Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 281: Rơi xuống : Nửa đêm sói trộm hôn (6)
Edit + Beta: Dực
nực lòng với cặp này lắm thôi :v
“Ngươi phải đồng ý là không được đánh ta nữa!”
Hữu Nhàn thấy hắn hắng giọng,cho rằng hắn lại muốn tát nàng một cái, sợ tới mức toàn thân rét run.
Thuộc Phong nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo.
“Rồi!Ta sẽ không đánh nàng!”
Hắn quát.
Biểu tình của nàng giống như phòng bị sắc lang khiến hắn không khỏi cảm thấy khó chịu.
“Không! Ngươisẽ không như vậy!”
Hữu Nhàn mở to đôi mắt thỏ con, đột nhiên nói lớn hơn.
Nàng không phải kẻ ngu, sẽ không chủ động đi qua chịu đánh đâu.
“Chết tiệt!Ta đã nói là sẽ không đánh nàng!”
Hắn thấp giọng mắng một tiếng, sau một khắc, hắncởi giày, xoay người.
“A —”
Hữu Nhàn sợ hãi kêu lên, khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ run.
“Không phải là ngươi lại định phi lễ với ta đấy chứ?”
Thuộc Phong không hài lòng trừng nàng một cái, nắm lấy tay nàng, nhân lúc nàng không kịp phản ứngđã ôm cơ thể mảnh khảnh của nàng vào trong lòng.
Nàng kinh ngạc, ở trong lồng ngực của hắn mà cả người ngẩn ra.
“Ngươi? Ngươi muốn làm gì?”
Khôi phục lại ý thức, nàng bắt đầu giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích!”
Hắn ngang ngược ra lệnh cho nàng, Hữu Nhàn ngẩn ra, quả nhiên là quên mất cả phản ứng.
Thấy nàng không chống đối, ánh mắt hắn mới dịu đi một chút, biểu tình hung ác cũng không thấy nữa thay vào đó là ánh nhìn dịu dàng.
Hắn từ từ ôm nàng chặt hơn, khuôn mặt tuấn tú của hắn áp vào bên cổ ấm áp của nàng, không rõ là rốt cuộc ai nhận hơi ấm của ai.
Lúc này hắn thật bất lực, hắn bị nhiệt độ cơ thể của nàng khiến cho tan chảy, tuy rằng hắn chưa từng cho nàng thấy tiểu tình này.
“Ta tốn quá nhiều thời gian rồi!”
Hắn đột nhiên không đầu không đuôi nói khiến Hữu Nhàn ngẩn ra.
“Cái gì tốn nhiều thời gian?”
Nàng ngẩng đầu, nhíu chặt mày nghi hoặc —
Nàng không hiểu ý hắn là gì, rốt cuộc là chuyện gì làm hắn tốn nhiều thời gian?
Thuộc Phong ngưng cả thở —
Hắn đã mất quá nhiều thời gian để lý giải loại tình cảm của hắn với nàng, đã mất quá nhiều thời gian rồi.
Tiếng thở gấp bên tai nàng lại càng rõ dường như là không thể nhịn được nữa, Hữu Nhàn đột nhiên hiểu ra ý đồ của hắn, sắc mặt đại biến.
“Ngươi, không được làm loại chuyện này với ta!Chúng ta đã không còn là phu thê nữa rồi!”
Nàng đẩy lồng ngực hắn ra, không thể chịu được hắn cứép tới gần hơn
“Ý của ngươi là, nếu tên họ Chúc kia lấyngươi thì có thể làm loại chuyện này với ngươi?”
Hắn nhướn mày, khuôn mặt tuấn tú lạibực bội.
“Đây là hai chuyện khác nhau!”
Cho dù nàng có gảcho Chúc Kiếm Khác, cũng không có nghĩa là nàng nguyện ý cùng hắn phát sinh ra loại quan hệ này!
“Đó chính là một chuyện!Trước đây nàng là người của ta, mà hiện tại, hay tương lai cũng sẽ luôn là như vậy!Không ai có tư cách chia sẻ nàng với ta, nàng chỉ thuộc về một mình ta thôi!”
Nàng là của hắn,đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không thể thay đổi!
Cho dù nàng có chạy trốn tới chân trời góc biển, cho dù là nam nhân nào ôm ấp, hắn cũng sẽ cướp nàng về bằng được!
Hữu Nhàn bị khẩu khí bá vương của hắn làm cho chấn động, hai mắt trừng lớn, ngơ ngác nhìn hắn.
“Nhàn nhi, trò chơi của chúng ta đã quá mức vòng vèo, ta đã mất hết kiên nhẫn rồi!”
Hắn đột nhiên nói.
Hôm nay, hắn nói cái gì nàng cũng không thể hiểu nổi.
Nàng sững sờ nghi ngờ hắn, trong miệng lại phát ra vài âm thanh rất bé không thể nghe rõ.
Giống như con mèo nhỏ đang sợ hãi, cần có chủ nhân bảo vệ.
“Nàng biết không?Có vài thứ đã bắt đầu, bây giờ nàng mới nói ngừng, thì đã quá muộn!”
Giọng hắn thô ráp.
Lại thêm một câu mà nàng không thể hiểu được.
“Ngươi nói gì ta không hiểu, buông ra, bây giờ ngươi lậptức rời khỏi phòng ta!”
Hữu Nhàn cố gắng gạt tay hắn ra.
Ánh mắt Thuộc Phòng trở nên âm trầm, bị Hữu Nhàn làm cho tức giận.
“Muốn ta đi? Nằm mơ!”
Một luồng hơi lạnh từ lưng nàng lan tỏa.
“Một năm trước, nàng đã sớm qua mặt ta, muốn dùng sự trong sáng ngây thơ, khiêu khích hứng thú của một nam nhân thành thục. Nếu ta là kẻ lưu manh vô lại, thì nàng cũng là kẻ có tội như ta thôi!”
Hắn chỉ trích nàng, hai tay cô chấp bóp lấy hai vai thon gầy của nàng.
Nàng mở lớn hai mắt
“Ngươiđiên rồi!”
“Đó là một cái bẫy!”Đôi mắt thâm sâu của hắn nhìn thẳng vào mặt nàng, không những không buông tay, ngược lại còn bóp mạnh hơn, ngăn tất cả phản kháng của nàng lại “Mà nàng lại không biết, cái bẫy nàng tung ra sâu không thể lường được!”
“Rốt cuộc thì ngươi muốn nói cái gì?”
Hữu Nhàn trừng lớn mắt, ngữ điệu có chút run run.
Khoảng cách quá gần, khiến nàng không thể tránh né khỏi lồng ngừng nóng bỏng của hắn.
“Ta muốn nói, chỉ có một câu —” Hắn lại ép tới một lần nữa,dùng chính trọng lượng cơ thể để bắt nạt nàng “Tasẽ không buông tha nàng, vĩnh viễn không!”
Như lời tuyên thệ, ánh mắt hắn tà tà quỷ dị nhìn nàng.
“Ngươi, ngươiđiên thật rồi…”
Nàng lẩm bẩm, không còn cảm nhận được hắn đang tồn tại, mỗi một lời nói là một lần phả hơi nóng lên mặt hắn.
Hắn tà vọng nhếch môi cười nhẹ.
“Trên đời có nhiều nữ nhân như vậy, mà ta lại bị một nữ nhân điên có chồng đầu độc, xem ra, ta đúng là kẻ điên thật rồi!”
Khuôn mặt Hữu Nhànđột nhiên ửngđỏ.
Một khắc, hắn lại không sợ chết hôn lênđôi môi mềm mại của nàng.
nực lòng với cặp này lắm thôi :v
“Ngươi phải đồng ý là không được đánh ta nữa!”
Hữu Nhàn thấy hắn hắng giọng,cho rằng hắn lại muốn tát nàng một cái, sợ tới mức toàn thân rét run.
Thuộc Phong nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo.
“Rồi!Ta sẽ không đánh nàng!”
Hắn quát.
Biểu tình của nàng giống như phòng bị sắc lang khiến hắn không khỏi cảm thấy khó chịu.
“Không! Ngươisẽ không như vậy!”
Hữu Nhàn mở to đôi mắt thỏ con, đột nhiên nói lớn hơn.
Nàng không phải kẻ ngu, sẽ không chủ động đi qua chịu đánh đâu.
“Chết tiệt!Ta đã nói là sẽ không đánh nàng!”
Hắn thấp giọng mắng một tiếng, sau một khắc, hắncởi giày, xoay người.
“A —”
Hữu Nhàn sợ hãi kêu lên, khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ run.
“Không phải là ngươi lại định phi lễ với ta đấy chứ?”
Thuộc Phong không hài lòng trừng nàng một cái, nắm lấy tay nàng, nhân lúc nàng không kịp phản ứngđã ôm cơ thể mảnh khảnh của nàng vào trong lòng.
Nàng kinh ngạc, ở trong lồng ngực của hắn mà cả người ngẩn ra.
“Ngươi? Ngươi muốn làm gì?”
Khôi phục lại ý thức, nàng bắt đầu giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích!”
Hắn ngang ngược ra lệnh cho nàng, Hữu Nhàn ngẩn ra, quả nhiên là quên mất cả phản ứng.
Thấy nàng không chống đối, ánh mắt hắn mới dịu đi một chút, biểu tình hung ác cũng không thấy nữa thay vào đó là ánh nhìn dịu dàng.
Hắn từ từ ôm nàng chặt hơn, khuôn mặt tuấn tú của hắn áp vào bên cổ ấm áp của nàng, không rõ là rốt cuộc ai nhận hơi ấm của ai.
Lúc này hắn thật bất lực, hắn bị nhiệt độ cơ thể của nàng khiến cho tan chảy, tuy rằng hắn chưa từng cho nàng thấy tiểu tình này.
“Ta tốn quá nhiều thời gian rồi!”
Hắn đột nhiên không đầu không đuôi nói khiến Hữu Nhàn ngẩn ra.
“Cái gì tốn nhiều thời gian?”
Nàng ngẩng đầu, nhíu chặt mày nghi hoặc —
Nàng không hiểu ý hắn là gì, rốt cuộc là chuyện gì làm hắn tốn nhiều thời gian?
Thuộc Phong ngưng cả thở —
Hắn đã mất quá nhiều thời gian để lý giải loại tình cảm của hắn với nàng, đã mất quá nhiều thời gian rồi.
Tiếng thở gấp bên tai nàng lại càng rõ dường như là không thể nhịn được nữa, Hữu Nhàn đột nhiên hiểu ra ý đồ của hắn, sắc mặt đại biến.
“Ngươi, không được làm loại chuyện này với ta!Chúng ta đã không còn là phu thê nữa rồi!”
Nàng đẩy lồng ngực hắn ra, không thể chịu được hắn cứép tới gần hơn
“Ý của ngươi là, nếu tên họ Chúc kia lấyngươi thì có thể làm loại chuyện này với ngươi?”
Hắn nhướn mày, khuôn mặt tuấn tú lạibực bội.
“Đây là hai chuyện khác nhau!”
Cho dù nàng có gảcho Chúc Kiếm Khác, cũng không có nghĩa là nàng nguyện ý cùng hắn phát sinh ra loại quan hệ này!
“Đó chính là một chuyện!Trước đây nàng là người của ta, mà hiện tại, hay tương lai cũng sẽ luôn là như vậy!Không ai có tư cách chia sẻ nàng với ta, nàng chỉ thuộc về một mình ta thôi!”
Nàng là của hắn,đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không thể thay đổi!
Cho dù nàng có chạy trốn tới chân trời góc biển, cho dù là nam nhân nào ôm ấp, hắn cũng sẽ cướp nàng về bằng được!
Hữu Nhàn bị khẩu khí bá vương của hắn làm cho chấn động, hai mắt trừng lớn, ngơ ngác nhìn hắn.
“Nhàn nhi, trò chơi của chúng ta đã quá mức vòng vèo, ta đã mất hết kiên nhẫn rồi!”
Hắn đột nhiên nói.
Hôm nay, hắn nói cái gì nàng cũng không thể hiểu nổi.
Nàng sững sờ nghi ngờ hắn, trong miệng lại phát ra vài âm thanh rất bé không thể nghe rõ.
Giống như con mèo nhỏ đang sợ hãi, cần có chủ nhân bảo vệ.
“Nàng biết không?Có vài thứ đã bắt đầu, bây giờ nàng mới nói ngừng, thì đã quá muộn!”
Giọng hắn thô ráp.
Lại thêm một câu mà nàng không thể hiểu được.
“Ngươi nói gì ta không hiểu, buông ra, bây giờ ngươi lậptức rời khỏi phòng ta!”
Hữu Nhàn cố gắng gạt tay hắn ra.
Ánh mắt Thuộc Phòng trở nên âm trầm, bị Hữu Nhàn làm cho tức giận.
“Muốn ta đi? Nằm mơ!”
Một luồng hơi lạnh từ lưng nàng lan tỏa.
“Một năm trước, nàng đã sớm qua mặt ta, muốn dùng sự trong sáng ngây thơ, khiêu khích hứng thú của một nam nhân thành thục. Nếu ta là kẻ lưu manh vô lại, thì nàng cũng là kẻ có tội như ta thôi!”
Hắn chỉ trích nàng, hai tay cô chấp bóp lấy hai vai thon gầy của nàng.
Nàng mở lớn hai mắt
“Ngươiđiên rồi!”
“Đó là một cái bẫy!”Đôi mắt thâm sâu của hắn nhìn thẳng vào mặt nàng, không những không buông tay, ngược lại còn bóp mạnh hơn, ngăn tất cả phản kháng của nàng lại “Mà nàng lại không biết, cái bẫy nàng tung ra sâu không thể lường được!”
“Rốt cuộc thì ngươi muốn nói cái gì?”
Hữu Nhàn trừng lớn mắt, ngữ điệu có chút run run.
Khoảng cách quá gần, khiến nàng không thể tránh né khỏi lồng ngừng nóng bỏng của hắn.
“Ta muốn nói, chỉ có một câu —” Hắn lại ép tới một lần nữa,dùng chính trọng lượng cơ thể để bắt nạt nàng “Tasẽ không buông tha nàng, vĩnh viễn không!”
Như lời tuyên thệ, ánh mắt hắn tà tà quỷ dị nhìn nàng.
“Ngươi, ngươiđiên thật rồi…”
Nàng lẩm bẩm, không còn cảm nhận được hắn đang tồn tại, mỗi một lời nói là một lần phả hơi nóng lên mặt hắn.
Hắn tà vọng nhếch môi cười nhẹ.
“Trên đời có nhiều nữ nhân như vậy, mà ta lại bị một nữ nhân điên có chồng đầu độc, xem ra, ta đúng là kẻ điên thật rồi!”
Khuôn mặt Hữu Nhànđột nhiên ửngđỏ.
Một khắc, hắn lại không sợ chết hôn lênđôi môi mềm mại của nàng.
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh