Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia
Chương 125: Tâm lạnh nhạt của vương (3)
“Họ Thuộc kia!”
Hữu Hách trừng mắt, không hề nghĩ tới hắn sẽ cự tuyệt.
“Tại sao ngươi lại đưa ra một cái yêu cầu cưỡng ép ta phải chân thành tự nguyện quan tâm nàng?”
Hắn cười nhẹ, ánh mắt không thèm liếc nhìn Hữu Hách.
“Về đề xuất của ta, ngươi không đồng ý cũng không sao, hiện tại ai thua ai thắng còn chưa biết được, ta cũng không cần thiết phải đáp ứng điều kiện kỳ lạ của ngươi”
Hắn cuồng vọng nói.
“Ngươi có ý gì?”
Gương mặt Hữu Hách trầm xuống.
Mặt lạnh nhìn nhau, hai đối thủ một mất một còn không ai chịu nhường ai, ai cũng không chịu yếu thế.
“Ý của ta chính là như thế”
Biểu tình của Thuộc Phong lạnh lùng, đột nhiên lạnh giọng nói.
Hữu Hách nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, cố nén không phát hỏa.
Tiểu tử chết tiệt này, miệng thối quả nhiên không mọc ra được ngà voi.
“Thuộc mỗ còn có việc, Giang vương gia, xin thứ lỗi cho không thể phụng bồi!”
Thuộc Phong xoay người liền sảy bước rời đi, ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho Hữu Hách.
Hữu Hách nheo mắt lại, mơ hồ cảm thấy tình cảnh của Hữu Nhàn có gì đó không ổn.
Biểu tình của tiểu tử họ Thuộc đó quá quen thuộc, hắn dường như nhìn thấy chính mình trước đây.
Nhưng rõ ràng, hắn dường như đối với Hữu Nhàn chưa có nhiều hứng thú, xem ra nha đầu ngốc kia vẫn còn phải chịu khổ.
“Hý…”
Trong vườn tĩnh lặng vang lên tiếng ngựa hý khéo dài.
“Là tiếng kêu của Ngự Trì!”
Hắn tới rồi sao?!
Hữu Nhàn đang ngồi vò khăn tay ngẩn người lập tức từ trên ghế bật lên, đã nhiều ngày hắn không tới tìm nàng, nàng nhớ hắn tới muốn phát điên rồi!
Hôm nay, cuối cùng hắn cũng tha thứ cho nàng, tới gặp nàng sao?
“Thuộc Phong!”
Nàng la lên gọi tên hắn, nhảy nhóc chạy ra khỏi cửa phòng, nhưng nhiệt tình lại đổi lấy mất mát.
Ngoài cửa chỉ có một mình Ngự Trì, Thuộc Phong không có tới.
“Ngự Trì, chàng không đi cùng ngươi sao?”
Hữu Nhàn lớn gan, đi tới vuốt bờm của Ngự Trì.
Nàng nhớ rõ Thuộc Phong từng nói qua, Ngự Trì nhận ra nàng.
“Hý…”
Ngự Trì là một con tuấn mã có linh tính, nó ôn thuần vẫy vẫy đuôi, kêu nhỏ một tiếng, giống như trả lời câu hỏi của nàng.
“Nhưng là, ngươi đáng lẽ ra phải ở trong chuồng, như thế nào lại chạy ra đây?”
Tay nhỏ bé của Hữu Nhàn nhẹ nhàng vỗ về ấn kí trên đỉnh đầu của Ngự Trì, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
“ Hý…”
Ngự Trì giơ móng trước nên, kêu dài một tiếng, sau đó hạ mình xuống, nằm sấp trên mặt đất.
Tư thế của nó, dường như muốn cho nàng cưỡi lên.
Hữu Hách trừng mắt, không hề nghĩ tới hắn sẽ cự tuyệt.
“Tại sao ngươi lại đưa ra một cái yêu cầu cưỡng ép ta phải chân thành tự nguyện quan tâm nàng?”
Hắn cười nhẹ, ánh mắt không thèm liếc nhìn Hữu Hách.
“Về đề xuất của ta, ngươi không đồng ý cũng không sao, hiện tại ai thua ai thắng còn chưa biết được, ta cũng không cần thiết phải đáp ứng điều kiện kỳ lạ của ngươi”
Hắn cuồng vọng nói.
“Ngươi có ý gì?”
Gương mặt Hữu Hách trầm xuống.
Mặt lạnh nhìn nhau, hai đối thủ một mất một còn không ai chịu nhường ai, ai cũng không chịu yếu thế.
“Ý của ta chính là như thế”
Biểu tình của Thuộc Phong lạnh lùng, đột nhiên lạnh giọng nói.
Hữu Hách nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, cố nén không phát hỏa.
Tiểu tử chết tiệt này, miệng thối quả nhiên không mọc ra được ngà voi.
“Thuộc mỗ còn có việc, Giang vương gia, xin thứ lỗi cho không thể phụng bồi!”
Thuộc Phong xoay người liền sảy bước rời đi, ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho Hữu Hách.
Hữu Hách nheo mắt lại, mơ hồ cảm thấy tình cảnh của Hữu Nhàn có gì đó không ổn.
Biểu tình của tiểu tử họ Thuộc đó quá quen thuộc, hắn dường như nhìn thấy chính mình trước đây.
Nhưng rõ ràng, hắn dường như đối với Hữu Nhàn chưa có nhiều hứng thú, xem ra nha đầu ngốc kia vẫn còn phải chịu khổ.
“Hý…”
Trong vườn tĩnh lặng vang lên tiếng ngựa hý khéo dài.
“Là tiếng kêu của Ngự Trì!”
Hắn tới rồi sao?!
Hữu Nhàn đang ngồi vò khăn tay ngẩn người lập tức từ trên ghế bật lên, đã nhiều ngày hắn không tới tìm nàng, nàng nhớ hắn tới muốn phát điên rồi!
Hôm nay, cuối cùng hắn cũng tha thứ cho nàng, tới gặp nàng sao?
“Thuộc Phong!”
Nàng la lên gọi tên hắn, nhảy nhóc chạy ra khỏi cửa phòng, nhưng nhiệt tình lại đổi lấy mất mát.
Ngoài cửa chỉ có một mình Ngự Trì, Thuộc Phong không có tới.
“Ngự Trì, chàng không đi cùng ngươi sao?”
Hữu Nhàn lớn gan, đi tới vuốt bờm của Ngự Trì.
Nàng nhớ rõ Thuộc Phong từng nói qua, Ngự Trì nhận ra nàng.
“Hý…”
Ngự Trì là một con tuấn mã có linh tính, nó ôn thuần vẫy vẫy đuôi, kêu nhỏ một tiếng, giống như trả lời câu hỏi của nàng.
“Nhưng là, ngươi đáng lẽ ra phải ở trong chuồng, như thế nào lại chạy ra đây?”
Tay nhỏ bé của Hữu Nhàn nhẹ nhàng vỗ về ấn kí trên đỉnh đầu của Ngự Trì, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
“ Hý…”
Ngự Trì giơ móng trước nên, kêu dài một tiếng, sau đó hạ mình xuống, nằm sấp trên mặt đất.
Tư thế của nó, dường như muốn cho nàng cưỡi lên.
Tác giả :
Phong Dục Tĩnh