Phì Thê Phi Thất
Chương 18
CHƯƠNG 18
Sau lưng đôi phu thê.
Ân Phượng Trử ngồi trong đại sảnh cả ngày. Từ sáng sớm cho đến lúc sao đầy trời. Gã không phải kiểu người ngồi không tiêu tiền, đại bộ phận sinh ý của Ân gia đều do gã quản lý. Không tính thời gian cùng Hoa Phi Thất đấu võ mồm, một ngày của Ân Phượng Trử đều dày kín kế hoạch, không làm việc như ngày hôm nay hoàn toàn là bất thường.
Tỷ tỷ Ân Phượng Thục đại diện Ân gia đến dự đám cưới của Hoa Phi Thất còn chưa trở về, Ân Phượng Trử có vẻ tâm sự nặng nề. Gã tới tới lui lui tu bổ móng tay, vài lần cắn vào thịt đến xuất huyết. Ân Phượng Trử dường như không có cảm giác mà tiếp tục, đôi mắt xếch mỹ lệ vẫn không ngừng nhìn chăm chú vào đại môn.
Lúc người gõ mõ gõ tiếng báo hiệu canh một thì Ân Phượng Thục trở về.
“Ai nha, thật sự là một ngày đêm hỗn loạn a.”
Ân Phượng Thục cảm thán, cởi áo choàng, tiếp nhận trà thơm từ tay người hầu, cẩn thận xuy khai lá trà trên mặt, cái miệng nhỏ nhắn chậm rãi uống vào.
Nghe vậy, động tác của Ân Phượng Trử trong nháy mắt đình chỉ, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, tiếp tục ngược đãi móng tay của mình, giấu diếm thanh sắc mà hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi không phải đi dự tiệc mừng ở Hoa gia sao?” Lời nói không nhanh không chậm từ đầu ngón út thoát ra chính là kịch liệt run rẩy.
“Ai, từ tiệc mừng, trở thành bi kịch…” Ân Phượng Thục hơi hơi nhíu nhíu đầu lông mày, chiếc mũi khéo léo bất mãn mà phát sinh một tiếng “hừ”: “Tú bà Xuân Phong Lâu kia quả thật ăn mật báo. Cư nhiên dám ở tiệc mừng nháo sự! Làm cho tân lang của người ta đi gặp quan. Thật là…”
Khóe miệng Ân Phượng Trử hơi hướng lên trên tạo thành một độ cong nho nhỏ, thở hắt ra một hơi, cả ngươi như được giải thoát khỏi giam cầm, nhẹ nhàng thổi thổi móng tay, cả người vui vẻ hẳn lên. Ân Phượng Thục mặt khác còn đang liên miên phân tích sự kiện nóng sốt nhất trong Tường Phượng Tộc.
“Trong Tường Phượng Tộc, Hoa gia cũng không dễ chọc, một tú bà Xuân Phong Lâu cư nhiên dám ở tiệc mừng quấy rối, tri phủ cũng ngây ngốc đứng về phía nàng. Ta thấy việc này không đơn giản.”
Ân Phượng Thục không phải ngu ngốc, rất nhanh liền phát hiện sự tình cùng đệ đệ của mình có liên quan. Bởi vì, trong Tường Thành, chỉ có Ân gia là có đủ thực lực để đối đầu với Hoa gia. Hơn nữa đệ đệ của Ân Phượng Trử và Ân Phượng Thục, là Ân Phượng Kiệt hiện đang là tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng, rất có khả năng trở thành Hoàng Tử Phi, gia thế như vậy, dù là tri phủ đại nhân cũng phải kính nể ba phần.
Ân Phượng Thục chuyển động đôi mắt phượng yêu mị, cố ý hỏi đệ đệ: “Phía sau nàng nhất định còn có người khác, ngươi nói xem là ai? Ai cùng Hoa gia có thù oán đến mức phải phá hoại tiệc mừng?”
“Mặc kệ thế nào, người này cũng hơi quá đáng. Phá hủy nhân duyên người ta, khiến tiểu hài tử còn chưa sinh ra không thể thấy phụ thân. Nghiệp chướng a…”
“Ân Phượng Thục” Ân Phượng Trử nheo mắt, sau đó cười uy hiếp “Mặc kệ chuyện này là như thế nào, ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào!”
Ân Phượng Thục nhất thời dựng thẳng mày liễu, mạnh tay buông chén trà “Một người nam nhân mang thai, không ai chăm sóc, còn phải vì trượng phu chạy chọt, ngươi không thấy làm vậy là quá thất đức sao?”
“Tên man di kia mới không phải! Hoa Phi Thất không có trượng phu!!”
Ân Phượng Trử nhảy dựng lên, điên cuồng thét lên, một chưởng đánh lên bàn gỗ. Cái bàn run rẩy vỡ ra thành tám khối, ngã xuống trước mặt Ân Phượng Thục.
Ân Phượng Thục cả kinh mặt không còn chút máu, cẩn cẩn dực dực nhìn đệ đệ mang bộ mặt u ám, cố lấy dũng khí tiếp tục:
“Ta, ta có thể lý giải tâm tình của ngươi. Thế nhưng…nhị đệ, ngay cả hài tử bọn họ cũng đã có…ngươi…”
Ân Phượng Trử nở nụ cười, phượng mắt nheo lại thành một đường thẳng.
“Chỉ sợ sự thật không phải vậy…”
Gã không rõ ràng nói một câu, nụ cười trên khóe môi mang theo hạnh phúc ngọt ngào.
Hài tử nói không chừng là của gã, không, nhất định là của gã. Cục cưng sẽ có bộ dáng thế nào? Sẽ có gương mặt tròn tròn như Hoa Phi Thất sao?
Tiểu hài tử nhất định là trắng nõn nộn nộn, mềm mại như mây trên trời.
Ân Phượng Trử dựa vào trực giác cho rằng như thế, gã liếc Ân Phượng Thục sắp xụi lơ, xoay về phòng lôi ra cái gối tiểu trư tròn tròn, hưng phấn đến mức vừa hôn vừa cắn.
Gã vừa lòng nhìn thành quả kế hoạch của mình, đã thành công được phân nửa, kế tiếp là làm cho Hoa Phi Thất tiếp nhận gã, vô luận phải dùng phương pháp như thế nào. Sau đó…
Mỹ nhân thích một đầu trư chắc chắn sẽ bị cười nhạo, nhưng mặc kệ, bản thân trăm triệu lần vẫn phải thành thân. Thế nào làm cho Hoa Phi Thất đồng ý gặp gã cũng là một vấn đề. Bất quá, gã chắc chắn sẽ giải quyết được, hắn được mình để ý, dù là để ý ngầm cũng phải mừng như điên mới đúng.
Nhớ tới bộ dáng Hoa Phi Thất lần đầu tiên nhìn thấy chính mình, Ân Phượng Trử tựa như cười. Lúc đó gã vì bảo vệ mặt mũi tỏ ý muốn đánh hắn, không nghĩ đến tử phì trư thật sự cùng gã đánh nhau.
Chính mình so với tên man di kia.
Ân Phượng Trử khá là tự tin.
Sau lưng đôi phu thê.
Ân Phượng Trử ngồi trong đại sảnh cả ngày. Từ sáng sớm cho đến lúc sao đầy trời. Gã không phải kiểu người ngồi không tiêu tiền, đại bộ phận sinh ý của Ân gia đều do gã quản lý. Không tính thời gian cùng Hoa Phi Thất đấu võ mồm, một ngày của Ân Phượng Trử đều dày kín kế hoạch, không làm việc như ngày hôm nay hoàn toàn là bất thường.
Tỷ tỷ Ân Phượng Thục đại diện Ân gia đến dự đám cưới của Hoa Phi Thất còn chưa trở về, Ân Phượng Trử có vẻ tâm sự nặng nề. Gã tới tới lui lui tu bổ móng tay, vài lần cắn vào thịt đến xuất huyết. Ân Phượng Trử dường như không có cảm giác mà tiếp tục, đôi mắt xếch mỹ lệ vẫn không ngừng nhìn chăm chú vào đại môn.
Lúc người gõ mõ gõ tiếng báo hiệu canh một thì Ân Phượng Thục trở về.
“Ai nha, thật sự là một ngày đêm hỗn loạn a.”
Ân Phượng Thục cảm thán, cởi áo choàng, tiếp nhận trà thơm từ tay người hầu, cẩn thận xuy khai lá trà trên mặt, cái miệng nhỏ nhắn chậm rãi uống vào.
Nghe vậy, động tác của Ân Phượng Trử trong nháy mắt đình chỉ, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, tiếp tục ngược đãi móng tay của mình, giấu diếm thanh sắc mà hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi không phải đi dự tiệc mừng ở Hoa gia sao?” Lời nói không nhanh không chậm từ đầu ngón út thoát ra chính là kịch liệt run rẩy.
“Ai, từ tiệc mừng, trở thành bi kịch…” Ân Phượng Thục hơi hơi nhíu nhíu đầu lông mày, chiếc mũi khéo léo bất mãn mà phát sinh một tiếng “hừ”: “Tú bà Xuân Phong Lâu kia quả thật ăn mật báo. Cư nhiên dám ở tiệc mừng nháo sự! Làm cho tân lang của người ta đi gặp quan. Thật là…”
Khóe miệng Ân Phượng Trử hơi hướng lên trên tạo thành một độ cong nho nhỏ, thở hắt ra một hơi, cả ngươi như được giải thoát khỏi giam cầm, nhẹ nhàng thổi thổi móng tay, cả người vui vẻ hẳn lên. Ân Phượng Thục mặt khác còn đang liên miên phân tích sự kiện nóng sốt nhất trong Tường Phượng Tộc.
“Trong Tường Phượng Tộc, Hoa gia cũng không dễ chọc, một tú bà Xuân Phong Lâu cư nhiên dám ở tiệc mừng quấy rối, tri phủ cũng ngây ngốc đứng về phía nàng. Ta thấy việc này không đơn giản.”
Ân Phượng Thục không phải ngu ngốc, rất nhanh liền phát hiện sự tình cùng đệ đệ của mình có liên quan. Bởi vì, trong Tường Thành, chỉ có Ân gia là có đủ thực lực để đối đầu với Hoa gia. Hơn nữa đệ đệ của Ân Phượng Trử và Ân Phượng Thục, là Ân Phượng Kiệt hiện đang là tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng, rất có khả năng trở thành Hoàng Tử Phi, gia thế như vậy, dù là tri phủ đại nhân cũng phải kính nể ba phần.
Ân Phượng Thục chuyển động đôi mắt phượng yêu mị, cố ý hỏi đệ đệ: “Phía sau nàng nhất định còn có người khác, ngươi nói xem là ai? Ai cùng Hoa gia có thù oán đến mức phải phá hoại tiệc mừng?”
“Mặc kệ thế nào, người này cũng hơi quá đáng. Phá hủy nhân duyên người ta, khiến tiểu hài tử còn chưa sinh ra không thể thấy phụ thân. Nghiệp chướng a…”
“Ân Phượng Thục” Ân Phượng Trử nheo mắt, sau đó cười uy hiếp “Mặc kệ chuyện này là như thế nào, ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào!”
Ân Phượng Thục nhất thời dựng thẳng mày liễu, mạnh tay buông chén trà “Một người nam nhân mang thai, không ai chăm sóc, còn phải vì trượng phu chạy chọt, ngươi không thấy làm vậy là quá thất đức sao?”
“Tên man di kia mới không phải! Hoa Phi Thất không có trượng phu!!”
Ân Phượng Trử nhảy dựng lên, điên cuồng thét lên, một chưởng đánh lên bàn gỗ. Cái bàn run rẩy vỡ ra thành tám khối, ngã xuống trước mặt Ân Phượng Thục.
Ân Phượng Thục cả kinh mặt không còn chút máu, cẩn cẩn dực dực nhìn đệ đệ mang bộ mặt u ám, cố lấy dũng khí tiếp tục:
“Ta, ta có thể lý giải tâm tình của ngươi. Thế nhưng…nhị đệ, ngay cả hài tử bọn họ cũng đã có…ngươi…”
Ân Phượng Trử nở nụ cười, phượng mắt nheo lại thành một đường thẳng.
“Chỉ sợ sự thật không phải vậy…”
Gã không rõ ràng nói một câu, nụ cười trên khóe môi mang theo hạnh phúc ngọt ngào.
Hài tử nói không chừng là của gã, không, nhất định là của gã. Cục cưng sẽ có bộ dáng thế nào? Sẽ có gương mặt tròn tròn như Hoa Phi Thất sao?
Tiểu hài tử nhất định là trắng nõn nộn nộn, mềm mại như mây trên trời.
Ân Phượng Trử dựa vào trực giác cho rằng như thế, gã liếc Ân Phượng Thục sắp xụi lơ, xoay về phòng lôi ra cái gối tiểu trư tròn tròn, hưng phấn đến mức vừa hôn vừa cắn.
Gã vừa lòng nhìn thành quả kế hoạch của mình, đã thành công được phân nửa, kế tiếp là làm cho Hoa Phi Thất tiếp nhận gã, vô luận phải dùng phương pháp như thế nào. Sau đó…
Mỹ nhân thích một đầu trư chắc chắn sẽ bị cười nhạo, nhưng mặc kệ, bản thân trăm triệu lần vẫn phải thành thân. Thế nào làm cho Hoa Phi Thất đồng ý gặp gã cũng là một vấn đề. Bất quá, gã chắc chắn sẽ giải quyết được, hắn được mình để ý, dù là để ý ngầm cũng phải mừng như điên mới đúng.
Nhớ tới bộ dáng Hoa Phi Thất lần đầu tiên nhìn thấy chính mình, Ân Phượng Trử tựa như cười. Lúc đó gã vì bảo vệ mặt mũi tỏ ý muốn đánh hắn, không nghĩ đến tử phì trư thật sự cùng gã đánh nhau.
Chính mình so với tên man di kia.
Ân Phượng Trử khá là tự tin.
Tác giả :
Bách Quỷ Dạ Hành