Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 231: Rơi xuống: Đã mang thai (1)
Edit + Beta: Dực
Thuộc Phong đi nhanh về phía giường, giữ nhẹ cánh tay phải bị thương của nàng, đặt nhẹ vào bàn tay to của mình.
Hơi nhấc tay lên để máu chảy ngược lại.
Vừa rồi dưới gốc cây ngô đồng, thấy toàn thân nàng nằm trong vũng máu, hắn giống như bị cướp hết hơi thở.
Chảy máu nhiều như vậy, đối với thiếu nữ sức khỏe không bằng nam nhân mà nói, quá mức nguy kịch.
“Nhàn nhi! Phải tỉnh lại! Xin nàng!”
Thuộc Phong dịu dàng nhìn lại khuôn mặt nàng, trái tim đã bị nàng làm sợ đến mức muốn ngưng đập.
“Vương Gia! Vừa hay Phương đại phu ở vương phủ, nô tài mời ông ấy tới!”
Tần Tương vội vã đưa Phương Trung Nhân tới.
Phương Trung Nhân đã từng đưa Hữu Nhàn từ Quỷ Môn Quan trở về một lần, Tần Tương biết y thuật của ông rất đáng nể, lại còn biết bệnh tình của nương nương, nhìn thấy ông, đã nhanh chóng kể rõ mọi chuyện rồi đưa ông tới đây.
Thuộc Phong buồn bã ngẩng đầu, đứng dậy tránh sang một bên, để Phương Trung Nhân tiện chẩn bệnh, nhưng bàn tay to vẫn không buông bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của Hữu Nhàn ra, yên lặng cầu nguyện.
Phương Trung Nhân đến gần nhìn sắc mặt Hữu Nhàn, nhíu mày, vẻ mặt khó coi.
Ông nhấp miệng, cúi người bắt mạch cho Hữu Nhàn, không khỏi sợ hãi.
“Mạch tượng yếu ớt, trong bụng có hài tử, tình hình nguy kịch, vô cùng không tốt!”
Thuộc Phong ngẩn ra, đột nhiên trừng lớn mắt, túm lấy vạt áo Vương Trung Nhân.
“Cái gì? Trong bụng có hài tử? Có ý gì?”
“Nương nương có thai, đã hơn hai tháng. Ngay cả tiểu nhân cũng không ngờ tới!”
Phương Trung Nhân kinh hãi nói.
“Mang thai?”
Thuộc Phòng lập lại thêm một lần nữa, liếc nhìn Hữu Nhàn đang rơi vào hôn mê, tay túm cổ áo Phương Trung Nhân càng dùng thêm sức, con ngươi hung hăng giống như muốn giết người.
“Làm sao nàng có thể mang thai được? Không phải trước đây rõ ràng nói rằng cả đời này nàng không thể mang thai sao?”
Ánh mắt hắn mãnh liệt mang theo chút máu tanh.
“Vốn, vốn là như vậy, nhưng cũng có ngoại lệ. Quận chúa khó thụ thai nhưng không phải là không thể thụ thai.”
Phương Trung Nhân kinh hồn bạt vía nhìn Thuộc Phong, hầu hạ vương tước cũng giống như làm bạn với hổ, tuy rằng bị thương nặng, , ngộ nhỡ xảy ra một từ sơ xuất, vậy cái mạng nhỏ này cũng có thể đi luôn bất cứ lúc nào.
Giang như vậy, Thuộc cũng như vậy.
“Tại sao không nói rõ với nàng? Ngươi có biết ngươi nói nàng không thể mang thai, nàng đau khổ thế nào không?”
Lúc đó hắn vốn không muốn có cốt nhục với nàng, vậy mà hiện tại hắn lại phẫn nộ vì người khác làm nàng thương tâm.
“Lúc đó nô tài nói là không dễ thụ thai, không hề nói với nương nương là không thể thụ thai. Hơn nữa, với tình hình hiện tại của quận chúa, khả năng thụ thai là rất nhỏ. Nô tài cũng không thể giải thích, bây giờ tại sao quận chúa, tại sao lại mang thai?”
Vương Trung Nhân cuống quýt giải thích.
Thuộc Phong đi nhanh về phía giường, giữ nhẹ cánh tay phải bị thương của nàng, đặt nhẹ vào bàn tay to của mình.
Hơi nhấc tay lên để máu chảy ngược lại.
Vừa rồi dưới gốc cây ngô đồng, thấy toàn thân nàng nằm trong vũng máu, hắn giống như bị cướp hết hơi thở.
Chảy máu nhiều như vậy, đối với thiếu nữ sức khỏe không bằng nam nhân mà nói, quá mức nguy kịch.
“Nhàn nhi! Phải tỉnh lại! Xin nàng!”
Thuộc Phong dịu dàng nhìn lại khuôn mặt nàng, trái tim đã bị nàng làm sợ đến mức muốn ngưng đập.
“Vương Gia! Vừa hay Phương đại phu ở vương phủ, nô tài mời ông ấy tới!”
Tần Tương vội vã đưa Phương Trung Nhân tới.
Phương Trung Nhân đã từng đưa Hữu Nhàn từ Quỷ Môn Quan trở về một lần, Tần Tương biết y thuật của ông rất đáng nể, lại còn biết bệnh tình của nương nương, nhìn thấy ông, đã nhanh chóng kể rõ mọi chuyện rồi đưa ông tới đây.
Thuộc Phong buồn bã ngẩng đầu, đứng dậy tránh sang một bên, để Phương Trung Nhân tiện chẩn bệnh, nhưng bàn tay to vẫn không buông bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của Hữu Nhàn ra, yên lặng cầu nguyện.
Phương Trung Nhân đến gần nhìn sắc mặt Hữu Nhàn, nhíu mày, vẻ mặt khó coi.
Ông nhấp miệng, cúi người bắt mạch cho Hữu Nhàn, không khỏi sợ hãi.
“Mạch tượng yếu ớt, trong bụng có hài tử, tình hình nguy kịch, vô cùng không tốt!”
Thuộc Phong ngẩn ra, đột nhiên trừng lớn mắt, túm lấy vạt áo Vương Trung Nhân.
“Cái gì? Trong bụng có hài tử? Có ý gì?”
“Nương nương có thai, đã hơn hai tháng. Ngay cả tiểu nhân cũng không ngờ tới!”
Phương Trung Nhân kinh hãi nói.
“Mang thai?”
Thuộc Phòng lập lại thêm một lần nữa, liếc nhìn Hữu Nhàn đang rơi vào hôn mê, tay túm cổ áo Phương Trung Nhân càng dùng thêm sức, con ngươi hung hăng giống như muốn giết người.
“Làm sao nàng có thể mang thai được? Không phải trước đây rõ ràng nói rằng cả đời này nàng không thể mang thai sao?”
Ánh mắt hắn mãnh liệt mang theo chút máu tanh.
“Vốn, vốn là như vậy, nhưng cũng có ngoại lệ. Quận chúa khó thụ thai nhưng không phải là không thể thụ thai.”
Phương Trung Nhân kinh hồn bạt vía nhìn Thuộc Phong, hầu hạ vương tước cũng giống như làm bạn với hổ, tuy rằng bị thương nặng, , ngộ nhỡ xảy ra một từ sơ xuất, vậy cái mạng nhỏ này cũng có thể đi luôn bất cứ lúc nào.
Giang như vậy, Thuộc cũng như vậy.
“Tại sao không nói rõ với nàng? Ngươi có biết ngươi nói nàng không thể mang thai, nàng đau khổ thế nào không?”
Lúc đó hắn vốn không muốn có cốt nhục với nàng, vậy mà hiện tại hắn lại phẫn nộ vì người khác làm nàng thương tâm.
“Lúc đó nô tài nói là không dễ thụ thai, không hề nói với nương nương là không thể thụ thai. Hơn nữa, với tình hình hiện tại của quận chúa, khả năng thụ thai là rất nhỏ. Nô tài cũng không thể giải thích, bây giờ tại sao quận chúa, tại sao lại mang thai?”
Vương Trung Nhân cuống quýt giải thích.
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh