Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 237: Rơi xuống: Sinh non ngoài ý muốn (1)
Edit + Beta: Dực
Thuộc Phong ngồi xuống đầu giường, nhìn khuôn mặt nàng thật kỹ.
Mỗi lần nàng có một cử động dù chỉ rất nhỏ, trái tim hắn cũng không nhịn được co thắt, cho rằng nàng đã tỉnh lại.
Nhưng hi vọng quá nhiều, mỗi lần như vậy lại càng thêm thất vọng.
Tới buổi trưa, Hữu Nhàn vẫn chưa tỉnh lại, lồng ngực Thuộc Phong bắt đầu phập phồng bát an, bữa trưa cũng không dùng tới.
Cuối cùng sự chờ mong của hắn cũng được đáp lại, mí mắt Hữu Nhàn động đất, đôi lông mi dài bắt đầu chớp chớp.
Thuộc Phong mở to mắt, lồng ngực thít chặt lại, một loại cảm giác hít thỏ không thông tràn ra.
Nàng từ từ mở mắt, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, nàng nheo đôi mắt nhòe nước.
“Nhàn nhi, Nhàn nhi?”
Thuộc Phong tha thiết nhìn nàng, gọi tên nàng hai lần.
Kẻ trước đây không sợ trời không sợ đất như hắn hiện giờ lòng bàn tay lại toát đầy mồ hôi lạnh.
“Ừm…”
Tâm trí nàng hỗn loạn, nàng rất nhạy cảm với giọng nói quen thuộc này, theo bản năng nhíu chặt mày, cố gắng mở to mắt.
Bởi vì ánh sáng bên ngoài rất chói mắt, nàng có cố gắng mấy cũng không tài nào nhìn rõ được nam nhân trước mặt.
Nàng, hẳn là đã chết rồi, bầu trời thật rộng lớn, lại còn có cả âm thanh của hắn…
“Nhàn nhi… nàng đã tỉnh rồi? Có nhìn thấy ta không?”
Thuộc Phong kích động kéo cánh tay phải bị thương của Hữu Nhàn, thấy nàng nhíu mày, Thuộc phong khẩn trương hỏi.
Hữu Nhàn dùng sức chớp mắt, lại chớp mắt.
Cuối cùng cũng thấy rõ được nam nhân trước mặt, ngay lúc lấy lại được ý thức thì giật mình.
Nàng ngẩn người nhìn hắn, một lúc sau cũng không phân rõ là mơ? Là ảo giác? Hay chính là hiện thực?
Nếu như đây không phải là mơ, không phải ảo giác, vậy là nàng còn sống? Chưa chết?
“Nhàn nhi, nàng thấy thế nào? Phương Trung Nhân nói nàng chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là được.”
Thuộc Phong dịu dàng nói, bàn tay to chưa từng rời khỏi bàn tay nhỏ bé của nàng.
Hữu Nhàn dần dần khôi phục tỉnh táo, nàng ý thức được tất cả những gì bản thân thấy đều là sự thật.
“Không!”
Nàng đột nhiên vội vàng rời khỏi bàn tay to của hắn, hoảng sợ ngồi xuống.
Sau đó ôm chặt chính mình, lùi vào góc tường, quay lưng lại không dám nhìn hắn, một mình nhìn cái màn, lạnh run.
“Nhàn nhi!”
“Chàng đừng qua đây! Chàng đừng qua đây!”
Nàng đột nhiên bật khóc, liều mạng lắc đầu, tâm tình vô cùng mất ổn định.
“Nhàn nhi…”
Thuộc Phong bất đắc dĩ gọi, thương tiếc nhìn nàng, tình cảnh này, hắn không biết phải nói cái gì.
“Vì sao không cho ta chết? Vf sao còn bắt ta phải đau khổ?
Nàng thì thào trong nước mắt, cơ thể cũng run run, Thuộc Phong nhìn ra được sự sợ hãi đối với hắn trong lòng nàng.
Thuộc Phong ngồi xuống đầu giường, nhìn khuôn mặt nàng thật kỹ.
Mỗi lần nàng có một cử động dù chỉ rất nhỏ, trái tim hắn cũng không nhịn được co thắt, cho rằng nàng đã tỉnh lại.
Nhưng hi vọng quá nhiều, mỗi lần như vậy lại càng thêm thất vọng.
Tới buổi trưa, Hữu Nhàn vẫn chưa tỉnh lại, lồng ngực Thuộc Phong bắt đầu phập phồng bát an, bữa trưa cũng không dùng tới.
Cuối cùng sự chờ mong của hắn cũng được đáp lại, mí mắt Hữu Nhàn động đất, đôi lông mi dài bắt đầu chớp chớp.
Thuộc Phong mở to mắt, lồng ngực thít chặt lại, một loại cảm giác hít thỏ không thông tràn ra.
Nàng từ từ mở mắt, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, nàng nheo đôi mắt nhòe nước.
“Nhàn nhi, Nhàn nhi?”
Thuộc Phong tha thiết nhìn nàng, gọi tên nàng hai lần.
Kẻ trước đây không sợ trời không sợ đất như hắn hiện giờ lòng bàn tay lại toát đầy mồ hôi lạnh.
“Ừm…”
Tâm trí nàng hỗn loạn, nàng rất nhạy cảm với giọng nói quen thuộc này, theo bản năng nhíu chặt mày, cố gắng mở to mắt.
Bởi vì ánh sáng bên ngoài rất chói mắt, nàng có cố gắng mấy cũng không tài nào nhìn rõ được nam nhân trước mặt.
Nàng, hẳn là đã chết rồi, bầu trời thật rộng lớn, lại còn có cả âm thanh của hắn…
“Nhàn nhi… nàng đã tỉnh rồi? Có nhìn thấy ta không?”
Thuộc Phong kích động kéo cánh tay phải bị thương của Hữu Nhàn, thấy nàng nhíu mày, Thuộc phong khẩn trương hỏi.
Hữu Nhàn dùng sức chớp mắt, lại chớp mắt.
Cuối cùng cũng thấy rõ được nam nhân trước mặt, ngay lúc lấy lại được ý thức thì giật mình.
Nàng ngẩn người nhìn hắn, một lúc sau cũng không phân rõ là mơ? Là ảo giác? Hay chính là hiện thực?
Nếu như đây không phải là mơ, không phải ảo giác, vậy là nàng còn sống? Chưa chết?
“Nhàn nhi, nàng thấy thế nào? Phương Trung Nhân nói nàng chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là được.”
Thuộc Phong dịu dàng nói, bàn tay to chưa từng rời khỏi bàn tay nhỏ bé của nàng.
Hữu Nhàn dần dần khôi phục tỉnh táo, nàng ý thức được tất cả những gì bản thân thấy đều là sự thật.
“Không!”
Nàng đột nhiên vội vàng rời khỏi bàn tay to của hắn, hoảng sợ ngồi xuống.
Sau đó ôm chặt chính mình, lùi vào góc tường, quay lưng lại không dám nhìn hắn, một mình nhìn cái màn, lạnh run.
“Nhàn nhi!”
“Chàng đừng qua đây! Chàng đừng qua đây!”
Nàng đột nhiên bật khóc, liều mạng lắc đầu, tâm tình vô cùng mất ổn định.
“Nhàn nhi…”
Thuộc Phong bất đắc dĩ gọi, thương tiếc nhìn nàng, tình cảnh này, hắn không biết phải nói cái gì.
“Vì sao không cho ta chết? Vf sao còn bắt ta phải đau khổ?
Nàng thì thào trong nước mắt, cơ thể cũng run run, Thuộc Phong nhìn ra được sự sợ hãi đối với hắn trong lòng nàng.
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh