Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 290: Rơi xuống: Được ăn cả ngã về không (2)
Edit + Beta: Dực
Đang lúc Hữu Nhàn khóc nức nở, nàng đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ, ngay cả kiệu nàng ngồi cũng bắt đầu nghiêng ngả.
Nàng đột nhiên mở to mắt, trực giác nói cho nàng biết “hắn” tới rồi.
“Trời ơi! Có người cướp dâu! Mọi người chạy đi!”
Một kiệu phu kinh hô, các kiệu phu khác đều đồng loạt buông tay, kiệu rơi xuống đất, Hữu Nhàn còn chưa kịp vén rèm lên nhìn, đã bị chấn động làm cho hoảng hồn, thắt lưng thiếu chút nữa là gãy đôi.
Bên ngoài, tiếng kêu hét, tiếng ẩu đả liên tiếp truyền tới, Hữu Nhàn miễn cưỡng cựa eo vội vàng kéo rèm, phát hiện bên kia cũng có một đội rước dâu nhanh chóng đi vào trong đội rước dâu của Chúc Kiếm Khác, sau đó hai bên liền đánh nhau.
Bởi vì trang phục hai bên đều giống nhau như đúc, cho nên người của Chúc Kiếm Khác không biết đâu là người mình đâu là người ngoài, cứ thấy lạ mặt là đánh.
Có người nhát gan, sợ phiền phức sẽ… giống như mây kiệu phu kia bỏ vật trên tay, ôm đầu bỏ chạy.
Hữu Nhàn nhiều ra, khóe miệng vung lên một nụ cười, biết đây chính là người Thuộc Phong sai đi làm trò quỷ này —
Hắn không bỏ rơi nàng! Thực sự không!
Nhưng mà có người tới bắt hắn không? Hoàng thượng đã cảnh cáo hắn, nếu còn quấy nhiễu chuyện thành hôn của nàng, thì hắn sẽ phải nhận tội “khi quân”!
Ý thức được điều này, bộ dạng tươi cười của nàng liền lập tức biến mất, cũng không cười nổi nữa.
Nàng há miệng ngạc nhiên, cửa kiệu bị một người đá văng.
“Ngây ngốc ở đây làm gì? Mau ra đây!”
“Phong?”
Khuôn mặt tuấn tú của Thuộc Phong hiện ra trước mặt nàng, Hữu Nhàn đứng mạnh lên, kiệu rất thấp, nàng quýnh quá quên mất cả khom lưng, nặng nề ngã xuống..
“Ai u!”
Nàng ôm đầu đau đớn kêu lên.
“Đồ ngốc!”
Thấy bộ dạng tay chân luống cuống của nàng, Thuộc Phong nhịn không được chỉ động vươn tay kéo nàng, một tay túm nàng từ trong kiệu ra.
“Chúng ta phải nhanh lên, nhân lúc hỗn loạn phải đi thật nhanh!”
Trên gương mặt tuấn tú của hắn rịn ra rất nhiều mồ hôi, có vẻ trước đó đã dây dưa với đám người kia rất lâu.
“Nhưng mà chúng ta đi đâu?”
Hữu Nhàn nhíu chặt lông mày.
Có thể là giống lần trước chẳng chạy được bao nhiêu đã bị bắt lại không?
Nếu như cuối cùng vẫn là thế này, nàng không thể để hắn làm ra chuyện như vậy khiến hoàng thượng tức giận được.
“Đừng nhiều lời! Là thử, không nhất định là đi được, nhưng không thử thì vĩnh viễn không thể đi nữa!”
Đáy mắt hắn ánh ln vẻ kiên định, khiến Hữu Nhàn bất giác muốn ỷ hết vào hắn —
“Nhưng…”
Nàng có thể ích kỷ như vậy sao?
Thuộc Phong trừng nàng.
“Không có nhưng! Ta chỉ hỏi nàng một câu, bây giờ nàng còn yêu ta nữa không?”
Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn nàng, nín thở chờ đáp án của nàng.
“Ta…”
Hữu Nhàn bị hắn cưỡng chế hỏi một vấn đề khiến nàng ngẩn ra, ấp úng không nói được lời nào.
Thuộc Phong nhướn mày.
“Quên đi! Đi trước đã!”
“Đi? Thiên hạ rộng lớn, nơi nào không phải đất của vua, quân của vua? Ngươi có thể đi đâu?”
Thanh âm lạnh buốt của Long Thiên Giới đột nhiên truyền đến từ phía sau Thuộc Phong và Hữu Nhàn.
Hắn đã đoán trước tên tiểu tử Thuộc Phong này lại dùng chiêu, nên đã sai người âm thầm mai phục.
Quả nhiên người được cử đi quay về bẩm báo, đội rước dâu xảy ra hỗn loạn.
Trước kia, Long Thiên Giới cho rằng Thuộc Phong hắn tư chất thông minh, hiểu rõ ám chỉ muốn đề bạt hắn đêm hôm qua, kết quả hắn lại một lần nữa làm ra loại chuyện náo động này, quả thực là khiến cho kẻ làm hoàng đế này thất vọng vô cùng!
Cơ thể Thuộc Phong cứng lại trong chớp mắt, những bàn tay nắm tay Hữu Nhàn một chút cũng không buông lỏng.
Hữu Nhàn ở phía sau, chú ý tới việc hắn thủ thế trong vô thức, trong lòng bất giác cảm thấy chân động, một loại suy nghĩ không hay bắt đầu khuếch tán trong đầu.
Con ngươi dò xét của Thuộc Phong nổi lên một tầng quỷ dị, chậm rãi xoay người, nhướn mày, không nhìn về phía Long Thiên Giới.
“Người muốn ta thả nàng, không có khả năng!”
Long Thiên Giới hơi nheo mắt.
“Ngươi hẳn là không thể quên lời hứa với ta ngày hôm qua nhanh như vậy phải không?
“Hứa gì? Hôm qua thần chẳng hề hứa hẹn cái gì với hoàng thượng cả!”
Hắn cười nhạt, giống như… lời thì điên cuồng kiêu ngạo không chịu khuất phục.
Long Thiên Giới giận tím tái cả mặt mày
“Ngươi đùa giỡn với trẫm?”
“Thần không dám!”
Dấu vết cười tà của hắn vẫn chưa hề biến mất.
“Không dám? Trên đời này còn có cái gì mà Thuộc Phong ngươi không dám làm?”
Long Thiên Giới âm trầm nhướn mày.
Thuộc Phong cười nhạo nói.
“Hoàng thượng nói quá lời rồi, ta cùng lắm thì cũng chỉ là muốn đưa nữ nhân của mình quay về mà thôi, thiết nghĩ cũng giống như trước đây người muốn hoàng hậu nương nương quay về vậy.”
“Hỗn xược! Tiểu tử cuồng vọng không biết trời cao đất rộng, đừng tưởng có chút tài hoa mà có thể cậy tài khinh người, ngay cả trẫm cũng không để vào mắt.”
Dám đem trò cười của mình và Hữu Nhàn ra so với tình cảm của hắn và Ân Sương? Tiểu tử này quả thực cho rằng hắn không thể làm gì hả?
“Hoàng thượng, nếu đã không hợp thì cần gì phải nói thêm nữa! Hôm nay, nữ nhân này, thần phải đưa đi, không được cũng phải được!”
Thuộc Phong rút kiếm khỏi vỏ, vươn cánh tay dài ôm lấy bờ vai gầy yếu của nàng, che chở nàng trong vòng tay của chính mình, ánh mắt lộ ra khí thế kinh người.
Hữu Nhàn ngẩng đầu, không khỏi giật mình khi nhìn thấy khí thế của hắn, bị biểu cảm không sợ hãi của hắn làm cho sợ hãi.
Trái tim, thoáng cảm nhận được sự ấm áp.
Đang lúc Hữu Nhàn khóc nức nở, nàng đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ, ngay cả kiệu nàng ngồi cũng bắt đầu nghiêng ngả.
Nàng đột nhiên mở to mắt, trực giác nói cho nàng biết “hắn” tới rồi.
“Trời ơi! Có người cướp dâu! Mọi người chạy đi!”
Một kiệu phu kinh hô, các kiệu phu khác đều đồng loạt buông tay, kiệu rơi xuống đất, Hữu Nhàn còn chưa kịp vén rèm lên nhìn, đã bị chấn động làm cho hoảng hồn, thắt lưng thiếu chút nữa là gãy đôi.
Bên ngoài, tiếng kêu hét, tiếng ẩu đả liên tiếp truyền tới, Hữu Nhàn miễn cưỡng cựa eo vội vàng kéo rèm, phát hiện bên kia cũng có một đội rước dâu nhanh chóng đi vào trong đội rước dâu của Chúc Kiếm Khác, sau đó hai bên liền đánh nhau.
Bởi vì trang phục hai bên đều giống nhau như đúc, cho nên người của Chúc Kiếm Khác không biết đâu là người mình đâu là người ngoài, cứ thấy lạ mặt là đánh.
Có người nhát gan, sợ phiền phức sẽ… giống như mây kiệu phu kia bỏ vật trên tay, ôm đầu bỏ chạy.
Hữu Nhàn nhiều ra, khóe miệng vung lên một nụ cười, biết đây chính là người Thuộc Phong sai đi làm trò quỷ này —
Hắn không bỏ rơi nàng! Thực sự không!
Nhưng mà có người tới bắt hắn không? Hoàng thượng đã cảnh cáo hắn, nếu còn quấy nhiễu chuyện thành hôn của nàng, thì hắn sẽ phải nhận tội “khi quân”!
Ý thức được điều này, bộ dạng tươi cười của nàng liền lập tức biến mất, cũng không cười nổi nữa.
Nàng há miệng ngạc nhiên, cửa kiệu bị một người đá văng.
“Ngây ngốc ở đây làm gì? Mau ra đây!”
“Phong?”
Khuôn mặt tuấn tú của Thuộc Phong hiện ra trước mặt nàng, Hữu Nhàn đứng mạnh lên, kiệu rất thấp, nàng quýnh quá quên mất cả khom lưng, nặng nề ngã xuống..
“Ai u!”
Nàng ôm đầu đau đớn kêu lên.
“Đồ ngốc!”
Thấy bộ dạng tay chân luống cuống của nàng, Thuộc Phong nhịn không được chỉ động vươn tay kéo nàng, một tay túm nàng từ trong kiệu ra.
“Chúng ta phải nhanh lên, nhân lúc hỗn loạn phải đi thật nhanh!”
Trên gương mặt tuấn tú của hắn rịn ra rất nhiều mồ hôi, có vẻ trước đó đã dây dưa với đám người kia rất lâu.
“Nhưng mà chúng ta đi đâu?”
Hữu Nhàn nhíu chặt lông mày.
Có thể là giống lần trước chẳng chạy được bao nhiêu đã bị bắt lại không?
Nếu như cuối cùng vẫn là thế này, nàng không thể để hắn làm ra chuyện như vậy khiến hoàng thượng tức giận được.
“Đừng nhiều lời! Là thử, không nhất định là đi được, nhưng không thử thì vĩnh viễn không thể đi nữa!”
Đáy mắt hắn ánh ln vẻ kiên định, khiến Hữu Nhàn bất giác muốn ỷ hết vào hắn —
“Nhưng…”
Nàng có thể ích kỷ như vậy sao?
Thuộc Phong trừng nàng.
“Không có nhưng! Ta chỉ hỏi nàng một câu, bây giờ nàng còn yêu ta nữa không?”
Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn nàng, nín thở chờ đáp án của nàng.
“Ta…”
Hữu Nhàn bị hắn cưỡng chế hỏi một vấn đề khiến nàng ngẩn ra, ấp úng không nói được lời nào.
Thuộc Phong nhướn mày.
“Quên đi! Đi trước đã!”
“Đi? Thiên hạ rộng lớn, nơi nào không phải đất của vua, quân của vua? Ngươi có thể đi đâu?”
Thanh âm lạnh buốt của Long Thiên Giới đột nhiên truyền đến từ phía sau Thuộc Phong và Hữu Nhàn.
Hắn đã đoán trước tên tiểu tử Thuộc Phong này lại dùng chiêu, nên đã sai người âm thầm mai phục.
Quả nhiên người được cử đi quay về bẩm báo, đội rước dâu xảy ra hỗn loạn.
Trước kia, Long Thiên Giới cho rằng Thuộc Phong hắn tư chất thông minh, hiểu rõ ám chỉ muốn đề bạt hắn đêm hôm qua, kết quả hắn lại một lần nữa làm ra loại chuyện náo động này, quả thực là khiến cho kẻ làm hoàng đế này thất vọng vô cùng!
Cơ thể Thuộc Phong cứng lại trong chớp mắt, những bàn tay nắm tay Hữu Nhàn một chút cũng không buông lỏng.
Hữu Nhàn ở phía sau, chú ý tới việc hắn thủ thế trong vô thức, trong lòng bất giác cảm thấy chân động, một loại suy nghĩ không hay bắt đầu khuếch tán trong đầu.
Con ngươi dò xét của Thuộc Phong nổi lên một tầng quỷ dị, chậm rãi xoay người, nhướn mày, không nhìn về phía Long Thiên Giới.
“Người muốn ta thả nàng, không có khả năng!”
Long Thiên Giới hơi nheo mắt.
“Ngươi hẳn là không thể quên lời hứa với ta ngày hôm qua nhanh như vậy phải không?
“Hứa gì? Hôm qua thần chẳng hề hứa hẹn cái gì với hoàng thượng cả!”
Hắn cười nhạt, giống như… lời thì điên cuồng kiêu ngạo không chịu khuất phục.
Long Thiên Giới giận tím tái cả mặt mày
“Ngươi đùa giỡn với trẫm?”
“Thần không dám!”
Dấu vết cười tà của hắn vẫn chưa hề biến mất.
“Không dám? Trên đời này còn có cái gì mà Thuộc Phong ngươi không dám làm?”
Long Thiên Giới âm trầm nhướn mày.
Thuộc Phong cười nhạo nói.
“Hoàng thượng nói quá lời rồi, ta cùng lắm thì cũng chỉ là muốn đưa nữ nhân của mình quay về mà thôi, thiết nghĩ cũng giống như trước đây người muốn hoàng hậu nương nương quay về vậy.”
“Hỗn xược! Tiểu tử cuồng vọng không biết trời cao đất rộng, đừng tưởng có chút tài hoa mà có thể cậy tài khinh người, ngay cả trẫm cũng không để vào mắt.”
Dám đem trò cười của mình và Hữu Nhàn ra so với tình cảm của hắn và Ân Sương? Tiểu tử này quả thực cho rằng hắn không thể làm gì hả?
“Hoàng thượng, nếu đã không hợp thì cần gì phải nói thêm nữa! Hôm nay, nữ nhân này, thần phải đưa đi, không được cũng phải được!”
Thuộc Phong rút kiếm khỏi vỏ, vươn cánh tay dài ôm lấy bờ vai gầy yếu của nàng, che chở nàng trong vòng tay của chính mình, ánh mắt lộ ra khí thế kinh người.
Hữu Nhàn ngẩng đầu, không khỏi giật mình khi nhìn thấy khí thế của hắn, bị biểu cảm không sợ hãi của hắn làm cho sợ hãi.
Trái tim, thoáng cảm nhận được sự ấm áp.
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh