Phi Tử Cố Ngữ Hệ Liệt
Quyển 3 - Chương 2: Nhân họa
Trời không thấy sáng, Sơn Thần phủ trên Tú Lâm Sơn đã bị nhóm yêu linh đến đây cáo trạng đạp nát cửa nhà.
Thỏ tinh ôm cánh tay của Vinh Khôn, hai lỗ tai nâu đen cụp xuống, khóc đến toàn thân run rẩy: “Sơn Thần đại nhân cứu mạng ah, chúng ta dưới huyệt động tại chân núi bị khói nước hun hủy mất mười chỗ, tử tôn còn bị bắt lột da đem nướng ăn, ô ô ô ô, đáng thương những hài tử của tộc ta a…”
“Vinh Khôn đại nhân! Vinh Khôn đại nhân!” Một con ấu báo vừa khai linh không lâu vội vàng hấp tấp xông tới, thân thể tròn vo giống như quả cầu mà lăn vào ***g ngực Vinh Khôn, duỗi móng vót bới bới vạt áo hắn, mắt nước lưng tròng nói: “Tổ mẫu của ta bị dây thừng trói, đưa vào một ***g sắt lớn, cha mẹ ta mang theo hai đệ đệ vẫn còn bú sữa chạy trốn được nửa đường, liền bị độc tiễn bắn bị thương rồi, ô ô…”
“Mở ra! Mở ra! Nam Cô đến rồi!”
Lũ yêu linh nghe tiếng nhường đường, nhìn hai thụ tinh tráng niên dìu lấy một lão bà ăn mặc mộc mạc đi tới trước mặt Vinh Khôn. Nam Cô là yêu tiên có tuổi tác dài nhất ở Tú Lâm Sơn, bản thể là một cây gỗ lim tơ vàn trên vạn năm, bình thường cực ít đi đi lại lại, đám linh vật trên núi đối với nàng đều rất kính trọng.
Vinh Khôn đem thỏ tinh đang bám lấy ống tay áo mình kéo ra, đem ấu báo phóng lên mặt đất, đứng lên nói: “Nam Cô, sao ngươi cũng tới?”
Nam Cô thi lễ nói: “Vinh Khôn đại nhân, trước đó vài ngày một nhóm người với quy mô lớn đã xâm nhập vào núi của ta, tàn sát đến chim bay cá nhảy, cơ hồ đem mấy trăm linh thụ dưới chân núi chặt đến không còn. Tú Lâm Sơn chúng ta từ trước đến nay là tiên linh chi địa, khai linh chi vật một lòng tu đạo, cũng chưa từng giết người vô tội, hôm nay lại gặp tai họa bất ngờ này, thật sự là…”
Vinh Khôn nói: “Một đám phàm nhân thôi mà, thi chút thuật pháp đe dọa một phen, khiến bọn họ không dám vào núi nữa là được.”
Nam Cô lắc đầu thở dài: “Nếu đuổi được như vậy thì tốt rồi, lão thân cần gì phải đi một chuyến này. Kẻ dẫn đầu đám kia trên người mang theo tiên gia pháp bảo, không chỉ hộ được hắn bản thân chu toàn, cũng hộ được tùy tùng không bị thuật pháp của chúng ta mê hoặc, bọn vãn bối tu tiên trong núi lại không dám thực sự lấy mạng bọn hắn, nhưng ngày ngày lại bị khi phụ sỉ nhục đến tức giận.”
Vinh Khôn suy nghĩ một lát, trấn an nói: “Việc này ta sẽ xử lý, kính xin Nam Cô yên tâm. Mọi người cũng thỉnh tán đi, chỉ là tạm thời đừng ra khỏi Huyễn Giới ta đã mở. Dám ở Tú Lâm Sơn giương oai làm ác, ta sẽ không dễ dãi như thế đâu.”
“Vậy làm phiền Vinh Khôn đại nhân rồi.” Nam Cô gật gật đầu, quay người ly khai.
Lũ yêu linh được lời hứa của Sơn Thần, cũng lục tục tán đi.
Sơn Thần phủ yên tĩnh trở lại, Vinh Khôn thư giãn gân cốt, lạnh giọng cười nói: “Mang theo tiên gia pháp bảo? Ta ngược lại muốn nhìn xem ỷ vào cái mà mà dám ở trên địa bàn của ta làm mưa làm gió!”
Một đội đới đao thị vệ đang dọc theo khe núi hộ tống chủ tử lên núi, đằng sau mang theo một đám lao động cường tráng quy mô lớn, trong đội ngũ còn có mười cái thú lung tinh thiết (***g giam thú bằng thiết), có vài cái chứa gấu báo hoặc mãnh thú, những cái còn lại để trống hơn phân nửa.
Dân phu đi cuối đội ngũ vừa đi vừa nhỏ giọng nghị luận giết thời gian.
Dân phu Giáp nói: “Nghe nói vị Thiếu phủ họ Lục này năm nay mới mười bảy tuổi?”
“Thiếu phủ thế nhưng lại là đại quan tứ phẩm, Thiếu phủ đại nhân thật sự là thanh niên tài tuấn!” Dân phu Ất sùng bái mà nhìn qua bóng lưng đi trước đội ngũ kia, cảm khái không thôi.
Dân phu Bính hứ một ngụm, mắng: “Tài tuấn cái rắm! Hắn là con một của An Quốc Hầu, được sủng đến coi trời bằng vung, là thiếu gia nổi danh ăn chơi ở Thịnh Kinh!”
Dân phu Ất nói: “Nếu thanh danh hắn thật sự hỏng bét như vậy, xem như là con một của Hầu gia, cũng không có khả năng lên làm quan lớn như vậy, ngươi nhất định là ghen ghét.”
Dân phu Giáp thấy hai người lại có tư thế nhao nhao lên, vội vàng thần thần bí bí nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Tuy đó là một thiếu gia ăn chơi, nhưng lại không phải là bao cỏ, nghe nói, hắn so với An Quốc Hầu còn được Thánh thượng yêu thích hơn. Chức quan Thiếu phủ này cho dù An Quốc Hầu không thay hắn đòi, Thánh thượng hơn phân nửa cũng sẽ cho hắn.”
Dân phu Ất chậc chậc nói: “Ta nói nha, còn trẻ như vậy đã là tứ phẩm nhất đĩnh phải có bản lĩnh.”
Dân phu Bính hừ lạnh một tiếng: “Bản lĩnh? Không chừng bản lĩnh của hắn là bò lên giường, đem Thánh thượng hầu hạ đến cao hứng, là…”
“Đằng sau đó! Ồn ào cái gì! Câm miệng!” Một gã đới đao thị vệ nghe thấy bên trong dân phu có tạp âm, nghiêm nghị quát lớn.
“Trách móc cái gì, câm miệng.” Thiếu phủ đại nhân lười biếng mà nói một câu, đới đao thị vệ mới vừa rồi còn hung thần ác sát lập tức im tiếng, một đường chậm chạp trở về đội ngũ thị vệ, cúi đầu thấp tai, đem làm mình ltrở thành một cái cọc gỗ biết đi.
Thiếu phủ Lục Đình Tranh xoay người xuống ngựa, đem dây cương ném cho người hầu một bên, duỗi lưng một cái, quay đầu hỏi thị vệ trưởng: “Ngươi không có phát hiện càng ngày càng an tĩnh?”
“Hồi Thiếu phủ đại nhân, dã thú trong núi phần lớn đã bị làm hoảng sợ, nhìn thấy đội ngũ của chúng ta sẽ không dám tùy tiện tới gần. Thỉnh Thiếu phủ đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định lực bảo hộ đại nhân an toàn.”
“Bảo hộ ta?” Lục Đình Tranh hừ một tiếng: “Nếu không phải bổn thiếu gia có pháp bảo hộ thân, các ngươi sớm đã bị yêu quái ăn hết, còn không biết xấu hổ nói bảo hộ ta?”
“Đúng, đúng, là thuộc hạ lỡ lời, sinh tử của chúng ta toàn bộ đều do đại nhân, khiến Thiếu phủ đại nhân phí tâm.”
Lục Đình Tranh vẫy vẫy tay áo: “Được rồi, bổn thiếu gia đói bụng, chuẩn bị món ăn dân dã để lót dạ.”
Đội ngũ nghỉ ngơi tại chỗ, nhóm lửa nấu cơm.
Thị vệ dựng lên vây trướng, Lục Đình Tranh không hề chần chờ mà đi vào, xác định sau khi không ai có thể thấy mình, liền đặt mông ngồi xuống, xốc lên vạt áo choàng, cởi tiết y, nhe răng trợn mắt mà bắt đầu kiểm tra tổn thương do yên ngựa mài ra bên đùi. Đều nói quan mới đến đốt ba đống lửa, điều này cũng tốt, trước đem mình giày vò đến trầy da.
Thánh thượng muốn xây hành cung, nghe tiên sinh phong thủy nói Tú Lâm Sơn từ xưa linh khí đầy đủ, vật liệu đá cùng gỗ tạo ra tất nhiên bất đồng với tục phẩm, dùng để xây hành cung có thể ngăn hung tránh họa, kéo dài tuổi thọ, vì vậy cái “công việc béo bở” này mới rơi xuống trên đầu của hắn. Người bên ngoài thấy đỏ mắt, hắn lại ước gì đổi lại người đến nhận cái tội này, chỉ có gia hỏa đầu bị lừa đá mới có thể để nghĩ đây là chuyện thoải mái dễ làm, vội vàng gánh lấy!
Lục Đình Tranh từ trong tay áo lấy ra một hộp dược cao, một bên hít khí lạnh trát vào thương thế của mình, một bên hùng hùng hổ hổ mà phàn nàn nói: “Cả ngày đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch, ngắm hoa uống rượu, cược đua ngựa có phải hảo hảo không, không có việc gì lại học người ta làm quan cái gì chứ! Cái chuyện làm quan này quả thật không phải để cho người làm! Lão cha a, ngươi thật sự cảm thấy ta tự mình lên núi đốc công, có thể để Thánh thượng cảm thấy ta chân thành đáng tin sao?”
Lục Đình Tranh quắt quắt miệng, mặc quần, sửa sang ngoại bào, vì để không đụng phải vết thương, liền xiên chân ngồi trên vải lót vải, nghĩ nghĩ, từ trong cổ áo lấy ra một miếng ngọc rồi chà lên.
Hắn là dòng dõi Hầu goa, sau khi sinh thì thể nhược nhiều bệnh, Hầu gia phu nhân một mực cầu phật bái thần, thẳng đến một ngày trên trời rớt xuống một lão đạo râu trắng, không lấy một xu mà tặng không miếng ngọc này, nói là tiên gia pháp bảo rất linh nghiệm, có thể dẫn tiên duyên, có thể bảo vệ bách tà bất xâm, ngũ độc không sợ. Từ đó về sau, miếng ngọc này chưa từng rời khỏi thân thể hắn, sự thật đúng như lão đạo nói, suốt mười mấy năm qua hắn chưa từng bị nhiễm phong hàn.
Lục Đình Tranh sờ lên bụng, đi cho tới trưa, quả thực có chút đói bụng, thế nhưng mà đợi lâu như vậy cũng không thấy thị vệ đưa thức ăn lên, đang buồn bực, đột nhiên cảm thấy bên ngoài có chút quá phận an tĩnh, lập tức cảnh giác lên, đem miếng ngọc thả lại trong cổ áo, rón ra rón rén mà đi ra vây trướng.
Tình hình bên ngoại lại khiến cho Lục Đình Tranh tóc gáy đều dựng đứng—— bên ngoài không phải là không có người, chỉ là không có một người nào sống sót.
Nhìn thị vệ cùng dân phủ nằm đầy trên mặt đất bị mổ bụng phanh ngực, nội tàng gì đó đều không còn, Lục Đình Tranh răng trên đập vào răng dưới, bắp chân rút gân như nhũn ra đi không được, toàn thân khẽ run rẩy, thập phần bình thường mà… ngất đi.
Hết chương 1
Thỏ tinh ôm cánh tay của Vinh Khôn, hai lỗ tai nâu đen cụp xuống, khóc đến toàn thân run rẩy: “Sơn Thần đại nhân cứu mạng ah, chúng ta dưới huyệt động tại chân núi bị khói nước hun hủy mất mười chỗ, tử tôn còn bị bắt lột da đem nướng ăn, ô ô ô ô, đáng thương những hài tử của tộc ta a…”
“Vinh Khôn đại nhân! Vinh Khôn đại nhân!” Một con ấu báo vừa khai linh không lâu vội vàng hấp tấp xông tới, thân thể tròn vo giống như quả cầu mà lăn vào ***g ngực Vinh Khôn, duỗi móng vót bới bới vạt áo hắn, mắt nước lưng tròng nói: “Tổ mẫu của ta bị dây thừng trói, đưa vào một ***g sắt lớn, cha mẹ ta mang theo hai đệ đệ vẫn còn bú sữa chạy trốn được nửa đường, liền bị độc tiễn bắn bị thương rồi, ô ô…”
“Mở ra! Mở ra! Nam Cô đến rồi!”
Lũ yêu linh nghe tiếng nhường đường, nhìn hai thụ tinh tráng niên dìu lấy một lão bà ăn mặc mộc mạc đi tới trước mặt Vinh Khôn. Nam Cô là yêu tiên có tuổi tác dài nhất ở Tú Lâm Sơn, bản thể là một cây gỗ lim tơ vàn trên vạn năm, bình thường cực ít đi đi lại lại, đám linh vật trên núi đối với nàng đều rất kính trọng.
Vinh Khôn đem thỏ tinh đang bám lấy ống tay áo mình kéo ra, đem ấu báo phóng lên mặt đất, đứng lên nói: “Nam Cô, sao ngươi cũng tới?”
Nam Cô thi lễ nói: “Vinh Khôn đại nhân, trước đó vài ngày một nhóm người với quy mô lớn đã xâm nhập vào núi của ta, tàn sát đến chim bay cá nhảy, cơ hồ đem mấy trăm linh thụ dưới chân núi chặt đến không còn. Tú Lâm Sơn chúng ta từ trước đến nay là tiên linh chi địa, khai linh chi vật một lòng tu đạo, cũng chưa từng giết người vô tội, hôm nay lại gặp tai họa bất ngờ này, thật sự là…”
Vinh Khôn nói: “Một đám phàm nhân thôi mà, thi chút thuật pháp đe dọa một phen, khiến bọn họ không dám vào núi nữa là được.”
Nam Cô lắc đầu thở dài: “Nếu đuổi được như vậy thì tốt rồi, lão thân cần gì phải đi một chuyến này. Kẻ dẫn đầu đám kia trên người mang theo tiên gia pháp bảo, không chỉ hộ được hắn bản thân chu toàn, cũng hộ được tùy tùng không bị thuật pháp của chúng ta mê hoặc, bọn vãn bối tu tiên trong núi lại không dám thực sự lấy mạng bọn hắn, nhưng ngày ngày lại bị khi phụ sỉ nhục đến tức giận.”
Vinh Khôn suy nghĩ một lát, trấn an nói: “Việc này ta sẽ xử lý, kính xin Nam Cô yên tâm. Mọi người cũng thỉnh tán đi, chỉ là tạm thời đừng ra khỏi Huyễn Giới ta đã mở. Dám ở Tú Lâm Sơn giương oai làm ác, ta sẽ không dễ dãi như thế đâu.”
“Vậy làm phiền Vinh Khôn đại nhân rồi.” Nam Cô gật gật đầu, quay người ly khai.
Lũ yêu linh được lời hứa của Sơn Thần, cũng lục tục tán đi.
Sơn Thần phủ yên tĩnh trở lại, Vinh Khôn thư giãn gân cốt, lạnh giọng cười nói: “Mang theo tiên gia pháp bảo? Ta ngược lại muốn nhìn xem ỷ vào cái mà mà dám ở trên địa bàn của ta làm mưa làm gió!”
Một đội đới đao thị vệ đang dọc theo khe núi hộ tống chủ tử lên núi, đằng sau mang theo một đám lao động cường tráng quy mô lớn, trong đội ngũ còn có mười cái thú lung tinh thiết (***g giam thú bằng thiết), có vài cái chứa gấu báo hoặc mãnh thú, những cái còn lại để trống hơn phân nửa.
Dân phu đi cuối đội ngũ vừa đi vừa nhỏ giọng nghị luận giết thời gian.
Dân phu Giáp nói: “Nghe nói vị Thiếu phủ họ Lục này năm nay mới mười bảy tuổi?”
“Thiếu phủ thế nhưng lại là đại quan tứ phẩm, Thiếu phủ đại nhân thật sự là thanh niên tài tuấn!” Dân phu Ất sùng bái mà nhìn qua bóng lưng đi trước đội ngũ kia, cảm khái không thôi.
Dân phu Bính hứ một ngụm, mắng: “Tài tuấn cái rắm! Hắn là con một của An Quốc Hầu, được sủng đến coi trời bằng vung, là thiếu gia nổi danh ăn chơi ở Thịnh Kinh!”
Dân phu Ất nói: “Nếu thanh danh hắn thật sự hỏng bét như vậy, xem như là con một của Hầu gia, cũng không có khả năng lên làm quan lớn như vậy, ngươi nhất định là ghen ghét.”
Dân phu Giáp thấy hai người lại có tư thế nhao nhao lên, vội vàng thần thần bí bí nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Tuy đó là một thiếu gia ăn chơi, nhưng lại không phải là bao cỏ, nghe nói, hắn so với An Quốc Hầu còn được Thánh thượng yêu thích hơn. Chức quan Thiếu phủ này cho dù An Quốc Hầu không thay hắn đòi, Thánh thượng hơn phân nửa cũng sẽ cho hắn.”
Dân phu Ất chậc chậc nói: “Ta nói nha, còn trẻ như vậy đã là tứ phẩm nhất đĩnh phải có bản lĩnh.”
Dân phu Bính hừ lạnh một tiếng: “Bản lĩnh? Không chừng bản lĩnh của hắn là bò lên giường, đem Thánh thượng hầu hạ đến cao hứng, là…”
“Đằng sau đó! Ồn ào cái gì! Câm miệng!” Một gã đới đao thị vệ nghe thấy bên trong dân phu có tạp âm, nghiêm nghị quát lớn.
“Trách móc cái gì, câm miệng.” Thiếu phủ đại nhân lười biếng mà nói một câu, đới đao thị vệ mới vừa rồi còn hung thần ác sát lập tức im tiếng, một đường chậm chạp trở về đội ngũ thị vệ, cúi đầu thấp tai, đem làm mình ltrở thành một cái cọc gỗ biết đi.
Thiếu phủ Lục Đình Tranh xoay người xuống ngựa, đem dây cương ném cho người hầu một bên, duỗi lưng một cái, quay đầu hỏi thị vệ trưởng: “Ngươi không có phát hiện càng ngày càng an tĩnh?”
“Hồi Thiếu phủ đại nhân, dã thú trong núi phần lớn đã bị làm hoảng sợ, nhìn thấy đội ngũ của chúng ta sẽ không dám tùy tiện tới gần. Thỉnh Thiếu phủ đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định lực bảo hộ đại nhân an toàn.”
“Bảo hộ ta?” Lục Đình Tranh hừ một tiếng: “Nếu không phải bổn thiếu gia có pháp bảo hộ thân, các ngươi sớm đã bị yêu quái ăn hết, còn không biết xấu hổ nói bảo hộ ta?”
“Đúng, đúng, là thuộc hạ lỡ lời, sinh tử của chúng ta toàn bộ đều do đại nhân, khiến Thiếu phủ đại nhân phí tâm.”
Lục Đình Tranh vẫy vẫy tay áo: “Được rồi, bổn thiếu gia đói bụng, chuẩn bị món ăn dân dã để lót dạ.”
Đội ngũ nghỉ ngơi tại chỗ, nhóm lửa nấu cơm.
Thị vệ dựng lên vây trướng, Lục Đình Tranh không hề chần chờ mà đi vào, xác định sau khi không ai có thể thấy mình, liền đặt mông ngồi xuống, xốc lên vạt áo choàng, cởi tiết y, nhe răng trợn mắt mà bắt đầu kiểm tra tổn thương do yên ngựa mài ra bên đùi. Đều nói quan mới đến đốt ba đống lửa, điều này cũng tốt, trước đem mình giày vò đến trầy da.
Thánh thượng muốn xây hành cung, nghe tiên sinh phong thủy nói Tú Lâm Sơn từ xưa linh khí đầy đủ, vật liệu đá cùng gỗ tạo ra tất nhiên bất đồng với tục phẩm, dùng để xây hành cung có thể ngăn hung tránh họa, kéo dài tuổi thọ, vì vậy cái “công việc béo bở” này mới rơi xuống trên đầu của hắn. Người bên ngoài thấy đỏ mắt, hắn lại ước gì đổi lại người đến nhận cái tội này, chỉ có gia hỏa đầu bị lừa đá mới có thể để nghĩ đây là chuyện thoải mái dễ làm, vội vàng gánh lấy!
Lục Đình Tranh từ trong tay áo lấy ra một hộp dược cao, một bên hít khí lạnh trát vào thương thế của mình, một bên hùng hùng hổ hổ mà phàn nàn nói: “Cả ngày đem chim đi dạo ở nơi tĩnh mịch, ngắm hoa uống rượu, cược đua ngựa có phải hảo hảo không, không có việc gì lại học người ta làm quan cái gì chứ! Cái chuyện làm quan này quả thật không phải để cho người làm! Lão cha a, ngươi thật sự cảm thấy ta tự mình lên núi đốc công, có thể để Thánh thượng cảm thấy ta chân thành đáng tin sao?”
Lục Đình Tranh quắt quắt miệng, mặc quần, sửa sang ngoại bào, vì để không đụng phải vết thương, liền xiên chân ngồi trên vải lót vải, nghĩ nghĩ, từ trong cổ áo lấy ra một miếng ngọc rồi chà lên.
Hắn là dòng dõi Hầu goa, sau khi sinh thì thể nhược nhiều bệnh, Hầu gia phu nhân một mực cầu phật bái thần, thẳng đến một ngày trên trời rớt xuống một lão đạo râu trắng, không lấy một xu mà tặng không miếng ngọc này, nói là tiên gia pháp bảo rất linh nghiệm, có thể dẫn tiên duyên, có thể bảo vệ bách tà bất xâm, ngũ độc không sợ. Từ đó về sau, miếng ngọc này chưa từng rời khỏi thân thể hắn, sự thật đúng như lão đạo nói, suốt mười mấy năm qua hắn chưa từng bị nhiễm phong hàn.
Lục Đình Tranh sờ lên bụng, đi cho tới trưa, quả thực có chút đói bụng, thế nhưng mà đợi lâu như vậy cũng không thấy thị vệ đưa thức ăn lên, đang buồn bực, đột nhiên cảm thấy bên ngoài có chút quá phận an tĩnh, lập tức cảnh giác lên, đem miếng ngọc thả lại trong cổ áo, rón ra rón rén mà đi ra vây trướng.
Tình hình bên ngoại lại khiến cho Lục Đình Tranh tóc gáy đều dựng đứng—— bên ngoài không phải là không có người, chỉ là không có một người nào sống sót.
Nhìn thị vệ cùng dân phủ nằm đầy trên mặt đất bị mổ bụng phanh ngực, nội tàng gì đó đều không còn, Lục Đình Tranh răng trên đập vào răng dưới, bắp chân rút gân như nhũn ra đi không được, toàn thân khẽ run rẩy, thập phần bình thường mà… ngất đi.
Hết chương 1
Tác giả :
Mộ Văn Ca