Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 264: Rơi xuống: Tứ chỉ hưu thư (2)
Edit + Beta: Dực
“Vậy…” Thái hoàng thái hậu nhìn xuống nàng “Thực sự không xem xét lại sao?”
“Đúng vậy, Hữu Nhàn, muội nên làm rõ mọi chuyện trước khi giải trừ hôn nhân phải không?”
ÂnSương cũng khuyên.
“Không cần lo lắng nữa, ta cũng đã nghĩ rất lâu rồi, đây đúng là lối đi tốtnhất cho cả ta và Thuộc Phong.”
Nàng kiên trì.
Thái hoàng thái hậu nhíu mày.
Là bà làm chủ hônsự này, hôm nay trở thành tàn cục như vậy, trong lòng bà cũng không thể bình tĩnhđược.
“Nhưng —”
“Hoàng tổ mẫu!”
Ân Sương chạm nhẹ vào đầu vai thái hoàng thái hậudịudàng ngăn lời khuyên nhủ của bà.
“Nếu Hữu Nhàn đã kiên quyết như vậy rồi, thì người cũng nên thuận theo ý nàng!”
“Sương nhi!”
Thái hoàng thái hậu kinh ngạc mở to mắt, không hiểu vì sao nàng lại thay đổi ý kiến.
Ân Sương đứng sau lưng Hữu Nhàn, len lén nháy mặt với thái hoàng thái hậu, chậm rãi nói.
“Quan hệ phu thê nào có thể lôi kéo để kéo dài, hoàng tổ mẫu nên chấp nhận yêu cầu của Hữu Nhàn, để bọn họ có thể sớm kết thúc cuộc hôn nhân không vui vẻ này.”
Thái hoàng thái hậu nhìn cái nháy mắt của Ân Sương, chỗ hiểu chỗ không.
“Cái này… vậy được rồi!”
Bà nghi hoặc ý kiến củaÂn Sương.
“Đa tạ ân điển của thái hoàng thái hậu.”
Hữu Nhàn cúi đầu tạ ơn, gương mặt trắng bệch.
“Không cần cảm tạ ta, ai!”
Thái hoàng thái hậu than thở,tâm tình cũng cảm thấy mất mặt đôi chút.
“Dì và Ân Sương tỷ tỷ cứ từ từ nói chuyện, Hữu Nhàn cáo lui trước!”
Nàng hờ hững lui ra, khuôn mặt xinh đẹp không biểu tình của nàng không thể pháthiện ra một chút lo lắng trong nội tâm.
“Sao con lại muốn ta đáp ứng thỉnh cầu của Nhàn nhi?”
Hữu Nhàn vừa rời khỏi, thái hoàng thái hậu đã không nhịn được mà hỏiÂn Sương.
“Hoàng tổ mẫu, người đừng gấp, con đã cótínhtoán riêng rồi.”
Trên gương mặt tuyệt mĩ củaÂn Sương lộ ra vẻ tươi cười kỳ lạ.
“Tính toán?” Thái hoàng thái hậu càng không hiểu “Làsao?”
Ân Sương cười tinh nghịch.
“Sương nhi hỏi người một vấn đề được không?”
Thái hoàng thái hậu hơi nhíu đầu mày.
“Con hỏiđi.”
“Người nghĩ, Thuộc vương gia có động tâm với Hữu Nhàn không?”Ân Sương giống như đã biết trước mỉm cười nói.
Thái hoàng thái hậu ngẩn ra, không trả lời luôn.
“Nhưng mà con biết, Thuộc vương gia đã động tâm với Hữu Nhàn rồi, thậm chí còn sâu nặng hơn cả tưởng tượng của chúng ta nữa!”
Ân Sương thấy vậy liền nói rõ đáp án của mình ra.
Lúc này, thái hoàng thái hậu nhíu chặt mày.
“Vì sao con biết Thuộc Phong có cảm giác với Hữu Nhàn, vì sao vừa nãy còn lại giật dây ta đồng ý với thỉnh cầu của Hữu Nhàn?Hai người một khi đã xa nhau rồi, còn có thể đưa bọn họ trở về bên nhau?”
“Cũng không hẳn…”Ân Sương thông minh cười khẽ “Nếu như là chàng cótình, nàng có ý thì chẳng sao cả đúng không?Lần như vậy chỉ đơn giản là để gỡ bỏ khúc mắc giữa hai người thôi, nếu như Thuộc Phong có tình nghĩa với Hữu Nhàn, hắn đương nhiên là không bao giờ từ bỏ ý định của mình, càng làm tới hắncàng không chịu, Hữu Nhàn cũng có thể cảm nhận được tâm ý của hắn, hai người cũng có thể hóa hận thành hòa, gương vỡ lại lành.”
Ân Sương nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Hữu Nhàn, biết nàng không đơn giản chỉ là giận hờn, mà nàng thực sự đã nản lòng thoái chí.
Nhưng mà nghe hoàng đế tướng công của nàng thuật lại, Thuộc Phong cũng không phải là vô tình với Hữu Nhàn, bằng không sẽ không bởi vì muốn làm bạn với Hữu Nhàn mà không lên triều nửa tháng.Hắn vốn đang là kẻ chiến tích đầy mình, cơ hội thăng quan tiến chức rất lớn, đột nhiên lại xin nghỉ, cơ hội được đề cử tốt như thế cũng bỏ qua.
Hiện tại, Hữu Nhàn đã hoàn toàn thất vọng về Thuộc Phong, mà tính tình Thuộc Phong lại cao ngạo, là kẻ không biết biểu đạt cảm xúc, nếu là Hữu Nhàn trước đây, chỉ cần dịu dàng một chút là có thể bù đắp, nhưng mà Hữu Nhàn hiện tại lạnh băng như vậy, không dùng biện pháp mạnh thì e rằng ngăn cách vô hình giữa hai người không thể nào mà loại bỏđược.
“Quả là diệu kế! Chúng ta nên thử xem tâm ý của tiểu tử Thuộc Phong kia thế nào!”
Thái hoàng thái hậu nghe Ân Sương nói xong, đột nhiên híp mắt lại, không khỏi khoa trương nói.
Xem xem!
Cho tên tiểu tử Thuộc Phong biết được, gừng càng già càng cay là thế nào!
(*) này là kế của cháudâu bà mà. :v
______________________
Trong đình nghỉ mát ở Ngự Hoa viên, thái hoàng thái hậu thản nhiên châm trà tự uống,hai tiểu tỳ cung kính đứng hai bên.
“Thái hoàng thái hậu, Thuộc vương gia tới.”
Một tiểu thái giám vào tâu.
“Truyền!”
Thái hoàng thái hậu giơ tay lên vuốt nếp gấp ở vạt áo.
Thuộc Phong theo tiểu thái giám đi vào, vóc dáng vốn đã cao lớn lại càng thêm hiên ngang.
“Tới rồi?”
Thái hoàng thái hậu nheo mắt.
“Vâng, không biết thái hoàng thái hậu tìm thần có việc gì?”
Thuộc Phòng hành lễ qua loa, gương mặt anh tuấn vẫn lạnh lùng như thường.
Thái hoàng thái hậu cười thầm —
Chẳng trách Nhàn nhi chịu không nổi.
“Chuyện cũng đơn giản thôi, chính là vì chuyện hôn nhân của ngươi và Hữu Nhàn.”
Bà nói thẳng vào trọng tâm cuộc nói chuyện này.
Thuộc Phong nhíu mày.
“Chuyện hôn nhân của ta và Nhàn nhi được thái hoàng thái hậu làm chủ cũng đã hoàn thành.”
“Ai gia có thể không biết chuyện hôn nhân của ngươi thành rồi ư?”
Bà buồn cười nói,đặc biệt chú ý tới ánh mắt của hắn trong phút chốc trở nên hung hãn.
“Vậy, ý của thái hoàng thái hậu là gì?”
Ánh mắt u tối của hắn dò xét.
“Vậy…” Thái hoàng thái hậu nhìn xuống nàng “Thực sự không xem xét lại sao?”
“Đúng vậy, Hữu Nhàn, muội nên làm rõ mọi chuyện trước khi giải trừ hôn nhân phải không?”
ÂnSương cũng khuyên.
“Không cần lo lắng nữa, ta cũng đã nghĩ rất lâu rồi, đây đúng là lối đi tốtnhất cho cả ta và Thuộc Phong.”
Nàng kiên trì.
Thái hoàng thái hậu nhíu mày.
Là bà làm chủ hônsự này, hôm nay trở thành tàn cục như vậy, trong lòng bà cũng không thể bình tĩnhđược.
“Nhưng —”
“Hoàng tổ mẫu!”
Ân Sương chạm nhẹ vào đầu vai thái hoàng thái hậudịudàng ngăn lời khuyên nhủ của bà.
“Nếu Hữu Nhàn đã kiên quyết như vậy rồi, thì người cũng nên thuận theo ý nàng!”
“Sương nhi!”
Thái hoàng thái hậu kinh ngạc mở to mắt, không hiểu vì sao nàng lại thay đổi ý kiến.
Ân Sương đứng sau lưng Hữu Nhàn, len lén nháy mặt với thái hoàng thái hậu, chậm rãi nói.
“Quan hệ phu thê nào có thể lôi kéo để kéo dài, hoàng tổ mẫu nên chấp nhận yêu cầu của Hữu Nhàn, để bọn họ có thể sớm kết thúc cuộc hôn nhân không vui vẻ này.”
Thái hoàng thái hậu nhìn cái nháy mắt của Ân Sương, chỗ hiểu chỗ không.
“Cái này… vậy được rồi!”
Bà nghi hoặc ý kiến củaÂn Sương.
“Đa tạ ân điển của thái hoàng thái hậu.”
Hữu Nhàn cúi đầu tạ ơn, gương mặt trắng bệch.
“Không cần cảm tạ ta, ai!”
Thái hoàng thái hậu than thở,tâm tình cũng cảm thấy mất mặt đôi chút.
“Dì và Ân Sương tỷ tỷ cứ từ từ nói chuyện, Hữu Nhàn cáo lui trước!”
Nàng hờ hững lui ra, khuôn mặt xinh đẹp không biểu tình của nàng không thể pháthiện ra một chút lo lắng trong nội tâm.
“Sao con lại muốn ta đáp ứng thỉnh cầu của Nhàn nhi?”
Hữu Nhàn vừa rời khỏi, thái hoàng thái hậu đã không nhịn được mà hỏiÂn Sương.
“Hoàng tổ mẫu, người đừng gấp, con đã cótínhtoán riêng rồi.”
Trên gương mặt tuyệt mĩ củaÂn Sương lộ ra vẻ tươi cười kỳ lạ.
“Tính toán?” Thái hoàng thái hậu càng không hiểu “Làsao?”
Ân Sương cười tinh nghịch.
“Sương nhi hỏi người một vấn đề được không?”
Thái hoàng thái hậu hơi nhíu đầu mày.
“Con hỏiđi.”
“Người nghĩ, Thuộc vương gia có động tâm với Hữu Nhàn không?”Ân Sương giống như đã biết trước mỉm cười nói.
Thái hoàng thái hậu ngẩn ra, không trả lời luôn.
“Nhưng mà con biết, Thuộc vương gia đã động tâm với Hữu Nhàn rồi, thậm chí còn sâu nặng hơn cả tưởng tượng của chúng ta nữa!”
Ân Sương thấy vậy liền nói rõ đáp án của mình ra.
Lúc này, thái hoàng thái hậu nhíu chặt mày.
“Vì sao con biết Thuộc Phong có cảm giác với Hữu Nhàn, vì sao vừa nãy còn lại giật dây ta đồng ý với thỉnh cầu của Hữu Nhàn?Hai người một khi đã xa nhau rồi, còn có thể đưa bọn họ trở về bên nhau?”
“Cũng không hẳn…”Ân Sương thông minh cười khẽ “Nếu như là chàng cótình, nàng có ý thì chẳng sao cả đúng không?Lần như vậy chỉ đơn giản là để gỡ bỏ khúc mắc giữa hai người thôi, nếu như Thuộc Phong có tình nghĩa với Hữu Nhàn, hắn đương nhiên là không bao giờ từ bỏ ý định của mình, càng làm tới hắncàng không chịu, Hữu Nhàn cũng có thể cảm nhận được tâm ý của hắn, hai người cũng có thể hóa hận thành hòa, gương vỡ lại lành.”
Ân Sương nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Hữu Nhàn, biết nàng không đơn giản chỉ là giận hờn, mà nàng thực sự đã nản lòng thoái chí.
Nhưng mà nghe hoàng đế tướng công của nàng thuật lại, Thuộc Phong cũng không phải là vô tình với Hữu Nhàn, bằng không sẽ không bởi vì muốn làm bạn với Hữu Nhàn mà không lên triều nửa tháng.Hắn vốn đang là kẻ chiến tích đầy mình, cơ hội thăng quan tiến chức rất lớn, đột nhiên lại xin nghỉ, cơ hội được đề cử tốt như thế cũng bỏ qua.
Hiện tại, Hữu Nhàn đã hoàn toàn thất vọng về Thuộc Phong, mà tính tình Thuộc Phong lại cao ngạo, là kẻ không biết biểu đạt cảm xúc, nếu là Hữu Nhàn trước đây, chỉ cần dịu dàng một chút là có thể bù đắp, nhưng mà Hữu Nhàn hiện tại lạnh băng như vậy, không dùng biện pháp mạnh thì e rằng ngăn cách vô hình giữa hai người không thể nào mà loại bỏđược.
“Quả là diệu kế! Chúng ta nên thử xem tâm ý của tiểu tử Thuộc Phong kia thế nào!”
Thái hoàng thái hậu nghe Ân Sương nói xong, đột nhiên híp mắt lại, không khỏi khoa trương nói.
Xem xem!
Cho tên tiểu tử Thuộc Phong biết được, gừng càng già càng cay là thế nào!
(*) này là kế của cháudâu bà mà. :v
______________________
Trong đình nghỉ mát ở Ngự Hoa viên, thái hoàng thái hậu thản nhiên châm trà tự uống,hai tiểu tỳ cung kính đứng hai bên.
“Thái hoàng thái hậu, Thuộc vương gia tới.”
Một tiểu thái giám vào tâu.
“Truyền!”
Thái hoàng thái hậu giơ tay lên vuốt nếp gấp ở vạt áo.
Thuộc Phong theo tiểu thái giám đi vào, vóc dáng vốn đã cao lớn lại càng thêm hiên ngang.
“Tới rồi?”
Thái hoàng thái hậu nheo mắt.
“Vâng, không biết thái hoàng thái hậu tìm thần có việc gì?”
Thuộc Phòng hành lễ qua loa, gương mặt anh tuấn vẫn lạnh lùng như thường.
Thái hoàng thái hậu cười thầm —
Chẳng trách Nhàn nhi chịu không nổi.
“Chuyện cũng đơn giản thôi, chính là vì chuyện hôn nhân của ngươi và Hữu Nhàn.”
Bà nói thẳng vào trọng tâm cuộc nói chuyện này.
Thuộc Phong nhíu mày.
“Chuyện hôn nhân của ta và Nhàn nhi được thái hoàng thái hậu làm chủ cũng đã hoàn thành.”
“Ai gia có thể không biết chuyện hôn nhân của ngươi thành rồi ư?”
Bà buồn cười nói,đặc biệt chú ý tới ánh mắt của hắn trong phút chốc trở nên hung hãn.
“Vậy, ý của thái hoàng thái hậu là gì?”
Ánh mắt u tối của hắn dò xét.
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh