Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 277: Rơi xuống : Nửa đêm sói trộm hôn (2)
Edit +Beta: Dực
Bà chủ trì “Đại hội kén rể” lần này mục đích chỉ đơn giản là kích thích Thuộc Phong, để hắn thànhthật bộc lộ tâm ý của mình.
Ai mà liệu được diễn, diễn biến… dường như không nằm trong khống chế của bà nữa rồi!
“Nhànnhi, tuyển phu là chung thân đại sự, con nên suy xét cho rõ ràng, không nên nhất thời kích động mà phạm phải sai lầm lớn!”
Thái hoàng thái hậu chỉ có thể lựa lời nhẹ nhàng khuyên bảo,mong rằng nàng nghe có thể hiểu được.
Nếu không thì bà đúng là tự bê đá đập chân mình, sống đến cái tuổi này rồi, cũng chỉ là ngựa già mất móng trước, danh tiếng năm xưa đã không còn.
“Không cần, tađã nghĩ kỹ rồi!”
Hữu Nhàn và Thuộc Phong cãi nhau một hồi, cũng bất chấp tất cả, hờn giận nói lớn trước mặt mọi người.
Trên mặt thái hoàng thái hậu là vô số hắc tuyến, sắc mặt Thuộc Phong lại càng thêm xấu xí đến cực hạn.
“Khẩn cầu thái hoàng thái hậu ân chuẩn!”
Chúc Kiếm Khác quỳ gối trên mặt đất, nhất định khiến cho thái hoàng thái hậu phải đồng ý.
Thái hoàng thái hậu do dự một lúc, nhìn Thuộc Phong vẫn không nói một tiếng, lại nhìn vẻ mặt cố chấp của Hữu Nhàn.
“Vậy….được rồi!”
Bà chỉ có thể gật đầu đồng ý, tình thế đã vượt khỏi tầm kiểm soát của bà rồi —
Xong rồi…
_________________
Hôn thư ban xuống, mỗi ngày Chúc KiếmKhác đều rất đúng giờ tới tìm Hữu Nhàn đi ngắm hoa.
Tuy rằng trong lòng Hữu Nhàn không muốn cùng Chúc KiếmKhác làm việc này, nhưng mà lại không tìm được cớ từ chối.
Hôm nay, Chúc KiếmKhác hẹn Hữu Nhàn ở ngoài triều chờ hắn, sau đó sẽ cùng nhau đi chơi thuyền ở Đinh Châu.
“Nếu hôn sự của Hữu Nhàn và Chúc Kiếm Khác đã định, vậy thì đám hỏi của Thuộc Phong và công chúa Đồ Nùng cũng tiến hành vào tháng sau đi!”
Long Thiên Giới uy phong ngồi trên long ỷ,tuyên bố ấn định hai hôn sự quan trọng này.
Kết quả ngoài dự liệu của bọn họ, đứng ở lập trường của một hoàng đế hắn buộc phải nói, để Thuộc Phong cưới Đồ Nùng, so vớiviệc cưới Hữu Nhàn thì mang lại nhiều lợi ích cho Thiên Vũ triều hơn.
Mặc dù đối hắn không ảnh hưởng gì.
Hơn nữa hai bên đều tình nguyện, là công hay tư hắn đều chưa từng ngăn cản quyết định của họ.
“Chúc Kiếm Khác tạ chủ long ân!”
Hắn cúi đầu tạ ơn.
Từ lần trước quay về kinh biết tin nàng đã gả chồng, hắn đã không chịu chấp nhận cho rằng cuộc đời này còn có cơ hội cưới được nàng.
Trước đây không dám nghĩ nayđột nhiên lại thànhsự thật.
Ánh mắt âm trầm của ThuộcPhong dò xét vẻ mặt vui mừng của Chúc Kiếm Khác, sắc mặt vô cùng dữ tợn.
“Thần lĩnh chỉ!”
Dường như cố ý khiến cho Hữu Nhàn thấy khó chịu, Thuộc Phòng trước đây vẫn không đồng ý hôn ước với công chúa Đồ Nùng hôm nay lại thay đổi, lúcHữu Nhàn quyết địnhgả cho Chúc Kiếm Khác, hắn lập tức đồng ý.
“Xin chào! Xin hỏi người là Thuộc vương gia?”
Phía sau Thuộc Phong và Chúc Kiếm Khác, một mĩ nhân ngoại quốc mặc bộ đồ kỳ lạ chắnđường Thuộc Phong.
“Ngươi là ai?”
Hắn dừng bước, kỷ quái nheo mắt, khẩu khí có vẻ không kiên nhẫn.
Con người lớn của mĩ nữ chớp chớp, khóe miệng nhếchlên thành nụ cười ngọt ngào.
“Ta làĐồ Nùng! Bây giờ ta chính là vị hôn thê của người!”
Thuộc Phong liếc nàng ta một cái.
“Phải không? Ngươi, tốt!”
Hắn tùy ý bắt chuyện,bộ dạng đầy xa cách.
Đồ Nùng cũng không để tâm, vẫn cười rất vui vẻ.
“Kỳ thực, hai ngày trước ta đã gặp người, ở “đại hội kén rể” của Hữu Nhàn quận chúa!”
Gương mặt anh tuấn của Thuộc Phong vẫn không có biểu tình.
“Vậy, rất tốt!”
Đồ Nùng ngừng lại, ngây ngô, nàng cũng có thể nhìn ra vẻ thờ ơ của Thuộc Phong, nhưng mà bộ dạng tươi cười trên mặt hắn vẫn chói mắt như vậy.
“Ngày đó ta thấy người và Hữu Nhàn quận chúa tranh chấp trước mặt mọi người, ta nghĩ người là nam nhân rất tốt!Trước kia ta vẫn sợ phụ vương gả ta cho một nam nhân nhu nhược ở Trung Nguyên, cho nên ta mới yêu cầu sứ giả cùng tới!Nhưng sau khi ta nhìn thấy người, ta mơ phát hiện ra, thì ra nam nhân Trung Nguyên cũng không phải cao lớn hơn bình thường, cũng không hung hãn như nam nhân ở nước chúng ta!”
Đồ Nùng khen Thuộc Phong không ngừng, tộc người ở thảo nguyên bọn họ, là nam nhân hay nữ nhân cũng đều có gì nói nấy.
Đồ Nùng không hề che đậy vừa khen vừa hài lòng với Thuộc Phong, nhưng mà hắn đã quen với việc có nữ nhân theo đuổi mãnh liệt nên cũng không cảm thấy bất ngờ gì.
Hắn liếc mắt sang chỗ khác, ngay cả liếc mắt cũng không liếc nàng ta một cái.
Lơđễnh giống như khoảng thời gian đầu Hữu Nhàn theo đuổi hắn..
Đồ Nùng thu lại dáng vẻ tươi cười, gương mặt hồng hào lạnh đi, không tránh khỏi mất mát.
“Người nói chuyệnđều lời ít ý nhiều như vậy sao? Ta cảm giác, có phải người không thích nói chuyện với ta không?”
Thuộc Phong nhướn mày, đang định kiếm đại một cái cớ đuổi nàng ta đi, nhưng đột nhiên phát hiện ra Hữu Nhàn và Chúc Kiếm Khác đứng chung một chỗ, hơn nữa vẻ mặt Chúc Kiếm Khác rất vui vẻ, ánh mắt si mê nhìn Hữu Nhàn!
Điều này khiến cơ thịt trên người hắn căng cứng hết cả.
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần,thấy biểu tình cứng ngắc của nàng, Thuộc Phong xác định nàng đã nhìn ra.
Hắn chợt nheo mắt, một tay kéo cánh tay nhỏ nhắn của Đồ Nùng, để nàng đứng trước mặt hắn.
“Nha đầu ngốc này, nàng nói cái gì vậy, ai không muốn nói chuyện với nàng?”
Hắn cố ý làm bộ chân thành, dịu dàng nói nhỏ với Đồ Nùng, ánh mắt sâu lướt qua, khiến sắc mặt Hữu Nhàn đột nhiên trắng bệch.
“Thật? Người nói như vậy ta rất vui!”
Đồ Nùng cười rạng rỡ với Thuộc Phong.
Bà chủ trì “Đại hội kén rể” lần này mục đích chỉ đơn giản là kích thích Thuộc Phong, để hắn thànhthật bộc lộ tâm ý của mình.
Ai mà liệu được diễn, diễn biến… dường như không nằm trong khống chế của bà nữa rồi!
“Nhànnhi, tuyển phu là chung thân đại sự, con nên suy xét cho rõ ràng, không nên nhất thời kích động mà phạm phải sai lầm lớn!”
Thái hoàng thái hậu chỉ có thể lựa lời nhẹ nhàng khuyên bảo,mong rằng nàng nghe có thể hiểu được.
Nếu không thì bà đúng là tự bê đá đập chân mình, sống đến cái tuổi này rồi, cũng chỉ là ngựa già mất móng trước, danh tiếng năm xưa đã không còn.
“Không cần, tađã nghĩ kỹ rồi!”
Hữu Nhàn và Thuộc Phong cãi nhau một hồi, cũng bất chấp tất cả, hờn giận nói lớn trước mặt mọi người.
Trên mặt thái hoàng thái hậu là vô số hắc tuyến, sắc mặt Thuộc Phong lại càng thêm xấu xí đến cực hạn.
“Khẩn cầu thái hoàng thái hậu ân chuẩn!”
Chúc Kiếm Khác quỳ gối trên mặt đất, nhất định khiến cho thái hoàng thái hậu phải đồng ý.
Thái hoàng thái hậu do dự một lúc, nhìn Thuộc Phong vẫn không nói một tiếng, lại nhìn vẻ mặt cố chấp của Hữu Nhàn.
“Vậy….được rồi!”
Bà chỉ có thể gật đầu đồng ý, tình thế đã vượt khỏi tầm kiểm soát của bà rồi —
Xong rồi…
_________________
Hôn thư ban xuống, mỗi ngày Chúc KiếmKhác đều rất đúng giờ tới tìm Hữu Nhàn đi ngắm hoa.
Tuy rằng trong lòng Hữu Nhàn không muốn cùng Chúc KiếmKhác làm việc này, nhưng mà lại không tìm được cớ từ chối.
Hôm nay, Chúc KiếmKhác hẹn Hữu Nhàn ở ngoài triều chờ hắn, sau đó sẽ cùng nhau đi chơi thuyền ở Đinh Châu.
“Nếu hôn sự của Hữu Nhàn và Chúc Kiếm Khác đã định, vậy thì đám hỏi của Thuộc Phong và công chúa Đồ Nùng cũng tiến hành vào tháng sau đi!”
Long Thiên Giới uy phong ngồi trên long ỷ,tuyên bố ấn định hai hôn sự quan trọng này.
Kết quả ngoài dự liệu của bọn họ, đứng ở lập trường của một hoàng đế hắn buộc phải nói, để Thuộc Phong cưới Đồ Nùng, so vớiviệc cưới Hữu Nhàn thì mang lại nhiều lợi ích cho Thiên Vũ triều hơn.
Mặc dù đối hắn không ảnh hưởng gì.
Hơn nữa hai bên đều tình nguyện, là công hay tư hắn đều chưa từng ngăn cản quyết định của họ.
“Chúc Kiếm Khác tạ chủ long ân!”
Hắn cúi đầu tạ ơn.
Từ lần trước quay về kinh biết tin nàng đã gả chồng, hắn đã không chịu chấp nhận cho rằng cuộc đời này còn có cơ hội cưới được nàng.
Trước đây không dám nghĩ nayđột nhiên lại thànhsự thật.
Ánh mắt âm trầm của ThuộcPhong dò xét vẻ mặt vui mừng của Chúc Kiếm Khác, sắc mặt vô cùng dữ tợn.
“Thần lĩnh chỉ!”
Dường như cố ý khiến cho Hữu Nhàn thấy khó chịu, Thuộc Phòng trước đây vẫn không đồng ý hôn ước với công chúa Đồ Nùng hôm nay lại thay đổi, lúcHữu Nhàn quyết địnhgả cho Chúc Kiếm Khác, hắn lập tức đồng ý.
“Xin chào! Xin hỏi người là Thuộc vương gia?”
Phía sau Thuộc Phong và Chúc Kiếm Khác, một mĩ nhân ngoại quốc mặc bộ đồ kỳ lạ chắnđường Thuộc Phong.
“Ngươi là ai?”
Hắn dừng bước, kỷ quái nheo mắt, khẩu khí có vẻ không kiên nhẫn.
Con người lớn của mĩ nữ chớp chớp, khóe miệng nhếchlên thành nụ cười ngọt ngào.
“Ta làĐồ Nùng! Bây giờ ta chính là vị hôn thê của người!”
Thuộc Phong liếc nàng ta một cái.
“Phải không? Ngươi, tốt!”
Hắn tùy ý bắt chuyện,bộ dạng đầy xa cách.
Đồ Nùng cũng không để tâm, vẫn cười rất vui vẻ.
“Kỳ thực, hai ngày trước ta đã gặp người, ở “đại hội kén rể” của Hữu Nhàn quận chúa!”
Gương mặt anh tuấn của Thuộc Phong vẫn không có biểu tình.
“Vậy, rất tốt!”
Đồ Nùng ngừng lại, ngây ngô, nàng cũng có thể nhìn ra vẻ thờ ơ của Thuộc Phong, nhưng mà bộ dạng tươi cười trên mặt hắn vẫn chói mắt như vậy.
“Ngày đó ta thấy người và Hữu Nhàn quận chúa tranh chấp trước mặt mọi người, ta nghĩ người là nam nhân rất tốt!Trước kia ta vẫn sợ phụ vương gả ta cho một nam nhân nhu nhược ở Trung Nguyên, cho nên ta mới yêu cầu sứ giả cùng tới!Nhưng sau khi ta nhìn thấy người, ta mơ phát hiện ra, thì ra nam nhân Trung Nguyên cũng không phải cao lớn hơn bình thường, cũng không hung hãn như nam nhân ở nước chúng ta!”
Đồ Nùng khen Thuộc Phong không ngừng, tộc người ở thảo nguyên bọn họ, là nam nhân hay nữ nhân cũng đều có gì nói nấy.
Đồ Nùng không hề che đậy vừa khen vừa hài lòng với Thuộc Phong, nhưng mà hắn đã quen với việc có nữ nhân theo đuổi mãnh liệt nên cũng không cảm thấy bất ngờ gì.
Hắn liếc mắt sang chỗ khác, ngay cả liếc mắt cũng không liếc nàng ta một cái.
Lơđễnh giống như khoảng thời gian đầu Hữu Nhàn theo đuổi hắn..
Đồ Nùng thu lại dáng vẻ tươi cười, gương mặt hồng hào lạnh đi, không tránh khỏi mất mát.
“Người nói chuyệnđều lời ít ý nhiều như vậy sao? Ta cảm giác, có phải người không thích nói chuyện với ta không?”
Thuộc Phong nhướn mày, đang định kiếm đại một cái cớ đuổi nàng ta đi, nhưng đột nhiên phát hiện ra Hữu Nhàn và Chúc Kiếm Khác đứng chung một chỗ, hơn nữa vẻ mặt Chúc Kiếm Khác rất vui vẻ, ánh mắt si mê nhìn Hữu Nhàn!
Điều này khiến cơ thịt trên người hắn căng cứng hết cả.
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần,thấy biểu tình cứng ngắc của nàng, Thuộc Phong xác định nàng đã nhìn ra.
Hắn chợt nheo mắt, một tay kéo cánh tay nhỏ nhắn của Đồ Nùng, để nàng đứng trước mặt hắn.
“Nha đầu ngốc này, nàng nói cái gì vậy, ai không muốn nói chuyện với nàng?”
Hắn cố ý làm bộ chân thành, dịu dàng nói nhỏ với Đồ Nùng, ánh mắt sâu lướt qua, khiến sắc mặt Hữu Nhàn đột nhiên trắng bệch.
“Thật? Người nói như vậy ta rất vui!”
Đồ Nùng cười rạng rỡ với Thuộc Phong.
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh