Phi Vân Độ
Chương 17
Vì sao? Vì sao ngươi và nàng nói giống nhau như đúc?”
“Nàng là ai?”
“Nguyệt nhi”
Nguyệt nhi, thê tử của Lãnh Vu Thu! Trộm nhìn dáng vẻ si mê của hắn, Sở Hành Vân đột nhiên cảm thấy trong lòng thật khó tiếp nhận.
“Những khi ta thống khổ nhất, Nguyệt nhi xuất hiện. Nếu không có nàng, ta thực sự cho rằng trên đời không tồn tại tình nghĩa chân tâm.” Kể lại kể, Lãnh Vu Thu mỉm cười, “Ngươi biết không? Đôi mắt Nguyệt nhi rất thuần khiết, rất trong sáng, trước nay ta chưa từng thấy đôi mắt nào mỹ lệ như thế, nhìn vào mắt nàng, ngươi sẽ thấy tất cả đều tốt đẹp… Kỳ quái, ánh mắt của ngươi lại giống nàng, lần đầu ta nhìn thấy ngươi đã phát hiện ra.” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua mi mắt Sở Hành Vân, lưu lại một cơn run rẩy.
Sở Hành Vân ngơ ngẩn: “Ta không phải nữ nhân!”
“Đứa ngốc, ta nói ánh mắt ngươi rất giống nàng, chưa hề nói ngươi là nữ nhân. Nếu ngươi là nữ nhân, nhất định xấu kinh khủng, ta sớm đã bị ngươi dọa chạy.” Lãnh Vu Thu bĩu môi, thần sắc như đang xem kẻ trì độn, một chút không khí ấm áp vừa rồi mới gầy dựng nhất thời tan biến không sót lại chút gì.
So với Lãnh Vu Thu, Sở Hành Vân vẫn là “trung hậu chất phác” nhiều lắm, bị hắn mỉa mai một trận, lại chẳng biết phản bác thế nào, đành nói sang chuyện khác: “Phải rồi, vì sao ngươi rời khỏi ma giáo?”
Thoáng thấy sắc mặt Lãnh Vu Thu không vui, vội vàng tiếp lời: “Nếu ngươi không muốn nói, có thể không nói.”
Hai mắt Lãnh Vu Thu chăm chú nhìn đống lửa, thần tình trên mặt biến đổi mấy lần, ngay lúc Sở Hành Vân cho rằng hắn sẽ không nói, rốt cuộc lại mở lời: “Cho tới bây giờ ta không thích nơi đó, mỗi người đều ngoài mặt thiện lương, trong tâm lại không biết đang có chủ ý gì, nếu cần thiết, bọn chúng thậm chí có thể giết chết thân nhân không chút do dự. Sở dĩ ta lưu lại nơi đó, hoàn toàn là vì một người…”
Sở Hành Vân thử thăm dò hỏi: “Là người đã giúp ngươi trước kia?”
“Không sai, hắn dạy ta rất nhiều thứ, gồm cả… không nên dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.”
“Hắn lừa ngươi?”
Sở Hành Vân còn muốn truy vấn thêm, nhưng Lãnh Vu Thu không có ý muốn nói tiếp nữa, “Ngủ đi, người của La Sát giáo sẽ không khinh địch như vậy mà buông tha chúng ta, chuẩn bị tốt tinh thần để ứng phó.”
Hắn dọn một khoảng đất trống, dùng lá cây đắp thành hình cái gối, rồi nằm xuống. Chỉ một lúc sau, tiếng ngáy đã phát ra, cũng không biết là ngủ thật hay giả vờ.
Có lẽ hắn chỉ muốn mượn cớ để chuyển hướng trọng tâm câu chuyện mà thôi, mặc dù hoàn toàn không biết gì cả, nhưng Sở Hành Vân có thể cảm giác được, “Người kia” đã thương tổn hắn rất sâu, rất sâu.
Ngọn lửa vẫn bập bùng cháy, hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của Lãnh Vu Thu. Sở Hành Vân phát hiện lông mi hắn thật dài, giống như một cây quạt nhỏ, nhàn nhạt đổ bóng xuống gương mặt. Thỉnh thoảng chớp mắt vài lần, xem ra dường như đang chịu đựng nỗi khổ sở khôn tả.
“Ngươi là thiếu chủ của Hạo Thiên Bảo, thiên chi kiêu tử, phụ mẫu yêu thương, muôn nhân quý mến, có từng nếm qua tư vị bị người ức hiếp nhục mạ? Có từng trải qua đau khổ bị người phỉ nhổ, coi thường? Có từng biết nỗi chua xót khi vô luận nỗ lực thế nào cũng không thoát khỏi ánh mắt khinh thị của kẻ khác? Có từng thưởng qua sự tuyệt vọng bất lực khi bị người bán đứng… Nếu như những thứ này ngươi đều đã tiếp nhận, sẽ minh bạch vì sao ta không hiểu nhân tình.”
Lời Lãnh Vu Thu nói bỗng văng vẳng bên tai. Không sai, những điều ấy hắn chưa bao giờ nếm trải, nhưng có thể tưởng tượng ra, những trải nghiệm đó sẽ gây cho người khác rất nhiều tổn thương. Nghĩ tới đây, bỗng nhiên ngực hắn đau thắt.
Hắn đã từng nghĩ phải ly khai, ly khai Lãnh Vu Thu thật xa, một lần nữa quay về địa vị Thiếu bảo chủ của hắn, trở lại như ngày trước. Thế nhưng trải qua đêm nay, hắn lại có chút hoài nghi, bản thân còn có thể rời bỏ được sao?
Ngày mới hừng sáng, Sở Hành Vân đã bị Lãnh Vu Thu lay tỉnh.
“Đi mau, chúng ta nhất định phải đi trước khi La Sát giáo lục soát núi.”
Sở Hành Vân đứng lên, còn chưa vững vàng, đã té ngã.
“Chậc chậc, chân ngươi hẳn là đẹp ngang với chân gấu rồi.”
So với hôm qua, vết thương nơi chân Sở Hành Vân rõ ràng sưng lên gấp đôi, nói đó là chân gấu cũng không ngoa.
“Có muốn ta cõng ngươi không?”
Sở Hành Vân đỏ mặt: “Không cần, ta có thể tự đi.”
Lãnh Vu Thu đương nhiên không cần phải kiên trì, lui lại sau một bước, thưởng thức bộ dáng người kia lết đi từng chút từng chút, trong bụng thầm đếm: nhất, nhị, tam…
Khi hắn đếm tới mười, Sở Hành Vân nản chí ngồi xuống. Hắn hiển nhiên không hề nôn nóng, đứng một bên nhìn cười hi ha.
Sở Hành Vân quay đầu lại định nhờ hắn, vừa lúc thấy vẻ mặt hắn như đang xem hài kịch, liền ngậm miệng.
“Đừng có kiểu muốn nói lại thôi được không, muốn gì thì nói đi nha, ỡm ỡm ờ ờ thật chẳng giống nam nhân!”
Sở Hành Vân cắn môi: “Nhờ ngươi cõng ta được không?”
“Ta còn tưởng ngươi sẽ quật cường đến khi nào.” Lãnh Vu Thu cười, cảm thấy nỗi bực tức bị ép phải nhận thua ngày hôm qua tựa hồ tiêu đi một ít. Tiến đến khom người xuống: “Khởi hành thôi.”
Sở Hành Vân thực sự hết nói nổi nam nhân này, lúc thì cực kỳ chín chắn, khi lại chẳng khác gì tiểu hài tử. Càng kỳ quái hơn, bản thân rõ ràng bị hắn chọc giận đến nghiến răng nghiến lợi, vậy mà hết lần này tới lần khác lại không khỏi thích hắn đến thế.
Lãnh Vu Thu này nha, bề ngoài nhìn như lạnh lùng, nội tâm lại như hỏa, từng trải thế sự bể dâu, nhưng vẫn giữ được tấm lòng thiên chân son sắt, mâu thuẫn đến cực đoan, lại hấp dẫn đến mê người, e rằng bản thân sẽ cứ thế mà ngơ ngẩn chìm sâu trong ấy mất! Hiện tại muốn quay đầu lại, sợ rằng đã quá khó khăn.
Đi dọc sườn núi hơn nửa canh giờ, cảnh vật trước mắt lại không có gì thay đổi, ngoại trừ vách núi lại vách núi. Cuối cùng, thân thể còn suy yếu, Lãnh Vu Thu bắt đầu thấy có chút quá sức, nhưng hắn thực sự rất cứng cỏi, tiếp tục cắn răng chịu đựng.
Sở Hành Vân một mực lưu ý hắn, thấy bộ dáng cố sức của hắn không biết phải làm thế nào. Sở Hành Vân biết rõ, nếu bản thân mở miệng khuyên hắn nghỉ ngơi, hắn nhất định khăng khăng bác bỏ, đành thở dài: “Chúng ta nghỉ một chút đi, ta mệt.”
Lãnh Vu Thu cười: “Người bất động đến ngốc mặt mà cũng mệt à?” Vốn đang cười nói, dứt lời sắc mặt liền thay đổi.
“Có người tới.”
“Nàng là ai?”
“Nguyệt nhi”
Nguyệt nhi, thê tử của Lãnh Vu Thu! Trộm nhìn dáng vẻ si mê của hắn, Sở Hành Vân đột nhiên cảm thấy trong lòng thật khó tiếp nhận.
“Những khi ta thống khổ nhất, Nguyệt nhi xuất hiện. Nếu không có nàng, ta thực sự cho rằng trên đời không tồn tại tình nghĩa chân tâm.” Kể lại kể, Lãnh Vu Thu mỉm cười, “Ngươi biết không? Đôi mắt Nguyệt nhi rất thuần khiết, rất trong sáng, trước nay ta chưa từng thấy đôi mắt nào mỹ lệ như thế, nhìn vào mắt nàng, ngươi sẽ thấy tất cả đều tốt đẹp… Kỳ quái, ánh mắt của ngươi lại giống nàng, lần đầu ta nhìn thấy ngươi đã phát hiện ra.” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua mi mắt Sở Hành Vân, lưu lại một cơn run rẩy.
Sở Hành Vân ngơ ngẩn: “Ta không phải nữ nhân!”
“Đứa ngốc, ta nói ánh mắt ngươi rất giống nàng, chưa hề nói ngươi là nữ nhân. Nếu ngươi là nữ nhân, nhất định xấu kinh khủng, ta sớm đã bị ngươi dọa chạy.” Lãnh Vu Thu bĩu môi, thần sắc như đang xem kẻ trì độn, một chút không khí ấm áp vừa rồi mới gầy dựng nhất thời tan biến không sót lại chút gì.
So với Lãnh Vu Thu, Sở Hành Vân vẫn là “trung hậu chất phác” nhiều lắm, bị hắn mỉa mai một trận, lại chẳng biết phản bác thế nào, đành nói sang chuyện khác: “Phải rồi, vì sao ngươi rời khỏi ma giáo?”
Thoáng thấy sắc mặt Lãnh Vu Thu không vui, vội vàng tiếp lời: “Nếu ngươi không muốn nói, có thể không nói.”
Hai mắt Lãnh Vu Thu chăm chú nhìn đống lửa, thần tình trên mặt biến đổi mấy lần, ngay lúc Sở Hành Vân cho rằng hắn sẽ không nói, rốt cuộc lại mở lời: “Cho tới bây giờ ta không thích nơi đó, mỗi người đều ngoài mặt thiện lương, trong tâm lại không biết đang có chủ ý gì, nếu cần thiết, bọn chúng thậm chí có thể giết chết thân nhân không chút do dự. Sở dĩ ta lưu lại nơi đó, hoàn toàn là vì một người…”
Sở Hành Vân thử thăm dò hỏi: “Là người đã giúp ngươi trước kia?”
“Không sai, hắn dạy ta rất nhiều thứ, gồm cả… không nên dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.”
“Hắn lừa ngươi?”
Sở Hành Vân còn muốn truy vấn thêm, nhưng Lãnh Vu Thu không có ý muốn nói tiếp nữa, “Ngủ đi, người của La Sát giáo sẽ không khinh địch như vậy mà buông tha chúng ta, chuẩn bị tốt tinh thần để ứng phó.”
Hắn dọn một khoảng đất trống, dùng lá cây đắp thành hình cái gối, rồi nằm xuống. Chỉ một lúc sau, tiếng ngáy đã phát ra, cũng không biết là ngủ thật hay giả vờ.
Có lẽ hắn chỉ muốn mượn cớ để chuyển hướng trọng tâm câu chuyện mà thôi, mặc dù hoàn toàn không biết gì cả, nhưng Sở Hành Vân có thể cảm giác được, “Người kia” đã thương tổn hắn rất sâu, rất sâu.
Ngọn lửa vẫn bập bùng cháy, hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt của Lãnh Vu Thu. Sở Hành Vân phát hiện lông mi hắn thật dài, giống như một cây quạt nhỏ, nhàn nhạt đổ bóng xuống gương mặt. Thỉnh thoảng chớp mắt vài lần, xem ra dường như đang chịu đựng nỗi khổ sở khôn tả.
“Ngươi là thiếu chủ của Hạo Thiên Bảo, thiên chi kiêu tử, phụ mẫu yêu thương, muôn nhân quý mến, có từng nếm qua tư vị bị người ức hiếp nhục mạ? Có từng trải qua đau khổ bị người phỉ nhổ, coi thường? Có từng biết nỗi chua xót khi vô luận nỗ lực thế nào cũng không thoát khỏi ánh mắt khinh thị của kẻ khác? Có từng thưởng qua sự tuyệt vọng bất lực khi bị người bán đứng… Nếu như những thứ này ngươi đều đã tiếp nhận, sẽ minh bạch vì sao ta không hiểu nhân tình.”
Lời Lãnh Vu Thu nói bỗng văng vẳng bên tai. Không sai, những điều ấy hắn chưa bao giờ nếm trải, nhưng có thể tưởng tượng ra, những trải nghiệm đó sẽ gây cho người khác rất nhiều tổn thương. Nghĩ tới đây, bỗng nhiên ngực hắn đau thắt.
Hắn đã từng nghĩ phải ly khai, ly khai Lãnh Vu Thu thật xa, một lần nữa quay về địa vị Thiếu bảo chủ của hắn, trở lại như ngày trước. Thế nhưng trải qua đêm nay, hắn lại có chút hoài nghi, bản thân còn có thể rời bỏ được sao?
Ngày mới hừng sáng, Sở Hành Vân đã bị Lãnh Vu Thu lay tỉnh.
“Đi mau, chúng ta nhất định phải đi trước khi La Sát giáo lục soát núi.”
Sở Hành Vân đứng lên, còn chưa vững vàng, đã té ngã.
“Chậc chậc, chân ngươi hẳn là đẹp ngang với chân gấu rồi.”
So với hôm qua, vết thương nơi chân Sở Hành Vân rõ ràng sưng lên gấp đôi, nói đó là chân gấu cũng không ngoa.
“Có muốn ta cõng ngươi không?”
Sở Hành Vân đỏ mặt: “Không cần, ta có thể tự đi.”
Lãnh Vu Thu đương nhiên không cần phải kiên trì, lui lại sau một bước, thưởng thức bộ dáng người kia lết đi từng chút từng chút, trong bụng thầm đếm: nhất, nhị, tam…
Khi hắn đếm tới mười, Sở Hành Vân nản chí ngồi xuống. Hắn hiển nhiên không hề nôn nóng, đứng một bên nhìn cười hi ha.
Sở Hành Vân quay đầu lại định nhờ hắn, vừa lúc thấy vẻ mặt hắn như đang xem hài kịch, liền ngậm miệng.
“Đừng có kiểu muốn nói lại thôi được không, muốn gì thì nói đi nha, ỡm ỡm ờ ờ thật chẳng giống nam nhân!”
Sở Hành Vân cắn môi: “Nhờ ngươi cõng ta được không?”
“Ta còn tưởng ngươi sẽ quật cường đến khi nào.” Lãnh Vu Thu cười, cảm thấy nỗi bực tức bị ép phải nhận thua ngày hôm qua tựa hồ tiêu đi một ít. Tiến đến khom người xuống: “Khởi hành thôi.”
Sở Hành Vân thực sự hết nói nổi nam nhân này, lúc thì cực kỳ chín chắn, khi lại chẳng khác gì tiểu hài tử. Càng kỳ quái hơn, bản thân rõ ràng bị hắn chọc giận đến nghiến răng nghiến lợi, vậy mà hết lần này tới lần khác lại không khỏi thích hắn đến thế.
Lãnh Vu Thu này nha, bề ngoài nhìn như lạnh lùng, nội tâm lại như hỏa, từng trải thế sự bể dâu, nhưng vẫn giữ được tấm lòng thiên chân son sắt, mâu thuẫn đến cực đoan, lại hấp dẫn đến mê người, e rằng bản thân sẽ cứ thế mà ngơ ngẩn chìm sâu trong ấy mất! Hiện tại muốn quay đầu lại, sợ rằng đã quá khó khăn.
Đi dọc sườn núi hơn nửa canh giờ, cảnh vật trước mắt lại không có gì thay đổi, ngoại trừ vách núi lại vách núi. Cuối cùng, thân thể còn suy yếu, Lãnh Vu Thu bắt đầu thấy có chút quá sức, nhưng hắn thực sự rất cứng cỏi, tiếp tục cắn răng chịu đựng.
Sở Hành Vân một mực lưu ý hắn, thấy bộ dáng cố sức của hắn không biết phải làm thế nào. Sở Hành Vân biết rõ, nếu bản thân mở miệng khuyên hắn nghỉ ngơi, hắn nhất định khăng khăng bác bỏ, đành thở dài: “Chúng ta nghỉ một chút đi, ta mệt.”
Lãnh Vu Thu cười: “Người bất động đến ngốc mặt mà cũng mệt à?” Vốn đang cười nói, dứt lời sắc mặt liền thay đổi.
“Có người tới.”
Tác giả :
Lưu Thủy Vô Tình