Phía Đông Thành Phố Nhỏ
Chương 14: Dưới ánh đèn đường
Người của Đầu Hói vẫn thủ ở đó đến buổi tối, ánh trăng trên trời tròn được một ít.
Giang Phi rướn qua hỏi Cố Dương: “Từ sáng tới giờ chưa ăn gì, em rán hai quả trứng gà, anh muốn ăn không?”
Cố Dương ném tàn thuốc “Mình em ăn đi. Anh đi ra ngoài một lúc.”
“Ra ngoài lúc này á?” Giang Phi sửng sốt.
“Ừ, ra ngoài đó nói chuyện đàng hoàng.”
Cửa lạch cạch một tiếng đã mở ra.
Mấy thằng nhóc ngồi ngoài cửa đờ người, đều không biết nên nói gì, bởi vì chúng hình như không ngờ tới cửa sẽ mở.
Cố Dương nhếch miệng, “Chúng mày chờ cũng mệt rồi chứ? Tao mở máy cho chúng mày chơi, chúng mày cử người đi tìm đại ca chúng mày, tao muốn nói chuyện với hắn.”
Quá nửa giờ đồng hồ, Đầu Hói ngậm một cây tăm khệnh khạng đi vào cửa hàng. Đầu Hói dường như không phô trương thanh thế như hồi sáng, mở miệng nói: “Thằng này khá, còn có gan mở cửa.”
“Tao mở cửa không phải là muốn đánh nhau mà muốn nói chuyện với mày. Mục đích của mày là gì? Sổ đỏ của nơi này? Hay là tiền?” Cố Dương vào thẳng vấn đề.
Đầu Hói nói “Là Tứ gia bảo tao đến. Nhưng nói thật cho mày biết, thật ra cái nhà này của mày căn bản ở ngay sát ranh giới, nhô ra một phân, thụt vào một phân, căn bản chỉ là chút thời gian tao nói một tiếng với Tứ gia. Tuy nhiên trên đời không có bữa cơm nào miễn phí.”
Cố Dương nhướn mày: “Mày muốn cái gì, cứ việc nói thẳng.”
Đầu Hói nói: “Đúng là thông minh. Nếu mày ra ngoài lăn lộn, nói không chừng có thể làm chân xách dép cho tao đấy.”
Cố Dương hừ nhẹ một tiếng.
Đầu Hói cười sằng sặc “Tao quên mất. Bố mày trước kia cũng rất có năng lực đó nha, đến khi già thì sao, còn không phải bị người ta chém chết.”
Cố Dương cau mày “Mày tới đây không phải chỉ để chế nhạo tao không thôi?”
Đầu Hói lại cười khan hai tiếng, liếc mắt nhìn về phía Giang Phi đang cúi đầu ngồi ở xa xa, “Đứa trẻ trong cửa hàng của mày trông cũng không tồi nhỉ. Mày giao người cho tao, tao sẽ bán cho mày một cái nhân tình.”
Đầu Hói thích chơi đùa với đàn ông. Cố Dương trước kia chỉ là nghe nói qua, không ngờ tới là sự thật.
Cố Dương không đáp lại, Đầu Hói xỉa răng, nói “Không phải mày tiếc đấy chứ?”
Cố Dương liếc hắn một cái “Mày cho rằng mọi người ai cũng giống như mày sao? Nó cùng lắm chỉ là tạp vụ trong cửa hàng, dùng nó để bảo vệ cửa hàng của tao, cuộc mua bán này rất đáng giá.”
“Nói là nói như vậy, tao có phần không chờ được đến lúc thưởng thức cọc tiền kia rồi.” Đầu Hói cười nói, ngón tay chạm vào chỗ khóa quần, ám chỉ rất rõ ràng.
Cố Dương lạnh lùng nói, “Mày cũng không muốn ở ngay chỗ này chứ, tao dẫn mày lên phòng trống trên tầng.”
Anh quay đầu, nói với Giang Phi “Giang Phi, em cũng lên đó đi.” Giang Phi không hề biết mình đã bị bán, đáp lại một tiếng, đi lên theo, vẻ mặt còn có chút mơ hồ.
Cố Dương mở cửa phòng ngủ thì rời đi luôn, lúc đóng cửa đi ra nhìn thấy Đầu Hói đẩy Giang Phi xuống giường. Viết trong ánh mắt Giang Phi chính là không thể tin được.
Cố Dương đi vào toilet, vặn vòi nước nóng, tay hướng vào trong nước. Cửa cách âm không tốt, có thể nghe được thanh âm rên rỉ giãy dụa. Tiếng cười của Đầu Hói nghe như kêu gọi người ta làm điều ác, Cố Dương không muốn nghĩ đến, liền nhắm mắt lại, hình như càng rối.
Đi ra từ toilet, Cố Dương vẩy vẩy nước trên tay, thình lình đẩy cửa phòng ngủ ra, cầm lấy chai bia rỗng ở góc tường, cho Đầu Hói một chai bia vào đầu. Choang một tiếng vang lên, cái chai rơi vỡ. Đầu Hói hét thảm một tiếng rồi ngã xuống đất. Cố Dương kéo Giang Phi đang hoảng hồn sợ hãi xuống nhà, đi ra từ cửa sau, bắt đầu chạy trốn. Phía sau có tiếng chửi của mấy kẻ đuổi theo.
Hoảng quá không kịp chọn đường. Cái thành phố này anh sống đã vài chục năm vậy mà hiện tại bắt đầu trở nên xa lạ. Một cái rồi lại một cái hẻm nhỏ, một cái rồi lại một cái ngã rẽ, chạy trốn dưới ánh đèn đường nhợt nhạt, không đủ điện áp, không biết nơi nào là điểm cuối, không biết nơi nào đã từng qua.
Tim đập thình thịch không ngừng. Không biết qua bao lâu, đằng sau đã không còn người truy đuổi.
“Không sao rồi.” Cố Dương quay lại nói với Giang Phi. Áo khoác của Giang Phi còn chưa kịp mặc xong, thở gấp. Cố Dương thấy tóc của Giang Phi dính vào thái dương, vươn tay bỏ sợi tóc đó ra. Dưới áng chiều hồng, môi của Giang Phi có chút ướt. Tay của Cố Dương di chuyển xuống, lần theo mặt Giang Phi, lòng bàn tay dán vào hai má cậu, chạy lâu như vậy, da mặt cậu ấy còn sót lại chút lạnh. Giang Phi không ngăn tay anh, cũng không hỏi ngọn nguồn việc đó, chỉ có hai mắt không chớp chăm chú nhìn anh, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Cố Dương đột nhiên cúi đầu hôn lên môi Giang Phi, có chút mềm, có chút ngọt. Tay của anh siết chặt thắt lưng Giang Phi, rất nhỏ, không phải mềm mại như đàn bà, lộ cả xương. Cố Dương cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn ôm lấy Giang Phi, chiếm lấy cậu, chiếm lấy cơ thể kia. Ở nơi đây, ngay tại con đường đổ nát này cuồng dại mà triền miên làm tình, để mặc dục vọng chiếm lĩnh tất cả ý thức. Thân thể thanh niên cọ xát hoà hợp, tìm lấy khoái cảm từ động tác nguyên thuỷ nhất này.
Sóng tình qua đi, Giang Phi chỉnh lại quần áo, bầu không khí có phần gượng gạo.
Cố Dương thở dài nhìn xuống mặt đất. Một khắc khi đóng cửa lại, anh rõ ràng cảm thấy được một loại không cam lòng, một loại chấp niệm. Thì ra chính mình cũng không biết, đã sớm ích kỉ coi Giang Phi là một phần của mình.
Giang Phi liếm liếm khóe miệng bị rách “Em biết anh không yêu em, anh chỉ là muốn làm tình mà thôi. Nhưng em không trách anh, ai bảo em là người đồng tính cơ chứ?”
“Nếu anh giao em cho người khác thì sao?” Cố Dương hỏi, anh cảm thấy cậu nhóc trước mặt thực sự rất khờ.
Giang Phi không trả lời.
Cố Dương đứng lên, đưa tay ra trước cậu, muốn kéo cậu đứng lên, “Chúng ta tìm chỗ nghỉ một đêm trước đã, nơi này có hơi lạnh, cẩn thận nhiễm lạnh.”
Giang Phi ngẩng đầu lên nhìn anh, mở miệng nói “Anh đi đi, em sẽ không đi theo anh nữa.” Giang Phi vẫn luôn ngoan hiền, tựa hồ chỉ có những lời này mới có chủ kiến của bản thân, trong ánh mắt lộ ra kiên định.
Tay của Cố Dương dừng ở giữa không trung, không biết có nên thu về không.
Giang Phi nói tiếp “Bởi vì anh căn bản không biết anh làm vậy với em là mang ý nghĩa gì. Anh căn bản không biết anh có yêu em không, chúng ta ở cùng nhau thì được cái gì? Rất nhiều chuyện anh đều hiểu, tại sao không chịu rõ ràng?”
Thiêu thân lao vào ánh đèn, lúc sáng lúc tối, vang lên tiếng va chạm, rơi xuống mấy vụn phấn. Hè đã có chút vị thu, mà trời đêm hoá ra đã tối vậy rồi.
Giang Phi rướn qua hỏi Cố Dương: “Từ sáng tới giờ chưa ăn gì, em rán hai quả trứng gà, anh muốn ăn không?”
Cố Dương ném tàn thuốc “Mình em ăn đi. Anh đi ra ngoài một lúc.”
“Ra ngoài lúc này á?” Giang Phi sửng sốt.
“Ừ, ra ngoài đó nói chuyện đàng hoàng.”
Cửa lạch cạch một tiếng đã mở ra.
Mấy thằng nhóc ngồi ngoài cửa đờ người, đều không biết nên nói gì, bởi vì chúng hình như không ngờ tới cửa sẽ mở.
Cố Dương nhếch miệng, “Chúng mày chờ cũng mệt rồi chứ? Tao mở máy cho chúng mày chơi, chúng mày cử người đi tìm đại ca chúng mày, tao muốn nói chuyện với hắn.”
Quá nửa giờ đồng hồ, Đầu Hói ngậm một cây tăm khệnh khạng đi vào cửa hàng. Đầu Hói dường như không phô trương thanh thế như hồi sáng, mở miệng nói: “Thằng này khá, còn có gan mở cửa.”
“Tao mở cửa không phải là muốn đánh nhau mà muốn nói chuyện với mày. Mục đích của mày là gì? Sổ đỏ của nơi này? Hay là tiền?” Cố Dương vào thẳng vấn đề.
Đầu Hói nói “Là Tứ gia bảo tao đến. Nhưng nói thật cho mày biết, thật ra cái nhà này của mày căn bản ở ngay sát ranh giới, nhô ra một phân, thụt vào một phân, căn bản chỉ là chút thời gian tao nói một tiếng với Tứ gia. Tuy nhiên trên đời không có bữa cơm nào miễn phí.”
Cố Dương nhướn mày: “Mày muốn cái gì, cứ việc nói thẳng.”
Đầu Hói nói: “Đúng là thông minh. Nếu mày ra ngoài lăn lộn, nói không chừng có thể làm chân xách dép cho tao đấy.”
Cố Dương hừ nhẹ một tiếng.
Đầu Hói cười sằng sặc “Tao quên mất. Bố mày trước kia cũng rất có năng lực đó nha, đến khi già thì sao, còn không phải bị người ta chém chết.”
Cố Dương cau mày “Mày tới đây không phải chỉ để chế nhạo tao không thôi?”
Đầu Hói lại cười khan hai tiếng, liếc mắt nhìn về phía Giang Phi đang cúi đầu ngồi ở xa xa, “Đứa trẻ trong cửa hàng của mày trông cũng không tồi nhỉ. Mày giao người cho tao, tao sẽ bán cho mày một cái nhân tình.”
Đầu Hói thích chơi đùa với đàn ông. Cố Dương trước kia chỉ là nghe nói qua, không ngờ tới là sự thật.
Cố Dương không đáp lại, Đầu Hói xỉa răng, nói “Không phải mày tiếc đấy chứ?”
Cố Dương liếc hắn một cái “Mày cho rằng mọi người ai cũng giống như mày sao? Nó cùng lắm chỉ là tạp vụ trong cửa hàng, dùng nó để bảo vệ cửa hàng của tao, cuộc mua bán này rất đáng giá.”
“Nói là nói như vậy, tao có phần không chờ được đến lúc thưởng thức cọc tiền kia rồi.” Đầu Hói cười nói, ngón tay chạm vào chỗ khóa quần, ám chỉ rất rõ ràng.
Cố Dương lạnh lùng nói, “Mày cũng không muốn ở ngay chỗ này chứ, tao dẫn mày lên phòng trống trên tầng.”
Anh quay đầu, nói với Giang Phi “Giang Phi, em cũng lên đó đi.” Giang Phi không hề biết mình đã bị bán, đáp lại một tiếng, đi lên theo, vẻ mặt còn có chút mơ hồ.
Cố Dương mở cửa phòng ngủ thì rời đi luôn, lúc đóng cửa đi ra nhìn thấy Đầu Hói đẩy Giang Phi xuống giường. Viết trong ánh mắt Giang Phi chính là không thể tin được.
Cố Dương đi vào toilet, vặn vòi nước nóng, tay hướng vào trong nước. Cửa cách âm không tốt, có thể nghe được thanh âm rên rỉ giãy dụa. Tiếng cười của Đầu Hói nghe như kêu gọi người ta làm điều ác, Cố Dương không muốn nghĩ đến, liền nhắm mắt lại, hình như càng rối.
Đi ra từ toilet, Cố Dương vẩy vẩy nước trên tay, thình lình đẩy cửa phòng ngủ ra, cầm lấy chai bia rỗng ở góc tường, cho Đầu Hói một chai bia vào đầu. Choang một tiếng vang lên, cái chai rơi vỡ. Đầu Hói hét thảm một tiếng rồi ngã xuống đất. Cố Dương kéo Giang Phi đang hoảng hồn sợ hãi xuống nhà, đi ra từ cửa sau, bắt đầu chạy trốn. Phía sau có tiếng chửi của mấy kẻ đuổi theo.
Hoảng quá không kịp chọn đường. Cái thành phố này anh sống đã vài chục năm vậy mà hiện tại bắt đầu trở nên xa lạ. Một cái rồi lại một cái hẻm nhỏ, một cái rồi lại một cái ngã rẽ, chạy trốn dưới ánh đèn đường nhợt nhạt, không đủ điện áp, không biết nơi nào là điểm cuối, không biết nơi nào đã từng qua.
Tim đập thình thịch không ngừng. Không biết qua bao lâu, đằng sau đã không còn người truy đuổi.
“Không sao rồi.” Cố Dương quay lại nói với Giang Phi. Áo khoác của Giang Phi còn chưa kịp mặc xong, thở gấp. Cố Dương thấy tóc của Giang Phi dính vào thái dương, vươn tay bỏ sợi tóc đó ra. Dưới áng chiều hồng, môi của Giang Phi có chút ướt. Tay của Cố Dương di chuyển xuống, lần theo mặt Giang Phi, lòng bàn tay dán vào hai má cậu, chạy lâu như vậy, da mặt cậu ấy còn sót lại chút lạnh. Giang Phi không ngăn tay anh, cũng không hỏi ngọn nguồn việc đó, chỉ có hai mắt không chớp chăm chú nhìn anh, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Cố Dương đột nhiên cúi đầu hôn lên môi Giang Phi, có chút mềm, có chút ngọt. Tay của anh siết chặt thắt lưng Giang Phi, rất nhỏ, không phải mềm mại như đàn bà, lộ cả xương. Cố Dương cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn ôm lấy Giang Phi, chiếm lấy cậu, chiếm lấy cơ thể kia. Ở nơi đây, ngay tại con đường đổ nát này cuồng dại mà triền miên làm tình, để mặc dục vọng chiếm lĩnh tất cả ý thức. Thân thể thanh niên cọ xát hoà hợp, tìm lấy khoái cảm từ động tác nguyên thuỷ nhất này.
Sóng tình qua đi, Giang Phi chỉnh lại quần áo, bầu không khí có phần gượng gạo.
Cố Dương thở dài nhìn xuống mặt đất. Một khắc khi đóng cửa lại, anh rõ ràng cảm thấy được một loại không cam lòng, một loại chấp niệm. Thì ra chính mình cũng không biết, đã sớm ích kỉ coi Giang Phi là một phần của mình.
Giang Phi liếm liếm khóe miệng bị rách “Em biết anh không yêu em, anh chỉ là muốn làm tình mà thôi. Nhưng em không trách anh, ai bảo em là người đồng tính cơ chứ?”
“Nếu anh giao em cho người khác thì sao?” Cố Dương hỏi, anh cảm thấy cậu nhóc trước mặt thực sự rất khờ.
Giang Phi không trả lời.
Cố Dương đứng lên, đưa tay ra trước cậu, muốn kéo cậu đứng lên, “Chúng ta tìm chỗ nghỉ một đêm trước đã, nơi này có hơi lạnh, cẩn thận nhiễm lạnh.”
Giang Phi ngẩng đầu lên nhìn anh, mở miệng nói “Anh đi đi, em sẽ không đi theo anh nữa.” Giang Phi vẫn luôn ngoan hiền, tựa hồ chỉ có những lời này mới có chủ kiến của bản thân, trong ánh mắt lộ ra kiên định.
Tay của Cố Dương dừng ở giữa không trung, không biết có nên thu về không.
Giang Phi nói tiếp “Bởi vì anh căn bản không biết anh làm vậy với em là mang ý nghĩa gì. Anh căn bản không biết anh có yêu em không, chúng ta ở cùng nhau thì được cái gì? Rất nhiều chuyện anh đều hiểu, tại sao không chịu rõ ràng?”
Thiêu thân lao vào ánh đèn, lúc sáng lúc tối, vang lên tiếng va chạm, rơi xuống mấy vụn phấn. Hè đã có chút vị thu, mà trời đêm hoá ra đã tối vậy rồi.
Tác giả :
Kiếm đoạn đào yêu