Phì Thê Phi Thất
Chương 29
CHƯƠNG 29 – CỤC CƯNG SINH RA
Ân Phượng Trử không trả lời, gã đứng lặng một bên, đôi phượng mắt thủy chung dừng lại trên người Hoa Phi Thất.
Lần đầu tiên thấy Ân Phượng Trử, Hoa Phi Thất có chút bất ngờ, hắn nhớ rõ mỗi lần cùng Ân Phượng Trử chạm mặt đều phải huyên náo một buổi mới chịu từ bỏ, hôm nay an tĩnh nhưng lại khiến trong lòng không được tự nhiên. Chung quy cảm thấy Ân Phượng Trử trước mặt là một con người vô cùng xa lạ.
“Ngươi…” Hoa Phi Thất chần chờ một chút rồi mở miệng, hắn thật sự không chịu nổi loại không khí quỷ dị này. Ngọc thủ duỗi ra, đặt trên cái bụng tiểu dưa hấu của Hoa Phi Thất. Không hiểu gã muốn làm gì, Hoa Phi Thất vội vã nắm lại hai bàn tay của Ân Phượng Trử, mang theo vẻ đề phòng mà nhìn gã. Hoa Phi Thất tự hỏi có nên gọi người đến hay không, Ân Phượng Trử trước mắt làm cho hắn cảm thấy mao cốt tủng thiên (sởn tóc gáy)
“Là hài tử của ta.” Ân Phượng Trử vừa mở miệng đã nói ra những lời này, Hoa Phi Thất có điểm mạc danh kì diệu (không rõ) “Đêm đó là ta, hài tử là của ta, ngươi cũng vậy.” Trong mắt Ân Phượng Trử lóe lên ý nghĩ điên cuồng, tiếng nói trong miệng thoát ra như một đạo oanh lôi. Hoa Phi Thất một lúc sau vẫn chưa nói gì.
“Ngươi nói gì?” Hắn hoài nghi chính mình nghe lầm.
Tay Ân Phượng Trử thoắt cái đặt lên hai vai hắn, hung hang kiềm chặt hắn, đầu ngón tay đều trở nên trắng bệt.
“Ngươi là của ta, ngươi là của ta, hài tử cũng là của ta, vì sao, vì sao!!!!!!!!” Ân Phượng Trử mạnh bạo lay động thân thể mập mạp của Hoa Phi Thất, chất vấn như một kẻ điên. Hoa Phi Thất bị gã dọa cho mặt lúc xanh lúc trắng, trong bụng trỗi lên cảm giác phiên giang đảo hải, từng trận đau đớn truyền ra toàn thân.
“Ngươi buông tay…” Hoa Phi Thất suy yếu ngăn lại hành động thô bạo của Ân Phượng Trử, tiểu thối cũng vào lúc này khẩn trương mà co lên.
Cũng may Ân Phượng Trử vẫn còn sót lại một tia lý trí, dừng lại loại lay động chết người này. Thế nhưng đau đớn trong bụng cũng không vì vậy mà giảm bớt, trái lại càng ngày càng diễn ra mãnh liệt hơn. Mặt Hoa Phi Thất tái nhợt như tờ giấy, thân thể càng ngày càng không thích hợp. Bất quá, Ân Phượng Trử không có phát hiện, gã vẫn đang tự cố tự thuật (tự nói)
“Ngươi mang thai là hài tử của ta, vì cớ gì lại gả cho tên man di kia, tên man di kia tốt như vậy sao? Y sẽ làm cái gì, ngay cả chữ cũng không biết được bao nhiêu, có thể giúp mấy người chiếu cố sinh ý sao?…”
Hoa Phi Thất trợn trắng mắt, đau đến mức như sắp ngất đi, làm gì còn tâm tư để ý xem Ân Phượng Trử đang lải nhải cái gì. Hắn từng ngụm từng ngụm thở phì phò, ý đồ làm dịu cảm giác đau đớn, nhưng ông trời chính là cảm thấy hắn thật thoải mái, còn ngại không đủ mà tăng thêm gian khổ cho hắn. Dịch thể âm áp chậm rãi chảy xuống giữa hai chân, trong chớp mắt thấp ướt toàn bộ đáy quần.
Hoa Phi Thất cúi đầu nhìn mới biết đã bị vỡ nước ối. Tâm trạng khẩn trương cực độ, mặc kệ hai bên là ai, ôm lấy hài tử trong bụng quyết tâm kêu gọi sự chú ý của Ân Phượng Trử.
“Mau gọi đại phu!” Hoa Phi Thất sắc mặt tái nhợt chỉ có thể nói ra vỏn vẹn mấy chữ “Ta sắp sinh…”
Ân Phượng Trử như từ trong mộng tỉnh lại, cúi đầu nhìn về phía giữa chân hai chân Hoa Phi Thất, sắc mặt xoát một tiếng biến thành tái nhợt như tờ giấy.
“Giá…ta, ta nên làm thế nào?”
Không khác gì nam nhân lần đầu tiên nghênh tiếp sinh mệnh, Ân Phượng Trử chân tay luống cuống “Gọi Thiên Manh, đại phu…”
Hoa Phi Thất sắc mặt tái nhợt, dùng hết khí lực nói ra những lời này, đau đớn cường liệt gần như muốn giết chết hắn. Nguyên tưởng rằng sinh hài tử cũng như đi nhà xí, không nghĩ tới so với bị táo bón còn khổ cực hơn. Trong bụng như có một bàn tay to phiên giang đảo hải, ruột cũng xả một cách sinh động vô cùng.
Ân Phượng Trử si ngốc đứng một bên, đại não trống rỗng. Hoa Phi Thất gấp đến độ liên tục thúc dục gã: “Nhanh đi a!!!!! Nhanh đi!!!!”
Tên ẻo lả này thế nào lại giống như mộc đầu nhân đứng yên tại chỗ! Một chút tác dụng cũng không có, hắn đau đến mức rơi lệ, lòng nóng như lửa đốt. Một người sắp sinh hài tử như hắn phải đi sao. Sợ a… Hoa Phi Thất dù sao đối với chuyện sinh sản cũng cảm thấy xa lạ, sợ hãi đột nhiên bao trùm cả đầu óc. Hắn không sao nhịn được, nước mắt thê lương như thác nước ầm ầm đổ xuống. Màng tai bỗng nhiên gặp trùng kích, Ân Phượng Trử tỉnh táo lại, đầu óc bắt đầu cấp tốc tính toán.
Nên gọi người tới hay không?
Gã do dự nhìn vào mắt Hoa Phi Thất, nếu muốn dẫn Hoa Phi Thất đi thì không thể bỏ qua cơ hội này…bỏ qua sau này sẽ gặp khó khăn. Mông Nghi kia, hải tử có thể nào gọi y là vi phụ? Suy nghĩ một chút, trái tim Ân Phượng Trử bỗng nhiên siết chặt, tiến lên chế trụ tay chân đang lung tung vũ động của Hoa Phi Thất, nhanh như chớp điểm vào thụy huyệt. Ôm lấy ngang người, vững vàng nâng lên thân thể Hoa Phi Thất. Gã đang muốn cất bước rời đi, bỗng nhiên phía sau phát ra một thanh âm.
“Bỏ người xuống?” Ân Phượng Trử quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ban am nhất không nên xuất hiện vào lúc này nhất đứng cùng một chỗ. Thiên Manh xanh mặt nhìn, Ba Ba nhảy dựng lên mắng chửi “Thứ không biết xấu hổ nhà ngươi!!!”
Mông Nghi từ lâu đã không thể nhịn nổi, tiến lên phía trước, tay trái nắm thành quyền vung về hướng mặt Ân Phượng Trử, tay phải vươn ra chuẩn bị đoạt lại Hoa Phi Thất. Ân Phượng Trử vội vàng lộn ngược ra sau tránh né một chiêu này, trong tay còn ôm một người, dù sao tham chiến cũng rất bất tiện, gã cũng không có tâm đâu mà hiếu chiến, xoay đầy bỏ chạy. Mông Nghi lòng nóng như lửa đốt đương nhiên không thể buông tha gã, một mình phi thân lên chắn ở phía trước, dung tốc độ nhanh như chớp đánh ra ba chưởng, chiêu chiêu đều chính xác nhằm vào Ân Phượng Trử, muốn khiến cho đối phương phải lưu người lại.
Hai người tranh chấp vài chiêu, Thiên Manh thấy mà kinh hồn tán đảm “Các ngươi không nên đánh! Còn đánh Hoa Phi Thất sẽ chịu không nổi!!” Trong lúc đánh nhau kịch liệt Thiên Manh ra sức ngăn cản hai người “Hài tử! Hài tử sắp sinh ra đến!!!” Câu nói cuối cùng khiến hai người tâm thần đại chấn, cấp tốc tách nhau ra, cả hai ánh mắt chuyển tử Thiên Manh nhìn sang Hoa Phi Thất. Mặt Hoa Phi Thất càng lúc càng tái nhợt, nhan sắc trên mặt gần như toàn bộ thối lui. Thụy huyệt bị điểm nhưng không có nghĩa là không cảm thấy đau đớn trên thân thể, hai hàng mày liễu nhíu chặt lại với nhau, cả người cừng ngắc, thỉnh thoảng truyển đến một trận co quắp. Ân Phượng Trử ôm Hoa Phi Thất lúc này phảng phất cảm nhận được thứ gì đó thấm ướt cả tay. Gã rút tay ra, chất lỏng đỏ tươi gai mắt lập tức rơi xuống tích tụ trên mặt đất, tạo thành một đóa hồng mai xinh đẹp.
Phi Thất, Phi Thất, Mông Nghi cả kinh nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt, sức lực cả người như bị rút cạn, thân thể không kìm được run rẩy, một nỗi sợ hãi kinh hoàng bao phủ lấy y. Y không chút do dự quỳ gối trước Ân Phượng Trử “Van cầu ngươi…hài tử…Phi Thất sẽ chịu không nổi…”
Ân Phượng Trử không trả lời, gã đứng lặng một bên, đôi phượng mắt thủy chung dừng lại trên người Hoa Phi Thất.
Lần đầu tiên thấy Ân Phượng Trử, Hoa Phi Thất có chút bất ngờ, hắn nhớ rõ mỗi lần cùng Ân Phượng Trử chạm mặt đều phải huyên náo một buổi mới chịu từ bỏ, hôm nay an tĩnh nhưng lại khiến trong lòng không được tự nhiên. Chung quy cảm thấy Ân Phượng Trử trước mặt là một con người vô cùng xa lạ.
“Ngươi…” Hoa Phi Thất chần chờ một chút rồi mở miệng, hắn thật sự không chịu nổi loại không khí quỷ dị này. Ngọc thủ duỗi ra, đặt trên cái bụng tiểu dưa hấu của Hoa Phi Thất. Không hiểu gã muốn làm gì, Hoa Phi Thất vội vã nắm lại hai bàn tay của Ân Phượng Trử, mang theo vẻ đề phòng mà nhìn gã. Hoa Phi Thất tự hỏi có nên gọi người đến hay không, Ân Phượng Trử trước mắt làm cho hắn cảm thấy mao cốt tủng thiên (sởn tóc gáy)
“Là hài tử của ta.” Ân Phượng Trử vừa mở miệng đã nói ra những lời này, Hoa Phi Thất có điểm mạc danh kì diệu (không rõ) “Đêm đó là ta, hài tử là của ta, ngươi cũng vậy.” Trong mắt Ân Phượng Trử lóe lên ý nghĩ điên cuồng, tiếng nói trong miệng thoát ra như một đạo oanh lôi. Hoa Phi Thất một lúc sau vẫn chưa nói gì.
“Ngươi nói gì?” Hắn hoài nghi chính mình nghe lầm.
Tay Ân Phượng Trử thoắt cái đặt lên hai vai hắn, hung hang kiềm chặt hắn, đầu ngón tay đều trở nên trắng bệt.
“Ngươi là của ta, ngươi là của ta, hài tử cũng là của ta, vì sao, vì sao!!!!!!!!” Ân Phượng Trử mạnh bạo lay động thân thể mập mạp của Hoa Phi Thất, chất vấn như một kẻ điên. Hoa Phi Thất bị gã dọa cho mặt lúc xanh lúc trắng, trong bụng trỗi lên cảm giác phiên giang đảo hải, từng trận đau đớn truyền ra toàn thân.
“Ngươi buông tay…” Hoa Phi Thất suy yếu ngăn lại hành động thô bạo của Ân Phượng Trử, tiểu thối cũng vào lúc này khẩn trương mà co lên.
Cũng may Ân Phượng Trử vẫn còn sót lại một tia lý trí, dừng lại loại lay động chết người này. Thế nhưng đau đớn trong bụng cũng không vì vậy mà giảm bớt, trái lại càng ngày càng diễn ra mãnh liệt hơn. Mặt Hoa Phi Thất tái nhợt như tờ giấy, thân thể càng ngày càng không thích hợp. Bất quá, Ân Phượng Trử không có phát hiện, gã vẫn đang tự cố tự thuật (tự nói)
“Ngươi mang thai là hài tử của ta, vì cớ gì lại gả cho tên man di kia, tên man di kia tốt như vậy sao? Y sẽ làm cái gì, ngay cả chữ cũng không biết được bao nhiêu, có thể giúp mấy người chiếu cố sinh ý sao?…”
Hoa Phi Thất trợn trắng mắt, đau đến mức như sắp ngất đi, làm gì còn tâm tư để ý xem Ân Phượng Trử đang lải nhải cái gì. Hắn từng ngụm từng ngụm thở phì phò, ý đồ làm dịu cảm giác đau đớn, nhưng ông trời chính là cảm thấy hắn thật thoải mái, còn ngại không đủ mà tăng thêm gian khổ cho hắn. Dịch thể âm áp chậm rãi chảy xuống giữa hai chân, trong chớp mắt thấp ướt toàn bộ đáy quần.
Hoa Phi Thất cúi đầu nhìn mới biết đã bị vỡ nước ối. Tâm trạng khẩn trương cực độ, mặc kệ hai bên là ai, ôm lấy hài tử trong bụng quyết tâm kêu gọi sự chú ý của Ân Phượng Trử.
“Mau gọi đại phu!” Hoa Phi Thất sắc mặt tái nhợt chỉ có thể nói ra vỏn vẹn mấy chữ “Ta sắp sinh…”
Ân Phượng Trử như từ trong mộng tỉnh lại, cúi đầu nhìn về phía giữa chân hai chân Hoa Phi Thất, sắc mặt xoát một tiếng biến thành tái nhợt như tờ giấy.
“Giá…ta, ta nên làm thế nào?”
Không khác gì nam nhân lần đầu tiên nghênh tiếp sinh mệnh, Ân Phượng Trử chân tay luống cuống “Gọi Thiên Manh, đại phu…”
Hoa Phi Thất sắc mặt tái nhợt, dùng hết khí lực nói ra những lời này, đau đớn cường liệt gần như muốn giết chết hắn. Nguyên tưởng rằng sinh hài tử cũng như đi nhà xí, không nghĩ tới so với bị táo bón còn khổ cực hơn. Trong bụng như có một bàn tay to phiên giang đảo hải, ruột cũng xả một cách sinh động vô cùng.
Ân Phượng Trử si ngốc đứng một bên, đại não trống rỗng. Hoa Phi Thất gấp đến độ liên tục thúc dục gã: “Nhanh đi a!!!!! Nhanh đi!!!!”
Tên ẻo lả này thế nào lại giống như mộc đầu nhân đứng yên tại chỗ! Một chút tác dụng cũng không có, hắn đau đến mức rơi lệ, lòng nóng như lửa đốt. Một người sắp sinh hài tử như hắn phải đi sao. Sợ a… Hoa Phi Thất dù sao đối với chuyện sinh sản cũng cảm thấy xa lạ, sợ hãi đột nhiên bao trùm cả đầu óc. Hắn không sao nhịn được, nước mắt thê lương như thác nước ầm ầm đổ xuống. Màng tai bỗng nhiên gặp trùng kích, Ân Phượng Trử tỉnh táo lại, đầu óc bắt đầu cấp tốc tính toán.
Nên gọi người tới hay không?
Gã do dự nhìn vào mắt Hoa Phi Thất, nếu muốn dẫn Hoa Phi Thất đi thì không thể bỏ qua cơ hội này…bỏ qua sau này sẽ gặp khó khăn. Mông Nghi kia, hải tử có thể nào gọi y là vi phụ? Suy nghĩ một chút, trái tim Ân Phượng Trử bỗng nhiên siết chặt, tiến lên chế trụ tay chân đang lung tung vũ động của Hoa Phi Thất, nhanh như chớp điểm vào thụy huyệt. Ôm lấy ngang người, vững vàng nâng lên thân thể Hoa Phi Thất. Gã đang muốn cất bước rời đi, bỗng nhiên phía sau phát ra một thanh âm.
“Bỏ người xuống?” Ân Phượng Trử quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ban am nhất không nên xuất hiện vào lúc này nhất đứng cùng một chỗ. Thiên Manh xanh mặt nhìn, Ba Ba nhảy dựng lên mắng chửi “Thứ không biết xấu hổ nhà ngươi!!!”
Mông Nghi từ lâu đã không thể nhịn nổi, tiến lên phía trước, tay trái nắm thành quyền vung về hướng mặt Ân Phượng Trử, tay phải vươn ra chuẩn bị đoạt lại Hoa Phi Thất. Ân Phượng Trử vội vàng lộn ngược ra sau tránh né một chiêu này, trong tay còn ôm một người, dù sao tham chiến cũng rất bất tiện, gã cũng không có tâm đâu mà hiếu chiến, xoay đầy bỏ chạy. Mông Nghi lòng nóng như lửa đốt đương nhiên không thể buông tha gã, một mình phi thân lên chắn ở phía trước, dung tốc độ nhanh như chớp đánh ra ba chưởng, chiêu chiêu đều chính xác nhằm vào Ân Phượng Trử, muốn khiến cho đối phương phải lưu người lại.
Hai người tranh chấp vài chiêu, Thiên Manh thấy mà kinh hồn tán đảm “Các ngươi không nên đánh! Còn đánh Hoa Phi Thất sẽ chịu không nổi!!” Trong lúc đánh nhau kịch liệt Thiên Manh ra sức ngăn cản hai người “Hài tử! Hài tử sắp sinh ra đến!!!” Câu nói cuối cùng khiến hai người tâm thần đại chấn, cấp tốc tách nhau ra, cả hai ánh mắt chuyển tử Thiên Manh nhìn sang Hoa Phi Thất. Mặt Hoa Phi Thất càng lúc càng tái nhợt, nhan sắc trên mặt gần như toàn bộ thối lui. Thụy huyệt bị điểm nhưng không có nghĩa là không cảm thấy đau đớn trên thân thể, hai hàng mày liễu nhíu chặt lại với nhau, cả người cừng ngắc, thỉnh thoảng truyển đến một trận co quắp. Ân Phượng Trử ôm Hoa Phi Thất lúc này phảng phất cảm nhận được thứ gì đó thấm ướt cả tay. Gã rút tay ra, chất lỏng đỏ tươi gai mắt lập tức rơi xuống tích tụ trên mặt đất, tạo thành một đóa hồng mai xinh đẹp.
Phi Thất, Phi Thất, Mông Nghi cả kinh nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt, sức lực cả người như bị rút cạn, thân thể không kìm được run rẩy, một nỗi sợ hãi kinh hoàng bao phủ lấy y. Y không chút do dự quỳ gối trước Ân Phượng Trử “Van cầu ngươi…hài tử…Phi Thất sẽ chịu không nổi…”
Tác giả :
Bách Quỷ Dạ Hành