Phía Cuối Đôi Cánh
Chương 46: Giọt mưa rơi giữa đám mây cầu vồng (7)
Trong mắt Tang Chất, Thịnh Viễn Thời ở lúc này và Thịnh Viễn Thời bị mình chất vấn đến á khẩu trong đêm đó là hai người hoàn toàn khác biệt. Mà sự tự tin của Thịnh Viễn Thời, lại đến từ chính tình yêu của Nam Đình. Tình yêu đó, là thứ mà Tang Chất anh cầu mong bao năm qua nhưng chẳng được.
Thịnh Viễn Thời dựa vào cái gì mà dễ dàng có được tình yêu của Nam Đình như vậy? Hai người họ gặp nhau, rõ ràng là sau khi anh và cô ấy quen biết, hơn nữa, năm năm qua, Thịnh Viễn Thời chẳng làm gì cho Nam Đình, sao có thể cậy vào tình yêu của Nam Đình mà cảnh cáo anh? Cậu ta cảnh cáo anh! Chỉ bằng người Nam Đình yêu là cậu ta? Phải, Nam Đình yêu cậu ta, nên cậu ta thắng.
Tang Chất biết mình thua, nhưng anh không biết mình thua ở điểm nào. Cảm xúc tích tụ lâu ngày dường như đã đạt đến điểm cực hạn vào giờ phút này, ánh mắt Tang Chất đột nhiên trở nên sắc bén bởi lời cảnh cáo ngạo nghễ của Thịnh Viễn Thời, anh trầm giọng khiêu khích: “Cậu đã tự tin như thế, vậy thì Thịnh Viễn Thời, để tôi thử xem.”
Thử xem tôi cản cô ấy đi tìm cậu, rồi cậu sẽ làm gì được tôi?
Thử xem cô ấy và dì cô ấy xảy ra tranh cãi như vậy, cậu định giải quyết thế nào?
Tang Chất nói xong liền cúp điện thoại, sau đó dùng tay phải tóm chặt cổ tay Nam Đình, lần đầu tiên dùng ưu thế đàn ông để ép cô đi về phía xe mình.
Đương nhiên Nam Đình không chịu đi cùng anh, vẫn quyết phân cao thấp với anh, “Em muốn tự về nhà.”, nói rồi liền đưa tay cướp lại chiếc điện thoại.
Tang Chất không cho, giọng điệu anh lạnh lùng hệt như sắc mặt, “Không phải muốn đi tìm cậu ta à? Anh đưa em đi!”
Trong tình huống như thế này, Nam Đình đâu thể tin được lời anh nói, nhất là tiếng “chị Tang” của Hà Tử Nghiên lại càng khiến cô muốn chống cự Tang Chất, vì vậy, cô hơi gằn giọng nói: “Em không cần anh đưa!”
Sự kháng cự lần nữa của cô khiến cơn giận trong Tang Chất lên tới đỉnh điểm, anh kéo cô đến trước mặt mình bằng thái độ gần như là thô lỗ, hai tay nắm chặt bả vai cô, anh lạnh lùng hỏi: “Làm bạn bè bao nhiêu năm rồi, sao, sợ anh ăn thịt em à? Hay là, có Thịnh Viễn Thời rồi, người nhà, bạn bè, đều có thể vứt bỏ được? Nam Đình, trước kia em không như thế.”
“Trước kia em tin tưởng anh, tin anh cũng giống như em, coi nhau là người thân dù chẳng có quan hệ ruột thịt; em cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đưa em bước ra khỏi bóng ma của trầm cảm, cảm ơn anh luôn quan tâm, chăm sóc em; em cũng kính trọng anh, kính trọng học vấn và cách đối nhân xử thế của anh; em còn ỷ lại vào anh, cứ lúc nào em gặp phải rắc rối, người đầu tiên em nghĩ đến luôn là anh. Em tự cảm thấy may mắn, may mắn vì có một người bạn tốt như anh cùng em đi qua những năm tháng khó khăn nhất…”
Bạn tốt? Tang Chất không nghe nổi nữa, anh khẽ gằn giọng: “Anh mà lại muốn em cảm kích với kính trọng à?”
Anh không muốn sự cảm kích và kính trọng của cô? Nhất thời, Nam Đình không hiểu được, cô kinh ngạc hỏi: “Vậy anh muốn cái gì?”
Lồng ngực Tang Chất phập phồng, anh mượn sắc trời mong manh nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp của cô, đáp rành rọt từng chữ một: “Anh muốn em!”
Sắc trời gần về tối mờ mịt, cho tới khi một tia chớp nhoáng lên, Nam Đình mới nhìn rõ hết thảy xung quanh mình, bao gồm cả sự đấu tranh trong ánh mắt thâm trầm của anh. Tia chớp vụt sáng tựa như cơn giận dữ của anh, điên cuồng giáng xuống mặt đất, dội thẳng vào tim cô.
Nam Đình cho rằng mình nghe nhầm, mà cô cũng hy vọng là mình nghe nhầm.
Nhưng Tang Chất không cho cô cơ hội trốn tránh, anh lặp lại rành mạch một lần nữa, “Anh muốn em yêu anh!”
Nỗi khiếp sợ và ngỡ ngàng hiện lên qua đôi mắt Nam Đình, trong đầu cô bất giác tua nhanh những mảnh vụn của quá khứ, những khoảnh khắc ấm áp bên cạnh nhau, những sự lịch thiệp nhã nhặn mà cô tưởng rằng xuất phát từ bản tính đàn ông của anh, những tình cảm cô cho là chẳng dính dáng gì đến lợi ích hay toan tính, những ngày anh dốc lòng chăm sóc và bầu bạn cùng cô, những lời cổ vũ an ủi anh dành cho cô trong những ngày khốn khổ… Thì ra đều là tình bạn một phía từ cô mà thôi.
Tang Chất rất ưu tú, bất kể là năng lực cá nhân hay hoàn cảnh gia đình, anh chẳng thua kém ai cả. Có bao nhiêu cô gái khao khát được lọt vào mắt xanh của anh, khao khát tình yêu của anh. Nhưng câu “Anh muốn em yêu anh!” kia, lại khiến Nam Đình hiểu ra, không phải là mình có được một tình yêu, mà là mất đi một người bạn, một người anh, mà mình tín nhiệm và ỷ lại nhất.
Cảm giác mất mát này đến quá đột ngột, đột ngột tới mức khiến người ta đau lòng.
Ánh sáng trong mắt Nam Đình dần mờ đi, lồng ngực buốt nhói, nước mắt bỗng không ngừng tuôn rơi, “Tại sao?”
Đúng vậy, trên đời này có bao nhiêu cô gái tốt như thế, tại sao anh lại chỉ yêu em?
Nếu biết trước kết cục thế này, anh thà rằng ngày ấy không gặp được em.
Tang Chất đau khổ hơn bất cứ ai, anh tự biết rõ ràng, khi mình nói câu đó ra, thứ mất đi không chỉ có tình yêu đã mong mỏi bao lâu, mà còn cả một người bạn đã tin tưởng mình một cách tuyệt đối. Sao có thể quay trở lại vị trí bạn bè được nữa? Trước khi Thịnh Viễn Thời xuất hiện, anh nghĩ mình có cơ hội. Cho dù Nam Đình không yêu anh, nhưng ít nhất bên cạnh cô chẳng có người đàn ông nào thân thiết hơn anh. Trong mắt Tang Chất, đó là ưu thế lớn nhất của anh, hơn nữa, Nam Gia Dư lại ủng hộ anh, yên tâm giao phó Nam Đình cho anh, thứ đang thiếu, chỉ là một cái gật đầu của cô mà thôi. Cho tới khi Thịnh Viễn Thời xuất hiện, Tang Chất biết mình không mơ mộng nổi nữa. Nhưng vì sao đến làm bạn cũng không được nữa? Tang Chất không cam lòng.
Dưới cơn mưa tầm tã, anh ôm Nam Đình vào lòng, đây là lần đầu tiên sau bao năm quen biết, anh quang minh chính đại lấy danh nghĩa tình yêu để ôm cô, “Anh biết em không yêu anh, nhưng anh cho rằng, ít nhất có thể để anh yêu em, dù là cả đời này em không thuộc về anh. Nam Đình, anh không muốn miễn cưỡng em, nhưng mà chưa đến cuối cùng, anh không muốn từ bỏ.”, lắng nghe kĩ, trong giọng anh ẩn chứa cả sự nghẹn ngào.
Tại sao lại yêu em? Tại sao biết rõ em yêu người khác, mà lại còn muốn nói ra?
Giọt mưa táp thẳng vào mặt, hòa lẫn cùng nước mắt, Nam Đình khàn giọng nói: “Em xin lỗi.”
Đáp án này như làn sương lạnh đâm vào lòng Tang Chất, nhưng anh không không nỡ buông tay, vẫn chỉ muốn ghì Nam Đình vào lòng, càng ôm càng chặt, “Anh có chỗ nào không tốt, sao lại cứ phải là cậu ta?”
Hèn mọn đến thế, nhưng mà, trong tình yêu, không phải cứ cúi đầu hèn mọn là được.
Nam Đình muốn ngẩng đầu, ngước mắt lên nhìn anh trong màn mưa, nói với anh rằng: Anh rất tốt, điểm nào cũng tốt, cho nên, anh không nhất thiết phải hao tổn tâm tư vì một người bình thường mà lại không yêu anh.
Nhưng ngay khi cô động đậy, Tang Chất lại nhạy cảm phát hiện được, đang lúc hiểu lầm rằng cô muốn giãy giụa kháng cự mình, anh cúi mặt xuống, định hôn lên môi cô. Nam Đình cảm giác được anh muốn làm gì, cô đẩy anh ra, nhưng tay anh như gông xiềng, sự chống cự của cô gần như vô hiệu. Nam Đình không giãy ra được, chỉ có thể nghiêng đầu trốn tránh, bởi thế, nụ hôn của Tang Chất hạ xuống má cô.
Ngoài Thịnh Viễn Thời ra, không có ai làm như vậy với cô cả. Mọi nỗi ấm ức và xấu hổ khiến cả người Nam Đình run rẩy, cô dùng hết sức giãy giụa như một con thú trong cơn hoảng loạn, rồi gào lên: “Đừng mà!”, đồng thời chật vật rút bàn tay phải ra, giơ lên, “bốp” một tiếng, giáng một cái tát xuống má Tang Chất.
Tang Chất dừng hết mọi động tác lại.
Nam Đình cũng giật mình, cô muốn nói một câu xin lỗi theo bản năng, nhưng miệng thở dốc một hồi lâu mà vẫn không nói được gì.
Tang Chất tỉnh táo lại, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Qua tầm mắt mơ hồ, Nam Đình thấy một bên má đỏ bừng của anh, nước mắt lẳng lặng chảy xuống, cô vội lùi về phía sau, từng bước, từng bước một.
Tang Chất không định cản cô nữa, anh cứ đứng trong mưa như thế, nhìn cô dần rời khỏi tầm mắt mình, cho đến khi chẳng còn thấy nữa.
Anh khản giọng hét lên: “Aaa!”, còn chưa dứt tiếng, chiếc di động của Nam Đình bị anh dùng sức ném mạnh vào thân xe, sau đó anh vừa cười, vừa tự lẩm bẩm: “Thịnh Viễn Thời, cô ấy sẽ không đi tìm cậu đâu.”. Ít nhất là đêm nay, cô sẽ không đi.
Nam Đình không biết mình dầm mưa bao lâu, chỉ biết là khi cô về tới tiểu khu Hàng Thiên, hai chân cô đã mềm nhũn không đứng vững nổi nữa rồi. Cô chẳng quan tâm đến ánh mắt hiếu kỳ của đám người trong thang máy, cứ thế để cả người ướt sũng, dựa vào một góc sáng sủa, cho tới khi lên đến tầng mười. Cửa thang máy mở ra, cô liền thấy Tề Diệu đang đi đi lại lại bên ngoài, dáng vẻ vô cùng sốt ruột.
“Chị Diệu.”, cô yếu ớt gọi.
Tề Diệu nhìn qua, thấy cô như vừa bị cướp, vội chạy lại hỏi: “Làm sao thế này?”
Nam Đình run lẩy bẩy vì lạnh, cô ôm hai tay mình, “Mở cửa hộ em trước được không, chìa khóa trong túi em.”
Sau khi vào cửa, Mất Ngủ nhào đến, Tề Diệu quát nó hai tiếng, rồi đẩy Nam Đình vào nhà tắm, “Tắm nước ấm trước đi đã, cẩn thận cảm lạnh.”, rồi chẳng buồn kiêng dè gì, đích thân cởi cúc áo cho Nam Đình.
Nam Đình ngượng nghịu nói: “Để tự em.”
“Tự em cái gì mà tự, tay em dùng nổi nữa không?”, Tề Diệu quát cô không chút khách khí, “Như nhau cả, còn sợ chị nhìn thấy à?”, nói xong lại động tay cởi quần bò cho cô. Cởi hết đồ cho Nam Đình xong, cô nàng lại mở vòi hoa sen, thử nước ấm, rồi mới kéo Nam Đình đến dưới dòng nước, “Xả một lúc đi, cẩn thận cảm lạnh đấy.”, xong xuôi vừa đi ra ngoài vừa bảo: “Chị đi gọi điện cho lão Thất đây, báo cho nó là em về rồi, ban nãy gọi mấy cuộc liền.”, cũng thuận tay đóng cửa lại.
Nam Đình nhớ ra điện thoại của mình vẫn ở chỗ Tang Chất, trong tiếng nước chảy ào ào, cô loáng thoáng nghe thấy Tề Diệu nói: “Về rồi, vừa về xong… Dính mưa, từ đầu đến chân… Đang tắm… Được, yên tâm đi, chị sẽ chăm sóc cho con bé. Chị dâu thế nào rồi?… Biết rồi, nếu mày chưa về ngay được thì mai chị đưa con bé qua đấy… Để ý Tề Chính Dương nhé…”
Nam Đình vặn vòi hoa sen tới nấc mạnh nhất, cô nhắm mắt lại, không nghĩ chuyện gì nữa. Nửa tiếng sau, cô thay bộ quần áo ở nhà, quấn thêm tấm chăn mỏng Tề Diệu nhất quyết choàng cho, nhệu nhạo ăn hộp cơm Tề Diệu vừa gọi về, nhưng cô thật sự chẳng có khẩu vị, gắp được mấy đũa đã không muốn ăn nữa. Tề Diệu thấy cô không muốn ăn, lại vừa dính nước mưa, thế nên đề nghị: “Hay là mình uống chút rượu đi?”
Nam Đình tung chăn ra, “Em xuống lầu mua.”, đã nhiều năm cô không uống rượu, đương nhiên trong nhà không có hàng dự trữ.
Tề Diệu kéo cô lại, “Chờ.”, sau đó về nhà đối diện lấy một chai rượu vang đỏ sang, “Uống hết ngủ cho ngon.”
Nam Đình không dám chắc mình có ngủ sau khi say rượu không, cô rót hai ly, một ly cho Tề Diệu, một ly thì tự ngửa cổ dốc cạn.
Tề Diệu chẹp một tiếng, “Có phải bia đâu, uống từ từ thôi.”
Nam Đình cười, “Cho ấm người, em hơi lạnh.”
Tề Diệu có vẻ tin, “Cũng phải, đề phòng cảm lạnh.”
Nam Đình coi như đây là lời cho phép, lại rót một ly nữa.
Tề Diệu thấy cảm xúc của cô không bình thường, lại liên tưởng đến mấy cuộc điện thoại của Thịnh Viễn Thời, bèn hỏi thẳng cô: “Cãi nhau với lão Thất à?”
Nam Đình lắc đầu, “Đâu có.”, sau đó như sợ Tề Diệu không tin, cô lại nói: “Vừa lúc trước anh ấy còn gọi điện thoại cho em, nói yêu em.”
Tề Diệu lại hỏi: “Thế là em vui quá, nên mới dầm mưa?”
Nam Đình không trả lời, cô lại rót cho mình một ly, uống hết mới nói lảng sang chuyện khác: “Chuyện sợ đàn ông, em hỏi rồi, giải tỏa tâm lý là có thể chữa được, nhưng mà…”, cô muốn nói lại thôi.
Tề Diệu thấy thế liền nói: “Chị vốn không định chữa, em không cần nhờ bác sĩ Tang kia giúp đâu.”
Nhắc đến Tang Chất, trong lòng Nam Đình lại khó chịu, “Chị Diệu, chị nói xem, giữa nam nữ có tồn tại tình bạn thuần túy không?”
“Tình bạn thuần túy?”, Tề Diệu nghe thế liền cười, “Theo chị nghĩ, giữa đàn ông với phụ nữ, chỉ có kiểu quan hệ yêu đương qua lại hoặc thầm mến đơn phương, còn cái gọi là hồng nhan tri kỷ, chẳng qua là cách người ta ngụy trang để duy trì cái danh bạn bè thôi. Đương nhiên, người có xu hướng giới tính không bình thường, không được liệt vào hàng ngũ này.”
Nam Đình không biết đáp lại câu gì.
Tề Diệu cũng mang máng hiểu ra tại sao Nam Đình lại hỏi câu đó, “Chị nhớ là em đã từng nói, em chỉ chịu trách nhiệm với thứ mà em quan tâm.”. Cô nàng vỗ vai Nam Đình an ủi, “Đời người là thế đấy, có lựa chọn thì sẽ phải phụ lòng, huống chi là tình yêu không thể chứa được người thứ ba. Hay là, lão Thất không đáng để em phụ lòng người khác?”
Đương nhiên không phải, trong lòng Nam Đình, người cô yêu, yêu nhất, chỉ có một mình Thịnh Viễn Thời. Nếu cái giá phải trả để ở bên anh là buông bỏ cả thế giới, Nam Đình cũng sẽ không chút chần chừ. Có điều, mối quan hệ mà mình vốn tưởng rằng vô cùng bền chắc, lại dễ dàng bị một câu của Tang Chất đánh vỡ, Nam Đình vẫn cảm thấy buồn. Cho nên, đêm nay, cô buông thả bản thân mình, cũng giống như đêm đó, Tề Diệu không hề ngăn cản cô, để cô uống rất nhiều rượu, cho đến khi Thịnh Viễn Thời gọi điện vào máy của Tề Diệu từ thành phố A về, nói với cô: “Anh đang ở sân bay, một tiếng nữa có một chuyến bay, anh sẽ về.”
Nam Đình còn nhớ mẹ của em trai Tề đổ bệnh, cô hỏi: “Chị gái anh không sao chứ?”
Thịnh Viễn Thời dịu dàng sửa lời, “Không phải chị gái, là chị dâu, tình hình ổn định lại rồi.”
Nam Đình nghĩ ra giờ đã khuya rồi nên bảo: “Anh không cần về vội đâu.”
Thịnh Viễn Thời lại nói: “Anh đã hứa với em là về rồi, anh sẽ làm được.”
Nam Đình mỉm cười, cô đáp: “Vậy em chờ anh.”
Thịnh Viễn Thời cũng cười, “Ừ, chờ em tỉnh ngủ là có thể thấy anh rồi.”
Cuộc trò chuyện chấm dứt, Nam Đình định liếc nhìn đồng hồ xem đã mấy giờ rồi, nhưng cô không sao nhìn rõ được thời gian hiển thị trên chiếc đồng hồ treo tường. Sau đó, cô như chìm vào giấc ngủ, giữa lúc ý thức mơ hồ, cô nghe thấy có người gọi mình: “Nam Đình, Nam Đình…”, nhưng không tài nào mở mắt ra được.
Thịnh Viễn Thời dựa vào cái gì mà dễ dàng có được tình yêu của Nam Đình như vậy? Hai người họ gặp nhau, rõ ràng là sau khi anh và cô ấy quen biết, hơn nữa, năm năm qua, Thịnh Viễn Thời chẳng làm gì cho Nam Đình, sao có thể cậy vào tình yêu của Nam Đình mà cảnh cáo anh? Cậu ta cảnh cáo anh! Chỉ bằng người Nam Đình yêu là cậu ta? Phải, Nam Đình yêu cậu ta, nên cậu ta thắng.
Tang Chất biết mình thua, nhưng anh không biết mình thua ở điểm nào. Cảm xúc tích tụ lâu ngày dường như đã đạt đến điểm cực hạn vào giờ phút này, ánh mắt Tang Chất đột nhiên trở nên sắc bén bởi lời cảnh cáo ngạo nghễ của Thịnh Viễn Thời, anh trầm giọng khiêu khích: “Cậu đã tự tin như thế, vậy thì Thịnh Viễn Thời, để tôi thử xem.”
Thử xem tôi cản cô ấy đi tìm cậu, rồi cậu sẽ làm gì được tôi?
Thử xem cô ấy và dì cô ấy xảy ra tranh cãi như vậy, cậu định giải quyết thế nào?
Tang Chất nói xong liền cúp điện thoại, sau đó dùng tay phải tóm chặt cổ tay Nam Đình, lần đầu tiên dùng ưu thế đàn ông để ép cô đi về phía xe mình.
Đương nhiên Nam Đình không chịu đi cùng anh, vẫn quyết phân cao thấp với anh, “Em muốn tự về nhà.”, nói rồi liền đưa tay cướp lại chiếc điện thoại.
Tang Chất không cho, giọng điệu anh lạnh lùng hệt như sắc mặt, “Không phải muốn đi tìm cậu ta à? Anh đưa em đi!”
Trong tình huống như thế này, Nam Đình đâu thể tin được lời anh nói, nhất là tiếng “chị Tang” của Hà Tử Nghiên lại càng khiến cô muốn chống cự Tang Chất, vì vậy, cô hơi gằn giọng nói: “Em không cần anh đưa!”
Sự kháng cự lần nữa của cô khiến cơn giận trong Tang Chất lên tới đỉnh điểm, anh kéo cô đến trước mặt mình bằng thái độ gần như là thô lỗ, hai tay nắm chặt bả vai cô, anh lạnh lùng hỏi: “Làm bạn bè bao nhiêu năm rồi, sao, sợ anh ăn thịt em à? Hay là, có Thịnh Viễn Thời rồi, người nhà, bạn bè, đều có thể vứt bỏ được? Nam Đình, trước kia em không như thế.”
“Trước kia em tin tưởng anh, tin anh cũng giống như em, coi nhau là người thân dù chẳng có quan hệ ruột thịt; em cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đưa em bước ra khỏi bóng ma của trầm cảm, cảm ơn anh luôn quan tâm, chăm sóc em; em cũng kính trọng anh, kính trọng học vấn và cách đối nhân xử thế của anh; em còn ỷ lại vào anh, cứ lúc nào em gặp phải rắc rối, người đầu tiên em nghĩ đến luôn là anh. Em tự cảm thấy may mắn, may mắn vì có một người bạn tốt như anh cùng em đi qua những năm tháng khó khăn nhất…”
Bạn tốt? Tang Chất không nghe nổi nữa, anh khẽ gằn giọng: “Anh mà lại muốn em cảm kích với kính trọng à?”
Anh không muốn sự cảm kích và kính trọng của cô? Nhất thời, Nam Đình không hiểu được, cô kinh ngạc hỏi: “Vậy anh muốn cái gì?”
Lồng ngực Tang Chất phập phồng, anh mượn sắc trời mong manh nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp của cô, đáp rành rọt từng chữ một: “Anh muốn em!”
Sắc trời gần về tối mờ mịt, cho tới khi một tia chớp nhoáng lên, Nam Đình mới nhìn rõ hết thảy xung quanh mình, bao gồm cả sự đấu tranh trong ánh mắt thâm trầm của anh. Tia chớp vụt sáng tựa như cơn giận dữ của anh, điên cuồng giáng xuống mặt đất, dội thẳng vào tim cô.
Nam Đình cho rằng mình nghe nhầm, mà cô cũng hy vọng là mình nghe nhầm.
Nhưng Tang Chất không cho cô cơ hội trốn tránh, anh lặp lại rành mạch một lần nữa, “Anh muốn em yêu anh!”
Nỗi khiếp sợ và ngỡ ngàng hiện lên qua đôi mắt Nam Đình, trong đầu cô bất giác tua nhanh những mảnh vụn của quá khứ, những khoảnh khắc ấm áp bên cạnh nhau, những sự lịch thiệp nhã nhặn mà cô tưởng rằng xuất phát từ bản tính đàn ông của anh, những tình cảm cô cho là chẳng dính dáng gì đến lợi ích hay toan tính, những ngày anh dốc lòng chăm sóc và bầu bạn cùng cô, những lời cổ vũ an ủi anh dành cho cô trong những ngày khốn khổ… Thì ra đều là tình bạn một phía từ cô mà thôi.
Tang Chất rất ưu tú, bất kể là năng lực cá nhân hay hoàn cảnh gia đình, anh chẳng thua kém ai cả. Có bao nhiêu cô gái khao khát được lọt vào mắt xanh của anh, khao khát tình yêu của anh. Nhưng câu “Anh muốn em yêu anh!” kia, lại khiến Nam Đình hiểu ra, không phải là mình có được một tình yêu, mà là mất đi một người bạn, một người anh, mà mình tín nhiệm và ỷ lại nhất.
Cảm giác mất mát này đến quá đột ngột, đột ngột tới mức khiến người ta đau lòng.
Ánh sáng trong mắt Nam Đình dần mờ đi, lồng ngực buốt nhói, nước mắt bỗng không ngừng tuôn rơi, “Tại sao?”
Đúng vậy, trên đời này có bao nhiêu cô gái tốt như thế, tại sao anh lại chỉ yêu em?
Nếu biết trước kết cục thế này, anh thà rằng ngày ấy không gặp được em.
Tang Chất đau khổ hơn bất cứ ai, anh tự biết rõ ràng, khi mình nói câu đó ra, thứ mất đi không chỉ có tình yêu đã mong mỏi bao lâu, mà còn cả một người bạn đã tin tưởng mình một cách tuyệt đối. Sao có thể quay trở lại vị trí bạn bè được nữa? Trước khi Thịnh Viễn Thời xuất hiện, anh nghĩ mình có cơ hội. Cho dù Nam Đình không yêu anh, nhưng ít nhất bên cạnh cô chẳng có người đàn ông nào thân thiết hơn anh. Trong mắt Tang Chất, đó là ưu thế lớn nhất của anh, hơn nữa, Nam Gia Dư lại ủng hộ anh, yên tâm giao phó Nam Đình cho anh, thứ đang thiếu, chỉ là một cái gật đầu của cô mà thôi. Cho tới khi Thịnh Viễn Thời xuất hiện, Tang Chất biết mình không mơ mộng nổi nữa. Nhưng vì sao đến làm bạn cũng không được nữa? Tang Chất không cam lòng.
Dưới cơn mưa tầm tã, anh ôm Nam Đình vào lòng, đây là lần đầu tiên sau bao năm quen biết, anh quang minh chính đại lấy danh nghĩa tình yêu để ôm cô, “Anh biết em không yêu anh, nhưng anh cho rằng, ít nhất có thể để anh yêu em, dù là cả đời này em không thuộc về anh. Nam Đình, anh không muốn miễn cưỡng em, nhưng mà chưa đến cuối cùng, anh không muốn từ bỏ.”, lắng nghe kĩ, trong giọng anh ẩn chứa cả sự nghẹn ngào.
Tại sao lại yêu em? Tại sao biết rõ em yêu người khác, mà lại còn muốn nói ra?
Giọt mưa táp thẳng vào mặt, hòa lẫn cùng nước mắt, Nam Đình khàn giọng nói: “Em xin lỗi.”
Đáp án này như làn sương lạnh đâm vào lòng Tang Chất, nhưng anh không không nỡ buông tay, vẫn chỉ muốn ghì Nam Đình vào lòng, càng ôm càng chặt, “Anh có chỗ nào không tốt, sao lại cứ phải là cậu ta?”
Hèn mọn đến thế, nhưng mà, trong tình yêu, không phải cứ cúi đầu hèn mọn là được.
Nam Đình muốn ngẩng đầu, ngước mắt lên nhìn anh trong màn mưa, nói với anh rằng: Anh rất tốt, điểm nào cũng tốt, cho nên, anh không nhất thiết phải hao tổn tâm tư vì một người bình thường mà lại không yêu anh.
Nhưng ngay khi cô động đậy, Tang Chất lại nhạy cảm phát hiện được, đang lúc hiểu lầm rằng cô muốn giãy giụa kháng cự mình, anh cúi mặt xuống, định hôn lên môi cô. Nam Đình cảm giác được anh muốn làm gì, cô đẩy anh ra, nhưng tay anh như gông xiềng, sự chống cự của cô gần như vô hiệu. Nam Đình không giãy ra được, chỉ có thể nghiêng đầu trốn tránh, bởi thế, nụ hôn của Tang Chất hạ xuống má cô.
Ngoài Thịnh Viễn Thời ra, không có ai làm như vậy với cô cả. Mọi nỗi ấm ức và xấu hổ khiến cả người Nam Đình run rẩy, cô dùng hết sức giãy giụa như một con thú trong cơn hoảng loạn, rồi gào lên: “Đừng mà!”, đồng thời chật vật rút bàn tay phải ra, giơ lên, “bốp” một tiếng, giáng một cái tát xuống má Tang Chất.
Tang Chất dừng hết mọi động tác lại.
Nam Đình cũng giật mình, cô muốn nói một câu xin lỗi theo bản năng, nhưng miệng thở dốc một hồi lâu mà vẫn không nói được gì.
Tang Chất tỉnh táo lại, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Qua tầm mắt mơ hồ, Nam Đình thấy một bên má đỏ bừng của anh, nước mắt lẳng lặng chảy xuống, cô vội lùi về phía sau, từng bước, từng bước một.
Tang Chất không định cản cô nữa, anh cứ đứng trong mưa như thế, nhìn cô dần rời khỏi tầm mắt mình, cho đến khi chẳng còn thấy nữa.
Anh khản giọng hét lên: “Aaa!”, còn chưa dứt tiếng, chiếc di động của Nam Đình bị anh dùng sức ném mạnh vào thân xe, sau đó anh vừa cười, vừa tự lẩm bẩm: “Thịnh Viễn Thời, cô ấy sẽ không đi tìm cậu đâu.”. Ít nhất là đêm nay, cô sẽ không đi.
Nam Đình không biết mình dầm mưa bao lâu, chỉ biết là khi cô về tới tiểu khu Hàng Thiên, hai chân cô đã mềm nhũn không đứng vững nổi nữa rồi. Cô chẳng quan tâm đến ánh mắt hiếu kỳ của đám người trong thang máy, cứ thế để cả người ướt sũng, dựa vào một góc sáng sủa, cho tới khi lên đến tầng mười. Cửa thang máy mở ra, cô liền thấy Tề Diệu đang đi đi lại lại bên ngoài, dáng vẻ vô cùng sốt ruột.
“Chị Diệu.”, cô yếu ớt gọi.
Tề Diệu nhìn qua, thấy cô như vừa bị cướp, vội chạy lại hỏi: “Làm sao thế này?”
Nam Đình run lẩy bẩy vì lạnh, cô ôm hai tay mình, “Mở cửa hộ em trước được không, chìa khóa trong túi em.”
Sau khi vào cửa, Mất Ngủ nhào đến, Tề Diệu quát nó hai tiếng, rồi đẩy Nam Đình vào nhà tắm, “Tắm nước ấm trước đi đã, cẩn thận cảm lạnh.”, rồi chẳng buồn kiêng dè gì, đích thân cởi cúc áo cho Nam Đình.
Nam Đình ngượng nghịu nói: “Để tự em.”
“Tự em cái gì mà tự, tay em dùng nổi nữa không?”, Tề Diệu quát cô không chút khách khí, “Như nhau cả, còn sợ chị nhìn thấy à?”, nói xong lại động tay cởi quần bò cho cô. Cởi hết đồ cho Nam Đình xong, cô nàng lại mở vòi hoa sen, thử nước ấm, rồi mới kéo Nam Đình đến dưới dòng nước, “Xả một lúc đi, cẩn thận cảm lạnh đấy.”, xong xuôi vừa đi ra ngoài vừa bảo: “Chị đi gọi điện cho lão Thất đây, báo cho nó là em về rồi, ban nãy gọi mấy cuộc liền.”, cũng thuận tay đóng cửa lại.
Nam Đình nhớ ra điện thoại của mình vẫn ở chỗ Tang Chất, trong tiếng nước chảy ào ào, cô loáng thoáng nghe thấy Tề Diệu nói: “Về rồi, vừa về xong… Dính mưa, từ đầu đến chân… Đang tắm… Được, yên tâm đi, chị sẽ chăm sóc cho con bé. Chị dâu thế nào rồi?… Biết rồi, nếu mày chưa về ngay được thì mai chị đưa con bé qua đấy… Để ý Tề Chính Dương nhé…”
Nam Đình vặn vòi hoa sen tới nấc mạnh nhất, cô nhắm mắt lại, không nghĩ chuyện gì nữa. Nửa tiếng sau, cô thay bộ quần áo ở nhà, quấn thêm tấm chăn mỏng Tề Diệu nhất quyết choàng cho, nhệu nhạo ăn hộp cơm Tề Diệu vừa gọi về, nhưng cô thật sự chẳng có khẩu vị, gắp được mấy đũa đã không muốn ăn nữa. Tề Diệu thấy cô không muốn ăn, lại vừa dính nước mưa, thế nên đề nghị: “Hay là mình uống chút rượu đi?”
Nam Đình tung chăn ra, “Em xuống lầu mua.”, đã nhiều năm cô không uống rượu, đương nhiên trong nhà không có hàng dự trữ.
Tề Diệu kéo cô lại, “Chờ.”, sau đó về nhà đối diện lấy một chai rượu vang đỏ sang, “Uống hết ngủ cho ngon.”
Nam Đình không dám chắc mình có ngủ sau khi say rượu không, cô rót hai ly, một ly cho Tề Diệu, một ly thì tự ngửa cổ dốc cạn.
Tề Diệu chẹp một tiếng, “Có phải bia đâu, uống từ từ thôi.”
Nam Đình cười, “Cho ấm người, em hơi lạnh.”
Tề Diệu có vẻ tin, “Cũng phải, đề phòng cảm lạnh.”
Nam Đình coi như đây là lời cho phép, lại rót một ly nữa.
Tề Diệu thấy cảm xúc của cô không bình thường, lại liên tưởng đến mấy cuộc điện thoại của Thịnh Viễn Thời, bèn hỏi thẳng cô: “Cãi nhau với lão Thất à?”
Nam Đình lắc đầu, “Đâu có.”, sau đó như sợ Tề Diệu không tin, cô lại nói: “Vừa lúc trước anh ấy còn gọi điện thoại cho em, nói yêu em.”
Tề Diệu lại hỏi: “Thế là em vui quá, nên mới dầm mưa?”
Nam Đình không trả lời, cô lại rót cho mình một ly, uống hết mới nói lảng sang chuyện khác: “Chuyện sợ đàn ông, em hỏi rồi, giải tỏa tâm lý là có thể chữa được, nhưng mà…”, cô muốn nói lại thôi.
Tề Diệu thấy thế liền nói: “Chị vốn không định chữa, em không cần nhờ bác sĩ Tang kia giúp đâu.”
Nhắc đến Tang Chất, trong lòng Nam Đình lại khó chịu, “Chị Diệu, chị nói xem, giữa nam nữ có tồn tại tình bạn thuần túy không?”
“Tình bạn thuần túy?”, Tề Diệu nghe thế liền cười, “Theo chị nghĩ, giữa đàn ông với phụ nữ, chỉ có kiểu quan hệ yêu đương qua lại hoặc thầm mến đơn phương, còn cái gọi là hồng nhan tri kỷ, chẳng qua là cách người ta ngụy trang để duy trì cái danh bạn bè thôi. Đương nhiên, người có xu hướng giới tính không bình thường, không được liệt vào hàng ngũ này.”
Nam Đình không biết đáp lại câu gì.
Tề Diệu cũng mang máng hiểu ra tại sao Nam Đình lại hỏi câu đó, “Chị nhớ là em đã từng nói, em chỉ chịu trách nhiệm với thứ mà em quan tâm.”. Cô nàng vỗ vai Nam Đình an ủi, “Đời người là thế đấy, có lựa chọn thì sẽ phải phụ lòng, huống chi là tình yêu không thể chứa được người thứ ba. Hay là, lão Thất không đáng để em phụ lòng người khác?”
Đương nhiên không phải, trong lòng Nam Đình, người cô yêu, yêu nhất, chỉ có một mình Thịnh Viễn Thời. Nếu cái giá phải trả để ở bên anh là buông bỏ cả thế giới, Nam Đình cũng sẽ không chút chần chừ. Có điều, mối quan hệ mà mình vốn tưởng rằng vô cùng bền chắc, lại dễ dàng bị một câu của Tang Chất đánh vỡ, Nam Đình vẫn cảm thấy buồn. Cho nên, đêm nay, cô buông thả bản thân mình, cũng giống như đêm đó, Tề Diệu không hề ngăn cản cô, để cô uống rất nhiều rượu, cho đến khi Thịnh Viễn Thời gọi điện vào máy của Tề Diệu từ thành phố A về, nói với cô: “Anh đang ở sân bay, một tiếng nữa có một chuyến bay, anh sẽ về.”
Nam Đình còn nhớ mẹ của em trai Tề đổ bệnh, cô hỏi: “Chị gái anh không sao chứ?”
Thịnh Viễn Thời dịu dàng sửa lời, “Không phải chị gái, là chị dâu, tình hình ổn định lại rồi.”
Nam Đình nghĩ ra giờ đã khuya rồi nên bảo: “Anh không cần về vội đâu.”
Thịnh Viễn Thời lại nói: “Anh đã hứa với em là về rồi, anh sẽ làm được.”
Nam Đình mỉm cười, cô đáp: “Vậy em chờ anh.”
Thịnh Viễn Thời cũng cười, “Ừ, chờ em tỉnh ngủ là có thể thấy anh rồi.”
Cuộc trò chuyện chấm dứt, Nam Đình định liếc nhìn đồng hồ xem đã mấy giờ rồi, nhưng cô không sao nhìn rõ được thời gian hiển thị trên chiếc đồng hồ treo tường. Sau đó, cô như chìm vào giấc ngủ, giữa lúc ý thức mơ hồ, cô nghe thấy có người gọi mình: “Nam Đình, Nam Đình…”, nhưng không tài nào mở mắt ra được.
Tác giả :
Mộc Thanh Vũ