Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 251: Rơi xuống: Gỡ bỏ hiểu nhầm (2)
“Là ngươi không có gì để nói?”
Ánh mắt Hữu Nhàn lãnh đạm, ẩn chứa thất vọng từ lâu.
Yết hầu Thuộc Phong khẽ động, nắm chặt hai nắm tay.
Có chút muốn nói nhưng lại thôi.
“Buông!”
Nàng lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
Thuộc Phong nhướn mày, không thể tin.
“Buông!”
Nàng hạ mi mắt, một lần nữa lạnh lùng nói.
Thuộc Phong vô thức để cánh tay trượt trên tấm lưng đơn bạc của nàng.
“Ta về phòng trước!”
Nàng không nhìn hắn, chỉ thản nhiên xoay người đi vào phòng.
Thuộc Phong nhíu chặt mày nhìn nàng, cố gắng lắm mới không để mình ngăn nàng lại.
Bóng lưng nàng vẫn không có biểu tình, giống như một con rối.
Đã đánh mất trái tim, bây giờ, nàng chỉ còn là một nữ nhân vô tâm.
__________________________
Trải qua hai chuyện lần trước, Hữu Nhàn tận mắt chứng kiến Ngọc Nhi một người hai mạng chết thảm, nàng càng trở nên trầm mặc ít lời, tinh thần vô cùng hoảng loạn, buổi tối muốn gặp ác mộng mà tỉnh giấc, hay nói đúng hơn là mê sảng.
Việc này không lọt vào tai thái hoàng thái hậu trong cung cũng không được, thường ngày bà rất hiểu Hữu Nhàn, không nỡ để nàng chịu giày vò như vậy.
Vì vậy liền hạ chỉ muốn Hữu Nhàn vào cung hầu giá một tháng.
Nhân tiện giải sầu, vào cung hoàn cảnh mới, cũng tốt hơn cho việc tĩnh dưỡng
“Vương gia, không hay rồi! Giang vương gia đem người tới vương phủ đòi người, nói muốn người phụng chỉ, để hắn đưa nương nương vào cung!”
“Thuộc Phng đang ở thư phòng phê công văn, mấy ngày để ý đến Hữu Nhàn nên hắn đang bị ngập trong đống tấu chương chưa phê.
Toàn bộ công văn người ta mang đến đã chất thành một đống núi nhỏ
Hôm qua hắn mới bắt đầu khôi phục thời gian làm việc.
Hôm nay muốn dành ra chút thời gian ra đi viên nhìn nàng.
“Cái ý chỉ chó má nào vậy? Nàng là vương phi của ta, ở vương phủ là thích hợp nhất!”
Sắc mặt Thuộc Phong đột nhiên trở nên âm trầm.
“Nhưng… Giang vương gia hùng hổ nói, nếu người không phụng chỉ, hắn sẽ bẩm báo lại với thái hoàng thái hậu, để bà ấy xử lý người!”
Tần Tương ấp a ấp úng nói, vẻ mặt buồn rầu.
“Muốn cáo trạng ta, bảo hắn cứ tự nhiên!”
Thuộc Phong cảnh mặt thiếu kiên nhẫn rống to hơn.
“Nhưng Giang vương gia mang tới rất nhiều người, công công tuyên chỉ trong cung cũng tới, e rằng chúng ta không chống đỡ được!”
“Cái gì?”
Chưa tới một khắc Thuộc Phòng đã lao từ thư phòng tới chỗ Hữu Nhàn.
Hắn lo rằng tiểu tử Giang Hữu Hạo đó mang người tới trực tiếp đưa Hữu Nhàn đi, hắn phải nhanh chóng giấu Hữu Nhàn đi.
____________________
“A!”
Tử Ngọc vừa định ra khỏi phòng đi lấy nước, liền đụng phải Thuộc Phong lao như điên vào.
Chậu rửa mặt bị rơi trên mặt đất, nước bẩn làm ướt vạt áo gấm trước ngực Thuộc Phong.
Hắn vô thức nhíu lông mày, nhưng ngay cả động tác phủi áo cũng không có, lập tức đi vào trong phòng.
Giống như hắn không hề để bụng chuyện này.
“Vương… vương gia… xin lỗi…!”
Tử Ngọc bị hù sợ đến hồn phi phách tán, đó là đại tội bất kính, nếu vương gia muốn xử tội nàng, nàng không thể thoát.
“Nhàn nhi đâu?”
Hắn trừng mắt hỏi Tử Ngọc, thần sắc mãnh liệt vô cùng.
“Ở… ở trong phòng…”
Tử Ngọc miễn cưỡng nuốt nước bọt, không biết vương gia hầm hầm tới tìm quận chúa là có chuyện gì.
Sắc mặt Thuộc Phong như bị kéo căng, một bước chạy vào phòng, thấy Hữu Nhàn đang gấp quần áo.
“Nàng đang làm gì?”
Thuộc Phong nhíu mày, ánh mắt âm trầm nhìn Hữu Nhàn.
“Ta hỏi nàng đang làm gì? Có phải là thu ghém đồ đạc để rời đi không?”
Hắn kiềm chế lo lắng trong lòng, bàn tay to nắm chặt cánh tay Hữu Nhàn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Nhàn tái nhợt, đôi mắt to vô thần xẹt qua tia nghi hoặc.
Cái gì muốn đi? Ai muốn đi?
“Ta nói cho nàng biết, ta không cho phép! Ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào mang nàng rời khỏi ta! Nàng là của ta! Vĩnh viễn là của ta!”
Hắn bá đạo hướng về phía nàng tuyên thệ, muốn nàng sớm bỏ ý muốn rời đi trong đầu
Hữu Nhàn nhíu mày, biết hắn đã hiểu nhầm.
“Ta chỉ xếp lại y phục thôi!”
Nàng gỡ bàn tay to của hắn ra, cúi đầu xếp lại đồ dùng hằng ngày.
“Nàng không nhận được ý chỉ của thái hoàng thái hậu?”
Thuộc Phong dò xét.
Hữu Nhàn giật mình.
“Không có!”
Động tác trên tay cũng không dừng lại, ngữ điệu giống như mặt hồ không gợn sóng.
“Cho dù nàng nhận được, ta cũng không cho nàng tuân chỉ, biết không?”
Hắn yên lặng, nhìn nàng, đây không phải là thương lượng, không phải cầu xin, mà là ra lệnh.
Lông mày Hữu Nhàn hơi giật, một lần nữa ngẩng mặt lên.
Con người trong suốt nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn thật sâu.
Ánh mắt Hữu Nhàn lãnh đạm, ẩn chứa thất vọng từ lâu.
Yết hầu Thuộc Phong khẽ động, nắm chặt hai nắm tay.
Có chút muốn nói nhưng lại thôi.
“Buông!”
Nàng lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
Thuộc Phong nhướn mày, không thể tin.
“Buông!”
Nàng hạ mi mắt, một lần nữa lạnh lùng nói.
Thuộc Phong vô thức để cánh tay trượt trên tấm lưng đơn bạc của nàng.
“Ta về phòng trước!”
Nàng không nhìn hắn, chỉ thản nhiên xoay người đi vào phòng.
Thuộc Phong nhíu chặt mày nhìn nàng, cố gắng lắm mới không để mình ngăn nàng lại.
Bóng lưng nàng vẫn không có biểu tình, giống như một con rối.
Đã đánh mất trái tim, bây giờ, nàng chỉ còn là một nữ nhân vô tâm.
__________________________
Trải qua hai chuyện lần trước, Hữu Nhàn tận mắt chứng kiến Ngọc Nhi một người hai mạng chết thảm, nàng càng trở nên trầm mặc ít lời, tinh thần vô cùng hoảng loạn, buổi tối muốn gặp ác mộng mà tỉnh giấc, hay nói đúng hơn là mê sảng.
Việc này không lọt vào tai thái hoàng thái hậu trong cung cũng không được, thường ngày bà rất hiểu Hữu Nhàn, không nỡ để nàng chịu giày vò như vậy.
Vì vậy liền hạ chỉ muốn Hữu Nhàn vào cung hầu giá một tháng.
Nhân tiện giải sầu, vào cung hoàn cảnh mới, cũng tốt hơn cho việc tĩnh dưỡng
“Vương gia, không hay rồi! Giang vương gia đem người tới vương phủ đòi người, nói muốn người phụng chỉ, để hắn đưa nương nương vào cung!”
“Thuộc Phng đang ở thư phòng phê công văn, mấy ngày để ý đến Hữu Nhàn nên hắn đang bị ngập trong đống tấu chương chưa phê.
Toàn bộ công văn người ta mang đến đã chất thành một đống núi nhỏ
Hôm qua hắn mới bắt đầu khôi phục thời gian làm việc.
Hôm nay muốn dành ra chút thời gian ra đi viên nhìn nàng.
“Cái ý chỉ chó má nào vậy? Nàng là vương phi của ta, ở vương phủ là thích hợp nhất!”
Sắc mặt Thuộc Phong đột nhiên trở nên âm trầm.
“Nhưng… Giang vương gia hùng hổ nói, nếu người không phụng chỉ, hắn sẽ bẩm báo lại với thái hoàng thái hậu, để bà ấy xử lý người!”
Tần Tương ấp a ấp úng nói, vẻ mặt buồn rầu.
“Muốn cáo trạng ta, bảo hắn cứ tự nhiên!”
Thuộc Phong cảnh mặt thiếu kiên nhẫn rống to hơn.
“Nhưng Giang vương gia mang tới rất nhiều người, công công tuyên chỉ trong cung cũng tới, e rằng chúng ta không chống đỡ được!”
“Cái gì?”
Chưa tới một khắc Thuộc Phòng đã lao từ thư phòng tới chỗ Hữu Nhàn.
Hắn lo rằng tiểu tử Giang Hữu Hạo đó mang người tới trực tiếp đưa Hữu Nhàn đi, hắn phải nhanh chóng giấu Hữu Nhàn đi.
____________________
“A!”
Tử Ngọc vừa định ra khỏi phòng đi lấy nước, liền đụng phải Thuộc Phong lao như điên vào.
Chậu rửa mặt bị rơi trên mặt đất, nước bẩn làm ướt vạt áo gấm trước ngực Thuộc Phong.
Hắn vô thức nhíu lông mày, nhưng ngay cả động tác phủi áo cũng không có, lập tức đi vào trong phòng.
Giống như hắn không hề để bụng chuyện này.
“Vương… vương gia… xin lỗi…!”
Tử Ngọc bị hù sợ đến hồn phi phách tán, đó là đại tội bất kính, nếu vương gia muốn xử tội nàng, nàng không thể thoát.
“Nhàn nhi đâu?”
Hắn trừng mắt hỏi Tử Ngọc, thần sắc mãnh liệt vô cùng.
“Ở… ở trong phòng…”
Tử Ngọc miễn cưỡng nuốt nước bọt, không biết vương gia hầm hầm tới tìm quận chúa là có chuyện gì.
Sắc mặt Thuộc Phong như bị kéo căng, một bước chạy vào phòng, thấy Hữu Nhàn đang gấp quần áo.
“Nàng đang làm gì?”
Thuộc Phong nhíu mày, ánh mắt âm trầm nhìn Hữu Nhàn.
“Ta hỏi nàng đang làm gì? Có phải là thu ghém đồ đạc để rời đi không?”
Hắn kiềm chế lo lắng trong lòng, bàn tay to nắm chặt cánh tay Hữu Nhàn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Nhàn tái nhợt, đôi mắt to vô thần xẹt qua tia nghi hoặc.
Cái gì muốn đi? Ai muốn đi?
“Ta nói cho nàng biết, ta không cho phép! Ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào mang nàng rời khỏi ta! Nàng là của ta! Vĩnh viễn là của ta!”
Hắn bá đạo hướng về phía nàng tuyên thệ, muốn nàng sớm bỏ ý muốn rời đi trong đầu
Hữu Nhàn nhíu mày, biết hắn đã hiểu nhầm.
“Ta chỉ xếp lại y phục thôi!”
Nàng gỡ bàn tay to của hắn ra, cúi đầu xếp lại đồ dùng hằng ngày.
“Nàng không nhận được ý chỉ của thái hoàng thái hậu?”
Thuộc Phong dò xét.
Hữu Nhàn giật mình.
“Không có!”
Động tác trên tay cũng không dừng lại, ngữ điệu giống như mặt hồ không gợn sóng.
“Cho dù nàng nhận được, ta cũng không cho nàng tuân chỉ, biết không?”
Hắn yên lặng, nhìn nàng, đây không phải là thương lượng, không phải cầu xin, mà là ra lệnh.
Lông mày Hữu Nhàn hơi giật, một lần nữa ngẩng mặt lên.
Con người trong suốt nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn thật sâu.
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh