Phi Thăng Chi Hậu
Chương 223: Đệ Thất Thiên Ma Vương
"Cộc!"
"Cộc!"
Vài tiếng gõ từ bên ngoài cửa truyền đến.
- Vào đi!
Một thanh âm lạnh lẽo từ trong phòng truyền ra.
Đại môn mở ra, vài chiến ma tộc sĩ bước vào phòng, bóng của bọn chúng có chút run rẩy in dài trên ngưỡng cửa.
Một người mặc trường bào màu đen đang ngồi ngồi xếp bằng bên trong phòng, chiếc mũ trùm đầu rộng thùng thình từ trên trán che phủ xuống, không thể nhìn thấy được dung mạo của hắn. Cách đó không xa chính là Sát Lục chiến giáp khiến cho người ta vừa nghe danh đã sợ.
Sáu gã ma tộc chiến sĩ đều hiểu được, trước mắt chính là cơ hội tốt nhất để nhìn thấy chân diện mục của Sát Lục Ma Quân đã khiến cho hàng ngàn Ma Quân nghe danh mất vía. Nhưng không một ai có dũng khí bước lến phía trước hai bước, nhấc chiếc mũ trùm đầu màu đen kia lên. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Thu dọn nơi này đi!
Hắc bào nhân chỉ vào những mảnh xương nhỏ cách đó không xa, hờ hững nói:
- Thanh lý cho sạch sẽ!
- Tuân lệnh, Đại Ma Quân!
Dứt lời, sáu gã ma tộc liền cúi đầu, rất nhanh thu dọn những bạch cốt này, sau đó liền nhanh chóng rời khỏi thiên điện.
Hầu như cách một đoạn thời gian, Sát Lục Ma Quân lại triệu tập một số ma nữ vào điện hầu hạ, nhưng khi đi ra tất cả đều biến thành một đống bạch cốt.
Sát Lục Ma Quân đối với chân diện mục của mình bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Bên trong lãnh địa của hắn, ngoại trừ lão pháp sư cùng với sáu ả ma nữ xinh đẹp đêm đó hầu hạ, còn lại không một ai biết được. Những ma tướng vốn là thủ hạ của Khảo Tư Đặc Ma Quân trước đây, hầu như trong nửa năm chinh chiến đều lần lượt chết đi, những người may mắn không chết thì cũng mất tích một cách bí ẩn. Chỉ có lão pháp sư là người duy nhất còn sống sót sau khi nhìn thấy hình dáng của Ma Quân.
Lão pháp sư lẳng lặng đứng bên ngoài đại môn của thiên điện, ánh mắt có chút phức tạp. Pháp Tư Đặc trong lòng hiểu được, sỡ dĩ cái mạng nhỏ của mình có thể bảo toàn, không phải bởi vì bản thân có nhiều thực lực, mà bởi vì Sát Lục Ma Quân cần có một kẻ hầu thân cận thông hiểu tình hình ở nơi này. So sánh đi so sánh lại, không người nào có thể thích hợp hơn so với lão pháp sư.
Phong Vân Vô Kị tĩnh tu tại thiên điện, cả tòa ma cung đều được bảo vệ tầng tầng lớp lớp, ma tộc chiến sĩ tạo thành những vòng tròn vây quanh cả tòa ma điện. Trong lúc Sát Lục Ma Quân tu luyện, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy.
Bên trong thiên điện, Phong Vân Vô Kị nhắm mắt ngồi xếp bằng. Không có chinh chiến, phần lớn thời gian đều nhàn rỗi, cho nên hắn đành phải tu luyện Hấp Tinh Đại Pháp. Trong nửa năm chinh chiến trước đây, nhờ có sự trợ giúp của Sát Lục chiến giáp, những ma nguyên mà Phong Vân Vô Kị thu nạp được đã khiến cho thực lực của hắn đạt đến cấp bậc Ma Vương, chỉ có điều là không ai biết.
Mỗi tháng đều có một ngày bản năng của ma thân lại phát tác, sinh ra dâm dục rất mạnh. Đối với loại dục vọng này, thái độ của Phong Vân Vô Kị chính là phát tiết. Đối với hắn mà nói chuyện này cũng bình thường như là chiến tranh, không hề có ý nghĩa thực chất, hoàn toàn chỉ là một loại nhu cầu sinh lý.
Cũng giống như bổn tôn, bản tính của Phong Vân Vô Kị cũng yêu thích bóng tối và yên tĩnh, hắn thích một mình tĩnh tu trong không khí hắc ám và im lặng.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua. Mấy tháng sau, những Ma Quân của các lãnh địa chung quanh đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, liên minh cũng dần dần tan rã.
Bốn tháng sau khi hơn một ngàn Ma Quân kiến tạo ma cung hùng vĩ để trấn an Phong Vân Vô Kị, Sát Lục ma cung rốt cuộc cũng nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
- Sát Lục Ma Quân ở đâu, mau đến đây gặp bổn tọa!
Một thanh âm vang vọng từ phía trên ma cung truyền đến. Trong những tầng mây, một đạo hắc ảnh đứng sừng sững giữa hư không.
- Kẻ nào?
Một gã ma tướng bay lên trời, đứng trên đỉnh ma cung ngẩng đầu quát lớn. Phía bên dưới, những ma tộc dày đặc cầm trong tay trường kích màu đen đồng loạt chĩa lên không, cơ nhục trên cánh tay lồi lên, tùy thời chuẩn bị đem trường kích trong tay ném ra ngoài.
- Hừ, một tên ma tướng nho nhỏ, nơi này còn chưa đến lượt ngươi lên tiếng!… Sát Lục Đại Ma Quân! Ta là người hầu dưới trướng của Đệ Thất Thiên Ma Vương. Lần này đại nhân đặc biệt triệu hoán Sát Lục Đại Ma Quân đến hành cung triều bái, thời gian là ba ngày sau. Đến lúc đó, ba ngàn Ma Quân dưới trướng của Đại Ma Vương cũng sẽ có mặt. Sát Lục Đại Ma Quân cần phải đến kịp thời, không được chậm trễ!
"Két!"
Hai cánh cửa sắt to lớn của ma cung hoàn toàn mở ra, lão pháp sư có chút khom người từ bên trong bước ra, cao giọng nói:
- Đại sứ giả xin hãy bớt giận! Đại Ma Quân bệ hạ hiện đang bế quan, có chỗ nào thất lễ xin ngài hãy bỏ qua!
- Hừ! Một tên Ma Quân nho nhỏ cũng dám ở trước mặt ta láo xược!
Tên người hầu kia giận dữ quát.
"Hừ!"
Ngay lúc này, từ nơi sâu thẳm bên dưới ma cung, đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh. Một tiếng này tựa như tiếng sấm vang, oanh kích vào đầu tên sứ giả Ma Vương kia, khiến cho đương trường thân hình lung lay muốn ngã, sắc mặt tức khắc trở nên trắng bệch.
- Ma Quân nho nhỏ?… Một con kiến hôi nhỏ bé như ngươi cũng dám miệt thị bổn quân, quả thật là chán sống!
Một đạo ma khí từ bên trong ma cung tràn ra, hóa thành một bàn tay khổng lồ chụp về hướng tên người hầu của Ma Vương.
- To gan, ngươi dám miệt thị Đệ Thất Thiên Ma Vương!
Lời còn chưa nói xong, bàn tay khổng lồ từ trên đỉnh đầu đã chụp xuống. Tên người hầu kia quát lớn một tiếng, song quyền lập tức đánh ra, nhưng thực lực thì lại quá chênh lệch.
Ma thủ khổng lồ hợp lại, sau đó lại mở ra, một bộ bạch cốt vỡ nát xuất hiện trong lòng bàn tay. Năm ngón tay buông lỏng, hài cốt liền lả tả rơi xuống mặt đất. Ma thủ khổng lồ lại trở về bên trong mật thất, Phong Vân Vô Kị chậm rãi đem cỗ ma nguyên vừa hấp nạp đưa vào kinh mạch…
Tại đại môn của ma cung, lão pháp sư kinh hãi trợn mắt há mồm, miệng mở thật lớn, một chữ cũng không nói nên lời. Hắn ngơ ngác nhìn người hầu của Đệ Thất Đại Ma Vương bị Phong Vân Vô Kị hấp khô từ không trung rơi xuống, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vợi vã cuống cuồng chạy vào thiên điện nơi Phong Vân Vô Kị đang bế quan, ở ngoài cửa quỳ xuống hô lớn:
- Đại Ma Quân, không hay rồi!
Phong Vân Vô Kị mở mắt ra, khẽ nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa hỏi:
- Pháp Tư Đặc, chuyện gì mà kinh hãi như vậy?
- Đại Ma Quân, đại phiền toái đến rồi! Kẻ mà ngài vừa giết chết chính là thủ hạ của Đệ Thất Thiên Ma Vương dưới trướng Hắc Thiên Đại Ma Đế. Ma Vương thực lực cường đại không phải Ma Quân có thể so sánh được. Đại Ma Quân, ngài hay là mau chạy đi!
- Hỗn láo!
Phong Vân Vô Kị giận dữ quát lớn:
- Bổn tọa há phải là kẻ hèn nhát. Chỉ bất quá là một tên Đệ Thất Thiên Ma Vương hèn mọn, có gì phải sợ!
Bên ngoài cửa, lão pháp sư cả người run lên, tiếp đó cúi đầu xuống thật thấp, gần như ngang bằng với mặt đất.
- Lão nô có tội, lão nô đã hiểu sai ý tứ của Ma Quân!
Pháp Tư Đặc sợ hãi nói, trong lòng cũng thầm tán dương: "Không hổ là Đại Ma Quân, quả nhiên là có đảm lược!"
- Lui ra!
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói, trong lòng lại suy nghĩ: "Hắc Thiên Đại Ma Đế, Đệ Thất Thiên Ma Vương, cái tên này nghe quen quen…"
Bỗng nhiên, một đạo ánh sáng xẹt qua trong đầu. Phong Vân Vô Kị nhớ đến lần trước đi đến vị diện bị ma tộc đảo loạn, lúc ấy có hai cái tên ma tộc vương c6áp, một tên là Đệ Tứ Thiên Ma Vương, một tên là Đệ Ngũ Thiên Ma Vương. Bọn chúng hình như là thuộc ha của Hắc Thiên Ma Đế, hơn nữa Hắc Thiên Ma Đế kia tựa hồ cuối cùng còn xuất thủ.
"Không sai, chính là bọn chúng!" Phong Vân Vô Kị đột nhiên đứng bật dậy, lẩm bẩm nói: "Đúng là bọn chúng! Đệ Thất Thiên Ma Vương… hắn vốn không biết ta, hơn nữa hôm nay ta còn thay đổi nhục thân, chỉ sợ là ngay cả Hắc Thiên Ma Đế nhìn thấy ta cũng vô pháp phân biệt. Ha ha ha… Nếu đã như vậy, qua vài ngày nữa ta sẽ đi bái phỏng Ma Vương, xem thử thực lực của hắn như thế nào. Nếu như thực lực của hắn không bằng ta, cứ dứt khoát đoạt lấy địa vị của hắn!"
Phong Vân Vô Kị khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn…
Ngày thứ ba, Phong Vân Vô Kị mặc Sát Lục chiến giáp, Khô Lâu Thập Tự kiếm vung lên, mang theo ba mươi vạn quân đội tinh nhuệ dưới sự dẫn dắt của lão pháp sư tiến về hành cung của Đệ Thất Thiên Ma Vương. Lão pháp sư này đã từng hầu hạ nhiều vị Ma Quân, đã nhiều lần cùng với bọn họ đi đến ma cung của Đệ Thất Thiên Ma Vương, đối với chuyện này có thể nói là quen việc dễ làm.
Trải qua nửa ngày, ba mươi vạn đại quân cuối cùng đã đi vào địa bàn của Đệ Thất Ma Vương.
- Kẻ nào? Mau xưng tên ra!
Phía trước mặt, ma tộc xếp hàng đầy khắp núi đồi, trên trời dưới đất dày đặc lính canh, trường kích màu đen rợp trời như một đàn ong đồng loạt chĩa về hướng quân đội của Phong Vân Vô Kị. Người vừa lên tiếng chính là một gã hắc giáp tướng quân.
Phía sau tuyến phòng ngự dày đặc của ma tộc từ tận trên không xuống đất, một ma cung đồ sộ cao vút đến giữa tầng mấy, hoàn toàn do bạch cốt tạo thành.
- Tản ra!
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng ra lệnh. Quân đội trước mặt hắn lập tức tách ra tạo thành một thông đạo. Phong Vân Vô Kị toàn thân mặc khải giáp đi theo thông đạo này, không nhanh không chậm tiến về phía trước.
- Không có lệnh của bổn tọa, ai cũng không được nhúc nhích. Tất cả đều đứng yên tại nơi này cho ta!
Phong Vân Vô Kị một mặt đi về hướng hành cung của Đệ Thất Thiên Ma Vương, một mặt ra lệnh cho binh sĩ.
- Tuân mệnh!
Chúng tướng đồng thanh đáp lời vang dội.
Tựa như một sát lục ma thần hàng lâm, Phong Vân Vô Kị không nhanh không chậm tiến về hướng ma tộc dày đặc trước mắt, thanh âm khải giáp ma sát không ngừng vang lên bên tai.
- Ngươi là ai? Mau đứng lại, nếu không thì đừng trách chúng ta động thủ!
Tên hắc giáp ma tướng kia cảm giác được một cỗ khí tức nghẹt thở khiến cho hắn như muốn phát điên. Ma tộc cường đại mặc khải giáp trước mặt, sát khí hùng hậu trên người tựa như thực chất vô cùng đáng sợ. Bị ánh mắt của hắn chiếu vào, cả người giống như muốn đổ sụp xuống.
- Tránh ra!
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng quát lên, thanh âm mang theo uy thế không thể nghi ngờ.
- Báo danh…
Tên ma tướng kia chỉ vừa nói được hai chữ. Bên dưới khải giáp, khuôn mặt của Phong Vân Vô Kị trên mặt hiện lên thần sắc tàn nhẫn, tiếp đó Khô Lâu Thập Tự kiếm lập tức vung lên. Một cỗ kiếm ngâm từ hư không phát ra, tiếp đó là một đạo hồ quang lóe lên, đầu của tên hắc giáp tướng quân liền rơi xuống. Gần như ngay khi đầu của hắn bị chém đứt, còn chưa kịp rơi xuống đất, thân thể còn lại liền bị một cổ kình khí mãnh liệt hủy diệt thành tro bụi…
- Địch nhân tập kích!
Giữa không trung vang lên vài tiếng gầm giận dữ, tiếp đó là trường kích dày đặc từ không trung ném xuống. Phong Vân Vô Kị cười một tiếng tà dị, vẫn không hề không tránh, Khô Lâu Thập Tự kiếm trong tay giơ lên…
Một đạo hắc ảnh tựa như tia chớp di chuyển cực nhanh, mỗi một nơi mà hắn hạ xuống mặt đất đều sụp đổ. Những nơi mà hắn đi qua, tất cả ma tộc chiến sĩ đều hóa thành tro bụi, tung bay đầy trời…
Phong Vân Vô Kị cũng không muốn dây dưa với những ma tộc này, liền sử dụng tốc độ cực nhanh, theo một đường cong lao về hướng cánh cửa đại điện của ma cung. Những nơi mà hắn đi qua không một ma tướng nào có thể sống sót. Chỉ trong thời gian hô hấp vài cái, trong khi những ma tộc chiến sĩ còn chưa kịp phản ứng, Phong Vân Vô Kị đã xuất hiện tại đại môn của ma cung. Ma tộc chiến sĩ dày dặc từ bốn phương tám hướng lập tức tràn về phía hắn…
- Dừng tay!
Một thanh âm hùng hậu mang theo uy thế từ bên trong đại điện truyền đến. Những ma tộc tràn đến như thủy triều vừa nghe được liền sửng sốt, sau đó cung kính nói:
- Tuân lệnh, Đệ Thất Thiên Ma Vương bệ hạ!
Sau đó tất cả đều chậm rãi lui ra bên ngoài.
Phong Vân Vô Kị đạp lên đám tro bụi đang bay đầy trời tiến vào hành cung của Đệ Thất Thiên Ma Vương. Khi ánh dương quang bên ngoài cửa chiếu lên thân của Sát Lục chiến giáp, chiết xạ ra một cỗ quang mang màu xanh đen, đông đảo Ma Quân phân thành hai hàng bên trong điện ánh mắt đều sáng lên.
- Sát Lục Đại Ma Quân!
Đột nhiên bên sườn điện vang lên những tiếng kinh hô truyền đến, chính là hơn một ngàn Ma Quân đã kết thành liên minh.
Phong Vân Vô Kị không hề để ý đến những kinh hô của đám Ma Quân này, bước nhanh về hướng khoảng không bên trong điện.
Đây quả thật là một tòa ma cung vô cùng rộng lớn, những cây cột khổng lồ bên trong nối thẳng đến nóc điện. Toàn bộ sàn nhà đều do những bộ xương cốt xảo diệu nối tiếp mà thành. Trên những cây cột và vách tường đều có khắc rất nhiều bích họa, đều là hình ảnh chiến đấu của một số Ma Thần.
- Ngươi chính là Sát Lục Đại Ma Quân?
Một thanh âm từ phía trước truyền đến. Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt lướt qua đám Ma Quân, trực tiếp dừng lại trên người Đệ Thất Thiên Ma Vương.
Đệ Thất Thiên Ma Vương cả người xích lõa, nằm trên một chiếc ghế rộng lớn làm bằng xương cốt. Hắn có một bộ râu rậm rạp, ánh mắt tựa như chuông đồng. Trên đỉnh đầu, hai chiếc sừng trâu nhọn từ hai bên thái dương đâm ra, tạo thành một vòng cung uốn cong đến trước trán. Trên người hắn là bộ lông màu đen rậm rạp. Bên cạnh cò có một ma nữ nữ xinh đang hầu hạ.
Tất cả Ma Quân trong điện đều ôm ấp hoặc nhiều hoặc ít ma nữ để chơi đùa, một số kẻ còn trực tiếp phát tiết ngay trong điện.
Bầu không khí dâm loạn này không hề ảnh hưởng đến Phong Vân Vô Kị. Giờ phút này trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, đó là có bao nhiêu phần chắc giải quyết được Đệ Thất Thiên Ma Vương.
- Đúng vậy, Đệ Thất Thiên Ma Vương tôn kính!
Phong Vân Vô Kị đứng cách Đệ Thất Thiên Ma Vương hơn hai mươi trượng, quỳ một chân xuống, tay trái ôm trước ngực, biểu đạt sự tôn kính của mình.
"Ừm!" Đệ Thất Thiên Ma Vương hài lòng gật gật đầu, đột nhiên lại hỏi:
- Tên sứ giả mà bổn vương phái đi, nghe nói ngươi đã giết hắn phải không?
- Không sai!
Phong Vân Vô Kị nói thẳng:
- Loại kiến hôi không có thực lực, không ngờ lại dám đối với bổn tọa hô to gọi nhỏ, chết như vậy thật sự là tiện nghi!
- To gan!
Chúng Ma Quân bên trong điện đều biến sắc, giận dữ quát lớn.
Duy chỉ có Đệ Thất Thiên Ma Vương là lại cười rộ lên. Hắn cầm một chén rượu tinh xảo, bên trong có chứa một chất lỏng màu đỏ tươi, uống một ngụm, hưng phấn nói:
- Không sai, nói rất hay, quả nhiên là hợp với tâm ý bổn vương!… Những kẻ yếu nhược không có thực lực đúng là kiến hôi, tất cả đều đáng chết. Ngươi giết rất hay! Nếu là ta, gặp phải một kẻ ngông cuồng như vậy, ta cũng giết. Ha ha ha…
Phản ứng của Đệ Thất Thiên Ma Vương hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của mọi người. Chúng Ma Quân nghe được đều rùng mình, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại:
- Ma Vương anh minh!
- Đứng lên đi! Hai ma nữ này bổn vương tặng cho ngươi hưởng thụ. Hắc hắc, bọn chúng đều là ma nữ tuyển chọn ra từ trong ma nữ tộc, sau khi trải qua huấn luyện mới được đưa đến đây, rất là am hiểu cách hầu hạ.
"Bộp bộp!"
Theo tiếng vỗ tay của Đệ Thất Ma Vương, hai ả mỹ nữ nửa che nửa hở, lắc lư chiếc eo thon như rắn chậm rãi đi đến bên cạnh Phong Vân Vô Kị, đứng dựa vào y.
- Sát Lục Ma Quân không cần kiêng kị. Ngươi cũng giống như quân thần của ta, hãy cởi khôi giáp ra đi. Sau này, ngươi sẽ là đệ nhất Ma Quân dưới trướng của ta, ha ha ha…
- Đúng vậy! Sát Lục Ma Quân còn chần chừ gì nữa? Hãy mau thu nhận hai ma nữ này đi, sau đó cùng vui vẻ với chúng ta!
Vài tên Ma quân lập tức phản ứng, rất nhanh hiểu được ý tứ của Đệ Thất Thiên Ma Vương, liền cười đùa.
Nhất thời, mấy ngàn ánh mắt bên trong điện đồng loạt nhìn về hướng Phong Vân Vô Kị. Tất cả đều phi thường muốn biết, Sát Lục Ma Quân hung danh lừng lẫy này rốt cuộc có diện mạo như thế nào.
Có một số thứ, sau khi đã biết chân tướng thì sẽ không còn sợ hãi nữa.
- Sát Lục, cởi ra đi!
Đệ Thất Thiên Ma Vương nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị ra lệnh…
"Cộc!"
Vài tiếng gõ từ bên ngoài cửa truyền đến.
- Vào đi!
Một thanh âm lạnh lẽo từ trong phòng truyền ra.
Đại môn mở ra, vài chiến ma tộc sĩ bước vào phòng, bóng của bọn chúng có chút run rẩy in dài trên ngưỡng cửa.
Một người mặc trường bào màu đen đang ngồi ngồi xếp bằng bên trong phòng, chiếc mũ trùm đầu rộng thùng thình từ trên trán che phủ xuống, không thể nhìn thấy được dung mạo của hắn. Cách đó không xa chính là Sát Lục chiến giáp khiến cho người ta vừa nghe danh đã sợ.
Sáu gã ma tộc chiến sĩ đều hiểu được, trước mắt chính là cơ hội tốt nhất để nhìn thấy chân diện mục của Sát Lục Ma Quân đã khiến cho hàng ngàn Ma Quân nghe danh mất vía. Nhưng không một ai có dũng khí bước lến phía trước hai bước, nhấc chiếc mũ trùm đầu màu đen kia lên. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Thu dọn nơi này đi!
Hắc bào nhân chỉ vào những mảnh xương nhỏ cách đó không xa, hờ hững nói:
- Thanh lý cho sạch sẽ!
- Tuân lệnh, Đại Ma Quân!
Dứt lời, sáu gã ma tộc liền cúi đầu, rất nhanh thu dọn những bạch cốt này, sau đó liền nhanh chóng rời khỏi thiên điện.
Hầu như cách một đoạn thời gian, Sát Lục Ma Quân lại triệu tập một số ma nữ vào điện hầu hạ, nhưng khi đi ra tất cả đều biến thành một đống bạch cốt.
Sát Lục Ma Quân đối với chân diện mục của mình bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Bên trong lãnh địa của hắn, ngoại trừ lão pháp sư cùng với sáu ả ma nữ xinh đẹp đêm đó hầu hạ, còn lại không một ai biết được. Những ma tướng vốn là thủ hạ của Khảo Tư Đặc Ma Quân trước đây, hầu như trong nửa năm chinh chiến đều lần lượt chết đi, những người may mắn không chết thì cũng mất tích một cách bí ẩn. Chỉ có lão pháp sư là người duy nhất còn sống sót sau khi nhìn thấy hình dáng của Ma Quân.
Lão pháp sư lẳng lặng đứng bên ngoài đại môn của thiên điện, ánh mắt có chút phức tạp. Pháp Tư Đặc trong lòng hiểu được, sỡ dĩ cái mạng nhỏ của mình có thể bảo toàn, không phải bởi vì bản thân có nhiều thực lực, mà bởi vì Sát Lục Ma Quân cần có một kẻ hầu thân cận thông hiểu tình hình ở nơi này. So sánh đi so sánh lại, không người nào có thể thích hợp hơn so với lão pháp sư.
Phong Vân Vô Kị tĩnh tu tại thiên điện, cả tòa ma cung đều được bảo vệ tầng tầng lớp lớp, ma tộc chiến sĩ tạo thành những vòng tròn vây quanh cả tòa ma điện. Trong lúc Sát Lục Ma Quân tu luyện, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy.
Bên trong thiên điện, Phong Vân Vô Kị nhắm mắt ngồi xếp bằng. Không có chinh chiến, phần lớn thời gian đều nhàn rỗi, cho nên hắn đành phải tu luyện Hấp Tinh Đại Pháp. Trong nửa năm chinh chiến trước đây, nhờ có sự trợ giúp của Sát Lục chiến giáp, những ma nguyên mà Phong Vân Vô Kị thu nạp được đã khiến cho thực lực của hắn đạt đến cấp bậc Ma Vương, chỉ có điều là không ai biết.
Mỗi tháng đều có một ngày bản năng của ma thân lại phát tác, sinh ra dâm dục rất mạnh. Đối với loại dục vọng này, thái độ của Phong Vân Vô Kị chính là phát tiết. Đối với hắn mà nói chuyện này cũng bình thường như là chiến tranh, không hề có ý nghĩa thực chất, hoàn toàn chỉ là một loại nhu cầu sinh lý.
Cũng giống như bổn tôn, bản tính của Phong Vân Vô Kị cũng yêu thích bóng tối và yên tĩnh, hắn thích một mình tĩnh tu trong không khí hắc ám và im lặng.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua. Mấy tháng sau, những Ma Quân của các lãnh địa chung quanh đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, liên minh cũng dần dần tan rã.
Bốn tháng sau khi hơn một ngàn Ma Quân kiến tạo ma cung hùng vĩ để trấn an Phong Vân Vô Kị, Sát Lục ma cung rốt cuộc cũng nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
- Sát Lục Ma Quân ở đâu, mau đến đây gặp bổn tọa!
Một thanh âm vang vọng từ phía trên ma cung truyền đến. Trong những tầng mây, một đạo hắc ảnh đứng sừng sững giữa hư không.
- Kẻ nào?
Một gã ma tướng bay lên trời, đứng trên đỉnh ma cung ngẩng đầu quát lớn. Phía bên dưới, những ma tộc dày đặc cầm trong tay trường kích màu đen đồng loạt chĩa lên không, cơ nhục trên cánh tay lồi lên, tùy thời chuẩn bị đem trường kích trong tay ném ra ngoài.
- Hừ, một tên ma tướng nho nhỏ, nơi này còn chưa đến lượt ngươi lên tiếng!… Sát Lục Đại Ma Quân! Ta là người hầu dưới trướng của Đệ Thất Thiên Ma Vương. Lần này đại nhân đặc biệt triệu hoán Sát Lục Đại Ma Quân đến hành cung triều bái, thời gian là ba ngày sau. Đến lúc đó, ba ngàn Ma Quân dưới trướng của Đại Ma Vương cũng sẽ có mặt. Sát Lục Đại Ma Quân cần phải đến kịp thời, không được chậm trễ!
"Két!"
Hai cánh cửa sắt to lớn của ma cung hoàn toàn mở ra, lão pháp sư có chút khom người từ bên trong bước ra, cao giọng nói:
- Đại sứ giả xin hãy bớt giận! Đại Ma Quân bệ hạ hiện đang bế quan, có chỗ nào thất lễ xin ngài hãy bỏ qua!
- Hừ! Một tên Ma Quân nho nhỏ cũng dám ở trước mặt ta láo xược!
Tên người hầu kia giận dữ quát.
"Hừ!"
Ngay lúc này, từ nơi sâu thẳm bên dưới ma cung, đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh. Một tiếng này tựa như tiếng sấm vang, oanh kích vào đầu tên sứ giả Ma Vương kia, khiến cho đương trường thân hình lung lay muốn ngã, sắc mặt tức khắc trở nên trắng bệch.
- Ma Quân nho nhỏ?… Một con kiến hôi nhỏ bé như ngươi cũng dám miệt thị bổn quân, quả thật là chán sống!
Một đạo ma khí từ bên trong ma cung tràn ra, hóa thành một bàn tay khổng lồ chụp về hướng tên người hầu của Ma Vương.
- To gan, ngươi dám miệt thị Đệ Thất Thiên Ma Vương!
Lời còn chưa nói xong, bàn tay khổng lồ từ trên đỉnh đầu đã chụp xuống. Tên người hầu kia quát lớn một tiếng, song quyền lập tức đánh ra, nhưng thực lực thì lại quá chênh lệch.
Ma thủ khổng lồ hợp lại, sau đó lại mở ra, một bộ bạch cốt vỡ nát xuất hiện trong lòng bàn tay. Năm ngón tay buông lỏng, hài cốt liền lả tả rơi xuống mặt đất. Ma thủ khổng lồ lại trở về bên trong mật thất, Phong Vân Vô Kị chậm rãi đem cỗ ma nguyên vừa hấp nạp đưa vào kinh mạch…
Tại đại môn của ma cung, lão pháp sư kinh hãi trợn mắt há mồm, miệng mở thật lớn, một chữ cũng không nói nên lời. Hắn ngơ ngác nhìn người hầu của Đệ Thất Đại Ma Vương bị Phong Vân Vô Kị hấp khô từ không trung rơi xuống, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vợi vã cuống cuồng chạy vào thiên điện nơi Phong Vân Vô Kị đang bế quan, ở ngoài cửa quỳ xuống hô lớn:
- Đại Ma Quân, không hay rồi!
Phong Vân Vô Kị mở mắt ra, khẽ nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa hỏi:
- Pháp Tư Đặc, chuyện gì mà kinh hãi như vậy?
- Đại Ma Quân, đại phiền toái đến rồi! Kẻ mà ngài vừa giết chết chính là thủ hạ của Đệ Thất Thiên Ma Vương dưới trướng Hắc Thiên Đại Ma Đế. Ma Vương thực lực cường đại không phải Ma Quân có thể so sánh được. Đại Ma Quân, ngài hay là mau chạy đi!
- Hỗn láo!
Phong Vân Vô Kị giận dữ quát lớn:
- Bổn tọa há phải là kẻ hèn nhát. Chỉ bất quá là một tên Đệ Thất Thiên Ma Vương hèn mọn, có gì phải sợ!
Bên ngoài cửa, lão pháp sư cả người run lên, tiếp đó cúi đầu xuống thật thấp, gần như ngang bằng với mặt đất.
- Lão nô có tội, lão nô đã hiểu sai ý tứ của Ma Quân!
Pháp Tư Đặc sợ hãi nói, trong lòng cũng thầm tán dương: "Không hổ là Đại Ma Quân, quả nhiên là có đảm lược!"
- Lui ra!
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói, trong lòng lại suy nghĩ: "Hắc Thiên Đại Ma Đế, Đệ Thất Thiên Ma Vương, cái tên này nghe quen quen…"
Bỗng nhiên, một đạo ánh sáng xẹt qua trong đầu. Phong Vân Vô Kị nhớ đến lần trước đi đến vị diện bị ma tộc đảo loạn, lúc ấy có hai cái tên ma tộc vương c6áp, một tên là Đệ Tứ Thiên Ma Vương, một tên là Đệ Ngũ Thiên Ma Vương. Bọn chúng hình như là thuộc ha của Hắc Thiên Ma Đế, hơn nữa Hắc Thiên Ma Đế kia tựa hồ cuối cùng còn xuất thủ.
"Không sai, chính là bọn chúng!" Phong Vân Vô Kị đột nhiên đứng bật dậy, lẩm bẩm nói: "Đúng là bọn chúng! Đệ Thất Thiên Ma Vương… hắn vốn không biết ta, hơn nữa hôm nay ta còn thay đổi nhục thân, chỉ sợ là ngay cả Hắc Thiên Ma Đế nhìn thấy ta cũng vô pháp phân biệt. Ha ha ha… Nếu đã như vậy, qua vài ngày nữa ta sẽ đi bái phỏng Ma Vương, xem thử thực lực của hắn như thế nào. Nếu như thực lực của hắn không bằng ta, cứ dứt khoát đoạt lấy địa vị của hắn!"
Phong Vân Vô Kị khóe miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn…
Ngày thứ ba, Phong Vân Vô Kị mặc Sát Lục chiến giáp, Khô Lâu Thập Tự kiếm vung lên, mang theo ba mươi vạn quân đội tinh nhuệ dưới sự dẫn dắt của lão pháp sư tiến về hành cung của Đệ Thất Thiên Ma Vương. Lão pháp sư này đã từng hầu hạ nhiều vị Ma Quân, đã nhiều lần cùng với bọn họ đi đến ma cung của Đệ Thất Thiên Ma Vương, đối với chuyện này có thể nói là quen việc dễ làm.
Trải qua nửa ngày, ba mươi vạn đại quân cuối cùng đã đi vào địa bàn của Đệ Thất Ma Vương.
- Kẻ nào? Mau xưng tên ra!
Phía trước mặt, ma tộc xếp hàng đầy khắp núi đồi, trên trời dưới đất dày đặc lính canh, trường kích màu đen rợp trời như một đàn ong đồng loạt chĩa về hướng quân đội của Phong Vân Vô Kị. Người vừa lên tiếng chính là một gã hắc giáp tướng quân.
Phía sau tuyến phòng ngự dày đặc của ma tộc từ tận trên không xuống đất, một ma cung đồ sộ cao vút đến giữa tầng mấy, hoàn toàn do bạch cốt tạo thành.
- Tản ra!
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng ra lệnh. Quân đội trước mặt hắn lập tức tách ra tạo thành một thông đạo. Phong Vân Vô Kị toàn thân mặc khải giáp đi theo thông đạo này, không nhanh không chậm tiến về phía trước.
- Không có lệnh của bổn tọa, ai cũng không được nhúc nhích. Tất cả đều đứng yên tại nơi này cho ta!
Phong Vân Vô Kị một mặt đi về hướng hành cung của Đệ Thất Thiên Ma Vương, một mặt ra lệnh cho binh sĩ.
- Tuân mệnh!
Chúng tướng đồng thanh đáp lời vang dội.
Tựa như một sát lục ma thần hàng lâm, Phong Vân Vô Kị không nhanh không chậm tiến về hướng ma tộc dày đặc trước mắt, thanh âm khải giáp ma sát không ngừng vang lên bên tai.
- Ngươi là ai? Mau đứng lại, nếu không thì đừng trách chúng ta động thủ!
Tên hắc giáp ma tướng kia cảm giác được một cỗ khí tức nghẹt thở khiến cho hắn như muốn phát điên. Ma tộc cường đại mặc khải giáp trước mặt, sát khí hùng hậu trên người tựa như thực chất vô cùng đáng sợ. Bị ánh mắt của hắn chiếu vào, cả người giống như muốn đổ sụp xuống.
- Tránh ra!
Phong Vân Vô Kị lạnh lùng quát lên, thanh âm mang theo uy thế không thể nghi ngờ.
- Báo danh…
Tên ma tướng kia chỉ vừa nói được hai chữ. Bên dưới khải giáp, khuôn mặt của Phong Vân Vô Kị trên mặt hiện lên thần sắc tàn nhẫn, tiếp đó Khô Lâu Thập Tự kiếm lập tức vung lên. Một cỗ kiếm ngâm từ hư không phát ra, tiếp đó là một đạo hồ quang lóe lên, đầu của tên hắc giáp tướng quân liền rơi xuống. Gần như ngay khi đầu của hắn bị chém đứt, còn chưa kịp rơi xuống đất, thân thể còn lại liền bị một cổ kình khí mãnh liệt hủy diệt thành tro bụi…
- Địch nhân tập kích!
Giữa không trung vang lên vài tiếng gầm giận dữ, tiếp đó là trường kích dày đặc từ không trung ném xuống. Phong Vân Vô Kị cười một tiếng tà dị, vẫn không hề không tránh, Khô Lâu Thập Tự kiếm trong tay giơ lên…
Một đạo hắc ảnh tựa như tia chớp di chuyển cực nhanh, mỗi một nơi mà hắn hạ xuống mặt đất đều sụp đổ. Những nơi mà hắn đi qua, tất cả ma tộc chiến sĩ đều hóa thành tro bụi, tung bay đầy trời…
Phong Vân Vô Kị cũng không muốn dây dưa với những ma tộc này, liền sử dụng tốc độ cực nhanh, theo một đường cong lao về hướng cánh cửa đại điện của ma cung. Những nơi mà hắn đi qua không một ma tướng nào có thể sống sót. Chỉ trong thời gian hô hấp vài cái, trong khi những ma tộc chiến sĩ còn chưa kịp phản ứng, Phong Vân Vô Kị đã xuất hiện tại đại môn của ma cung. Ma tộc chiến sĩ dày dặc từ bốn phương tám hướng lập tức tràn về phía hắn…
- Dừng tay!
Một thanh âm hùng hậu mang theo uy thế từ bên trong đại điện truyền đến. Những ma tộc tràn đến như thủy triều vừa nghe được liền sửng sốt, sau đó cung kính nói:
- Tuân lệnh, Đệ Thất Thiên Ma Vương bệ hạ!
Sau đó tất cả đều chậm rãi lui ra bên ngoài.
Phong Vân Vô Kị đạp lên đám tro bụi đang bay đầy trời tiến vào hành cung của Đệ Thất Thiên Ma Vương. Khi ánh dương quang bên ngoài cửa chiếu lên thân của Sát Lục chiến giáp, chiết xạ ra một cỗ quang mang màu xanh đen, đông đảo Ma Quân phân thành hai hàng bên trong điện ánh mắt đều sáng lên.
- Sát Lục Đại Ma Quân!
Đột nhiên bên sườn điện vang lên những tiếng kinh hô truyền đến, chính là hơn một ngàn Ma Quân đã kết thành liên minh.
Phong Vân Vô Kị không hề để ý đến những kinh hô của đám Ma Quân này, bước nhanh về hướng khoảng không bên trong điện.
Đây quả thật là một tòa ma cung vô cùng rộng lớn, những cây cột khổng lồ bên trong nối thẳng đến nóc điện. Toàn bộ sàn nhà đều do những bộ xương cốt xảo diệu nối tiếp mà thành. Trên những cây cột và vách tường đều có khắc rất nhiều bích họa, đều là hình ảnh chiến đấu của một số Ma Thần.
- Ngươi chính là Sát Lục Đại Ma Quân?
Một thanh âm từ phía trước truyền đến. Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt lướt qua đám Ma Quân, trực tiếp dừng lại trên người Đệ Thất Thiên Ma Vương.
Đệ Thất Thiên Ma Vương cả người xích lõa, nằm trên một chiếc ghế rộng lớn làm bằng xương cốt. Hắn có một bộ râu rậm rạp, ánh mắt tựa như chuông đồng. Trên đỉnh đầu, hai chiếc sừng trâu nhọn từ hai bên thái dương đâm ra, tạo thành một vòng cung uốn cong đến trước trán. Trên người hắn là bộ lông màu đen rậm rạp. Bên cạnh cò có một ma nữ nữ xinh đang hầu hạ.
Tất cả Ma Quân trong điện đều ôm ấp hoặc nhiều hoặc ít ma nữ để chơi đùa, một số kẻ còn trực tiếp phát tiết ngay trong điện.
Bầu không khí dâm loạn này không hề ảnh hưởng đến Phong Vân Vô Kị. Giờ phút này trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, đó là có bao nhiêu phần chắc giải quyết được Đệ Thất Thiên Ma Vương.
- Đúng vậy, Đệ Thất Thiên Ma Vương tôn kính!
Phong Vân Vô Kị đứng cách Đệ Thất Thiên Ma Vương hơn hai mươi trượng, quỳ một chân xuống, tay trái ôm trước ngực, biểu đạt sự tôn kính của mình.
"Ừm!" Đệ Thất Thiên Ma Vương hài lòng gật gật đầu, đột nhiên lại hỏi:
- Tên sứ giả mà bổn vương phái đi, nghe nói ngươi đã giết hắn phải không?
- Không sai!
Phong Vân Vô Kị nói thẳng:
- Loại kiến hôi không có thực lực, không ngờ lại dám đối với bổn tọa hô to gọi nhỏ, chết như vậy thật sự là tiện nghi!
- To gan!
Chúng Ma Quân bên trong điện đều biến sắc, giận dữ quát lớn.
Duy chỉ có Đệ Thất Thiên Ma Vương là lại cười rộ lên. Hắn cầm một chén rượu tinh xảo, bên trong có chứa một chất lỏng màu đỏ tươi, uống một ngụm, hưng phấn nói:
- Không sai, nói rất hay, quả nhiên là hợp với tâm ý bổn vương!… Những kẻ yếu nhược không có thực lực đúng là kiến hôi, tất cả đều đáng chết. Ngươi giết rất hay! Nếu là ta, gặp phải một kẻ ngông cuồng như vậy, ta cũng giết. Ha ha ha…
Phản ứng của Đệ Thất Thiên Ma Vương hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của mọi người. Chúng Ma Quân nghe được đều rùng mình, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại:
- Ma Vương anh minh!
- Đứng lên đi! Hai ma nữ này bổn vương tặng cho ngươi hưởng thụ. Hắc hắc, bọn chúng đều là ma nữ tuyển chọn ra từ trong ma nữ tộc, sau khi trải qua huấn luyện mới được đưa đến đây, rất là am hiểu cách hầu hạ.
"Bộp bộp!"
Theo tiếng vỗ tay của Đệ Thất Ma Vương, hai ả mỹ nữ nửa che nửa hở, lắc lư chiếc eo thon như rắn chậm rãi đi đến bên cạnh Phong Vân Vô Kị, đứng dựa vào y.
- Sát Lục Ma Quân không cần kiêng kị. Ngươi cũng giống như quân thần của ta, hãy cởi khôi giáp ra đi. Sau này, ngươi sẽ là đệ nhất Ma Quân dưới trướng của ta, ha ha ha…
- Đúng vậy! Sát Lục Ma Quân còn chần chừ gì nữa? Hãy mau thu nhận hai ma nữ này đi, sau đó cùng vui vẻ với chúng ta!
Vài tên Ma quân lập tức phản ứng, rất nhanh hiểu được ý tứ của Đệ Thất Thiên Ma Vương, liền cười đùa.
Nhất thời, mấy ngàn ánh mắt bên trong điện đồng loạt nhìn về hướng Phong Vân Vô Kị. Tất cả đều phi thường muốn biết, Sát Lục Ma Quân hung danh lừng lẫy này rốt cuộc có diện mạo như thế nào.
Có một số thứ, sau khi đã biết chân tướng thì sẽ không còn sợ hãi nữa.
- Sát Lục, cởi ra đi!
Đệ Thất Thiên Ma Vương nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kị ra lệnh…
Tác giả :
Hoàng Phủ Kỳ