Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 257: Rơi xuống: Vào cung trộm nhìn thê (2)
Nàng như cây lục bình rồi trên sông.
Khi còn bé, chỉ mong được gả cho hắn, nơi hắn ở cũng chính là nhà nàng, những mong muốn đó cũng không thành.
“Hữu Nhàn quận chúa, trà nóng nô tỳ đã pha cho người rồi, nếu như không còn gì phân phó, nô tỳ cũng không dám quấy rầy nhã hứng của người, nô tỳ xin cáo lui trước!”
“Được, ngươi lui xuống đi!”
Chờ tiểu tỳ lui ra, Hữu Nhàn cũng không còn tâm tình ngắm pháo hoa.
Tình cờ ngẩng mặt lên, nhìn thấy mặt trăng trên trời, lồng ngực “thịch” một tiếng.
Nàng dựa vào cửa sổ, cảm nhận được gió mát ban đêm lướt qua mặt, trong ngực nghĩ đến một người.
Vẻ mặt đột nhiên hốt hoảng, sau đó bất giác sững sờ.
Không có nàng ở bên cạnh làm phiền hắn, hắn hẳn là đã được tự do, rất thỏa mãn nhỉ?
Tối nay hẳn là rất thoải mái.
Nghĩ tới điều này nàng lại lắc đầu tự giễu —
Lại còn nhớ tới hắn, một người đang ra nàng phải quên nhưng nàng lại vẫn cứ nhớ…
Nàng buồn bã xoay người đi vào giường, lại nghe thấy cửa sổ có gì lạ thường, một trận gió thổi qua, cây nến trong phòng chập chờn vài cái rồi phụt tắt
Ánh trăng khuya mờ nhạt chiếu rọi thâu màn đêm, một bóng đen phóng vọt vào cửa sổ.
“Là ai?”
Hữu Nhàn hoảng sợ.
Đại não còn chưa kịp phản ứng, đã bị người từ phía sau bịt miệng lại, ngăn không cho nàng phản kháng.
Người này hành động nhanh nhẹn như loài quỷ, ngay cả một cơ hội giãy dụa nàng cũng không có, cơ thể bị kèm chặt không thể động đậy.
“Nhàn nhi…”
Bóng đen cao to phía sau đột nhiên lên tiếng, ghé tới bên cổ nhẵn nhụi của nàng, hít lấy mùi hương trên đó.
“Thuộc Phong?”
Hữu Nhàn mở to đôi mắt nhìn màn đêm mà giơ tay ra không nhìn rõ năm ngón đoán.
“Cũng không tệ lắm, ít ra còn nhớ đến ta!”
Hắn cười, ôm nàng vào trong lồng ngực, không còn phải ôm con chó nhỏ để tự an ủi mình nữa.
“Ngươi, ngươi, mau buông!”
Hữu Nhàn đẩy Thuộc Phong đang làm càn ra, đề phòng rời khỏi hắn.
“Nàng làm gì vậy? Ta là quỷ hả? Nhìn thấy ta sao lại sợ như vậy?”
Trời tối quá, không nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhưng chỉ cần nghe ngữ điệu của hắn đã cảm giác được hắn đang khó chịu.
“Đây là hoàng cung, ngươi vào bằng cách nào? Bị bắt là mất đầu đấy!”
Hữu Nhàn hốt hoảng nhìn quanh, sợ quân tuần tra phát hiện, nhỏ giọng nói.
“Nàng vẫn còn quan tâm ta phải không?”
Thuộc Phong nghe ngữ điệu sốt ruột của nàng, bước nhanh lên, nắm chặt cánh tay nàng, ép nàng lên vách tường.
“Ta, ta không có! Ta chỉ sợ bà bà lo lắng!”
Hữu Nhàn tùy tiện kiếm cớ, nhưng mà bộ dạng nàng lại nói ra nàng chột dạ.
“Nàng đang nói dối!”
Hắn một câu vạch trần nàng.
“Rõ ràng là nàng còn quan tâm ta, tại sao lại lạnh lùng với ta như vậy?”
Thuộc Phong ép hỏi nàng.
Hữu Nhàn bị hắn mạnh mẽ ép hỏi khiến cho nàng không thể nói.
“Ta… ta không có!”
Trên thực tế, là nàng không dám!
Nàng sợ cố gắng thành tâm, đổi lại chỉ nhận được tổn thương càng sâu sắc.
“Nàng rõ ràng, rõ ràng là có!”
Hắn bá đạo kéo cổ tay nàng.
“Á —”
Hữu Nhàn kêu đau, Thuộc Phong vội buông tay, ý thức được vết thương của nàng còn chưa lành.
Hắn nắm tay nàng, nhíu mày.
“Xin lỗi…”
Không khí trầm mặc đột nhiên vì một câu xin lỗi của hắn đánh vỡ.
“Cái gì?”
Hữu Nhàn sững sờ nói, nàng không thể tin được, quân vương như hắn lại…
Xin lỗi?
Thuộc Phong nhướn mày.
“Làm đau nàng, ta xin lỗi!”
Hắn nói lại một lần nữa, bàn tay to kéo tay nhỏ bé của nàng, tận tình kiểm tra.
Hữu Nhàn đứng trong bóng tối, trong khoảng thời gian ngắn không phân biệt được đây là thực hay mơ?
“Không… không sao!”
Nàng giãy dụa muốn trốn đi.
“Đừng nhúc nhích! Sẽ đụng vào vết thương!”
Hắn đột nhiên nói lớn lên, ngăn lại chống cự của nàng.
Hữu Nhàn giống như trúng độc, không biết phải làm gì.
Thuộc Phong ngẩng đầu nhìn nàng một cái, bế nàng tới bên cạnh ngọn nến.
Ánh sáng quá mờ, hắn không thể xem kỹ vết thương của nàng.
Vì vậy, hắn thắp thêm một ngọn nến, đợi có thêm ánh sáng, hắn thậm chí còn nâng tay nàng lên một chút, tỷ mỉ xem xét vết thương trên cổ tay nàng.
Hữu Nhàn nhìn chăm chú vào mặt hắn, không chớp mắt —
Động tác dịu dàng của hắn, giống như nàng là một món đồ sứ quý giá, chỉ sợ lỡ tay sẽ làm vỡ mật.
Hắn như vậy, là Thuộc Phong trước đây nàng quen biết sao?
“Thật may là vết thương không bị hở miệng, nhưng mà nàng cũng phục hồi tốt lắm!”
Hắn mở to mắt nhìn vết thương khép miệng trên cổ tay nàng, đôi mắt đen thâm thúy, đôi mày nhíu lại.
“Còn đau không?”
Nhẹ nhàng thổi một hơi vào cổ tay nàng, hắn đột nhiên hỏi.
Khi còn bé, chỉ mong được gả cho hắn, nơi hắn ở cũng chính là nhà nàng, những mong muốn đó cũng không thành.
“Hữu Nhàn quận chúa, trà nóng nô tỳ đã pha cho người rồi, nếu như không còn gì phân phó, nô tỳ cũng không dám quấy rầy nhã hứng của người, nô tỳ xin cáo lui trước!”
“Được, ngươi lui xuống đi!”
Chờ tiểu tỳ lui ra, Hữu Nhàn cũng không còn tâm tình ngắm pháo hoa.
Tình cờ ngẩng mặt lên, nhìn thấy mặt trăng trên trời, lồng ngực “thịch” một tiếng.
Nàng dựa vào cửa sổ, cảm nhận được gió mát ban đêm lướt qua mặt, trong ngực nghĩ đến một người.
Vẻ mặt đột nhiên hốt hoảng, sau đó bất giác sững sờ.
Không có nàng ở bên cạnh làm phiền hắn, hắn hẳn là đã được tự do, rất thỏa mãn nhỉ?
Tối nay hẳn là rất thoải mái.
Nghĩ tới điều này nàng lại lắc đầu tự giễu —
Lại còn nhớ tới hắn, một người đang ra nàng phải quên nhưng nàng lại vẫn cứ nhớ…
Nàng buồn bã xoay người đi vào giường, lại nghe thấy cửa sổ có gì lạ thường, một trận gió thổi qua, cây nến trong phòng chập chờn vài cái rồi phụt tắt
Ánh trăng khuya mờ nhạt chiếu rọi thâu màn đêm, một bóng đen phóng vọt vào cửa sổ.
“Là ai?”
Hữu Nhàn hoảng sợ.
Đại não còn chưa kịp phản ứng, đã bị người từ phía sau bịt miệng lại, ngăn không cho nàng phản kháng.
Người này hành động nhanh nhẹn như loài quỷ, ngay cả một cơ hội giãy dụa nàng cũng không có, cơ thể bị kèm chặt không thể động đậy.
“Nhàn nhi…”
Bóng đen cao to phía sau đột nhiên lên tiếng, ghé tới bên cổ nhẵn nhụi của nàng, hít lấy mùi hương trên đó.
“Thuộc Phong?”
Hữu Nhàn mở to đôi mắt nhìn màn đêm mà giơ tay ra không nhìn rõ năm ngón đoán.
“Cũng không tệ lắm, ít ra còn nhớ đến ta!”
Hắn cười, ôm nàng vào trong lồng ngực, không còn phải ôm con chó nhỏ để tự an ủi mình nữa.
“Ngươi, ngươi, mau buông!”
Hữu Nhàn đẩy Thuộc Phong đang làm càn ra, đề phòng rời khỏi hắn.
“Nàng làm gì vậy? Ta là quỷ hả? Nhìn thấy ta sao lại sợ như vậy?”
Trời tối quá, không nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhưng chỉ cần nghe ngữ điệu của hắn đã cảm giác được hắn đang khó chịu.
“Đây là hoàng cung, ngươi vào bằng cách nào? Bị bắt là mất đầu đấy!”
Hữu Nhàn hốt hoảng nhìn quanh, sợ quân tuần tra phát hiện, nhỏ giọng nói.
“Nàng vẫn còn quan tâm ta phải không?”
Thuộc Phong nghe ngữ điệu sốt ruột của nàng, bước nhanh lên, nắm chặt cánh tay nàng, ép nàng lên vách tường.
“Ta, ta không có! Ta chỉ sợ bà bà lo lắng!”
Hữu Nhàn tùy tiện kiếm cớ, nhưng mà bộ dạng nàng lại nói ra nàng chột dạ.
“Nàng đang nói dối!”
Hắn một câu vạch trần nàng.
“Rõ ràng là nàng còn quan tâm ta, tại sao lại lạnh lùng với ta như vậy?”
Thuộc Phong ép hỏi nàng.
Hữu Nhàn bị hắn mạnh mẽ ép hỏi khiến cho nàng không thể nói.
“Ta… ta không có!”
Trên thực tế, là nàng không dám!
Nàng sợ cố gắng thành tâm, đổi lại chỉ nhận được tổn thương càng sâu sắc.
“Nàng rõ ràng, rõ ràng là có!”
Hắn bá đạo kéo cổ tay nàng.
“Á —”
Hữu Nhàn kêu đau, Thuộc Phong vội buông tay, ý thức được vết thương của nàng còn chưa lành.
Hắn nắm tay nàng, nhíu mày.
“Xin lỗi…”
Không khí trầm mặc đột nhiên vì một câu xin lỗi của hắn đánh vỡ.
“Cái gì?”
Hữu Nhàn sững sờ nói, nàng không thể tin được, quân vương như hắn lại…
Xin lỗi?
Thuộc Phong nhướn mày.
“Làm đau nàng, ta xin lỗi!”
Hắn nói lại một lần nữa, bàn tay to kéo tay nhỏ bé của nàng, tận tình kiểm tra.
Hữu Nhàn đứng trong bóng tối, trong khoảng thời gian ngắn không phân biệt được đây là thực hay mơ?
“Không… không sao!”
Nàng giãy dụa muốn trốn đi.
“Đừng nhúc nhích! Sẽ đụng vào vết thương!”
Hắn đột nhiên nói lớn lên, ngăn lại chống cự của nàng.
Hữu Nhàn giống như trúng độc, không biết phải làm gì.
Thuộc Phong ngẩng đầu nhìn nàng một cái, bế nàng tới bên cạnh ngọn nến.
Ánh sáng quá mờ, hắn không thể xem kỹ vết thương của nàng.
Vì vậy, hắn thắp thêm một ngọn nến, đợi có thêm ánh sáng, hắn thậm chí còn nâng tay nàng lên một chút, tỷ mỉ xem xét vết thương trên cổ tay nàng.
Hữu Nhàn nhìn chăm chú vào mặt hắn, không chớp mắt —
Động tác dịu dàng của hắn, giống như nàng là một món đồ sứ quý giá, chỉ sợ lỡ tay sẽ làm vỡ mật.
Hắn như vậy, là Thuộc Phong trước đây nàng quen biết sao?
“Thật may là vết thương không bị hở miệng, nhưng mà nàng cũng phục hồi tốt lắm!”
Hắn mở to mắt nhìn vết thương khép miệng trên cổ tay nàng, đôi mắt đen thâm thúy, đôi mày nhíu lại.
“Còn đau không?”
Nhẹ nhàng thổi một hơi vào cổ tay nàng, hắn đột nhiên hỏi.
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh