Phi Thiên
Chương 177-1: Nghịch chuyển (9)
Thế nhưng hai vị công thần này lại là nước lửa bất dung, không chịu ngừng tay, hai người mới vừa lập được công lớn, bây giờ trước mặt mọi người thiên vị bất cứ người nào cũng không tiện.
- Còn không dẫn người của ngươi đi?!
Dương Khánh nhìn Tần Vi Vi quát to một tiếng.
Tần Vi Vi có vẻ muốn nói lại thôi, bất quá nhìn Lưu Cảnh Thiên đang làm khách bên cạnh nghĩa phụ, không thể làm gì khác hơn là giục long câu tiến lên, kêu gọi Miêu Nghị:
- Đi thôi!
- Bọn họ...
Miêu Nghị không cam lòng, chỉ chỉ ba người Viên Chính Côn, còn muốn so đo, bất quá gặp phải ánh mắt lạnh lùng trừng tới của Dương Khánh, cơ mặt giật giật lập tức ngậm miệng lại. Hắn lộ vẻ hết sức không cam lòng quay đầu đi theo sau Tần Vi Vi, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn ba người Viên Chính Côn một cái, ánh mắt khiến cho ba người sợ hãi trong lòng.
Ba người có thể linh cảm được tên này không có ý định bỏ qua cho bọn họ, bất quá ngay cả Dương Khánh đã lên tiếng, hẳn cũng sẽ không có chuyện gì.
- Còn không dẫn người của ngươi cút!
Dương Khánh lại nhìn Hùng Khiếu quát.
Nghe qua dường như nể mặt Miêu Nghị hơn, bởi vì y dùng chữ cút với Hùng Khiếu, nhưng Hùng Khiếu vẫn tỏ ra cung kính chắp tay:
- Dạ!
Sau đó quay đầu lại vội vàng dẫn theo người của mình rời đi.
Bất quá trong lòng Hùng Khiếu lại vô cùng cao hứng, ngoài mặt phủ chủ không khách sáo đối với y, trên thực tế vẫn nghiêng về phía y. Rốt cục y vẫn giữ được ba người Viên Chính Côn, coi như Miêu Nghị đã thua y phen này.
- Mấy tên thủ hạ bất tài làm cho Lưu huynh chê cười.
Dương Khánh nhìn Lưu Cảnh Thiên thở dài.
Lưu Cảnh Thiên cười ha hả, tựa hồ thái độ đối với Dương Khánh không tệ.
Tất cả bởi vì Lưu Cảnh Thiên được ích lợi thật nhiều, Dương Khánh cũng hết sức hào phóng buông tay, hơn nữa buông tay mà không hề tỏ ra do dự, không thèm lấy bất kỳ thứ gì trên người Chương Đức Thành. Ngay cả phi kiếm mà rõ ràng y rất cần cũng nhường lại cho Lưu Cảnh Thiên, nói là trả thù lao trước đó mời Lưu Cảnh Thiên xuất binh.
Hành động này làm cho Lưu Cảnh Thiên rất là thưởng thức tính hào sảng của Dương Khánh. Phải biết rằng phủ chủ một phủ tích góp nhiều năm sẽ không đơn giản như vậy, ít nhất Dương Khánh mới vừa làm phủ chủ vài năm vẫn kém xa không bằng. Lưu Cảnh Thiên vừa nhìn thấy chỗ tốt, lúc này cảm thấy Dương Khánh là bằng hữu chơi được.
Dĩ nhiên cũng không phải Dương Khánh cũng không cần gì, mặc dù lần này y đánh thắng, nhưng bên Chương Đức Thành cũng không phải ngồi chờ chết, không tránh được tổn thất nhân mã thật nhiều, cho nên Dương Khánh chỉ cần một thứ: Đó chính là muốn lấy tất cả bộ thuộc Chương Đức Thành đầu hàng để bổ sung vào dưới quyền mình.
Lưu Cảnh Thiên được nhiều ích lợi sẽ không tới nỗi ngay cả chút lợi nhỏ như vậy cũng không buông tha. Tổn thất nhân mã của y có thể mất vài năm từ từ bổ sung, đồ lấy được trên người Chương Đức Thành cũng không phải mấy năm là có thể tìm được, đương nhiên y cũng vui lòng đáp ứng.
- Dương huynh, mặc dù chúng ta là láng giềng, nhưng có mấy lời vẫn phải nói cho minh bạch. Cố nhiên Chương Đức Thành đáng chết, nhưng dính líu đến Trấn Bính điện ta, chính là Trấn Ất điện các ngươi không phải, nhất định phía trên sẽ truy cứu chuyện này. Trấn Ất điện các ngươi phải cho chúng ta một câu trả lời.
Lưu Cảnh Thiên cỡi long câu chạy song song với Dương Khánh nói.
- Chuyện giữa điện chủ hai điện, không phải là hai ta có thể tham dự, để cho điện chủ của chúng ta xử lý đi, chúng ta cần gì quan tâm.
Dương Khánh đáp lại, đột nhiên nghiêng đầu nói:
- Lưu huynh, nói đến chuyện hai điện, Dương mỗ có một thỉnh cầu quá đáng, hy vọng Lưu huynh có thể giúp một chuyện.
Lưu Cảnh Thiên nói:
- Nói thử ta nghe.
Dương Khánh than thở:
- Cố nhiên đã diệt trừ Chương Đức Thành, ta cũng có thể phục mệnh lên trên, nhưng ta âm thầm liên lạc Lưu huynh tương trợ, nếu truyền đi sợ là sẽ có người nói ta cấu kết Trấn Bính điện. Chuyện cấu kết với người ngoài đánh người mình này, bất cứ ở đâu cũng sẽ bị người thêu dệt đâm thọc, không biết Lưu huynh có thể viết một phần tố cáo để lúc Dương mỗ báo lên thuận tiện trình giao điện chủ hay không?
Lưu Cảnh Thiên ngẩn ra, đây là đối phương muốn nhờ mình nói tốt đôi câu giúp y, giấu đi chuyện hai bên âm thầm liên lạc.
Bất quá lời này của Dương Khánh tương đương nhắc nhở y, hai bên liên thủ tác chiến, bên Trấn Ất điện sẽ có người nói Dương Khánh cấu kết người ngoài, chẳng lẽ Trấn Bính điện không ai nói Lưu Cảnh Thiên y cấu kết người ngoài?
Lúc này bèn hỏi:
- Vậy có phải Dương huynh cũng nên viết gì đó để cho ta mang về trình cho điện chủ hay không?
- Lưu huynh đã lên tiếng, chỉ là chuyện nhỏ.
Dương Khánh đã có thể nói lên chuyện này, dĩ nhiên là biết đối phương muốn cái gì, không nói hai lời lập tức lấy ra một miếng ngọc điệp, rót pháp lực vào viết một hơi, sau khi đóng pháp ấn của mình bèn giao cho Lưu Cảnh Thiên.
Lưu Cảnh Thiên nhận vào tay tra xét, đầu tiên Dương Khánh viết lời nhận lỗi, nói mình khống chế sự tình không xong, để cho Chương Đức Thành chạy vào cảnh nội Trấn Bính điện làm hại. Bất quá sau đó lại tố cáo Lưu Cảnh Thiên, nói đây là chuyện của Trấn Ất điện, Lưu Cảnh Thiên lại nhúng tay giết người của Trấn Ất điện là thế nào?!
Lời tố cáo này chẳng khác nào khen ngợi Lưu Cảnh Thiên trấn thủ một phương hữu lực, có thể kịp thời ngăn chặn ngoại lai xâm lăng.
Lưu Cảnh Thiên cảm thấy hết sức hài lòng, nhận lấy ngọc điệp, bản thân y cũng cầm ngọc điệp viết một hơi sau đó đóng pháp ấn, giao cho Dương Khánh.
Nội dung bên trong là hoàn toàn là tố cáo, nói Chương Đức Thành dám chạy đến cảnh nội Vạn Hưng phủ giết nhân mã một sơn của y, ngông cuồng hết sức, ép y không thể không đuổi giết, muốn Trấn Ất điện cho một câu trả lời.
Từ đầu tới đuôi không nói tới chuyện Dương Khánh âm thầm liên lạc với mình, là chính y phản ứng kịp thời chủ động đuổi diệt Chương Đức Thành.
Người ta đánh tới địa bàn của y, y chủ động tiêu diệt cũng là lẽ thường, nội dung không có gì sơ hở.
Nắm ngọc điệp trong tay, Dương Khánh chậm rãi quay đầu lại liếc nhìn phương hướng Trấn Ất điện, cười lạnh một trận trong lòng.
Có vật này nơi tay, lần này coi như là Chương Đức Thành chết vô ích rồi, trách nhiệm Dương Khánh lợi dụng người ngoài nhúng tay vào bên này cũng có thể để cho tử quỷ Chương Đức Thành kia gánh chịu, Trấn Bính điện cũng không thể truy cứu được y, y không có chút trách nhiệm nào.
Bất kể nội dung trong đó có thể chấp nhận được hay không, tóm lại ngay cả người của Trấn Bính điện người ta cũng nói là Chương Đức Thành gây sự trước, đã đủ để bịt miệng một số người, hẳn là Hà Vân Dã bắt gà không được còn lỗ nắm thóc sẽ khó chịu vô cùng.
Nếu Hà Vân Dã đã trở mặt với y, y cũng không cần phải nể mặt Hà Vân Dã.
Mặc dù tu vi Hà Vân Dã cao hơn y xa, nhưng Dương Khánh cũng không tin Hà Vân Dã dám trắng trợn không kiêng nể làm thịt mình.
Dương Khánh không phải là tán tu, nếu như là tán tu, Hà Vân Dã làm thịt y không có bất kỳ quan hệ gì.
- Còn không dẫn người của ngươi đi?!
Dương Khánh nhìn Tần Vi Vi quát to một tiếng.
Tần Vi Vi có vẻ muốn nói lại thôi, bất quá nhìn Lưu Cảnh Thiên đang làm khách bên cạnh nghĩa phụ, không thể làm gì khác hơn là giục long câu tiến lên, kêu gọi Miêu Nghị:
- Đi thôi!
- Bọn họ...
Miêu Nghị không cam lòng, chỉ chỉ ba người Viên Chính Côn, còn muốn so đo, bất quá gặp phải ánh mắt lạnh lùng trừng tới của Dương Khánh, cơ mặt giật giật lập tức ngậm miệng lại. Hắn lộ vẻ hết sức không cam lòng quay đầu đi theo sau Tần Vi Vi, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn ba người Viên Chính Côn một cái, ánh mắt khiến cho ba người sợ hãi trong lòng.
Ba người có thể linh cảm được tên này không có ý định bỏ qua cho bọn họ, bất quá ngay cả Dương Khánh đã lên tiếng, hẳn cũng sẽ không có chuyện gì.
- Còn không dẫn người của ngươi cút!
Dương Khánh lại nhìn Hùng Khiếu quát.
Nghe qua dường như nể mặt Miêu Nghị hơn, bởi vì y dùng chữ cút với Hùng Khiếu, nhưng Hùng Khiếu vẫn tỏ ra cung kính chắp tay:
- Dạ!
Sau đó quay đầu lại vội vàng dẫn theo người của mình rời đi.
Bất quá trong lòng Hùng Khiếu lại vô cùng cao hứng, ngoài mặt phủ chủ không khách sáo đối với y, trên thực tế vẫn nghiêng về phía y. Rốt cục y vẫn giữ được ba người Viên Chính Côn, coi như Miêu Nghị đã thua y phen này.
- Mấy tên thủ hạ bất tài làm cho Lưu huynh chê cười.
Dương Khánh nhìn Lưu Cảnh Thiên thở dài.
Lưu Cảnh Thiên cười ha hả, tựa hồ thái độ đối với Dương Khánh không tệ.
Tất cả bởi vì Lưu Cảnh Thiên được ích lợi thật nhiều, Dương Khánh cũng hết sức hào phóng buông tay, hơn nữa buông tay mà không hề tỏ ra do dự, không thèm lấy bất kỳ thứ gì trên người Chương Đức Thành. Ngay cả phi kiếm mà rõ ràng y rất cần cũng nhường lại cho Lưu Cảnh Thiên, nói là trả thù lao trước đó mời Lưu Cảnh Thiên xuất binh.
Hành động này làm cho Lưu Cảnh Thiên rất là thưởng thức tính hào sảng của Dương Khánh. Phải biết rằng phủ chủ một phủ tích góp nhiều năm sẽ không đơn giản như vậy, ít nhất Dương Khánh mới vừa làm phủ chủ vài năm vẫn kém xa không bằng. Lưu Cảnh Thiên vừa nhìn thấy chỗ tốt, lúc này cảm thấy Dương Khánh là bằng hữu chơi được.
Dĩ nhiên cũng không phải Dương Khánh cũng không cần gì, mặc dù lần này y đánh thắng, nhưng bên Chương Đức Thành cũng không phải ngồi chờ chết, không tránh được tổn thất nhân mã thật nhiều, cho nên Dương Khánh chỉ cần một thứ: Đó chính là muốn lấy tất cả bộ thuộc Chương Đức Thành đầu hàng để bổ sung vào dưới quyền mình.
Lưu Cảnh Thiên được nhiều ích lợi sẽ không tới nỗi ngay cả chút lợi nhỏ như vậy cũng không buông tha. Tổn thất nhân mã của y có thể mất vài năm từ từ bổ sung, đồ lấy được trên người Chương Đức Thành cũng không phải mấy năm là có thể tìm được, đương nhiên y cũng vui lòng đáp ứng.
- Dương huynh, mặc dù chúng ta là láng giềng, nhưng có mấy lời vẫn phải nói cho minh bạch. Cố nhiên Chương Đức Thành đáng chết, nhưng dính líu đến Trấn Bính điện ta, chính là Trấn Ất điện các ngươi không phải, nhất định phía trên sẽ truy cứu chuyện này. Trấn Ất điện các ngươi phải cho chúng ta một câu trả lời.
Lưu Cảnh Thiên cỡi long câu chạy song song với Dương Khánh nói.
- Chuyện giữa điện chủ hai điện, không phải là hai ta có thể tham dự, để cho điện chủ của chúng ta xử lý đi, chúng ta cần gì quan tâm.
Dương Khánh đáp lại, đột nhiên nghiêng đầu nói:
- Lưu huynh, nói đến chuyện hai điện, Dương mỗ có một thỉnh cầu quá đáng, hy vọng Lưu huynh có thể giúp một chuyện.
Lưu Cảnh Thiên nói:
- Nói thử ta nghe.
Dương Khánh than thở:
- Cố nhiên đã diệt trừ Chương Đức Thành, ta cũng có thể phục mệnh lên trên, nhưng ta âm thầm liên lạc Lưu huynh tương trợ, nếu truyền đi sợ là sẽ có người nói ta cấu kết Trấn Bính điện. Chuyện cấu kết với người ngoài đánh người mình này, bất cứ ở đâu cũng sẽ bị người thêu dệt đâm thọc, không biết Lưu huynh có thể viết một phần tố cáo để lúc Dương mỗ báo lên thuận tiện trình giao điện chủ hay không?
Lưu Cảnh Thiên ngẩn ra, đây là đối phương muốn nhờ mình nói tốt đôi câu giúp y, giấu đi chuyện hai bên âm thầm liên lạc.
Bất quá lời này của Dương Khánh tương đương nhắc nhở y, hai bên liên thủ tác chiến, bên Trấn Ất điện sẽ có người nói Dương Khánh cấu kết người ngoài, chẳng lẽ Trấn Bính điện không ai nói Lưu Cảnh Thiên y cấu kết người ngoài?
Lúc này bèn hỏi:
- Vậy có phải Dương huynh cũng nên viết gì đó để cho ta mang về trình cho điện chủ hay không?
- Lưu huynh đã lên tiếng, chỉ là chuyện nhỏ.
Dương Khánh đã có thể nói lên chuyện này, dĩ nhiên là biết đối phương muốn cái gì, không nói hai lời lập tức lấy ra một miếng ngọc điệp, rót pháp lực vào viết một hơi, sau khi đóng pháp ấn của mình bèn giao cho Lưu Cảnh Thiên.
Lưu Cảnh Thiên nhận vào tay tra xét, đầu tiên Dương Khánh viết lời nhận lỗi, nói mình khống chế sự tình không xong, để cho Chương Đức Thành chạy vào cảnh nội Trấn Bính điện làm hại. Bất quá sau đó lại tố cáo Lưu Cảnh Thiên, nói đây là chuyện của Trấn Ất điện, Lưu Cảnh Thiên lại nhúng tay giết người của Trấn Ất điện là thế nào?!
Lời tố cáo này chẳng khác nào khen ngợi Lưu Cảnh Thiên trấn thủ một phương hữu lực, có thể kịp thời ngăn chặn ngoại lai xâm lăng.
Lưu Cảnh Thiên cảm thấy hết sức hài lòng, nhận lấy ngọc điệp, bản thân y cũng cầm ngọc điệp viết một hơi sau đó đóng pháp ấn, giao cho Dương Khánh.
Nội dung bên trong là hoàn toàn là tố cáo, nói Chương Đức Thành dám chạy đến cảnh nội Vạn Hưng phủ giết nhân mã một sơn của y, ngông cuồng hết sức, ép y không thể không đuổi giết, muốn Trấn Ất điện cho một câu trả lời.
Từ đầu tới đuôi không nói tới chuyện Dương Khánh âm thầm liên lạc với mình, là chính y phản ứng kịp thời chủ động đuổi diệt Chương Đức Thành.
Người ta đánh tới địa bàn của y, y chủ động tiêu diệt cũng là lẽ thường, nội dung không có gì sơ hở.
Nắm ngọc điệp trong tay, Dương Khánh chậm rãi quay đầu lại liếc nhìn phương hướng Trấn Ất điện, cười lạnh một trận trong lòng.
Có vật này nơi tay, lần này coi như là Chương Đức Thành chết vô ích rồi, trách nhiệm Dương Khánh lợi dụng người ngoài nhúng tay vào bên này cũng có thể để cho tử quỷ Chương Đức Thành kia gánh chịu, Trấn Bính điện cũng không thể truy cứu được y, y không có chút trách nhiệm nào.
Bất kể nội dung trong đó có thể chấp nhận được hay không, tóm lại ngay cả người của Trấn Bính điện người ta cũng nói là Chương Đức Thành gây sự trước, đã đủ để bịt miệng một số người, hẳn là Hà Vân Dã bắt gà không được còn lỗ nắm thóc sẽ khó chịu vô cùng.
Nếu Hà Vân Dã đã trở mặt với y, y cũng không cần phải nể mặt Hà Vân Dã.
Mặc dù tu vi Hà Vân Dã cao hơn y xa, nhưng Dương Khánh cũng không tin Hà Vân Dã dám trắng trợn không kiêng nể làm thịt mình.
Dương Khánh không phải là tán tu, nếu như là tán tu, Hà Vân Dã làm thịt y không có bất kỳ quan hệ gì.
Tác giả :
Dược Thiên Sầu