Phì Thê Phi Thất
Chương 15
CHƯƠNG 15
Tiểu hài tử Hoa gia quả nhiên là con gián đánh mãi không chết. Mặc dù không phải là hôn sự Hoa Phi Thất mong muốn, nhưng hắn vẫn tiếp nhận sự thật này rất tốt. Từng bước an bài hôn sự, chuyển giao lại sinh ý, an tâm dưỡng thai, tiến hành gia giáo, ức hiếp Mông Nghi…
“Ta nói cho người biết, sau khi thành thân, ta bảo ngươi đi phía đông, ngươi không thể đi phía tây. Ta muốn ngươi hướng trái, ngươi không thể hướng phải. Đại sự nghe ta, chuyện nhỏ thì tự mình xử lý; cấm bài bạc, chuyện quan trọng nếu ta thấy ngươi cùng ai thông đồng, nói lầm bầm! thu nhập mỗi tháng đều phải nộp, cấm không được giữ tiền riêng; đi ra ngoài, không có sự cho phép của ta, cấm ngươi đi phân phát cái tinh thần trọng nghĩa gì đó của ngươi!…”
Ngày hôn lễ, Hoa Phi Thất thức đêm viết ra hai mươi mốt quy định dành cho Mông Nghi. Mông Nghi như học sinh tiểu học ở một bên chuyên tâm nghe giảng, Mông ba tộc vốn là một dân tộc thê quyền chí thượng, cho nên y cũng không nghĩ là có gì không đúng. Khóe miệng y hiện ra ý cười thật to, gương mặt cũng như hỉ phục đỏ thẫm trên người, hồng quang quang. Không thể nói rõ là xấu hổ hay là hưng phấn.
“Tiểu bảo bối…tiểu bảo bối…Bái đường…”
Lục tỷ cố nén cười thông tri hai kẻ khôi hài này.
Nhanh vậy? Ta còn chưa kịp nói gì ni.
Hoa Phi Thất nhíu mi, còn chưa hé răng. Tên Mông Nghi man di này không nói hai lời liền kéo lấy tay hắn, xoát xoát đi về phía trước.
Uy uy uy, chờ một chút.
Hoa Phi Thất liều mạng níu kéo bước chân. Được rồi, hắn thừa nhận ngực mình có chút khẩn trương, thậm chí là – sợ hãi. Thế nhưng tên ngốc này hoàn toàn không hiểu tâm tình của hắn!!
Rốt cuộc tiếng người chúc mừng oanh tạc màng tai của hắn.
“Chức mừng!”
“Chúc mừng, chúc các ngươi răng long đầu bạc!”
“Vĩnh kết đồng tâm.”
………
Hoa Phi Thất tim đập như đánh trống, miệng mở lớn, miệng mồm bình thường lanh lợi hiện tại cố gắng thế nào cũng không thể thi triển. Tương phản với hắn, Mông Nghi khéo léo hướng người xung quanh đáp lễ, nhất cử nhất động tuy là thô khoáng, nhưng không mất lễ tiết, có một cỗ khí giang hồ hiệp sĩ. Không ít trưởng giả đang ngồi thỏa mãn gật đầu.
Hoa Phi Thất ngơ ngác nhìn gương mặt kiên nghị của y, đây là người sắp sửa suốt đời chung sống với mình…
Đột nhiên, một gương mặt quen thuộc nhảy vào tầm mắt.
“Phì Thất, chúc mừng. Các ngươi quả là trời sinh một đội!” Lam Tuyên tủm tỉm cười quan sát Hoa Phi Thất béo lùn và Mông Nghi dáng người như hùng đứng cùng nhau. “Đáng tiếc, Tử Sơ phụng chỉ Hoàng Thượng đi Tây Đại Lục, không thể đến. Hì hì, ta vẫn nghĩ ngươi thích loại người như Tử Sơ.”
Tiếng cười tổn thương Hoa Phi Thất, trên mặt nóng hổi, mất tự nhiên nắm lấy bàn tay to lớn, cước bộ lặng lẽ lùi lại, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
“Đa tạ. Chỉ là ta nghĩ, nếu chọn loại nam nhân không thể thường xuyên ở cạnh tình nhân sẽ khiến người khác lo lắng. Nam nhi Mông Ba tộc chúng ta, bất cứ người nào cũng luôn luôn ở bên cạnh thê tử.”
Thanh âm trầm ổn của Mông Nghi vang lên trên đỉnh đầu, Hoa Phi Thất chỉ thấy sắc mặt Lam Tuyên biến từ hồng lam sang lục bạch, cuối cùng ý cười trong nháy mắt biến mất!
Hảo a!
Hoa Phi Thất dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía trước, Mông Nghi sủng nịch nhéo nhéo mũi hắn: “Tỷ tỷ ngươi cùng ta nói chút chuyện. Ta đâu thể nào để ngươi bị ức hiếp.”
Y…đã biết?
Hoa Phi Thất giật mình, nhìn về phía ánh mắt ôn nhu của đối phương, nơi đó như một đại dương đem hắn hút vào bên trong. Hoa Phi Thất trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, đành lảng sang chuyện khác:
“Vì sao không thấy bằng hữu của ngươi?” Hoa Phi Thất biết phụ mẫu Mông Nghi đều đã qua đời, thế nhưng y bằng hữu khắp thiên hạ.
“Phần lớn bằng hữu của ta là người giang hồ, ăn to nói lớn, ở đây nhiều đại nhân vật như vậy, đa số là không thích người giang hồ, ta định khi khác mời bọn họ…”
Hoa Phi Thất khóe mắt cay cay, rất muốn rơi lệ.
“Ngu ngốc!” cước đá vào chân bổn hùng (gấu ngốc. Nga, này làm ta nhớ đến Yunjae quá à!), cúi đầu che dấu xúc động.
Nước mắt cảm động hung hăng chảy xuống. Đầu dựa qua, cả người dựa qua, hung hăng áp vào.
Nhìn bộ dáng hai người dính lấy nhau làm Tiểu Nguyên gia không cam lòng gào khóc. Sáu tỷ muội cố ý gây khó dễ, Hoa phụ cố ý công kích, trải qua thiên tân vạn khổ, dưới sự đồng ý của các lão nhân nhận lấy một đôi hỉ tự.
“Tiểu khả ái, ngươi không muốn cân nhắc lại lần nữa sao?” Tiểu Nguyên gia gia vốn nên làm người chủ sự hôn lễ lại nước mắt lưng tròng, hỏi lại lần thứ hai.
“Tiểu Nguyên gia gia, tuyên bố nhanh lên. Giờ lành sắp qua!” Hoa Phi Thất nắm tay Mông Nghi, đã sắp không nhịn được nữa.
Tiểu Nguyên gia gia đau lòng, nghẹn ngào, không tình nguyện mở miệng:
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”
“Kết thúc…” hai chữ buổi lễ còn chưa ra khỏi miệng, một giọng nói lớn hơn nữa từ trong đám người vọng ra.
“Chờ chút!!!”
Mọi người ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu mỹ nhân ưỡn ngực, hai tay chống hông, thần khí oai phong đứng đó.
Tiểu hài tử Hoa gia quả nhiên là con gián đánh mãi không chết. Mặc dù không phải là hôn sự Hoa Phi Thất mong muốn, nhưng hắn vẫn tiếp nhận sự thật này rất tốt. Từng bước an bài hôn sự, chuyển giao lại sinh ý, an tâm dưỡng thai, tiến hành gia giáo, ức hiếp Mông Nghi…
“Ta nói cho người biết, sau khi thành thân, ta bảo ngươi đi phía đông, ngươi không thể đi phía tây. Ta muốn ngươi hướng trái, ngươi không thể hướng phải. Đại sự nghe ta, chuyện nhỏ thì tự mình xử lý; cấm bài bạc, chuyện quan trọng nếu ta thấy ngươi cùng ai thông đồng, nói lầm bầm! thu nhập mỗi tháng đều phải nộp, cấm không được giữ tiền riêng; đi ra ngoài, không có sự cho phép của ta, cấm ngươi đi phân phát cái tinh thần trọng nghĩa gì đó của ngươi!…”
Ngày hôn lễ, Hoa Phi Thất thức đêm viết ra hai mươi mốt quy định dành cho Mông Nghi. Mông Nghi như học sinh tiểu học ở một bên chuyên tâm nghe giảng, Mông ba tộc vốn là một dân tộc thê quyền chí thượng, cho nên y cũng không nghĩ là có gì không đúng. Khóe miệng y hiện ra ý cười thật to, gương mặt cũng như hỉ phục đỏ thẫm trên người, hồng quang quang. Không thể nói rõ là xấu hổ hay là hưng phấn.
“Tiểu bảo bối…tiểu bảo bối…Bái đường…”
Lục tỷ cố nén cười thông tri hai kẻ khôi hài này.
Nhanh vậy? Ta còn chưa kịp nói gì ni.
Hoa Phi Thất nhíu mi, còn chưa hé răng. Tên Mông Nghi man di này không nói hai lời liền kéo lấy tay hắn, xoát xoát đi về phía trước.
Uy uy uy, chờ một chút.
Hoa Phi Thất liều mạng níu kéo bước chân. Được rồi, hắn thừa nhận ngực mình có chút khẩn trương, thậm chí là – sợ hãi. Thế nhưng tên ngốc này hoàn toàn không hiểu tâm tình của hắn!!
Rốt cuộc tiếng người chúc mừng oanh tạc màng tai của hắn.
“Chức mừng!”
“Chúc mừng, chúc các ngươi răng long đầu bạc!”
“Vĩnh kết đồng tâm.”
………
Hoa Phi Thất tim đập như đánh trống, miệng mở lớn, miệng mồm bình thường lanh lợi hiện tại cố gắng thế nào cũng không thể thi triển. Tương phản với hắn, Mông Nghi khéo léo hướng người xung quanh đáp lễ, nhất cử nhất động tuy là thô khoáng, nhưng không mất lễ tiết, có một cỗ khí giang hồ hiệp sĩ. Không ít trưởng giả đang ngồi thỏa mãn gật đầu.
Hoa Phi Thất ngơ ngác nhìn gương mặt kiên nghị của y, đây là người sắp sửa suốt đời chung sống với mình…
Đột nhiên, một gương mặt quen thuộc nhảy vào tầm mắt.
“Phì Thất, chúc mừng. Các ngươi quả là trời sinh một đội!” Lam Tuyên tủm tỉm cười quan sát Hoa Phi Thất béo lùn và Mông Nghi dáng người như hùng đứng cùng nhau. “Đáng tiếc, Tử Sơ phụng chỉ Hoàng Thượng đi Tây Đại Lục, không thể đến. Hì hì, ta vẫn nghĩ ngươi thích loại người như Tử Sơ.”
Tiếng cười tổn thương Hoa Phi Thất, trên mặt nóng hổi, mất tự nhiên nắm lấy bàn tay to lớn, cước bộ lặng lẽ lùi lại, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
“Đa tạ. Chỉ là ta nghĩ, nếu chọn loại nam nhân không thể thường xuyên ở cạnh tình nhân sẽ khiến người khác lo lắng. Nam nhi Mông Ba tộc chúng ta, bất cứ người nào cũng luôn luôn ở bên cạnh thê tử.”
Thanh âm trầm ổn của Mông Nghi vang lên trên đỉnh đầu, Hoa Phi Thất chỉ thấy sắc mặt Lam Tuyên biến từ hồng lam sang lục bạch, cuối cùng ý cười trong nháy mắt biến mất!
Hảo a!
Hoa Phi Thất dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía trước, Mông Nghi sủng nịch nhéo nhéo mũi hắn: “Tỷ tỷ ngươi cùng ta nói chút chuyện. Ta đâu thể nào để ngươi bị ức hiếp.”
Y…đã biết?
Hoa Phi Thất giật mình, nhìn về phía ánh mắt ôn nhu của đối phương, nơi đó như một đại dương đem hắn hút vào bên trong. Hoa Phi Thất trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, đành lảng sang chuyện khác:
“Vì sao không thấy bằng hữu của ngươi?” Hoa Phi Thất biết phụ mẫu Mông Nghi đều đã qua đời, thế nhưng y bằng hữu khắp thiên hạ.
“Phần lớn bằng hữu của ta là người giang hồ, ăn to nói lớn, ở đây nhiều đại nhân vật như vậy, đa số là không thích người giang hồ, ta định khi khác mời bọn họ…”
Hoa Phi Thất khóe mắt cay cay, rất muốn rơi lệ.
“Ngu ngốc!” cước đá vào chân bổn hùng (gấu ngốc. Nga, này làm ta nhớ đến Yunjae quá à!), cúi đầu che dấu xúc động.
Nước mắt cảm động hung hăng chảy xuống. Đầu dựa qua, cả người dựa qua, hung hăng áp vào.
Nhìn bộ dáng hai người dính lấy nhau làm Tiểu Nguyên gia không cam lòng gào khóc. Sáu tỷ muội cố ý gây khó dễ, Hoa phụ cố ý công kích, trải qua thiên tân vạn khổ, dưới sự đồng ý của các lão nhân nhận lấy một đôi hỉ tự.
“Tiểu khả ái, ngươi không muốn cân nhắc lại lần nữa sao?” Tiểu Nguyên gia gia vốn nên làm người chủ sự hôn lễ lại nước mắt lưng tròng, hỏi lại lần thứ hai.
“Tiểu Nguyên gia gia, tuyên bố nhanh lên. Giờ lành sắp qua!” Hoa Phi Thất nắm tay Mông Nghi, đã sắp không nhịn được nữa.
Tiểu Nguyên gia gia đau lòng, nghẹn ngào, không tình nguyện mở miệng:
“Nhất bái thiên địa.”
“Nhị bái cao đường.”
“Phu thê giao bái.”
“Kết thúc…” hai chữ buổi lễ còn chưa ra khỏi miệng, một giọng nói lớn hơn nữa từ trong đám người vọng ra.
“Chờ chút!!!”
Mọi người ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu mỹ nhân ưỡn ngực, hai tay chống hông, thần khí oai phong đứng đó.
Tác giả :
Bách Quỷ Dạ Hành