Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 293: Rơi xuống: Khéo léo thử lòng (1)
Edit + Beta: Dực
Hữu Nhàn lau nước mắt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Long Thiên Giới —
“Hoàng thượng, Hữu Nhàn xin người khai ân, đừng bắt Thuộc Phong ngồi tù, chàng là vương gia, làm sao có thể trở thành tù nhân được?”
“Hắn phạm trọng tội, nếu không trừng trị, sau này làm sao trẫm có thể đứng đầu thiên hạ?”
Long Thiên Giới phẫn nộ nói.
Hữu Nhàn thấy ngữ khí của Long Thiên Giới quá kiên quyết, lập tức ôm chặt lấy cổ Thuộc Phong như một đứa trẻ, dùng chính cơ thể mỏng manh của mình bảo vệ hắn.
“Không phải! Chàng không có phạm phải tội ác tày trời, cũng không có kháng chỉ bất tuân! Là ta ép chàng làm như vậy, là ta uy hiếp chàng, bắt chàng mang ta rời đi, nếu là kháng chỉ thì chủ ý chính là của ta!”
“Nhàn nhi?” Thuộc Phong trừng to mắt “Nàng có biết nàng đang nói bậy bạ cái gì không? Không cần phải hi sinh bản thân như vậy!”
Cái này chỉ có thể là tình cảm nàng dành cho hắn, quá căng thẳng nên tâm tình không thể khống chế được.
“Ta không nói bậy bạ gì cả! Đây là sự thật! Là ta ép chàng, là ta đố kỵ với Đồ Nùng được thành thân với chàng, muốn áp chế chàng, chàng mau nói với hoàng thượng đi!”
Hữu Nhàn thu ánh mắt thần tình lại, không tiếc lời muốn một thân chịu tội thay hắn.
“Hoang đường! Vốn không có chuyện như vậy!”
Ánh mắt hắn phát lạnh, nhíu chặt mày, đột nhiên quay về phía Long Thiên Giới chắp quyền.
“Hoàng thượng, đây đều là hành vi đơn phương của thần, trước đó nàng không hề muốn, thần nguyện lĩnh chỉ chịu tội, tùy thánh thượng xử trí!”
“Không được! Ta không thể để bất cứ ai làm chàng bị thương!”
Hữu Nhàn ngăn hắn lại, hai mắt đẫm lệ thâm tình nhìn vào mắt hắn.
“Nàng, nữ nhân ngốc này!”
Thuộc Phong khẽ mắng nàng, mặc dù ngoài miệng thì mắng, những cánh tay ôm eo nàng lại dịu dàng không gì sánh được, giống như nàng là một món đồ sứ dễ vỡ, chỉ cần không cẩn thận một chút, là sẽ bị hỏng.
“Hữu Nhàn…”
Chúc Kiếm Khác ở bên bên nhìn thấy vẻ mặt này của Hữu Nhàn lại là vì một nam nhân khác, một loại cảm giác đố kỵ nóng rực làm truyền khắp toàn thân.
Sắc mặt Long Thiên Giới cũng không tốt, trước mặt bao nhiêu binh sĩ lại dám diễn cảnh chàng chàng thiếp thiếp, thực là không coi sự tồn tại của kẻ làm hoàng đế này ra gì.
“Được rồi! Trẫm biết Hữu Nhàn quận chúa ngươi vô tội, cũng không thể giận chó đánh mèo, nhưng về phần Thuộc Phong, trẫm nhất định phải giao cho hình bộ trị tội!”
“Hoàng thượng?!”
Hữu Nhàn ngước hai mắt đẫm lệ lên —
“Quốc vô pháp bất thành phương viên (*), cho dù hắn có là vương gia thì cũng không thể khai ân!”
(*) nước không có luật pháp thì không thể trị vì.
Long Thiên Giới âm trầm nói, không hề có nửa bước nhượng bộ.
“Nếu hoàng thượng nhất định muốn thấy máu đổ, vậy xin hãy giết ta đi! Lấy máu của ta để tế cho sự tôn nghiêm của người!”
Hữu Nhàn dũng cảm nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh băng của Long Thiên Giới.
“Không cần!” Thuộc Phong kiên quyết phủ nhận lời nàng nói, khuôn mặt nghiêm túc âm lãnh nhìn Long Thiên Giới “Thả nàng, ta tự động nhận tội!”
Hữu Nhàn lau nước mắt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Long Thiên Giới —
“Hoàng thượng, Hữu Nhàn xin người khai ân, đừng bắt Thuộc Phong ngồi tù, chàng là vương gia, làm sao có thể trở thành tù nhân được?”
“Hắn phạm trọng tội, nếu không trừng trị, sau này làm sao trẫm có thể đứng đầu thiên hạ?”
Long Thiên Giới phẫn nộ nói.
Hữu Nhàn thấy ngữ khí của Long Thiên Giới quá kiên quyết, lập tức ôm chặt lấy cổ Thuộc Phong như một đứa trẻ, dùng chính cơ thể mỏng manh của mình bảo vệ hắn.
“Không phải! Chàng không có phạm phải tội ác tày trời, cũng không có kháng chỉ bất tuân! Là ta ép chàng làm như vậy, là ta uy hiếp chàng, bắt chàng mang ta rời đi, nếu là kháng chỉ thì chủ ý chính là của ta!”
“Nhàn nhi?” Thuộc Phong trừng to mắt “Nàng có biết nàng đang nói bậy bạ cái gì không? Không cần phải hi sinh bản thân như vậy!”
Cái này chỉ có thể là tình cảm nàng dành cho hắn, quá căng thẳng nên tâm tình không thể khống chế được.
“Ta không nói bậy bạ gì cả! Đây là sự thật! Là ta ép chàng, là ta đố kỵ với Đồ Nùng được thành thân với chàng, muốn áp chế chàng, chàng mau nói với hoàng thượng đi!”
Hữu Nhàn thu ánh mắt thần tình lại, không tiếc lời muốn một thân chịu tội thay hắn.
“Hoang đường! Vốn không có chuyện như vậy!”
Ánh mắt hắn phát lạnh, nhíu chặt mày, đột nhiên quay về phía Long Thiên Giới chắp quyền.
“Hoàng thượng, đây đều là hành vi đơn phương của thần, trước đó nàng không hề muốn, thần nguyện lĩnh chỉ chịu tội, tùy thánh thượng xử trí!”
“Không được! Ta không thể để bất cứ ai làm chàng bị thương!”
Hữu Nhàn ngăn hắn lại, hai mắt đẫm lệ thâm tình nhìn vào mắt hắn.
“Nàng, nữ nhân ngốc này!”
Thuộc Phong khẽ mắng nàng, mặc dù ngoài miệng thì mắng, những cánh tay ôm eo nàng lại dịu dàng không gì sánh được, giống như nàng là một món đồ sứ dễ vỡ, chỉ cần không cẩn thận một chút, là sẽ bị hỏng.
“Hữu Nhàn…”
Chúc Kiếm Khác ở bên bên nhìn thấy vẻ mặt này của Hữu Nhàn lại là vì một nam nhân khác, một loại cảm giác đố kỵ nóng rực làm truyền khắp toàn thân.
Sắc mặt Long Thiên Giới cũng không tốt, trước mặt bao nhiêu binh sĩ lại dám diễn cảnh chàng chàng thiếp thiếp, thực là không coi sự tồn tại của kẻ làm hoàng đế này ra gì.
“Được rồi! Trẫm biết Hữu Nhàn quận chúa ngươi vô tội, cũng không thể giận chó đánh mèo, nhưng về phần Thuộc Phong, trẫm nhất định phải giao cho hình bộ trị tội!”
“Hoàng thượng?!”
Hữu Nhàn ngước hai mắt đẫm lệ lên —
“Quốc vô pháp bất thành phương viên (*), cho dù hắn có là vương gia thì cũng không thể khai ân!”
(*) nước không có luật pháp thì không thể trị vì.
Long Thiên Giới âm trầm nói, không hề có nửa bước nhượng bộ.
“Nếu hoàng thượng nhất định muốn thấy máu đổ, vậy xin hãy giết ta đi! Lấy máu của ta để tế cho sự tôn nghiêm của người!”
Hữu Nhàn dũng cảm nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh băng của Long Thiên Giới.
“Không cần!” Thuộc Phong kiên quyết phủ nhận lời nàng nói, khuôn mặt nghiêm túc âm lãnh nhìn Long Thiên Giới “Thả nàng, ta tự động nhận tội!”
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh