Phi Thăng Chi Hậu
Chương 325: Viêm tộc
- Hiên Viên thánh kiếm há phải là thứ những con kiến hôi các ngươi có thể mơ tưởng!
Một giọng nói hùng hậu từ bầu trời vang lên. Từ sâu trong bầu trời, một lão giả uy vũ hùng tráng, thân mặc khải giáp đỏ rực, trên đầu mang một kiện khôi giáp từ không trung hạ xuống. Lão giả mắt như chuông đồng, chòm râu màu trắng, hai cánh tay tráng kiện, cơ nhục nổi lên khiến cho phiến giáp trên người cũng có chút biến hình.
Phía sau lão giả, một dòng sông lửa từ không trung đổ xuống, đó là một đội quân mặc khải giáp đỏ rực. Nhìn khí tức của bọn họ, chiến sĩ yếu nhất cũng là cao thủ Đế cấp.
"Xoẹt!"
Một luồng ánh sáng hình thoi từ không trung bắn xuống, nhập vào mặt đất, nổ tung tạo nên những tầng sóng nhiệt. Đó là một ngọn cờ. Mặt cờ mở ra, trên ngọn cờ đỏ rực có một chữ "hỏa" to lớn, đón gió lay động.
- Hỏa tộc ở đây, kẻ nào dám bất kính đối với thánh nữ!
- Hỏa tộc?
- Hỏa tộc!
……
Mọi người trong hệ phái tự do đều kinh nghi bất định, nhưng mỗi người đều có thể cảm nhận được khí tức cường hãn trên người những tộc nhân Hỏa tộc như sông lớn đổ xuống. Mặc dù so với người của hệ phái tự do, tộc nhân Hỏa tộc xuất hiện trên bầu trời cũng không phải rất nhiều, nhưng tất cả đều cảm nhận được một áp lực cường đại đến từ linh hồn. Một đội ngũ tinh nhuệ, hoàn toàn do cao thủ Đế cấp trở lên cấu thành.
"Bình bình bình!"
Liên tiếp những tiếng giòn giã vang lên. Bên trong hàng ngũ của hệ phái tự do, một số cao thủ tồn tại thời gian đã lâu, có chút hiểu biết đối với toàn bộ Thái Cổ, đồng loạt quỳ một chân hướng về không trung, cung kính nói:
- Cung nghênh thánh tộc!
Những người quỳ xuống này đều là một số lão giả râu tóc bạc trắng. Tu vi thấp kém, đó là do ngộ tính của bọn họ không bằng, nhưng nhãn giới thì lại không thấp. Những người này có lẽ đã từng đã từng nghe qua các truyền thuyết, hoặc là nghe trưởng bối kể lại.
Cách đây rất lâu, trước khi tứ đại Chí Tôn chân chính được thừa nhận, hoàn chỉnh hệ thống lực lượng, Thái Cổ đã tồn tại vài chủng tộc cường đại, trong đó có vài vị tộc trưởng cường đại. Những tộc trưởng này đều là những người có thiên phú dị bẩm. Những người khác cũng sinh ra trong lúc Thái Cổ còn hỗn độn, thế nhưng ngộ tính lại không bằng bọn họ, đồng thời lại cảm mếm lòng dạ rộng rãi và khí khái ưu việt mà đi theo bọn họ, liên hợp thành những chủng tộc tại thời kỳ Thái Cổ hỗn độn chưa khai hóa.
Bất kể là Phong tộc, Hỏa tộc, Chiến tộc hay là Thuỷ tộc trong truyền thuyết, mỗi chủng tộc đều tu luyện một loại công quyết giống nhau.
Thời gian ban đầu, trên Thái Cổ đại địa, nhân loại được sinh ra từ những địa phương khác nhau. Thời gian sau đó, nhân loại dựa theo các phương hướng bất đồng truy tìm lực lượng. Những người tu luyện võ công có tính chất gần giống nhau, tập hợp chung quanh người cường đại nhất, hoặc là đạo đức tôn sùng nhất, hoặc là cơ trí nhất, hợp thành chi nhánh nhân loại số lượng đạt hơn cả vạn, đó chính là chủng tộc.
Thái Cổ nhân loại sinh ra sớm hơn nhân loại ở vị diện khác rất nhiều. Tại thời đại hỗn độn sớm nhất, dục vọng nguyên bản nhất đối với lực lượng của Thái Cổ nhân loại bị khai quật ra. Trong quá trình truy cứu lực lượng cực hạn, giữa các chủng tộc cũng không ngừng xảy ra chiến tranh; những cuộc chiến tranh này không ngừng thúc đẩy các chủng tộc hợp nhất với nhau, trong đó có bốn chủng tộc ảnh hưởng càng lúc càng lớn, theo lực lượng bọn họ triển hiện ra, không ngừng có những Thái Cổ nhân loại mới gia nhập vào bên trong. Bốn chủng tộc này không ngừng thôn tính tiêu diệt những chủng tộc khác, cuối cùng trở thành bốn chủng tộc cường đại nhất Thái Cổ.
Trong đó, Hỏa tộc cũng không phải là lực lượng cường hãn nhất. Hỏa tộc xưng Viêm tộc, quy thuận dưới trướng của tộc trưởng Viêm Đế, cũng là người có tư chất già nhất, có phẩm đức khiến cho người khác ca tụng nhất. Viêm tộc lớn mạnh, hơn phân nửa là vì mị lực của bản thân Viêm Đế.
Sau khi tứ đại chủng tộc được xác lập một đoạn thời gian, Thái Cổ liền trưởng thành trong hỗn loạn; hệ thống lực lượng Hoàng, Đế, Thần cũng dần dần được xác lập. Sau khi tứ đại chủng tộc cường thịnh đến một mức độ nhất định, không thể tránh khỏi xảy ra đối kháng giữa các chủng tộc. Khi đó, Thần Ma chi chiến cũng đang tiến hành tại một địa phương mà Thái Cổ nhân loại không biết, trận tranh đấu tín ngưỡng nguyên lực giữa hắc ám và quang minh Chủ Thần vẫn chưa đạt tới đỉnh phong.
Lực lượng của tứ đại chủng tộc bị suy yếu một mức độ nhất định, nhưng chân chính khiến cho toàn bộ bốn tộc biến mất khỏi tầm mắt của Thái Cổ nhân loại, lại là trường đại nạn trong nội bộ nhân loại. Kẻ tà ác mà cường đại kia, cùng với những người đi theo hắn, đã tạo thành một kiếp nạn to lớn cho toàn bộ Thái Cổ.
Tộc trưởng Viêm tộc là Viêm Đế cũng ngã xuống trong trường đại nạn đó, nghe đồn là bị tên nhân loại tà ác kia giết chết, cũng nghe đồn là Viêm Đế nỗ lực cảm hóa tên nhân loại kia. Nhưng bất kể ra sao, Viêm Đế cũng đã ngã xuống. Khi Viêm tộc gần như tan vỡ, con rể của Viêm Đế bỗng nhiên xuất hiện, dùng lực lượng của một người đối kháng với kẻ cực độ cường đại mà tà ác kia, người này chính là Hiên Viên hoàng đế mà sau này được mọi người tôn xưng là Chí Tôn.
Lực lượng cường đại mà bọn họ triển hiện ra còn vượt trên cả Thần cấp. Xuất hiện đồng thời với Hiên Viên đang đối kháng với tên nhân loại sở hữu lực lượng cực kỳ tà ác kia còn có ba cao thủ khác, trước đó bọn họ vẫn ẩn cư tiềm tu, cho đến khi trường đạn nạn trong nội bộ nhân tộc xảy ra mới đột nhiên xuất thủ, hóa giải trường đại nạn này.
Đối với tên tộc nhân đã mang đến đại nạn cho cả nhân tộc, những người tham dự trận chiến kia đều giữ kín như bưng, điều này khiến cho rất nhiều người chỉ biết là có một kẻ cực độ cường hãn mà tà ác, đã từng mang đến cho nhân loại trong tất cả vị diện một trường đại nạn nặng nề, đối với tên gọi của hắn rất nhiều người đều không biết.
Trong trường đại nạn suýt chút nữa đã cuốn sạch toàn bộ nhân tộc, nhân loại Thái Cổ bắt đầu tiếp xúc với thần ma, cùng trận chiến tranh thảm liệt quy mô rộng lớn. Lập trường của nhân loại khiến cho tất cả Thái Cổ nhân loại đều tụ tập lại, tham dự vào trận chiến tranh uy hiếp này…
Nhân loại tổn thất thảm trọng, bao gồm cả tứ đại chủng tộc, đồng thời cái danh từ "chủng tộc" hạn hẹp này cũng chính thức rời khỏi vũ đài chính của Thái Cổ. Tứ đại chủng tộc một lần nữa bị suy yếu, chỉ còn lại nhóm người lúc ban đầu sinh ra cùng nhau, vẫn duy trì chủng tộc như lúc ban sơ, lui về cư ngụ tại các nơi trong vũ trụ, hoặc ẩn tu, hoặc là ngủ say, chờ đợi thời cơ thức tỉnh…
Có mối quan hệ này, đặc biệt Hiên Viên Chí Tôn chính là con rể của Viêm tộc, sau khi biết được Phượng Phi chính là thánh nữ của Viêm tộc, những người của hệ phái tự do này có thể nào còn không biết người mình đắc tội là ai.
- Thánh nữ! Tại hạ không biết ngài là thánh nữ của Viêm tộc, xin thánh nữ thứ tội!
Một số người trong hệ phái tự do vẻ mặt kích động quỳ xuống.
Những tiếng xé gió vang lên. Từ phía chân trời, một gã nam tử mặc hắc bào vũ động hai tay áo như chim ưng từ không trung lướt về hướng lão giả Viêm tộc giữa không trung. Theo sau đó, từng cỗ khí tức cường đại xuất hiện tại chân trời, nhanh chóng lướt tới. Bảy tám người áo đen xuất hiện trên bầu trời, tụ tập chung quanh lão giả Viêm tộc, cặp môi mấp máy, nhưng lại không phát ra một thanh âm này. Nhìn thần tình của hai bên, hiển nhiên là người quen cũ, đang dùng tuyệt học truyền âm nhập mật nói chuyện với nhau.
Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ đảo qua một chút, phát hiện những người này đều có thực lực cường đại đáng sợ, mặc dù còn có chênh lệch so với Chiến Đế, nhưng cũng không phải rất lớn. Mỗi một người đều không dưới Quân Thiên Thương.
Bảy tám người áo đen đột nhiên xuất hiện này nói chuyện với lão giả Viêm tộc kia một chút, sau đó lại nhanh chóng tản về các hướng.
Trong số đó, một nam nhân áo đen đè thấp mũ trùm đầu xuống, trước khi rời đi dường như cảm giác được thần thức của Phong Vân Vô Kỵ đảo qua, liền quay về hướng Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn một cái, sau đó hóa thành một tia chớp bay đi.
- Thánh nữ! Thiếu chủ biết được ngài thức tỉnh, vô cùng cao hứng, đặc biệt phái lão nô đến đón ngài. Đây chính là nơi nhiều chuyện, xin thánh nữ hãy theo lão nô rời khỏi đây!
Dứt lời, ánh mắt của lão liền hung hăng quét qua bên dưới một cái. Những nơi ánh mắt đảo qua, hàng loạt cao thủ trong hệ phái tự do đều quỳ xuống, đầu gối nặng nề và chạm vào mặt đất lưu lại một vết lõm, huyết sắc trên mặt lập tức rút đi, toàn thân đổ mồ hôi hột, thân thể run lên.
- Tam thúc thúc! Người đừng gọi con là Thánh nữ nữa, gọi Phi nhi là được rồi!
Phượng Phi khom người thi lễ.
Lão giả Viêm tộc kia nhanh chóng đỡ lấy, vẻ mặt sợ hãi nói:
- Lão nô nhận không nổi lễ này của Thánh nữ.
- Tam thúc thúc! Nếu người còn gọi con là Thánh nữ, con sẽ không đi theo người đâu…
……
Ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ đảo qua trên mặt chúng cao thủ trong hệ phái tự do đang quỳ xuống, biết sự xuất hiện của Viêm tộc đã hoàn toàn hóa giải lần náo động này.
Hắn thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua Phượng Phi làm ra vẻ trẻ con, sau đó xoay người đi ra bên ngoài. Nơi này đã không còn chuyện của hắn nữa.
"Bất kể ra sao, cuối cùng Phượng Phi cũng đã an toàn. Có những cường giả Viêm tộc này bảo hộ, chắc hẳn không hề kém hơn ở tại Kiếm vực. Sau chuyện này, ta phải toàn tâm nghiên cứu một thân sở học, thực lực hôm nay quả thật không đủ đảm đương một phía."
Trong lòng suy nghĩ, Phong Vân Vô Kỵ vung tay áo lên. Trường kiếm trong thiên địa liền gào thét bay lên, như đàn ong bắn về bốn phía, trong đó còn có những trường kiếm chuẩn xác bắn vào trong vỏ kiếm trên thắt lưng của người trong kiếm đạo của hệ phái tự do có mặt tại bình nguyên dung nham.
Tay áo phất phơ, Phong Vân Vô Kỵ từ không trung tà tà hạ xuống, nhập vào trong đoàn người phía sau … Những kẻ mù quáng đi theo này, có một số ngay cả phía trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì cũng không hiểu rõ, từng người lướt qua Phong Vân Vô Kỵ lao về phía trước…
Trên bầu trời, Phượng Phi đang nói chuyện với lão giả Viêm tộc dường như phát hiện ra điều gì, liền quay đầu lại nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ đang cầm Đệ Ngũ Kiếm Đảm chậm rãi xuyên qua đoàn người, đi về hướng đệ tử Kiếm các đang canh gác; trong mắt thoáng hiện lên thần sắc khó hiểu…
- Con biết người kia sao?
Lão giả Viêm tộc bên cạnh nhìn hình dáng hoàn mỹ nghiêng nghiêng của Phượng Phi, ôn nhu nói.
- A? Không… con cũng không nhận ra.
Phượng Phi giống như tỉnh táo lại, lắc đầu lẩm bẩm nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Phải không?… Ta thấy, hình như trước đó hắn vẫn luôn giúp con.
Lão giả cười nói.
- Tam thúc thúc, người lại chọc con rồi…
Phượng Phi quay lưng về phía mọi người, trên mặt thoáng hiện lên một vệt ửng đỏ chỉ có lão giả Viêm tộc mới thấy được, sau đó bình tĩnh nói:
- Tam thúc thúc, chúng ta đi thôi…
- Ừm! Đi thôi…
Giữa không trung, mấy ngàn chiến sĩ Viêm tộc khí tức vô cùng cường đại khoanh tay mà đứng, hai chân đứng giữa hư không, nhìn xuống bên dưới. Khí thế cường đại vô hình trấn áp tất cả những kẻ trong hệ phái tự do bên dưới.
"Kéc!"
Ly Loan phát ra một tiếng kêu mừng rỡ, xoay quanh nửa vòng tại không trung, sau đó bay đến dưới chân Phượng Phi. Vẻ mặt của Phượng Phi giãn ra, chậm rãi bước lên lưng Ly Loan, quay đầu lại liếc nhìn bên dưới một cái, sau đó cưỡi lên lưng Ly Loan mỹ lệ, đón lấy ánh mặt trời yếu ởt từ giữa tầng mây chiếu xuống, bay về phía trước…
Một giọng nói hùng hậu từ bầu trời vang lên. Từ sâu trong bầu trời, một lão giả uy vũ hùng tráng, thân mặc khải giáp đỏ rực, trên đầu mang một kiện khôi giáp từ không trung hạ xuống. Lão giả mắt như chuông đồng, chòm râu màu trắng, hai cánh tay tráng kiện, cơ nhục nổi lên khiến cho phiến giáp trên người cũng có chút biến hình.
Phía sau lão giả, một dòng sông lửa từ không trung đổ xuống, đó là một đội quân mặc khải giáp đỏ rực. Nhìn khí tức của bọn họ, chiến sĩ yếu nhất cũng là cao thủ Đế cấp.
"Xoẹt!"
Một luồng ánh sáng hình thoi từ không trung bắn xuống, nhập vào mặt đất, nổ tung tạo nên những tầng sóng nhiệt. Đó là một ngọn cờ. Mặt cờ mở ra, trên ngọn cờ đỏ rực có một chữ "hỏa" to lớn, đón gió lay động.
- Hỏa tộc ở đây, kẻ nào dám bất kính đối với thánh nữ!
- Hỏa tộc?
- Hỏa tộc!
……
Mọi người trong hệ phái tự do đều kinh nghi bất định, nhưng mỗi người đều có thể cảm nhận được khí tức cường hãn trên người những tộc nhân Hỏa tộc như sông lớn đổ xuống. Mặc dù so với người của hệ phái tự do, tộc nhân Hỏa tộc xuất hiện trên bầu trời cũng không phải rất nhiều, nhưng tất cả đều cảm nhận được một áp lực cường đại đến từ linh hồn. Một đội ngũ tinh nhuệ, hoàn toàn do cao thủ Đế cấp trở lên cấu thành.
"Bình bình bình!"
Liên tiếp những tiếng giòn giã vang lên. Bên trong hàng ngũ của hệ phái tự do, một số cao thủ tồn tại thời gian đã lâu, có chút hiểu biết đối với toàn bộ Thái Cổ, đồng loạt quỳ một chân hướng về không trung, cung kính nói:
- Cung nghênh thánh tộc!
Những người quỳ xuống này đều là một số lão giả râu tóc bạc trắng. Tu vi thấp kém, đó là do ngộ tính của bọn họ không bằng, nhưng nhãn giới thì lại không thấp. Những người này có lẽ đã từng đã từng nghe qua các truyền thuyết, hoặc là nghe trưởng bối kể lại.
Cách đây rất lâu, trước khi tứ đại Chí Tôn chân chính được thừa nhận, hoàn chỉnh hệ thống lực lượng, Thái Cổ đã tồn tại vài chủng tộc cường đại, trong đó có vài vị tộc trưởng cường đại. Những tộc trưởng này đều là những người có thiên phú dị bẩm. Những người khác cũng sinh ra trong lúc Thái Cổ còn hỗn độn, thế nhưng ngộ tính lại không bằng bọn họ, đồng thời lại cảm mếm lòng dạ rộng rãi và khí khái ưu việt mà đi theo bọn họ, liên hợp thành những chủng tộc tại thời kỳ Thái Cổ hỗn độn chưa khai hóa.
Bất kể là Phong tộc, Hỏa tộc, Chiến tộc hay là Thuỷ tộc trong truyền thuyết, mỗi chủng tộc đều tu luyện một loại công quyết giống nhau.
Thời gian ban đầu, trên Thái Cổ đại địa, nhân loại được sinh ra từ những địa phương khác nhau. Thời gian sau đó, nhân loại dựa theo các phương hướng bất đồng truy tìm lực lượng. Những người tu luyện võ công có tính chất gần giống nhau, tập hợp chung quanh người cường đại nhất, hoặc là đạo đức tôn sùng nhất, hoặc là cơ trí nhất, hợp thành chi nhánh nhân loại số lượng đạt hơn cả vạn, đó chính là chủng tộc.
Thái Cổ nhân loại sinh ra sớm hơn nhân loại ở vị diện khác rất nhiều. Tại thời đại hỗn độn sớm nhất, dục vọng nguyên bản nhất đối với lực lượng của Thái Cổ nhân loại bị khai quật ra. Trong quá trình truy cứu lực lượng cực hạn, giữa các chủng tộc cũng không ngừng xảy ra chiến tranh; những cuộc chiến tranh này không ngừng thúc đẩy các chủng tộc hợp nhất với nhau, trong đó có bốn chủng tộc ảnh hưởng càng lúc càng lớn, theo lực lượng bọn họ triển hiện ra, không ngừng có những Thái Cổ nhân loại mới gia nhập vào bên trong. Bốn chủng tộc này không ngừng thôn tính tiêu diệt những chủng tộc khác, cuối cùng trở thành bốn chủng tộc cường đại nhất Thái Cổ.
Trong đó, Hỏa tộc cũng không phải là lực lượng cường hãn nhất. Hỏa tộc xưng Viêm tộc, quy thuận dưới trướng của tộc trưởng Viêm Đế, cũng là người có tư chất già nhất, có phẩm đức khiến cho người khác ca tụng nhất. Viêm tộc lớn mạnh, hơn phân nửa là vì mị lực của bản thân Viêm Đế.
Sau khi tứ đại chủng tộc được xác lập một đoạn thời gian, Thái Cổ liền trưởng thành trong hỗn loạn; hệ thống lực lượng Hoàng, Đế, Thần cũng dần dần được xác lập. Sau khi tứ đại chủng tộc cường thịnh đến một mức độ nhất định, không thể tránh khỏi xảy ra đối kháng giữa các chủng tộc. Khi đó, Thần Ma chi chiến cũng đang tiến hành tại một địa phương mà Thái Cổ nhân loại không biết, trận tranh đấu tín ngưỡng nguyên lực giữa hắc ám và quang minh Chủ Thần vẫn chưa đạt tới đỉnh phong.
Lực lượng của tứ đại chủng tộc bị suy yếu một mức độ nhất định, nhưng chân chính khiến cho toàn bộ bốn tộc biến mất khỏi tầm mắt của Thái Cổ nhân loại, lại là trường đại nạn trong nội bộ nhân loại. Kẻ tà ác mà cường đại kia, cùng với những người đi theo hắn, đã tạo thành một kiếp nạn to lớn cho toàn bộ Thái Cổ.
Tộc trưởng Viêm tộc là Viêm Đế cũng ngã xuống trong trường đại nạn đó, nghe đồn là bị tên nhân loại tà ác kia giết chết, cũng nghe đồn là Viêm Đế nỗ lực cảm hóa tên nhân loại kia. Nhưng bất kể ra sao, Viêm Đế cũng đã ngã xuống. Khi Viêm tộc gần như tan vỡ, con rể của Viêm Đế bỗng nhiên xuất hiện, dùng lực lượng của một người đối kháng với kẻ cực độ cường đại mà tà ác kia, người này chính là Hiên Viên hoàng đế mà sau này được mọi người tôn xưng là Chí Tôn.
Lực lượng cường đại mà bọn họ triển hiện ra còn vượt trên cả Thần cấp. Xuất hiện đồng thời với Hiên Viên đang đối kháng với tên nhân loại sở hữu lực lượng cực kỳ tà ác kia còn có ba cao thủ khác, trước đó bọn họ vẫn ẩn cư tiềm tu, cho đến khi trường đạn nạn trong nội bộ nhân tộc xảy ra mới đột nhiên xuất thủ, hóa giải trường đại nạn này.
Đối với tên tộc nhân đã mang đến đại nạn cho cả nhân tộc, những người tham dự trận chiến kia đều giữ kín như bưng, điều này khiến cho rất nhiều người chỉ biết là có một kẻ cực độ cường hãn mà tà ác, đã từng mang đến cho nhân loại trong tất cả vị diện một trường đại nạn nặng nề, đối với tên gọi của hắn rất nhiều người đều không biết.
Trong trường đại nạn suýt chút nữa đã cuốn sạch toàn bộ nhân tộc, nhân loại Thái Cổ bắt đầu tiếp xúc với thần ma, cùng trận chiến tranh thảm liệt quy mô rộng lớn. Lập trường của nhân loại khiến cho tất cả Thái Cổ nhân loại đều tụ tập lại, tham dự vào trận chiến tranh uy hiếp này…
Nhân loại tổn thất thảm trọng, bao gồm cả tứ đại chủng tộc, đồng thời cái danh từ "chủng tộc" hạn hẹp này cũng chính thức rời khỏi vũ đài chính của Thái Cổ. Tứ đại chủng tộc một lần nữa bị suy yếu, chỉ còn lại nhóm người lúc ban đầu sinh ra cùng nhau, vẫn duy trì chủng tộc như lúc ban sơ, lui về cư ngụ tại các nơi trong vũ trụ, hoặc ẩn tu, hoặc là ngủ say, chờ đợi thời cơ thức tỉnh…
Có mối quan hệ này, đặc biệt Hiên Viên Chí Tôn chính là con rể của Viêm tộc, sau khi biết được Phượng Phi chính là thánh nữ của Viêm tộc, những người của hệ phái tự do này có thể nào còn không biết người mình đắc tội là ai.
- Thánh nữ! Tại hạ không biết ngài là thánh nữ của Viêm tộc, xin thánh nữ thứ tội!
Một số người trong hệ phái tự do vẻ mặt kích động quỳ xuống.
Những tiếng xé gió vang lên. Từ phía chân trời, một gã nam tử mặc hắc bào vũ động hai tay áo như chim ưng từ không trung lướt về hướng lão giả Viêm tộc giữa không trung. Theo sau đó, từng cỗ khí tức cường đại xuất hiện tại chân trời, nhanh chóng lướt tới. Bảy tám người áo đen xuất hiện trên bầu trời, tụ tập chung quanh lão giả Viêm tộc, cặp môi mấp máy, nhưng lại không phát ra một thanh âm này. Nhìn thần tình của hai bên, hiển nhiên là người quen cũ, đang dùng tuyệt học truyền âm nhập mật nói chuyện với nhau.
Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ đảo qua một chút, phát hiện những người này đều có thực lực cường đại đáng sợ, mặc dù còn có chênh lệch so với Chiến Đế, nhưng cũng không phải rất lớn. Mỗi một người đều không dưới Quân Thiên Thương.
Bảy tám người áo đen đột nhiên xuất hiện này nói chuyện với lão giả Viêm tộc kia một chút, sau đó lại nhanh chóng tản về các hướng.
Trong số đó, một nam nhân áo đen đè thấp mũ trùm đầu xuống, trước khi rời đi dường như cảm giác được thần thức của Phong Vân Vô Kỵ đảo qua, liền quay về hướng Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn một cái, sau đó hóa thành một tia chớp bay đi.
- Thánh nữ! Thiếu chủ biết được ngài thức tỉnh, vô cùng cao hứng, đặc biệt phái lão nô đến đón ngài. Đây chính là nơi nhiều chuyện, xin thánh nữ hãy theo lão nô rời khỏi đây!
Dứt lời, ánh mắt của lão liền hung hăng quét qua bên dưới một cái. Những nơi ánh mắt đảo qua, hàng loạt cao thủ trong hệ phái tự do đều quỳ xuống, đầu gối nặng nề và chạm vào mặt đất lưu lại một vết lõm, huyết sắc trên mặt lập tức rút đi, toàn thân đổ mồ hôi hột, thân thể run lên.
- Tam thúc thúc! Người đừng gọi con là Thánh nữ nữa, gọi Phi nhi là được rồi!
Phượng Phi khom người thi lễ.
Lão giả Viêm tộc kia nhanh chóng đỡ lấy, vẻ mặt sợ hãi nói:
- Lão nô nhận không nổi lễ này của Thánh nữ.
- Tam thúc thúc! Nếu người còn gọi con là Thánh nữ, con sẽ không đi theo người đâu…
……
Ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ đảo qua trên mặt chúng cao thủ trong hệ phái tự do đang quỳ xuống, biết sự xuất hiện của Viêm tộc đã hoàn toàn hóa giải lần náo động này.
Hắn thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn thoáng qua Phượng Phi làm ra vẻ trẻ con, sau đó xoay người đi ra bên ngoài. Nơi này đã không còn chuyện của hắn nữa.
"Bất kể ra sao, cuối cùng Phượng Phi cũng đã an toàn. Có những cường giả Viêm tộc này bảo hộ, chắc hẳn không hề kém hơn ở tại Kiếm vực. Sau chuyện này, ta phải toàn tâm nghiên cứu một thân sở học, thực lực hôm nay quả thật không đủ đảm đương một phía."
Trong lòng suy nghĩ, Phong Vân Vô Kỵ vung tay áo lên. Trường kiếm trong thiên địa liền gào thét bay lên, như đàn ong bắn về bốn phía, trong đó còn có những trường kiếm chuẩn xác bắn vào trong vỏ kiếm trên thắt lưng của người trong kiếm đạo của hệ phái tự do có mặt tại bình nguyên dung nham.
Tay áo phất phơ, Phong Vân Vô Kỵ từ không trung tà tà hạ xuống, nhập vào trong đoàn người phía sau … Những kẻ mù quáng đi theo này, có một số ngay cả phía trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì cũng không hiểu rõ, từng người lướt qua Phong Vân Vô Kỵ lao về phía trước…
Trên bầu trời, Phượng Phi đang nói chuyện với lão giả Viêm tộc dường như phát hiện ra điều gì, liền quay đầu lại nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ đang cầm Đệ Ngũ Kiếm Đảm chậm rãi xuyên qua đoàn người, đi về hướng đệ tử Kiếm các đang canh gác; trong mắt thoáng hiện lên thần sắc khó hiểu…
- Con biết người kia sao?
Lão giả Viêm tộc bên cạnh nhìn hình dáng hoàn mỹ nghiêng nghiêng của Phượng Phi, ôn nhu nói.
- A? Không… con cũng không nhận ra.
Phượng Phi giống như tỉnh táo lại, lắc đầu lẩm bẩm nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Phải không?… Ta thấy, hình như trước đó hắn vẫn luôn giúp con.
Lão giả cười nói.
- Tam thúc thúc, người lại chọc con rồi…
Phượng Phi quay lưng về phía mọi người, trên mặt thoáng hiện lên một vệt ửng đỏ chỉ có lão giả Viêm tộc mới thấy được, sau đó bình tĩnh nói:
- Tam thúc thúc, chúng ta đi thôi…
- Ừm! Đi thôi…
Giữa không trung, mấy ngàn chiến sĩ Viêm tộc khí tức vô cùng cường đại khoanh tay mà đứng, hai chân đứng giữa hư không, nhìn xuống bên dưới. Khí thế cường đại vô hình trấn áp tất cả những kẻ trong hệ phái tự do bên dưới.
"Kéc!"
Ly Loan phát ra một tiếng kêu mừng rỡ, xoay quanh nửa vòng tại không trung, sau đó bay đến dưới chân Phượng Phi. Vẻ mặt của Phượng Phi giãn ra, chậm rãi bước lên lưng Ly Loan, quay đầu lại liếc nhìn bên dưới một cái, sau đó cưỡi lên lưng Ly Loan mỹ lệ, đón lấy ánh mặt trời yếu ởt từ giữa tầng mây chiếu xuống, bay về phía trước…
Tác giả :
Hoàng Phủ Kỳ