Phía Sau Một Lời Thề
Chương 2
Bóng tối buông xuống, hai anh em nhà MacCoinnich, Duncan và Finlay, cho ngựa đi chậm lại. Phi nước đại trong đêm không bao giờ là khôn ngoan, đặc biệt là trong trường hợp người kỵ sĩ không biết gì về cảnh quan nơi này.
Những âm thanh huyên náo và tiếng cười nói ồn ào nương theo làn gió quyện vào màn đêm. Những ngọn đuốc cắm quanh khu trại chiếu sáng lấp loáng.
Hai anh em đi xuyên qua đám đông nhưng hầu như không một ai để ý đến. Nếu như ở nhà thế nào họ cũng lập tức thu hút được ánh mắt mọi người. Dân trong làng sẽ nhận ra họ ngay và mỉm cười chào kèm theo câu chúc an lành. Hai anh em sinh cách nhau gần hai năm và thường bị nhầm tưởng là sinh đôi.
Duncan ghìm cương dừng lại nơi được cho là chuồng ngựa. Một đứa con trai mặc chiếc áo thụng cũ kỹ rách bươm và quần ôm màu nâu bước ra để giúp đỡ.
Ngay lập tức Duncan chú ý đến đôi giày trượt của cậu bé. Anh đứng đực ra nhìn chúng chằm chằm. Fin hắng giọng mang tâm trí Duncan quay về thực tại, giúp anh nhớ lại lý do hai người có mặt nơi này.
Hai anh em xuống ngựa với cung cách rất thành thục của những kỹ sĩ dày dạn kinh nghiệm. Duncan thảy dây cương cho cậu bé, mặc định rằng cậu khắc biết phải làm gì. “Cho thêm yến mạch vào nhé, chú em. Hôm nay nó đi đường xa đấy.”
Con ngựa đen như hắc ín cao hơn hai mươi gang tay khiến cậu con trai đứng bên cạnh lùn tịt. Cậu đón lấy dây cương, con ngựa hí vang chạy vùng ra.
Cậu bé loạng choạng suýt ngã.
Duncan nắm chặt dây giúp ngựa bình tĩnh lại, “Yên nào, anh bạn.”
Cha đứa bé bước ra khi nghe tiếng Duncan, “Ồ, để tôi giúp cậu.” Ông tiến nhanh về phía trước, giằng dây cương ra khỏi nắm tay đứa con trai.
“Cha thật là! Sao cha bảo con được đón con ngựa kế tiếp.” Cậu bé khảy khảy vệt đất bám trên đôi giày Nikes.
“À, ừ… Cha sẽ để con đón con ngựa kế tiếp.”
“Nhưng cha bảo…”
“Hai con này to quá so với con, Travis à. Giờ thì vào lều đi.” Người cha chuyển sự chú ý sang Duncan và Fin.
“Chán quá đi!”, cậu bé hét tướng lên. Nó vùng vằng đi vào trong chuồng ngựa dựng tạm. “Chẳng hiểu nổi tại sao không cho con mang theo cái Gameboy[1] đó.”
[1] Máy tính dùng để chơi game.
“Xin lỗi. Tôi e là nó không hứng thú với mọi thứ ở đây.” Người đàn ông vuốt cổ ngựa và nhìn nó bằng ánh mắt không giấu nổi sửng sốt, “Wow! Hai con ngựa đẹp quá. Tôi không nghĩ là mình đã từng nhìn thấy chúng. Các cậu đến đây lần đầu à?”
Duncan thấy giọng của người đàn ông thật khó nghe. Rốt cuộc anh cũng lên tiếng, “Vâng. Ông vui lòng chỉ cho chúng tôi nơi có thể kiếm chút gì lót dạ.”
“Giọng cậu hay quá! Người Scotland phải không?”
“Aye[2]”
[2] Yes
Người đàn ông gật gù rồi quay sang hai con ngựa. “Đi qua lều Lệnh bà Gypsy, rồi quẹo trái. Các cậu sẽ thấy chỗ bán thức ăn.”
“Quẹo trái?, Duncan thử nói cụm từ đó.
“Đúng rồi. Sợi dây cương này đúng là xịn đó. Chắc tốn cả mớ tiền nhỉ.”
Duncan và Fin đưa mắt nhìn nhau. “Ông biết sẽ làm gì phải không?”
“Vâng. Tôi lo được.”
“Vậy thì tốt.” Fin nắm cánh tay anh trai kéo đi, buộc anh bỏ lại tài sản quý giá nhất của mình. “Nó không sao đâu mà. Nhanh đi thôi, muộn rồi.”
“Nếu anh không mải ngắm nghía “con ngựa sắt” nọ thì mình đâu có bị muộn thế này. Anh quên lần trước mình đến đây rồi sao?” Hai người bước những bước đi dứt khoát trong khi vẫn tiếp tục nói chuyện.
“Quên ư? Nay[3]. Nhưng chú phải thừa nhận là chúng rất tuyệt đúng không nào. Anh muốn được đi đôi giày đó một lần khi mình vẫn còn ở đây.”
[3] No
“Mình đâu có thời gian, anh biết điều đó mà.” Họ đi chậm lại khi ngang qua lều Lệnh bà Gypsy. Cả hai đứng cách nó một khoảng cách an toàn và nhìn chằm chằm hồi lâu. “Buổi phong danh trinh nữ Lễ hội đã tan mất rồi. Giờ thì công việc lần này lại càng khó khăn hơn.”
Duncan cười tặc lưỡi, “Anh không tin nổi lại nghe chú than vãn đấy. Lần vừa rồi là như thế nào? Ba hay bốn?”
“Thựa ra là hai, các trường hợp khác đều không phải.” Fin mỉm cười ranh mãnh, lãnh một cú đập vào lưng từ Duncan khi cả hai bước vào khu vực phục vụ thức ăn.
* * *
Ai mà ngờ được một bữa tối lại kéo dài đến thế chứ? Ngay khi món cuối được dùng xong, những chiếc bàn ăn biến mất và các nhạc công bắt đầu chơi.
Nhạc sôi động, và gần như khách khứa đều say túy lúy. Hiệu ứng đó tạo ra một sự kết hợp không thể ngờ, vì hầu như không một ai biết được thời trung cổ thì người ta khiêu vũ như thế nào.
Cassy, đã ngà ngà say, cố hết sức để trở thành linh hồn của bữa tiệc. Cô nàng nghiêng ngả bên người đàn ông này đến người đàn ông khác mời họ khiêu vũ. Ai nấy đều sốt sắng làm hài lòng cô. Khi một số trong bọn họ lôi Tara ra sàn nhảy, cô giằng ra và tìm chỗ tránh khỏi đám bạn mới của Cassy.
Có chút rượu ấm khiến Tara bớt căng thẳng khi cô đi lang thang quan sát mọi người. Cô cố tình không để mình sa vào bất kỳ cuộc nói chuyện nào. Những chất giọng hỗn tạp khiến cô không hiểu họ đang nói gì. Thêm vào đó rượu và tiếng ồn làm giọng nói trở nên méo mó và khó nghe.
Cũng khá nhiều ánh mắt tập trung vào cô, ngay cả khi không có Cassy bên cạnh. Có vài cái nhìn khiến cô chột dạ đưa mắt xuống chiếc đầm đang mặc để đảm bảo là không bị vấy bẩn hay dây ngực không bị lộ ra ngoài. Mãi đến khi người đàn ông thứ năm tiến lại gần cô mới nhận ra nguyên do.
“Chúng ta có gì đây nhỉ?”, anh ta nói giọng nhừa nhựa khi đưa tay sờ lên tóc cô. “Ừm… Lệnh bà Gypsy cho phép cô xõa tóc à.”
Đôi mắt lờ đờ vì rượu rà khắp chiều dài cơ thể cô và ngừng lại nơi ngực. Tara đột nhiên có cảm giác như mình đang mặc một chiếc T-shirt đầy mời mọc, “Tôi còn trinh đấy, cứ đến đây mà khai phá đi.”
Cảm thấy ghê tởm, cô quay ngoắt người đi khỏi gã đàn ông cợt nhả, tìm thấy một cây bút chì ai đó bỏ quên, cô nhanh chóng cuộn tóc thành búi trên đỉnh đầu.
Cô chú ý đến một góc yên tĩnh chưa có ai ngồi. Đã gần nửa đêm, là thời gian cô bảo Cassy quay lại chỗ. Chỉ cần chờ thêm chút nữa thôi, đêm nay sẽ kết thúc. Nào, cố lên.
Thay chỗ rượu bằng nước, Tara ngồi xuống, nhắm nghiền hai mắt, và đếm từng phút cho đến lúc có thể rời khỏi chỗ này.
* * *
Fin tiến lại gần anh trai cười cười.
“Tìm được cô nào chưa?”
“Aye, cũng đẹp nữa.” Fin uống cạn ly rượu. “Đừng đợi em nhé huynh trưởng.”
“Chú biết anh sẽ ở đâu mà. Đảm bảo là cô ấy phải đủ tuổi đấy nhé, Fin. Đừng để xảy ra rắc rối nào trong thời gian ở đây.”
“Úi dào. Anh quá lo rồi. Chúc may mắn nhé, anh trai. Có vẻ như lúc này quanh đây không có nhiều nhưng biết đâu ngày mai hứa hẹn hơn.”
Duncan dõi theo em trai cặp tay một cô gái đang rinh rích cười đi ra ngoài.
Mệt mỏi và muốn tìm sự yên tĩnh, Duncan chú ý một góc tối nơi anh có thể quan sát mọi người mà không bị ai đó đến bắt chuyện.
Bầu trời đã trở nên đen kịt, bóng tối bao trùm khắp nơi. Những kiện rơm có lớp vải bao ngoài xếp quanh phòng làm ghế ngồi. Những năm tháng rèn luyện nhắc anh không được quay lưng về phía đám đông. Anh lùi vào chỗ ngồi, hoàn toàn không biết rằng trên ghế đã có người.
Cởi áo choàng đặt sang một bên, Duncan buông người xuống kiện rơm, ngỡ sẽ cảm thấy được lớp rơm và vải, đâu ngờ lại bị giật mình khi ‘cái ghế’ cựa quậy bên dưới.
Rồi ‘cái ghế rơm’ quát ầm lên.
“Đồ chết tiệt.”
Duncan nhảy bật ra một bên, nghĩ chắc cái ghế đã có người ngồi. Anh xông tới đối tượng vừa mới chửi thề kia, đưa tay định rút gươm
Thở ra nhẹ nhõm khi trước mặt anh là một cô gái chứ không phải kẻ xấu, Duncan suýt nữa bật cười trước phản ứng của mình. Còn cô gái thì không tỏ vẻ gì là thích thú.
Cô giận dữ nhìn thẳng vào mắt anh. Mắt cô đổi màu trong tích tắc. anh nhận ra lỗi của mình khi tia nhìn của cô hướng xuống phía bàn tay anh đang đặt trên thanh gươm
“Gây chuyện như vậy chưa đủ hay sao hả?”, cô lại lầm bầm một tiếng chửi thề nữa.
Duncan đứng thẳng người,buông thõng bàn tay đang đặt lên thanh gươm. Chỉ là một cô gái thôi mà, anh nghĩ. Mái tóc đỏ đầy vẻ dữ dằn thật hợp với tính khí nóng nảy. Thật tiếc không phải là trinh nữ. Nếu không thì hẳn mình sẽ có cơ hội vui vẻ cùng cô ta một chuyến.
“Đồ phải gió.” Cô phát hiện một lỗ thủng trên chiếc đầm và đưa bàn tay lên. Nó đã vấy máu. “Ối!”
“Cô bị thương rồi.” Anh cầm lấy bàn tay cô, nhưng không thể tìm ra chỗ đang chảy máu, vì thế anh kéo cô ra phía ngọn đuốc đang cháy.
Cô gái khập khiễng đi theo anh, không ngớt chửi rủa suốt đoạn đường. Đến nơi cô nhấc hẳn gấu váy lên trên đầu gối.
Duncan không hiểu tại sao cô lại nhấc gấu váy lên tại một chốn đông đúc thế này cho đến khi anh nhận ra vết thương không nằm ở tay mà là ở đùi.
Da ở chỗ đó bị trầy xước nhưng không có gì nguy hiểm. Anh lập tức thấy nhẹ hết cả người. anh không bao giờ tấn công một phụ nữ bằng dao, và vẫn chưa chắc được tại sao chuyện này lại xảy ra.
“Anh đang cười gì đấy?”, cô gái nhấm nhẳng, “Không thấy tôi bị thương sao?”
“Chỉ là một vết xước thôi, có gì nữa đâu.”
“Thôi cái trò giả giọng ấy đi được không hả? Đã làm tôi bị thương, giờ lại còn diễn trò.” Cô chùi chùi chỗ xước cho đến khi nó hết rỉ máu, rồi buông gấu váy xuống. “Nơi gì mà toàn đồ biến thái.”
“Tôi không làm cô bị thương. Tôi chỉ ngồi lên cô thôi.”
“Anh ngồi lên tôi, còn tôi ngồi lên cái này.” Cô chìa ra con dao, cho anh thấy máu còn vương trên lưỡi.
Anh liếc nhìn lưỡi dao, chú ý đến vệt máu, rồi đến hoa văn chạm trổ trên đó. “Celtic?”
“Ừ, thì cái gã bán hàng bịp bợm bảo tôi thế.” Ánh mắt hai người giao nhau, và trong một thoáng cả hai khựng lại. Khi cô đưa mắt nhìn anh từ đầu đến chân, hai khóe môi cô hơi nhếch lên, nếu Duncan chớp mắt thì anh đã bỏ lỡ mất biểu hiện đó. Đứng cao hơn cô một chút, anh hơi ngả người ra sau và hai tay nắm lấy vạt áo choàng. Ánh mắt cô từ từ rê ngược lên rồi khựng lại nơi mái tóc dài đến vai của anh. Cô gái cắn môi dưới trước khi ánh mắt mình lại chạm vào ánh mắt anh lần nữa. Nét mặt đang dịu đi nhanh chóng trở về bực bội ban đầu.
Có giọng phụ nữ gọi ơi ới buộc cô gái trước mặt anh phải chú ý. “Phải gió, McAllister, cậu điếc hay sao đấy hả?”
“Cái gì?” Cô thôi để ý đến anh, quay sang cô bạn vừa gọi.
“Tớ hỏi, ‘Tại sao cậu lại buộc tóc lên thế kia?’”
“Vì tớ mệt mỏi với những cái nhìn đểu cáng rồi, Cassy.”
“Nhưng Lệnh bà Gypsy đã bảo cậu phải xõa tóc rồi cơ mà.”
Cassy rút phắt cây bút chì ra khỏi tóc cô bạn, một suối tóc nâu đỏ buông xuống đến lưng. Duncan nhanh chóng nhận ra hàm ý trong câu nói vừa rồi. Cùng lúc, miệng anh bỗng nhiên khô khốc.
“Tớ không quan tâm những gì bà ta nói.” Cô gái nhỏ giằng cây bút chì búi ngay tóc lên trở lại. Một lần nữa che giấu thực tế mình là một trinh nữ. “Tớ ngấy tận cổ mấy gã say nước dãi ròng ròng sán tới gần tớ rồi. Gớm chết đi được!”
Cassy loạng choạng. Cô gái tóc đỏ giữ bạn lại cho khỏi ngã bằng bàn tay còn rướm máu.
“Sao thế này?”, Cassy hỏi.
Duncan cảm thấy sức nặng của ánh nhìn chòng chọc khi cô bạn đưa mắt sang anh. Anh bước tới gần để phụ đỡ. Cassy ngay lập tức chú ý. “Ai đây?”
“Cái gã…”, cô gái đẩy ngực anh ra, cố giữ một khoảng cách nhất định giữa họ “… láu cá này không biết từ đâu xuất hiện ngồi lên tớ, khiến tớ đau không chịu nổi”.
“Tớ cam đoan là anh ta không cố ý làm cậu đau không chịu nổi đâu”, Cassy nháy mắt và liếm môi. Duncan nhướng một bên mày, dù đang trong tình thế không mấy sáng sủa anh vẫn thấy thích thú với ánh mắt của cô bạn. “Anh có muốn ngồi lên tôi không?”
“Này, thôi.. thôi nào… tớ nghĩ tối nay với cậu vậy là đủ rồi đấy.” Cô gái quàng một cánh tay quanh hông Cassy, “Còn tớ thì dứt khoát là quá đủ rồi.”
“A… sao thế được. Buổi tiệc mới bắt đầu thôi mà.” Cassy lại lảo đảo suýt nữa cả hai ngã bổ chửng.
“Mai cậu lại vui vẻ tiếp mà.”
Duncan bước tới hai bước đưa tay tỏ ý muốn giúp. Tâm trí anh nhanh chóng ‘khoanh vùng’ thông tin vừa thu được. Đây là cô trinh nữ Grainna đang để mắt tới. “Cô cần chút hỗ trợ đó, cô gái. Để tôi giúp một tay nhé.” Anh kéo Cassy ra khỏi tay cô.
Cô kéo lại, “Tôi không nghĩ vậy.”
“Cô bị thương mà”, anh nói, lại kéo, “Không nhớ sao?”
“Tôi không sao, chỉ là một vết xước thôi!” Cô nhại lại giọng của anh, “Không nhớ sao?”
“Aye, tôi nhớ”, anh nói với ánh mắt lấp lánh, “Để tôi giúp. Chúng tôi không muốn cô lại chảy máu”.
Cassy bắt đầu hơi tái đi. Cô nàng như một sợi dây thừng trong cuộc thi kéo co, chẳng ăn nhập gì nhiều với tình trạng ngà ngà say lúc này.
“Nghe đây, chàng trai. Tôi thấy đủ rồi đấy.” Tara trừng trừng nhìn anh. “Tôi đã có một ngày tồi tệ, và một buổi tối thậm chí còn đáng nhớ hơn. Giờ tôi chỉ muốn duy nhất một điều là được để yên. Vậy nên nếu anh không phiền thì để chúng tôi tự xoay sở lấy đi nhé.”
Anh cứng họng không biết phải nói gì đành buông cô bạn kia ra. Cassy suýt nữa thì ngã dúi, nhưng không hiểu sao gượng lại được.
Một tay quàng vai cô bạn, một tay túm váy để khỏi vấp, người con gái anh đang tìm kiếm bỏ đi.
Duncan chỉ còn nước dõi mắt trông theo.
* * *
Fin lững thững đi vào căn lều mà cậu và Duncan đã dựng lên lúc hơn hai giờ sáng nay. Huýt sáo một giai điệu và nở nụ cười tự mãn.
“Vẫn còn thức à?”, Fin hỏi.
“Aye.” Duncan đang nằm ngắm sao.
Fin nằm duỗi người trên túi ngủ, miệng vẫn còn huýt sáo.
“Đủ rồi đó Fin, chú khiến người ta để ý đấy.”
“Không ai quan tâm khi mình ở tít ngoài này đâu.” Cậu lôi cái túi ra, lấy một mẩu bánh mỳ ăn. “Và cũng không giống như ở nhà, anh Duncan ạ. Chẳng có bọn trộm nào trong rừng muốn đánh nhau hay xin của bố thí cả. Anh nghĩ đi, lý do gì mà đàn ông thời nay lại to xác và chậm chạp đến thế chứ?”
Duncan cũng công nhận. Dù vậy anh vẫn thấy mệt mỏi với giai điệu phát ra từ cái miệng chìa ra của Fin. Anh không nói gì, tiếp tục ngắm sao. Chí ít chúng cũng có vẻ giống ở nhà.
Sau một lúc im lặng Fin nhận thấy điều gì đó đang khiến anh mình kém vui bèn lên tiếng, “Này, anh có định nói em nghe chuyện gì khiến anh như đít phải bỏng không? Hay là cứ im im như thế suốt đêm nay luôn?”
“Anh đã thấy cô gái ấy.” Giọng Duncan nghiêm túc. Những lời anh vừa nói ra không cần phải giải thích mới rõ nghĩa.
“Và?”, Fin đợi anh mình kể cụ thể hơn. Nhưng khi nhận ra anh không nói gì thêm, Fin tự kết luận luôn. Tiếng cười sang sảng vọng lên tít mấy ngọn cây, làm bọn dế đang ca hát râm ran bỗng ngưng bặt. “Cô ta từ chối anh, đúng không.” Fin ôm bụng cười rũ rượi.
“Nay! Cô ấy không từ chối anh. Anh thậm chí còn chưa thử nữa mà”, Duncan nói điềm đạm.
“Vì cái quái gì mà anh không thử?”, Fin hỏi. “Cô ta xấu à?”
“Nay.”
“Chứ sao?”, Fin lấy thêm bánh mỳ bỏ vào miệng.
“Anh không nghĩ làm vậy sẽ có tác dụng với cô gái này.” Duncan bị giọng cười của em trai tra tấn khi anh kể lại mình đã gặp người con gái kia như thế nào.
Dứt cơn cười Fin quệt nước mắt nói, “Em không nghĩ anh còn có thể làm điều gì tệ hơn thế nữa. Chắc lần sau em phải ra tay thôi.”
Ý nghĩ em trai mình để mắt đến cô gái ấy khiến sống lưng Duncan căng cứng. Anh sẽ tìm lý do sau nhưng giờ anh chỉ đơn giản nói không.
“Vậy anh có kế hoạch gì để tiếp cận cô ta chưa?”
“Anh đang lên kế hoạch.”
“Em sẽ để mắt đến những cô gái khác.”
“Anh không nghĩ cần thiết phải như vậy.” Duncan phũi một chiếc lá rụng rơi xuống cánh tay mình. “Người bạn đi cùng gọi cô ấy là McAllister. Con dao cô ấy mang có hoa văn chạm trổ Celtic.” Anh nói nốt điều quan trọng nhất. “Cán có đính hổ phách.”
Bắt đầu nghiêm túc, Fin gạt bánh mỳ sang một bên, “Anh nghĩ Grainna biết cô ta không?”
Anh gật đầu, “Chính cô bạn đi cùng xác nhận điều đấy và sự thực đằng sau điều được xác nhận ấy.”
“Thế có nghĩa là cô ta sẽ bị theo dõi?”
“Aye, cô ta sẽ bị theo dõi.”
“Phải gió Duncan, ước gì anh em mình có khả năng nhìn thấy được. Làm sao biết mụ Grainna đó có phát hiện ra mình không đây?”
“Phải tin những gì cha nói. Nếu mình không bất tử thì chắc sẽ không bao giờ bước được một chân vào làng của Grainna mà mụ không hay biết. Ba ngày nữa mới đến Điểm chí. Còn khối thời gian để ve vãn cô trinh nữ Grainna đã chọn ra và khiến mụ ta phải mắc kẹt ở đây luôn.”
“Hy vọng là anh đúng”, Fin ngả người ra sau, nhắm mắt ngủ.
Duncan ngắm sao và hồi tưởng lại những gì cô gái nọ nói trong cuộc chạm trán chớp nhoáng giữa hai người. “Fin này?”
“Gì?”, cậu hỏi giọng ngái ngủ.
“Biến thái có nghĩa là gì?”, Duncan ước giá như mình đừng buột miệng hỏi vậy khi lãnh thêm một trận cười nữa từ em trai.
* * *
Có tiếng chuông réo trong tai khiến Tara bừng tỉnh hệt như chiếc đồng hồ báo thức. Mà không. Không phải chuông mà là tù và, và không phải trong tai cô mà ở bên ngoài căn lều.
Cassy cuộn người lại, lôi tấm chăn phủ kín đầu ngủ tiếp. Chắc chắn là cô nàng bị rượu đêm qua hành rồi, Tara nghĩ, rồi lờ đờ ra khỏi giường xem kè phá rối là ai.
Một người đàn ông, mặc chiếc sơ mi ngoại cỡ màu vàng cam cùng chiếc quần nâu, ngừng thổi tù và khi Tara thò đầu ra.
Giọng anh ta sang sảng, khiến ai nấy đứng gần đó đều phải chú ý, “Nghe đây, nghe đây!” Anh ta lôi ra cuộn giấy da cặp dưới nách và bắt đầu đọc.
“Lệnh bà Gwen tuyên bố trinh nữ Tara và người đi kèm Cassandra là khách danh dự trong suốt kì lễ hội này. Họ sẽ được ban tặng những đặc quyền đặc lợi như người trong hoàng gia. Từ giờ trở đi, tất cả đều phải cúi chào và kính trọng công nương của chúng ta.”
Người đàn ông dứt lời, cuộn mảnh giấy da lại trao cho Tara. Đám đông vỗ tay càng khiến thu hút nhiều sự chú ý hơn.
“Hay ho nhỉ”, Tara làu bàu.
Người đàn ông dợm bước, Tara kêu lớn, “Đợi đã! Đợi một phút.” Cô lui vào lều lay Cassy, rít lên, “Dậy đi.”
Cassy lầm bầm rồi cuộn người ngủ tiếp.
Tara giật tung tấm chăn ra khỏi cô bạn. “Dậy!”
Tara lại thò đầu ra ngoài để xem thử người đàn ông nọ còn đứng đó không. Đám đông mỗi lúc một tăng thêm. “Chỉ một phút nữa thôi.”
Cô giật mạnh chiếc váy đang mặc trên người và trừng trừng nhìn cô bạn. “Cậu đã đẩy tớ vào vụ này”, Tara gầm gừ qua kẽ răng.
“Đẩy cậy vào vụ gì?”, Cassy dụi mắt.
“Có một gã nào đó đứng ngoài kia thông báo bọn mình thuộc hoàng tộc hay gì gì đó. Dậy và xử lý vụ này đi.”
“Cái gì? Hoàng tộc á?”, mắt Cassy sáng lên. Cô tung chăn ra khỏi giường thò đầu ra ngoài. “Không thể nào”, cô reo lên vẻ hân hoan không giấu giếm. Cassy quáng quàng tròng chiếc đầm qua đầu. “Tuyệt vời. Sẽ rất tuyệt vời cho mà xem.”
“Tuyệt cái…”, Tara kịp dừng lại câu chửi thề và bước ra ngoài. Khi họ xuất hiện, cánh đàn ông cúi chào, phụ nữ nhún gối. “Ồ tuyệt quá.”
Cassy trượt chân ngã dúi vào người cô, nhìn đám đông và chắp hai bàn tay lại với nhau hệt một đứa trẻ sáu tuổi trong lễ sinh nhật của mình.
“Nghe này, quý ông”. Tara nói với người đàn ông ăn mặc kỳ quặc nọ.
“Thưa công nương.”
“Ừm, về chuyện đó…”, Tara đập vào tay cô bạn khi kéo cô nàng vào. “Chúng tôi không…”
“Vâng, chúng tôi đồng ý.”
“Không. Chúng tôi không đồng ý.”
Cassy quay Tara lại. “Vâng, chúng tôi đồng ý. Nào, Tara, chuyện này chỉ xảy ra một lần trong đời thôi. Có hại gì đâu chứ?”
“Xin thứ lỗi”, Tara nói và kéo Cassy vào lại lều.
* * *
Bên ngoài đám đông đang đợi. Người ta có thể nghe thấy hai cô gái đang cãi nhau trong lều. Những tiếng quát bực dọc nhưng cố kìm nén và cái đầu chốc chốc lại thò ra thụt vào khiến đám đông càng hiếu kỳ.
Sau vài phút, Cassy xuất hiện nở một nụ cười tươi rói, “Chúng tôi đồng ý.”
“Rất tốt. Hãy thu dọn đồ đạc cá nhân và trở lại lều của Lệnh bà Gwen trước bữa sáng. Ở đấy các cô sẽ được cho hay những việc cần làm.”
Vô cùng hớn hở, Cassy trở vào bên trong.
Đám đông cười rộ lên.
Những âm thanh huyên náo và tiếng cười nói ồn ào nương theo làn gió quyện vào màn đêm. Những ngọn đuốc cắm quanh khu trại chiếu sáng lấp loáng.
Hai anh em đi xuyên qua đám đông nhưng hầu như không một ai để ý đến. Nếu như ở nhà thế nào họ cũng lập tức thu hút được ánh mắt mọi người. Dân trong làng sẽ nhận ra họ ngay và mỉm cười chào kèm theo câu chúc an lành. Hai anh em sinh cách nhau gần hai năm và thường bị nhầm tưởng là sinh đôi.
Duncan ghìm cương dừng lại nơi được cho là chuồng ngựa. Một đứa con trai mặc chiếc áo thụng cũ kỹ rách bươm và quần ôm màu nâu bước ra để giúp đỡ.
Ngay lập tức Duncan chú ý đến đôi giày trượt của cậu bé. Anh đứng đực ra nhìn chúng chằm chằm. Fin hắng giọng mang tâm trí Duncan quay về thực tại, giúp anh nhớ lại lý do hai người có mặt nơi này.
Hai anh em xuống ngựa với cung cách rất thành thục của những kỹ sĩ dày dạn kinh nghiệm. Duncan thảy dây cương cho cậu bé, mặc định rằng cậu khắc biết phải làm gì. “Cho thêm yến mạch vào nhé, chú em. Hôm nay nó đi đường xa đấy.”
Con ngựa đen như hắc ín cao hơn hai mươi gang tay khiến cậu con trai đứng bên cạnh lùn tịt. Cậu đón lấy dây cương, con ngựa hí vang chạy vùng ra.
Cậu bé loạng choạng suýt ngã.
Duncan nắm chặt dây giúp ngựa bình tĩnh lại, “Yên nào, anh bạn.”
Cha đứa bé bước ra khi nghe tiếng Duncan, “Ồ, để tôi giúp cậu.” Ông tiến nhanh về phía trước, giằng dây cương ra khỏi nắm tay đứa con trai.
“Cha thật là! Sao cha bảo con được đón con ngựa kế tiếp.” Cậu bé khảy khảy vệt đất bám trên đôi giày Nikes.
“À, ừ… Cha sẽ để con đón con ngựa kế tiếp.”
“Nhưng cha bảo…”
“Hai con này to quá so với con, Travis à. Giờ thì vào lều đi.” Người cha chuyển sự chú ý sang Duncan và Fin.
“Chán quá đi!”, cậu bé hét tướng lên. Nó vùng vằng đi vào trong chuồng ngựa dựng tạm. “Chẳng hiểu nổi tại sao không cho con mang theo cái Gameboy[1] đó.”
[1] Máy tính dùng để chơi game.
“Xin lỗi. Tôi e là nó không hứng thú với mọi thứ ở đây.” Người đàn ông vuốt cổ ngựa và nhìn nó bằng ánh mắt không giấu nổi sửng sốt, “Wow! Hai con ngựa đẹp quá. Tôi không nghĩ là mình đã từng nhìn thấy chúng. Các cậu đến đây lần đầu à?”
Duncan thấy giọng của người đàn ông thật khó nghe. Rốt cuộc anh cũng lên tiếng, “Vâng. Ông vui lòng chỉ cho chúng tôi nơi có thể kiếm chút gì lót dạ.”
“Giọng cậu hay quá! Người Scotland phải không?”
“Aye[2]”
[2] Yes
Người đàn ông gật gù rồi quay sang hai con ngựa. “Đi qua lều Lệnh bà Gypsy, rồi quẹo trái. Các cậu sẽ thấy chỗ bán thức ăn.”
“Quẹo trái?, Duncan thử nói cụm từ đó.
“Đúng rồi. Sợi dây cương này đúng là xịn đó. Chắc tốn cả mớ tiền nhỉ.”
Duncan và Fin đưa mắt nhìn nhau. “Ông biết sẽ làm gì phải không?”
“Vâng. Tôi lo được.”
“Vậy thì tốt.” Fin nắm cánh tay anh trai kéo đi, buộc anh bỏ lại tài sản quý giá nhất của mình. “Nó không sao đâu mà. Nhanh đi thôi, muộn rồi.”
“Nếu anh không mải ngắm nghía “con ngựa sắt” nọ thì mình đâu có bị muộn thế này. Anh quên lần trước mình đến đây rồi sao?” Hai người bước những bước đi dứt khoát trong khi vẫn tiếp tục nói chuyện.
“Quên ư? Nay[3]. Nhưng chú phải thừa nhận là chúng rất tuyệt đúng không nào. Anh muốn được đi đôi giày đó một lần khi mình vẫn còn ở đây.”
[3] No
“Mình đâu có thời gian, anh biết điều đó mà.” Họ đi chậm lại khi ngang qua lều Lệnh bà Gypsy. Cả hai đứng cách nó một khoảng cách an toàn và nhìn chằm chằm hồi lâu. “Buổi phong danh trinh nữ Lễ hội đã tan mất rồi. Giờ thì công việc lần này lại càng khó khăn hơn.”
Duncan cười tặc lưỡi, “Anh không tin nổi lại nghe chú than vãn đấy. Lần vừa rồi là như thế nào? Ba hay bốn?”
“Thựa ra là hai, các trường hợp khác đều không phải.” Fin mỉm cười ranh mãnh, lãnh một cú đập vào lưng từ Duncan khi cả hai bước vào khu vực phục vụ thức ăn.
* * *
Ai mà ngờ được một bữa tối lại kéo dài đến thế chứ? Ngay khi món cuối được dùng xong, những chiếc bàn ăn biến mất và các nhạc công bắt đầu chơi.
Nhạc sôi động, và gần như khách khứa đều say túy lúy. Hiệu ứng đó tạo ra một sự kết hợp không thể ngờ, vì hầu như không một ai biết được thời trung cổ thì người ta khiêu vũ như thế nào.
Cassy, đã ngà ngà say, cố hết sức để trở thành linh hồn của bữa tiệc. Cô nàng nghiêng ngả bên người đàn ông này đến người đàn ông khác mời họ khiêu vũ. Ai nấy đều sốt sắng làm hài lòng cô. Khi một số trong bọn họ lôi Tara ra sàn nhảy, cô giằng ra và tìm chỗ tránh khỏi đám bạn mới của Cassy.
Có chút rượu ấm khiến Tara bớt căng thẳng khi cô đi lang thang quan sát mọi người. Cô cố tình không để mình sa vào bất kỳ cuộc nói chuyện nào. Những chất giọng hỗn tạp khiến cô không hiểu họ đang nói gì. Thêm vào đó rượu và tiếng ồn làm giọng nói trở nên méo mó và khó nghe.
Cũng khá nhiều ánh mắt tập trung vào cô, ngay cả khi không có Cassy bên cạnh. Có vài cái nhìn khiến cô chột dạ đưa mắt xuống chiếc đầm đang mặc để đảm bảo là không bị vấy bẩn hay dây ngực không bị lộ ra ngoài. Mãi đến khi người đàn ông thứ năm tiến lại gần cô mới nhận ra nguyên do.
“Chúng ta có gì đây nhỉ?”, anh ta nói giọng nhừa nhựa khi đưa tay sờ lên tóc cô. “Ừm… Lệnh bà Gypsy cho phép cô xõa tóc à.”
Đôi mắt lờ đờ vì rượu rà khắp chiều dài cơ thể cô và ngừng lại nơi ngực. Tara đột nhiên có cảm giác như mình đang mặc một chiếc T-shirt đầy mời mọc, “Tôi còn trinh đấy, cứ đến đây mà khai phá đi.”
Cảm thấy ghê tởm, cô quay ngoắt người đi khỏi gã đàn ông cợt nhả, tìm thấy một cây bút chì ai đó bỏ quên, cô nhanh chóng cuộn tóc thành búi trên đỉnh đầu.
Cô chú ý đến một góc yên tĩnh chưa có ai ngồi. Đã gần nửa đêm, là thời gian cô bảo Cassy quay lại chỗ. Chỉ cần chờ thêm chút nữa thôi, đêm nay sẽ kết thúc. Nào, cố lên.
Thay chỗ rượu bằng nước, Tara ngồi xuống, nhắm nghiền hai mắt, và đếm từng phút cho đến lúc có thể rời khỏi chỗ này.
* * *
Fin tiến lại gần anh trai cười cười.
“Tìm được cô nào chưa?”
“Aye, cũng đẹp nữa.” Fin uống cạn ly rượu. “Đừng đợi em nhé huynh trưởng.”
“Chú biết anh sẽ ở đâu mà. Đảm bảo là cô ấy phải đủ tuổi đấy nhé, Fin. Đừng để xảy ra rắc rối nào trong thời gian ở đây.”
“Úi dào. Anh quá lo rồi. Chúc may mắn nhé, anh trai. Có vẻ như lúc này quanh đây không có nhiều nhưng biết đâu ngày mai hứa hẹn hơn.”
Duncan dõi theo em trai cặp tay một cô gái đang rinh rích cười đi ra ngoài.
Mệt mỏi và muốn tìm sự yên tĩnh, Duncan chú ý một góc tối nơi anh có thể quan sát mọi người mà không bị ai đó đến bắt chuyện.
Bầu trời đã trở nên đen kịt, bóng tối bao trùm khắp nơi. Những kiện rơm có lớp vải bao ngoài xếp quanh phòng làm ghế ngồi. Những năm tháng rèn luyện nhắc anh không được quay lưng về phía đám đông. Anh lùi vào chỗ ngồi, hoàn toàn không biết rằng trên ghế đã có người.
Cởi áo choàng đặt sang một bên, Duncan buông người xuống kiện rơm, ngỡ sẽ cảm thấy được lớp rơm và vải, đâu ngờ lại bị giật mình khi ‘cái ghế’ cựa quậy bên dưới.
Rồi ‘cái ghế rơm’ quát ầm lên.
“Đồ chết tiệt.”
Duncan nhảy bật ra một bên, nghĩ chắc cái ghế đã có người ngồi. Anh xông tới đối tượng vừa mới chửi thề kia, đưa tay định rút gươm
Thở ra nhẹ nhõm khi trước mặt anh là một cô gái chứ không phải kẻ xấu, Duncan suýt nữa bật cười trước phản ứng của mình. Còn cô gái thì không tỏ vẻ gì là thích thú.
Cô giận dữ nhìn thẳng vào mắt anh. Mắt cô đổi màu trong tích tắc. anh nhận ra lỗi của mình khi tia nhìn của cô hướng xuống phía bàn tay anh đang đặt trên thanh gươm
“Gây chuyện như vậy chưa đủ hay sao hả?”, cô lại lầm bầm một tiếng chửi thề nữa.
Duncan đứng thẳng người,buông thõng bàn tay đang đặt lên thanh gươm. Chỉ là một cô gái thôi mà, anh nghĩ. Mái tóc đỏ đầy vẻ dữ dằn thật hợp với tính khí nóng nảy. Thật tiếc không phải là trinh nữ. Nếu không thì hẳn mình sẽ có cơ hội vui vẻ cùng cô ta một chuyến.
“Đồ phải gió.” Cô phát hiện một lỗ thủng trên chiếc đầm và đưa bàn tay lên. Nó đã vấy máu. “Ối!”
“Cô bị thương rồi.” Anh cầm lấy bàn tay cô, nhưng không thể tìm ra chỗ đang chảy máu, vì thế anh kéo cô ra phía ngọn đuốc đang cháy.
Cô gái khập khiễng đi theo anh, không ngớt chửi rủa suốt đoạn đường. Đến nơi cô nhấc hẳn gấu váy lên trên đầu gối.
Duncan không hiểu tại sao cô lại nhấc gấu váy lên tại một chốn đông đúc thế này cho đến khi anh nhận ra vết thương không nằm ở tay mà là ở đùi.
Da ở chỗ đó bị trầy xước nhưng không có gì nguy hiểm. Anh lập tức thấy nhẹ hết cả người. anh không bao giờ tấn công một phụ nữ bằng dao, và vẫn chưa chắc được tại sao chuyện này lại xảy ra.
“Anh đang cười gì đấy?”, cô gái nhấm nhẳng, “Không thấy tôi bị thương sao?”
“Chỉ là một vết xước thôi, có gì nữa đâu.”
“Thôi cái trò giả giọng ấy đi được không hả? Đã làm tôi bị thương, giờ lại còn diễn trò.” Cô chùi chùi chỗ xước cho đến khi nó hết rỉ máu, rồi buông gấu váy xuống. “Nơi gì mà toàn đồ biến thái.”
“Tôi không làm cô bị thương. Tôi chỉ ngồi lên cô thôi.”
“Anh ngồi lên tôi, còn tôi ngồi lên cái này.” Cô chìa ra con dao, cho anh thấy máu còn vương trên lưỡi.
Anh liếc nhìn lưỡi dao, chú ý đến vệt máu, rồi đến hoa văn chạm trổ trên đó. “Celtic?”
“Ừ, thì cái gã bán hàng bịp bợm bảo tôi thế.” Ánh mắt hai người giao nhau, và trong một thoáng cả hai khựng lại. Khi cô đưa mắt nhìn anh từ đầu đến chân, hai khóe môi cô hơi nhếch lên, nếu Duncan chớp mắt thì anh đã bỏ lỡ mất biểu hiện đó. Đứng cao hơn cô một chút, anh hơi ngả người ra sau và hai tay nắm lấy vạt áo choàng. Ánh mắt cô từ từ rê ngược lên rồi khựng lại nơi mái tóc dài đến vai của anh. Cô gái cắn môi dưới trước khi ánh mắt mình lại chạm vào ánh mắt anh lần nữa. Nét mặt đang dịu đi nhanh chóng trở về bực bội ban đầu.
Có giọng phụ nữ gọi ơi ới buộc cô gái trước mặt anh phải chú ý. “Phải gió, McAllister, cậu điếc hay sao đấy hả?”
“Cái gì?” Cô thôi để ý đến anh, quay sang cô bạn vừa gọi.
“Tớ hỏi, ‘Tại sao cậu lại buộc tóc lên thế kia?’”
“Vì tớ mệt mỏi với những cái nhìn đểu cáng rồi, Cassy.”
“Nhưng Lệnh bà Gypsy đã bảo cậu phải xõa tóc rồi cơ mà.”
Cassy rút phắt cây bút chì ra khỏi tóc cô bạn, một suối tóc nâu đỏ buông xuống đến lưng. Duncan nhanh chóng nhận ra hàm ý trong câu nói vừa rồi. Cùng lúc, miệng anh bỗng nhiên khô khốc.
“Tớ không quan tâm những gì bà ta nói.” Cô gái nhỏ giằng cây bút chì búi ngay tóc lên trở lại. Một lần nữa che giấu thực tế mình là một trinh nữ. “Tớ ngấy tận cổ mấy gã say nước dãi ròng ròng sán tới gần tớ rồi. Gớm chết đi được!”
Cassy loạng choạng. Cô gái tóc đỏ giữ bạn lại cho khỏi ngã bằng bàn tay còn rướm máu.
“Sao thế này?”, Cassy hỏi.
Duncan cảm thấy sức nặng của ánh nhìn chòng chọc khi cô bạn đưa mắt sang anh. Anh bước tới gần để phụ đỡ. Cassy ngay lập tức chú ý. “Ai đây?”
“Cái gã…”, cô gái đẩy ngực anh ra, cố giữ một khoảng cách nhất định giữa họ “… láu cá này không biết từ đâu xuất hiện ngồi lên tớ, khiến tớ đau không chịu nổi”.
“Tớ cam đoan là anh ta không cố ý làm cậu đau không chịu nổi đâu”, Cassy nháy mắt và liếm môi. Duncan nhướng một bên mày, dù đang trong tình thế không mấy sáng sủa anh vẫn thấy thích thú với ánh mắt của cô bạn. “Anh có muốn ngồi lên tôi không?”
“Này, thôi.. thôi nào… tớ nghĩ tối nay với cậu vậy là đủ rồi đấy.” Cô gái quàng một cánh tay quanh hông Cassy, “Còn tớ thì dứt khoát là quá đủ rồi.”
“A… sao thế được. Buổi tiệc mới bắt đầu thôi mà.” Cassy lại lảo đảo suýt nữa cả hai ngã bổ chửng.
“Mai cậu lại vui vẻ tiếp mà.”
Duncan bước tới hai bước đưa tay tỏ ý muốn giúp. Tâm trí anh nhanh chóng ‘khoanh vùng’ thông tin vừa thu được. Đây là cô trinh nữ Grainna đang để mắt tới. “Cô cần chút hỗ trợ đó, cô gái. Để tôi giúp một tay nhé.” Anh kéo Cassy ra khỏi tay cô.
Cô kéo lại, “Tôi không nghĩ vậy.”
“Cô bị thương mà”, anh nói, lại kéo, “Không nhớ sao?”
“Tôi không sao, chỉ là một vết xước thôi!” Cô nhại lại giọng của anh, “Không nhớ sao?”
“Aye, tôi nhớ”, anh nói với ánh mắt lấp lánh, “Để tôi giúp. Chúng tôi không muốn cô lại chảy máu”.
Cassy bắt đầu hơi tái đi. Cô nàng như một sợi dây thừng trong cuộc thi kéo co, chẳng ăn nhập gì nhiều với tình trạng ngà ngà say lúc này.
“Nghe đây, chàng trai. Tôi thấy đủ rồi đấy.” Tara trừng trừng nhìn anh. “Tôi đã có một ngày tồi tệ, và một buổi tối thậm chí còn đáng nhớ hơn. Giờ tôi chỉ muốn duy nhất một điều là được để yên. Vậy nên nếu anh không phiền thì để chúng tôi tự xoay sở lấy đi nhé.”
Anh cứng họng không biết phải nói gì đành buông cô bạn kia ra. Cassy suýt nữa thì ngã dúi, nhưng không hiểu sao gượng lại được.
Một tay quàng vai cô bạn, một tay túm váy để khỏi vấp, người con gái anh đang tìm kiếm bỏ đi.
Duncan chỉ còn nước dõi mắt trông theo.
* * *
Fin lững thững đi vào căn lều mà cậu và Duncan đã dựng lên lúc hơn hai giờ sáng nay. Huýt sáo một giai điệu và nở nụ cười tự mãn.
“Vẫn còn thức à?”, Fin hỏi.
“Aye.” Duncan đang nằm ngắm sao.
Fin nằm duỗi người trên túi ngủ, miệng vẫn còn huýt sáo.
“Đủ rồi đó Fin, chú khiến người ta để ý đấy.”
“Không ai quan tâm khi mình ở tít ngoài này đâu.” Cậu lôi cái túi ra, lấy một mẩu bánh mỳ ăn. “Và cũng không giống như ở nhà, anh Duncan ạ. Chẳng có bọn trộm nào trong rừng muốn đánh nhau hay xin của bố thí cả. Anh nghĩ đi, lý do gì mà đàn ông thời nay lại to xác và chậm chạp đến thế chứ?”
Duncan cũng công nhận. Dù vậy anh vẫn thấy mệt mỏi với giai điệu phát ra từ cái miệng chìa ra của Fin. Anh không nói gì, tiếp tục ngắm sao. Chí ít chúng cũng có vẻ giống ở nhà.
Sau một lúc im lặng Fin nhận thấy điều gì đó đang khiến anh mình kém vui bèn lên tiếng, “Này, anh có định nói em nghe chuyện gì khiến anh như đít phải bỏng không? Hay là cứ im im như thế suốt đêm nay luôn?”
“Anh đã thấy cô gái ấy.” Giọng Duncan nghiêm túc. Những lời anh vừa nói ra không cần phải giải thích mới rõ nghĩa.
“Và?”, Fin đợi anh mình kể cụ thể hơn. Nhưng khi nhận ra anh không nói gì thêm, Fin tự kết luận luôn. Tiếng cười sang sảng vọng lên tít mấy ngọn cây, làm bọn dế đang ca hát râm ran bỗng ngưng bặt. “Cô ta từ chối anh, đúng không.” Fin ôm bụng cười rũ rượi.
“Nay! Cô ấy không từ chối anh. Anh thậm chí còn chưa thử nữa mà”, Duncan nói điềm đạm.
“Vì cái quái gì mà anh không thử?”, Fin hỏi. “Cô ta xấu à?”
“Nay.”
“Chứ sao?”, Fin lấy thêm bánh mỳ bỏ vào miệng.
“Anh không nghĩ làm vậy sẽ có tác dụng với cô gái này.” Duncan bị giọng cười của em trai tra tấn khi anh kể lại mình đã gặp người con gái kia như thế nào.
Dứt cơn cười Fin quệt nước mắt nói, “Em không nghĩ anh còn có thể làm điều gì tệ hơn thế nữa. Chắc lần sau em phải ra tay thôi.”
Ý nghĩ em trai mình để mắt đến cô gái ấy khiến sống lưng Duncan căng cứng. Anh sẽ tìm lý do sau nhưng giờ anh chỉ đơn giản nói không.
“Vậy anh có kế hoạch gì để tiếp cận cô ta chưa?”
“Anh đang lên kế hoạch.”
“Em sẽ để mắt đến những cô gái khác.”
“Anh không nghĩ cần thiết phải như vậy.” Duncan phũi một chiếc lá rụng rơi xuống cánh tay mình. “Người bạn đi cùng gọi cô ấy là McAllister. Con dao cô ấy mang có hoa văn chạm trổ Celtic.” Anh nói nốt điều quan trọng nhất. “Cán có đính hổ phách.”
Bắt đầu nghiêm túc, Fin gạt bánh mỳ sang một bên, “Anh nghĩ Grainna biết cô ta không?”
Anh gật đầu, “Chính cô bạn đi cùng xác nhận điều đấy và sự thực đằng sau điều được xác nhận ấy.”
“Thế có nghĩa là cô ta sẽ bị theo dõi?”
“Aye, cô ta sẽ bị theo dõi.”
“Phải gió Duncan, ước gì anh em mình có khả năng nhìn thấy được. Làm sao biết mụ Grainna đó có phát hiện ra mình không đây?”
“Phải tin những gì cha nói. Nếu mình không bất tử thì chắc sẽ không bao giờ bước được một chân vào làng của Grainna mà mụ không hay biết. Ba ngày nữa mới đến Điểm chí. Còn khối thời gian để ve vãn cô trinh nữ Grainna đã chọn ra và khiến mụ ta phải mắc kẹt ở đây luôn.”
“Hy vọng là anh đúng”, Fin ngả người ra sau, nhắm mắt ngủ.
Duncan ngắm sao và hồi tưởng lại những gì cô gái nọ nói trong cuộc chạm trán chớp nhoáng giữa hai người. “Fin này?”
“Gì?”, cậu hỏi giọng ngái ngủ.
“Biến thái có nghĩa là gì?”, Duncan ước giá như mình đừng buột miệng hỏi vậy khi lãnh thêm một trận cười nữa từ em trai.
* * *
Có tiếng chuông réo trong tai khiến Tara bừng tỉnh hệt như chiếc đồng hồ báo thức. Mà không. Không phải chuông mà là tù và, và không phải trong tai cô mà ở bên ngoài căn lều.
Cassy cuộn người lại, lôi tấm chăn phủ kín đầu ngủ tiếp. Chắc chắn là cô nàng bị rượu đêm qua hành rồi, Tara nghĩ, rồi lờ đờ ra khỏi giường xem kè phá rối là ai.
Một người đàn ông, mặc chiếc sơ mi ngoại cỡ màu vàng cam cùng chiếc quần nâu, ngừng thổi tù và khi Tara thò đầu ra.
Giọng anh ta sang sảng, khiến ai nấy đứng gần đó đều phải chú ý, “Nghe đây, nghe đây!” Anh ta lôi ra cuộn giấy da cặp dưới nách và bắt đầu đọc.
“Lệnh bà Gwen tuyên bố trinh nữ Tara và người đi kèm Cassandra là khách danh dự trong suốt kì lễ hội này. Họ sẽ được ban tặng những đặc quyền đặc lợi như người trong hoàng gia. Từ giờ trở đi, tất cả đều phải cúi chào và kính trọng công nương của chúng ta.”
Người đàn ông dứt lời, cuộn mảnh giấy da lại trao cho Tara. Đám đông vỗ tay càng khiến thu hút nhiều sự chú ý hơn.
“Hay ho nhỉ”, Tara làu bàu.
Người đàn ông dợm bước, Tara kêu lớn, “Đợi đã! Đợi một phút.” Cô lui vào lều lay Cassy, rít lên, “Dậy đi.”
Cassy lầm bầm rồi cuộn người ngủ tiếp.
Tara giật tung tấm chăn ra khỏi cô bạn. “Dậy!”
Tara lại thò đầu ra ngoài để xem thử người đàn ông nọ còn đứng đó không. Đám đông mỗi lúc một tăng thêm. “Chỉ một phút nữa thôi.”
Cô giật mạnh chiếc váy đang mặc trên người và trừng trừng nhìn cô bạn. “Cậu đã đẩy tớ vào vụ này”, Tara gầm gừ qua kẽ răng.
“Đẩy cậy vào vụ gì?”, Cassy dụi mắt.
“Có một gã nào đó đứng ngoài kia thông báo bọn mình thuộc hoàng tộc hay gì gì đó. Dậy và xử lý vụ này đi.”
“Cái gì? Hoàng tộc á?”, mắt Cassy sáng lên. Cô tung chăn ra khỏi giường thò đầu ra ngoài. “Không thể nào”, cô reo lên vẻ hân hoan không giấu giếm. Cassy quáng quàng tròng chiếc đầm qua đầu. “Tuyệt vời. Sẽ rất tuyệt vời cho mà xem.”
“Tuyệt cái…”, Tara kịp dừng lại câu chửi thề và bước ra ngoài. Khi họ xuất hiện, cánh đàn ông cúi chào, phụ nữ nhún gối. “Ồ tuyệt quá.”
Cassy trượt chân ngã dúi vào người cô, nhìn đám đông và chắp hai bàn tay lại với nhau hệt một đứa trẻ sáu tuổi trong lễ sinh nhật của mình.
“Nghe này, quý ông”. Tara nói với người đàn ông ăn mặc kỳ quặc nọ.
“Thưa công nương.”
“Ừm, về chuyện đó…”, Tara đập vào tay cô bạn khi kéo cô nàng vào. “Chúng tôi không…”
“Vâng, chúng tôi đồng ý.”
“Không. Chúng tôi không đồng ý.”
Cassy quay Tara lại. “Vâng, chúng tôi đồng ý. Nào, Tara, chuyện này chỉ xảy ra một lần trong đời thôi. Có hại gì đâu chứ?”
“Xin thứ lỗi”, Tara nói và kéo Cassy vào lại lều.
* * *
Bên ngoài đám đông đang đợi. Người ta có thể nghe thấy hai cô gái đang cãi nhau trong lều. Những tiếng quát bực dọc nhưng cố kìm nén và cái đầu chốc chốc lại thò ra thụt vào khiến đám đông càng hiếu kỳ.
Sau vài phút, Cassy xuất hiện nở một nụ cười tươi rói, “Chúng tôi đồng ý.”
“Rất tốt. Hãy thu dọn đồ đạc cá nhân và trở lại lều của Lệnh bà Gwen trước bữa sáng. Ở đấy các cô sẽ được cho hay những việc cần làm.”
Vô cùng hớn hở, Cassy trở vào bên trong.
Đám đông cười rộ lên.
Tác giả :
Catherine Bybee