Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 230: Rơi xuống: Vô cùng đau đớn (3)
Edit + Beta: Dực
Dực: Xin lỗi các bạn nhưng làm chương này, mình cười miết :v
“Đừng đối xử với ta như vậy, Nhàn nhi! Đừng!”
Hắn yêu thương nâng cơ thể lạnh lẽo của Hữu Nhàn lên, gắt gao ôm vào lòng.
Nàng yên lặng như vậy, hai má lộ ra vệt nước mắt đã khô, giống như đang ngủ vậy.
Chưa từng ôm chặt nàng như vậy bao giờ, đột nhiên hắn nhận ra cơ thể nàng thật mỏng manh, nhẹ như vậy, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ không thấy đâu nữa.
“Đừng vứt bỏ ta… Nhàn nhi, ta tới rồi… nàng mau tỉnh lại đi…”
Thuộc Phong ghé sát mặt vào gương mặt tuyệt mĩ của Hữu Nhàn, dịu dàng nói nhỏ, giống như dỗ dành nàng, cầu xin nàng.
Cái gì gọi là tim như bị dao cắt, lần đầu tiên hắn nếm trải.
Sau này hắn mới phát hiện, tình cảm của hắn dành cho nàng không biết từ khi nào đã thay đổi.
Hắn yêu thích Trúc Tâm, nhưng cảm giác với nàng lại không giống thế.
Nàng khiến hắn vừa yêu vừa hận, không còn là chính hắn, khi Trúc Tâm đến, lại giống như một vũng nước suối ngọt lành, rất thoải mái, dễ khiến hắn cảm thấy ấm áp, mà nàng lại giống như một hũ rượu mạnh, khiến cho hắn không cách nào kiềm chế được.
Lông mi Hữu Nhàn run run, Thuộc Phong cảm giác được nàng vẫn còn hơi thở yếu ớt.
“Nàng nghe thấy ta nói chuyện phải không? Nhàn nhi?”
Thuộc Phong ngẩng đầu, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt không còn sắc máu của nàng.
Hữu nhàn không… đáp lại một câu, nặng nề ngủ trên khuỷu tay hắn.
Thuộc Phong phản ứng rất nhanh, xé ống tay áo, nhanh chóng băng vết thương của nàng lại khiến tốc độ chảy máu của nàng chậm lại.
Bởi vì vết thương ở cổ tay của nàng quá sâu, lúc Thuộc Phong băng vết thương cho nàng, mỗi một tầng vải đều thấy máu tươi thấm ướt hết cả.
Nàng quá yên lặng, yên lặng không giống với nàng bình thường.
Nàng trước đây khỏe mạnh, tinh thần luôn rất tốt, bây giờ lại không còn sức sống nằm đó.
Hắn không chịu được! Thực sự không có cách nào chịu được!
“Nhàn nhi, nàng phải cố gắng, chúng ta về nhà, chuyện sau này, chờ nàng khỏe lại, chúng ta sẽ cùng nhau nói rõ ràng, được không?”
Hắn ôm ngang nàng lên, mặc kệ nàng có thể nghe hay không, vẫn phả từng hơi ấm áp bên tai nàng.
Bàn tay bé nhỏ đang nắm chặt của Hữu Nhàn đột nhiên buông ra, một vật hình tròn rơi xuống!
Thuộc Phong nhíu chặt lông mày, nhìn theo phía vật rơi xuống dưới —
Đó là chiếc nhẫn cỏ nàng đưa cho hắn lúc trước! Hắn nhìn thoáng ra đã nhận ra!
Trong bức thư nàng có nhắc đến việc nàng vẫn đang giữ chiếc nhẫn thật.
Xem ra là thật, nàng chưa từng nói thật với hắn.
Là hắn, luôn coi thường nỗi đau của nàng, cho tới tận khi xúc phạm nàng tới mức chỉ có thể dùng cái chết để xóa đi nỗi đau của bản thân.
Hắn ôm nàng, cẩn thận ngồi xổm xuống nhặt chiếc nhẫn cỏ đã từng bị hắn vứt lên.
Mất rồi lại có, nắm chặt trong lòng bàn tay cảm xúc lúc này và lúc đó hoàn toàn khác nhau, giống như có được báu vật.
Rốt cuộc hắn đối với nàng là thế nào? Tại sao lúc đó lại cố ý làm nàng tổn thương như vậy?
Bi kịch hôm nay chính là do một tay hắn tạo thành, nếu như nàng có mệnh hệ gì, không cần Giang Hữu Hạo tới tìm hắn tính sổ, hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình!
Thuộc Phong in lên đôi môi trắng bệch của nàng một nụ hôn, đôi môi ngọt ngào ấm áp của nàng bây giờ đã không còn độ ấm, lạnh như băng lại còn đắng chát.
“Nhàn nhi…”
Nhìn cơ thể nhỏ bé suy yếu trong lòng, Thuộc Phong không nhịn được dịu dàng gọi nàng một tiếng nhỏ.
Trong tim không biết vì sao lại đau đớn, vì nàng mà đau đớn.
Trong trí nhớ, hắn ít khi hòa nhã với nàng, thấy không vừa mắt là lại mắng.
Cũng không cho rằng nàng là thê tử của mình, chỉ giống như khách qua đường không quan trọng.
Mà khi nàng thực sự phải lướt qua cuộc đời hắn, hắn mới thực sự nhận ra, nàng chiếm một vị trí quan trọng không thể thay thế trong trái tim hắn!
Chỉ mong rằng loại tỉnh ngộ này không phải là quá muộn!
“Ngự.”
Hắn huýt một tiếng sáo quen thuộc, Ngự Trì nghe được tín hiệu của chủ nhân, lập tức chạy tới như tia chớp.
Thuộc Phong thương tiếc nhìn gương mặt Hữu Nhàn thật lâu, cẩn thận đặt nàng lên ngựa, giống như sợ làm nàng đau.
Thấy vết thương vô cùng nghiêm trọng của nàng, Thuộc Phong cũng lập tức nhảy lên ngựa, để nàng dựa vào ngực mình, Hữu Nhàn không còn sức lực nghiêng trán, để Thuộc Phong chống đỡ toàn bộ cơ thể nàng.
“Giá!”
Thuộc Phong quất Ngự Trì một rơi, phi nhanh về Thuộc vương phủ.
__________________
“Nương nương, người làm sao vậy?”
Tần Tương trừng to mắt, nhìn nương nương trong lồng ngực vương gia mặt không còn chút sắc hồng, nhất thời choáng váng.
Hắn đi đón nương nương, còn đang hưng phấn đứng trước cửa, muốn tẩy trần giúp nương nương.
Không ngờ, lúc gặp được lại là lúc nương nương hấp hối.
“Ngươi còn thất thần đứng đó chờ chết sao? Mau vào cung mời ngự y! Khoan, đợi đã, gọi đại phu trong phủ tới trước, rồi hãy vào cung mời ngự y!”
Thuộc Phong trầm mặt hung hăng nói, trước đây hắn luôn suy nghĩ rõ ràng, đây là lần đầu tiên bị dọa cho nói năng lung tung hết cả lên.
“A! Vâng! Tiểu nhân lập tức đi mời!”
Tần Tương bị Thuộc Phong rống cho sợ tới mức run lên, nhanh chân chạy đi tìm đại phu, một khắc cũng không dám chậm trễ.
Thuộc Phong cúi đầu, trông thấy khuôn mặt nhỏ của nàng càng ngày càng tái nhợt cùng với cổ tay vẫn đang chảy máu nhuộm đỏ cả miếng vải gấm, lông mày hắn càng nhíu lại thật sâu, bàn tay cũng vô thức ôm chặt hơn.
Hắn sợ nàng đi mất, ở trên tay hắn không nói một câu liền đi mất.
Dực: Xin lỗi các bạn nhưng làm chương này, mình cười miết :v
“Đừng đối xử với ta như vậy, Nhàn nhi! Đừng!”
Hắn yêu thương nâng cơ thể lạnh lẽo của Hữu Nhàn lên, gắt gao ôm vào lòng.
Nàng yên lặng như vậy, hai má lộ ra vệt nước mắt đã khô, giống như đang ngủ vậy.
Chưa từng ôm chặt nàng như vậy bao giờ, đột nhiên hắn nhận ra cơ thể nàng thật mỏng manh, nhẹ như vậy, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ không thấy đâu nữa.
“Đừng vứt bỏ ta… Nhàn nhi, ta tới rồi… nàng mau tỉnh lại đi…”
Thuộc Phong ghé sát mặt vào gương mặt tuyệt mĩ của Hữu Nhàn, dịu dàng nói nhỏ, giống như dỗ dành nàng, cầu xin nàng.
Cái gì gọi là tim như bị dao cắt, lần đầu tiên hắn nếm trải.
Sau này hắn mới phát hiện, tình cảm của hắn dành cho nàng không biết từ khi nào đã thay đổi.
Hắn yêu thích Trúc Tâm, nhưng cảm giác với nàng lại không giống thế.
Nàng khiến hắn vừa yêu vừa hận, không còn là chính hắn, khi Trúc Tâm đến, lại giống như một vũng nước suối ngọt lành, rất thoải mái, dễ khiến hắn cảm thấy ấm áp, mà nàng lại giống như một hũ rượu mạnh, khiến cho hắn không cách nào kiềm chế được.
Lông mi Hữu Nhàn run run, Thuộc Phong cảm giác được nàng vẫn còn hơi thở yếu ớt.
“Nàng nghe thấy ta nói chuyện phải không? Nhàn nhi?”
Thuộc Phong ngẩng đầu, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt không còn sắc máu của nàng.
Hữu nhàn không… đáp lại một câu, nặng nề ngủ trên khuỷu tay hắn.
Thuộc Phong phản ứng rất nhanh, xé ống tay áo, nhanh chóng băng vết thương của nàng lại khiến tốc độ chảy máu của nàng chậm lại.
Bởi vì vết thương ở cổ tay của nàng quá sâu, lúc Thuộc Phong băng vết thương cho nàng, mỗi một tầng vải đều thấy máu tươi thấm ướt hết cả.
Nàng quá yên lặng, yên lặng không giống với nàng bình thường.
Nàng trước đây khỏe mạnh, tinh thần luôn rất tốt, bây giờ lại không còn sức sống nằm đó.
Hắn không chịu được! Thực sự không có cách nào chịu được!
“Nhàn nhi, nàng phải cố gắng, chúng ta về nhà, chuyện sau này, chờ nàng khỏe lại, chúng ta sẽ cùng nhau nói rõ ràng, được không?”
Hắn ôm ngang nàng lên, mặc kệ nàng có thể nghe hay không, vẫn phả từng hơi ấm áp bên tai nàng.
Bàn tay bé nhỏ đang nắm chặt của Hữu Nhàn đột nhiên buông ra, một vật hình tròn rơi xuống!
Thuộc Phong nhíu chặt lông mày, nhìn theo phía vật rơi xuống dưới —
Đó là chiếc nhẫn cỏ nàng đưa cho hắn lúc trước! Hắn nhìn thoáng ra đã nhận ra!
Trong bức thư nàng có nhắc đến việc nàng vẫn đang giữ chiếc nhẫn thật.
Xem ra là thật, nàng chưa từng nói thật với hắn.
Là hắn, luôn coi thường nỗi đau của nàng, cho tới tận khi xúc phạm nàng tới mức chỉ có thể dùng cái chết để xóa đi nỗi đau của bản thân.
Hắn ôm nàng, cẩn thận ngồi xổm xuống nhặt chiếc nhẫn cỏ đã từng bị hắn vứt lên.
Mất rồi lại có, nắm chặt trong lòng bàn tay cảm xúc lúc này và lúc đó hoàn toàn khác nhau, giống như có được báu vật.
Rốt cuộc hắn đối với nàng là thế nào? Tại sao lúc đó lại cố ý làm nàng tổn thương như vậy?
Bi kịch hôm nay chính là do một tay hắn tạo thành, nếu như nàng có mệnh hệ gì, không cần Giang Hữu Hạo tới tìm hắn tính sổ, hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình!
Thuộc Phong in lên đôi môi trắng bệch của nàng một nụ hôn, đôi môi ngọt ngào ấm áp của nàng bây giờ đã không còn độ ấm, lạnh như băng lại còn đắng chát.
“Nhàn nhi…”
Nhìn cơ thể nhỏ bé suy yếu trong lòng, Thuộc Phong không nhịn được dịu dàng gọi nàng một tiếng nhỏ.
Trong tim không biết vì sao lại đau đớn, vì nàng mà đau đớn.
Trong trí nhớ, hắn ít khi hòa nhã với nàng, thấy không vừa mắt là lại mắng.
Cũng không cho rằng nàng là thê tử của mình, chỉ giống như khách qua đường không quan trọng.
Mà khi nàng thực sự phải lướt qua cuộc đời hắn, hắn mới thực sự nhận ra, nàng chiếm một vị trí quan trọng không thể thay thế trong trái tim hắn!
Chỉ mong rằng loại tỉnh ngộ này không phải là quá muộn!
“Ngự.”
Hắn huýt một tiếng sáo quen thuộc, Ngự Trì nghe được tín hiệu của chủ nhân, lập tức chạy tới như tia chớp.
Thuộc Phong thương tiếc nhìn gương mặt Hữu Nhàn thật lâu, cẩn thận đặt nàng lên ngựa, giống như sợ làm nàng đau.
Thấy vết thương vô cùng nghiêm trọng của nàng, Thuộc Phong cũng lập tức nhảy lên ngựa, để nàng dựa vào ngực mình, Hữu Nhàn không còn sức lực nghiêng trán, để Thuộc Phong chống đỡ toàn bộ cơ thể nàng.
“Giá!”
Thuộc Phong quất Ngự Trì một rơi, phi nhanh về Thuộc vương phủ.
__________________
“Nương nương, người làm sao vậy?”
Tần Tương trừng to mắt, nhìn nương nương trong lồng ngực vương gia mặt không còn chút sắc hồng, nhất thời choáng váng.
Hắn đi đón nương nương, còn đang hưng phấn đứng trước cửa, muốn tẩy trần giúp nương nương.
Không ngờ, lúc gặp được lại là lúc nương nương hấp hối.
“Ngươi còn thất thần đứng đó chờ chết sao? Mau vào cung mời ngự y! Khoan, đợi đã, gọi đại phu trong phủ tới trước, rồi hãy vào cung mời ngự y!”
Thuộc Phong trầm mặt hung hăng nói, trước đây hắn luôn suy nghĩ rõ ràng, đây là lần đầu tiên bị dọa cho nói năng lung tung hết cả lên.
“A! Vâng! Tiểu nhân lập tức đi mời!”
Tần Tương bị Thuộc Phong rống cho sợ tới mức run lên, nhanh chân chạy đi tìm đại phu, một khắc cũng không dám chậm trễ.
Thuộc Phong cúi đầu, trông thấy khuôn mặt nhỏ của nàng càng ngày càng tái nhợt cùng với cổ tay vẫn đang chảy máu nhuộm đỏ cả miếng vải gấm, lông mày hắn càng nhíu lại thật sâu, bàn tay cũng vô thức ôm chặt hơn.
Hắn sợ nàng đi mất, ở trên tay hắn không nói một câu liền đi mất.
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh