Phía Trên Môi Nàng
Chương 54
Mục Phỉ kinh ngạc nhìn Vưu Nhiên giống như chú chó nhỏ một bên hôn giữa tay cô, còn dùng gương mặt nóng bỏng cọ xát tay cô.
"Vưu Nhiên!"
Mục Phỉ chỉ là sửng sốt một chút, sau đó nháy mắt rút tay mình về.
Vưu Nhiên trong trạng thái ý thức mơ hồ cảm giác được phần cảm giác lạnh lẽo mình quyến luyến biến mất, lúc này nàng mới mở con ngươi, ý đồ lại lần nữa lại thu vào phần nhiệt độ kia.
Nàng nóng quá, nàng cần phải hạ nhiệt độ.
"Đại nhân......"
Thanh âm suy yếu lại mang theo âm sắc làm nũng từ trong miệng Vưu Nhiên khuynh ra tới, Mục Phỉ cúi đầu biểu tình phức tạp mà nhì phần tay vừa mới bị Vưu Nhiên hôn qua.
Tay cô, vẫn là lần đầu tiên bị loài người thân mật hon qua như thế, thậm chí còn dư lại một môi đụng vào quá mềm mại.
Trong lúc cô ngây người một lát, chú chó săn nhỏ người đầy nóng bức, cái trán bao trùm tế tế mật mật, lại lần nữa mềm mại mà nhào tới.
Mục Phỉ bổn có thể nhanh nhẹn tránh đi "Công kích" của tiểu gia hỏa này, nhưng quần áo đối phương kéo ở trên người, cứ như vậy mà kéo xuống, nếu bò trên mặt đất kia khẳng định là lại té ngã mà không nhẹ.
Cho nên vị nữ chủ nhân Mục Phỉ ngạo kiều lại có thói quen phi thường sạch này thế nhưng lại không có né tránh, mà là cứng rắn đón được tay "Đại hình chó săn" nhiệt tình mãnh phác kia.
Ngay từ đầu là cô muốn đem khoai lang phỏng tay Vưu Nhiên đỡ lấy, chẳng qua cái vật nhỏ này cũng không thỏa mãn chỉ đơn giản treo ở trên người Mục Phỉ như vậy.
Tựa hồ trên người Mục Phỉ mang theo thuốc độc trí mạng hấp dẫn thật sâu Vưu Nhiên tâm thức mơ hồ, nàng muốn tới gần đại nhân, gần chút nữa, mặc dù là thân thể dán sát nhưng đều cảm giác không đủ.
Nàng muốn hấp thụ càng nhiều càng nhiều lặng băng như vậy, nhiệt độ cơ thể lãnh tình mang theo mùi hoa.
"Đại nhân, ta......!Ta nóng quá."
Vưu Nhiên hô nhiệt khí, nhiệt độ cơ thể liên tục sốt cao, nàng cũng không biết dũng khí của mình ở đâu ra mà lớn như vậy nói ra đau khổ cùng kiều âm cho đại nhân lãnh ngạo nghe, trong lòng nàng không nghĩ như vậy, nàng biết chính mình đã làm không tốt, không nên, chính là nàng không có biện pháp khống chế loại hành vi "Phạm thượng" này của mình.
Đáng chết.
Mục Phỉ ôm lấy thân thể Vưu Nhiên lộ ở bên ngoài, lập tức đem đối phương bế lên trên giường.
Cả người Vưu Nhiên mềm mại tựa như vật nhỏ dễ đập vụn, làm cô không có cách nào để xuống nặng nề, chỉ có thể yên lặng thôi miên lòng mình muốn tâm bình khí hòa, không cần đem vật nhỏ làm cho cô bối rối đem ném văng ra.
"Vưu Nhiên, ngươi phát sốt, chuyện hiện tại ngươi cần làm chỉ có thể là ngủ một giấc, hảo hảo nghỉ ngơi." Mục Phỉ trấn an.
"Đại nhân......!Thực xin lỗi, Vưu Nhiên......!Vô dụng." Vưu Nhiên bị bắt nằm ở trên giường, nước mắt lưng tròng mà nhìn chăm chú Mục Phỉ nàng yêu nhất.
Mục Phỉ nhìn chăm chú nhìn đôi mắt Vưu Nhiên mang theo sương mù kia, mặc kệ qua bao nhiêu năm, bộ dáng Vưu Nhiên vẫn giống khi còn nhỏ, mang theo điểm ủy khuất, mang theo điểm cô hâm mộ linh động.
Cô nghĩ tới lúc trước mình chấp thuận Vưu Nhiên có thể ngẫu nhiên đối với cô lải nhải, cho dù là làm nũng, xem như phi thường đặc quyền.
"Nói cho ta, ngươi muốn khóc bao lâu." Mục Phỉ ngồi ở mép giường, nhìn xuống đứa nhỏ của cô, mở miệng hỏi.
Không có biện pháp, loại tình huống này, nếu cô còn hung dữ với tiểu chó săn này, thì không chừng khi cô đi rồi, thì đứa nhỏ này liền phải dùng nước mắt bao phủ toàn bộ dinh thự
Vưu Nhiên bị Mục Phỉ lạnh giọng hỏi như vậy, nàng tức khắc mạnh mẽ cắn miệng mình, ngăn bản thân khụt khịt ra tiếng, khiến cho đại nhân khó chịu.
"Ngô......"
Mục Phỉ nhìn bộ dáng nhỏ của Vưu Nhiên nhăn dúm lại như vậy, muốn cười nhạo một chút, nhưng làm thế nào cũng cười không ra.
Tuy rằng đã không có tiếng khóc, nhưng đối phương cũng quá ủy khuất.
"Tính, ngươi muốn khóc liền khóc đi, nhưng chỉ có thể trong đêm nay."
Mục Phỉ dùng tay đẩy đẩy tóc dài dính ở trán của Vưu Nhiên ra, rất nhỏ cưỡng bách nhìn cô, lúc này nhìn mới thuận mắt hơn một chút.
Vưu Nhiên thật cẩn thận mà cảm nhận cái chạm của đại nhân, chạm vào, sau đó hô hô nhiệt khí, đại nhân thật sự rất ôn như, cư nhiên có thể ôn nhu để chính mình tùy hứng như vậy.
"Đại nhân, ta có phải đang nằm mơ hay không?"
"......!Ta nghĩ không phải."
"Chính là Vưu Nhiên cảm thấy rất không chân thật, đại nhân vậy mà chủ động nguyện ý chạm vào ta, Vưu Nhiên thật sự vui vẻ......!Thật sự thật là vui lắm." Đôi mắt Vưu Nhiên nhìn thẳng tắp Mục Phỉ, nói lời dí dỏm.
Mục Phỉ sửng sốt một chút, cái tay đang đụng vào trán Vưu Nhiên tạm dừng, cô cũng đang nghi hoặc chính mình, lúc bình thường, cô ghét nhất là loại cảm giác dính nhớp này.
Vì thế cô lấy khăn lông của Đại Dì chuẩn kéo qua bên này, thay Vưu Nhiên xoa xoa cái trán, sau khi lau khô xong, tiếp tục chạm vào, lúc này mới yên tâm thoải mái.
Thật ra, cô chỉ là muốn biết, nhiệt độ cơ thể của tiểu gia hỏa có giảm xuống hay không thôi, không hơn.
"Đại nhân, Vưu Nhiên có thể tự làm, ngài không thể làm mấy chuyện này......" Vưu Nhiên giãy giụa suy nghĩ muốn đứng dậy, nàng lại không hy vọng Mục Phỉ đại nhân lau mặt cho mình, nàng như thế nào có thể đạt được thù vinh này, ít nhất bây giờ nàng đã thanh tỉnh hơn so với vừa rồi một ít, biết tôn ti hơn có khác.
Mục Phỉ nhìn vật nhỏ nằm ở trên giường, còn đang lải nhải, rõ ràng sinh bệnh thì nên nghỉ ngơi nhiều, làm sao vẫn nói nhiều như vậy?
"Ngươi đừng nói chuyện." Mục Phỉ khăn lông ướt dầm dề qua, lại thay một cái khác, trực tiếp ở trên mặt Vưu Nhiên, ra lệnh.
Vưu Nhiên đỏ mặt, hoàn toàn không cảm thấy đại nhân đối với mình hung ác, đôi mắt vẫn chặt chẽ nhìn chằm chằm Mục Phỉ, "Chính là, đại nhân"
"Ân? Còn nói nửa?" Ánh mắt lãnh ngạo của Mục Phỉ lãnh hướng vật nhỏ đầu còn nóng này.
Vưu Nhiên lập tức lắc đầu, sợ chọc Mục Phỉ đại nhân không cao hứng, sau đó nàng khẽ meo meo mà đem bàn tay ra bên ngoài chăn, hai tay nắm chặt đầu ngón tay của Mục Phỉ rũ ở bên mép giường.
"Đại nhân, ngài có thể không cần đi hay không."
Mục Phỉ khẽ nhíu mày nhìn tay Vưu Nhiên nắm lấy đầu ngón tay của mình, cuối cùng, cô không có rút ra, tùy ý để đối phương nắm.
"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
"Tốt, đại nhân."
Mục Phỉ vốn tưởng rằng rốt cuộc đã trấn an được Vưu Nhiên, vật nhỏ giống như khi bệnh sẽ thay đổi thật lớn, tuy rằng ngày thường cũng ngẫu nhiên có tình huống nhão nhão dính dính, nhưng không đến mức làm càn nhiều giống như bây giờ.
Qua mười phút ——
Hai mắt Vưu Nhiên vẫn cứ gắt gao mở thật lớn, chăm chú nhìn Mục Phỉ.
"Hán Thánh huấn luyện ngươi ngủ thì trợn tròn mắt?" Mục Phỉ tức giận lạnh giọng hỏi.
Sau đó Vưu Nhiên lập tức trả lời cô, "Đại nhân, ta là sợ ngài đi mất, lão sư nói thời gian của ta không còn nhiều lắm, có thể nhìn ngài nhiều hơn một chút, liền phải nhìn nhiều hơn."
Mục Phỉ nhìn hốc mắt Vưu Nhiên hồng hồng lên, hôm nay đối phương thật sự là khóc quá nhiều.
Khi cô đang do dự co nên nói cho vật nhỏ, Hán Thánh chỉ lừa nàng hay không, nhưng nghĩ lại, để tiểu gia hỏa nhớ chuyện này cho kỹ cũng khá tốt, phòng ngừa nàng về sau lại lén lút đi khắp nơi tìm mình.
Mục Phỉ cúi đầu, che giấu ý cười mất tự nhiên trên mặt, sau đó nhàn nhạt nói, "Cũng tốt."
Vưu Nhiên nghe xong cảm giác như được cho phép gắt gao nắm lấy tay Mục Phỉ, nàng thực vui vẻ khi khó có được Mục Phỉ đại nhân thuận ý, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn bi thương tràn đầy, bởi vì chính mình cũng sung sướng không được lâu, cho nên đại nhân mới đối với mình như thế.
Góc nhỏ trong đầu tràn đầy thương tình, nhưng vẫn cứ không chớp mắt mà ngóng nhìn gương mặt tuyệt mỹ của đại nhân dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Nàng rất muốn cùng đại nhân nói thêm mấy lời trong lòng nhưng thân thể cũng không thể chống đỡ để nàng tiếp tục dong dài.
Cho nên nàng chỉ yên lặng nhìn Mục Phỉ, thẳng đến khi thuốc bắt đầu có tác dụng lên thần kinh của nàng, rốt cuộc không chịu được buồn ngủ đánh úp, chậm rãi nhắm lại mắt, ngủ rồi.
Tiếng hít thở vững vàng
Xem ra Vưu Nhiên đã thật sự ngủ rồi.
Mục Phỉ ngồi ở mép giường rốt cuộc cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, bằng không, bị ánh mắt ngập nước lấp lánh nhìn chằm chằm mình như vậy, nhìn chung cũng cảm thấy có điểm thẹn thùng.
Vưu Nhiên luôn như vậy, có thể không chút nào cố kỵ biểu đạt "tình cảm sùng bái" đối với mình.
Chỉ là cảm giác sùng bái đi? Đại khái là vậy.
Mục Phỉ có điểm hoang mang, bởi vì ánh mắt đối phương quá mức chân thành tha thiết, cực kỳ nóng bỏng, giống như là muốn đem tim mình đào ra cho cô xem.
( Đại nhân, trong lòng ta tất cả đều là ngài.)
Mục Phỉ nghĩ đến loại hình ảnh kỳ quái quỷ dị xuất phát từ nội tâm, nếu là Vưu Nhiên, nói không chừng thật có thể làm ra được chuyện khủng bố này.
Nàng nhìn nữ hài an tĩnh nằm ở trên giường, gương mặt hồng nhuận, môi khẽ nhếch, cùng với đường cong của cần cổ trắng tinh lộ ra.
Như này ở trong mắt huyết tộc khác là đồ ăn có lực hấp dẫn phi thường, bức hoạ cuộn tròn.
Với cô......!
Cô không có định lực nói chính mình không có chút dục vọng hút máu, cho nên cô đơn giản đem mền che toàn thân của Vưu Nhiên lại, chỉ để lộ ra một cái đầu.
Trong lòng cô cũng bắt đầu nghĩ tới thông tin nhận được từ người thông báo.
—— động tĩnh lạ ở khu y sĩ.
Mục Phỉ rất muốn hút điếu thuốc, bình tĩnh lại tình trạng hiện tại một chút, không ngoài dự định nói, bề trên tới lúc đó nhất định muốn hẹn cô.
Thánh lễ đen cũng không phải là vật người nào cũng có thể giết chết.
Tuy rằng nàng chỉ là đi ngang khu y sĩ, nhưng thật là quá mức trùng hợp bị đụng phải động tĩnh lạ cấm kỵ đối với huyết tộc này.
Người bề trên kiêng kỵ nhất là mảnh đất của vị hoàng thất Thủy Tổ kia.
Mục Phỉ hơi hơi nhíu mày, trong lòng nghĩ kế tiếp sẽ lại nghênh đón loại chuyện gì nữa đây, lại nhìn đến Vưu Nhiên sinh bệnh, tâm tình càng thêm ủ dột.
Nàng chuẩn bị rút về tay, đi đến ban công giải sầu.
Chẳng qua, tay nàng lại bị tiểu gia hỏa này gắt gao mà nắm ở lòng bàn tay.
Cả trong lúc ngủ mơ cũng đều sợ hãi mình rời đi sao......!
Mục Phỉ nghĩ như vậy, ngạc nhiên mà nhìn cử chỉ theo bản năng của Vưu Nhiên, đành phải kéo qua một cái ghế dựa, ngồi ở mép giường, yên lặng làm bạn với tiểu chó săn sinh bệnh.
......!
Không biết qua bao lâu
Không khí càng lúc càng ảm đạm.
Xem ra nơi này tựa hồ đã lâm một hồi bão tuyết thật lâu.
Các người hầu khác trong dinh thự đều ở dưới lầu được Đại Dì phân phó, thu thập tạp vật ở trong sân.
Mà thứ khiến người làm vườn nhóm kinh dị chính là, biển hoa Hồng Tí Liên sau vườn vốn ngủ say đã lâu, lại đột nhiên ở dưới gió bão mãnh liệt nở rộ ra từng đóa màu kim hồng sắc thái yêu dã, chúng nó phảng phất là được một lực lượng mạnh mẽ nào đó tác động vào từ phương hướng kia tới liền nở rộ, toàn bộ hoa ngủ đông hướng về hướng kia, xán lạn mà mở ra đóa hoa.
Nhưng chuyện quỷ dị này cũng không bị Mục Phỉ đại nhân ở trên lầu thấy được, bởi vì giờ phút này cô đang có chút mệt mỏi mà ghé vào phía trên mép giường.
Tay cô còn bị vị nữ tử tóc bạc trên giường gắt gao nắm ở lòng bàn tay.
Theo một tiếng hít thở nhẹ nhàng
Trong nháy mắt nữ tử tóc bạc mở bừng mắt, đó là đôi mắt không có tròng trắng, trên mặt thình lình ẩn hiện các phù văn kim sắc quái dị.
Nàng chậm rãi đứng dậy, nhìn vị nữ chủ nhân xinh đẹp bên cạnh mình.
Trên mặt đối phương hiện bệnh trạng mà trắng nõn, bởi vì do nằm không thoải mái mà hơi hơi cau mày.
Vưu Nhiên thật là đau lòng, muốn vuốt phẳng giữa mày đối phương.
Nàng trong lúc ngủ mơ đều luôn cầu nguyện nàng đại nhân cũng có thể cùng nàng tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, bởi vì nàng không thể ích kỷ mà muốn Mục Phỉ cứ làm bạn bên người mình như vậy mà không nghỉ ngơi, mà cầu nguyện ngược lại có hiệu quả.
Mục Phỉ đại nhân tựa hồ ngủ thật sự sâu.
Vưu Nhiên hơi hơi câu khóe miệng lên, nhiệt độ cơ thể của nàng đã hạ về nhiệt độ bình thường, hẳn là hoàn toàn khôi phục.
Nàng hiện tại cũng biết được lão sư lừa mình, bao gồm đại nhân thân yêu của nàng cũng tự hồ giấu diếm không báo.
Làm chính mình khóc muốn khô nước mắt.
.
truyện đam mỹ
Nhưng đôi mắt toàn đen cũng không có sát khí làm cho người ta sợ hãi, mà là chứa nhợt nhạt ôn nhu.
Nàng biết trạng thái bây giờ của mình đã có chút khác, may mắn, đại nhân được nàng "Cầu nguyện" mà tiến vào cảnh giới giấc ngủ, một chốc một lát nữa cũng sẽ không tỉnh.
Bằng không nhìn đến bộ dáng hiện tại của mình, đại nhân có thể cảm thấy chính mình là loại kỳ dị hay không?
Vừa không là người, lại không giống với huyết tộc-- "Quái vật".
Chẳng qua, con quái vật này lại phi thường yêu vị đại nhân xinh đẹp này, có thể vì cô sinh, vì cô chết.
Vưu Nhiên vươn ngón tay thon dài, tiêm, móng tay vốn bén nhọn vô cùng, nhưng vì chạm vào mặt đại nhân, vẫn là cứng rắn lùi về một khoảng.
Nàng vô cùng quyến luyến mà nhìn chăm chú xuống lông mi, chóp mũi, dáng môi hoàn mỹ của đại nhân.
Sau đó dời về phía mười ngón tay đan chặt của hai nàng.
"Đại nhân, ngài vẫn luôn lo lắng cho ta sao?"
Thanh âm nàng thực nhẹ, lẩm bẩm, sau đó trong ánh mắt nở ra vô số đóa hoa nhỏ.
Ngay cả Hồng Tí Liên dưới bão gió ngoài của sổ cũng từ tâm tình của nàng, lay động nhảy múa.
Đột nhiên, một đạo tia chớp đánh vỡ yên lặng ngoài phòng, người đang ghé vào trên giường không vui mà nhăn lại, phát ra một cái đơn âm byte khó nhiễu.
Mặt Vưu Nhiên nhát mắt lạnh xuống, ngẩng đầu thay đổi ảnh mắt, trong khoảnh khắc, cửa sổ trong phòng cũng tự động đóng cửa, cùng với cửa phòng chính người khác có thể ra vào cũng đồng thời khóa lại.
Trong phòng lại lần nữa tiến vào trạng thái an tĩnh, không còn có tiếng vang lại sẽ quấy rầy đại nhân nàng đang nghỉ ngơi.
Vưu Nhiên chậm rãi đi về phía giường, vươn tay đem Mục Phỉ ôm trong lòng ngực, sau đó đặt ở trên giường mềm mại, các nàng chỉ là trao đổi vị trí.
Hiển nhiên, so với ở trên giường nũng nịu cố gắng nhìn đại nhân, nàng càng thích như vậy, khống chế quyền chủ động.
"Ngủ ngon, công chúa điện hạ của ta." Vưu Nhiên bám vào bên tai Mục Phỉ nhẹ giọng nói lại, khóe miệng vén lên một độ cung rất nhỏ, tiếp tục nhẹ giọng hỏi, "Muốn cùng nhau ngủ sao? Đại nhân."
Tuy rằng vào giờ phút này đại nhân trên giường sẽ không đáp lại nàng, nhưng Vưu Nhiên nghĩ đại nhân hẳn là cần chính mình ủ ấm, cho nên có điểm "Ngượng ngùng" mà chậm rãi chui vào trong chăn, sau đó tặng kèm một cái hôn dừng ở trên tai Mục Phỉ.
Trộm hôn đại nhân một chút, hẳn là sẽ không bị phát hiện..