Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 232: Rơi xuống: Đã mang thai (2)
Edit + Beta: Dực
“A! Nực cười!”
Thuộc Phong không khách khí hừ một tiếng, tay nắm lấy cổ áo Phương Trung Nhân buông ra, lực mạnh đến mức khiến Phương Trung Nhân phải lùi về phía sau vài bước.
“Tình hình của nàng và hài tử trong bụng thế nào, ta muốn đáp án chính xác.”
Hắn trừng Phương Trung Nhân, ánh mắt cực lạnh.
Hắn không nghe câu trả lời khuôn mẫu, điều đó khiến lý trí của hắn vỡ nát hỗn loạn.
“Cái này…. Nương nương chảy máu quá nhiều, thai nhi và cơ thể mẹ đều trong tình trạng suy nhược, nô tài không dám, không dám đảm bảo điều gì.”
Phương Trung Nhân dè dặt nói.
Cơ thể Hữu Nhàn trải qua lần bệnh nặng hai năm trước đã yếu đi rất nhiều.
Hơn nữa tử cung của nàng vốn đã yếu, lại thiếu máu, thai nhi không có khả năng có thể giữ được tới lúc sinh, thậm chí ngay cả người lớn cũng đang nguy kịch.
Mà những lời này, làm sao Phương Trung Nhân dám nói với Thuộc Phong đang phát cáu lên đây.
“Cái gì mà không dám chắc, nếu Nhàn nhi có việc gì, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Thuộc Phong ngang ngược cho rằng, nếu không phải vì Phương Trung Nhân đánh tan hi vọng của nàng, nếu nàng biết bản thân có hài tử, có lẽ nàng sẽ không tự sát.
Nếu như kết cục cuối cùng không thể cứu được hai người họ, hắn nhất định phải khiến những người làm nàng tổn thương phải xuống địa ngục vì mẫu tử nàng!
“Thuộc, Thuộc vương gia…”
“Có gì thì nói mau! Có tin còn ấp úng nữa ta làm thịt ngươi không?”
Ngữ điệu của hắn như muốn rống lên.
Phương Trung Nhân lờ mờ hiểu ra, tiếc nuối thở dài nói
“Theo tình trạng này, nương nương, nương nương, có lẽ không thể cứu được nương nương!”
“Lang băng! Người hành nghề y nhiều năm như vậy, chẳng lẽ một chút biện pháp cũng không nghĩ ra?”
Thuộc Phong vừa nghe Phương Trung Nhân nói “có thể không cứu được” vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn tối sầm lại, giống như thanh sắt nguội lạnh.
Phương Trung Nhân nuốt một ngụm nước bọt.
“Cách thì không phải là không có, chỉ là..”
“Chỉ là cái gì?”
Thuộc Phong đột nhiên trừng lớn mắt, ánh mắt dữ tợn khiến người khác sởn tóc gáy.
“Chỉ là rất mạo hiểm, chỉ cần một chút sai lầm, hài tử trong bụng quận chúa sẽ chết.”
Phương Trung Nhân nhíu chặt mày, ánh mắt nghiêm trọng nhìn Thuộc Phong, hơi dừng lại một chút, ngữ điệu trầm trọng nói tiếp.
“Nhưng nếu cứu trễ, tình trạng mất máu của quận chúa quá nghiêm trọng, nếu để bản thân người tự tạo máu, xem chừng rất khó duy trì mạng sống. Hiện tại, nếu muốn quận chúa chuyển nguy thành an, chỉ có thể dùng cách nguy hiểm này.”
“A! Nực cười!”
Thuộc Phong không khách khí hừ một tiếng, tay nắm lấy cổ áo Phương Trung Nhân buông ra, lực mạnh đến mức khiến Phương Trung Nhân phải lùi về phía sau vài bước.
“Tình hình của nàng và hài tử trong bụng thế nào, ta muốn đáp án chính xác.”
Hắn trừng Phương Trung Nhân, ánh mắt cực lạnh.
Hắn không nghe câu trả lời khuôn mẫu, điều đó khiến lý trí của hắn vỡ nát hỗn loạn.
“Cái này…. Nương nương chảy máu quá nhiều, thai nhi và cơ thể mẹ đều trong tình trạng suy nhược, nô tài không dám, không dám đảm bảo điều gì.”
Phương Trung Nhân dè dặt nói.
Cơ thể Hữu Nhàn trải qua lần bệnh nặng hai năm trước đã yếu đi rất nhiều.
Hơn nữa tử cung của nàng vốn đã yếu, lại thiếu máu, thai nhi không có khả năng có thể giữ được tới lúc sinh, thậm chí ngay cả người lớn cũng đang nguy kịch.
Mà những lời này, làm sao Phương Trung Nhân dám nói với Thuộc Phong đang phát cáu lên đây.
“Cái gì mà không dám chắc, nếu Nhàn nhi có việc gì, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Thuộc Phong ngang ngược cho rằng, nếu không phải vì Phương Trung Nhân đánh tan hi vọng của nàng, nếu nàng biết bản thân có hài tử, có lẽ nàng sẽ không tự sát.
Nếu như kết cục cuối cùng không thể cứu được hai người họ, hắn nhất định phải khiến những người làm nàng tổn thương phải xuống địa ngục vì mẫu tử nàng!
“Thuộc, Thuộc vương gia…”
“Có gì thì nói mau! Có tin còn ấp úng nữa ta làm thịt ngươi không?”
Ngữ điệu của hắn như muốn rống lên.
Phương Trung Nhân lờ mờ hiểu ra, tiếc nuối thở dài nói
“Theo tình trạng này, nương nương, nương nương, có lẽ không thể cứu được nương nương!”
“Lang băng! Người hành nghề y nhiều năm như vậy, chẳng lẽ một chút biện pháp cũng không nghĩ ra?”
Thuộc Phong vừa nghe Phương Trung Nhân nói “có thể không cứu được” vẻ mặt đột nhiên thay đổi.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn tối sầm lại, giống như thanh sắt nguội lạnh.
Phương Trung Nhân nuốt một ngụm nước bọt.
“Cách thì không phải là không có, chỉ là..”
“Chỉ là cái gì?”
Thuộc Phong đột nhiên trừng lớn mắt, ánh mắt dữ tợn khiến người khác sởn tóc gáy.
“Chỉ là rất mạo hiểm, chỉ cần một chút sai lầm, hài tử trong bụng quận chúa sẽ chết.”
Phương Trung Nhân nhíu chặt mày, ánh mắt nghiêm trọng nhìn Thuộc Phong, hơi dừng lại một chút, ngữ điệu trầm trọng nói tiếp.
“Nhưng nếu cứu trễ, tình trạng mất máu của quận chúa quá nghiêm trọng, nếu để bản thân người tự tạo máu, xem chừng rất khó duy trì mạng sống. Hiện tại, nếu muốn quận chúa chuyển nguy thành an, chỉ có thể dùng cách nguy hiểm này.”
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh