Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 132: Quân tâm: Thẹn quá thành giận (1)
Edit: Anh Túc
Beta: Phi Phi
“Những lời này đều là do chính miệng nàng ta nói với ta, đương nhiên ta không có chứng cứ để chứng minh, ngươi có thể coi là ta nói xấu nàng ta. ‘Mọi chuyện không tự nhiên xảy ra’ nhưng mặc kệ ngươi tin cũng được, mà không tin cũng được, cũng không quan trọng nữa. Dù sao trong lòng ngươi đã sớm nhận định ta chính là loại nữ nhân không ra gì rồi!”
Hữu Nhàn hạ ánh mắt, cao ngạo nhưng lộ ra sự mệt mỏi.
Nàng đã không còn khí lực để tiếp trục tranh đoạt bất cứ thứ gì nữa.
Thật giả đúng sai đã không còn quan trọng, quan trọng chính là nàng vĩnh viễn cũng không chiếm được…
Nàng mệt mỏi xoay người, đi ra ngoài, mỗi bước chân đều nặng trĩu khác thường.
Hắn không lên tiếng giữ nàng lại, mà là để mặc cho nàng rời đi.
Ánh mắt của hắn không thể chuyển động, giống như bị hút chặt vào thân hình nhỏ gầy đang bước đi ở phía trước, cho đến khi bóng hình ấy thu nhỏ lại thành một điểm nhỏ rồi từ từ biến mất đến không còn nhìn thấy được nữa.
Cuối cùng, hắn đang so đo cái gì ? Cho dù nàng thật sự đã xảy ra chuyện gì cùng Hạ Kiếm Bội thì có liên quan gì tới hắn chứ?
Tại sao hắn lại muốn nhận được một lý do chính đáng của nàng?
Nàng bị hạ dược?
Hữu Nhàn đi rồi, Ngọc nhi co rúm người lại, bất an đứng im tại chỗ.
Ánh mắt lạnh lùng của Thuộc Phong đảo qua nhìn nàng ta.
“Nàng nói rõ đi, mọi chuyện có phải thật như vậy hay không? Nói thật ra đi!”
“Không phải! Đương nhiên là không đúng rồi! Vương gia, sao ngài có thể nghe tỷ tỷ nói hưu nói vượn? Tỷ tỷ chỉ là nóng nảy liền cắn loạn người thôi!”
Ngọc nhi vội vàng thề thốt phủ nhận.
Thiệu Phong nheo mắt lại.
“Sự thật có phải như vậy hay không, ta sẽ điều tra! Nhưng nếu ta tra ra là nàng làm… Ta nhớ trước đó ta đã từng cảnh cáo nàng!”
Thuộc Phong nheo mắt lại, bộ dạng hung ác nham hiểm, trên người cũng phát ra một cỗ lệ khí khiến cả người Ngọc nhi không khỏi co rúm lại một chút.
“Vương gia, thiếp thân…”
Ngọc nhi nghe Thuộc Phong nói sẽ điều tra, sắc mặt liền thay đổi.
Thuộc Phong nhíu mày, phản ứng của nàng càng khiến hắn nghi ngờ. Không đợi Ngọc Nhi nói hết câu, hắn liền tức giận phất tay áo bỏ đi.
Giống như một du hồn quay trở về phòng, Hữu Nhàn vừa giận lại vừa thương tâm.
Trong mắt hắn biểu thị rõ ràng sự bất công. Rõ ràng như vậy, ngay cả che dấu cũng đều lười.
Bản thân ở cùng với hắn lâu như vậy, hắn vẫn nghĩ rằng nàng là cái loại nữ nhân nhìn thấy nam nhân liền nhung nhớ yêu thương hay sao?
Tại sao? Ngay cả một chút tin tưởng cũng không có!
Nhìn đến trên bàn có một chiếc bình hoa, Hữu Nhàn liền túm lấy hung hăng ném xuống đất, phát tiết toàn bộ sự tức giận trong lòng.
Bình hoa va phải mặt đất phát ra âm thanh vỡ vụn thanh thúy, cùng lúc Thuộc Phong bước tới cửa phòng…
Hắn cũng là không biết tại sao lại như bị ma sui quỷ khiến mà đến đây tìm nàng.
Là bộ dáng bước đi cô đơn vừa rồi của nàng đã tác động đến lòng của hắn, hay vẫn cảm thấy khẩu khí của mình lúc còn ở thư phòng có chút nặng lời với nàng, cho nên áy náy.
Cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa thì khi nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo vô lễ của nàng lúc này thì chút áy náy ấy cũng đã giảm đi một nửa.
“Ngươi làm gì vậy? Một chút thông minh cũng không học được, vẫn chỉ là biết ném vỡ đồ đạc để phát tiết tức giận!”
Hắn trừng mắt nhìn nàng, hai hàng lông mày đã nhíu chặt lại xuất hiện cả vết nhăn.
“Ngươi tới phòng của ta làm gì? Dù cho ta có thay đổi như thế nào đi nữa thì ngươi cũng sẽ không thích ta, ta chính là dạng nữ nhân buông thả như vậy đó, như vậy ngươi cũng đừng có quản ta làm gì, cứ để cho ta ngang tàng bạo ngược là được!”
Hữu Nhàn ngẩn khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đối nghịch cùng hắn!
Luc này nàng vô cùng tức giận, tất cả đều là do hắn gây ra!
Ngọc nhi dù có phá nàng đi nữa thì nàng ta vẫn là người ngoài, nàng không quan tâm nhưng hắn lại khác, hắn là người nàng để ý nhất, là chỗ dựa duy nhất của nàng trong cả cuộc đời này.
Cho nên đối với việc hắn đối sử bất công với nàng mới khiến cho nàng đặc biệt tức giận.
“Sự việc như thế nào ta sẽ tra rõ, ngươi gấp cái gì? Ngươi ở trong này đập vỡ đồ đạc phát giận cũng chỉ có thể chứng minh ngươi là người không có giáo dục!”
Thuộc Phong cũng bị lửa giận thiêu đốt, trợn mắt nhìn nàng.
Không có giáo dục?
Hay lắm! Ngay cả dùng từ cũng giống với Ngọc nhi!
“Ta không có giáo dục thì sao? Chẳng lẽ ngươi không biết chính mình cưới phải một nữ nhân không giống nữ nhân như thế nào sao? Bây giờ hối hận cũng không phải không kịp, ngươi có thể lập tức hưu ta, để cho ta về nhà là xong chuyện!”
Hữu Nhàn nhướng mày, sự ủy khuất trong lòng liền hóa thành miệng lưỡi cứng rắn.
“Ngang ngược vô lý!”
Thuộc Phong tức giận hừ một tiếng, lạnh lùng cho nàng bốn chữ nhận xét.
Hữu Nhàn không phục, liền đi đến trước mặt hắn.
“Là ta ngang ngược vô lý, hay là do thành kiến trong lòng của ngươi? Ngươi vẫn luôn không thích ta, luôn luôn nhận định mọi là việc đều là do ta sai trước!”
Hữu Nhàn lớn mật nhìn thẳng lại hắn, bốn mắt giao nhau. Ánh mắt lạnh lùng của Thuộc Phong liền tối lại.
“Ta nói rồi, việc này ta sẽ điều tra rõ”
Hắn trầm mặc một lát rồi cất chất giọng lạnh lùng nói.
“Ngươi mà cũng sẽ đi tra rõ, ta mới thấy lạ đó! Trong mọi chuyện ngươi đều thiên vị Ngọc nhi, chẳng phải cũng vì nàng ta lớn lên có khuôn mặt giống với đại tẩu của ta có phải hay không?”
Hữu Nhàn cũng không giữ được bình tĩnh, tất cả những ủy khuất bao lâu nay quanh quẩn trong lòng không thể chỉ vì một vì một câu nói sẽ tra rõ của hắn mà sẽ tiêu tan như mây khói được.
Nghe nàng nhắc tới chuyện diện mạo của Ngọc nhi khiến cho sắc mặt của Thuộc phong ngày càng khó coi.
“Ngươi đừng có cố tình gây sự nữa, chuyện đó và chuyện nàng ấy lớn lên giống ai có quan hệ gì chứ?”
Đây đã là giới hạn lớn của hắn, hắn cũng sắp hết kiên nhẫn với nàng, nàng tốt nhất không nên kiêu chiến tính nhẫn lại của hắn!
“Không có quan hệ sao?” Hữu Nhàn cuời lạnh một tiếng “Không quan hệ thì tại sao ngươi lại mang một thế thân về nạp làm thiếp? Ngươi ở bên ngoài không phải có rất nhiều nữ nhân hay sao, nếu không phải ngươi đối với diện mạo của nàng có sự thiên vị thì có bao nhiêu oanh oanh yến yến như thế ngươi lại không nạp, ai mà lại mang nàng ta vào nhà?”
“Ngươi càng nói càng quá phận! Ta nạp ai làm thiếp còn cần phải báo cáo với ngươi để ngươi phê chuẩn hay sao?”
Nữ nhân này thật là không biết điều! Nếu là nữ nhân khác, chỉ cần nghe được hắn nguyện ý điều tra lại một lần nữa thì đã sớm cảm động mà nhào vào trong lòng hắn khóc lóc cảm ơn rồi.
Chỉ có nàng… trong trường hợp như vậy mà còn mạnh miệng!
Beta: Phi Phi
“Những lời này đều là do chính miệng nàng ta nói với ta, đương nhiên ta không có chứng cứ để chứng minh, ngươi có thể coi là ta nói xấu nàng ta. ‘Mọi chuyện không tự nhiên xảy ra’ nhưng mặc kệ ngươi tin cũng được, mà không tin cũng được, cũng không quan trọng nữa. Dù sao trong lòng ngươi đã sớm nhận định ta chính là loại nữ nhân không ra gì rồi!”
Hữu Nhàn hạ ánh mắt, cao ngạo nhưng lộ ra sự mệt mỏi.
Nàng đã không còn khí lực để tiếp trục tranh đoạt bất cứ thứ gì nữa.
Thật giả đúng sai đã không còn quan trọng, quan trọng chính là nàng vĩnh viễn cũng không chiếm được…
Nàng mệt mỏi xoay người, đi ra ngoài, mỗi bước chân đều nặng trĩu khác thường.
Hắn không lên tiếng giữ nàng lại, mà là để mặc cho nàng rời đi.
Ánh mắt của hắn không thể chuyển động, giống như bị hút chặt vào thân hình nhỏ gầy đang bước đi ở phía trước, cho đến khi bóng hình ấy thu nhỏ lại thành một điểm nhỏ rồi từ từ biến mất đến không còn nhìn thấy được nữa.
Cuối cùng, hắn đang so đo cái gì ? Cho dù nàng thật sự đã xảy ra chuyện gì cùng Hạ Kiếm Bội thì có liên quan gì tới hắn chứ?
Tại sao hắn lại muốn nhận được một lý do chính đáng của nàng?
Nàng bị hạ dược?
Hữu Nhàn đi rồi, Ngọc nhi co rúm người lại, bất an đứng im tại chỗ.
Ánh mắt lạnh lùng của Thuộc Phong đảo qua nhìn nàng ta.
“Nàng nói rõ đi, mọi chuyện có phải thật như vậy hay không? Nói thật ra đi!”
“Không phải! Đương nhiên là không đúng rồi! Vương gia, sao ngài có thể nghe tỷ tỷ nói hưu nói vượn? Tỷ tỷ chỉ là nóng nảy liền cắn loạn người thôi!”
Ngọc nhi vội vàng thề thốt phủ nhận.
Thiệu Phong nheo mắt lại.
“Sự thật có phải như vậy hay không, ta sẽ điều tra! Nhưng nếu ta tra ra là nàng làm… Ta nhớ trước đó ta đã từng cảnh cáo nàng!”
Thuộc Phong nheo mắt lại, bộ dạng hung ác nham hiểm, trên người cũng phát ra một cỗ lệ khí khiến cả người Ngọc nhi không khỏi co rúm lại một chút.
“Vương gia, thiếp thân…”
Ngọc nhi nghe Thuộc Phong nói sẽ điều tra, sắc mặt liền thay đổi.
Thuộc Phong nhíu mày, phản ứng của nàng càng khiến hắn nghi ngờ. Không đợi Ngọc Nhi nói hết câu, hắn liền tức giận phất tay áo bỏ đi.
Giống như một du hồn quay trở về phòng, Hữu Nhàn vừa giận lại vừa thương tâm.
Trong mắt hắn biểu thị rõ ràng sự bất công. Rõ ràng như vậy, ngay cả che dấu cũng đều lười.
Bản thân ở cùng với hắn lâu như vậy, hắn vẫn nghĩ rằng nàng là cái loại nữ nhân nhìn thấy nam nhân liền nhung nhớ yêu thương hay sao?
Tại sao? Ngay cả một chút tin tưởng cũng không có!
Nhìn đến trên bàn có một chiếc bình hoa, Hữu Nhàn liền túm lấy hung hăng ném xuống đất, phát tiết toàn bộ sự tức giận trong lòng.
Bình hoa va phải mặt đất phát ra âm thanh vỡ vụn thanh thúy, cùng lúc Thuộc Phong bước tới cửa phòng…
Hắn cũng là không biết tại sao lại như bị ma sui quỷ khiến mà đến đây tìm nàng.
Là bộ dáng bước đi cô đơn vừa rồi của nàng đã tác động đến lòng của hắn, hay vẫn cảm thấy khẩu khí của mình lúc còn ở thư phòng có chút nặng lời với nàng, cho nên áy náy.
Cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa thì khi nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo vô lễ của nàng lúc này thì chút áy náy ấy cũng đã giảm đi một nửa.
“Ngươi làm gì vậy? Một chút thông minh cũng không học được, vẫn chỉ là biết ném vỡ đồ đạc để phát tiết tức giận!”
Hắn trừng mắt nhìn nàng, hai hàng lông mày đã nhíu chặt lại xuất hiện cả vết nhăn.
“Ngươi tới phòng của ta làm gì? Dù cho ta có thay đổi như thế nào đi nữa thì ngươi cũng sẽ không thích ta, ta chính là dạng nữ nhân buông thả như vậy đó, như vậy ngươi cũng đừng có quản ta làm gì, cứ để cho ta ngang tàng bạo ngược là được!”
Hữu Nhàn ngẩn khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đối nghịch cùng hắn!
Luc này nàng vô cùng tức giận, tất cả đều là do hắn gây ra!
Ngọc nhi dù có phá nàng đi nữa thì nàng ta vẫn là người ngoài, nàng không quan tâm nhưng hắn lại khác, hắn là người nàng để ý nhất, là chỗ dựa duy nhất của nàng trong cả cuộc đời này.
Cho nên đối với việc hắn đối sử bất công với nàng mới khiến cho nàng đặc biệt tức giận.
“Sự việc như thế nào ta sẽ tra rõ, ngươi gấp cái gì? Ngươi ở trong này đập vỡ đồ đạc phát giận cũng chỉ có thể chứng minh ngươi là người không có giáo dục!”
Thuộc Phong cũng bị lửa giận thiêu đốt, trợn mắt nhìn nàng.
Không có giáo dục?
Hay lắm! Ngay cả dùng từ cũng giống với Ngọc nhi!
“Ta không có giáo dục thì sao? Chẳng lẽ ngươi không biết chính mình cưới phải một nữ nhân không giống nữ nhân như thế nào sao? Bây giờ hối hận cũng không phải không kịp, ngươi có thể lập tức hưu ta, để cho ta về nhà là xong chuyện!”
Hữu Nhàn nhướng mày, sự ủy khuất trong lòng liền hóa thành miệng lưỡi cứng rắn.
“Ngang ngược vô lý!”
Thuộc Phong tức giận hừ một tiếng, lạnh lùng cho nàng bốn chữ nhận xét.
Hữu Nhàn không phục, liền đi đến trước mặt hắn.
“Là ta ngang ngược vô lý, hay là do thành kiến trong lòng của ngươi? Ngươi vẫn luôn không thích ta, luôn luôn nhận định mọi là việc đều là do ta sai trước!”
Hữu Nhàn lớn mật nhìn thẳng lại hắn, bốn mắt giao nhau. Ánh mắt lạnh lùng của Thuộc Phong liền tối lại.
“Ta nói rồi, việc này ta sẽ điều tra rõ”
Hắn trầm mặc một lát rồi cất chất giọng lạnh lùng nói.
“Ngươi mà cũng sẽ đi tra rõ, ta mới thấy lạ đó! Trong mọi chuyện ngươi đều thiên vị Ngọc nhi, chẳng phải cũng vì nàng ta lớn lên có khuôn mặt giống với đại tẩu của ta có phải hay không?”
Hữu Nhàn cũng không giữ được bình tĩnh, tất cả những ủy khuất bao lâu nay quanh quẩn trong lòng không thể chỉ vì một vì một câu nói sẽ tra rõ của hắn mà sẽ tiêu tan như mây khói được.
Nghe nàng nhắc tới chuyện diện mạo của Ngọc nhi khiến cho sắc mặt của Thuộc phong ngày càng khó coi.
“Ngươi đừng có cố tình gây sự nữa, chuyện đó và chuyện nàng ấy lớn lên giống ai có quan hệ gì chứ?”
Đây đã là giới hạn lớn của hắn, hắn cũng sắp hết kiên nhẫn với nàng, nàng tốt nhất không nên kiêu chiến tính nhẫn lại của hắn!
“Không có quan hệ sao?” Hữu Nhàn cuời lạnh một tiếng “Không quan hệ thì tại sao ngươi lại mang một thế thân về nạp làm thiếp? Ngươi ở bên ngoài không phải có rất nhiều nữ nhân hay sao, nếu không phải ngươi đối với diện mạo của nàng có sự thiên vị thì có bao nhiêu oanh oanh yến yến như thế ngươi lại không nạp, ai mà lại mang nàng ta vào nhà?”
“Ngươi càng nói càng quá phận! Ta nạp ai làm thiếp còn cần phải báo cáo với ngươi để ngươi phê chuẩn hay sao?”
Nữ nhân này thật là không biết điều! Nếu là nữ nhân khác, chỉ cần nghe được hắn nguyện ý điều tra lại một lần nữa thì đã sớm cảm động mà nhào vào trong lòng hắn khóc lóc cảm ơn rồi.
Chỉ có nàng… trong trường hợp như vậy mà còn mạnh miệng!
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh