Phi Thăng Chi Hậu
Chương 306: Hàn Băng quyết cứu mạng
Ánh chớp tia lửa cũng không đủ để hình dung tốc độ của hàn khí. Sau khi Phong Vân Vô Kỵ ôm lấy Quân Thiên Thương bay ra không đến trăm trượng, hàn khí hùng hậu kia đã đuổi đến nơi. Từng tiếng răng rắc vang lên, nương theo ánh sáng nhàn nhạt trong thiên địa, một tầng hàn băng dày đặc nhanh chóng bám đầy toàn thân hắn.
Hàn băng cực độ gần như trong nháy mắt đóng băng thân thể Phong Vân Vô Kỵ và Quân Thiên Thương. Hai người từ không trung rơi xuống. Nhưng rất nhanh, những tiếng rạn nứt vang lên, băng tầng dày đặc bao phủ quanh người bỗng nhiên vỡ tan. Tiếp đó, Phong Vân Vô Kỵ mang theo Quân Thiên Thương đã bị thương nặng gia tăng tốc độ phá không bay đi. Những nơi đi qua, không khí vì cực độ băng hàn mà lưu lại một đường vết tích màu trắng.
Dựa vào sự bình tĩnh của Chiến Đế, trong mắt cũng không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Những tiếng xé gió từ phía sau Chiến Đế vang lên. Mười tên cao thủ Chiến tộc khí tức cường đại chia làm hai đường, lướt qua bên người Chiến Đế. Bọn họ đang muốn đuổi theo Phong Vân Vô Kỵ, đã thấy Chiến Đế giơ một tay lên:
- Không cần…
- Đế quân…
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Tạm thời để cho bọn họ tránh được một kiếp đi… Nếu như không tính đến năng lực điều khiển không gian, thiên hạ cũng rất ít người đuổi kịp Kiếm Thần. Cho dù các ngươi dùng đến lực lượng quy tắc, đối mặt với vực chủ Kiếm vực đã bước vào Thần cấp cũng không có tác dụng gì.
Chúng cao thủ Chiến tộc nghe vậy liền liếc mắt nhìn nhau, sau đó ôm quyền cúi đầu nói:
- Vâng thưa đế quân!
Chiến Đế phất tay áo một cái, chắp tay mà đứng, trong lòng lại nghĩ cường giả thủy chung vẫn không xuất hiện của Kiếm vực. Có một câu, hắn cũng không nói ra: "Để cho bọn họ đi đi! Trước mắt trẫm còn chưa muốn giao thủ với hắn, hơn nữa hiện tại cũng không phải là lúc thích hợp…"
Gió lạnh gào thét. Bên trong tuyết đọng phía sau Chiến Đế, từng đệ tử Chiến tộc nằm dưới đất rên rỉ dần dần tỉnh dậy, hai tay đưa về phía trước phá mặt tuyết ra, chậm rãi từ dưới tuyết đọng đứng lên. Lần lượt từng người tạo thành "bánh xe" từ trên mặt đất đứng lên, nhưng vẫn còn rất nhiều người lẳng lặng nằm trong tuyết …
Bên ngoài tầm nhìn của Chiến tộc, Phong Vân Vô Kỵ một mặt mang theo Quân Thiên Thương bay đi, một mặt không ngừng chuyển hóa hàn khí xâm nhập vào trong cơ thể từ một đao của Chiến Đế, đem những chân khí cực âm cực hàn này hoàn toàn chuyển hóa thành hàn băng chân khí do mình sáng tạo.
Lúc trước, bởi vì chúng Hoàng Kim chiến sĩ tẩu hỏa nhập ma, cho nên hắn đã căn cứ vào đặc tính của Tuyết vực hàn châu để sáng tạo ra môn công pháp này, dùng cho đệ tử Kiếm vực thanh thần và tĩnh khí, loại trừ chư tướng ngoại ma.
Hàn Băng quyết này bởi vì có chút đặc tính của Tuyết vực hàn châu, cho nên cũng là một môn công pháp không tầm thường, nhưng cũng không đến mức để cho Phong Vân Vô Kỵ từ bỏ Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, chuyển sang tu luyện lại từ đầu một môn nội công hàn tính hoàn toàn mới. Vì vậy, lúc đó hắn chỉ diễn luyện sơ qua một chu thiên. Trong cơ thể sinh ra một lượng chân khí nhất định, đồng thời cũng sinh ra tuần hoàn.
Lúc đó toàn bộ tâm thần của hắn đều tập trung vào chuyện ba phân thần, không thể phân tâm cho những việc khác, cho nên đã đem hàn băng chân khí phong ấn bên trong cơ thể, ngay cả tuần hoàn trong cơ thể cũng không vận hành.
Sau khi phân thần, Bổn Tôn vì giảm bớt công việc cho nên đã trực tiếp đem những hàn băng chân khí này truyền vào trong cơ thể Đệ Tam phân thần, giao cho Đệ Tam phân thần xử lý. Nhưng sau một thời gian tương đối dài, Đệ Tam phân thần lại ẩn thân tại địa từ nguyên mạch, hấp nạp năng lượng để tu bổ linh hồn, căn bản không bận tâm đến việc này.
Cho đến bây giờ, cuối cùng nó lại cứu Phong Vân Vô Kỵ một mạng.
Thực lực của Chiến Đế vượt xa tưởng tượng của Phong Vân Vô Kỵ. Một đao vừa rồi, nếu như khoảnh cách gần một chút, lực lượng mạnh hơn một chút, Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn có thể dự đoán được tình huống: tuần hoàn của Hàn Băng quyết vỡ tan, thân thể hóa thành băng vụn.
Phong Vân Vô Kỵ cũng không quay đầu lại, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất lao ra bên ngoài Đao vực. Giữa đường hắn lại gặp được bọn Trì Thương. Mặc dù mang theo một người, nhưng tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ cũng không phải bọn họ có thể sánh bằng.
- Nơi này không thể ở lâu, đi mau…
Phong Vân Vô Kỵ gọi lớn. Tay áo vung lên, một cỗ lực lượng hùng hậu lập tức bao bọc chúng Hoàng Kim giáp sĩ, kéo theo bọn họ lao nhanh về phía trước…
Trì Thương quay đầu lại nhìn thoáng qua Đao vực, lẩm bẩm nói: "Đao vực, xong rồi…"
Sau đó hắn liền xoay người đuổi theo nhóm người Phong Vân Vô Kỵ. Cùng với hắn còn có một thiếu niên áo trắng thần sắc hờ hững, một tay cầm kiếm, không nhanh không chậm theo Trì Thương bay ra ngoài Đao vực…
Đầu bên kia của thiên địa hoàn toàn là một phiến trắng xoá. Nơi đó đã không tồn tại Đao vực, chỉ còn có Tuyết vực. Gió tuyết vô tận giống hệt như địa phương mà Chiến tộc xuất hiện ban đầu…
"A!"…
Một trận rên rỉ từ trong miệng Quân Thiên Thương phát ra. Khóe miệng vẫn còn một vết máu chưa khô, nhưng hắn đã tỉnh táo lại.
- Ngươi tỉnh rồi!
Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhướng mày, nhìn qua bốn phía một vòng. Lúc này đã cách Đao vực rất xa. Hắn liền quay đầu lại, đối mặt với chúng Hoàng Kim giáp sĩ, vung tay lên, chậm rãi nói:
- Nghỉ ngơi một lát đi!
- Vâng thưa chủ công!
Chúng Hoàng Kim giáp sĩ từ không trung hạ xuống. Trên đường đi đến Đao vực, bọn họ nhiều ít đều đã bị thương trong chiến đấu, vì vậy nhân lúc này đều tìm một nơi để điều tức.
Cuối cùng Phong Vân Vô Kỵ mới mang theo Quân Thiên Thương từ không trung hạ xuống. Chân khí trong cơ thể Quân Thiên Thương có chút hỗn loạn, vừa mới vừa hạ xuống đất, liền ngồi xếp bằng chậm rãi điều tức. Trong lúc đang điều tức, một vật từ trong tay áo màu xanh của Quân Thiên Thương bỗng rớt ra, rơi trên mặt đất.
Quân Thiên Thương đang bận liệu thương, dường như cũng không chú ý tới quyển sách kia.
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nhớ lại, hình như mỗi lần nhìn thấy Quân Thiên Thương, trong tay y đều cầm quyển sách này mà đọc. Nhất thời hiếu kỳ, ánh mắt của bất giác nhìn lướt qua trên quyển sách. Lúc này quyển sách đã mở ra một nửa, lộ ra một góc của trang sách bên trong, trên đó đầy những chữ viết thật nhỏ giống như một đoạn.
Tay phải của hắn phất một cái. Quyển sách đang nằm trên mặt đất liền bay lên, sau đó nhẹ nhàng bay vào trong tay áo của Quân Thiên Thương. Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên cười, xoay người lại chuẩn bị nhìn qua tình huống của chúng Hoàng Kim giáp sĩ.
Quân Thiên Thương cất dấu quyển sách kia bên người, hiển nhiên đây là một vật rất quan trọng đối với hắn. Cho dù có hiếu kỳ, Phong Vân Vô Kỵ cũng không thể làm ra loại chuyện lấy đồ của người khác, vì vậy chỉ dùng chân khí đem quyển sách kia cất lại vào trong tay áo Quân Thiên Thương.
Sau khi Phong Vân Vô Kỵ làm xong tất cả những việc này này, liền xoay người bước đi. Nhưng mới đi được ba bước, hắn bỗng nhiên ngừng lại.
Đối với cường giả của Thái Cổ mà nói, trí nhớ cường đại cũng không phải là năng lực cao cường gì.
Khi Phong Vân Vô Kỵ xoay người đi được ba bước, nội dung trên trang sách vừa liếc mắt nhìn qua lại tự động hiện lên trong đầu hắn. Đây hoàn toàn là một loại hành vi vô ý thức.
Một đoạn khẩu quyết không trọn vẹn, không đầu không đuôi, rốt cuộc có thể sinh ra ảnh hưởng gì? Đây căn bản là một vấn đề không đáng quan tâm. Nhưng khi trong đầu Phong Vân Vô Kỵ lướt qua ý nghĩ này, đoạn văn tự kia bỗng nhiên lại hiện lên bên trong ý thức hải.
Cũng không phải là đoạn khẩu quyết kia có bao nhiêu cao thâm, hoặc là có gợi ý gì Phong Vân Vô Kỵ, khiến cho hắn sinh ra giác ngộ, công lực đề thăng. Tình huống thật sự chính là đoạn văn tự không đầy đủ kia lại mang đến Phong Vân Vô Kỵ một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Loại tình huống này gần như là không thể xảy ra. Quân Thiên Thương có thể cất kỹ mấy trăm triệu năm, hiển nhiên vật này đối với hắn phi thường quan trọng, sao lại có thể có liên hệ với mình?
Phong Vân Vô Kỵ làm sao cũng không thể liên hệ những công pháp mà mình xem qua với Quân Thiên Thương. Công lực đạt đến mức Thần cấp hậu kỳ, sở hữu lĩnh vực, gần như đã đạt đến đỉnh phong. Đạt đến cảnh giới này, rốt cuộc là thứ gì có thể khiến cho Quân Thiên Thương còn sản sinh dục vọng mạnh mẽ như vậy, mỗi ngày đều cầm xem?
Bản thân ngay cả Thần cấp hậu kỳ cũng chưa đạt đến, thậm chí còn không có lĩnh vực của mình, Phong Vân Vô Kỵ rất khó tưởng tượng trên người mình có thứ gì lại có liên hệ với thứ mà Quân Thiên Thương đang theo đuổi.
"Điều này… là không thể!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thẩm nhủ.
Trong đầu nhanh chóng chuyển động, rất nhanh đã khơi dậy những ký ức bên trong. Một lúc sau, Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc đã phát hiện ra nguyên nhân đoạn khẩu quyết kia khiến cho mình cảm thấy quen thuộc, đó chính là Hiên Viên Đế Tâm quyết. Nguồn:
Chính là Hiên Viên Đế Tâm quyết. Đoạn văn tự mà hắn nhìn thấy trên quyển sách của Quân Thiên Thương liếc qua, cùng với đoạn văn tự của Hiên Viên Đế Tâm trong đầu hắn phi thường tương tự.
Tất nhiên, đây chỉ là tương tự, không phải là hoàn toàn giống nhau. Trong đó có hơn phân nửa nội dung là tương tự.
Phong Vân Vô Kỵ vừa mới kết luận, bên trong đầu, đoạn Hiên Viên Đế Tâm quyết vừa hiện ra lại trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất không thấy. Ngay cả đoạn khẩu quyết trên quyển sách của Quân Thiên Thương vừa mới xem qua cũng dần dần trở nên không trọn vẹn, càng ngày càng không trọn vẹn, cuối cùng dường như quên lãng.
"Quyển sách kia thì ra có quan hệ với Hiên Viên Đế Tâm quyết!" Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ chỉ còn lại ý niệm này. Một loại cảm giác cực kỳ cổ quái dâng lên trong lòng, khiến cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, quay đầu lại nhìn thoáng qua Quân Thiên Thương, lại phát hiện y còn đang liệu thương, liền từ bỏ ý định trong lòng.
"Ta cần nói chuyện với hắn, rất cần…" Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ, bỗng nhiên trong lòng có sở cảm, liền ngẩng đầu nhìn về phương tây. Chỉ thấy giữa không trung, một hán tử vóc người khôi ngô đang từ xa bay tới. Y bào màu đen rộng thùng thình phất phơ khiến cho hắn thoạt nhìn giống như một quái điểu thật lớn.
- Người tới là ai? Hãy xưng tên ra?
Chúng Hoàng Kim giáp sĩ nhanh chóng bày trận, nhìn về bóng người đang bay tới quát lên.
- Lui ra!
Phong Vân Vô Kỵ vung tay lên, trầm giọng nói.
- Vâng thưa chủ công!
Trì Thương khoanh tay đứng một bên, nhất thời kinh ngạc nhìn Phong Vân Vô Kỵ, lại nhìn sang tên nam tử từ phía xa bay đến. Trong ấn tượng của hắn, dường như chưa bao giờ gặp qua một nam tử như vậy.
Phong Vân Vô Kỵ từ trong đám người bước ra, thần sắc trên mặt nhìn không ra một chút biến hóa, chỉ lẳng lặng nhìn nam tử từ không trung hạ xuống, trầm giọng nói:
- Phá Ma… ngươi rốt cuộc đã trở về…
Người tới không phải Phá Ma thì là ai?
- Tham kiến chủ công!
Phá Ma vừa mới đến gần, liền quỳ một chân, ôm quyền cúi đầu, thần thái cung kính nói.
- Bổn tọa còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi.
Thanh âm của Phong Vân Vô Kỵ rất lạnh, đồng thời phát ra một tiếng hừ lạnh chỉ có Phá Ma mới nghe thấy được, tay áo phất một cái liền đi tới.
Nghe được tiếng hừ lạnh kia, thân thể Phá Ma khẽ run lên, cúi đầu lên tiếng:
- Chủ công! Thuộc hạ đuổi theo một gã đệ tử Chiến tộc, đuổi tới bên ngoài Đao vực, nhưng thực lực không đủ nên đã để cho hắn chạy mất. Đang lúc thuộc hạ chuẩn bị quay về Đao vực, lại phát hiện Chiến Đế đã tới. Thuộc hạ tự nghĩ võ công của mình không phải là đối thủ của hắn, cho nên không bước vào Đao vực, ngược lại ở bên ngoài tìm kiếm chủ công…
Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ vẫn hờ hững. Một trận gió mạnh thổi đến, y bào rộng thùng thình liền theo gió bay lên. Nghe được "giải thích" của Chiến Ma, hắn rất lâu vẫn không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng:
- Vì sao lại trở về?
Phá Ma cúi đầu xuống, kinh sợ nói:
- Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ đã lập lời thề, tuyệt không dám phản bội!
Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu, phát ra một tiếng thở dài, đồng thời đi nhanh về hướng hàng ngũ của Hoàng Kim giáp sĩ. Từ xa xa, thanh âm phiêu tán tại trong gió truyền vào trong tai của Phá Ma:
- Lần sau nếu còn có loại chuyện này, chắc ngươi đã hiểu chuyện gì sẽ xảy ra…
"Trung thành…" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng lắc đầu. Cái lý do này quá gượng ép, hắn tin tưởng mới là chuyện lạ. Có điều đây cũng không phải là vấn đề chủ yếu.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mang, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thầm nghĩ: "Chạy trốn, một lần là đủ rồi. Nếu như còn có lần thứ hai, Phá Ma, chỉ sợ ta sẽ phải… chắc ngươi đã hiểu rồi…"
Hàn băng cực độ gần như trong nháy mắt đóng băng thân thể Phong Vân Vô Kỵ và Quân Thiên Thương. Hai người từ không trung rơi xuống. Nhưng rất nhanh, những tiếng rạn nứt vang lên, băng tầng dày đặc bao phủ quanh người bỗng nhiên vỡ tan. Tiếp đó, Phong Vân Vô Kỵ mang theo Quân Thiên Thương đã bị thương nặng gia tăng tốc độ phá không bay đi. Những nơi đi qua, không khí vì cực độ băng hàn mà lưu lại một đường vết tích màu trắng.
Dựa vào sự bình tĩnh của Chiến Đế, trong mắt cũng không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Những tiếng xé gió từ phía sau Chiến Đế vang lên. Mười tên cao thủ Chiến tộc khí tức cường đại chia làm hai đường, lướt qua bên người Chiến Đế. Bọn họ đang muốn đuổi theo Phong Vân Vô Kỵ, đã thấy Chiến Đế giơ một tay lên:
- Không cần…
- Đế quân…
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Tạm thời để cho bọn họ tránh được một kiếp đi… Nếu như không tính đến năng lực điều khiển không gian, thiên hạ cũng rất ít người đuổi kịp Kiếm Thần. Cho dù các ngươi dùng đến lực lượng quy tắc, đối mặt với vực chủ Kiếm vực đã bước vào Thần cấp cũng không có tác dụng gì.
Chúng cao thủ Chiến tộc nghe vậy liền liếc mắt nhìn nhau, sau đó ôm quyền cúi đầu nói:
- Vâng thưa đế quân!
Chiến Đế phất tay áo một cái, chắp tay mà đứng, trong lòng lại nghĩ cường giả thủy chung vẫn không xuất hiện của Kiếm vực. Có một câu, hắn cũng không nói ra: "Để cho bọn họ đi đi! Trước mắt trẫm còn chưa muốn giao thủ với hắn, hơn nữa hiện tại cũng không phải là lúc thích hợp…"
Gió lạnh gào thét. Bên trong tuyết đọng phía sau Chiến Đế, từng đệ tử Chiến tộc nằm dưới đất rên rỉ dần dần tỉnh dậy, hai tay đưa về phía trước phá mặt tuyết ra, chậm rãi từ dưới tuyết đọng đứng lên. Lần lượt từng người tạo thành "bánh xe" từ trên mặt đất đứng lên, nhưng vẫn còn rất nhiều người lẳng lặng nằm trong tuyết …
Bên ngoài tầm nhìn của Chiến tộc, Phong Vân Vô Kỵ một mặt mang theo Quân Thiên Thương bay đi, một mặt không ngừng chuyển hóa hàn khí xâm nhập vào trong cơ thể từ một đao của Chiến Đế, đem những chân khí cực âm cực hàn này hoàn toàn chuyển hóa thành hàn băng chân khí do mình sáng tạo.
Lúc trước, bởi vì chúng Hoàng Kim chiến sĩ tẩu hỏa nhập ma, cho nên hắn đã căn cứ vào đặc tính của Tuyết vực hàn châu để sáng tạo ra môn công pháp này, dùng cho đệ tử Kiếm vực thanh thần và tĩnh khí, loại trừ chư tướng ngoại ma.
Hàn Băng quyết này bởi vì có chút đặc tính của Tuyết vực hàn châu, cho nên cũng là một môn công pháp không tầm thường, nhưng cũng không đến mức để cho Phong Vân Vô Kỵ từ bỏ Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, chuyển sang tu luyện lại từ đầu một môn nội công hàn tính hoàn toàn mới. Vì vậy, lúc đó hắn chỉ diễn luyện sơ qua một chu thiên. Trong cơ thể sinh ra một lượng chân khí nhất định, đồng thời cũng sinh ra tuần hoàn.
Lúc đó toàn bộ tâm thần của hắn đều tập trung vào chuyện ba phân thần, không thể phân tâm cho những việc khác, cho nên đã đem hàn băng chân khí phong ấn bên trong cơ thể, ngay cả tuần hoàn trong cơ thể cũng không vận hành.
Sau khi phân thần, Bổn Tôn vì giảm bớt công việc cho nên đã trực tiếp đem những hàn băng chân khí này truyền vào trong cơ thể Đệ Tam phân thần, giao cho Đệ Tam phân thần xử lý. Nhưng sau một thời gian tương đối dài, Đệ Tam phân thần lại ẩn thân tại địa từ nguyên mạch, hấp nạp năng lượng để tu bổ linh hồn, căn bản không bận tâm đến việc này.
Cho đến bây giờ, cuối cùng nó lại cứu Phong Vân Vô Kỵ một mạng.
Thực lực của Chiến Đế vượt xa tưởng tượng của Phong Vân Vô Kỵ. Một đao vừa rồi, nếu như khoảnh cách gần một chút, lực lượng mạnh hơn một chút, Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn có thể dự đoán được tình huống: tuần hoàn của Hàn Băng quyết vỡ tan, thân thể hóa thành băng vụn.
Phong Vân Vô Kỵ cũng không quay đầu lại, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất lao ra bên ngoài Đao vực. Giữa đường hắn lại gặp được bọn Trì Thương. Mặc dù mang theo một người, nhưng tốc độ của Phong Vân Vô Kỵ cũng không phải bọn họ có thể sánh bằng.
- Nơi này không thể ở lâu, đi mau…
Phong Vân Vô Kỵ gọi lớn. Tay áo vung lên, một cỗ lực lượng hùng hậu lập tức bao bọc chúng Hoàng Kim giáp sĩ, kéo theo bọn họ lao nhanh về phía trước…
Trì Thương quay đầu lại nhìn thoáng qua Đao vực, lẩm bẩm nói: "Đao vực, xong rồi…"
Sau đó hắn liền xoay người đuổi theo nhóm người Phong Vân Vô Kỵ. Cùng với hắn còn có một thiếu niên áo trắng thần sắc hờ hững, một tay cầm kiếm, không nhanh không chậm theo Trì Thương bay ra ngoài Đao vực…
Đầu bên kia của thiên địa hoàn toàn là một phiến trắng xoá. Nơi đó đã không tồn tại Đao vực, chỉ còn có Tuyết vực. Gió tuyết vô tận giống hệt như địa phương mà Chiến tộc xuất hiện ban đầu…
"A!"…
Một trận rên rỉ từ trong miệng Quân Thiên Thương phát ra. Khóe miệng vẫn còn một vết máu chưa khô, nhưng hắn đã tỉnh táo lại.
- Ngươi tỉnh rồi!
Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhướng mày, nhìn qua bốn phía một vòng. Lúc này đã cách Đao vực rất xa. Hắn liền quay đầu lại, đối mặt với chúng Hoàng Kim giáp sĩ, vung tay lên, chậm rãi nói:
- Nghỉ ngơi một lát đi!
- Vâng thưa chủ công!
Chúng Hoàng Kim giáp sĩ từ không trung hạ xuống. Trên đường đi đến Đao vực, bọn họ nhiều ít đều đã bị thương trong chiến đấu, vì vậy nhân lúc này đều tìm một nơi để điều tức.
Cuối cùng Phong Vân Vô Kỵ mới mang theo Quân Thiên Thương từ không trung hạ xuống. Chân khí trong cơ thể Quân Thiên Thương có chút hỗn loạn, vừa mới vừa hạ xuống đất, liền ngồi xếp bằng chậm rãi điều tức. Trong lúc đang điều tức, một vật từ trong tay áo màu xanh của Quân Thiên Thương bỗng rớt ra, rơi trên mặt đất.
Quân Thiên Thương đang bận liệu thương, dường như cũng không chú ý tới quyển sách kia.
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nhớ lại, hình như mỗi lần nhìn thấy Quân Thiên Thương, trong tay y đều cầm quyển sách này mà đọc. Nhất thời hiếu kỳ, ánh mắt của bất giác nhìn lướt qua trên quyển sách. Lúc này quyển sách đã mở ra một nửa, lộ ra một góc của trang sách bên trong, trên đó đầy những chữ viết thật nhỏ giống như một đoạn.
Tay phải của hắn phất một cái. Quyển sách đang nằm trên mặt đất liền bay lên, sau đó nhẹ nhàng bay vào trong tay áo của Quân Thiên Thương. Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên cười, xoay người lại chuẩn bị nhìn qua tình huống của chúng Hoàng Kim giáp sĩ.
Quân Thiên Thương cất dấu quyển sách kia bên người, hiển nhiên đây là một vật rất quan trọng đối với hắn. Cho dù có hiếu kỳ, Phong Vân Vô Kỵ cũng không thể làm ra loại chuyện lấy đồ của người khác, vì vậy chỉ dùng chân khí đem quyển sách kia cất lại vào trong tay áo Quân Thiên Thương.
Sau khi Phong Vân Vô Kỵ làm xong tất cả những việc này này, liền xoay người bước đi. Nhưng mới đi được ba bước, hắn bỗng nhiên ngừng lại.
Đối với cường giả của Thái Cổ mà nói, trí nhớ cường đại cũng không phải là năng lực cao cường gì.
Khi Phong Vân Vô Kỵ xoay người đi được ba bước, nội dung trên trang sách vừa liếc mắt nhìn qua lại tự động hiện lên trong đầu hắn. Đây hoàn toàn là một loại hành vi vô ý thức.
Một đoạn khẩu quyết không trọn vẹn, không đầu không đuôi, rốt cuộc có thể sinh ra ảnh hưởng gì? Đây căn bản là một vấn đề không đáng quan tâm. Nhưng khi trong đầu Phong Vân Vô Kỵ lướt qua ý nghĩ này, đoạn văn tự kia bỗng nhiên lại hiện lên bên trong ý thức hải.
Cũng không phải là đoạn khẩu quyết kia có bao nhiêu cao thâm, hoặc là có gợi ý gì Phong Vân Vô Kỵ, khiến cho hắn sinh ra giác ngộ, công lực đề thăng. Tình huống thật sự chính là đoạn văn tự không đầy đủ kia lại mang đến Phong Vân Vô Kỵ một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.
Loại tình huống này gần như là không thể xảy ra. Quân Thiên Thương có thể cất kỹ mấy trăm triệu năm, hiển nhiên vật này đối với hắn phi thường quan trọng, sao lại có thể có liên hệ với mình?
Phong Vân Vô Kỵ làm sao cũng không thể liên hệ những công pháp mà mình xem qua với Quân Thiên Thương. Công lực đạt đến mức Thần cấp hậu kỳ, sở hữu lĩnh vực, gần như đã đạt đến đỉnh phong. Đạt đến cảnh giới này, rốt cuộc là thứ gì có thể khiến cho Quân Thiên Thương còn sản sinh dục vọng mạnh mẽ như vậy, mỗi ngày đều cầm xem?
Bản thân ngay cả Thần cấp hậu kỳ cũng chưa đạt đến, thậm chí còn không có lĩnh vực của mình, Phong Vân Vô Kỵ rất khó tưởng tượng trên người mình có thứ gì lại có liên hệ với thứ mà Quân Thiên Thương đang theo đuổi.
"Điều này… là không thể!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thẩm nhủ.
Trong đầu nhanh chóng chuyển động, rất nhanh đã khơi dậy những ký ức bên trong. Một lúc sau, Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc đã phát hiện ra nguyên nhân đoạn khẩu quyết kia khiến cho mình cảm thấy quen thuộc, đó chính là Hiên Viên Đế Tâm quyết. Nguồn:
Chính là Hiên Viên Đế Tâm quyết. Đoạn văn tự mà hắn nhìn thấy trên quyển sách của Quân Thiên Thương liếc qua, cùng với đoạn văn tự của Hiên Viên Đế Tâm trong đầu hắn phi thường tương tự.
Tất nhiên, đây chỉ là tương tự, không phải là hoàn toàn giống nhau. Trong đó có hơn phân nửa nội dung là tương tự.
Phong Vân Vô Kỵ vừa mới kết luận, bên trong đầu, đoạn Hiên Viên Đế Tâm quyết vừa hiện ra lại trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất không thấy. Ngay cả đoạn khẩu quyết trên quyển sách của Quân Thiên Thương vừa mới xem qua cũng dần dần trở nên không trọn vẹn, càng ngày càng không trọn vẹn, cuối cùng dường như quên lãng.
"Quyển sách kia thì ra có quan hệ với Hiên Viên Đế Tâm quyết!" Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ chỉ còn lại ý niệm này. Một loại cảm giác cực kỳ cổ quái dâng lên trong lòng, khiến cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, quay đầu lại nhìn thoáng qua Quân Thiên Thương, lại phát hiện y còn đang liệu thương, liền từ bỏ ý định trong lòng.
"Ta cần nói chuyện với hắn, rất cần…" Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ, bỗng nhiên trong lòng có sở cảm, liền ngẩng đầu nhìn về phương tây. Chỉ thấy giữa không trung, một hán tử vóc người khôi ngô đang từ xa bay tới. Y bào màu đen rộng thùng thình phất phơ khiến cho hắn thoạt nhìn giống như một quái điểu thật lớn.
- Người tới là ai? Hãy xưng tên ra?
Chúng Hoàng Kim giáp sĩ nhanh chóng bày trận, nhìn về bóng người đang bay tới quát lên.
- Lui ra!
Phong Vân Vô Kỵ vung tay lên, trầm giọng nói.
- Vâng thưa chủ công!
Trì Thương khoanh tay đứng một bên, nhất thời kinh ngạc nhìn Phong Vân Vô Kỵ, lại nhìn sang tên nam tử từ phía xa bay đến. Trong ấn tượng của hắn, dường như chưa bao giờ gặp qua một nam tử như vậy.
Phong Vân Vô Kỵ từ trong đám người bước ra, thần sắc trên mặt nhìn không ra một chút biến hóa, chỉ lẳng lặng nhìn nam tử từ không trung hạ xuống, trầm giọng nói:
- Phá Ma… ngươi rốt cuộc đã trở về…
Người tới không phải Phá Ma thì là ai?
- Tham kiến chủ công!
Phá Ma vừa mới đến gần, liền quỳ một chân, ôm quyền cúi đầu, thần thái cung kính nói.
- Bổn tọa còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi.
Thanh âm của Phong Vân Vô Kỵ rất lạnh, đồng thời phát ra một tiếng hừ lạnh chỉ có Phá Ma mới nghe thấy được, tay áo phất một cái liền đi tới.
Nghe được tiếng hừ lạnh kia, thân thể Phá Ma khẽ run lên, cúi đầu lên tiếng:
- Chủ công! Thuộc hạ đuổi theo một gã đệ tử Chiến tộc, đuổi tới bên ngoài Đao vực, nhưng thực lực không đủ nên đã để cho hắn chạy mất. Đang lúc thuộc hạ chuẩn bị quay về Đao vực, lại phát hiện Chiến Đế đã tới. Thuộc hạ tự nghĩ võ công của mình không phải là đối thủ của hắn, cho nên không bước vào Đao vực, ngược lại ở bên ngoài tìm kiếm chủ công…
Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ vẫn hờ hững. Một trận gió mạnh thổi đến, y bào rộng thùng thình liền theo gió bay lên. Nghe được "giải thích" của Chiến Ma, hắn rất lâu vẫn không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng:
- Vì sao lại trở về?
Phá Ma cúi đầu xuống, kinh sợ nói:
- Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ đã lập lời thề, tuyệt không dám phản bội!
Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu, phát ra một tiếng thở dài, đồng thời đi nhanh về hướng hàng ngũ của Hoàng Kim giáp sĩ. Từ xa xa, thanh âm phiêu tán tại trong gió truyền vào trong tai của Phá Ma:
- Lần sau nếu còn có loại chuyện này, chắc ngươi đã hiểu chuyện gì sẽ xảy ra…
"Trung thành…" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng lắc đầu. Cái lý do này quá gượng ép, hắn tin tưởng mới là chuyện lạ. Có điều đây cũng không phải là vấn đề chủ yếu.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mang, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thầm nghĩ: "Chạy trốn, một lần là đủ rồi. Nếu như còn có lần thứ hai, Phá Ma, chỉ sợ ta sẽ phải… chắc ngươi đã hiểu rồi…"
Tác giả :
Hoàng Phủ Kỳ