Phi Tử Của Ca Ca
Chương 119
“Thế nào hả? Ngươi hiểu y thuật sao?” Ngạo Mai có chút nóng nảy.
Mai Tuyết Tình đột nhiên rõ ràng thái độ nghi hoặc cùng do dự của Trần Nhất Kiếm, chẳng lẽ… chẳng lẽ… chính mình lại…?
Mai Tuyết Tình không dám tiếp tục suy đoán nữa, nàng nháy mắt ra hiệu với Trần Nhất Kiếm, hy vọng hắn có thể lưu tình mà đừng lên tiếng.
“Trần công tử, xem như nể mặt ta đã ra tay trợ giúp ngươi cùng Ngạo Mai, nhất định phải trợ giúp ta, cẩn thận chẩn mạch hả!” Thanh âm uể oải, nhưng mà lời nói mang huyền cơ.
“Đó là, đó là” Trần Nhất Kiếm rốt cục khẳng định phán đoán của chính mình. Nữ nhân này trong đầu đầy những mưu mô, bản thân mình vậy mà cũng có một bí mật lớn như vậy? Trần Nhất Kiếm như nghĩ tới cái gì đó liền cười cười.
“Công chúa cũng không lo ngại!” Buông cổ tay ngọc ra, Trần Nhất Kiếm trầm ổn nói. “Có điều là cách công chúa trợ giúp, hình như như vậy cũng không phải quang minh chính đại gì hả!” Cuối cùng, còn không quên buông lời trêu chọc một câu.
Ngạo Mai mặt ửng đỏ, bí mật này, chỉ có bọn họ ba người biết.
Mọi người ba chân bốn cẳng, trợ giúp Mai Tuyết Tình, đem vết thương trên đầu và trên ngực băng bó lại.
Trời tờ mờ sáng, Hạng Ngạo Thiên vẫn đứng ở bên ngoài sân. Mắt nhìn lên bầu trời đêm đang dần dần ửng sáng, không một ai biết, hắn đang suy nghĩ cái gì!
“Hoàng thượng, chúng ta hồi cung đi!” Nghi phi nỉ non nói. Một đêm đi qua đi lại, thật khiến bọn nàng có chút mệt mỏi rồi. “Không vội! Ngươi không phải thích chỗ sân này hay sao! Bọn họ lập tức đi rồi, ngươi có thể lưu lại, thu thập nơi này!”
“Hoàng thượng… Ta thật sự có thể ở lại chỗ này sao?” Nghi phi cảm giác được chính mình như là đang nằm mơ. Nàng dùng sức nhéo mạnh một chút vào cánh tay mình, đau đớn truyền khắp toàn thân. Là thật! Nàng không phải là đang nằm mơ!
Mai Tuyết Tình thu thập vật dụng của mình.
“Tỷ tỷ, chúng ta cứ ở lại chỗ này đi!” Ngạo Mai sợ Mai Tuyết Tình đi rồi, sẽ không bao giờ trở về nữa.
“Nơi này, đã không còn là nhà của ta rồi!” Thanh âm thê lương già nua, phảng phất như xuất phát từ miệng của một lão bà tám mươi tuổi. “Sau này, chuyện trong cửa hàng, toàn bộ đều dựa vào muội rồi, muội nhất định phải dành nhiều tâm tư một chút!” Mai Tuyết Tình dặn dò.
Ngạo Mai nước mắt cũng không nhịn được, tuôn rơi xuống như mưa. Hoàng huynh như thế nào lại như vậy? Tại sao không có bất cứ điềm báo trước gì, đã hạ thánh chỉ? Tỷ tỷ là vì nàng mới đi biên cảnh! Về phần vì chuyện này, đại động can qua sao?
“Vậy… Tỷ tỷ, tỷ nghĩ muốn đi nơi nào?” Ngạo Mai muốn biết một chút hành tung của nàng.
“Không biết, đi tới nơi nào, nơi nào cũng chính là nhà rồi!” Mai Tuyết Tình quả thật không biết nên đi nơi nào? Đất rộng lớn bao la, nhà của nàng ở nơi nào? Nơi nào mới thật sự là nhà của nàng? Trái tim, chua xót vô cùng. Nàng sờ sờ vùng bụng bằng phẳng, nhà của nàng ngay lúc này đây còn đang trong bụng của nàng. Nơi nào, có nàng trên thế giới này, thân nhân duy nhất của nàng! Thở dài một hơi, lấy lại tinh thần, nàng xách lấy hành lý, đi ra khỏi phòng, đến bên chuồng ngựa dắt Truy Nguyệt ra
Ngạo Mai đuổi theo. “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ cần phải nói chuyện lại với hoàng huynh đi!” Ngạo Mai hy vọng, hoàng huynh sau khi chứng kiến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của tỷ tỷ có thể thay đổi tâm ý.
“Hoàng huynh? Ai là hoàng huynh?” Mai Tuyết Tình giống như thoáng giật mình, “Ta biết hắn sao?”
“Tỷ tỷ…” Ngạo Mai càng thêm giật mình, tỷ tỷ không phải ngã một cái, lại mất trí nhớ rồi sao?
Mai Tuyết Tình xoa xoa vết thương trên đầu, rất nghiêm túc hỏi Ngạo Mai, “Hắn là người nào của ta?”
“Tỷ tỷ…” Ngạo Mai ôm lấy cánh tay của nàng, lệ rơi đầy mặt, “Tỷ tỷ, ta không muốn tỷ đi, tỷ đi như vậy, ta thật rất lo lắng không an! Hoàng huynh cũng rất lo lắng lắm!”
Mai Tuyết Tình bất đắc dĩ cười một chút, “Muội yên tâm đi, ta sẽ không có việc gì đâu!” Gỡ tay Ngạo Mai ra, “Bằng không như vậy đi, muội dẫn ta đi gặp hoàng huynh như lời muội nói, bất quá, muội trợ giúp ta dẫn kiến hắn hả, ta thật sự không nhận ra!”
Ngạo Mai nắm tay nàng, đi ra sân. Ngạo Mai vừa đi vừa nói với nàng, “Tỷ nhìn xem, bên kia kìa, người xoay lưng về phía chúng ta chính là hoàng huynh, cũng là đương kim thiên tử! Nữ nhân đứng bên cạnh hắn đó vốn là Nghi phi!”
“Ah!” Mai Tuyết Tình gật đầu, khiêm tốn tiếp nhận, “Ta và hoàng huynh muội vốn là như thế nào nhận thức?”
“Không phải nhận thức, tỷ vốn chính là công chúa!” Ngạo Mai kỳ quái, tỷ tỷ nhận thức nàng, nhận thức Trần Nhất Kiếm, như thế nào hết lần này tới lần khác không nhận biết hoàng huynh rồi đây?
“Ta đây gặp hắn, nói cái gì?”Mai Tuyết Tình tiếp tục hướng Ngạo Mai thỉnh giáo.
“Thì nói… Khụ, ta cũng không biết, dù sao, tỷ muốn nói cái gì nhân tiện nói cái đó đi!” Ngạo Mai chỉ là hy vọng hoàng huynh có thể giữ tỷ tỷ ở lại. Các nàng thanh âm nói rất nhỏ, nhưng Hạng Ngạo Thiên thính giác rất tốt đều đã nghe rõ ràng hết.
“Dân nữ bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Nghi phi nương nương!” Mai Tuyết Tình quỳ gối xuống đất, hành đại lễ với từng người. Mặc dù, Hạng Ngạo Thiên không có quay đầu lại, thế nhưng, hắn nghe được âm thanh nàng quỳ xuống đất. Từ khi nào, bọn họ đột nhiên trở nên xa lạ như thế?
Hạng Ngạo Thiên không hề lên tiếng.
Mai Tuyết Tình vô tội ngước nhìn Ngạo Mai, dùng ánh mắt hỏi, bước tiếp theo làm sao bây giờ?
Mai Tuyết Tình đột nhiên rõ ràng thái độ nghi hoặc cùng do dự của Trần Nhất Kiếm, chẳng lẽ… chẳng lẽ… chính mình lại…?
Mai Tuyết Tình không dám tiếp tục suy đoán nữa, nàng nháy mắt ra hiệu với Trần Nhất Kiếm, hy vọng hắn có thể lưu tình mà đừng lên tiếng.
“Trần công tử, xem như nể mặt ta đã ra tay trợ giúp ngươi cùng Ngạo Mai, nhất định phải trợ giúp ta, cẩn thận chẩn mạch hả!” Thanh âm uể oải, nhưng mà lời nói mang huyền cơ.
“Đó là, đó là” Trần Nhất Kiếm rốt cục khẳng định phán đoán của chính mình. Nữ nhân này trong đầu đầy những mưu mô, bản thân mình vậy mà cũng có một bí mật lớn như vậy? Trần Nhất Kiếm như nghĩ tới cái gì đó liền cười cười.
“Công chúa cũng không lo ngại!” Buông cổ tay ngọc ra, Trần Nhất Kiếm trầm ổn nói. “Có điều là cách công chúa trợ giúp, hình như như vậy cũng không phải quang minh chính đại gì hả!” Cuối cùng, còn không quên buông lời trêu chọc một câu.
Ngạo Mai mặt ửng đỏ, bí mật này, chỉ có bọn họ ba người biết.
Mọi người ba chân bốn cẳng, trợ giúp Mai Tuyết Tình, đem vết thương trên đầu và trên ngực băng bó lại.
Trời tờ mờ sáng, Hạng Ngạo Thiên vẫn đứng ở bên ngoài sân. Mắt nhìn lên bầu trời đêm đang dần dần ửng sáng, không một ai biết, hắn đang suy nghĩ cái gì!
“Hoàng thượng, chúng ta hồi cung đi!” Nghi phi nỉ non nói. Một đêm đi qua đi lại, thật khiến bọn nàng có chút mệt mỏi rồi. “Không vội! Ngươi không phải thích chỗ sân này hay sao! Bọn họ lập tức đi rồi, ngươi có thể lưu lại, thu thập nơi này!”
“Hoàng thượng… Ta thật sự có thể ở lại chỗ này sao?” Nghi phi cảm giác được chính mình như là đang nằm mơ. Nàng dùng sức nhéo mạnh một chút vào cánh tay mình, đau đớn truyền khắp toàn thân. Là thật! Nàng không phải là đang nằm mơ!
Mai Tuyết Tình thu thập vật dụng của mình.
“Tỷ tỷ, chúng ta cứ ở lại chỗ này đi!” Ngạo Mai sợ Mai Tuyết Tình đi rồi, sẽ không bao giờ trở về nữa.
“Nơi này, đã không còn là nhà của ta rồi!” Thanh âm thê lương già nua, phảng phất như xuất phát từ miệng của một lão bà tám mươi tuổi. “Sau này, chuyện trong cửa hàng, toàn bộ đều dựa vào muội rồi, muội nhất định phải dành nhiều tâm tư một chút!” Mai Tuyết Tình dặn dò.
Ngạo Mai nước mắt cũng không nhịn được, tuôn rơi xuống như mưa. Hoàng huynh như thế nào lại như vậy? Tại sao không có bất cứ điềm báo trước gì, đã hạ thánh chỉ? Tỷ tỷ là vì nàng mới đi biên cảnh! Về phần vì chuyện này, đại động can qua sao?
“Vậy… Tỷ tỷ, tỷ nghĩ muốn đi nơi nào?” Ngạo Mai muốn biết một chút hành tung của nàng.
“Không biết, đi tới nơi nào, nơi nào cũng chính là nhà rồi!” Mai Tuyết Tình quả thật không biết nên đi nơi nào? Đất rộng lớn bao la, nhà của nàng ở nơi nào? Nơi nào mới thật sự là nhà của nàng? Trái tim, chua xót vô cùng. Nàng sờ sờ vùng bụng bằng phẳng, nhà của nàng ngay lúc này đây còn đang trong bụng của nàng. Nơi nào, có nàng trên thế giới này, thân nhân duy nhất của nàng! Thở dài một hơi, lấy lại tinh thần, nàng xách lấy hành lý, đi ra khỏi phòng, đến bên chuồng ngựa dắt Truy Nguyệt ra
Ngạo Mai đuổi theo. “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ cần phải nói chuyện lại với hoàng huynh đi!” Ngạo Mai hy vọng, hoàng huynh sau khi chứng kiến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của tỷ tỷ có thể thay đổi tâm ý.
“Hoàng huynh? Ai là hoàng huynh?” Mai Tuyết Tình giống như thoáng giật mình, “Ta biết hắn sao?”
“Tỷ tỷ…” Ngạo Mai càng thêm giật mình, tỷ tỷ không phải ngã một cái, lại mất trí nhớ rồi sao?
Mai Tuyết Tình xoa xoa vết thương trên đầu, rất nghiêm túc hỏi Ngạo Mai, “Hắn là người nào của ta?”
“Tỷ tỷ…” Ngạo Mai ôm lấy cánh tay của nàng, lệ rơi đầy mặt, “Tỷ tỷ, ta không muốn tỷ đi, tỷ đi như vậy, ta thật rất lo lắng không an! Hoàng huynh cũng rất lo lắng lắm!”
Mai Tuyết Tình bất đắc dĩ cười một chút, “Muội yên tâm đi, ta sẽ không có việc gì đâu!” Gỡ tay Ngạo Mai ra, “Bằng không như vậy đi, muội dẫn ta đi gặp hoàng huynh như lời muội nói, bất quá, muội trợ giúp ta dẫn kiến hắn hả, ta thật sự không nhận ra!”
Ngạo Mai nắm tay nàng, đi ra sân. Ngạo Mai vừa đi vừa nói với nàng, “Tỷ nhìn xem, bên kia kìa, người xoay lưng về phía chúng ta chính là hoàng huynh, cũng là đương kim thiên tử! Nữ nhân đứng bên cạnh hắn đó vốn là Nghi phi!”
“Ah!” Mai Tuyết Tình gật đầu, khiêm tốn tiếp nhận, “Ta và hoàng huynh muội vốn là như thế nào nhận thức?”
“Không phải nhận thức, tỷ vốn chính là công chúa!” Ngạo Mai kỳ quái, tỷ tỷ nhận thức nàng, nhận thức Trần Nhất Kiếm, như thế nào hết lần này tới lần khác không nhận biết hoàng huynh rồi đây?
“Ta đây gặp hắn, nói cái gì?”Mai Tuyết Tình tiếp tục hướng Ngạo Mai thỉnh giáo.
“Thì nói… Khụ, ta cũng không biết, dù sao, tỷ muốn nói cái gì nhân tiện nói cái đó đi!” Ngạo Mai chỉ là hy vọng hoàng huynh có thể giữ tỷ tỷ ở lại. Các nàng thanh âm nói rất nhỏ, nhưng Hạng Ngạo Thiên thính giác rất tốt đều đã nghe rõ ràng hết.
“Dân nữ bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Nghi phi nương nương!” Mai Tuyết Tình quỳ gối xuống đất, hành đại lễ với từng người. Mặc dù, Hạng Ngạo Thiên không có quay đầu lại, thế nhưng, hắn nghe được âm thanh nàng quỳ xuống đất. Từ khi nào, bọn họ đột nhiên trở nên xa lạ như thế?
Hạng Ngạo Thiên không hề lên tiếng.
Mai Tuyết Tình vô tội ngước nhìn Ngạo Mai, dùng ánh mắt hỏi, bước tiếp theo làm sao bây giờ?
Tác giả :
Tất Minh Vũ