Phía Cuối Đôi Cánh
Chương 31: Tình yêu em không biết (3)
Nam Đình sao có thể không biết xấu hổ mà ở lại sảnh lớn của tháp chỉ huy?
Trước mặt bao người, cô gần như bỏ chạy thục mạng, đến cả micro của mình cũng quên mang đi.
Đại Lâm giúp đàn em thu micro lại, rồi cắm micro của mình vào, tiếp tục chỉ huy như không có chuyện gì, dường như người ngồi trên ghế vẫn luôn là anh ta, sự xuất hiện của Như Hoa chỉ là ảo giác mà thôi.
Ứng Tử Minh trở lại ghế phối hợp, tiếp tục trực điện thoại và giám sát chỉ huy, từ đầu đến cuối, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thường, chỉ có nét cười nơi đáy mắt là ngày càng đậm hơn.
Thầy trò họ bình tĩnh như vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau mấy giây, rồi cũng đành phải giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Có điều, từ nay về sau, Như Hoa không còn là Như Hoa của họ nữa, mà sẽ trở thành Như Hoa của một mình Nam Trình Thịnh Viễn Thời sao? Tin tức gây sốc này khiến cả đám đàn ông của đài quan sát không khỏi hụt hẫng.
Rõ ràng Như Hoa vốn không thuộc về bất kỳ gã đàn ông nào ở đài quan sát này, nhưng khi Thịnh Viễn Thời công khai hẹn Như Hoa trên sóng vô tuyến, bọn họ lập tức có cảm giác không thể chịu được. Là sao nhỉ?
Vì thế, sau khi hoàn thành công việc, không chỉ có một vị kiểm soát viên lén lút ra hỏi Đại Lâm…
“Người đàn ông cứu Như Hoa trong trận bão đợt trước là Thịnh Viễn Thời à? Hôm huấn luyện mô phỏng cũng là anh ta đúng không?”
“Như Hoa nhà mình cứ thế mà lấy thân báo đáp à? Không cần thử thách tẹo nào ư?”
“Cái tay Trưởng đào tạo bay của Nam Trình có phải hơi kiêu ngạo rồi không, dám bắt nạt đám đàn ông của đài quan sát mình à?”
Đại Lâm nghe thế liền cười, “Ai không phục thì ra tay đi, dùng mọi chiêu thức mà cạnh tranh với Thịnh Viễn Thời đi, gần gũi thân cận thế cơ mà, ưu thế đấy, tận dụng đi.”
Giọng điệu vô thưởng vô phạt này của anh ta không những không cổ vũ được đám anh em, mà ngược lại còn khiến mọi người nhụt chí. Không chỉ vì đối thủ quá mạnh, mà thực tế là, cứ cho là kiếp trước đã cứu vớt cả dài Ngân Hà, đời này có duyên với Như Hoa, nhưng hai vợ chồng đều làm kiểm soát không lưu, ngày nào cũng đi làm quần quật, ai chăm sóc gia đình? Mặt khác, suy nghĩ trong họ là: Như Hoa xinh đẹp ưu tú như vậy, mấy ông anh già như bọn họ xứng đôi được sao? Nói đúng ra, đám chị dâu cũng không đồng ý. Kết hôn quá sớm quả nhiên phải nuối tiếc cả đời. Thế cho nên, hình như họ cũng chỉ có thể chúc em gái Như Hoa hạnh phúc mà thôi.
Kiểm soát viên Tiểu Bàn ôm Đại Lâm giả vờ khóc lóc: “Anh, em thất tình rồi.”
Đại Lâm có lòng ôm thằng em, có điều Tiểu Bàn hơi mập mạp, tay anh ta lại ngắn, thế nên chỉ có thể vỗ lưng tỏ vẻ an ủi, “Hôm nay thất tình, không chỉ có một mình mày đâu, không sao không sao, bọn anh đều ở bên mày mà.”
Trong tiếng cười ầm ĩ của mọi người, anh Lưu là một kiểm soát viên lớn tuổi an ủi họ: “Là đằng gái của Như Hoa, Nam Trình Thịnh Viễn Thời sẽ đối xử tử tế với anh em mình, chuyện mừng, chuyện mừng mà.”
Tiểu Bàn vừa nghe thấy thế liền lên tinh thần, “Thế có khi nào có thể xin chủ nhiệm cho đi thực tập bay không?”, cậu ta càng nói càng vui vẻ, “Bảo Như Hoa nói với em rể một tiếng, cho em bay cùng, ối giời, em còn chưa được đi nước ngoài bao giờ, xin bay chuyến quốc tế được không nhở?”
“Anh phát hiện ra mày đúng là ngây thơ cực kỳ.”, Đại Lâm đét cậu ta một phát, “Tưởng tượng hay nhỉ! Nếu mà được bay chuyến quốc tế thật, thì cũng phải là anh cả như anh được đi, tốt xấu gì Thịnh tổng cũng gặp anh một lần rồi.”
Ứng Tử Minh đứng ở ngoài phòng nghỉ, nghe cuộc đối thoại của đám thanh niên mà trên mặt hiện rõ vẻ tươi cười. Thấy Nam Đình chậm chạp bước tới, ông gọi cô, rồi đưa tập tài liệu trên tay cho cô, “Chạy một chuyến hộ thầy với.”
Nam Đình hiểu Ứng Tử Minh đang muốn đỡ cho mình khỏi xấu hổ, cô cầm tập tài liệu đi thẳng về phía nhà ga sân bay.
Từ khi làm việc ở đài quan sát, Nam Đình đã bắt đầu yêu sân bay, bãi đỗ rộng lớn, dường như có thể ôm trọn mọi tâm sự của cô; những tàu bay đồ sộ, lại có thể chứa đựng được nỗi nhớ nhung cô dành cho Thịnh Viễn Thời. Mà mỗi lần cô đi vào nhà ga sân bay, cô lại cảm thấy như mình đang bước lên một sân khấu không gì có thể sánh bằng, trên sân khấu đó, có những vị khách đến từ bốn phương, mang những màu da khác nhau. Cô nhìn họ biểu diễn những cảnh trùng phùng và biệt ly, giống như mình và Thịnh Viễn Thời năm đó.
Lúc mới đến kiến tập ở đài quan sát, Nam Đình đặc biệt thích chạy đến nhà ga sân bay mỗi lúc nghỉ ngơi, nhìn quen mỗi một góc nhỏ, nhớ kỹ mỗi một bảng chỉ dẫn, cho tới khi trong đầu hình thành một bản vẽ phẳng của toàn bộ sân bay, như thể chỉ có bận rộn như thế, mới chôn giấu được nỗi nhớ nhung sâu trong đáy lòng một cách hoàn hảo.
Có một lần, sau khi dẫn đường cho một dì kia, Nam Đình thấy một cô gái ngoại quốc đang hôn tạm biệt với bạn trai, cô đứng cách đó không xa, nghe cô gái oán trách với nữ nhân viên quầy kiểm vé rằng bạn trai mình dính người như thế nào, vừa cười vừa khóc. Khoảnh khắc ấy, cô vô cùng muốn nói với Thịnh Viễn Thời: “Anh Bảy, em nhớ anh lắm.”. Nhưng rõ ràng di động đang nằm trong tay, vậy mà cô chẳng đủ dũng khí để gọi cho anh.
Giờ phút này, lại một lần nữa đi vào nhà ga, đi giữa đám đông tấp nập, tâm trạng có đôi chút thay đổi, Nam Đình bỗng rất muốn nghe giọng nói của Thịnh Viễn Thời, kể cả vừa mới ra huấn lệnh cho anh qua sóng truyền, và nghe anh hỏi: “Mấy giờ tan làm?”
Không thể đợi được đến lúc tan ca. Nam Đình không chút do dự, trực tiếp bấm dãy số quen thuộc.
Chuông đổ hai hồi, bên kia đã bắt máy, Thịnh Viễn Thời hỏi bằng giọng mang ý cười: “Đang định gọi cho em.”
Tiếng nói trầm thấp lọt vào tai, Nam Đình bỗng nghẹn ngào, tiếng “anh Bảy” kia không thể nào cất lên nổi, cô chỉ hỏi anh: “Anh đang ở đâu đấy?”
Vừa lúc Thịnh Viễn Thời đi đến trước cửa trung tâm chỉ huy của Nam Trình, nhạy cảm nghe ra giọng cô không bình thường, anh dừng bước, không đáp mà hỏi lại: “Em nghĩ anh đang ở đâu?”, đợi một lát, thấy cô không nói lời nào, anh động viên: “Nói anh nghe xem làm sao nào, có chuyện gì thế?”
“Không sao, chỉ là…”, Nam Đình hít mũi, “Định hỏi xem anh đang làm gì.”
Giọng điệu Thịnh Viễn Thời dịu dàng như đang dỗ dành cô em gái mới lớn, “Anh mới kết thúc chuyến bay, không phải em chỉ dẫn cho anh hạ cánh đấy ư?”, vừa nói, anh vừa xoay người đi về phía bãi đỗ xe, “Giờ anh chuẩn bị sang đài quan sát đây.”
Nam Đình nghe vậy liền vội vàng bảo: “Em ra ngoài rồi, không ở đài quan sát.”
Thịnh Viễn Thời trêu cô, “Anh chỉ bảo là đến đài quan sát thôi, chứ có bảo là đi tìm em đâu.”
Nam Đình buột miệng thốt ra, “Thế anh tìm ai?”, nói xong liền im lặng, không dám thể hiện vẻ giận dỗi.
Thịnh Viễn Thời cười, anh thừa nhận: “Đúng nhỉ, anh đến đài quan sát, không tìm em thì tìm ai nữa.”
Nam Đình bất giác mỉm cười, “Em đang ở nhà ga sân bay, thầy bảo em đưa một tập tài liệu cho quầy lễ tân bên anh, cũng chẳng biết là tài liệu thật hay giả nữa.”
Giọng điệu oán thán của cô hệt như trẻ con, ngồi trên xe, Thịnh Viễn Thời bật cười, “Chắc là tài liệu thật đấy, dạo trước anh kiến nghị với trung tâm kiểm soát không lưu tổ chức hoạt động cho phi công bên anh đến đài quan sát tham quan học tập, chủ nhiệm Lâm nói là để ông ấy lên kế hoạch, rồi cho anh xem trước. Có điều, không biết tại sao bản kế hoạch này lại đến tay thầy em trước.”
Thì ra là thế. Nam Đình một tay cầm tài liệu, một tay cầm di động, “Sao vừa nãy anh lại làm thế?”
“Vừa nãy nào cơ?”, Thịnh Viễn Thời biết thừa còn cố hỏi, “Anh làm sao?”
Cô hậm hực bảo: “Em đang làm việc mà.”. Tuy không phải lúc bận rộn, cũng không gây ảnh hưởng gì, nhưng vẫn không ổn cho lắm.
Thịnh Viễn Thời không quan tâm được nhiều như vậy, anh không đáp mà hỏi ngược lại: “Hai ngày vừa rồi có không ít người gửi hoa đến đài quan sát em đúng không?”
Nam Đình hoài nghi có phải anh cài cắm nội gián ở đài quan sát hay không, “Sao anh biết?”
Thịnh Viễn Thời không trả lời cô, chỉ bảo: “Đến phòng nghỉ VIP của Nam Trình chờ anh, gặp nhau rồi nói.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Nam Đình vẫn còn đang cân nhắc: Anh biết có người tặng hoa cho cô, nên mới làm như vậy trên sóng vô tuyến, để các phi công khác đều nghe thấy ư? Nghĩ thế cô liền cười, là nụ cười phát ra từ nội tâm. Nam Đình nhẹ nhàng bước về phía phòng nghỉ VIP của Nam Trình. Xuyên qua sảnh đi T2, lúc tới quầy check-in của Nam Trình, trước quầy số 15, cô thấy một cặp vợ chồng ngoại quốc đang dùng tiếng Nga nói gì đó.
Nữ nhân viên dùng tiếng Anh hỏi người chồng: Bác có nói được tiếng Anh không ạ?
Hiển nhiên, người đàn ông Nga lớn tuổi kia không biết tiếng Anh, ông ấy buồn bã buông tay, người vợ đứng bên cạnh nhún vai, sau đó kéo tay chồng, dường như là để an ủi.
Nam Đình nhớ đến khi mình làm hướng dẫn ở mặt đất cũng từng gặp phải tình huống như vậy, rất nhiều nhân viên quầy nói tiếng Anh cực tốt, nhưng thỉnh thoảng gặp phải vị khách nước ngoài không nói được tiếng Anh thì vô cùng đau đầu, nhất là khi phía sau còn cả một hàng dài những hành khách đang chờ để làm thủ tục, thì sẽ càng luống cuống hơn.
Nam Đình từng tự học tiếng Nga, vì thế cô tiến lại gần, hỏi thăm người đàn ông kia hai câu. Ông lão thấy cô biết nói tiếng Nga, ngay lập tức liền thở phào nhẹ nhõm. Ông nói với cô, vợ ông bị say máy bay rất nghiêm trọng, một lần suýt nữa tắt thở, mong nhân viên quầy cố gắng xếp cho họ chỗ ngồi ở phía trước, để giảm bớt tình trạng say máy bay của vợ.
Nam Đình chuyển lời đến nhân viên quầy. Cô nhân viên quầy lúc này mới hiểu được yêu cầu của hai vị khách người Nga, cô ấy kiểm tra tình trạng ghế ngồi, rồi nói với Nam Đình: “Chỗ gần trước nhất còn mỗi hàng thứ hai, cạnh cửa sổ.”
Nam Đình phiên dịch cho ông lão, ngay sau đó, ông liên tục nói cảm ơn cô.
Chờ nhân viên quầy đóng dấu thẻ lên máy bay xong, đôi vợ chồng người Nga lại cảm ơn Nam Đình một lần nữa. Nam Đình vừa nói không cần cảm ơn, vừa xem thẻ lên máy bay, nhắc họ đến cửa số mấy, đồng thời chỉ cho họ hướng đến cổng kiểm tra an ninh.
Cô nhân viên quầy vô cùng cảm ơn Nam Đình, nhìn thẻ trên ngực cô rồi hỏi: “Cô là kiểm soát viên của đài quan sát à?”
Nam Đình lẳng lặng xoay thẻ của mình lại, không muốn để nữ nhân viên quầy nhìn thấy tên mình, rồi xoay người rời đi.
Cô nhân viên quầy còn định nói gì đó, nhưng bất chợt, một cô gái nện bước trên đôi giày cao gót tới, đập hộ chiếu xuống mặt quầy, “New York, tôi muốn ngồi hàng đầu tiên.”
Giọng nói quen thuộc kia khiến Nam Đình vô thức dừng bước, nhưng cô chỉ đứng yên tại chỗ hai giây, cuối cùng vẫn không xoay người lại. Có điều, trước khi cô bước đi, phía sau lại vang lên một giọng nói: “Nhìn thấy bạn cũ mà không chào hỏi một câu, Tư Đồ Nam, cậu không biết phép lịch sự cơ bản nhất từ lúc nào thế?”
Nam Đình không thể không dừng lại, xoay người đối mặt với cô bạn cũ Lâm Như Ngọc đang ăn vận diêm dúa.
Lâm Như Ngọc vốn đã xinh đẹp, giờ lại càng biết trang điểm hơn hồi đi học, gương mặt kiều diễm, để kiểu tóc uốn cụp thịnh hành, quần áo hiệu Chanel, túi xách cùng hãng, phối hợp thêm với một đôi giày gót nhọn, diện mạo vô cùng bắt mắt. Nếu không phải giọng điệu có phần chanh chua, cô nhân viên quầy chắc hẳn sẽ khen ngợi cô ta đôi ba câu.
Nam Đình nhìn cô ta, hờ hững nói: “Đã lâu không gặp.”
Lâm Như Ngọc nhìn thấy hết quá trình Nam Đình giúp đỡ đôi vợ chồng người Nga, lúc này, cô ta dựa vào quầy vé, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Ăn mặc giản dị thế này, suýt chút nữa tôi không nhận ra. Sao lại ở thành phố G? Làm ở công ty hàng không à?”
Nam Đình không giải thích gì với cô ta cả, chỉ nói: “Làm việc ở sân bay.”
Lâm Như Ngọc nhìn cô như nhìn một người lao động giá rẻ, biểu cảm giống hệt giọng điệu, cao cao tại thượng như thể mình ưu việt hơn người, “Ngày xưa cậu chơi piano tốt như thế, cuối cùng lại bỏ học viện âm nhạc, chạy đến sân bay làm nhân viên phục vụ, đúng là đáng tiếc. Có điều, Tư Đồ Nam, tôi rất khâm phục cậu, suy nghĩ thoáng, về điểm này, tôi không bằng cậu được.”
Đổi là trước kia, Tư Đồ Nam mà nghe thấy vậy, nhất định sẽ nói: “Cậu không bằng tôi nhiều thứ lắm.”. Còn Nam Đình của hiện tại, rõ ràng nghe ra là Lâm Như Ngọc đang hạ thấp mình, nhưng cô lại chẳng muốn cãi cọ, chỉ bình thản nói: “Tôi đang trong giờ làm việc, không nói chuyện với cậu được, đi chơi vui vẻ.”
Từ khi nhà Tư Đồ phá sản, Lâm Như Ngọc luôn tận dụng mọi cơ hội để đả kích Tư Đồ Nam, sau này Tư Đồ Nam biến mất khỏi cuộc sống của cô ta, cô ta vẫn còn thấy tiếc nuối. Sau năm năm, một lần nữa gặp lại, Lâm Như Ngọc đâu chịu bỏ qua cơ hội, cô ta tiếp tục nói: “Tôi thật sự không thể nào tưởng tượng nổi thiên kim đại tiểu thư Tư Đồ Nam lại đi phục vụ khách.”, nói xong cô ta còn tự cười, “Còn nhớ hồi xưa đi Zurich không, chuyến bay bị muộn, cậu còn hô to gọi nhỏ với người ta, đúng là sảng khoái.”
Có lẽ sỉ nhục cô như vậy, khiến Lâm Như Ngọc cảm thấy sảng khoái.
Nam Đình cười, không biểu đạt gì về vấn đề này.
Sự bình tĩnh này rốt cuộc khiến Lâm Như Ngọc không thể giả vờ nổi nữa, cô ta bắt đầu châm chọc không chút nể nang: “Chẳng phải Thịnh Viễn Thời có năng lực lắm ư, sao lại để cậu đến công ty hàng không làm thuê thế này? Cậu thì làm được gì, xách hành lý hộ khách à? Nhưng mà, ít ra người ta cũng không phải loại thấy chết không cứu, tốt xấu gì cũng sắp xếp cho cậu một công việc, cậu cũng đừng mặt dày đeo bám đòi cưới người ta nữa, cậu nói xem có đúng không?”
Nghe thấy tên Thịnh Viễn Thời, nữ nhân viên quầy nhíu mày, trước khi Nam Đình lên tiếng, cô ấy hỏi: “Thưa cô, chỗ ngồi ở hàng đầu đã bị khóa rồi ạ, cô xem hàng thứ hai có được không?”
Lâm Như Ngọc rất bất mãn với hành vi nói chen vào của nữ nhân viên, cô ta nói bằng giọng hống hách: “Không được, tôi chỉ ngồi hàng đầu thôi.”
Khách kiểu như thế này vẫn thường thấy, nữ nhân viên duy trì nụ cười tươi tắn, “Thưa cô, là thế này, tôi không thể mở khóa hàng ghế đầu được…”
Lâm Như Ngọc lại chỉ nhìn chằm chằm vào Nam Đình, “Nhìn bộ dạng cậu chắc cũng không giúp được chuyện gì to tát đâu, thế này đi, bạn cũ, chọn cho tôi một chỗ ngồi vừa ý.”
Nam Đình từ chối thẳng thừng: “Xin lỗi, tôi không có cái quyền đó.”
Đương nhiên Lâm Như Ngọc cho rằng Nam Đình cố ý, sắc mặt cô ta tối sầm, “Vừa nãy chẳng phải giúp hai ông bà tây xếp chỗ ngồi đấy ư, sao đến lượt bạn học cũ thì lại không được? Hay là, nhờ Thịnh Viễn Thời nhà cậu ra mặt đi, cũng để tôi xem sự lợi hại của anh ta luôn.”, sau đó cô ta nhìn sang nữ nhân viên quầy, “Tôi không chấp nhận chỗ nào ngoài chỗ bên trái cạnh cửa sổ ở hàng đầu đâu đấy, cô hiểu chưa?”
Chỗ ngồi đó, sáu năm trước, khi bay từ Zurich về lại thành phố A, Thịnh Viễn Thời đã nói với Tư Đồ Nam rằng lúc đăng ký có thể xin với nhân viên quầy. Chỉ có điều, lúc ấy Tư Đồ Nam không biết, sở dĩ cô có thể xin được chỗ ngồi đó, là vì Thịnh Viễn Thời đã gọi điện cho nhân viên quầy trước. Mà sau khi hai người đăng ký xong, Tư Đồ Nam đã dành chỗ ngồi gần phía đầu nhất trừ chỗ ở khoang thương gia cho Lâm Như Ngọc. Sau đó Tư Đồ Nam bị say máy bay, Thịnh Viễn Thời đi vào cabin, bảo tiếp viên trưởng đổi cho Lâm Như Ngọc một chỗ ngồi khác.
Thế nên, cô ta ghi hận. Nhưng nếu Lâm Như Ngọc không đề cập đến Thịnh Viễn Thời, Nam Đình cũng sẽ không định nói gì, suy cho cùng, đấu khẩu với một người không đâu chẳng có ý nghĩa, còn bây giờ, “Như Ngọc, tôi khuyên cậu nên tiếp thu ý kiến của nhân viên quầy, ngồi ở hàng thứ hai, hoặc là cậu có mối quan hệ nào thì dùng cũng được. Nhưng mà xin lỗi, đúng là tôi không thể giúp được cậu. Về phần Thịnh Viễn Thời, cậu không có tư cách yêu cầu anh ấy ra mặt.”, Nam Đình nghiêng đầu, thấy Thịnh Viễn Thời còn mặc bộ đồng phục phi công đang đi tới, để tránh cho anh và Lâm Như Ngọc phát sinh xung đột, cô nói: “Tôi đang trong giờ làm việc, đi trước đây.”
Lâm Như Ngọc tóm lấy cánh tay Nam Đình, lạnh lùng chất vấn: “Nhiều năm không gặp, cậu vẫn không coi ai ra gì như thế. Tư Đồ Nam, tôi cứ muốn hỏi cậu đấy, ngoài Thịnh Viễn Thời, trong mắt cậu còn chứa được ai nữa hả?”
Thịnh Viễn Thời đã bước đến bên cạnh, giơ tay chặn Lâm Như Ngọc lại, không chút khách sáo mà hất tay cô ta ra, sau đó ôm Nam Đình vào lòng, trầm giọng nói: “Từ khi nào trong mắt cô ấy chứa ai lại phải cần cô đồng ý hả? Lâm Như Ngọc, cô cũng làm càn quá rồi đấy!”
Trước mặt bao người, cô gần như bỏ chạy thục mạng, đến cả micro của mình cũng quên mang đi.
Đại Lâm giúp đàn em thu micro lại, rồi cắm micro của mình vào, tiếp tục chỉ huy như không có chuyện gì, dường như người ngồi trên ghế vẫn luôn là anh ta, sự xuất hiện của Như Hoa chỉ là ảo giác mà thôi.
Ứng Tử Minh trở lại ghế phối hợp, tiếp tục trực điện thoại và giám sát chỉ huy, từ đầu đến cuối, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thường, chỉ có nét cười nơi đáy mắt là ngày càng đậm hơn.
Thầy trò họ bình tĩnh như vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau mấy giây, rồi cũng đành phải giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra cả. Có điều, từ nay về sau, Như Hoa không còn là Như Hoa của họ nữa, mà sẽ trở thành Như Hoa của một mình Nam Trình Thịnh Viễn Thời sao? Tin tức gây sốc này khiến cả đám đàn ông của đài quan sát không khỏi hụt hẫng.
Rõ ràng Như Hoa vốn không thuộc về bất kỳ gã đàn ông nào ở đài quan sát này, nhưng khi Thịnh Viễn Thời công khai hẹn Như Hoa trên sóng vô tuyến, bọn họ lập tức có cảm giác không thể chịu được. Là sao nhỉ?
Vì thế, sau khi hoàn thành công việc, không chỉ có một vị kiểm soát viên lén lút ra hỏi Đại Lâm…
“Người đàn ông cứu Như Hoa trong trận bão đợt trước là Thịnh Viễn Thời à? Hôm huấn luyện mô phỏng cũng là anh ta đúng không?”
“Như Hoa nhà mình cứ thế mà lấy thân báo đáp à? Không cần thử thách tẹo nào ư?”
“Cái tay Trưởng đào tạo bay của Nam Trình có phải hơi kiêu ngạo rồi không, dám bắt nạt đám đàn ông của đài quan sát mình à?”
Đại Lâm nghe thế liền cười, “Ai không phục thì ra tay đi, dùng mọi chiêu thức mà cạnh tranh với Thịnh Viễn Thời đi, gần gũi thân cận thế cơ mà, ưu thế đấy, tận dụng đi.”
Giọng điệu vô thưởng vô phạt này của anh ta không những không cổ vũ được đám anh em, mà ngược lại còn khiến mọi người nhụt chí. Không chỉ vì đối thủ quá mạnh, mà thực tế là, cứ cho là kiếp trước đã cứu vớt cả dài Ngân Hà, đời này có duyên với Như Hoa, nhưng hai vợ chồng đều làm kiểm soát không lưu, ngày nào cũng đi làm quần quật, ai chăm sóc gia đình? Mặt khác, suy nghĩ trong họ là: Như Hoa xinh đẹp ưu tú như vậy, mấy ông anh già như bọn họ xứng đôi được sao? Nói đúng ra, đám chị dâu cũng không đồng ý. Kết hôn quá sớm quả nhiên phải nuối tiếc cả đời. Thế cho nên, hình như họ cũng chỉ có thể chúc em gái Như Hoa hạnh phúc mà thôi.
Kiểm soát viên Tiểu Bàn ôm Đại Lâm giả vờ khóc lóc: “Anh, em thất tình rồi.”
Đại Lâm có lòng ôm thằng em, có điều Tiểu Bàn hơi mập mạp, tay anh ta lại ngắn, thế nên chỉ có thể vỗ lưng tỏ vẻ an ủi, “Hôm nay thất tình, không chỉ có một mình mày đâu, không sao không sao, bọn anh đều ở bên mày mà.”
Trong tiếng cười ầm ĩ của mọi người, anh Lưu là một kiểm soát viên lớn tuổi an ủi họ: “Là đằng gái của Như Hoa, Nam Trình Thịnh Viễn Thời sẽ đối xử tử tế với anh em mình, chuyện mừng, chuyện mừng mà.”
Tiểu Bàn vừa nghe thấy thế liền lên tinh thần, “Thế có khi nào có thể xin chủ nhiệm cho đi thực tập bay không?”, cậu ta càng nói càng vui vẻ, “Bảo Như Hoa nói với em rể một tiếng, cho em bay cùng, ối giời, em còn chưa được đi nước ngoài bao giờ, xin bay chuyến quốc tế được không nhở?”
“Anh phát hiện ra mày đúng là ngây thơ cực kỳ.”, Đại Lâm đét cậu ta một phát, “Tưởng tượng hay nhỉ! Nếu mà được bay chuyến quốc tế thật, thì cũng phải là anh cả như anh được đi, tốt xấu gì Thịnh tổng cũng gặp anh một lần rồi.”
Ứng Tử Minh đứng ở ngoài phòng nghỉ, nghe cuộc đối thoại của đám thanh niên mà trên mặt hiện rõ vẻ tươi cười. Thấy Nam Đình chậm chạp bước tới, ông gọi cô, rồi đưa tập tài liệu trên tay cho cô, “Chạy một chuyến hộ thầy với.”
Nam Đình hiểu Ứng Tử Minh đang muốn đỡ cho mình khỏi xấu hổ, cô cầm tập tài liệu đi thẳng về phía nhà ga sân bay.
Từ khi làm việc ở đài quan sát, Nam Đình đã bắt đầu yêu sân bay, bãi đỗ rộng lớn, dường như có thể ôm trọn mọi tâm sự của cô; những tàu bay đồ sộ, lại có thể chứa đựng được nỗi nhớ nhung cô dành cho Thịnh Viễn Thời. Mà mỗi lần cô đi vào nhà ga sân bay, cô lại cảm thấy như mình đang bước lên một sân khấu không gì có thể sánh bằng, trên sân khấu đó, có những vị khách đến từ bốn phương, mang những màu da khác nhau. Cô nhìn họ biểu diễn những cảnh trùng phùng và biệt ly, giống như mình và Thịnh Viễn Thời năm đó.
Lúc mới đến kiến tập ở đài quan sát, Nam Đình đặc biệt thích chạy đến nhà ga sân bay mỗi lúc nghỉ ngơi, nhìn quen mỗi một góc nhỏ, nhớ kỹ mỗi một bảng chỉ dẫn, cho tới khi trong đầu hình thành một bản vẽ phẳng của toàn bộ sân bay, như thể chỉ có bận rộn như thế, mới chôn giấu được nỗi nhớ nhung sâu trong đáy lòng một cách hoàn hảo.
Có một lần, sau khi dẫn đường cho một dì kia, Nam Đình thấy một cô gái ngoại quốc đang hôn tạm biệt với bạn trai, cô đứng cách đó không xa, nghe cô gái oán trách với nữ nhân viên quầy kiểm vé rằng bạn trai mình dính người như thế nào, vừa cười vừa khóc. Khoảnh khắc ấy, cô vô cùng muốn nói với Thịnh Viễn Thời: “Anh Bảy, em nhớ anh lắm.”. Nhưng rõ ràng di động đang nằm trong tay, vậy mà cô chẳng đủ dũng khí để gọi cho anh.
Giờ phút này, lại một lần nữa đi vào nhà ga, đi giữa đám đông tấp nập, tâm trạng có đôi chút thay đổi, Nam Đình bỗng rất muốn nghe giọng nói của Thịnh Viễn Thời, kể cả vừa mới ra huấn lệnh cho anh qua sóng truyền, và nghe anh hỏi: “Mấy giờ tan làm?”
Không thể đợi được đến lúc tan ca. Nam Đình không chút do dự, trực tiếp bấm dãy số quen thuộc.
Chuông đổ hai hồi, bên kia đã bắt máy, Thịnh Viễn Thời hỏi bằng giọng mang ý cười: “Đang định gọi cho em.”
Tiếng nói trầm thấp lọt vào tai, Nam Đình bỗng nghẹn ngào, tiếng “anh Bảy” kia không thể nào cất lên nổi, cô chỉ hỏi anh: “Anh đang ở đâu đấy?”
Vừa lúc Thịnh Viễn Thời đi đến trước cửa trung tâm chỉ huy của Nam Trình, nhạy cảm nghe ra giọng cô không bình thường, anh dừng bước, không đáp mà hỏi lại: “Em nghĩ anh đang ở đâu?”, đợi một lát, thấy cô không nói lời nào, anh động viên: “Nói anh nghe xem làm sao nào, có chuyện gì thế?”
“Không sao, chỉ là…”, Nam Đình hít mũi, “Định hỏi xem anh đang làm gì.”
Giọng điệu Thịnh Viễn Thời dịu dàng như đang dỗ dành cô em gái mới lớn, “Anh mới kết thúc chuyến bay, không phải em chỉ dẫn cho anh hạ cánh đấy ư?”, vừa nói, anh vừa xoay người đi về phía bãi đỗ xe, “Giờ anh chuẩn bị sang đài quan sát đây.”
Nam Đình nghe vậy liền vội vàng bảo: “Em ra ngoài rồi, không ở đài quan sát.”
Thịnh Viễn Thời trêu cô, “Anh chỉ bảo là đến đài quan sát thôi, chứ có bảo là đi tìm em đâu.”
Nam Đình buột miệng thốt ra, “Thế anh tìm ai?”, nói xong liền im lặng, không dám thể hiện vẻ giận dỗi.
Thịnh Viễn Thời cười, anh thừa nhận: “Đúng nhỉ, anh đến đài quan sát, không tìm em thì tìm ai nữa.”
Nam Đình bất giác mỉm cười, “Em đang ở nhà ga sân bay, thầy bảo em đưa một tập tài liệu cho quầy lễ tân bên anh, cũng chẳng biết là tài liệu thật hay giả nữa.”
Giọng điệu oán thán của cô hệt như trẻ con, ngồi trên xe, Thịnh Viễn Thời bật cười, “Chắc là tài liệu thật đấy, dạo trước anh kiến nghị với trung tâm kiểm soát không lưu tổ chức hoạt động cho phi công bên anh đến đài quan sát tham quan học tập, chủ nhiệm Lâm nói là để ông ấy lên kế hoạch, rồi cho anh xem trước. Có điều, không biết tại sao bản kế hoạch này lại đến tay thầy em trước.”
Thì ra là thế. Nam Đình một tay cầm tài liệu, một tay cầm di động, “Sao vừa nãy anh lại làm thế?”
“Vừa nãy nào cơ?”, Thịnh Viễn Thời biết thừa còn cố hỏi, “Anh làm sao?”
Cô hậm hực bảo: “Em đang làm việc mà.”. Tuy không phải lúc bận rộn, cũng không gây ảnh hưởng gì, nhưng vẫn không ổn cho lắm.
Thịnh Viễn Thời không quan tâm được nhiều như vậy, anh không đáp mà hỏi ngược lại: “Hai ngày vừa rồi có không ít người gửi hoa đến đài quan sát em đúng không?”
Nam Đình hoài nghi có phải anh cài cắm nội gián ở đài quan sát hay không, “Sao anh biết?”
Thịnh Viễn Thời không trả lời cô, chỉ bảo: “Đến phòng nghỉ VIP của Nam Trình chờ anh, gặp nhau rồi nói.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Nam Đình vẫn còn đang cân nhắc: Anh biết có người tặng hoa cho cô, nên mới làm như vậy trên sóng vô tuyến, để các phi công khác đều nghe thấy ư? Nghĩ thế cô liền cười, là nụ cười phát ra từ nội tâm. Nam Đình nhẹ nhàng bước về phía phòng nghỉ VIP của Nam Trình. Xuyên qua sảnh đi T2, lúc tới quầy check-in của Nam Trình, trước quầy số 15, cô thấy một cặp vợ chồng ngoại quốc đang dùng tiếng Nga nói gì đó.
Nữ nhân viên dùng tiếng Anh hỏi người chồng: Bác có nói được tiếng Anh không ạ?
Hiển nhiên, người đàn ông Nga lớn tuổi kia không biết tiếng Anh, ông ấy buồn bã buông tay, người vợ đứng bên cạnh nhún vai, sau đó kéo tay chồng, dường như là để an ủi.
Nam Đình nhớ đến khi mình làm hướng dẫn ở mặt đất cũng từng gặp phải tình huống như vậy, rất nhiều nhân viên quầy nói tiếng Anh cực tốt, nhưng thỉnh thoảng gặp phải vị khách nước ngoài không nói được tiếng Anh thì vô cùng đau đầu, nhất là khi phía sau còn cả một hàng dài những hành khách đang chờ để làm thủ tục, thì sẽ càng luống cuống hơn.
Nam Đình từng tự học tiếng Nga, vì thế cô tiến lại gần, hỏi thăm người đàn ông kia hai câu. Ông lão thấy cô biết nói tiếng Nga, ngay lập tức liền thở phào nhẹ nhõm. Ông nói với cô, vợ ông bị say máy bay rất nghiêm trọng, một lần suýt nữa tắt thở, mong nhân viên quầy cố gắng xếp cho họ chỗ ngồi ở phía trước, để giảm bớt tình trạng say máy bay của vợ.
Nam Đình chuyển lời đến nhân viên quầy. Cô nhân viên quầy lúc này mới hiểu được yêu cầu của hai vị khách người Nga, cô ấy kiểm tra tình trạng ghế ngồi, rồi nói với Nam Đình: “Chỗ gần trước nhất còn mỗi hàng thứ hai, cạnh cửa sổ.”
Nam Đình phiên dịch cho ông lão, ngay sau đó, ông liên tục nói cảm ơn cô.
Chờ nhân viên quầy đóng dấu thẻ lên máy bay xong, đôi vợ chồng người Nga lại cảm ơn Nam Đình một lần nữa. Nam Đình vừa nói không cần cảm ơn, vừa xem thẻ lên máy bay, nhắc họ đến cửa số mấy, đồng thời chỉ cho họ hướng đến cổng kiểm tra an ninh.
Cô nhân viên quầy vô cùng cảm ơn Nam Đình, nhìn thẻ trên ngực cô rồi hỏi: “Cô là kiểm soát viên của đài quan sát à?”
Nam Đình lẳng lặng xoay thẻ của mình lại, không muốn để nữ nhân viên quầy nhìn thấy tên mình, rồi xoay người rời đi.
Cô nhân viên quầy còn định nói gì đó, nhưng bất chợt, một cô gái nện bước trên đôi giày cao gót tới, đập hộ chiếu xuống mặt quầy, “New York, tôi muốn ngồi hàng đầu tiên.”
Giọng nói quen thuộc kia khiến Nam Đình vô thức dừng bước, nhưng cô chỉ đứng yên tại chỗ hai giây, cuối cùng vẫn không xoay người lại. Có điều, trước khi cô bước đi, phía sau lại vang lên một giọng nói: “Nhìn thấy bạn cũ mà không chào hỏi một câu, Tư Đồ Nam, cậu không biết phép lịch sự cơ bản nhất từ lúc nào thế?”
Nam Đình không thể không dừng lại, xoay người đối mặt với cô bạn cũ Lâm Như Ngọc đang ăn vận diêm dúa.
Lâm Như Ngọc vốn đã xinh đẹp, giờ lại càng biết trang điểm hơn hồi đi học, gương mặt kiều diễm, để kiểu tóc uốn cụp thịnh hành, quần áo hiệu Chanel, túi xách cùng hãng, phối hợp thêm với một đôi giày gót nhọn, diện mạo vô cùng bắt mắt. Nếu không phải giọng điệu có phần chanh chua, cô nhân viên quầy chắc hẳn sẽ khen ngợi cô ta đôi ba câu.
Nam Đình nhìn cô ta, hờ hững nói: “Đã lâu không gặp.”
Lâm Như Ngọc nhìn thấy hết quá trình Nam Đình giúp đỡ đôi vợ chồng người Nga, lúc này, cô ta dựa vào quầy vé, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Ăn mặc giản dị thế này, suýt chút nữa tôi không nhận ra. Sao lại ở thành phố G? Làm ở công ty hàng không à?”
Nam Đình không giải thích gì với cô ta cả, chỉ nói: “Làm việc ở sân bay.”
Lâm Như Ngọc nhìn cô như nhìn một người lao động giá rẻ, biểu cảm giống hệt giọng điệu, cao cao tại thượng như thể mình ưu việt hơn người, “Ngày xưa cậu chơi piano tốt như thế, cuối cùng lại bỏ học viện âm nhạc, chạy đến sân bay làm nhân viên phục vụ, đúng là đáng tiếc. Có điều, Tư Đồ Nam, tôi rất khâm phục cậu, suy nghĩ thoáng, về điểm này, tôi không bằng cậu được.”
Đổi là trước kia, Tư Đồ Nam mà nghe thấy vậy, nhất định sẽ nói: “Cậu không bằng tôi nhiều thứ lắm.”. Còn Nam Đình của hiện tại, rõ ràng nghe ra là Lâm Như Ngọc đang hạ thấp mình, nhưng cô lại chẳng muốn cãi cọ, chỉ bình thản nói: “Tôi đang trong giờ làm việc, không nói chuyện với cậu được, đi chơi vui vẻ.”
Từ khi nhà Tư Đồ phá sản, Lâm Như Ngọc luôn tận dụng mọi cơ hội để đả kích Tư Đồ Nam, sau này Tư Đồ Nam biến mất khỏi cuộc sống của cô ta, cô ta vẫn còn thấy tiếc nuối. Sau năm năm, một lần nữa gặp lại, Lâm Như Ngọc đâu chịu bỏ qua cơ hội, cô ta tiếp tục nói: “Tôi thật sự không thể nào tưởng tượng nổi thiên kim đại tiểu thư Tư Đồ Nam lại đi phục vụ khách.”, nói xong cô ta còn tự cười, “Còn nhớ hồi xưa đi Zurich không, chuyến bay bị muộn, cậu còn hô to gọi nhỏ với người ta, đúng là sảng khoái.”
Có lẽ sỉ nhục cô như vậy, khiến Lâm Như Ngọc cảm thấy sảng khoái.
Nam Đình cười, không biểu đạt gì về vấn đề này.
Sự bình tĩnh này rốt cuộc khiến Lâm Như Ngọc không thể giả vờ nổi nữa, cô ta bắt đầu châm chọc không chút nể nang: “Chẳng phải Thịnh Viễn Thời có năng lực lắm ư, sao lại để cậu đến công ty hàng không làm thuê thế này? Cậu thì làm được gì, xách hành lý hộ khách à? Nhưng mà, ít ra người ta cũng không phải loại thấy chết không cứu, tốt xấu gì cũng sắp xếp cho cậu một công việc, cậu cũng đừng mặt dày đeo bám đòi cưới người ta nữa, cậu nói xem có đúng không?”
Nghe thấy tên Thịnh Viễn Thời, nữ nhân viên quầy nhíu mày, trước khi Nam Đình lên tiếng, cô ấy hỏi: “Thưa cô, chỗ ngồi ở hàng đầu đã bị khóa rồi ạ, cô xem hàng thứ hai có được không?”
Lâm Như Ngọc rất bất mãn với hành vi nói chen vào của nữ nhân viên, cô ta nói bằng giọng hống hách: “Không được, tôi chỉ ngồi hàng đầu thôi.”
Khách kiểu như thế này vẫn thường thấy, nữ nhân viên duy trì nụ cười tươi tắn, “Thưa cô, là thế này, tôi không thể mở khóa hàng ghế đầu được…”
Lâm Như Ngọc lại chỉ nhìn chằm chằm vào Nam Đình, “Nhìn bộ dạng cậu chắc cũng không giúp được chuyện gì to tát đâu, thế này đi, bạn cũ, chọn cho tôi một chỗ ngồi vừa ý.”
Nam Đình từ chối thẳng thừng: “Xin lỗi, tôi không có cái quyền đó.”
Đương nhiên Lâm Như Ngọc cho rằng Nam Đình cố ý, sắc mặt cô ta tối sầm, “Vừa nãy chẳng phải giúp hai ông bà tây xếp chỗ ngồi đấy ư, sao đến lượt bạn học cũ thì lại không được? Hay là, nhờ Thịnh Viễn Thời nhà cậu ra mặt đi, cũng để tôi xem sự lợi hại của anh ta luôn.”, sau đó cô ta nhìn sang nữ nhân viên quầy, “Tôi không chấp nhận chỗ nào ngoài chỗ bên trái cạnh cửa sổ ở hàng đầu đâu đấy, cô hiểu chưa?”
Chỗ ngồi đó, sáu năm trước, khi bay từ Zurich về lại thành phố A, Thịnh Viễn Thời đã nói với Tư Đồ Nam rằng lúc đăng ký có thể xin với nhân viên quầy. Chỉ có điều, lúc ấy Tư Đồ Nam không biết, sở dĩ cô có thể xin được chỗ ngồi đó, là vì Thịnh Viễn Thời đã gọi điện cho nhân viên quầy trước. Mà sau khi hai người đăng ký xong, Tư Đồ Nam đã dành chỗ ngồi gần phía đầu nhất trừ chỗ ở khoang thương gia cho Lâm Như Ngọc. Sau đó Tư Đồ Nam bị say máy bay, Thịnh Viễn Thời đi vào cabin, bảo tiếp viên trưởng đổi cho Lâm Như Ngọc một chỗ ngồi khác.
Thế nên, cô ta ghi hận. Nhưng nếu Lâm Như Ngọc không đề cập đến Thịnh Viễn Thời, Nam Đình cũng sẽ không định nói gì, suy cho cùng, đấu khẩu với một người không đâu chẳng có ý nghĩa, còn bây giờ, “Như Ngọc, tôi khuyên cậu nên tiếp thu ý kiến của nhân viên quầy, ngồi ở hàng thứ hai, hoặc là cậu có mối quan hệ nào thì dùng cũng được. Nhưng mà xin lỗi, đúng là tôi không thể giúp được cậu. Về phần Thịnh Viễn Thời, cậu không có tư cách yêu cầu anh ấy ra mặt.”, Nam Đình nghiêng đầu, thấy Thịnh Viễn Thời còn mặc bộ đồng phục phi công đang đi tới, để tránh cho anh và Lâm Như Ngọc phát sinh xung đột, cô nói: “Tôi đang trong giờ làm việc, đi trước đây.”
Lâm Như Ngọc tóm lấy cánh tay Nam Đình, lạnh lùng chất vấn: “Nhiều năm không gặp, cậu vẫn không coi ai ra gì như thế. Tư Đồ Nam, tôi cứ muốn hỏi cậu đấy, ngoài Thịnh Viễn Thời, trong mắt cậu còn chứa được ai nữa hả?”
Thịnh Viễn Thời đã bước đến bên cạnh, giơ tay chặn Lâm Như Ngọc lại, không chút khách sáo mà hất tay cô ta ra, sau đó ôm Nam Đình vào lòng, trầm giọng nói: “Từ khi nào trong mắt cô ấy chứa ai lại phải cần cô đồng ý hả? Lâm Như Ngọc, cô cũng làm càn quá rồi đấy!”
Tác giả :
Mộc Thanh Vũ