Phi Tử Của Ca Ca
Chương 124
“Hoàng thượng… Hoàng thượng…” Hàn Thanh vội vội vàng vàng chạy vào.
Hắn đã không còn giữ vẻ lạnh lùng bình tĩnh như ngày trước nữa.
“Hoàng thượng, Ngạo Sương đã trở về! Ngạo Sương đã trở về!”
Bất chấp lễ nghi quân thần, hắn hưng phấn lớn tiếng kêu lên, trong thanh âm nghèn nghẹn mang đầy vẻ ngây ngốc.
Hắn cao hứng đến khóc!
“Cái gì? Người ở nơi nào?” Hạng Ngạo Thiên kinh ngạc dừng lại nét bút trong tay.
“Ở Vô Tâm cung… Ta đã phái người đi mời thái y rồi!”
Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi thư phòng.
“Ngươi xác định đúng là Ngạo Sương?”
Hạng Ngạo Thiên đi như bay.
“Hoàng thượng, chính xác, khẳng định đúng! Nàng lại còn rất tỉnh táo!”
Hàn Thanh phảng phất như một hài tử cười rộ lên.
“Hoàng thượng, đồng thời cùng lúc Ngạo Sương xuất hiện, còn có hai vị lão nhân, hai vị lão nhân đó đang trong tình trạng hôn mê, ba người bọn họ tay nắm chặt lấy nhau không rời, mọi người phải dùng hết sức lực, mất rất nhiều hơi sức mới có thể tách rời ra!”
“Hả? Còn có chuyện như vậy sao?” Trong chớp mắt, Hạng Ngạo Thiên đã bước tiến vào Vô Tâm cung.
“Ngạo Sương… Ngạo Sương…” Vội vàng lên tiếng kêu lớn.
“Hoàng huynh…” Ngạo Sương vẫn còn chưa kịp thay y phục sạch sẽ, hấp tấp chạy ra.
“Hoàng huynh…” Thân ảnh nhỏ bé nhào vào trong lòng người anh trai thân thiết.
Nước mắt tuôn rơi như mưa.
Trời đất cũng bị làm cho cảm động.
“Hoàng huynh…” Ngạo Sương thân thể nhỏ bé, ngã vào trong lòng của Hạng Ngạo Thiên.
“Ngạo Sương…” Hạng Ngạo Thiên ôm lấy muội muội đột nhiên xuất hiện tiến vào nội thất.
Ngạo Sương thật sự rất kích động!
Nàng ngất đi!
Đem muội muội đặt ở trên giường, nhẹ nhàng hé mở y phục của nàng ra, ở đầu vai bày ra một bớt hồng nhỏ.
Đúng thật là muội muội!
Hạng Ngạo Thiên cũng vô cùng vui sướng bật khóc.
Khai thái y dẫn theo vài ngự y vừa lúc chạy tới.
“Hai người kia ở nơi nào?” Hạng Ngạo Thiên hỏi Hàn Thanh.
“Tạm thời đã an bài chu đáo chỗ ở cho hai người họ!” Hàn Thanh sau giây phút vui mừng đã nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh thường có.
“Tốt, ngươi dẫn bọn hắn qua đó xem một chút, nhất định phải làm cho bọn họ tỉnh táo lại!” Hạng Ngạo Thiên ý bảo Hàn Thanh đưa hai gã thái y khác đi xem hai người kia.
Nửa đêm giờ tý.
Ngạo Sương tỉnh táo lại.
Nàng đem chuyện mình như thế nào được cứu, như thế nào lại được người nhà họ Mai chiếu cố, cùng với việc như thế nào lại rơi xuống trong hồ, đơn giản tự thuật qua một lần.
“Ngươi nói cái gì? Mai gia mất tích một người con gái cũng gọi là Mai Tuyết Tình?” Hạng Ngạo Thiên giật mình kinh ngạc, không thể tin được.
“Hoàng huynh nhận biết sao?” Ngạo Sương càng lại giật mình.
Hoàng huynh như thế nào lại nói là “cũng” gọi Mai Tuyết Tình?
Hình như Hoàng huynh cùng Mai Tuyết Tình kia dường như rất quen thuộc.
“Mai gia lão nhân đã tỉnh dậy chưa?” Hạng Ngạo Thiên hỏi Hàn Thanh.
“Đã tỉnh!” Theo lễ nghi mà nói, nam nhân vốn là không thể tiến vào tẩm cung của công chúa.
Hôm nay, Hàn Thanh trở thành ngoại lệ, hơn nữa vẫn luôn bên người Ngạo Sương săn sóc.
“Trẫm qua đó xem một chút…” Hạng Ngạo Thiên vội vã muốn làm cho mọi chuyện được minh bạch, Mai Tuyết Tình này có phải là Mai Tuyết Tình kia hay không.
Hàn Thanh thâm tình nhìn Ngạo Sương một cái, không thể không đi theo Hạng Ngạo Thiên rời khỏi Vô Tâm cung.
Mai gia phụ mẫu đang rơi lệ không ngừng.
Thấy một người trẻ tuổi khí vũ hiên ngang đi vào đến, vội vàng đứng lên, kéo tay hắn hỏi. “Chàng trai trẻ, có nhìn thấy con gái của chúng tôi không?”
Hạng Ngạo Thiên cau mày.
Hắn vốn là hoàng đế, cửu ngũ chí tôn, cao cao tại thượng, dám cả gan kéo tay hắn thật không có mấy người.
Hai người này, cũng quá to gan đi?
Quên đi, hôm nay cao hứng, không cùng bọn chúng tính toán so đo!
“Lệnh ái như thế nào xưng hô?” Hạng Ngạo Thiên tận lực đè nén xuống nội tâm đang kích động.
Hắn sợ lão nhân nếu nói ra, làm cho hắn thất vọng.
“Ngạo Sương… Hạng Ngạo Sương…” Lão bà họ Mai không nhịn được khóc rống lên, “Chúng ta đúng là đắc tội người nào rồi, nên cả hai đứa con gái cũng bị mất tích!”
Hạng Ngạo Thiên trong lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua.
Xem ra, muội muội Ngạo Sương trong lòng hai vị lão nhân này thật sự chiếm một vị trí rất trọng yếu, mới vừa tỉnh táo lại, liền nhớ thương lo lắng ngay đến Ngạo Sương.
Hạng Ngạo Thiên đưa ra quyết định, cho dù hai vị lão nhân này cùng Tình nhi không có chút quan hệ gì, hắn cũng muốn gia thưởng cho hai người này.
“Vậy người kia?” Hạng Ngạo Thiên thật rất muốn nghe, bọn họ nói đến ba chữ kia, rốt cục cũng lọt vào tai hắn.
“Mai Tuyết Tình!” Nhắc tới tên con gái ruột của chính mình, Lão bà họ Mai không nhịn được nước mắt càng không ngừng tuôn rơi.
“Trẫm có biết một người tên là Mai Tuyết Tình!” Hạng Ngạo Thiên có một loại dự cảm, bọn họ hẳn chính là chính cha mẹ của Tình nhi.
Cho nên, hắn không chút nào do dự nói ra.
“Hoàng huynh, huynh có thật biết Mai Tuyết Tình không?” Ngạo Sương bất chấp thân thể suy yếu, đến thăm Mai gia lão nhân, không nghĩ tới, vào vào đến cửa đã nghe được câu nói kia. Đúng là hoàng huynh có biết Mai Tuyết Tình!
Thật sự là lão Thiên có mắt a!
“Cái gì, chàng trai, cậu cũng có biết một người con gái tên là Mai Tuyết Tình hay sao?”
Lão bà họ Mai cũng không ngó xem bản thân mình đang ở nơi nào, cùng với người phương nào nói chuyện, dùng sức lay lay cánh tay Hạng Ngạo Thiên.
“Cô ấy ở nơi nào?” Lão bà họ Mai hận bản thân không thể lập tức đến gặp, Hạng Ngạo Thiên thuận miệng nói “Mai Tuyết Tình”.
Hàn Thanh tiến lên, nhẹ nhàng đẩy tay Lão bà họ Mai ra, “Lão nhân gia, ngài ngồi xuống hẵn nói, Hoàng thượng sắp bị ngài lay đến chóng mặt rồi!”
Hàn Thanh luôn lạnh như băng, hôm nay cũng hài hước hẳn lên.
“Cái gì? Cậu là Hoàng thượng?”
Lão bà họ Mai nhìn chằm chằm vào Hạng Ngạo Thiên trong vài giây, sau đó nhìn về phía ông chồng già của chính mình.
“Ông nhà nó, hắn nói hắn là Hoàng thượng, có phải chúng ta đang nằm mơ hay không?” Lão bà họ Mai cảm thấy thật hồ đồ.
Lão ông họ Mai dường như tỉnh táo hơn.
Ngạo Sương xưng hô với người trẻ tuổi trước mắt, là “Hoàng huynh”, như vậy đã nói lên, hắn chính là người anh trai mà Ngạo Sương thường hay nhắc tới, chính là Hoàng thượng.
“Chàng trai trẻ, chúng ta vừa mới tỉnh lại, còn có chút hồ đồ! Cậu cũng đừng cười chê chúng tôi!”
Lão ông họ Mai đối với cô gái “Mai Tuyết Tình” Hạng Ngạo Thiên nói đến cũng rất kinh ngạc, chỉ mong đó thật đúng là con gái của mình.
“Bây giờ chúng tôi thật chỉ muốn gặp cô gái tên gọi Mai Tuyết Tình kia, không biết chàng trai trẻ, cậu có thể giúp chúng tôi được toại nguyện hay không?” Trong thanh âm lộ ra vẻ cấp bách cùng cầu xin.
“Nàng đang ở bên ngoài cung, như vậy đi, ngày mai đưa hai người đi, như thế nào?” Hạng Ngạo Thiên đối với hai vị lão nhân thật sinh cảm giác rất tự nhiên chân thật, “Trước nghỉ ngơi đi, các ngươi cũng đã mệt lắm rồi!”
Giọng điệu nói chuyện cũng trở nên khách khí.
Có lẽ, bọn họ, thật sự chính là nhạc phụ nhạc mẫu của mình đây!
Mặc dù Mai gia phụ mẫu rất vội vàng, thế nhưng, Hoàng thượng cũng đã nói rồi, cũng không có cách nào phản bác.
Một đêm dài không ngủ.
Hắn đã không còn giữ vẻ lạnh lùng bình tĩnh như ngày trước nữa.
“Hoàng thượng, Ngạo Sương đã trở về! Ngạo Sương đã trở về!”
Bất chấp lễ nghi quân thần, hắn hưng phấn lớn tiếng kêu lên, trong thanh âm nghèn nghẹn mang đầy vẻ ngây ngốc.
Hắn cao hứng đến khóc!
“Cái gì? Người ở nơi nào?” Hạng Ngạo Thiên kinh ngạc dừng lại nét bút trong tay.
“Ở Vô Tâm cung… Ta đã phái người đi mời thái y rồi!”
Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi thư phòng.
“Ngươi xác định đúng là Ngạo Sương?”
Hạng Ngạo Thiên đi như bay.
“Hoàng thượng, chính xác, khẳng định đúng! Nàng lại còn rất tỉnh táo!”
Hàn Thanh phảng phất như một hài tử cười rộ lên.
“Hoàng thượng, đồng thời cùng lúc Ngạo Sương xuất hiện, còn có hai vị lão nhân, hai vị lão nhân đó đang trong tình trạng hôn mê, ba người bọn họ tay nắm chặt lấy nhau không rời, mọi người phải dùng hết sức lực, mất rất nhiều hơi sức mới có thể tách rời ra!”
“Hả? Còn có chuyện như vậy sao?” Trong chớp mắt, Hạng Ngạo Thiên đã bước tiến vào Vô Tâm cung.
“Ngạo Sương… Ngạo Sương…” Vội vàng lên tiếng kêu lớn.
“Hoàng huynh…” Ngạo Sương vẫn còn chưa kịp thay y phục sạch sẽ, hấp tấp chạy ra.
“Hoàng huynh…” Thân ảnh nhỏ bé nhào vào trong lòng người anh trai thân thiết.
Nước mắt tuôn rơi như mưa.
Trời đất cũng bị làm cho cảm động.
“Hoàng huynh…” Ngạo Sương thân thể nhỏ bé, ngã vào trong lòng của Hạng Ngạo Thiên.
“Ngạo Sương…” Hạng Ngạo Thiên ôm lấy muội muội đột nhiên xuất hiện tiến vào nội thất.
Ngạo Sương thật sự rất kích động!
Nàng ngất đi!
Đem muội muội đặt ở trên giường, nhẹ nhàng hé mở y phục của nàng ra, ở đầu vai bày ra một bớt hồng nhỏ.
Đúng thật là muội muội!
Hạng Ngạo Thiên cũng vô cùng vui sướng bật khóc.
Khai thái y dẫn theo vài ngự y vừa lúc chạy tới.
“Hai người kia ở nơi nào?” Hạng Ngạo Thiên hỏi Hàn Thanh.
“Tạm thời đã an bài chu đáo chỗ ở cho hai người họ!” Hàn Thanh sau giây phút vui mừng đã nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh thường có.
“Tốt, ngươi dẫn bọn hắn qua đó xem một chút, nhất định phải làm cho bọn họ tỉnh táo lại!” Hạng Ngạo Thiên ý bảo Hàn Thanh đưa hai gã thái y khác đi xem hai người kia.
Nửa đêm giờ tý.
Ngạo Sương tỉnh táo lại.
Nàng đem chuyện mình như thế nào được cứu, như thế nào lại được người nhà họ Mai chiếu cố, cùng với việc như thế nào lại rơi xuống trong hồ, đơn giản tự thuật qua một lần.
“Ngươi nói cái gì? Mai gia mất tích một người con gái cũng gọi là Mai Tuyết Tình?” Hạng Ngạo Thiên giật mình kinh ngạc, không thể tin được.
“Hoàng huynh nhận biết sao?” Ngạo Sương càng lại giật mình.
Hoàng huynh như thế nào lại nói là “cũng” gọi Mai Tuyết Tình?
Hình như Hoàng huynh cùng Mai Tuyết Tình kia dường như rất quen thuộc.
“Mai gia lão nhân đã tỉnh dậy chưa?” Hạng Ngạo Thiên hỏi Hàn Thanh.
“Đã tỉnh!” Theo lễ nghi mà nói, nam nhân vốn là không thể tiến vào tẩm cung của công chúa.
Hôm nay, Hàn Thanh trở thành ngoại lệ, hơn nữa vẫn luôn bên người Ngạo Sương săn sóc.
“Trẫm qua đó xem một chút…” Hạng Ngạo Thiên vội vã muốn làm cho mọi chuyện được minh bạch, Mai Tuyết Tình này có phải là Mai Tuyết Tình kia hay không.
Hàn Thanh thâm tình nhìn Ngạo Sương một cái, không thể không đi theo Hạng Ngạo Thiên rời khỏi Vô Tâm cung.
Mai gia phụ mẫu đang rơi lệ không ngừng.
Thấy một người trẻ tuổi khí vũ hiên ngang đi vào đến, vội vàng đứng lên, kéo tay hắn hỏi. “Chàng trai trẻ, có nhìn thấy con gái của chúng tôi không?”
Hạng Ngạo Thiên cau mày.
Hắn vốn là hoàng đế, cửu ngũ chí tôn, cao cao tại thượng, dám cả gan kéo tay hắn thật không có mấy người.
Hai người này, cũng quá to gan đi?
Quên đi, hôm nay cao hứng, không cùng bọn chúng tính toán so đo!
“Lệnh ái như thế nào xưng hô?” Hạng Ngạo Thiên tận lực đè nén xuống nội tâm đang kích động.
Hắn sợ lão nhân nếu nói ra, làm cho hắn thất vọng.
“Ngạo Sương… Hạng Ngạo Sương…” Lão bà họ Mai không nhịn được khóc rống lên, “Chúng ta đúng là đắc tội người nào rồi, nên cả hai đứa con gái cũng bị mất tích!”
Hạng Ngạo Thiên trong lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua.
Xem ra, muội muội Ngạo Sương trong lòng hai vị lão nhân này thật sự chiếm một vị trí rất trọng yếu, mới vừa tỉnh táo lại, liền nhớ thương lo lắng ngay đến Ngạo Sương.
Hạng Ngạo Thiên đưa ra quyết định, cho dù hai vị lão nhân này cùng Tình nhi không có chút quan hệ gì, hắn cũng muốn gia thưởng cho hai người này.
“Vậy người kia?” Hạng Ngạo Thiên thật rất muốn nghe, bọn họ nói đến ba chữ kia, rốt cục cũng lọt vào tai hắn.
“Mai Tuyết Tình!” Nhắc tới tên con gái ruột của chính mình, Lão bà họ Mai không nhịn được nước mắt càng không ngừng tuôn rơi.
“Trẫm có biết một người tên là Mai Tuyết Tình!” Hạng Ngạo Thiên có một loại dự cảm, bọn họ hẳn chính là chính cha mẹ của Tình nhi.
Cho nên, hắn không chút nào do dự nói ra.
“Hoàng huynh, huynh có thật biết Mai Tuyết Tình không?” Ngạo Sương bất chấp thân thể suy yếu, đến thăm Mai gia lão nhân, không nghĩ tới, vào vào đến cửa đã nghe được câu nói kia. Đúng là hoàng huynh có biết Mai Tuyết Tình!
Thật sự là lão Thiên có mắt a!
“Cái gì, chàng trai, cậu cũng có biết một người con gái tên là Mai Tuyết Tình hay sao?”
Lão bà họ Mai cũng không ngó xem bản thân mình đang ở nơi nào, cùng với người phương nào nói chuyện, dùng sức lay lay cánh tay Hạng Ngạo Thiên.
“Cô ấy ở nơi nào?” Lão bà họ Mai hận bản thân không thể lập tức đến gặp, Hạng Ngạo Thiên thuận miệng nói “Mai Tuyết Tình”.
Hàn Thanh tiến lên, nhẹ nhàng đẩy tay Lão bà họ Mai ra, “Lão nhân gia, ngài ngồi xuống hẵn nói, Hoàng thượng sắp bị ngài lay đến chóng mặt rồi!”
Hàn Thanh luôn lạnh như băng, hôm nay cũng hài hước hẳn lên.
“Cái gì? Cậu là Hoàng thượng?”
Lão bà họ Mai nhìn chằm chằm vào Hạng Ngạo Thiên trong vài giây, sau đó nhìn về phía ông chồng già của chính mình.
“Ông nhà nó, hắn nói hắn là Hoàng thượng, có phải chúng ta đang nằm mơ hay không?” Lão bà họ Mai cảm thấy thật hồ đồ.
Lão ông họ Mai dường như tỉnh táo hơn.
Ngạo Sương xưng hô với người trẻ tuổi trước mắt, là “Hoàng huynh”, như vậy đã nói lên, hắn chính là người anh trai mà Ngạo Sương thường hay nhắc tới, chính là Hoàng thượng.
“Chàng trai trẻ, chúng ta vừa mới tỉnh lại, còn có chút hồ đồ! Cậu cũng đừng cười chê chúng tôi!”
Lão ông họ Mai đối với cô gái “Mai Tuyết Tình” Hạng Ngạo Thiên nói đến cũng rất kinh ngạc, chỉ mong đó thật đúng là con gái của mình.
“Bây giờ chúng tôi thật chỉ muốn gặp cô gái tên gọi Mai Tuyết Tình kia, không biết chàng trai trẻ, cậu có thể giúp chúng tôi được toại nguyện hay không?” Trong thanh âm lộ ra vẻ cấp bách cùng cầu xin.
“Nàng đang ở bên ngoài cung, như vậy đi, ngày mai đưa hai người đi, như thế nào?” Hạng Ngạo Thiên đối với hai vị lão nhân thật sinh cảm giác rất tự nhiên chân thật, “Trước nghỉ ngơi đi, các ngươi cũng đã mệt lắm rồi!”
Giọng điệu nói chuyện cũng trở nên khách khí.
Có lẽ, bọn họ, thật sự chính là nhạc phụ nhạc mẫu của mình đây!
Mặc dù Mai gia phụ mẫu rất vội vàng, thế nhưng, Hoàng thượng cũng đã nói rồi, cũng không có cách nào phản bác.
Một đêm dài không ngủ.
Tác giả :
Tất Minh Vũ