây là lần đầu tiên nàng biết, thì ra hắn lại còn có chút tài năng, khó trách lại nữa đêm dám làm mộttên trộm cướp!
Trãi qua một hồi lăn lộn như vậy, khí huyết của San Nương cuối cùng cũng thông, xuống giường cũng không còn choáng. Nàng quay người về giường, đốt sáng đèn, lấy lá thư bên gối lên xem.
Lá thư cũng ngắn ngủn, thật ra chỉ là viết mấy câu. Trong thư Viên Trường Khanh nói, hắn bởi vì có chút việc riêng nên sẽ ở nơi này một thời gian, tạm thời không về Mai Sơn trấn, hỏi nàng có đồng ý giúp hắn giao thư cho Lâm Như Đình sư huynh hay không, nếu nàng đồng ý, ngày mai hắn sẽ tìm cơ hội đưa thư đến đây cho nàng.
Buông lá thư xuống, San Nương cười lạnh. Có thể thấy được, Viên Trường Khanh quả nhiên là không có làm chuyện trộm cắp, vừa rồi chỉ nói là đưa thư cho Lâm Như Đình, nhưng cũng không nói là chuyện gì.
Mà nàng, váng đầu mới tin lời hắn nói, nàng vừa mới định leo lên giường, bỗng nhiên lại cảm thấy lạnh lạnh. Mãi đến lúc này nàng mới nhận ra được, nàng nãy giờ là mặc áo ngủ mà nói chuyện cùng Viên Trường Khanh …
Nghĩ đến Viên Trường Khanh vậy mà cũng không than một tiếng, nhìn dáng vẻ này của nàng, San Nương liền một bụng tức giận, khí huyết mới điều hoà giờ lại đột ngột tăng lên.
Vì thế, khi Viên Trường Khanh cầm thư quay lại, liền chỉ thấy phòng ngủ của San Nương đã sáng đèn, nàng tựa như môn thần đứng ngay bên cửa sổ, thân ảnh của nàng chiếu vào giấy dán cửa trong suốt.
hắn lập tức hiểu, San Nương đây là không chào đón hắn lại vào nhà, hắn khẽ cong môi, lấy ngón tay gõ nhẹ cửa sổ hai cái.
San Nương ở cửa sổ đột nhiên đẩy cửa ra, không câu nào im lặng chìa tay ra phía hắn.
Viên Trường Khanh nhìn nàng, thấy nàng lúc này đã ăn mặc chỉnh tề, chỉ là bím tóc rũ trên vai vẫn còn xiêu xiêu vẹo vẹo, liền cố nhịn cười, lấy một lá thư từ trong ngực ra.
San Nương bĩu môi, nói nhỏ: “không phải nói, chỉ cần đưa một lá thư cho Lâm sư huynh thôi sao?”
Viên Trường Khanh liếc nàng một cái, liền đem lá thư trong đó nhét vào lá thư còn lại, sau đó đưa cho nàng.
San Nương nhìn hắn, mặt không vui vẻ gì mà nhận thư, xoay tay lại liền muốn đóng cửa, không nghĩ Viên Trường Khanh sẽ giữ lấy khung cửa sổ.
“Nàng không hỏi ta là chuyện gì sao?” Viên Trường Khanh hỏi.
“Ngươi có cần nói cho ta biết không?” San Nương hỏi lại.
Viên Trường Khanh ngẩn người, lắc đầu.
“Này thì không được!”
San Nương trừng mắt với hắn, xoay người muốn đóng cửa sổ, cánh tay chợt dừng lại. nàng nhìn hắn, lấy cằm mà chỉ về ngực phải của hắn “Bị thương nặng?”
Viên Trường Khanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, dừng một chút mới nói: “Còn may, chỉ là trầy chút da thịt.”
San Nương bị hắn nhìn trắng mắt, muốn đóng cửa, lại dừng tay, bĩu môi nhìn Viên Trường Khanh “Được rồi, ta thừa nhận là ta có chút tò mò. đã xảy ra chuyện gì?”
Viên Trường Khanh hơi mỉm cười “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, người nào đó làm trộm không đủ kinh nghiệm, bị người phát hiện. liền bị truy nã.”
“A…” San Nương lên tiếng phản ứng, Viên Trường Khanh này lại dùng miệng lưỡi nghịch ngợm trêu chọc mà trả lời nàng! Nàng đột nhiên ngẩn đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, làm cho Viên Trường Khanh không được tự nhiên, lấy tay trái vuốt mặt nói: “Sao vậy?”
Lúc này hắn đã tháo khăn che mặt, vẫn mặc y phục dạ hành không đổi.
“Ngươi thế mà cũng sẽ cười giỡn như vậy nói với ta.” San Nương nhìn hắn lại bĩu môi lần nữa, đưa tay muốn đóng cửa lại, đóng được một nửa, rồi lại đột ngột mở cửa ra, hỏi dò: “Ngươi đi trộm cái gì?”
Viên Trường Khanh khựng lại, vừa muốn trả lời, San Nương đã bĩu môi nói lẫy: “Bỏ đi, coi như ta chưa hỏi…”
“Chỉ là mấy quyển sổ sách mà thôi.” Viên Trường Khanh giữ cánh cửa sổ lại.
San Nương chớp mắt “Quyên góp?” Vừa dứt lời nàng liền khẳng định không có khả năng, vì thế không đợi hắn trả lời, liền hất tay nói “Đừng có nói với ta, ta không có hứng thú để biết.”
nói rồi, lại đưa mắt nhìn cánh tay luôn che ngực của hắn, lại bĩu môi nói: “không có kim cương cũng đừng lấy đồ sứ! rõ ràng là mệnh đại gia mà lại thích làm tên ăn trộm, bị thương cũng đáng…”
Nàng nói những lời này rõ ràng là không khách khí lại trào phúng, lại không biết lọt tai Viên Trường Khanh thế nào mà lại nghe ra được hai chữ “Quan tâm”. Vì thế hắn nhất thời không nhịn được, môi mỏng rõ ràng cong lên, đôi mắt ưng cũng tạo ra hình trăng non xinh đẹp--- Lại là nụ cười khó có được.
Đáng tiếc là, lúc này hắn đưa lưng về phía ánh trăng, cánh tay giữ lấy khung cửa sổ lại che hết nửa khuôn mặt của hắn, San Nương ở đó lại không thể nhìn được nụ cười tựa nắng xuân này của hắn: “… Bình thường nhìn ngươi cũng là người thông minh, sao những lúc quan trọng thế này lại không hiểu được cái gì gọi là ‘Chuyên nghiệp’….”
“không phải ta.” Viên Trường Khanh dịu dàng cắt lời nàng “Tên trộm kia không phải ta. Vốn là không cần ta ra tay, mà khi đó lại xảy ra chuyện cho nên ta sợ ảnh hưởng đến bước tiếp theo….”
nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại. hắn cho đến bây giờ cũng không phải là người thích nói chuyện tung tung, huống chi chuyện này đương nhiên là chuyện lớn cần giữ bí mật….
hắn ở đó đột nhiên im lặng, liền làm San Nương mẫn cảm nhìn hắn một cái, nhếch miệng cười nhạo một tiếng: “Hứ, ai muốn biết!” nói rồi, dùng tay nhéo mu bàn tay đang giữ khung cửa của hắn một cái, lại nhân lúc hắn bị đau buông tay, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.
Bên trong, Sang Nương xoay người sang chỗ khác, cũng không quay đầu lại nói “Thấy người làm chuyện đứng đắn, lần này ta sẽ không so đo với ngươi, còn có lần sau, ta trực tiếp mang dao băm vằm tên đằng đồ tử người thành từng mảnh!”
Ngoài cửa sổ, Viên Trường Khanh che mu bàn tay, đối với cửa sổ đóng chặt kia nhìn chăm chăm hồi lầu, mãi đến khi San Nương tắt đèn, nghe động tĩnh có lẽ là đã lên giường rồi, hắn lúc này mới thở sâu một cái, sau đó quay người lại, thở dài với ánh trăng một hơi.
Cho đến lúc này, hắn mới có thời gian mà suy nghĩ cảm xúc không tên đang lớn dần trong lồng ngực. Cảm giác ê cẩm, căng đau, làm hắn vô cớ muốn cười, muốn nhảy lên.
Vì thế hắn nhịn không được, nhảy tại chỗ hai cái, nhảy lên nóc nhà, lại động đến vết thương dưới sườn suýt nữa thì ngã từ trên nóc nhà xuống.
Thập tam nhi này, xuống tay đủ tàn nhẫn!
Che lại vết thương, Viên Trường Khanh lại hít ngụm khí, nhưng đuôi mày đáy mắt đều là chứa đựng ý cười dịu dàng.
hắn cách khăn che mặt, sờ sờ cái mũi, đang nghĩ tìm một lý do hợp lý, lại thấy San Nương nghiêng đầu một bên, nhỏ giọng thì thầm: “Cũng đúng, Hầu Thuỵ gần đây rất ghét ngươi, có lẽ là không chịu giúp ngươi đâu” --- Nàng vậy mà lại giúp hắn nghĩ lý do.
“Có điều.” nàng đột nhiên mở to mắt hung hăng nhìn hắn “Lão gia hẳn là sẽ giúp ngươi, sao ngươi không tìm ông ấy?”
Viên Trường Khanh nhanh chóng động não, lại trong nhất thời không nghĩ ra được lý do nào cho phù hợp, liền lập tức ra vẻ thần bí, đưa tay chỉ chỉ hướng chính phòng.
Vì thế lại một lần nữa, San Nương lại chủ động giúp hắn có một lý do, gật đầu nói: “Cũng đúng, có phu nhân ở đó.”
Viên Trường Khánh nhịn không được lại đưa ta sờ khăn che mặt.
hắn đưa mắt nhìn nàng, lại không cẩn thận chạm phải ánh mắt của nàng, hắn muốn tránh né ánh mắt đó, nhưng lại cảm thấy nếu thật sự tránh ánh mắt đó có vẻ là hắnđang chột dạ, cho nên, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.
San Nương cũng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hai người cứ yên lặng nhìn nhau như vậy một hồi lâu, San Nương hết kiên nhẫn liền hất cằm nói “Còn có chuyện gì sao?”
Viên Trường Khanh ngẩn ra.
“Nhanh đi lấy thư lại đây đi!” San Nương nhíu mày nói. “Nhân lúc ta còn chưa ngủ, ngươi nhanh lấy thư đến đây, đỡ phải lúc ta khó khăn lắm mới ngủ được lại bị ngươi đánh thức.”
Viên Trường Khanh lại giật mình, lúc này “A” một tiếng, xoay người phi thân bay ra ngoài cửa sổ. Đứng ở ngoài cửa sổ, hắn lại có chút ngạc nhiên.
Thập tam nhi này….
Dưới ánh trăng, Viên Trường Khanh nghiêng đầu mỉm cười, sau đó vận khó nhẹnhàng bay lên nóc này.
hắn vừa mới nhảy khỏi cửa sổ, San Nương liền chân trần mà nhảy xuống giường chạy đến bên cửa sổ nhìn, cách cửa sổ cẩn thận nhìn động tĩnh của hắn.
Thấy hắn tựa như chim nhẹ nhàng bay lên nóc nhà, San Nương nhịn không được, kinh ngạc một phen. Tuy rằng Viên Trường Khanh xuất thân nhà tướng, nhưng vì tứ thúc của hắn luôn đề phòng hắn, không để hắn dính vào chuyện võ binh, cho nên nàng luôn cho là hắn có chút võ công bất quá cũng như mèo quào. Đây là lần đầu tiên nàng biết, thì ra hắn lại còn có chút tài năng, khó trách lại nữa đêm dám làm mộttên trộm cướp!
Trãi qua một hồi lăn lộn như vậy, khí huyết của San Nương cuối cùng cũng thông, xuống giường cũng không còn choáng. Nàng quay người về giường, đốt sáng đèn, lấy lá thư bên gối lên xem.
Lá thư cũng ngắn ngủn, thật ra chỉ là viết mấy câu. Trong thư Viên Trường Khanh nói, hắn bởi vì có chút việc riêng nên sẽ ở nơi này một thời gian, tạm thời không về Mai Sơn trấn, hỏi nàng có đồng ý giúp hắn giao thư cho Lâm Như Đình sư huynh hay không, nếu nàng đồng ý, ngày mai hắn sẽ tìm cơ hội đưa thư đến đây cho nàng.
Buông lá thư xuống, San Nương cười lạnh. Có thể thấy được, Viên Trường Khanh quả nhiên là không có làm chuyện trộm cắp, vừa rồi chỉ nói là đưa thư cho Lâm Như Đình, nhưng cũng không nói là chuyện gì.
Mà nàng, váng đầu mới tin lời hắn nói, nàng vừa mới định leo lên giường, bỗng nhiên lại cảm thấy lạnh lạnh. Mãi đến lúc này nàng mới nhận ra được, nàng nãy giờ là mặc áo ngủ mà nói chuyện cùng Viên Trường Khanh …
Nghĩ đến Viên Trường Khanh vậy mà cũng không than một tiếng, nhìn dáng vẻ này của nàng, San Nương liền một bụng tức giận, khí huyết mới điều hoà giờ lại đột ngột tăng lên.
Vì thế, khi Viên Trường Khanh cầm thư quay lại, liền chỉ thấy phòng ngủ của San Nương đã sáng đèn, nàng tựa như môn thần đứng ngay bên cửa sổ, thân ảnh của nàng chiếu vào giấy dán cửa trong suốt.
hắn lập tức hiểu, San Nương đây là không chào đón hắn lại vào nhà, hắn khẽ cong môi, lấy ngón tay gõ nhẹ cửa sổ hai cái.
San Nương ở cửa sổ đột nhiên đẩy cửa ra, không câu nào im lặng chìa tay ra phía hắn.
Viên Trường Khanh nhìn nàng, thấy nàng lúc này đã ăn mặc chỉnh tề, chỉ là bím tóc rũ trên vai vẫn còn xiêu xiêu vẹo vẹo, liền cố nhịn cười, lấy một lá thư từ trong ngực ra.
San Nương bĩu môi, nói nhỏ: “không phải nói, chỉ cần đưa một lá thư cho Lâm sư huynh thôi sao?”
Viên Trường Khanh liếc nàng một cái, liền đem lá thư trong đó nhét vào lá thư còn lại, sau đó đưa cho nàng.
San Nương nhìn hắn, mặt không vui vẻ gì mà nhận thư, xoay tay lại liền muốn đóng cửa, không nghĩ Viên Trường Khanh sẽ giữ lấy khung cửa sổ.
“Nàng không hỏi ta là chuyện gì sao?” Viên Trường Khanh hỏi.
“Ngươi có cần nói cho ta biết không?” San Nương hỏi lại.
Viên Trường Khanh ngẩn người, lắc đầu.
“Này thì không được!”
San Nương trừng mắt với hắn, xoay người muốn đóng cửa sổ, cánh tay chợt dừng lại. nàng nhìn hắn, lấy cằm mà chỉ về ngực phải của hắn “Bị thương nặng?”
Viên Trường Khanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, dừng một chút mới nói: “Còn may, chỉ là trầy chút da thịt.”
San Nương bị hắn nhìn trắng mắt, muốn đóng cửa, lại dừng tay, bĩu môi nhìn Viên Trường Khanh “Được rồi, ta thừa nhận là ta có chút tò mò. đã xảy ra chuyện gì?”
Viên Trường Khanh hơi mỉm cười “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, người nào đó làm trộm không đủ kinh nghiệm, bị người phát hiện. liền bị truy nã.”
“A…” San Nương lên tiếng phản ứng, Viên Trường Khanh này lại dùng miệng lưỡi nghịch ngợm trêu chọc mà trả lời nàng! Nàng đột nhiên ngẩn đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, làm cho Viên Trường Khanh không được tự nhiên, lấy tay trái vuốt mặt nói: “Sao vậy?”
Lúc này hắn đã tháo khăn che mặt, vẫn mặc y phục dạ hành không đổi.
“Ngươi thế mà cũng sẽ cười giỡn như vậy nói với ta.” San Nương nhìn hắn lại bĩu môi lần nữa, đưa tay muốn đóng cửa lại, đóng được một nửa, rồi lại đột ngột mở cửa ra, hỏi dò: “Ngươi đi trộm cái gì?”
Viên Trường Khanh khựng lại, vừa muốn trả lời, San Nương đã bĩu môi nói lẫy: “Bỏ đi, coi như ta chưa hỏi…”
“Chỉ là mấy quyển sổ sách mà thôi.” Viên Trường Khanh giữ cánh cửa sổ lại.
San Nương chớp mắt “Quyên góp?” Vừa dứt lời nàng liền khẳng định không có khả năng, vì thế không đợi hắn trả lời, liền hất tay nói “Đừng có nói với ta, ta không có hứng thú để biết.”
nói rồi, lại đưa mắt nhìn cánh tay luôn che ngực của hắn, lại bĩu môi nói: “không có kim cương cũng đừng lấy đồ sứ! rõ ràng là mệnh đại gia mà lại thích làm tên ăn trộm, bị thương cũng đáng…”
Nàng nói những lời này rõ ràng là không khách khí lại trào phúng, lại không biết lọt tai Viên Trường Khanh thế nào mà lại nghe ra được hai chữ “Quan tâm”. Vì thế hắn nhất thời không nhịn được, môi mỏng rõ ràng cong lên, đôi mắt ưng cũng tạo ra hình trăng non xinh đẹp--- Lại là nụ cười khó có được.
Đáng tiếc là, lúc này hắn đưa lưng về phía ánh trăng, cánh tay giữ lấy khung cửa sổ lại che hết nửa khuôn mặt của hắn, San Nương ở đó lại không thể nhìn được nụ cười tựa nắng xuân này của hắn: “… Bình thường nhìn ngươi cũng là người thông minh, sao những lúc quan trọng thế này lại không hiểu được cái gì gọi là ‘Chuyên nghiệp’….”
“không phải ta.” Viên Trường Khanh dịu dàng cắt lời nàng “Tên trộm kia không phải ta. Vốn là không cần ta ra tay, mà khi đó lại xảy ra chuyện cho nên ta sợ ảnh hưởng đến bước tiếp theo….”
nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại. hắn cho đến bây giờ cũng không phải là người thích nói chuyện tung tung, huống chi chuyện này đương nhiên là chuyện lớn cần giữ bí mật….
hắn ở đó đột nhiên im lặng, liền làm San Nương mẫn cảm nhìn hắn một cái, nhếch miệng cười nhạo một tiếng: “Hứ, ai muốn biết!” nói rồi, dùng tay nhéo mu bàn tay đang giữ khung cửa của hắn một cái, lại nhân lúc hắn bị đau buông tay, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.
Bên trong, Sang Nương xoay người sang chỗ khác, cũng không quay đầu lại nói “Thấy người làm chuyện đứng đắn, lần này ta sẽ không so đo với ngươi, còn có lần sau, ta trực tiếp mang dao băm vằm tên đằng đồ tử người thành từng mảnh!”
Ngoài cửa sổ, Viên Trường Khanh che mu bàn tay, đối với cửa sổ đóng chặt kia nhìn chăm chăm hồi lầu, mãi đến khi San Nương tắt đèn, nghe động tĩnh có lẽ là đã lên giường rồi, hắn lúc này mới thở sâu một cái, sau đó quay người lại, thở dài với ánh trăng một hơi.
Cho đến lúc này, hắn mới có thời gian mà suy nghĩ cảm xúc không tên đang lớn dần trong lồng ngực. Cảm giác ê cẩm, căng đau, làm hắn vô cớ muốn cười, muốn nhảy lên.
Vì thế hắn nhịn không được, nhảy tại chỗ hai cái, nhảy lên nóc nhà, lại động đến vết thương dưới sườn suýt nữa thì ngã từ trên nóc nhà xuống.
Thập tam nhi này, xuống tay đủ tàn nhẫn!
Che lại vết thương, Viên Trường Khanh lại hít ngụm khí, nhưng đuôi mày đáy mắt đều là chứa đựng ý cười dịu dàng.
Tác giả :
Trúc Tây