Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 311: Rơi xuống: Kế hoạch tạo em bé (3)
“Ta không có ý này…”
Đôi tay nhỏ bé của Hữu Nhàn chùi loạn lên mặt mình.
“Ta chỉ là rất cảm động, ta chưa từng nghĩ, chàng sẽ vì ta mà tự hạ thấp địa vị làm cái chuyện này!”
Nàng lúng túng nói, bộ dạng đáng thương như bị bắt nạt.
“Ngốc này, laoij chuyện này, có cái gì đâu mà khóc.”
Hắn khẽ vuốt đầu nàng kéo qua, ngữ điệu cưng chiều khiến Hữu Nhàn rơi vào mê hoặc.
Sớm đã không còn như trước, chỉ là nàng không nhận ra…
“Nhưng mà, chàng hẳn là chưa từng tới phòng bếp, làm sao biết đường đỏ ở đâu?”
Hữu Nhàn ngẩng khuôn mặt đẫm lệ, lại nghi ngờ nhìn hắn.
Phải biết rằng, ngay cả nàng cũng hay nhầm mấy cái lọ này với nhau, nếu là hắn thì lại càng không có khả năng.
“Sao nàng còn không uống?” Thuộc Phong nhìn cái bát trong tay “đắc thắng”, lại nhìn nàng đang mở to mắt, đột nhiên nhướn mày “Không phải là nghi ngờ ta “lỡ” bỏ thuốc sổ thật chứ?”
“Cái này… phải không?”
Hữu Nhàn nuốt nước bọt, lo sợ hỏi.
“Cái gì?”
Thuộc Phong trừng to mắt, “lo lắng” của nàng khiến cho hắn cảm thấy trí tuệ của mình bị sỉ nhục.
“Đừng có đánh đồng đầu óc của ta với nàng!”
Lần trước, Hữu Nhàn nhầm thuốc xổ với muối, Lâu đại nương đã dán nhãn hết các chai lọ trong phòng bếp, Thuộc Phong cứ theo chữ trên đấy mà tìm ra đường đỏ thôi, cho nên không có sợ.
“Lề, lề mề cái gì vậy, mau, uống mau một chút, lạnh rồi sẽ không hiệu quả.”
Hắn nóng vội như con khỉ con giục.
Hữu Nhàn giật mình một cái, lui lại ổ chăn nhìn hắn —
Nàng bây giờ đang trong thời kỳ suy yếu nhất của một tháng, lỡ lại sống dở chết dở nữa, vậy thì nàng không phải là quá đen đủi sao…
Suy nghĩ qua lại, chính nàng nghĩ khó tránh được tai họa, nửa ngày cũng không có động tĩnh, Thuộc Phông thấy khuôn mặt hoang mang của nàng, đột nhiên cười rộ lên rất xảo quyệt.
“Nên không, cố ý làm nũng, muốn ta cho nàng uống?”
Ách…”
Hữu Nhàn vô thức lắc đầu.
“Không phải ý này…”
Nụ cười của hắn biến đổi lạ thường, tay múc một thìa nước đường đỏ, để bên môi nàng.
“Được rồi, ta tự mình cho nàng uống, cho ta chút mặt mũi, vui vẻ uống một chút đi?”
Hữu Nhàn ngẩng đầu, bị âm điệu dịu dàng của hắn đầu độc, thành thành thực thực mở khuôn miệng nhỏ nhắn, một ngụm lại một ngụm, bị hắn mạnh mẽ cho uống “nước đường”.
Ánh mắt ngập nước nhìn towis đôi mắt sâu của hắn, vô tình bị hắn hấp dẫn —
Về phần bất an kia, đã sớm bị nàng quăng vào góc phòng nào đó rồi.
Đôi tay nhỏ bé của Hữu Nhàn chùi loạn lên mặt mình.
“Ta chỉ là rất cảm động, ta chưa từng nghĩ, chàng sẽ vì ta mà tự hạ thấp địa vị làm cái chuyện này!”
Nàng lúng túng nói, bộ dạng đáng thương như bị bắt nạt.
“Ngốc này, laoij chuyện này, có cái gì đâu mà khóc.”
Hắn khẽ vuốt đầu nàng kéo qua, ngữ điệu cưng chiều khiến Hữu Nhàn rơi vào mê hoặc.
Sớm đã không còn như trước, chỉ là nàng không nhận ra…
“Nhưng mà, chàng hẳn là chưa từng tới phòng bếp, làm sao biết đường đỏ ở đâu?”
Hữu Nhàn ngẩng khuôn mặt đẫm lệ, lại nghi ngờ nhìn hắn.
Phải biết rằng, ngay cả nàng cũng hay nhầm mấy cái lọ này với nhau, nếu là hắn thì lại càng không có khả năng.
“Sao nàng còn không uống?” Thuộc Phong nhìn cái bát trong tay “đắc thắng”, lại nhìn nàng đang mở to mắt, đột nhiên nhướn mày “Không phải là nghi ngờ ta “lỡ” bỏ thuốc sổ thật chứ?”
“Cái này… phải không?”
Hữu Nhàn nuốt nước bọt, lo sợ hỏi.
“Cái gì?”
Thuộc Phong trừng to mắt, “lo lắng” của nàng khiến cho hắn cảm thấy trí tuệ của mình bị sỉ nhục.
“Đừng có đánh đồng đầu óc của ta với nàng!”
Lần trước, Hữu Nhàn nhầm thuốc xổ với muối, Lâu đại nương đã dán nhãn hết các chai lọ trong phòng bếp, Thuộc Phong cứ theo chữ trên đấy mà tìm ra đường đỏ thôi, cho nên không có sợ.
“Lề, lề mề cái gì vậy, mau, uống mau một chút, lạnh rồi sẽ không hiệu quả.”
Hắn nóng vội như con khỉ con giục.
Hữu Nhàn giật mình một cái, lui lại ổ chăn nhìn hắn —
Nàng bây giờ đang trong thời kỳ suy yếu nhất của một tháng, lỡ lại sống dở chết dở nữa, vậy thì nàng không phải là quá đen đủi sao…
Suy nghĩ qua lại, chính nàng nghĩ khó tránh được tai họa, nửa ngày cũng không có động tĩnh, Thuộc Phông thấy khuôn mặt hoang mang của nàng, đột nhiên cười rộ lên rất xảo quyệt.
“Nên không, cố ý làm nũng, muốn ta cho nàng uống?”
Ách…”
Hữu Nhàn vô thức lắc đầu.
“Không phải ý này…”
Nụ cười của hắn biến đổi lạ thường, tay múc một thìa nước đường đỏ, để bên môi nàng.
“Được rồi, ta tự mình cho nàng uống, cho ta chút mặt mũi, vui vẻ uống một chút đi?”
Hữu Nhàn ngẩng đầu, bị âm điệu dịu dàng của hắn đầu độc, thành thành thực thực mở khuôn miệng nhỏ nhắn, một ngụm lại một ngụm, bị hắn mạnh mẽ cho uống “nước đường”.
Ánh mắt ngập nước nhìn towis đôi mắt sâu của hắn, vô tình bị hắn hấp dẫn —
Về phần bất an kia, đã sớm bị nàng quăng vào góc phòng nào đó rồi.
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh