Phi Vân Độ
Chương 25
Khi hoàng diệp bay lả tả khắp không trung, quạnh quẽ bao phủ sân vắng.
Mặc dù không ai đem chữ ‘nhàn tình’gắn cho Ngô Bất Tri, nhưng lúc này, xác thực hắn đang ngồi ngơ ngẩn trong sân ngắm lá vàng rơi.
Nói là ngây ngẩn, cũng không hẳn, Sở Hành Vân vừa bước vào hắn đã nhận ra ngay.
“Các ngươi không phải cùng đi tản bộ ư? Sao hai phụ tử kia về trước, còn ngươi cách lâu như vậy? Di? Sắc mặt ngươi không ổn lắm, có chuyện gì?” Tiến lại gần, Ngô Bất Tri mới phát hiện nét mặt Sở Hành Vân tái nhợt, khác xa vẻ tao nhã thường ngày.
Sở Hành Vân thần tình ủ rũ, thanh âm càng thêm ủ rũ: “Ta ở trên đường nghe người khác nói cha ta lâm bệnh, bệnh rất nặng.”
“A!” Ngô Bất Tri kinh ngạc, hấp tấp hỏi, “Vậy ngươi….”
“Bệnh của cha là do ta gây nên, ta phải trở về một chuyến.”
“Nên vậy, nên vậy.” Ngô Bất Tri lao nhao phụ họa, trong bụng lại không biết thực sự nghĩ gì, do đó khi Sở Hành Vân gọi hắn liền giật mình.
“Ngô huynh.”
“A? Sở huynh có gì cần giao phó?”
“Ta sẽ mau chóng quay lại, cho nên trong thời gian ta đi, Ngô huynh có thể thay ta chiếu cố phụ tử bọn họ.”
Ngô Bất Tri đầu tiên là ngạc nhiên, sau lập tức bật cười: “Không tính chuyện chúng ta là oan gia, võ công Lãnh Vu Thu cao hơn ta gấp bội, ta đây sao có bản lĩnh chiếu cố hắn? Hắn chiếu cố ta còn không kịp.”
“Ta không nói đùa.” Ánh mắt Sở Hành Vân vô cùng khẩn thiết, “Vu Thu võ công rất cao, nhưng tính tình hắn quá ương ngạnh, rất dễ gây thù chuốc oán…”
Ngô Bất Tri ngắt lời: “Điều này ta biết.”
“So ra, Ngô huynh ngươi xử thế linh hoạt, nhân diện lại thân thiện, có rất nhiều điểm còn phải nương nhờ. Trọng yếu hơn, trong lòng ta, ngươi là một bằng hữu đáng tin cậy!”
Chưa từng nghe người khác nói như vậy, Ngô Bất Tri nhất thời không biết nên vui hay nên giật mình, kỳ thực hoảng hốt còn nhiều hơn hoan hỉ: “Ta? Ngươi lại chê cười rồi.”
Sở Hành Vân cười cười: ‘Ngô huynh có nhớ lần đầu chúng ta gặp?” Hắn hồi tưởng lại, “Khi đó là ở ven hồ Tây Tử, một hài tử vô ý rơi xuống nước, lúc ấy người đầu tiên nhảy xuống cứu nó là Ngô huynh.”
“Không sai, là khi đó ta nóng vội, chẳng suy nghĩ liền nhảy xuống, đến khi thân nằm trong nước, mới nhớ ra bản thân là vịt lên cạn, kết quả cứu người không thành còn phải nhờ người cứu.” Nhắc tới chuyện đáng hổ thẹn đó, Ngô Bất Tri ngượng đỏ mặt, ước gì mọi người quên hết đi, thế mà kẻ khác lại nhớ kỹ.
“Đúng. Ngô huynh có thể nghĩ đó là chuyện hổ thẹn, nhưng theo ta, cứu người khi hoạn nạn mới thực sự là hảo hán! Lúc đó ta đã tự hẹn với lòng, người như vậy vô luận thế nào ta cũng muốn kết bằng hữu một phen!”
Nói một hồi Ngô Bất Tri liền bừng tỉnh đại ngộ: “Chả trách, ta vẫn không hiểu, người gia thế như Sở huynh, sao lại chịu kết giao với tiểu nhân vật võ công thấp kém như ta? Ra là thế, thì ra là thế!” Hắn lầm bầm lặp đi lặp lại, thần tình ngày càng biến ảo bất định.
Sở Hành Vân trầm giọng nói: “Võ công cao thấp, quá nửa là do ngày ngày chuyên chú, hiệp nghĩa khía khái lại do bình sinh mà nên. Kẻ võ công cao mà không nghĩa hiệp, người như vậy, võ công cao tới đâu, quyền thế lớn tới đâu, Sở mỗ cũng không nhìn đến. Còn Ngô huynh ngươi, chỉ vì chuyện của ta, vì Vu Thu mà bôn ba tứ xứ, không một câu oán hận. Người như thế, ta còn có thể không tin ư?”
Hắn vốn không phải kẻ giả tạo, từng câu từng chữ đều khẩn thiết, tựa như có sức nặng ngàn cân, đặt lên ngực Ngô Bất Tri. Ngô Bất Tri thấy bản thân thở không nổi, lớn tiếng hô: “Ngươi không nên tin ta, tin ta cũng vô dụng! Nếu ngươi không thể bỏ hắn, sao không ở lại bên hắn? Thế nào lại khéo vậy, ở nơi chim không thèm đẻ trứng này mà cũng có khách giang hồ vãng lai, còn nhất mực đàm luận chuyện cha ngươi, chẳng lẽ ngươi không thấy kỳ quái ư?”
“Ta vừa vào thành chứng thực, tin tức là đúng.”
“Trong thành?” Nghe chủ quán nơi đâynói thị trấn gần nhất cũng cách hơn tám mươi dặm, thảo nào Sở Hành Vân lại có vẻ mệt mỏi kiệt sức như vậy. Nhưng mà mệt mỏi rã rời nhất, hẳn là tâm hắn đi?
“Vô luận cha ta có thực sự lâm bệnh hay không, ta cũng phải quay về, đem sự tình của chúng ta nói rõ ràng.” Sở Hành Vân cười cay đắng, “Ta nghĩ tới nghĩ lui, kỳ thực không còn lựa chọn nào khác. Cho dù đây thực sự là một cái bẫy, ta cũng cứ ngoan cố đưa chân.”
Hắn vỗ vỗ vai Ngô Bất Tri: “Cho nên mọi chuyện không thể khác hơn là ta van ngươi Ngô huynh.” Hắn quay đầu nhìn về gian phòng của bản thân, nơi đó đèn còn đang sáng, mơ hồ có bóng người.
“Ta muốn về phòng.”
Ngô Bất Tri miệng mấp máy, muốn nói gì đó, rốt cuộc lại thôi. Sở Hành Vân đã tiêu thất khỏi tầm mắt từ rất lâu, chỉ còn hắn đứng lại. Một phiến lá rơi rụng trước mặt, hắn đưa tay đón lấy.
Chiếc lá tàn úa đã không còn sức sống như ngày trước, hắn đột nhiên nở nụ cười: “Ngươi cư nhiên tin tưởng ta như thế? Cả bản thân ta còn không tin chính mình, ngươi cư nhiên tin tưởng ta? Ha, ha!”
Tất cả đều không thể ngờ, trở lực thực sự e rằng chẳng phải gia quyến của Sở Hành Vân.
Mặc dù không ai đem chữ ‘nhàn tình’gắn cho Ngô Bất Tri, nhưng lúc này, xác thực hắn đang ngồi ngơ ngẩn trong sân ngắm lá vàng rơi.
Nói là ngây ngẩn, cũng không hẳn, Sở Hành Vân vừa bước vào hắn đã nhận ra ngay.
“Các ngươi không phải cùng đi tản bộ ư? Sao hai phụ tử kia về trước, còn ngươi cách lâu như vậy? Di? Sắc mặt ngươi không ổn lắm, có chuyện gì?” Tiến lại gần, Ngô Bất Tri mới phát hiện nét mặt Sở Hành Vân tái nhợt, khác xa vẻ tao nhã thường ngày.
Sở Hành Vân thần tình ủ rũ, thanh âm càng thêm ủ rũ: “Ta ở trên đường nghe người khác nói cha ta lâm bệnh, bệnh rất nặng.”
“A!” Ngô Bất Tri kinh ngạc, hấp tấp hỏi, “Vậy ngươi….”
“Bệnh của cha là do ta gây nên, ta phải trở về một chuyến.”
“Nên vậy, nên vậy.” Ngô Bất Tri lao nhao phụ họa, trong bụng lại không biết thực sự nghĩ gì, do đó khi Sở Hành Vân gọi hắn liền giật mình.
“Ngô huynh.”
“A? Sở huynh có gì cần giao phó?”
“Ta sẽ mau chóng quay lại, cho nên trong thời gian ta đi, Ngô huynh có thể thay ta chiếu cố phụ tử bọn họ.”
Ngô Bất Tri đầu tiên là ngạc nhiên, sau lập tức bật cười: “Không tính chuyện chúng ta là oan gia, võ công Lãnh Vu Thu cao hơn ta gấp bội, ta đây sao có bản lĩnh chiếu cố hắn? Hắn chiếu cố ta còn không kịp.”
“Ta không nói đùa.” Ánh mắt Sở Hành Vân vô cùng khẩn thiết, “Vu Thu võ công rất cao, nhưng tính tình hắn quá ương ngạnh, rất dễ gây thù chuốc oán…”
Ngô Bất Tri ngắt lời: “Điều này ta biết.”
“So ra, Ngô huynh ngươi xử thế linh hoạt, nhân diện lại thân thiện, có rất nhiều điểm còn phải nương nhờ. Trọng yếu hơn, trong lòng ta, ngươi là một bằng hữu đáng tin cậy!”
Chưa từng nghe người khác nói như vậy, Ngô Bất Tri nhất thời không biết nên vui hay nên giật mình, kỳ thực hoảng hốt còn nhiều hơn hoan hỉ: “Ta? Ngươi lại chê cười rồi.”
Sở Hành Vân cười cười: ‘Ngô huynh có nhớ lần đầu chúng ta gặp?” Hắn hồi tưởng lại, “Khi đó là ở ven hồ Tây Tử, một hài tử vô ý rơi xuống nước, lúc ấy người đầu tiên nhảy xuống cứu nó là Ngô huynh.”
“Không sai, là khi đó ta nóng vội, chẳng suy nghĩ liền nhảy xuống, đến khi thân nằm trong nước, mới nhớ ra bản thân là vịt lên cạn, kết quả cứu người không thành còn phải nhờ người cứu.” Nhắc tới chuyện đáng hổ thẹn đó, Ngô Bất Tri ngượng đỏ mặt, ước gì mọi người quên hết đi, thế mà kẻ khác lại nhớ kỹ.
“Đúng. Ngô huynh có thể nghĩ đó là chuyện hổ thẹn, nhưng theo ta, cứu người khi hoạn nạn mới thực sự là hảo hán! Lúc đó ta đã tự hẹn với lòng, người như vậy vô luận thế nào ta cũng muốn kết bằng hữu một phen!”
Nói một hồi Ngô Bất Tri liền bừng tỉnh đại ngộ: “Chả trách, ta vẫn không hiểu, người gia thế như Sở huynh, sao lại chịu kết giao với tiểu nhân vật võ công thấp kém như ta? Ra là thế, thì ra là thế!” Hắn lầm bầm lặp đi lặp lại, thần tình ngày càng biến ảo bất định.
Sở Hành Vân trầm giọng nói: “Võ công cao thấp, quá nửa là do ngày ngày chuyên chú, hiệp nghĩa khía khái lại do bình sinh mà nên. Kẻ võ công cao mà không nghĩa hiệp, người như vậy, võ công cao tới đâu, quyền thế lớn tới đâu, Sở mỗ cũng không nhìn đến. Còn Ngô huynh ngươi, chỉ vì chuyện của ta, vì Vu Thu mà bôn ba tứ xứ, không một câu oán hận. Người như thế, ta còn có thể không tin ư?”
Hắn vốn không phải kẻ giả tạo, từng câu từng chữ đều khẩn thiết, tựa như có sức nặng ngàn cân, đặt lên ngực Ngô Bất Tri. Ngô Bất Tri thấy bản thân thở không nổi, lớn tiếng hô: “Ngươi không nên tin ta, tin ta cũng vô dụng! Nếu ngươi không thể bỏ hắn, sao không ở lại bên hắn? Thế nào lại khéo vậy, ở nơi chim không thèm đẻ trứng này mà cũng có khách giang hồ vãng lai, còn nhất mực đàm luận chuyện cha ngươi, chẳng lẽ ngươi không thấy kỳ quái ư?”
“Ta vừa vào thành chứng thực, tin tức là đúng.”
“Trong thành?” Nghe chủ quán nơi đâynói thị trấn gần nhất cũng cách hơn tám mươi dặm, thảo nào Sở Hành Vân lại có vẻ mệt mỏi kiệt sức như vậy. Nhưng mà mệt mỏi rã rời nhất, hẳn là tâm hắn đi?
“Vô luận cha ta có thực sự lâm bệnh hay không, ta cũng phải quay về, đem sự tình của chúng ta nói rõ ràng.” Sở Hành Vân cười cay đắng, “Ta nghĩ tới nghĩ lui, kỳ thực không còn lựa chọn nào khác. Cho dù đây thực sự là một cái bẫy, ta cũng cứ ngoan cố đưa chân.”
Hắn vỗ vỗ vai Ngô Bất Tri: “Cho nên mọi chuyện không thể khác hơn là ta van ngươi Ngô huynh.” Hắn quay đầu nhìn về gian phòng của bản thân, nơi đó đèn còn đang sáng, mơ hồ có bóng người.
“Ta muốn về phòng.”
Ngô Bất Tri miệng mấp máy, muốn nói gì đó, rốt cuộc lại thôi. Sở Hành Vân đã tiêu thất khỏi tầm mắt từ rất lâu, chỉ còn hắn đứng lại. Một phiến lá rơi rụng trước mặt, hắn đưa tay đón lấy.
Chiếc lá tàn úa đã không còn sức sống như ngày trước, hắn đột nhiên nở nụ cười: “Ngươi cư nhiên tin tưởng ta như thế? Cả bản thân ta còn không tin chính mình, ngươi cư nhiên tin tưởng ta? Ha, ha!”
Tất cả đều không thể ngờ, trở lực thực sự e rằng chẳng phải gia quyến của Sở Hành Vân.
Tác giả :
Lưu Thủy Vô Tình