Phi Thăng Chi Hậu
Chương 365: Một lưới bắt gọn (phần 1)
-Ngươi là người phương nào?
Một giọng nói âm trầm từ trong bụi vàng cuồn cuộn vang lên.
Phong tộc không nhìn được Phong Vân Vô Kỵ là người phương nào, nhưng Tà Sư và Ma Sư thì làm sao không biết.
- Kiếm Thần!
Hai người đều kinh hô một tiếng. Bọn họ đều đã đạt đến cảnh giới Thần cấp sơ kỳ, tiếp cận với Thần Cấp trung kỳ, nhưng so sánh với Phong Vân Vô Kỵ thì hơn kém không chỉ là một hai bậc.
Hai người lần này tất nhiên là mừng rỡ. Nơi mà Phong tộc đến rất khó lưu lại người sống, đây đã là sự thật mà mọi người đều biết, thế nhưng người tới là Kiếm Thần thì lại là chuyện khác.
Hai người dù sao cũng là lão thành, rất nhanh liền trấn định lại, đồng thời khom mình hành lễ:
- Ra mắt Kiếm Thần!
- Hai vị không cần đa lễ!
Phong Vân Vô Kỵ phất tay áo, lãnh đạm nói.
Ánh mắt của hắn lướt những môn nhân của hai người vẫn còn đang đỏ mắt, lông mày hơi cau lại, có chút không vui nói:
- Kẻ đch trước mắt, chẳng lẽ hai vị vẫn còn muốn đánh nhau sống chết?
"Khục khục…"
Dùng độ dày da mặt của Tà Sư và Ma Sư nghe vậy cũng không khỏi ngượng ngùng, lập tức quát bảo môn hạ ngưng lại, dùng hai đỉnh núi làm doanh trại tách ra hai phía.
- Khặc khặc…
Một trận cười quái dị từ bốn phía vang lên:
- Kiếm Thần? Há há! Mặc kệ ngươi là ai, hôm nay đừng kẻ nào mong chạy thoát khỏi lòng bàn tay Phong tộc chúng ta!
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nhìn lướt qua bốn phía, sau đó nhắm hai mắt lại, một cỗ khí tức vô hình từ trong cơ thể lan rộng ra.
Dưới linh hồn tra xét, Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc đã thấy rõ linh hồn bản nguyên của chúng Phong tộc trong đám bụi mù.
Dưới trạng thái linh hồn, không gian dường như biến thành nước gợn, mà linh hồn của Phong tộc thì lại như bóng mờ phản chiếu trên mặt nước, hình thái không ngừng dập dờn biến hóa. So với linh hồn võ giả bình thường của Thái Cổ, hình thái linh hồn của Phong tộc cực kỳ không ổn định, đây có lẽ là nguyên nhân mà bọn họ sở hữu phong thể, vật lý công kích vô hiệu.
Một cơn gió nhẹ đột nhiên ngừng lại, nơi bụi mù lắng xuống, một gã nam tử áo trắng hư không xuất hiện, trên ngực trái có một chữ "Phong" như rồng bay phượng múa.
- Kiếm Thần! Tôn thượng của chúng ta nói, lần này tộc của ta tái hiện thiên hạ chính là đại thế quy về, chúng ta nhất định phải lấy lại vinh dự thuộc về tộc ta. Tôn thượng của tộc ta nghe nói Kiếm Thần là kỳ tài xuất thế, tại Thái Cổ cũng là nhân vật rất có thanh danh, nếu như Kiếm Thần dẫn Kiếm vực gia nhập tộc ta, vậy thì tôn thượng của tộc ta nhất định sẽ không bạc đãi các hạ.
Dừng một chút, tên Phong tộc nam tử kia có chút tự tin nói:
- Tôn thượng nói, nghe nói Kiếm vực và Chiến tộc vốn là tử địch, nếu như Kiếm Thần gia nhập tộc ta, như vậy không chỉ được truyền thụ Phong Ma quyết vô thượng thiên hạ, mà còn được tộc ta trợ giúp phá tan Chiến tộc, cùng hưởng thiên hạ. Không biết ý của Kiếm Thần ra sao?
Phong Vân Vô Kỵ ánh mắt như đao dừng lại tại trên người tên nam tử kia, một lát sau mới lạnh lùng nói:
- Ngươi tên là gì? Trong Phong tộc có địa vị gì?
- Tại hạ tên là Phong Bất Ngôn. Nói ra thật xấu hổ, tại hạ trong tộc chẳng qua chỉ là một phong sứ nhỏ nhất, phía trên còn có đại tướng quân, hộ pháp, trưởng lão hội, Phong Ma đại nhân, cùng với Phong Tôn cao nhất…
Phong Bất Ngôn lời nói khiêm tốn, nhưng trên mặt lại mang theo thần sắc tự hào. Không ngờ còn chưa nói xong, Phong Vân Vô Kỵ đã không kiên nhẫn nói:
- Chỉ là một tên phong sứ, có gì tư cách nói chuyện kết minh với ta? Nếu như tôn thượng của ngươi có thể đích thân đến, vậy thì hãy nói!
- To gan! Phong Tôn há phải ngươi nói gặp là có thể…
Con ngươi Phong Vân Vô Kỵ hơi co lại, lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng một tên phong sứ như ngươi cũng dám bất kính với ta như vậy!
Dứt lời, tay phải đã như tia chớp giơ lên, từ trên cao hướng về phía tên nam tử áo trắng tên gọi Phong Bất Ngôn kia hư không phát ra một chưởng. Từng tiếng vải rách vang lên, y phục của Phong Bất Ngôn bỗng rách ra, hóa thành từng sợi vải phiêu tán tại không trung, thân thể như một con búp bê rách nát bị nắm ném về phía sau.
"Phụt!"
Phong Bất Ngôn sắc mặt trắng bệch, thân thể bị ném về về phía sau, giữa không trung bỗng phun ra một ngụm máu tươi. Sau khi bắn ra mấy chục trượng, hắn bỗng nhiên mở hai tay ra, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên mờ mịt. Trong tiếng kinh hô của đông đảo cao thủ torng hệ phái tự do, thân thể của hắn liền tán thành một nắm cát nhỏ, tiêu tán trong tiếng gió. Cát vàng tán đi, một vòng phong khí xoay quanh trên mặt đất, một giọng nói giận dữ từ trong gió vang lên:
- Kiếm Thần… Ngươi, ngươi quá tự đại! Ngươi sẽ trả giá cho hành vi của mình!
Phong Vân Vô Kỵ yên lặng không nói, ánh mắt vẫn như trước nhắm lại, xuyên thấu qua không gian bản nguyên trực tiếp nhìn thấu tồn tại của Phong tộc.
Sau khi thể ngộ hình thái linh hồn của Phong tộc, Phong Vân Vô Kỵ dần dần sinh ra một loại minh ngộ: phong thể của Phong tộc chỉ là một loại cải biến thể hình, linh hồn vẫn như trước là linh hồn của con người, mặc dù có chút sai biệt, nhưng tại một mức độ nào đó, Phong tộc vẫn có thể bị trọng thương.
- Ngoại trừ Kiếm Thần, người còn lại toàn bộ giết hết! Lần này, chúng ta muốn cho thanh danh Kiếm vực mất sạch!
Giọng nói của Phong Bất Ngôn phiêu hốt bất định trong gió, ngữ khí hiển nhiên là cực kỳ phẫn nộ.
Những người trong hệ phái tự do nghe vậy, vốn bởi vì Phong Vân Vô Kỵ xuất hiện mà có chút trấn định, lúc này lại trở nên hoảng loạn. Nếu như không phải Phong tộc đã vây quanh bốn phía, sợ rằng bọn họ đã như điểu thú chạy đi rồi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Bản thân Phong Ma Thiên Hạ quyết cũng có sơ hở không cách nào tránh khỏi, khi hóa thành hình thái nhân loại bình thường, Phong tộc và tu võ giả phổ thông không có gì khác biệt, đao kiếm bìh thường đồng dạng có thể thương tổn bọn họ. Năng lực vật lý công kích vô hiệu của Phong tộc, dưới loại hình thái này cũng không có hiệu lực.
- Hừ!
Một tiếng lạnh như trong hầm băng từ phía trên vang lên, Phong Vân Vô Kỵ tay áo phất phơ, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, lạnh lùng nói:
- Một tháng nay, các ngươi nhiều lần tàn sát trong phạm vi bổn tọa. Bổn tọa thấy các ngươi chỉ là vài nhóm nhỏ phân tán, cho nên vẫn không ra tay. Có điều, nếu như tối nay các ngươi đều đã tụ tập tại đây, vậy thì bổn tọa sẽ đơn giản một lần thu thập toàn bộ các ngươi!
Dứt lời, tay phải của hắn liền mở ra, Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay đột nhiên phát sáng, kiếm khí vô tận bắn về bốn phía. Tại trung ương của kiếm khí hình quạt, một vầng sáng lấp lánh rực rỡ từ lòng bàn tay khoách triển ra, khi lan rộng ra mấy chục trượng, tốc độ đột nhiên bạo tăng, trong nháy mắt đã mở rộng đến hai đỉnh núi, bao phủ cả đám cao thủ trong hệ phái tự do gần hai vạn người bên trong.
- Mau lui lại!
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, từng cột gió tiến đến ven bờ lĩnh vực đều ngừng lại, từ từ lui về phía sau.
Phong Vân Vô Kỵ khóe miệng hàm chứa một nụ cười nhàn nhạt, tay phải hướng về phía trước hư không mở ra, từ không trung nghiêng nghiêng đi xuống bên dưới, tiến về hướng cát bụi dày đặc. Theo bước chân của hắn, vầng sáng lĩng vực nửa trong suốt tán phát ra kiếm mang rực rỡ như thủy triều không ngừng mở rộng về về bốn phía.
Tiếng gió thổi gào thét không ngừng hướng về những dãy núi nhấp nhô bên ngoài thối lui. Phong Vân Vô Kỵ đi tới nhanh bao nhiêu, gió cát cũng lui về phía sau nhanh bấy nhiêu, thủy chung vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với Kiếm chi lĩnh vực.
- Còn chưa từ bỏ ý định sao?
Phong Vân Vô Kỵ có chút trào phúng cười nói. Mặc dù công kích phổ thông chính là trào lưu của Thái Cổ, nhưng đối với hắn mà nói, phong thể kỳ lạ của Phong tộc cũng không phải là tồn tại không thể phá được.
Chỉ cần phát giác được linh hồn, Phong Vân Vô Kỵ liền nắm chắc có thể thương tổn được bọn chúng.
"Đinh đinh đinh!…"
Từng tiếng kiếm ngân vang lên, tay phải Phong Vân Vô Kỵ mở ra, Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền bắn ra, tại không trung chuyển động mấy vòng. Ý niệm vừa động, Phong Vân Vô Kỵ liền lợi dụng tâm thần tương thông giữa mình và Đệ Ngũ Kiếm Đảm, trực tiếp đem khởi điểm của Kiếm chi lĩnh vực và nguyên điểm nối liền với Đệ Ngũ Kiếm Đảm.
Đệ Ngũ Kiếm Đảm phát ra ánh sáng loá mắt, không ngừng chuyển động tại không trung, cũng không hạ xuống. Hai tay Phong Vân Vô Kỵ mở ra, người đã như một cánh chim từ bên trong lĩnh vực nhô lên, thoát ra khỏi phạm vi lĩnh vực. Tại khoảnh khắc thoát ra khỏi phạm vi lĩnh vực, hắn liền đem không gian kết cấu phụ cận nối liền với Kiếm chi lĩnh vực, lại làm một chút cải biến rất nhỏ, khiến cho thiên địa nguyên khí trong phạm vi ngàn dặm không ngừng tràn về phía Đệ Ngũ Kiếm Đảm, hòng duy trì lĩnh vực vận chuyển.
"Cheng!" "Cheng!"
Mấy tiếng kiếm ngân như gần như xa từ trong hư không vang lên. Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lẽo, mái tóc đen dài bay lượn trong khí lưu cuồng bạo, hai tay mở ra, hai bóng đen hình kiếm dài hơn một trượng bỗng từ lòng bàn tay kéo dài ra.
"Vù vù!"
Phong Vân Vô Kỵ tùy ý huy động một chút, những tiếng răng rắc vang lên, trong hư không bỗng xuất hiện hai vết nứt hẹp dài, khí tức hắc ám từ bên trong tuôn ra. Dưới không khí chấn động, quanh thân nổi lên một trận cuồng phong.
- Lên!
Không khí chuyển động, từng luồng phong khí như lưỡi dao sắc bén bắn ra, từ bốn phương tám hướng tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Từ bầu trời quan sát xuống, lấy Phong Vân Vô Kỵ làm trung tâm, không gian chung quanh mấy ngàn dặm đều trở nên vặn vẹo. Dưới một cỗ lực lượng vô danh, không gian bị kéo thành từng sợi, tiếng gió thổi phá không phát ra thanh âm như dao sắc.
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nhắm mắt lại, linh hồn dùng tốc độ cực nhanh dung nhập vào trong không gian bản nguyên…
Phong Ma Thiên Hạ quyết của Phong tộc quả nhiên lợi hại, dưới gió lốc như những lưỡi dao sắc bén, không biết có đến bao nhiêu Phong tộc toàn lực vận chuyển Phong Ma Thiên Hạ quyết, không ngờ bắt đầu khiến cho toàn bộ không gian biến hóa, cũng ảnh hưởng đến năng lực nhận biết linh hồn.
Không giống như Phá Vọng Ngân Mâu, thế giới hiện ra dưới linh hồn trạng thái chính là một loại kết cấu mặt bằng, tất cả đều biến thành tồn tại mỏng như tờ giấy.
Ngay khi tiếng gió thổi nổi lên từ bốn phương tám hướng, thân thể Phong Vân Vô Kỵ liền rung động, đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một cơn gió nhẹ phiêu đãng thổi ra…
"Xoẹt xoẹt!"
Từng bóng đen hẹp dài nhỏ đến mức không thể nhìn thấy xuất hiện trong hư không, lúc ẩn lúc hiện. Bóng đen lướt qua, không khí nổi lên sóng gợn, xuyên qua từng đạo phong khí. Trong hư không bỗng vang lên từng tiếng dao sắc cắt qua thân thể, ẩn ước còn mang theo những tiếng kêu rên…
Một giọng nói âm trầm từ trong bụi vàng cuồn cuộn vang lên.
Phong tộc không nhìn được Phong Vân Vô Kỵ là người phương nào, nhưng Tà Sư và Ma Sư thì làm sao không biết.
- Kiếm Thần!
Hai người đều kinh hô một tiếng. Bọn họ đều đã đạt đến cảnh giới Thần cấp sơ kỳ, tiếp cận với Thần Cấp trung kỳ, nhưng so sánh với Phong Vân Vô Kỵ thì hơn kém không chỉ là một hai bậc.
Hai người lần này tất nhiên là mừng rỡ. Nơi mà Phong tộc đến rất khó lưu lại người sống, đây đã là sự thật mà mọi người đều biết, thế nhưng người tới là Kiếm Thần thì lại là chuyện khác.
Hai người dù sao cũng là lão thành, rất nhanh liền trấn định lại, đồng thời khom mình hành lễ:
- Ra mắt Kiếm Thần!
- Hai vị không cần đa lễ!
Phong Vân Vô Kỵ phất tay áo, lãnh đạm nói.
Ánh mắt của hắn lướt những môn nhân của hai người vẫn còn đang đỏ mắt, lông mày hơi cau lại, có chút không vui nói:
- Kẻ đch trước mắt, chẳng lẽ hai vị vẫn còn muốn đánh nhau sống chết?
"Khục khục…"
Dùng độ dày da mặt của Tà Sư và Ma Sư nghe vậy cũng không khỏi ngượng ngùng, lập tức quát bảo môn hạ ngưng lại, dùng hai đỉnh núi làm doanh trại tách ra hai phía.
- Khặc khặc…
Một trận cười quái dị từ bốn phía vang lên:
- Kiếm Thần? Há há! Mặc kệ ngươi là ai, hôm nay đừng kẻ nào mong chạy thoát khỏi lòng bàn tay Phong tộc chúng ta!
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nhìn lướt qua bốn phía, sau đó nhắm hai mắt lại, một cỗ khí tức vô hình từ trong cơ thể lan rộng ra.
Dưới linh hồn tra xét, Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc đã thấy rõ linh hồn bản nguyên của chúng Phong tộc trong đám bụi mù.
Dưới trạng thái linh hồn, không gian dường như biến thành nước gợn, mà linh hồn của Phong tộc thì lại như bóng mờ phản chiếu trên mặt nước, hình thái không ngừng dập dờn biến hóa. So với linh hồn võ giả bình thường của Thái Cổ, hình thái linh hồn của Phong tộc cực kỳ không ổn định, đây có lẽ là nguyên nhân mà bọn họ sở hữu phong thể, vật lý công kích vô hiệu.
Một cơn gió nhẹ đột nhiên ngừng lại, nơi bụi mù lắng xuống, một gã nam tử áo trắng hư không xuất hiện, trên ngực trái có một chữ "Phong" như rồng bay phượng múa.
- Kiếm Thần! Tôn thượng của chúng ta nói, lần này tộc của ta tái hiện thiên hạ chính là đại thế quy về, chúng ta nhất định phải lấy lại vinh dự thuộc về tộc ta. Tôn thượng của tộc ta nghe nói Kiếm Thần là kỳ tài xuất thế, tại Thái Cổ cũng là nhân vật rất có thanh danh, nếu như Kiếm Thần dẫn Kiếm vực gia nhập tộc ta, vậy thì tôn thượng của tộc ta nhất định sẽ không bạc đãi các hạ.
Dừng một chút, tên Phong tộc nam tử kia có chút tự tin nói:
- Tôn thượng nói, nghe nói Kiếm vực và Chiến tộc vốn là tử địch, nếu như Kiếm Thần gia nhập tộc ta, như vậy không chỉ được truyền thụ Phong Ma quyết vô thượng thiên hạ, mà còn được tộc ta trợ giúp phá tan Chiến tộc, cùng hưởng thiên hạ. Không biết ý của Kiếm Thần ra sao?
Phong Vân Vô Kỵ ánh mắt như đao dừng lại tại trên người tên nam tử kia, một lát sau mới lạnh lùng nói:
- Ngươi tên là gì? Trong Phong tộc có địa vị gì?
- Tại hạ tên là Phong Bất Ngôn. Nói ra thật xấu hổ, tại hạ trong tộc chẳng qua chỉ là một phong sứ nhỏ nhất, phía trên còn có đại tướng quân, hộ pháp, trưởng lão hội, Phong Ma đại nhân, cùng với Phong Tôn cao nhất…
Phong Bất Ngôn lời nói khiêm tốn, nhưng trên mặt lại mang theo thần sắc tự hào. Không ngờ còn chưa nói xong, Phong Vân Vô Kỵ đã không kiên nhẫn nói:
- Chỉ là một tên phong sứ, có gì tư cách nói chuyện kết minh với ta? Nếu như tôn thượng của ngươi có thể đích thân đến, vậy thì hãy nói!
- To gan! Phong Tôn há phải ngươi nói gặp là có thể…
Con ngươi Phong Vân Vô Kỵ hơi co lại, lạnh lùng nói:
- Chỉ bằng một tên phong sứ như ngươi cũng dám bất kính với ta như vậy!
Dứt lời, tay phải đã như tia chớp giơ lên, từ trên cao hướng về phía tên nam tử áo trắng tên gọi Phong Bất Ngôn kia hư không phát ra một chưởng. Từng tiếng vải rách vang lên, y phục của Phong Bất Ngôn bỗng rách ra, hóa thành từng sợi vải phiêu tán tại không trung, thân thể như một con búp bê rách nát bị nắm ném về phía sau.
"Phụt!"
Phong Bất Ngôn sắc mặt trắng bệch, thân thể bị ném về về phía sau, giữa không trung bỗng phun ra một ngụm máu tươi. Sau khi bắn ra mấy chục trượng, hắn bỗng nhiên mở hai tay ra, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên mờ mịt. Trong tiếng kinh hô của đông đảo cao thủ torng hệ phái tự do, thân thể của hắn liền tán thành một nắm cát nhỏ, tiêu tán trong tiếng gió. Cát vàng tán đi, một vòng phong khí xoay quanh trên mặt đất, một giọng nói giận dữ từ trong gió vang lên:
- Kiếm Thần… Ngươi, ngươi quá tự đại! Ngươi sẽ trả giá cho hành vi của mình!
Phong Vân Vô Kỵ yên lặng không nói, ánh mắt vẫn như trước nhắm lại, xuyên thấu qua không gian bản nguyên trực tiếp nhìn thấu tồn tại của Phong tộc.
Sau khi thể ngộ hình thái linh hồn của Phong tộc, Phong Vân Vô Kỵ dần dần sinh ra một loại minh ngộ: phong thể của Phong tộc chỉ là một loại cải biến thể hình, linh hồn vẫn như trước là linh hồn của con người, mặc dù có chút sai biệt, nhưng tại một mức độ nào đó, Phong tộc vẫn có thể bị trọng thương.
- Ngoại trừ Kiếm Thần, người còn lại toàn bộ giết hết! Lần này, chúng ta muốn cho thanh danh Kiếm vực mất sạch!
Giọng nói của Phong Bất Ngôn phiêu hốt bất định trong gió, ngữ khí hiển nhiên là cực kỳ phẫn nộ.
Những người trong hệ phái tự do nghe vậy, vốn bởi vì Phong Vân Vô Kỵ xuất hiện mà có chút trấn định, lúc này lại trở nên hoảng loạn. Nếu như không phải Phong tộc đã vây quanh bốn phía, sợ rằng bọn họ đã như điểu thú chạy đi rồi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Bản thân Phong Ma Thiên Hạ quyết cũng có sơ hở không cách nào tránh khỏi, khi hóa thành hình thái nhân loại bình thường, Phong tộc và tu võ giả phổ thông không có gì khác biệt, đao kiếm bìh thường đồng dạng có thể thương tổn bọn họ. Năng lực vật lý công kích vô hiệu của Phong tộc, dưới loại hình thái này cũng không có hiệu lực.
- Hừ!
Một tiếng lạnh như trong hầm băng từ phía trên vang lên, Phong Vân Vô Kỵ tay áo phất phơ, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, lạnh lùng nói:
- Một tháng nay, các ngươi nhiều lần tàn sát trong phạm vi bổn tọa. Bổn tọa thấy các ngươi chỉ là vài nhóm nhỏ phân tán, cho nên vẫn không ra tay. Có điều, nếu như tối nay các ngươi đều đã tụ tập tại đây, vậy thì bổn tọa sẽ đơn giản một lần thu thập toàn bộ các ngươi!
Dứt lời, tay phải của hắn liền mở ra, Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay đột nhiên phát sáng, kiếm khí vô tận bắn về bốn phía. Tại trung ương của kiếm khí hình quạt, một vầng sáng lấp lánh rực rỡ từ lòng bàn tay khoách triển ra, khi lan rộng ra mấy chục trượng, tốc độ đột nhiên bạo tăng, trong nháy mắt đã mở rộng đến hai đỉnh núi, bao phủ cả đám cao thủ trong hệ phái tự do gần hai vạn người bên trong.
- Mau lui lại!
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, từng cột gió tiến đến ven bờ lĩnh vực đều ngừng lại, từ từ lui về phía sau.
Phong Vân Vô Kỵ khóe miệng hàm chứa một nụ cười nhàn nhạt, tay phải hướng về phía trước hư không mở ra, từ không trung nghiêng nghiêng đi xuống bên dưới, tiến về hướng cát bụi dày đặc. Theo bước chân của hắn, vầng sáng lĩng vực nửa trong suốt tán phát ra kiếm mang rực rỡ như thủy triều không ngừng mở rộng về về bốn phía.
Tiếng gió thổi gào thét không ngừng hướng về những dãy núi nhấp nhô bên ngoài thối lui. Phong Vân Vô Kỵ đi tới nhanh bao nhiêu, gió cát cũng lui về phía sau nhanh bấy nhiêu, thủy chung vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với Kiếm chi lĩnh vực.
- Còn chưa từ bỏ ý định sao?
Phong Vân Vô Kỵ có chút trào phúng cười nói. Mặc dù công kích phổ thông chính là trào lưu của Thái Cổ, nhưng đối với hắn mà nói, phong thể kỳ lạ của Phong tộc cũng không phải là tồn tại không thể phá được.
Chỉ cần phát giác được linh hồn, Phong Vân Vô Kỵ liền nắm chắc có thể thương tổn được bọn chúng.
"Đinh đinh đinh!…"
Từng tiếng kiếm ngân vang lên, tay phải Phong Vân Vô Kỵ mở ra, Đệ Ngũ Kiếm Đảm liền bắn ra, tại không trung chuyển động mấy vòng. Ý niệm vừa động, Phong Vân Vô Kỵ liền lợi dụng tâm thần tương thông giữa mình và Đệ Ngũ Kiếm Đảm, trực tiếp đem khởi điểm của Kiếm chi lĩnh vực và nguyên điểm nối liền với Đệ Ngũ Kiếm Đảm.
Đệ Ngũ Kiếm Đảm phát ra ánh sáng loá mắt, không ngừng chuyển động tại không trung, cũng không hạ xuống. Hai tay Phong Vân Vô Kỵ mở ra, người đã như một cánh chim từ bên trong lĩnh vực nhô lên, thoát ra khỏi phạm vi lĩnh vực. Tại khoảnh khắc thoát ra khỏi phạm vi lĩnh vực, hắn liền đem không gian kết cấu phụ cận nối liền với Kiếm chi lĩnh vực, lại làm một chút cải biến rất nhỏ, khiến cho thiên địa nguyên khí trong phạm vi ngàn dặm không ngừng tràn về phía Đệ Ngũ Kiếm Đảm, hòng duy trì lĩnh vực vận chuyển.
"Cheng!" "Cheng!"
Mấy tiếng kiếm ngân như gần như xa từ trong hư không vang lên. Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lẽo, mái tóc đen dài bay lượn trong khí lưu cuồng bạo, hai tay mở ra, hai bóng đen hình kiếm dài hơn một trượng bỗng từ lòng bàn tay kéo dài ra.
"Vù vù!"
Phong Vân Vô Kỵ tùy ý huy động một chút, những tiếng răng rắc vang lên, trong hư không bỗng xuất hiện hai vết nứt hẹp dài, khí tức hắc ám từ bên trong tuôn ra. Dưới không khí chấn động, quanh thân nổi lên một trận cuồng phong.
- Lên!
Không khí chuyển động, từng luồng phong khí như lưỡi dao sắc bén bắn ra, từ bốn phương tám hướng tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Từ bầu trời quan sát xuống, lấy Phong Vân Vô Kỵ làm trung tâm, không gian chung quanh mấy ngàn dặm đều trở nên vặn vẹo. Dưới một cỗ lực lượng vô danh, không gian bị kéo thành từng sợi, tiếng gió thổi phá không phát ra thanh âm như dao sắc.
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nhắm mắt lại, linh hồn dùng tốc độ cực nhanh dung nhập vào trong không gian bản nguyên…
Phong Ma Thiên Hạ quyết của Phong tộc quả nhiên lợi hại, dưới gió lốc như những lưỡi dao sắc bén, không biết có đến bao nhiêu Phong tộc toàn lực vận chuyển Phong Ma Thiên Hạ quyết, không ngờ bắt đầu khiến cho toàn bộ không gian biến hóa, cũng ảnh hưởng đến năng lực nhận biết linh hồn.
Không giống như Phá Vọng Ngân Mâu, thế giới hiện ra dưới linh hồn trạng thái chính là một loại kết cấu mặt bằng, tất cả đều biến thành tồn tại mỏng như tờ giấy.
Ngay khi tiếng gió thổi nổi lên từ bốn phương tám hướng, thân thể Phong Vân Vô Kỵ liền rung động, đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một cơn gió nhẹ phiêu đãng thổi ra…
"Xoẹt xoẹt!"
Từng bóng đen hẹp dài nhỏ đến mức không thể nhìn thấy xuất hiện trong hư không, lúc ẩn lúc hiện. Bóng đen lướt qua, không khí nổi lên sóng gợn, xuyên qua từng đạo phong khí. Trong hư không bỗng vang lên từng tiếng dao sắc cắt qua thân thể, ẩn ước còn mang theo những tiếng kêu rên…
Tác giả :
Hoàng Phủ Kỳ