Phi Thiên
Chương 293-1: Tới thật là nhanh (Thượng)
- Sơn chủ, đã xảy ra chuyện gì?
Có người nhìn về phía bọn Điền Thanh Phong hỏi, vẫn còn đang lộ vẻ quan tâm.
Sắc mặt Miêu Nghị trầm xuống, gằn giọng quát:
- Cút!
Quả thật là áp mặt nóng vào mông lạnh, mọi người không biết nói gì, nghĩ thầm người này quả nhiên là nổi danh bá đạo, e rằng sau này sẽ khó sống với hắn, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng lui ra.
Đợi đến sau khi mọi người rối rít chắp tay lui ra, Miêu Nghị liếc nhìn Hắc Thán đã bắt đầu lảo đảo loạng choạng, nhanh chóng tiến tới trước mặt La Song Phi, trầm giọng nói:
- Con chồn tím của ngươi có thể giải độc cho bọn họ được chăng?
La Song Phi gật đầu một cái, nhưng không biết nhớ ra chuyện gì đó, lại nhanh chóng lắc đầu một cái.
Rõ ràng cho thấy có điều giấu giếm, Miêu Nghị lạnh lùng nói:
- Mau lấy con chồn ra giải độc cho bọn họ!
La Song Phi lắc đầu một cái, Miêu Nghị đưa tay nói:
- Lấy ra mau!
La Song Phi trợn to mắt nhìn hắn, lui về phía sau một bước, lại lắc đầu.
Đang lúc này, bên ngoài vang lên mấy tiếng ầm ầm, Miêu Nghị nhanh chóng lắc mình ra bên ngoài xem, chỉ thấy hơn hai mươi con long câu phía ngoài đã lục tục ngã xuống đất, bên ngoài thân bị sương lạnh ngưng kết.
Sau khi tiến lên đưa tay thi pháp điều tra, Miêu Nghị cũng hít sâu một hơi khí lạnh, những long câu này cũng không có pháp lực để chống đỡ như tu sĩ, đã trúng độc chết oan chết uổng.
Mặc dù long câu có tính kháng độc mạnh hơn người, nhưng dù sao không có pháp lực chống đỡ, cho nên một khi độc phát, ngược lại bị chết nhanh hơn so với tu sĩ.
Long câu chết đi tứ chi cứng đờ, thân thể máu thịt đã đóng băng.
Không phải là Miêu Nghị không muốn xuất thủ cứu giúp, dọc trên đường đi hắn đã thử qua, công pháp mà hắn tu luyện chỉ có thể tự cứu mình, lại không thể cứu người khác.
Lúc đầu hắn cho là tình huống của bọn họ giống như tiểu Đường Lang đả thương người, sau khi xem qua mới phát hiện là hai chuyện khác nhau. Tiểu Đường Lang đả thương người bằng một loại khí tức u minh âm hàn tới cực điểm, mà hiện tại mọi người đã trúng phải một loại hàn độc.
Đúng là pháp nguyên hắn tu luyện trong cơ thể cũng có thể giải loại độc chất này, nhưng pháp nguyên trong cơ thể trước mắt chẳng qua chỉ là nguyên mà chưa phải là tuyền (suối nguồn), vẫn không thể phóng xuất pháp nguyên ra bên ngoài cơ thể. Chỉ có tu vi đạt tới mức đả thông gông cùm xiềng xích ngăn cách giữa thân thể con người và bên ngoài, mới có thể làm cho suối nguồn chảy ra.
Một khi đả thông gông cùm xiềng xích ngăn cách giữa thân thể con người và bên ngoài, vậy cũng có nghĩa đả thông cầu nối thiên địa giữa thân thể con người và bên ngoài, từ đó về sau có thể ngự không phi hành.
Nếu có thể đạt tới cảnh giới như vậy, hắn đã là cao thủ Hồng Liên. Nói cách khác, chỉ có chờ tu vi hắn đạt tới cảnh giới Hồng Liên mới có thể lấy phương thức tự cứu để cứu người khác.
Hắn có thể hóa giải khí tức u minh âm hàn cực độ kia của tiểu Đường Lang, nhưng lại không thể hóa giải hàn độc, chỉ vì giữa hai thứ có bản chất khác nhau.
Tỷ dụ như lúc ban đầu ấp trứng Minh Đường Lang, bên ngoài trứng Minh Đường Lang cũng ngưng kết một tầng băng sương thật dày, nhưng một khi mang ra ngoài ánh sáng mặt trời, băng sương trên trứng Minh Đường Lang lập tức tan thành mây khói. Mà lúc này long câu ngã lăn ra đất nằm dưới ánh mặt trời, lớp băng sương trắng xóa ngưng kết trên thân thể vẫn bất động, đây chính là chỗ khác biệt giữa hai thứ.
Đáng buồn tiên thảo Tinh Hoa là thánh dược chữa thương mà không phải thánh dược giải độc, chỉ có thể chữa thương không thể giải độc, nếu không Miêu Nghị cũng không tiếc sử dụng.
Tình cảnh mọi người sắp chết trước mặt làm cho Miêu Nghị vô cùng kinh hãi, hắn lập tức quay lại bên trong viện.
Vừa rơi xuống bên trong viện, Hắc Thán lảo đảo lắc lư đã chạy tới, lấy đầu giụi giụi vào người hắn, hí lên một tiếng hết sức yếu ớt, dường như rất khó chịu, cầu xin hắn giúp một tay.
Tên mập chết tiệt đi theo hắn bao nhiêu năm qua, mấy lần cứu mạng hắn, nhưng hiện tại hắn lại không cứu được nó… Mắt Miêu Nghị chợt đỏ, bước nhanh tới trước mặt La Song Phi, gằn giọng nói:
- Lấy con chồn ra giải độc cho bọn họ!
La Song Phi vẫn lắc đầu không lên tiếng.
- Lấy ra!
Miêu Nghị chộp lấy vạt áo y kéo kéo.
Đôi mắt La Song Phi đã bắt đầu ngân ngấn lệ, vẫn lắc lắc đầu.
Diêm Tu cùng Thiên nhi, Tuyết nhi ngơ ngác nhìn nhau, chỉ thấy Miêu Nghị giật mạnh túi linh thú La Song Phi đeo dưới y phục, hung hăng uy hiếp:
- Nếu ngươi không chịu giải độc cho bọn họ, ta sẽ giết nó!
- Cứu bọn họ cũng được, nhưng chúng ta chạy xa một chút có được không, không nên ở lại chỗ này có được không?
La Song Phi cầu khẩn nói.
- Tại sao phải chạy xa một chút, bây giờ không có thời gian, nếu còn kéo dài nữa bọn họ sẽ không sống nổi!
Miêu Nghị phất tay chỉ về phía đám long câu ngã lăn bên ngoài viện.
Đôi mắt trong veo của La Song Phi chứa đầy lệ nhìn chằm chằm Miêu Nghị, dường như hết sức tủi thân, rốt cục cũng khuất phục, cũng biết thật sự không thể kéo dài được nữa.
Con chồn tím toát ra mùi hương kỳ dị bị triệu hồi từ trong túi linh thú ra, đôi mắt nhỏ xanh biếc, da lông lấp lóe ánh tím nằm trên vai La Song Phi. Trông nó hết sức dễ thương, đôi mắt nhỏ hơi lộ vẻ cảnh giác nhìn mọi người.
Bọn Diêm Tu cũng tò mò nhìn nó, con vật nhỏ này có thể giải độc được sao?
La Song Phi chu môi huýt sáo mấy tiếng, đưa tay chỉ về phía Hắc Thán toàn thân đã phủ đầy băng sương lảo đảo muốn ngã. Y đi theo Miêu Nghị lâu như vậy, cũng biết quan hệ giữa Miêu Nghị và Hắc Thán không phải là tầm thường.
Con chồn mang theo tử quang nhanh chóng rời khỏi đầu vai y, rơi xuống lưng Hắc Thán chạy loạn khắp nơi. Sau khi tìm được vị trí mềm mại bèn cắn một cái, lim dim mắt hút rất ngon lành.
Có thể nhìn thấy công hiệu hết sức thần kỳ, con chồn vừa hút, làn băng sương ngưng kết trên thân thể Hắc Thán lập tức tan rã với tốc độ nhanh chóng có thể thấy được. Thân hình lảo đảo loạng choạng của nó cũng dần dần ổn định, cặp mắt dường như ngủ gật cũng dần dần mở ra.
Mọi người còn chưa có phản ứng kịp, con chồn đã nhảy vọt sang người Điền Thanh Phong, cắn vào lưng bàn tay của lão…
Sau khi hóa giải hàn độc trong cơ thể hai mươi người, ánh tím trên bộ lông con chồn càng rực rỡ hơn trước. Dường như hút lấy những độc vật này lại là thứ đại bổ đối với nó, thân hình nó chợt lóe, đã bị La Song Phi thu vào trong túi linh thú.
Hắc Thán đã tìm một chỗ nằm xuống lim dim, bọn Điền Thanh Phong ngồi xếp bằng ai nấy sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Miêu Nghị chắp tay cảm tạ, bọn họ đều bị hàn độc đả thương nguyên khí.
Miêu Nghị khoát tay áo một cái, ý bảo không cần cảm tạ, đây là chuyện đương nhiên hắn phải làm.
Ánh mắt hắn quét qua mọi người, chuyến này Lam Ngọc môn đưa tới một tu sĩ Thanh Liên tứ phẩm, ba tu sĩ Thanh Liên tam phẩm, sáu tu sĩ Thanh Liên nhị phẩm, mười tu sĩ Thanh Liên nhất phẩm.
Có người nhìn về phía bọn Điền Thanh Phong hỏi, vẫn còn đang lộ vẻ quan tâm.
Sắc mặt Miêu Nghị trầm xuống, gằn giọng quát:
- Cút!
Quả thật là áp mặt nóng vào mông lạnh, mọi người không biết nói gì, nghĩ thầm người này quả nhiên là nổi danh bá đạo, e rằng sau này sẽ khó sống với hắn, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng lui ra.
Đợi đến sau khi mọi người rối rít chắp tay lui ra, Miêu Nghị liếc nhìn Hắc Thán đã bắt đầu lảo đảo loạng choạng, nhanh chóng tiến tới trước mặt La Song Phi, trầm giọng nói:
- Con chồn tím của ngươi có thể giải độc cho bọn họ được chăng?
La Song Phi gật đầu một cái, nhưng không biết nhớ ra chuyện gì đó, lại nhanh chóng lắc đầu một cái.
Rõ ràng cho thấy có điều giấu giếm, Miêu Nghị lạnh lùng nói:
- Mau lấy con chồn ra giải độc cho bọn họ!
La Song Phi lắc đầu một cái, Miêu Nghị đưa tay nói:
- Lấy ra mau!
La Song Phi trợn to mắt nhìn hắn, lui về phía sau một bước, lại lắc đầu.
Đang lúc này, bên ngoài vang lên mấy tiếng ầm ầm, Miêu Nghị nhanh chóng lắc mình ra bên ngoài xem, chỉ thấy hơn hai mươi con long câu phía ngoài đã lục tục ngã xuống đất, bên ngoài thân bị sương lạnh ngưng kết.
Sau khi tiến lên đưa tay thi pháp điều tra, Miêu Nghị cũng hít sâu một hơi khí lạnh, những long câu này cũng không có pháp lực để chống đỡ như tu sĩ, đã trúng độc chết oan chết uổng.
Mặc dù long câu có tính kháng độc mạnh hơn người, nhưng dù sao không có pháp lực chống đỡ, cho nên một khi độc phát, ngược lại bị chết nhanh hơn so với tu sĩ.
Long câu chết đi tứ chi cứng đờ, thân thể máu thịt đã đóng băng.
Không phải là Miêu Nghị không muốn xuất thủ cứu giúp, dọc trên đường đi hắn đã thử qua, công pháp mà hắn tu luyện chỉ có thể tự cứu mình, lại không thể cứu người khác.
Lúc đầu hắn cho là tình huống của bọn họ giống như tiểu Đường Lang đả thương người, sau khi xem qua mới phát hiện là hai chuyện khác nhau. Tiểu Đường Lang đả thương người bằng một loại khí tức u minh âm hàn tới cực điểm, mà hiện tại mọi người đã trúng phải một loại hàn độc.
Đúng là pháp nguyên hắn tu luyện trong cơ thể cũng có thể giải loại độc chất này, nhưng pháp nguyên trong cơ thể trước mắt chẳng qua chỉ là nguyên mà chưa phải là tuyền (suối nguồn), vẫn không thể phóng xuất pháp nguyên ra bên ngoài cơ thể. Chỉ có tu vi đạt tới mức đả thông gông cùm xiềng xích ngăn cách giữa thân thể con người và bên ngoài, mới có thể làm cho suối nguồn chảy ra.
Một khi đả thông gông cùm xiềng xích ngăn cách giữa thân thể con người và bên ngoài, vậy cũng có nghĩa đả thông cầu nối thiên địa giữa thân thể con người và bên ngoài, từ đó về sau có thể ngự không phi hành.
Nếu có thể đạt tới cảnh giới như vậy, hắn đã là cao thủ Hồng Liên. Nói cách khác, chỉ có chờ tu vi hắn đạt tới cảnh giới Hồng Liên mới có thể lấy phương thức tự cứu để cứu người khác.
Hắn có thể hóa giải khí tức u minh âm hàn cực độ kia của tiểu Đường Lang, nhưng lại không thể hóa giải hàn độc, chỉ vì giữa hai thứ có bản chất khác nhau.
Tỷ dụ như lúc ban đầu ấp trứng Minh Đường Lang, bên ngoài trứng Minh Đường Lang cũng ngưng kết một tầng băng sương thật dày, nhưng một khi mang ra ngoài ánh sáng mặt trời, băng sương trên trứng Minh Đường Lang lập tức tan thành mây khói. Mà lúc này long câu ngã lăn ra đất nằm dưới ánh mặt trời, lớp băng sương trắng xóa ngưng kết trên thân thể vẫn bất động, đây chính là chỗ khác biệt giữa hai thứ.
Đáng buồn tiên thảo Tinh Hoa là thánh dược chữa thương mà không phải thánh dược giải độc, chỉ có thể chữa thương không thể giải độc, nếu không Miêu Nghị cũng không tiếc sử dụng.
Tình cảnh mọi người sắp chết trước mặt làm cho Miêu Nghị vô cùng kinh hãi, hắn lập tức quay lại bên trong viện.
Vừa rơi xuống bên trong viện, Hắc Thán lảo đảo lắc lư đã chạy tới, lấy đầu giụi giụi vào người hắn, hí lên một tiếng hết sức yếu ớt, dường như rất khó chịu, cầu xin hắn giúp một tay.
Tên mập chết tiệt đi theo hắn bao nhiêu năm qua, mấy lần cứu mạng hắn, nhưng hiện tại hắn lại không cứu được nó… Mắt Miêu Nghị chợt đỏ, bước nhanh tới trước mặt La Song Phi, gằn giọng nói:
- Lấy con chồn ra giải độc cho bọn họ!
La Song Phi vẫn lắc đầu không lên tiếng.
- Lấy ra!
Miêu Nghị chộp lấy vạt áo y kéo kéo.
Đôi mắt La Song Phi đã bắt đầu ngân ngấn lệ, vẫn lắc lắc đầu.
Diêm Tu cùng Thiên nhi, Tuyết nhi ngơ ngác nhìn nhau, chỉ thấy Miêu Nghị giật mạnh túi linh thú La Song Phi đeo dưới y phục, hung hăng uy hiếp:
- Nếu ngươi không chịu giải độc cho bọn họ, ta sẽ giết nó!
- Cứu bọn họ cũng được, nhưng chúng ta chạy xa một chút có được không, không nên ở lại chỗ này có được không?
La Song Phi cầu khẩn nói.
- Tại sao phải chạy xa một chút, bây giờ không có thời gian, nếu còn kéo dài nữa bọn họ sẽ không sống nổi!
Miêu Nghị phất tay chỉ về phía đám long câu ngã lăn bên ngoài viện.
Đôi mắt trong veo của La Song Phi chứa đầy lệ nhìn chằm chằm Miêu Nghị, dường như hết sức tủi thân, rốt cục cũng khuất phục, cũng biết thật sự không thể kéo dài được nữa.
Con chồn tím toát ra mùi hương kỳ dị bị triệu hồi từ trong túi linh thú ra, đôi mắt nhỏ xanh biếc, da lông lấp lóe ánh tím nằm trên vai La Song Phi. Trông nó hết sức dễ thương, đôi mắt nhỏ hơi lộ vẻ cảnh giác nhìn mọi người.
Bọn Diêm Tu cũng tò mò nhìn nó, con vật nhỏ này có thể giải độc được sao?
La Song Phi chu môi huýt sáo mấy tiếng, đưa tay chỉ về phía Hắc Thán toàn thân đã phủ đầy băng sương lảo đảo muốn ngã. Y đi theo Miêu Nghị lâu như vậy, cũng biết quan hệ giữa Miêu Nghị và Hắc Thán không phải là tầm thường.
Con chồn mang theo tử quang nhanh chóng rời khỏi đầu vai y, rơi xuống lưng Hắc Thán chạy loạn khắp nơi. Sau khi tìm được vị trí mềm mại bèn cắn một cái, lim dim mắt hút rất ngon lành.
Có thể nhìn thấy công hiệu hết sức thần kỳ, con chồn vừa hút, làn băng sương ngưng kết trên thân thể Hắc Thán lập tức tan rã với tốc độ nhanh chóng có thể thấy được. Thân hình lảo đảo loạng choạng của nó cũng dần dần ổn định, cặp mắt dường như ngủ gật cũng dần dần mở ra.
Mọi người còn chưa có phản ứng kịp, con chồn đã nhảy vọt sang người Điền Thanh Phong, cắn vào lưng bàn tay của lão…
Sau khi hóa giải hàn độc trong cơ thể hai mươi người, ánh tím trên bộ lông con chồn càng rực rỡ hơn trước. Dường như hút lấy những độc vật này lại là thứ đại bổ đối với nó, thân hình nó chợt lóe, đã bị La Song Phi thu vào trong túi linh thú.
Hắc Thán đã tìm một chỗ nằm xuống lim dim, bọn Điền Thanh Phong ngồi xếp bằng ai nấy sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Miêu Nghị chắp tay cảm tạ, bọn họ đều bị hàn độc đả thương nguyên khí.
Miêu Nghị khoát tay áo một cái, ý bảo không cần cảm tạ, đây là chuyện đương nhiên hắn phải làm.
Ánh mắt hắn quét qua mọi người, chuyến này Lam Ngọc môn đưa tới một tu sĩ Thanh Liên tứ phẩm, ba tu sĩ Thanh Liên tam phẩm, sáu tu sĩ Thanh Liên nhị phẩm, mười tu sĩ Thanh Liên nhất phẩm.
Tác giả :
Dược Thiên Sầu