Phía Cuối Đôi Cánh
Chương 61: Mưa gió mịt mùng, em đến từ nơi đâu? (7)
Tang Chính Viễn nghe thấy thế thì rùng mình, nhìn vẻ nhíu mày căng thẳng thì xem như đã nghe lọt lời con trai nói, đang cân nhắc đến tính mạo hiểm khi đặt chân sang lĩnh vực nhiên liệu phản lực. Nhưng Tang Chất quá hiểu bố mình, một Tang Chính Viễn mà khó lắm mới kết thân được với nhà họ Hà, lại vì cho rằng nhà Tư Đồ tốt hơn nên chuyển sang muốn kết thông gia với nhà Tư Đồ, trước đó có lẽ còn suy tính xem làm thế nào để ngăn cản một Nam Đình không quyền không thế khỏi bước vào cửa nhà họ Tang, mà khi biết Nam Đình sắp thành con dâu của chủ tịch tập đoàn Tề Nhuận, e là trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Nói là khó chịu sợ vẫn không đủ, chính xác mà nói, phải là không chấp nhận nổi.
Quả nhiên, lúc Tang Chính Viễn hoàn hồn, ông ta liền giở trò chất vấn: “Chẳng phải Tư Đồ Nam với mày yêu nhau sao? Mẹ chồng nó đáng ra phải là mẹ mày chứ? Nó sắp thành con dâu nhà họ Tề từ khi nào đấy?”
Nhìn đi, đây chính là bố anh đấy, Tang Chất nói bằng giọng đanh thép hiếm thấy, “Sau khi nhà Tư Đồ phá sản, bố chẳng vẫn phản đối cô ấy, bài xích cô ấy đấy ư? Không phải bố cho rằng tôi cưới cô ấy chẳng đem lại lợi lộc gì cho nhà họ Tang nên vẫn giữ thái độ không đồng ý đấy sao?”
Tang Chính Viễn sao có thể chịu để con trai nói mình như vậy, nhưng chẳng cãi được gì, ông ta tức run người, giơ tay định đánh anh, “Có mỗi một đứa con gái mà cũng không xử lý được, còn rước phiền toái về cho nhà họ Tang, Tang Chất, mày giỏi thật.”
Vậy mà lại là anh rước phiền toái về cho nhà họ Tang! Tang Chất dở khóc dở cười, nhưng anh không cho rằng mình phải thừa nhận một phát tát này, thế nên, trước mặt ông bố không chịu nói lý lẽ, anh bỗng giơ tay, vững vàng tóm lấy tay Tang Chính Viễn, gần như là gằn từng chữ một: “Con trai bố lớn rồi, bố không đánh nổi đâu.”, sau đó hất bàn tay từ nhỏ đến lớn chẳng dắt anh được mấy lần ra, “Chuyện tôi có thể làm, nên làm, chỉ có thế thôi, bố nghe là cái tốt, nếu không tin, cứ cố khiêu chiến quyết tâm bảo vệ con dâu của chủ tịch Tề, tôi cũng không cản bố nữa.”
Trước khi rời nhà, Tang Chất nói với người mẹ trước giờ vẫn luôn yếu đuối: “Bị lợi ích hấp dẫn, sợ là ông ta khó mà quay đầu được. Thật ra con cũng không biết, lần này về có tác dụng gì không nữa, nhưng suy cho cùng thì con vẫn mang họ Tang, người ta đã thẳng thắn nói trước cho con biết là về nhắc ông ta cẩn thận rồi, con không làm gì được nữa. Con đã tìm hiểu rồi, chủ tịch Tề là một doanh nhân vô cùng chính trực, cũng cực kỳ quyết đoán, bà ấy sẽ không đối phó với nhà mình và nhà họ Hà như ngày xưa Hà Dũng gài bẫy nhà Tư Đồ đâu, cho nên, mẹ cũng không cần phải lo lắng quá, cứ bảo vệ tốt những thứ thuộc về mình là được.”
Mẹ Tang là kiểu người phụ nữ không có chí lớn, coi hôn nhân và gia đình là cả sinh mệnh, chỉ là, đã bao năm trôi qua, chồng và con trai bà vẫn như nước với lửa, hiện tại… Có lẽ cảm thấy “Viễn Dương” và sự huy hoàng của nhà họ Tang sắp đi đến hồi kết bởi bản tính hám lợi của chồng mình, cũng có thể là cảm thấy cuộc hôn nhân và cuộc đời mình sắp hết hy vọng, bà khóc nấc lên không thành tiếng.
Tang Chất ôm mẹ vào lòng, an ủi bà: “Không sao, còn có con mà.”
Đêm đó không có chuyến bay về thành phố G, Tang Chất đành phải ở lại thành phố A một đêm, có điều, mặc cho mẹ nài nỉ giữ lại, anh vẫn chọn ra ở khách sạn. Rõ ràng đã mệt mỏi rã rời, nhưng nằm trên giường rồi mà vẫn không ngủ nổi, anh xuống lầu mua một bao thuốc lá, sau đó ngồi trước cửa sổ, hút hết điếu này đến điếu khác. Anh là bác sĩ, quá hiểu tác hại của thuốc lá đối với sức khỏe, nhưng đêm nay, người đàn ông trước giờ không hút thuốc, lại hận không thể dùng nicotine tẩm độc chính mình.
Chuyến bay hôm sau quay về thành phố G cất cánh vào buổi chiều. Tang Chất ra sân bay từ sớm, như thể không muốn ở lại thành phố này thêm một phút nào nữa. Tới gần trưa, Thịnh Viễn Thời đến quầy thông tin của Nam Trình ở nhà ga sân bay để lấy tài liệu, trong lúc lơ đễnh ngẩng đầu, anh chợt thấy Tang Chất đang ngồi trong phòng chờ đọc tạp chí.
Thịnh Viễn Thời đi tới, ngồi ở phía đối diện anh, “Đi nhanh vậy?”, giọng điệu rất quen thuộc.
Hôm trước, khi gặp Nam Đình ở sân bay thành phố G, Tang Chất cũng nhìn thấy Thịnh Viễn Thời, nhưng không ngờ lại có thể gặp lại, anh đáp: “Không đi thì làm được gì, tôi cũng chẳng giúp được gì cả.”
Thịnh Viễn Thời để ý thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh, gần như có thể tưởng tượng ra anh khó chịu đến mức nào. Về nhà mà chẳng mấy vui vẻ gì, là chuyện mà một người được sinh ra trong gia đình hạnh phúc khó có thể hiểu được, “Xem ra bố anh vẫn rất quyết tâm.”
Tang Chất cười, chua xót mà lại đầy bất lực, “Có lúc tôi cũng thấy lạ, với cái tính nóng nảy đấy của ông ta, làm thế nào mà lại giữ được “Viễn Dương” đến tận hôm nay.”
“Vậy chứng tỏ, ông ấy cũng khá được đấy chứ.”, Thịnh Viễn Thời nhướng mày, “Có lẽ ông ấy chịu nghe lời khuyên của anh không chừng.”
Tang Chất đưa mắt nhìn anh rồi hỏi: “Nếu ông ta chịu nghe, cậu định làm thế nào?”
Thịnh Viễn Thời nở một nụ cười, nụ cười đó chứa đầy sự tự tin như đã có dự tính đầy đủ rồi, anh không tiếp tục đề tài này nữa mà hỏi: “Khi nào bắt đầu trị liệu?”
“Tôi lúc nào cũng được.”, Tang Chất cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, “Xem cậu thế nào.”
Thịnh Viễn Thời không có gì do dự, “Thế thì phải dựa vào lịch làm của cô ấy, bảo cô ấy nghỉ phép để trị liệu, sợ là không thể.”
Tang Chất không có ý kiến gì về việc này, tuy nhiên, anh phải nói trước: “Trị liệu cần đến chỗ tôi, không phải là bệnh viện, mà là nhà tôi.”, thấy Thịnh Viễn Thời đưa mắt nhìn mình, anh nói thêm: “Cậu có thể đến cùng, tuy trong lòng tôi chẳng hoan nghênh cậu.”
Thịnh Viễn Thời bật cười, “Tôi với anh như nhau cả thôi.”, sau đó lại bất ngờ cảm thán một câu, “Anh rộng lượng như này, tôi khâm phục đấy.”
Một Tang Chất trước giờ luôn ôn hòa thì nay lại không khách sáo bật lại anh một câu, “Chẳng phải cậu cũng nói, đừng thua đến mức không dậy nổi đấy sao?”
Thịnh Viễn Thời không để bụng, anh nhìn đồng hồ thấy cũng đến giờ ăn nên đứng dậy rồi mời, “Ăn trưa cùng không?”
Tang Chất từ chối: “Tôi sợ không tiêu nổi.”
Thịnh Viễn Thời không miễn cưỡng, anh chỉ nói: “Nếu đã chọn chuyến bay của Nam Trình rồi, có chuyện gì thì cứ nói, ngoài chuyện liên quan đến cô ấy là tôi phải có nguyên tắc rõ ràng, không thể nhường được, còn những cái khác, tôi cũng dễ nói chuyện lắm.”
Ánh mắt Tang Chất dừng trên huy hiệu bốn vạch của Thịnh Viễn Thời, anh nói bằng giọng chẳng chút cảm kích: “Giờ tôi đổi vé còn kịp không?”
Thịnh Viễn Thời cười, như đang khuyên một người bạn: “Đừng đổi, phiền phức.”
Tang Chất không đáp gì.
Bầu không khí như vậy, trong mắt người ngoài thì đâu giống như tình địch, nói họ là bạn thân, có khi cũng có người tin. Nhưng trong lòng hai người đàn ông đều hiểu, sau trận ẩu đả ở bệnh viện, và sau mấy ly rượu ở quán bar, cả hai đều nhẹ nhõm, vì kết quả thắng bại đã quá rõ ràng rồi.
Thịnh Viễn Thời đi làm việc của mình. Từ tối qua, Tang Chất vẫn chưa ăn gì, nói chuyện đôi ba câu với Thịnh Viễn Thời xong, anh bỗng thấy hơi đói. Anh đến một nhà hàng để ăn trưa, sau đó tranh thủ thời gian đi làm thủ tục đăng ký, trong lúc xếp hàng, anh nghe thấy một ông lão ở phía trước hỏi: “Giấy miễn trừ trách nhiệm là gì? Sao tôi phải điền vào cái này? Ai cũng phải điền à?”
Cô nhân viên đặt tờ giấy lên mặt quầy rồi giải thích: “Ông ơi, công ty có quy định, hành khách từ tám mươi tuổi trở lên thuộc trường hợp khách đặc biệt, cần có giấy miễn trừ trách nhiệm, nếu không sẽ không lên máy bay được ạ.”
Ông lão “à” một tiếng, có vẻ như đã hiểu, “Sợ tôi bị làm sao trên máy bay, rồi đổ trách nhiệm cho các cô chứ gì?”
Nhân viên quầy là một cô gái rất có trách nhiệm, cô ấy kiên nhẫn giải thích: “Ông ơi, khi bay ở trên trời, lượng oxy sẽ giảm xuống, áp suất không khí lại tương đối thấp, với lại trong hành trình khó tránh khỏi có lúc xóc nảy hoặc có tình huống đột ngột xảy ra, từ góc độ an toàn, công ty mới có yêu cầu này, mong ông hiểu cho ạ.”
Ông lão không nhanh không chậm nói: “Sức khỏe tôi tốt lắm, có cần chăm sóc đặc biệt gì đâu. Hay tại vì già rồi nên bị kỳ thị?”, tuy nói vậy, nhưng ông vẫn lấy kính ra đeo, cầm tờ giấy lên xem, “Nếu tôi không ký thì sẽ không cho tôi lên máy bay phải không?”
Nhân viên quầy vẫn bình tĩnh đáp, “Công ty có những quy định riêng, cháu phải tuân thủ ạ, nếu ông không điền vào tờ giấy này, thật sự cháu không thể làm thủ tục đăng ký cho ông được ạ. Nhưng ông yên tâm, nếu ông không muốn điền, mà lại nhất định phải đi thành phố G, cháu có thể mời cấp trên của cháu ra xem xem có hãng hàng không nào đồng ý nhận, thì cháu sẽ cố hết sức đổi vé giúp ông ạ.”
Có lẽ ông cụ cảm thấy phiền phức, ông lẩm bẩm, “Tự nhiên lại có cái quy định này, đúng là…”, rồi cầm lấy bút, bắt đầu điền vào tờ giấy, cuối cùng còn đưa cho nhân viên quầy xem, “Thế này đã được chưa?”
Cô nhân viên quầy thở phào, “Vâng ạ, đúng rồi ạ.”, còn không quên xác nhận, “Ông đọc hết các điều khoản trong này rồi chứ ạ?”
Ông lão tỏ ra sốt ruột, “Tôi ký tên rồi còn gì.”
Nhân viên quầy cất tờ miễn trừ trách nhiệm đi, bắt đầu soát ghế ngồi, “Ông ơi, ghế ở hàng hai cạnh cửa sổ được không ạ?”
Chắc là do khá hài lòng với vị trí đó, hoặc do chẳng bận tâm đến ghế ngồi, ông cụ thoải mái đáp: “Được.”
Nhân viên quầy in thẻ lên máy bay xong còn không quên dặn dò chu đáo, “Ông đi một mình, lúc lên máy bay có thể bảo với tiếp viên hàng không một tiếng, để cô ấy chăm sóc ông nhiều hơn ạ.”
Ông cụ nhận lấy thẻ lên máy bay rồi bảo, “Thôi, không phiền đến các cô cậu đâu, tôi già rồi, nhưng cũng không cần phải chăm sóc đặc biệt.”, vừa nói vừa rời đi.
Hành khách xếp phía sau vừa đưa chứng minh ra vừa ca thán: “Lâu thế không biết, phiền quá đi mất.”
Nhân viên quầy chỉ có thể xin lỗi, “Để chị đợi lâu rồi ạ.”
Tang Chất chỉ cười trừ trước tình huống này, sau đó, anh tới quầy đăng ký như bình thường, rồi đi qua cổng an ninh.
Vì thành phố G đổ mưa to, nên chuyến bay khởi hành muộn. Thịnh Viễn Thời làm cơ trưởng, sau khi tiếp nhận máy bay, anh gọi tiếp viên trưởng đến để lấy thông tin toàn bộ hành khách. Thật ra, anh chỉ cần nắm bắt thông tin về khách ở khoang hạng nhất thôi là được, nhưng từ khi anh được thăng cấp lên làm cơ trưởng, chỉ cần là chuyến bay do anh điều khiển, anh sẽ thông báo trước với bộ phận mặt đất để họ cung cấp thông tin hành khách cho đội bay. Nhiều năm duy trì thói quen này, cho tới khi trở thành trưởng đào tạo bay của Nam Trình, anh lại yêu cầu các cơ trưởng khác phải làm như vậy, mục đích là để cơ trưởng hiểu rõ về chuyến bay mình điều khiển.
Phát hiện trên chuyến bay lần này có một vị khách tám mươi tuổi, Thịnh Viễn Thời liền dặn tiếp viên trưởng, “Khoang hạng nhất không kín khách, nếu ông Lâm đồng ý, cho ông ấy chuyển lên đi, ngồi cho thoải mái.”
Tiếp viên trưởng nhìn về vị trí ông Lâm ngồi theo bản năng, “Vâng, Thịnh tổng.”
Thịnh Viễn Thời lại bảo: “Điều kiện thời tiết hôm nay hơi kém, trên đường đi sẽ rung xóc, chú ý một chút.”
Tiếp viên trưởng nhận lệnh, “Tôi sẽ chú ý nhiều hơn, Thịnh tổng yên tâm.”
Lúc này, Thịnh Viễn Thời mới xoay người đi vào khoang điều khiển.
Trong lúc xếp hàng chờ đợi, Thịnh Viễn Thời ngồi trong khoang điều khiển gửi tin nhắn cho Nam Đình, “Trời mưa, lại trễ chuyến.”
Chắc là Nam Đình đang ngồi ghế chỉ huy, không để điện thoại bên cạnh nên không trả lời được.
Thịnh Viễn Thời đợi một lát, rồi mới tắt điện thoại, nhắm chặt hai mắt lại, “Sao mắt phải tôi nháy ghê thế nhỉ?”
Tùng Lâm lơ đễnh nói: “Chắc là Nam Đình đang nhớ anh rồi.”
Thịnh Viễn Thời nhìn về phía anh ta với vẻ bất mãn, “Tên Nam Đình là để cậu gọi à?”
Tùng Lâm lập tức sửa lời, “Ý em là sư mẫu đang nhớ anh.”
Thịnh Viễn Thời xoa mắt, vẫn nháy, anh đành gọi điện cho tiếp viên trưởng, “Cho tôi một gói giấy.”
Tiếp viên trưởng nhanh chóng mang một tập báo giấy[1] vào.
Thịnh Viễn Thời nhíu mày, “Tôi xin báo à?”
Tiếp viên trưởng nói với vẻ đương nhiên: “Anh vừa gọi điện yêu cầu mà ạ?”
Thịnh Viễn Thời ngẩng đầu liếc cô ấy một cái, “Lấy cho tôi một gói giấy ăn.”
Lúc này tiếp viên trưởng mới ngớ ra, vội vàng chạy ra ngoài lấy giấy ăn đem vào. Trước khi đi, cô ấy còn không quên nháy mắt với Tùng Lâm, ý là: Sao không nói đỡ cho tôi?
Tùng Lâm nhịn cười, “Sư phụ, anh không phải sốt ruột đâu, chỉ là một cơn mưa thôi mà, cùng lắm là hạ cánh muộn hơn một tiếng, Nam… sư mẫu sẽ chờ anh.”
Trong lòng Thịnh Viễn Thời nghĩ: “Đương nhiên cô ấy sẽ chờ tôi rồi.”, nhưng ngoài miệng thì lại dặn: “Thông báo lại với đài quan sát đi.”
Từ khi Thịnh Viễn Thời thoát đời độc thân, nếu không phải là Nam Đình chỉ huy, anh cũng chẳng muốn phụ trách phần trao đổi thông tin, mà chuyển cho Tùng Lâm. Anh ta bảo: “Anh không bảo thì em cũng biết rồi, em đang chuẩn bị gọi lại một lần nữa đây.”
Thịnh Viễn Thời đưa tay đè lại mí mắt phải vẫn cứ giật liên hồi, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Nam Đình nằm mơ thấy máy bay của anh bị kẹt cánh tà sau, anh vội rà lại một lượt trong đầu các bước xử lý kẹt cánh tà sau, cuối cùng còn giở mục “Hạ cánh khi phanh khí động hoặc cánh tà sau bị kẹt” ra xem qua.
Tùng Lâm thông báo với đài quan sát xong, thấy anh đang đọc tài liệu thì hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Sư phụ, nội dung này anh thuộc làu làu rồi mà còn phải xem lại á?”
Thịnh Viễn Thời liếc anh ta một cái, “Sao tôi lại không biết mình siêu thế chứ?”, nói xong, anh liền ném quyển tài liệu cho anh ta và ra lệnh: “Đọc đi.”
Tùng Lâm nhăn nhó, “Đọc làm gì ạ?”
Thịnh Viễn Thời đè mí mắt giần giật lại, “Để nhớ cho kỹ.”
Sau bốn mươi phút, chuyến bay 1268 của Nam Trình rời thành phố A, bay đến thành phố G. Vì cùng ngày thời tiết trong cả nước đều không tốt, máy bay phải đi qua những vùng giông tố nhất định, thế nên gần như suốt hành trình đều thấy rung lắc. Điều kiện thời tiết như vậy, với phi công mà nói là cực kỳ bình thường, nhưng Thịnh Viễn Thời lại gọi điện cho tiếp viên trưởng, dặn dò cô ấy: “Để ý tình trạng của ông Lâm.”
Tiếp viên trưởng nói qua điện thoại: “Tôi vừa kiểm tra rồi, không có gì bất thường, vừa cất cánh là ngủ luôn, còn không động vào suất ăn, tôi đang định đợi đến lúc hạ cánh rồi hỏi xem ông ấy có muốn gói mang về hay không.”
Ngủ suốt? Thịnh Viễn Thời bỗng nghĩ ra điều gì đó, “Trên máy bay có một bác sĩ họ Tang, nếu tôi nhớ không nhầm thì anh ấy ngồi gần lối đi ở hàng thứ sáu, cô mời anh ấy lên ngồi cạnh ông Lâm, hỗ trợ chăm sóc.”
Tiếp viên trưởng cho rằng anh căng thẳng quá mức, nhưng lại không thể không tuân lệnh.
Trước đó Tang Chất đã biết cơ trưởng của chuyến bay này là Thịnh Viễn Thời, nên khi nghe tiếp viên trưởng nói: “Cơ trưởng nói anh là bác sĩ, nhờ anh giúp chúng tôi để ý đến một vị khách lớn tuổi với ạ.”, anh hiểu ngay ra là Thịnh Viễn Thời đang lo lắng điều gì.
Tang Chất đi tới ghế cạnh ông Lâm ở khoang hạng nhất, đúng lúc máy bay xóc nảy, anh hơi loạng choạng, lúc ngồi xuống liền đỡ cổ tay ông Lâm lên.
Ông Lâm không có chút phản ứng nào.
Sự nhạy cảm của bác sĩ khiến Tang Chất bất giác đặt ngón tay lên mạch của ông lão, mạch đập rất mỏng. Ngay lập tức, anh cất giọng gọi ông Lâm tỉnh lại, nhưng ông cụ không hề có phản ứng. Tang Chất không chút do dự bấm huyệt nhân trung của ông cụ, đồng thời gọi vị khách ngồi bên cạnh tới hỗ trợ, nhanh chóng ngả thẳng ghế ngồi của ông cụ ra để tiến hành sơ cứu. Tiếp viên trưởng cũng vội vàng chuyển khách ở khoang hạng nhất ra phía sau.
Nhận được thông báo của tiếp viên trưởng, rốt cuộc Thịnh Viễn Thời cũng hiểu vì sao trước khi cất cánh mắt phải mình lại nháy kinh khủng như vậy. Lúc này máy bay đang trong giai đoạn hạ độ cao, anh lập tức liên hệ với kiểm soát viên tiếp cận, “Tiếp cận thành phố G, Nam Trình 1268, trên máy bay có một vị khách đột ngột phát bệnh tim, xin được ưu tiên hạ cánh.”
Trên máy bay có người đổ bệnh đột ngột là một trong những tình huống khẩn cấp căn bản, kiểm soát viên tiếp cận nhanh chóng ra chỉ lệnh, “Nam Trình 1268, đã nhận được thông tin, hiện tại ra-đa chỉ dẫn bay thẳng năm cạnh, rẽ trái hướng 090, hạ độ cao xuống 1500m.”
Thịnh Viễn Thời nhanh chóng lặp lại, “Rẽ trái hướng 090, hạ độ cao 1500m, Nam Trình 1268.”
Kiểm soát viên tiếp cận chỉ huy cho các máy bay khác tránh đường, đồng thời gọi điện thông báo cho phòng kiểm soát tại đài quan sát để chuẩn bị liên lạc.
Lúc này Nam Đình đang ở sảnh chỉ huy chờ Thịnh Viễn Thời về, nhận được điện thoại của phòng kiểm soát tiếp cận, biết trên máy bay của anh có người đổ bệnh nặng, cô phối hợp cùng Đại Lâm sắp xếp vị trí hạ cánh, sau đó gọi cấp cứu, xong xuôi mới dùng kính viễn vọng nhìn ra bên ngoài.
Một chiếc máy bay từ hướng tây nam bay tới với tốc độ tối đa cho phép, ngay sau đó, trên sóng truyền vang lên giọng nói trầm thấp của Thịnh Viễn Thời, “Nam Trình hạ cánh ILS[2], nghe trung tâm chỉ huy.”
Dù Nam Đình nói nhanh, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh, cô ra chỉ lệnh, “Nam Trình 1268, điều chỉnh áp suất mặt nước biển 1010, tiếp tục tiếp cận đến số 07.”, chờ anh nhắc lại xong, cô nói: “Nam Trình 1268, đã chuẩn bị cho anh vị trí gần nhất 306, đơn vị cấp cứu cũng đã đến.”, sau đó lại hỏi: “Có tiện cung cấp thêm thông tin về tình trạng của bệnh nhân không?”, nếu gặp phải ca bệnh đặc thù, cần phải thông báo nhanh chóng với phía cấp cứu.
Kênh sóng yên tĩnh trong giây lát, sau đó, Nam Đình nghe thấy Thịnh Viễn Thời nói: “Không còn dấu hiệu sống nào nữa.”
Các kiểm soát viên cùng kênh sóng nghe vậy đều giật mình, cả sảnh chỉ huy rơi vào bầu không khí yên lặng chưa từng có.
Ứng Tử Minh đứng dậy, bước nhanh tới phía sau Nam Đình, đưa tay đè bả vai cô lại. Lúc này, tâm trạng của đội bay đang cực kỳ căng thẳng, áp lực trong lòng mỗi người đều rất lớn, nhất là cơ trưởng, phản ứng của Nam Đình sẽ có thể gây nên ảnh hưởng cho Thịnh Viễn Thời.
Nam Đình hiểu, cô hít sâu một hơi, dùng giọng nói bình tĩnh gọi một tiếng trên kênh sóng, “Thịnh Viễn Thời.”
Trên máy bay, Thịnh Viễn Thời im lặng một giây, “Nam Trình 1268 xin được hạ cánh ngược hướng.”
Hạ cánh ngược hướng là để tiết kiệm thời gian, Nam Đình xác nhận yếu tố gió đạt tiêu chuẩn nên trả lời anh, “Có thể hạ cánh ngược hướng.”
Các kiểm soát viên trên đài quan sát đều đổ ánh mắt về phía đường băng, họ nhìn thấy chiếc A320 mang biểu tượng “Trung Nam Nam Trình” hoàn thành một cú hạ cánh ngược hướng đẹp mắt, vững vàng tiếp đất.
Nam Đình tiếp tục ra chỉ lệnh, “Nam Trình lăn theo xe dẫn đường, dừng tại vị trí 306.”
Thịnh Viễn Thời bình tĩnh trả lời: “Xác nhận.”
Quả nhiên, lúc Tang Chính Viễn hoàn hồn, ông ta liền giở trò chất vấn: “Chẳng phải Tư Đồ Nam với mày yêu nhau sao? Mẹ chồng nó đáng ra phải là mẹ mày chứ? Nó sắp thành con dâu nhà họ Tề từ khi nào đấy?”
Nhìn đi, đây chính là bố anh đấy, Tang Chất nói bằng giọng đanh thép hiếm thấy, “Sau khi nhà Tư Đồ phá sản, bố chẳng vẫn phản đối cô ấy, bài xích cô ấy đấy ư? Không phải bố cho rằng tôi cưới cô ấy chẳng đem lại lợi lộc gì cho nhà họ Tang nên vẫn giữ thái độ không đồng ý đấy sao?”
Tang Chính Viễn sao có thể chịu để con trai nói mình như vậy, nhưng chẳng cãi được gì, ông ta tức run người, giơ tay định đánh anh, “Có mỗi một đứa con gái mà cũng không xử lý được, còn rước phiền toái về cho nhà họ Tang, Tang Chất, mày giỏi thật.”
Vậy mà lại là anh rước phiền toái về cho nhà họ Tang! Tang Chất dở khóc dở cười, nhưng anh không cho rằng mình phải thừa nhận một phát tát này, thế nên, trước mặt ông bố không chịu nói lý lẽ, anh bỗng giơ tay, vững vàng tóm lấy tay Tang Chính Viễn, gần như là gằn từng chữ một: “Con trai bố lớn rồi, bố không đánh nổi đâu.”, sau đó hất bàn tay từ nhỏ đến lớn chẳng dắt anh được mấy lần ra, “Chuyện tôi có thể làm, nên làm, chỉ có thế thôi, bố nghe là cái tốt, nếu không tin, cứ cố khiêu chiến quyết tâm bảo vệ con dâu của chủ tịch Tề, tôi cũng không cản bố nữa.”
Trước khi rời nhà, Tang Chất nói với người mẹ trước giờ vẫn luôn yếu đuối: “Bị lợi ích hấp dẫn, sợ là ông ta khó mà quay đầu được. Thật ra con cũng không biết, lần này về có tác dụng gì không nữa, nhưng suy cho cùng thì con vẫn mang họ Tang, người ta đã thẳng thắn nói trước cho con biết là về nhắc ông ta cẩn thận rồi, con không làm gì được nữa. Con đã tìm hiểu rồi, chủ tịch Tề là một doanh nhân vô cùng chính trực, cũng cực kỳ quyết đoán, bà ấy sẽ không đối phó với nhà mình và nhà họ Hà như ngày xưa Hà Dũng gài bẫy nhà Tư Đồ đâu, cho nên, mẹ cũng không cần phải lo lắng quá, cứ bảo vệ tốt những thứ thuộc về mình là được.”
Mẹ Tang là kiểu người phụ nữ không có chí lớn, coi hôn nhân và gia đình là cả sinh mệnh, chỉ là, đã bao năm trôi qua, chồng và con trai bà vẫn như nước với lửa, hiện tại… Có lẽ cảm thấy “Viễn Dương” và sự huy hoàng của nhà họ Tang sắp đi đến hồi kết bởi bản tính hám lợi của chồng mình, cũng có thể là cảm thấy cuộc hôn nhân và cuộc đời mình sắp hết hy vọng, bà khóc nấc lên không thành tiếng.
Tang Chất ôm mẹ vào lòng, an ủi bà: “Không sao, còn có con mà.”
Đêm đó không có chuyến bay về thành phố G, Tang Chất đành phải ở lại thành phố A một đêm, có điều, mặc cho mẹ nài nỉ giữ lại, anh vẫn chọn ra ở khách sạn. Rõ ràng đã mệt mỏi rã rời, nhưng nằm trên giường rồi mà vẫn không ngủ nổi, anh xuống lầu mua một bao thuốc lá, sau đó ngồi trước cửa sổ, hút hết điếu này đến điếu khác. Anh là bác sĩ, quá hiểu tác hại của thuốc lá đối với sức khỏe, nhưng đêm nay, người đàn ông trước giờ không hút thuốc, lại hận không thể dùng nicotine tẩm độc chính mình.
Chuyến bay hôm sau quay về thành phố G cất cánh vào buổi chiều. Tang Chất ra sân bay từ sớm, như thể không muốn ở lại thành phố này thêm một phút nào nữa. Tới gần trưa, Thịnh Viễn Thời đến quầy thông tin của Nam Trình ở nhà ga sân bay để lấy tài liệu, trong lúc lơ đễnh ngẩng đầu, anh chợt thấy Tang Chất đang ngồi trong phòng chờ đọc tạp chí.
Thịnh Viễn Thời đi tới, ngồi ở phía đối diện anh, “Đi nhanh vậy?”, giọng điệu rất quen thuộc.
Hôm trước, khi gặp Nam Đình ở sân bay thành phố G, Tang Chất cũng nhìn thấy Thịnh Viễn Thời, nhưng không ngờ lại có thể gặp lại, anh đáp: “Không đi thì làm được gì, tôi cũng chẳng giúp được gì cả.”
Thịnh Viễn Thời để ý thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh, gần như có thể tưởng tượng ra anh khó chịu đến mức nào. Về nhà mà chẳng mấy vui vẻ gì, là chuyện mà một người được sinh ra trong gia đình hạnh phúc khó có thể hiểu được, “Xem ra bố anh vẫn rất quyết tâm.”
Tang Chất cười, chua xót mà lại đầy bất lực, “Có lúc tôi cũng thấy lạ, với cái tính nóng nảy đấy của ông ta, làm thế nào mà lại giữ được “Viễn Dương” đến tận hôm nay.”
“Vậy chứng tỏ, ông ấy cũng khá được đấy chứ.”, Thịnh Viễn Thời nhướng mày, “Có lẽ ông ấy chịu nghe lời khuyên của anh không chừng.”
Tang Chất đưa mắt nhìn anh rồi hỏi: “Nếu ông ta chịu nghe, cậu định làm thế nào?”
Thịnh Viễn Thời nở một nụ cười, nụ cười đó chứa đầy sự tự tin như đã có dự tính đầy đủ rồi, anh không tiếp tục đề tài này nữa mà hỏi: “Khi nào bắt đầu trị liệu?”
“Tôi lúc nào cũng được.”, Tang Chất cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, “Xem cậu thế nào.”
Thịnh Viễn Thời không có gì do dự, “Thế thì phải dựa vào lịch làm của cô ấy, bảo cô ấy nghỉ phép để trị liệu, sợ là không thể.”
Tang Chất không có ý kiến gì về việc này, tuy nhiên, anh phải nói trước: “Trị liệu cần đến chỗ tôi, không phải là bệnh viện, mà là nhà tôi.”, thấy Thịnh Viễn Thời đưa mắt nhìn mình, anh nói thêm: “Cậu có thể đến cùng, tuy trong lòng tôi chẳng hoan nghênh cậu.”
Thịnh Viễn Thời bật cười, “Tôi với anh như nhau cả thôi.”, sau đó lại bất ngờ cảm thán một câu, “Anh rộng lượng như này, tôi khâm phục đấy.”
Một Tang Chất trước giờ luôn ôn hòa thì nay lại không khách sáo bật lại anh một câu, “Chẳng phải cậu cũng nói, đừng thua đến mức không dậy nổi đấy sao?”
Thịnh Viễn Thời không để bụng, anh nhìn đồng hồ thấy cũng đến giờ ăn nên đứng dậy rồi mời, “Ăn trưa cùng không?”
Tang Chất từ chối: “Tôi sợ không tiêu nổi.”
Thịnh Viễn Thời không miễn cưỡng, anh chỉ nói: “Nếu đã chọn chuyến bay của Nam Trình rồi, có chuyện gì thì cứ nói, ngoài chuyện liên quan đến cô ấy là tôi phải có nguyên tắc rõ ràng, không thể nhường được, còn những cái khác, tôi cũng dễ nói chuyện lắm.”
Ánh mắt Tang Chất dừng trên huy hiệu bốn vạch của Thịnh Viễn Thời, anh nói bằng giọng chẳng chút cảm kích: “Giờ tôi đổi vé còn kịp không?”
Thịnh Viễn Thời cười, như đang khuyên một người bạn: “Đừng đổi, phiền phức.”
Tang Chất không đáp gì.
Bầu không khí như vậy, trong mắt người ngoài thì đâu giống như tình địch, nói họ là bạn thân, có khi cũng có người tin. Nhưng trong lòng hai người đàn ông đều hiểu, sau trận ẩu đả ở bệnh viện, và sau mấy ly rượu ở quán bar, cả hai đều nhẹ nhõm, vì kết quả thắng bại đã quá rõ ràng rồi.
Thịnh Viễn Thời đi làm việc của mình. Từ tối qua, Tang Chất vẫn chưa ăn gì, nói chuyện đôi ba câu với Thịnh Viễn Thời xong, anh bỗng thấy hơi đói. Anh đến một nhà hàng để ăn trưa, sau đó tranh thủ thời gian đi làm thủ tục đăng ký, trong lúc xếp hàng, anh nghe thấy một ông lão ở phía trước hỏi: “Giấy miễn trừ trách nhiệm là gì? Sao tôi phải điền vào cái này? Ai cũng phải điền à?”
Cô nhân viên đặt tờ giấy lên mặt quầy rồi giải thích: “Ông ơi, công ty có quy định, hành khách từ tám mươi tuổi trở lên thuộc trường hợp khách đặc biệt, cần có giấy miễn trừ trách nhiệm, nếu không sẽ không lên máy bay được ạ.”
Ông lão “à” một tiếng, có vẻ như đã hiểu, “Sợ tôi bị làm sao trên máy bay, rồi đổ trách nhiệm cho các cô chứ gì?”
Nhân viên quầy là một cô gái rất có trách nhiệm, cô ấy kiên nhẫn giải thích: “Ông ơi, khi bay ở trên trời, lượng oxy sẽ giảm xuống, áp suất không khí lại tương đối thấp, với lại trong hành trình khó tránh khỏi có lúc xóc nảy hoặc có tình huống đột ngột xảy ra, từ góc độ an toàn, công ty mới có yêu cầu này, mong ông hiểu cho ạ.”
Ông lão không nhanh không chậm nói: “Sức khỏe tôi tốt lắm, có cần chăm sóc đặc biệt gì đâu. Hay tại vì già rồi nên bị kỳ thị?”, tuy nói vậy, nhưng ông vẫn lấy kính ra đeo, cầm tờ giấy lên xem, “Nếu tôi không ký thì sẽ không cho tôi lên máy bay phải không?”
Nhân viên quầy vẫn bình tĩnh đáp, “Công ty có những quy định riêng, cháu phải tuân thủ ạ, nếu ông không điền vào tờ giấy này, thật sự cháu không thể làm thủ tục đăng ký cho ông được ạ. Nhưng ông yên tâm, nếu ông không muốn điền, mà lại nhất định phải đi thành phố G, cháu có thể mời cấp trên của cháu ra xem xem có hãng hàng không nào đồng ý nhận, thì cháu sẽ cố hết sức đổi vé giúp ông ạ.”
Có lẽ ông cụ cảm thấy phiền phức, ông lẩm bẩm, “Tự nhiên lại có cái quy định này, đúng là…”, rồi cầm lấy bút, bắt đầu điền vào tờ giấy, cuối cùng còn đưa cho nhân viên quầy xem, “Thế này đã được chưa?”
Cô nhân viên quầy thở phào, “Vâng ạ, đúng rồi ạ.”, còn không quên xác nhận, “Ông đọc hết các điều khoản trong này rồi chứ ạ?”
Ông lão tỏ ra sốt ruột, “Tôi ký tên rồi còn gì.”
Nhân viên quầy cất tờ miễn trừ trách nhiệm đi, bắt đầu soát ghế ngồi, “Ông ơi, ghế ở hàng hai cạnh cửa sổ được không ạ?”
Chắc là do khá hài lòng với vị trí đó, hoặc do chẳng bận tâm đến ghế ngồi, ông cụ thoải mái đáp: “Được.”
Nhân viên quầy in thẻ lên máy bay xong còn không quên dặn dò chu đáo, “Ông đi một mình, lúc lên máy bay có thể bảo với tiếp viên hàng không một tiếng, để cô ấy chăm sóc ông nhiều hơn ạ.”
Ông cụ nhận lấy thẻ lên máy bay rồi bảo, “Thôi, không phiền đến các cô cậu đâu, tôi già rồi, nhưng cũng không cần phải chăm sóc đặc biệt.”, vừa nói vừa rời đi.
Hành khách xếp phía sau vừa đưa chứng minh ra vừa ca thán: “Lâu thế không biết, phiền quá đi mất.”
Nhân viên quầy chỉ có thể xin lỗi, “Để chị đợi lâu rồi ạ.”
Tang Chất chỉ cười trừ trước tình huống này, sau đó, anh tới quầy đăng ký như bình thường, rồi đi qua cổng an ninh.
Vì thành phố G đổ mưa to, nên chuyến bay khởi hành muộn. Thịnh Viễn Thời làm cơ trưởng, sau khi tiếp nhận máy bay, anh gọi tiếp viên trưởng đến để lấy thông tin toàn bộ hành khách. Thật ra, anh chỉ cần nắm bắt thông tin về khách ở khoang hạng nhất thôi là được, nhưng từ khi anh được thăng cấp lên làm cơ trưởng, chỉ cần là chuyến bay do anh điều khiển, anh sẽ thông báo trước với bộ phận mặt đất để họ cung cấp thông tin hành khách cho đội bay. Nhiều năm duy trì thói quen này, cho tới khi trở thành trưởng đào tạo bay của Nam Trình, anh lại yêu cầu các cơ trưởng khác phải làm như vậy, mục đích là để cơ trưởng hiểu rõ về chuyến bay mình điều khiển.
Phát hiện trên chuyến bay lần này có một vị khách tám mươi tuổi, Thịnh Viễn Thời liền dặn tiếp viên trưởng, “Khoang hạng nhất không kín khách, nếu ông Lâm đồng ý, cho ông ấy chuyển lên đi, ngồi cho thoải mái.”
Tiếp viên trưởng nhìn về vị trí ông Lâm ngồi theo bản năng, “Vâng, Thịnh tổng.”
Thịnh Viễn Thời lại bảo: “Điều kiện thời tiết hôm nay hơi kém, trên đường đi sẽ rung xóc, chú ý một chút.”
Tiếp viên trưởng nhận lệnh, “Tôi sẽ chú ý nhiều hơn, Thịnh tổng yên tâm.”
Lúc này, Thịnh Viễn Thời mới xoay người đi vào khoang điều khiển.
Trong lúc xếp hàng chờ đợi, Thịnh Viễn Thời ngồi trong khoang điều khiển gửi tin nhắn cho Nam Đình, “Trời mưa, lại trễ chuyến.”
Chắc là Nam Đình đang ngồi ghế chỉ huy, không để điện thoại bên cạnh nên không trả lời được.
Thịnh Viễn Thời đợi một lát, rồi mới tắt điện thoại, nhắm chặt hai mắt lại, “Sao mắt phải tôi nháy ghê thế nhỉ?”
Tùng Lâm lơ đễnh nói: “Chắc là Nam Đình đang nhớ anh rồi.”
Thịnh Viễn Thời nhìn về phía anh ta với vẻ bất mãn, “Tên Nam Đình là để cậu gọi à?”
Tùng Lâm lập tức sửa lời, “Ý em là sư mẫu đang nhớ anh.”
Thịnh Viễn Thời xoa mắt, vẫn nháy, anh đành gọi điện cho tiếp viên trưởng, “Cho tôi một gói giấy.”
Tiếp viên trưởng nhanh chóng mang một tập báo giấy[1] vào.
Thịnh Viễn Thời nhíu mày, “Tôi xin báo à?”
Tiếp viên trưởng nói với vẻ đương nhiên: “Anh vừa gọi điện yêu cầu mà ạ?”
Thịnh Viễn Thời ngẩng đầu liếc cô ấy một cái, “Lấy cho tôi một gói giấy ăn.”
Lúc này tiếp viên trưởng mới ngớ ra, vội vàng chạy ra ngoài lấy giấy ăn đem vào. Trước khi đi, cô ấy còn không quên nháy mắt với Tùng Lâm, ý là: Sao không nói đỡ cho tôi?
Tùng Lâm nhịn cười, “Sư phụ, anh không phải sốt ruột đâu, chỉ là một cơn mưa thôi mà, cùng lắm là hạ cánh muộn hơn một tiếng, Nam… sư mẫu sẽ chờ anh.”
Trong lòng Thịnh Viễn Thời nghĩ: “Đương nhiên cô ấy sẽ chờ tôi rồi.”, nhưng ngoài miệng thì lại dặn: “Thông báo lại với đài quan sát đi.”
Từ khi Thịnh Viễn Thời thoát đời độc thân, nếu không phải là Nam Đình chỉ huy, anh cũng chẳng muốn phụ trách phần trao đổi thông tin, mà chuyển cho Tùng Lâm. Anh ta bảo: “Anh không bảo thì em cũng biết rồi, em đang chuẩn bị gọi lại một lần nữa đây.”
Thịnh Viễn Thời đưa tay đè lại mí mắt phải vẫn cứ giật liên hồi, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Nam Đình nằm mơ thấy máy bay của anh bị kẹt cánh tà sau, anh vội rà lại một lượt trong đầu các bước xử lý kẹt cánh tà sau, cuối cùng còn giở mục “Hạ cánh khi phanh khí động hoặc cánh tà sau bị kẹt” ra xem qua.
Tùng Lâm thông báo với đài quan sát xong, thấy anh đang đọc tài liệu thì hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Sư phụ, nội dung này anh thuộc làu làu rồi mà còn phải xem lại á?”
Thịnh Viễn Thời liếc anh ta một cái, “Sao tôi lại không biết mình siêu thế chứ?”, nói xong, anh liền ném quyển tài liệu cho anh ta và ra lệnh: “Đọc đi.”
Tùng Lâm nhăn nhó, “Đọc làm gì ạ?”
Thịnh Viễn Thời đè mí mắt giần giật lại, “Để nhớ cho kỹ.”
Sau bốn mươi phút, chuyến bay 1268 của Nam Trình rời thành phố A, bay đến thành phố G. Vì cùng ngày thời tiết trong cả nước đều không tốt, máy bay phải đi qua những vùng giông tố nhất định, thế nên gần như suốt hành trình đều thấy rung lắc. Điều kiện thời tiết như vậy, với phi công mà nói là cực kỳ bình thường, nhưng Thịnh Viễn Thời lại gọi điện cho tiếp viên trưởng, dặn dò cô ấy: “Để ý tình trạng của ông Lâm.”
Tiếp viên trưởng nói qua điện thoại: “Tôi vừa kiểm tra rồi, không có gì bất thường, vừa cất cánh là ngủ luôn, còn không động vào suất ăn, tôi đang định đợi đến lúc hạ cánh rồi hỏi xem ông ấy có muốn gói mang về hay không.”
Ngủ suốt? Thịnh Viễn Thời bỗng nghĩ ra điều gì đó, “Trên máy bay có một bác sĩ họ Tang, nếu tôi nhớ không nhầm thì anh ấy ngồi gần lối đi ở hàng thứ sáu, cô mời anh ấy lên ngồi cạnh ông Lâm, hỗ trợ chăm sóc.”
Tiếp viên trưởng cho rằng anh căng thẳng quá mức, nhưng lại không thể không tuân lệnh.
Trước đó Tang Chất đã biết cơ trưởng của chuyến bay này là Thịnh Viễn Thời, nên khi nghe tiếp viên trưởng nói: “Cơ trưởng nói anh là bác sĩ, nhờ anh giúp chúng tôi để ý đến một vị khách lớn tuổi với ạ.”, anh hiểu ngay ra là Thịnh Viễn Thời đang lo lắng điều gì.
Tang Chất đi tới ghế cạnh ông Lâm ở khoang hạng nhất, đúng lúc máy bay xóc nảy, anh hơi loạng choạng, lúc ngồi xuống liền đỡ cổ tay ông Lâm lên.
Ông Lâm không có chút phản ứng nào.
Sự nhạy cảm của bác sĩ khiến Tang Chất bất giác đặt ngón tay lên mạch của ông lão, mạch đập rất mỏng. Ngay lập tức, anh cất giọng gọi ông Lâm tỉnh lại, nhưng ông cụ không hề có phản ứng. Tang Chất không chút do dự bấm huyệt nhân trung của ông cụ, đồng thời gọi vị khách ngồi bên cạnh tới hỗ trợ, nhanh chóng ngả thẳng ghế ngồi của ông cụ ra để tiến hành sơ cứu. Tiếp viên trưởng cũng vội vàng chuyển khách ở khoang hạng nhất ra phía sau.
Nhận được thông báo của tiếp viên trưởng, rốt cuộc Thịnh Viễn Thời cũng hiểu vì sao trước khi cất cánh mắt phải mình lại nháy kinh khủng như vậy. Lúc này máy bay đang trong giai đoạn hạ độ cao, anh lập tức liên hệ với kiểm soát viên tiếp cận, “Tiếp cận thành phố G, Nam Trình 1268, trên máy bay có một vị khách đột ngột phát bệnh tim, xin được ưu tiên hạ cánh.”
Trên máy bay có người đổ bệnh đột ngột là một trong những tình huống khẩn cấp căn bản, kiểm soát viên tiếp cận nhanh chóng ra chỉ lệnh, “Nam Trình 1268, đã nhận được thông tin, hiện tại ra-đa chỉ dẫn bay thẳng năm cạnh, rẽ trái hướng 090, hạ độ cao xuống 1500m.”
Thịnh Viễn Thời nhanh chóng lặp lại, “Rẽ trái hướng 090, hạ độ cao 1500m, Nam Trình 1268.”
Kiểm soát viên tiếp cận chỉ huy cho các máy bay khác tránh đường, đồng thời gọi điện thông báo cho phòng kiểm soát tại đài quan sát để chuẩn bị liên lạc.
Lúc này Nam Đình đang ở sảnh chỉ huy chờ Thịnh Viễn Thời về, nhận được điện thoại của phòng kiểm soát tiếp cận, biết trên máy bay của anh có người đổ bệnh nặng, cô phối hợp cùng Đại Lâm sắp xếp vị trí hạ cánh, sau đó gọi cấp cứu, xong xuôi mới dùng kính viễn vọng nhìn ra bên ngoài.
Một chiếc máy bay từ hướng tây nam bay tới với tốc độ tối đa cho phép, ngay sau đó, trên sóng truyền vang lên giọng nói trầm thấp của Thịnh Viễn Thời, “Nam Trình hạ cánh ILS[2], nghe trung tâm chỉ huy.”
Dù Nam Đình nói nhanh, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh, cô ra chỉ lệnh, “Nam Trình 1268, điều chỉnh áp suất mặt nước biển 1010, tiếp tục tiếp cận đến số 07.”, chờ anh nhắc lại xong, cô nói: “Nam Trình 1268, đã chuẩn bị cho anh vị trí gần nhất 306, đơn vị cấp cứu cũng đã đến.”, sau đó lại hỏi: “Có tiện cung cấp thêm thông tin về tình trạng của bệnh nhân không?”, nếu gặp phải ca bệnh đặc thù, cần phải thông báo nhanh chóng với phía cấp cứu.
Kênh sóng yên tĩnh trong giây lát, sau đó, Nam Đình nghe thấy Thịnh Viễn Thời nói: “Không còn dấu hiệu sống nào nữa.”
Các kiểm soát viên cùng kênh sóng nghe vậy đều giật mình, cả sảnh chỉ huy rơi vào bầu không khí yên lặng chưa từng có.
Ứng Tử Minh đứng dậy, bước nhanh tới phía sau Nam Đình, đưa tay đè bả vai cô lại. Lúc này, tâm trạng của đội bay đang cực kỳ căng thẳng, áp lực trong lòng mỗi người đều rất lớn, nhất là cơ trưởng, phản ứng của Nam Đình sẽ có thể gây nên ảnh hưởng cho Thịnh Viễn Thời.
Nam Đình hiểu, cô hít sâu một hơi, dùng giọng nói bình tĩnh gọi một tiếng trên kênh sóng, “Thịnh Viễn Thời.”
Trên máy bay, Thịnh Viễn Thời im lặng một giây, “Nam Trình 1268 xin được hạ cánh ngược hướng.”
Hạ cánh ngược hướng là để tiết kiệm thời gian, Nam Đình xác nhận yếu tố gió đạt tiêu chuẩn nên trả lời anh, “Có thể hạ cánh ngược hướng.”
Các kiểm soát viên trên đài quan sát đều đổ ánh mắt về phía đường băng, họ nhìn thấy chiếc A320 mang biểu tượng “Trung Nam Nam Trình” hoàn thành một cú hạ cánh ngược hướng đẹp mắt, vững vàng tiếp đất.
Nam Đình tiếp tục ra chỉ lệnh, “Nam Trình lăn theo xe dẫn đường, dừng tại vị trí 306.”
Thịnh Viễn Thời bình tĩnh trả lời: “Xác nhận.”
Tác giả :
Mộc Thanh Vũ