Phi Thăng Chi Hậu
Chương 303: Trì Thương đến tìm
"Kéc!"
Một tiếng ưng kêu từ phía xa vang lên cắt ngang bầu trời. Trường ưng trắng như tuyết lại lần nữa xuất hiện bên dưới những tầng mây, lượn quanh vài vòng, sau đó trực tiếp đáp xuống hướng về Chiến Đế.
Chiến Đế vẫn ngồi xếp bằng trên những bậc thang băng tuyết bên ngoài Chiến Đế cung, tay phải vươn ra. Chiến ưng liền đáp xuống trên bàn tay của hắn.
"Kéc!"
Chiến ưng giơ vuốt cứng cào cào vài cái. Hai con ngươi tròn xoe sắc bén nhìn thắng vào Chiến Đế. Từng hình ảnh xuyên qua đôi mắt của chiến ưng truyền vào …
- Đi thôi!
Chiến Đế nhấc tay lên. Chiến ưng lại lần nữa bay lên trời. Cặp cánh trắng như tuyết đập vài cái, như tên rời khỏi dây lao thẳng vào trời cao…
Chiến Đế quay đầu lại, nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ:
- Ngươi có thể ra được, trẫm quả thật có chút bất ngờ.
Dứt lời, Chiến Đế bỗng nhiên nhắm hai mắt lại. Một lát sau, mí mắt của hắn nháy động vài cái, sau đó nhanh chóng mở ra, torng mắt tinh mang bừng sáng. Bên dưới thân, một luồng sóng khí dán sát mặt đất lan rộng ra, bốc lên một đoàn cát bụi. Bên trong cát bụi cuồn cuộn, Chiến Đế chậm rãi đứng lên. Một cỗ chiến ý cường đại từ trong cơ thể hắn tràn ra, ngưng tụ như thực chất, hóa thành một hình rồng to lớn phía sau, bay lên cao mấy ngàn trượng.
"Đông đông đông!"
Mọi người đều lảo đảo lui về phía sau. Theo Chiến Đế đứng dậy, một cỗ áp lực vô hình cũng từ Chiến Đế cung lan về bốn phía. Tất đều cảm thụ được một cỗ chiến ý khó có thể diễn tả bằng lời, khiến cho người ta hít thở khó khăn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Những Chiến tộc thụ thương ngã xuống chung quanh, có lẽ bởi vì thân là Chiến tộc, cho nên cảm thụ không mãnh liệt giống như mọi người.
"Cộp!"
"Cộp!"
"Cộp!"
Từng tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Chiến Đế dọc theo cầu thang tuyết trắng đi xuống. Phía sau, hư không bị một cỗ lực lượng vô hình tác động trở nên văn vẹo. Xuyên qua phiến hư không vặn vẹo kia, ngay cả tòa Chiến Đế cung trong suốt lấp lánh kia cũng trở nên mơ hồ.
- Ngươi rốt cuộc muốn động thủ rồi!
Phong Vân Vô Kỵ đứng thẳng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Chiến Đế. Những người chung quanh dần dần tản đi, vô hình trung lộ ra một khu vực trống trải dánh cho hai người.
- Không sai!
Chiến Đế hờ hững nói:
- Ta vốn không chuẩn bị ra tay, nhưng Chiến Tâm… vẫn không thể đối phó ngươi.
Bất kể là Phong Vân Vô Kỵ hay Chiến Đế, dường như đều vô ý thức tránh nói đến hiện tượng kỳ dị vừa rồi, hai con ngươi màu trắng bạc cùng với những cao thủ biến mất. Giữa hai người giống như đã đạt thành một loại ăn ý.
- Trong lòng ta có một nghi hoặc rất lớn…
Phong Vân Vô Kỵ đứng ngạo nghễ, một thân y bào như bướm vờn bay lượn. Tay phải của hắn giơ lên, một tiếng kiếm ngân vang, Đệ Ngũ Kiếm Đảm màu đen từ dưới tay áo nhô ra một đoạn.
Trên mặt Chiến Đế hiện lên vẻ cười nhạt:
- Ta biết! Ta sẽ trả lời, nếu như ngươi có thể qua được ải này…
Dứt lời, thần sắc của hắn đột nhiên trầm xuống. Một cỗ chiến ý hùng hậu hóa thành hình mũi dùi phá không bay ra, lao về hướng Phong Vân Vô Kỵ.
"Phụt!"
Gần như trong nháy mắt, tâm thần của Phong Vân Vô Kỵ lập tức bị thương, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình như diều đứt dây bắn về phía sau…
- Lên!
- Ngăn cản hắn!
Vài tên cao thủ Đao vực từ hậu phương nhảy vọt lên, lao về hướng Chiến Đế. Khi vừa mới bay lên trời, Chiến Đế thần sắc lạnh lẽo bỗng nhiên đưa mắt nhìn qua. Ba gã cao thủ Đao vực thân thể chấn động, máu loãng toàn thân hóa thành dạng sương từ thất khiếu phun ra. Thân thể như đeo một khối chì nặng nề rơi xuống mặt đất, nằm yên không nhúc nhích.
Bên dưới người, một bãi máu loãng nhanh chóng tràn ra, thấm ướt mặt đất…
- Ta nói rồi… ta cũng không muốn giết người.
Chiến Đế quay đầu nhìn lướt qua chung quanh. Những người bị ánh mắt của hắn quét qua đều cúi đầu xuống thấp.
Chiến Đế quay đầu lại, chậm rãi đi về hướng Phong Vân Vô Kỵ:
- Trẫm rất tò mò, nếu như trẫm giết ngươi, vị sư phụ kia liệu có xuất hiện hay không?
Phong Vân Vô Kỵ vừa ổn định thân hình, nghe vậy lập tức giật mình. Đối với hành vi của Chiến Đế, trong lòng đã có một chút đáp án.
Hắn ngẩng đầu lên, cặp môi khẽ mấp máy. Nhưng còn chưa phát ra tiếng, một cỗ áp lực cường đại tại linh hồn đã trực tiếp đè nặng lên hai vai.
- A!
Phong Vân Vô Kỵ đau đớn kêu lên một tiếng. Xương cốt hai chân kêu lên răng rắc, như muốn quỵ xuống …
- Quỳ xuống cho trẫm!
Giọng nói của Chiến Đế không uy không giận, nhàn nhạt vang lên.
Dưới chiến ý cường đại áp bức, hai chân của Phong Vân Vô Kỵ vốn đã quỵ xuống bên dưới, nhưng nghe được giọng nói của Chiến Đế, trong đầu hắn đột nhiên chấn động. Một cánh cửa phủ đầy bụi như bị mở ra…
Thời gian dường như trở lại khi vừa tới Thái Cổ, ngây ngô dại dột, nghờ nghệch vô tri, tại một tòa đại điện lơ lửng trên bầu trời…
Một bóng người cường đại xuất hiện trong ý thức …
"Không! Cả đời này không ai có thể khiến cho ta quỳ gối. Không ai có thể!…" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng hét lớn, gân xanh nổi lên, một cỗ ý chí cường liệt như thủy triều từ trong lòng tràn ra, lưu chuyển khắp toàn thân. Ngay cả chiến ý khổng lồ của Chiến Đế đè ép trên người cũng không thể áp chế được cỗ ý chí cường liệt không thể khuất phục này.
"Phá Diệt Đạo Chủ không thể, ngươi cũng không thể!…" Một câu nói của Chiến Đế đã chạm vào chiếc vảy ngược trong ký ý ức Phong Vân Vô Kỵ. Một loại cảm giác nhục nhã vô lực phản kháng dâng lên trong lòng, tình cảnh năm đó như một lần nữa hiện về…
- A!
Phong Vân Vô Kỵ nổi giận gầm lên một tiếng, tóc dài màu đen không gió tự động tung bay. Từng tiếng xương cốt giòn giã vang lên, thân thể hắn chậm rãi đứng dậy…
Chiến Đế khẽ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, chiến ý toàn thân bừng lên. Một vòng sóng gợn màu trắng có thể thấy được bằng mắt thường lan rộng về bốn phía…
"Ầm ầm!"
Sóng gợn màu trắng lan qua, Chiến Đế cung đột nhiên vỡ tan, hóa thành một luồng sóng khí màu trắng vọt lên cao mấy ngàn trượng. Những nơi sóng gợn màu trắng đi qua, mặt đất trở nên lõm xuống, bên ngoài xuất hiện đầy những khe nứt nhỏ vụn…
- Mau lui lại!
Có người kinh hô.
- Kiếm Thần mau lui lại, ngươi không phải là đối thủ của hắn!
Một cao thủ Thần cấp của Đao Vực kêu lên. Nhưng thanh âm của hắn vừa dứt, Chiến Đế bỗng nhiên đưa mắt nhìn sang. Tên cao thủ Thần cấp kia lập tức toàn thân run rẩy, ngửa đầu phun ra một chùm sương máu, ngã xuống đất…
Chiến Đế thần sắc lạnh lẽo không gì sánh được, tâm thần khẽ động, chiến ý cường đại lại phá không bay ra, đè ép trên vai Phong Vân Vô Kỵ…
"Rắc rắc!"
Những tiếng giòn giã vang lên, máu loãng từ dưới vạt áo Phong Vân Vô Kỵ chảy ra, khớp xương đã gãy đoạn.
Luận về cường độ ý thức, ý thức của Phong Vân Vô Kỵ còn cường đại hơn so với một số cao thủ Thần cấp hậu kỳ. Nhưng đối mặt với Chiến Đế có thể thuần thục dùng chiến ý giết người, hắn vẫn không phải là đối thủ.
Thân hình lại lần nữa quỵ xuống bên dưới, Phong Vân Vô Kỵ trên trán mồ hôi như mưa, một cảm giác cực độ khó chịu dâng lên trong lòng hắn.
Dưới bất cứ tình huống nào, trừ khi là thầy trò, ngoài ra một gã nam tử đều không thể quỳ xuống trước một nam tử khác. Đây là nguyên tắc ẩn chứa trong ý thức Phong Vân Vô Kỵ. Quỳ xuống, ý nghĩa của nó chính là một sự trào phúng và nhục nhã.
Đã từng một lần, Phá Diệt Đạo Chủ dựa vào thực lực tuyệt đối làm được. Điều này trong lòng Phong Vân Vô Kỵ vĩnh viễn là một nỗi đau đớn và sỉ nhục. Mà hôm nay, tình cảnh của ngày đó dường như lại sắp diễn ra…
"Không! Ta không cho phép xảy ra chuyện này!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng gầm lên, máu huyết toàn thân nhanh chóng lưu động.
- A!
Hắn quát lớn một tiếng. Một đạo sóng khí màu trắng như biển động cuộn trào, không chỉ nuốt gọn chiến ý cường liệt áp bức do Chiến Đế gây ra trong linh hồn, hơn nữa còn dùng tốc độ như tia chớp tràn ngươi lại…
Cùng lúc đó, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai con người trở lên đỏ rực, từng sợi tơ máu hiện lên khắp nhãn cầu…
- A!
Y bào tung bay, tay phải giơ lên, Đệ Ngũ Kiếm Đảm phát ra một tiếng kiếm ngân, như tia chớp bắn ra. Dưới chân nhún một cái, thân hình Phong Vân Vô Kỵ hóa thành một vệt nhỏ theo sau sóng khí gào thét lao về hướng Chiến Đế…
"Phụt!"
Chiến Đế căn bản không ngờ đến Phong Vân Vô Kỵ lại có thể bằng vào trứ ý chí cường đại ngăn trở chiến ý của mình. Bất ngờ không đề phòng, lập tức bị chiến ý phản phệ, khí huyết dâng lên trong lồng ngực, phun ra một ngụm máu tươi. Đồng thời lực lượng cường trong ẩn chứa bên trong sóng khí cũng nặng nề đánh vào người hắn.
Sắc mặt của Chiến Đế biến ảo vài lần, từ đỏ bừng trở thành màu xanh, sau đó lại trở nên trắng bệch. Máu loãng từ khóe miệng trào ra. Trên con ngươi, một mạch máu độ nhiên cong lại, sau đó nhanh chóng mở rộng ra, cuối cùng biến thành một đôi mắt huyết hồng, nhìn thẳng vào Phong Vân Vô Kỵ đang lao đến…
Chiến Đế hừ lạnh một tiếng, tay phải giơ lên, Chiến đao trắng như tuyết đã nơi tay.
Chiến Đế đang muốn chém ra một đao, đột nhiên sắc mặt khẽ biến đổi, giống như trong cơ thể xảy ra biến hóa dị thường gì. Sau đó, tay phải của hắn lỏng ra…
Trong cơn giận dữ, Phong Vân Vô Kỵ căn bản không chú ý đến những điều này. Đệ Ngũ Kiếm Đảm trên tay phải hắn không hề trở ngại xuyên qua ngực Chiến Đế, đâm vào trái tim…
"A!"
Tất cả mọi người đều kinh hô. Kết quả này thật sự đã vượt ra ngoài dự liệu. Không ai ngờ đến Phong Vân Vô Kỵ lại có thể giết được Chiến Đế.
Tiếng kinh hô này cũng khiến Phong Vân Vô Kỵ tỉnh táo lại. Nhìn rõ tình hình trước mắt, ngay cả hắn không nhịn được kinh hô một tiếng.
Dựa vào khoảng cách giữa Phong Vân Vô Kỵ và Chiến Đế, tự nhiên có thể thể rõ ràng hư thực của đối phương.
Chân chính khiến Phong Vân Vô Kỵ khiếp sợ, cũng không phải là một kiếm của hắn có thể đâm vào ngực Chiến Đế, mà là…
Chiến Đế trước mặt căn bản chỉ là một người bình thường không có một chút võ công nào. Trong cơ thể của hắn, không hề có dấu vết của chân khí lưu chuyển
Cho dù là một cao thủ Thái Cổ bị giết, trong khoảng thời gian ngắn chân khí trong cơ thể cũng sẽ không tản mất bao nhiêu, nhưng tình huống của Chiến Đế lại là…
Kinh mạch của hắn phần lớn đều khô cạn, giống như đã rất lâu không được chân khí thấm qua. Chỉ có một số ít kinh mạch chủ yếu là có vết tích của chân khí, nhưng hiển nhiên chỉ vừa mới xuất hiện không lâu.
- Ngươi không biết võ công?
Phong Vân Vô Kỵ khiếp sợ nhìn "Chiến Đế" bị Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay đâm xuyên qua, ngơ ngác hỏi.
Chiến Đế khí tức yếu ớt, nhưng khóe miệng lại lộ ra một nụ cười quỷ dị:
- Ngươi… ngươi… nên sớm… biết…
Dứt lời, đầu liền gục sang một bên, thân thể theo kiếm mềm nhũm ngã về hướng Phong Vân Vô Kỵ…
Phong Vân Vô Kỵ có chút ngỡ ngàng, theo phản xa liền giơ tay ôm lấy thi thể "Chiến Đế". Ngay lúc này…
- Sư tôn!
Một tiếng kêu kinh hãi từ phía xa vang lên. Phong Vân Vô Kỵ nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy từ phía chân trời, Trì Thương trên người mặc y phục màu trắng nhiễm máu tươi đang bay nhanh về phía này. Phía sau hắn, một phiến kim quang lưu động cũng bay về hướng chiến trường. Từng điểm huyết sắc lấp lóe giữa kim quang…
- Trì Thương…
Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng cũng khôi phục tinh thần lại. Một loạt sự tình nằm ngoài sự liệu quả thật đã khiến cho mạch suy nghĩ của hắn có chút hỗn loạn.
- Trì Thương, tại sao ngươi lại đến đây?
Trì Thương thở hổn hển, những vết máu trên người cho thấy hắn trải quá một trường đại chiến.
Trì Thương trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, từ phía xa nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ lớn tiếng hô lên:
- Sư tôn! Tin tức con nhờ chiến sĩ Kiếm vực đưa đến người có nhận được chưa?
- Tin tức gì…
Trì Thương biến sắc, lập tức nhìn quanh một vòng, sau đó lên tiếng:
- Quân Thiên Thương tiền bối đã đến cứu viện Ma Vực hay chưa?
Thần sắc Phong Vân Vô Kỵ trầm xuống, một loại cảm giác không ổn dâng lên trong lòng:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta không hề nhận được bất cứ tin tức nào…
Trì Thương nghe được liền kinh ngạc:
- Thật sự không nhận được…
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi hãy nói rõ ràng xem!
Lúc này Phong Vân Vô Kỵ ngược lại trở nên tỉnh táo.
- Tình báo có sai sót. Mấy ngày trước, Chiến Đế đã dẫn theo tinh nhuệ của Chiến tộc đi đến Ma Vực rồi…
- Cái gì!
……
Nhìn "Chiến Đế" trong tay, Phong Vân Vô Kỵ chợt cảm thấy như trời đất quay cuồng, một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng…
Một tiếng ưng kêu từ phía xa vang lên cắt ngang bầu trời. Trường ưng trắng như tuyết lại lần nữa xuất hiện bên dưới những tầng mây, lượn quanh vài vòng, sau đó trực tiếp đáp xuống hướng về Chiến Đế.
Chiến Đế vẫn ngồi xếp bằng trên những bậc thang băng tuyết bên ngoài Chiến Đế cung, tay phải vươn ra. Chiến ưng liền đáp xuống trên bàn tay của hắn.
"Kéc!"
Chiến ưng giơ vuốt cứng cào cào vài cái. Hai con ngươi tròn xoe sắc bén nhìn thắng vào Chiến Đế. Từng hình ảnh xuyên qua đôi mắt của chiến ưng truyền vào …
- Đi thôi!
Chiến Đế nhấc tay lên. Chiến ưng lại lần nữa bay lên trời. Cặp cánh trắng như tuyết đập vài cái, như tên rời khỏi dây lao thẳng vào trời cao…
Chiến Đế quay đầu lại, nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ:
- Ngươi có thể ra được, trẫm quả thật có chút bất ngờ.
Dứt lời, Chiến Đế bỗng nhiên nhắm hai mắt lại. Một lát sau, mí mắt của hắn nháy động vài cái, sau đó nhanh chóng mở ra, torng mắt tinh mang bừng sáng. Bên dưới thân, một luồng sóng khí dán sát mặt đất lan rộng ra, bốc lên một đoàn cát bụi. Bên trong cát bụi cuồn cuộn, Chiến Đế chậm rãi đứng lên. Một cỗ chiến ý cường đại từ trong cơ thể hắn tràn ra, ngưng tụ như thực chất, hóa thành một hình rồng to lớn phía sau, bay lên cao mấy ngàn trượng.
"Đông đông đông!"
Mọi người đều lảo đảo lui về phía sau. Theo Chiến Đế đứng dậy, một cỗ áp lực vô hình cũng từ Chiến Đế cung lan về bốn phía. Tất đều cảm thụ được một cỗ chiến ý khó có thể diễn tả bằng lời, khiến cho người ta hít thở khó khăn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Những Chiến tộc thụ thương ngã xuống chung quanh, có lẽ bởi vì thân là Chiến tộc, cho nên cảm thụ không mãnh liệt giống như mọi người.
"Cộp!"
"Cộp!"
"Cộp!"
Từng tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Chiến Đế dọc theo cầu thang tuyết trắng đi xuống. Phía sau, hư không bị một cỗ lực lượng vô hình tác động trở nên văn vẹo. Xuyên qua phiến hư không vặn vẹo kia, ngay cả tòa Chiến Đế cung trong suốt lấp lánh kia cũng trở nên mơ hồ.
- Ngươi rốt cuộc muốn động thủ rồi!
Phong Vân Vô Kỵ đứng thẳng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Chiến Đế. Những người chung quanh dần dần tản đi, vô hình trung lộ ra một khu vực trống trải dánh cho hai người.
- Không sai!
Chiến Đế hờ hững nói:
- Ta vốn không chuẩn bị ra tay, nhưng Chiến Tâm… vẫn không thể đối phó ngươi.
Bất kể là Phong Vân Vô Kỵ hay Chiến Đế, dường như đều vô ý thức tránh nói đến hiện tượng kỳ dị vừa rồi, hai con ngươi màu trắng bạc cùng với những cao thủ biến mất. Giữa hai người giống như đã đạt thành một loại ăn ý.
- Trong lòng ta có một nghi hoặc rất lớn…
Phong Vân Vô Kỵ đứng ngạo nghễ, một thân y bào như bướm vờn bay lượn. Tay phải của hắn giơ lên, một tiếng kiếm ngân vang, Đệ Ngũ Kiếm Đảm màu đen từ dưới tay áo nhô ra một đoạn.
Trên mặt Chiến Đế hiện lên vẻ cười nhạt:
- Ta biết! Ta sẽ trả lời, nếu như ngươi có thể qua được ải này…
Dứt lời, thần sắc của hắn đột nhiên trầm xuống. Một cỗ chiến ý hùng hậu hóa thành hình mũi dùi phá không bay ra, lao về hướng Phong Vân Vô Kỵ.
"Phụt!"
Gần như trong nháy mắt, tâm thần của Phong Vân Vô Kỵ lập tức bị thương, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình như diều đứt dây bắn về phía sau…
- Lên!
- Ngăn cản hắn!
Vài tên cao thủ Đao vực từ hậu phương nhảy vọt lên, lao về hướng Chiến Đế. Khi vừa mới bay lên trời, Chiến Đế thần sắc lạnh lẽo bỗng nhiên đưa mắt nhìn qua. Ba gã cao thủ Đao vực thân thể chấn động, máu loãng toàn thân hóa thành dạng sương từ thất khiếu phun ra. Thân thể như đeo một khối chì nặng nề rơi xuống mặt đất, nằm yên không nhúc nhích.
Bên dưới người, một bãi máu loãng nhanh chóng tràn ra, thấm ướt mặt đất…
- Ta nói rồi… ta cũng không muốn giết người.
Chiến Đế quay đầu nhìn lướt qua chung quanh. Những người bị ánh mắt của hắn quét qua đều cúi đầu xuống thấp.
Chiến Đế quay đầu lại, chậm rãi đi về hướng Phong Vân Vô Kỵ:
- Trẫm rất tò mò, nếu như trẫm giết ngươi, vị sư phụ kia liệu có xuất hiện hay không?
Phong Vân Vô Kỵ vừa ổn định thân hình, nghe vậy lập tức giật mình. Đối với hành vi của Chiến Đế, trong lòng đã có một chút đáp án.
Hắn ngẩng đầu lên, cặp môi khẽ mấp máy. Nhưng còn chưa phát ra tiếng, một cỗ áp lực cường đại tại linh hồn đã trực tiếp đè nặng lên hai vai.
- A!
Phong Vân Vô Kỵ đau đớn kêu lên một tiếng. Xương cốt hai chân kêu lên răng rắc, như muốn quỵ xuống …
- Quỳ xuống cho trẫm!
Giọng nói của Chiến Đế không uy không giận, nhàn nhạt vang lên.
Dưới chiến ý cường đại áp bức, hai chân của Phong Vân Vô Kỵ vốn đã quỵ xuống bên dưới, nhưng nghe được giọng nói của Chiến Đế, trong đầu hắn đột nhiên chấn động. Một cánh cửa phủ đầy bụi như bị mở ra…
Thời gian dường như trở lại khi vừa tới Thái Cổ, ngây ngô dại dột, nghờ nghệch vô tri, tại một tòa đại điện lơ lửng trên bầu trời…
Một bóng người cường đại xuất hiện trong ý thức …
"Không! Cả đời này không ai có thể khiến cho ta quỳ gối. Không ai có thể!…" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng hét lớn, gân xanh nổi lên, một cỗ ý chí cường liệt như thủy triều từ trong lòng tràn ra, lưu chuyển khắp toàn thân. Ngay cả chiến ý khổng lồ của Chiến Đế đè ép trên người cũng không thể áp chế được cỗ ý chí cường liệt không thể khuất phục này.
"Phá Diệt Đạo Chủ không thể, ngươi cũng không thể!…" Một câu nói của Chiến Đế đã chạm vào chiếc vảy ngược trong ký ý ức Phong Vân Vô Kỵ. Một loại cảm giác nhục nhã vô lực phản kháng dâng lên trong lòng, tình cảnh năm đó như một lần nữa hiện về…
- A!
Phong Vân Vô Kỵ nổi giận gầm lên một tiếng, tóc dài màu đen không gió tự động tung bay. Từng tiếng xương cốt giòn giã vang lên, thân thể hắn chậm rãi đứng dậy…
Chiến Đế khẽ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, chiến ý toàn thân bừng lên. Một vòng sóng gợn màu trắng có thể thấy được bằng mắt thường lan rộng về bốn phía…
"Ầm ầm!"
Sóng gợn màu trắng lan qua, Chiến Đế cung đột nhiên vỡ tan, hóa thành một luồng sóng khí màu trắng vọt lên cao mấy ngàn trượng. Những nơi sóng gợn màu trắng đi qua, mặt đất trở nên lõm xuống, bên ngoài xuất hiện đầy những khe nứt nhỏ vụn…
- Mau lui lại!
Có người kinh hô.
- Kiếm Thần mau lui lại, ngươi không phải là đối thủ của hắn!
Một cao thủ Thần cấp của Đao Vực kêu lên. Nhưng thanh âm của hắn vừa dứt, Chiến Đế bỗng nhiên đưa mắt nhìn sang. Tên cao thủ Thần cấp kia lập tức toàn thân run rẩy, ngửa đầu phun ra một chùm sương máu, ngã xuống đất…
Chiến Đế thần sắc lạnh lẽo không gì sánh được, tâm thần khẽ động, chiến ý cường đại lại phá không bay ra, đè ép trên vai Phong Vân Vô Kỵ…
"Rắc rắc!"
Những tiếng giòn giã vang lên, máu loãng từ dưới vạt áo Phong Vân Vô Kỵ chảy ra, khớp xương đã gãy đoạn.
Luận về cường độ ý thức, ý thức của Phong Vân Vô Kỵ còn cường đại hơn so với một số cao thủ Thần cấp hậu kỳ. Nhưng đối mặt với Chiến Đế có thể thuần thục dùng chiến ý giết người, hắn vẫn không phải là đối thủ.
Thân hình lại lần nữa quỵ xuống bên dưới, Phong Vân Vô Kỵ trên trán mồ hôi như mưa, một cảm giác cực độ khó chịu dâng lên trong lòng hắn.
Dưới bất cứ tình huống nào, trừ khi là thầy trò, ngoài ra một gã nam tử đều không thể quỳ xuống trước một nam tử khác. Đây là nguyên tắc ẩn chứa trong ý thức Phong Vân Vô Kỵ. Quỳ xuống, ý nghĩa của nó chính là một sự trào phúng và nhục nhã.
Đã từng một lần, Phá Diệt Đạo Chủ dựa vào thực lực tuyệt đối làm được. Điều này trong lòng Phong Vân Vô Kỵ vĩnh viễn là một nỗi đau đớn và sỉ nhục. Mà hôm nay, tình cảnh của ngày đó dường như lại sắp diễn ra…
"Không! Ta không cho phép xảy ra chuyện này!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng gầm lên, máu huyết toàn thân nhanh chóng lưu động.
- A!
Hắn quát lớn một tiếng. Một đạo sóng khí màu trắng như biển động cuộn trào, không chỉ nuốt gọn chiến ý cường liệt áp bức do Chiến Đế gây ra trong linh hồn, hơn nữa còn dùng tốc độ như tia chớp tràn ngươi lại…
Cùng lúc đó, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai con người trở lên đỏ rực, từng sợi tơ máu hiện lên khắp nhãn cầu…
- A!
Y bào tung bay, tay phải giơ lên, Đệ Ngũ Kiếm Đảm phát ra một tiếng kiếm ngân, như tia chớp bắn ra. Dưới chân nhún một cái, thân hình Phong Vân Vô Kỵ hóa thành một vệt nhỏ theo sau sóng khí gào thét lao về hướng Chiến Đế…
"Phụt!"
Chiến Đế căn bản không ngờ đến Phong Vân Vô Kỵ lại có thể bằng vào trứ ý chí cường đại ngăn trở chiến ý của mình. Bất ngờ không đề phòng, lập tức bị chiến ý phản phệ, khí huyết dâng lên trong lồng ngực, phun ra một ngụm máu tươi. Đồng thời lực lượng cường trong ẩn chứa bên trong sóng khí cũng nặng nề đánh vào người hắn.
Sắc mặt của Chiến Đế biến ảo vài lần, từ đỏ bừng trở thành màu xanh, sau đó lại trở nên trắng bệch. Máu loãng từ khóe miệng trào ra. Trên con ngươi, một mạch máu độ nhiên cong lại, sau đó nhanh chóng mở rộng ra, cuối cùng biến thành một đôi mắt huyết hồng, nhìn thẳng vào Phong Vân Vô Kỵ đang lao đến…
Chiến Đế hừ lạnh một tiếng, tay phải giơ lên, Chiến đao trắng như tuyết đã nơi tay.
Chiến Đế đang muốn chém ra một đao, đột nhiên sắc mặt khẽ biến đổi, giống như trong cơ thể xảy ra biến hóa dị thường gì. Sau đó, tay phải của hắn lỏng ra…
Trong cơn giận dữ, Phong Vân Vô Kỵ căn bản không chú ý đến những điều này. Đệ Ngũ Kiếm Đảm trên tay phải hắn không hề trở ngại xuyên qua ngực Chiến Đế, đâm vào trái tim…
"A!"
Tất cả mọi người đều kinh hô. Kết quả này thật sự đã vượt ra ngoài dự liệu. Không ai ngờ đến Phong Vân Vô Kỵ lại có thể giết được Chiến Đế.
Tiếng kinh hô này cũng khiến Phong Vân Vô Kỵ tỉnh táo lại. Nhìn rõ tình hình trước mắt, ngay cả hắn không nhịn được kinh hô một tiếng.
Dựa vào khoảng cách giữa Phong Vân Vô Kỵ và Chiến Đế, tự nhiên có thể thể rõ ràng hư thực của đối phương.
Chân chính khiến Phong Vân Vô Kỵ khiếp sợ, cũng không phải là một kiếm của hắn có thể đâm vào ngực Chiến Đế, mà là…
Chiến Đế trước mặt căn bản chỉ là một người bình thường không có một chút võ công nào. Trong cơ thể của hắn, không hề có dấu vết của chân khí lưu chuyển
Cho dù là một cao thủ Thái Cổ bị giết, trong khoảng thời gian ngắn chân khí trong cơ thể cũng sẽ không tản mất bao nhiêu, nhưng tình huống của Chiến Đế lại là…
Kinh mạch của hắn phần lớn đều khô cạn, giống như đã rất lâu không được chân khí thấm qua. Chỉ có một số ít kinh mạch chủ yếu là có vết tích của chân khí, nhưng hiển nhiên chỉ vừa mới xuất hiện không lâu.
- Ngươi không biết võ công?
Phong Vân Vô Kỵ khiếp sợ nhìn "Chiến Đế" bị Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay đâm xuyên qua, ngơ ngác hỏi.
Chiến Đế khí tức yếu ớt, nhưng khóe miệng lại lộ ra một nụ cười quỷ dị:
- Ngươi… ngươi… nên sớm… biết…
Dứt lời, đầu liền gục sang một bên, thân thể theo kiếm mềm nhũm ngã về hướng Phong Vân Vô Kỵ…
Phong Vân Vô Kỵ có chút ngỡ ngàng, theo phản xa liền giơ tay ôm lấy thi thể "Chiến Đế". Ngay lúc này…
- Sư tôn!
Một tiếng kêu kinh hãi từ phía xa vang lên. Phong Vân Vô Kỵ nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy từ phía chân trời, Trì Thương trên người mặc y phục màu trắng nhiễm máu tươi đang bay nhanh về phía này. Phía sau hắn, một phiến kim quang lưu động cũng bay về hướng chiến trường. Từng điểm huyết sắc lấp lóe giữa kim quang…
- Trì Thương…
Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng cũng khôi phục tinh thần lại. Một loạt sự tình nằm ngoài sự liệu quả thật đã khiến cho mạch suy nghĩ của hắn có chút hỗn loạn.
- Trì Thương, tại sao ngươi lại đến đây?
Trì Thương thở hổn hển, những vết máu trên người cho thấy hắn trải quá một trường đại chiến.
Trì Thương trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, từ phía xa nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ lớn tiếng hô lên:
- Sư tôn! Tin tức con nhờ chiến sĩ Kiếm vực đưa đến người có nhận được chưa?
- Tin tức gì…
Trì Thương biến sắc, lập tức nhìn quanh một vòng, sau đó lên tiếng:
- Quân Thiên Thương tiền bối đã đến cứu viện Ma Vực hay chưa?
Thần sắc Phong Vân Vô Kỵ trầm xuống, một loại cảm giác không ổn dâng lên trong lòng:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta không hề nhận được bất cứ tin tức nào…
Trì Thương nghe được liền kinh ngạc:
- Thật sự không nhận được…
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi hãy nói rõ ràng xem!
Lúc này Phong Vân Vô Kỵ ngược lại trở nên tỉnh táo.
- Tình báo có sai sót. Mấy ngày trước, Chiến Đế đã dẫn theo tinh nhuệ của Chiến tộc đi đến Ma Vực rồi…
- Cái gì!
……
Nhìn "Chiến Đế" trong tay, Phong Vân Vô Kỵ chợt cảm thấy như trời đất quay cuồng, một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng…
Tác giả :
Hoàng Phủ Kỳ