Phi Thăng Chi Hậu
Chương 136: Tuyệt thế Cầm Ma
"Sư tôn, gần đây nhất những môn hạ đệ tử truyền lại một tin tức, ở Thái Cổ đột nhiên xuất hiện một người tự xưng là Cầm Ma, nghe nói trên thân thể của cô ta có mang theo Ngũ Cần Tuyệt Thế Phổ và Hiên Viên Đế Tâm Quyết của hoàng đế Hiên Viên. Trước mắt, người trong Ma Vực và Đao Vực có vẻ như đều đang truy tìm cô ta." Bên trong Kiếm Các, Trì Thương quỳ xuống đất đối với Phong Vân Vô Kị nói.
"Cầm Ma?" Phong Vân Vô Kị nghe thế thì trong lòng chớp động: "Chẳng trách cho đến giờ bên phía Ma Vực vẫn chưa hề có động tĩnh gì, còn lão già Đao Đế thì không những chưa có hành động báo phục nào, mà cho đến hiện tại cũng chưa thấy ông ta xuất hiện. Nguyên lai là ông ta đang nhằm vào Hiên Viên Đế Tâm Quyết."
"Đồ nhi cáo lui."
"Ừm." Phong Vân Vô Kị gật đầu nói, Hiên Viên Đế Tâm Quyết, Phong Vân Vô Kị cũng dã từng nghe qua, cư truyền là loại võ học mà Hiên Viên hoàng đế đã từng tu luyện, bằng vào bộ võ học này, Hiên Viên hoàng đế uy chấn thần ma, dù cho Thiên Đường nghe tới tên cũng phải tránh xa, chỉ là đáng tiếc -- ông ấy đã vẫn lạc mất rồi.
Suy nghĩ một lúc khá lâu, Phong Vân Vô Kị cuối cùng cũng quyết định một lần nữa li khai Kiếm Các.
Phong Vân Vô Kị vừa án chiếu theo phương hướng mà Trì Thương nói mà bay đi, vừa dùng thần thức lướt qua tình hình ở khắp tứ phía. Đột nhiên, bên trong ý thức Phong Vân Vô Kị quan sát thấy hai cao thủ tuyệth thế đang tranh đấu với nhau, trong lòng Phong Vân Vô Kị tức thì ngạc nhiên, liền chuyển sang phía đông mà bay đi.
"Tử Y Tiêu Diêu Hầu, đã nhiều năm trôi qua rồi, tại sao ngươi còn mãi theo đuổi Tuyệt Tình mà không chỉu bỏ qua?" Khi Phong Vân Vô Kị lướt qua thì thấy ở trên hai ngọn núi ở phía xa, mỗi một bên có một nam tử, một người thì mặc trên mình bộ đồ màu trắng, một người thì mang một bộ áo tím và trên đầu mang mũ của hoàng đế, lời nói vừa rồi chính là do nam tử áo trắng nói ra.
Khi Phong Vân Vô Kị hạ chân xuống một ngọn núi lân cận thì vị nam tử mặc áo tím, trên đầu đội mũ hoàng đế liếc nhìn sang nơi ẩn thân của Phong Vân Vô Kị một cái, sau đó quay đầu lại đối với vị nam tử áo trắng nói: "Nếu không phải là do ngươi thì Tuyệt Tình tại sao lại không thèm gặp hai người bọn ta. Chiến Hoàng, lần này chỉ có một mình ta mới có thể giúp đỡ được Tuyệt Tình mà thôi, ngươi hãy quay về Tuyết Vực đi."
"Hừ! Ta cũng muốn xem thử xem trải qua nhiều năm như thế rồi, thực lực của ngươi tăng cường được bao nhiêu. Lần này, giữa chúng ta cũng nên kết liễu mọi ân oán thôi, hai người ngươi và ta, chỉ có một người có thể ở cùng một chỗ với Tuyệt Tình."
"Như ý nguyện của ngươi, dùng võ phân thắng bại, nếu như ngươi thắng, thì từ nay về sau, chỉ cần ngươi đến nơi nào thì ta sẽ tránh xa ra. Trong phần đời còn lại, ta tuyệt không gặp mặt ngươi và Tuyệt Tình." Tử Y Tiêu Diêu Hầu lạnh lùng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Tuyệt Tình, nàng cũng dã nghe thấy rồi đó, nàng hãy làm nhân chứng cho cuộc chiến này, ta và y, hôm nay tất phải có một người ngã xuống nơi này. Tử Y Tiêu Diêu Hầu, tiếp chiêu." Gã có tên là Chiến Hoàng có dung mạo tuấn vĩ, trên hai mép có hai phiến râu khá rậm cất tiếng nói, trong tay liền xuất hiện một thanh trường đao sáng loáng, một đao oanh nhiên chém ra.
Trên ngọn núi đối diện, Tử Y Tiêu Diêu Hầu cũng chém ra một kiếm, một đạo tửng quang sáng rực lao thẳng về phía Chiến Hoàng.
Oanh!
Hai ngọn núi oanh nhiên nổ tung thành tro bụi, không chỉ hai ngọn núi đó mà ngay cả ngọn núi mà Phong Vân Vô Kị ẩn thân trong đó cũng bị khí kình cuồng bạo chấn động đến cát bụi bay mù trời, đất đá tung bay ra khỏi đám bụi dày đặc. Phong Vân Vô Kị nhìn thấy Tử Y Tiêu Diêu Hầu và Chiến Hoàng cùng một lúc bay ra hai phía, vừa dừng lại ở trên không trung thì lại lao thẳng về phía đối phương như chớp giật.
Kiếm khí với đao khí cuồng bạo sung xích cả chu vi ngàn thước, khiến cho Phong Vân Vô Kị không khỏi không lui ra khỏi phạm vi này. Thực lực của hai người này khiến cho Phong Vân Vô Kị cực độ chấn kinh, căn bổn không hề liệu được hai người giao thủ lại dẫn phát những loạn lưu cường liệt đến vậy.
Mấy ngọn núi đều nổ tung thành cát bụi, mù mịt mà không tản ra, khiến cho phạm vi mấy trăm dặm đều bị màn cát bụi dày đặc đó bao trùm, không ngừng có những tiếng kim thiết vang lên, vị trí của hai đạo nhân ảnh không ngừng biến hóa, không ngừng ẩn hiện bên trong màn cát bụi dày đặc đó.
"Tiếp chiêu!" Đột nhiên trong màn cát bụi dày đặc đó truyền lại một tiếng quát lớn, sau đó màn cát bụi đầy trời đó co rút vào bên trong mà hội tụ, cát bụi đầy trời rất nhanh đã tiêu tán hết, Phong Vân Vô Kị giương mắt lên mà nhìn thì thấy gã nam tử tên Tử Y Tiêu Diêu Hầu giơ tay phải bắt trảo ở trong không trung, một thanh cự kiếm do cát bụi tụ thành xuất hiện ở trong không trung, y vẫy cổ tay một cái thì thanh cự kiếm đó liền oanh nhiên chém về phía Chiến Hoàng.
Chiến Hoàng thần sắc lãnh mạc, mắt thấy thanh "cự kiếm" chém xuống nhưng cũng không ttránh né, ngay đúng khi thanh "cự kiếm" đó cách trán chưa đầy mấy trượng thì Chiến Hoàng liền giương thanh đao sáng loáng lên trên, trảm xuống một đao lên trên thanh "cự kiếm" đó.
Một cổ hàn khí cường liệt lấy Chiến Hoàng làm trung tâm mà bùng phát ra ngoài, dù là ở đó rất xa nhưng Phong Vân Vô Kị cung cảm thấy một cổ hàn khí cường hãn đó, cổ cổ hàn vụ cũng xuất hiện trong không khí chung quanh và phiêu lãng trên không trung, trong sát na này, Phong Vân Vô Kị tựa hồ như lại một lần nữa bàn tọa ở trong đông hải dưới cảnh tượng gió tuyết ồ ạt.
Một đao của Chiến Hoàng chém ra, thanh cự kiếm do cát bụi đầy trời tụ lại kia liền bị ngưng kết, hóa thành một thanh băng đao trong suốt, sau đó thân đao xuất hiện hàng loạt những khe nứt tinh tế, rồi từ trên không trung lần lượt rớt xuống, hóa thành hàng loạt những mảnh băng nho nhỏ rớt đầy đất.
"Tới một lần nữa!" Sắc mặt của Tử Y Tiêu Diêu Hầu liền biến đổi, phất ống tay áo một cái, liền lắc người láo lên, muốn xuất thủ một lần nữa, đối với sự xuất hiện của Phong Vân Vô Kị, hai người chẳng thèm để trong lòng.
"Muốn chiến thì chiến đi!" Ngay lúc Chiến Hoàng chuẩn bị xuất thủ thì một thanh âm băng lãnh của nữ nhân đột nhiên từ khắp bốn phương tám hướng truyền đến.
"Các người đều cút ngay đi cho ta! Trong phần đời còn lại của ta, ai trong các ngươi đều không được xuất hiện ở trước mặt ta nữa."
Thanh âm đó không ngừng biến ảo vị trí, khiến người ta vô pháp phân biện phương hướng.
Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên mà nhìn khắp tứ phía xung quanh, thì vhỉ thấy núi non trùng điệp, nhưng rốt cuộc là vô pháp tìm ra được nữ tử tên Tuyệt Tình kia đang tàng thân ở nơi nào. Tâm niệm nhất động, thần thức đã phá thể phi xuất.
Cho đến lúc này, hai gã nam tử đó mới chịu dừng tay và quay đầu lại, hãi nhiên nhìn về nơi đứng của Phong Vân Vô Kị, hiển nhiên là bản thân đã đánh giá thấp thực lực của Phong Vân Vô Kị.
Ngay khi thần thức của Phong Vân Vô Kị bùng phát thì thanh âm của nữ tử này lại một lần nữa truyền tới: "Chỉ là một cái Ma Vực mà thôi, ta còn có thể đối phó được, không cần hạng nam tử bạc tình như các ngươi giú đỡ! Cút đi!"
Thần thức của Phong Vân Vô Kị quét lướt qua, dĩ nhiên là đã phát hiện được nơi ẩn thân của nữ tử này, nhưng không biết là nữ tử này tu luyện loại công pháp nào, mà lại có thể ngăn cản thần thưucs cảu Phong Vân Vô Kị ở bên ngoài, nên Phong Vân Vô Kị vô pháp biết được tướng mạo của cô ta như thế nào.
Tưng!
Một tiếng đàn thanh thúy vang lên, tiếng cầm này chẳng khác gì một thanh chùy bổ vào bên trên thần thức của Phong Vân Vô Kị khiến cho y hồn thân tức thì chấn động, thần thức liền rút lui về chẳng khác gì thủy triều.
Một đạo hồng ảnh từ trên thiên không cực tốc lướt qua, Tử Y Tiêu Diêu Hầu và Chiến Hoàng tức thì biến sắc, cùng nhau lao len khỏi mặt đất.
"Tuyệt Tình, đợi ta với!"
Cồng!
Một tiếng cầm chẳng khác gì một tiếng chuông vang lên, thân thể của Tử Y Tiêu Diêu Hầu và Chiến Hoàng đều bị chấn động toàn thân, khóe miệng đều rỉ ra một dòng máu, chỉ là một tiếng cầm, hai người không ngờ là đã thụ thương.
"Đừng có theo ta nữa. Từ ngàn năm trước các ngươi đã bỏ ta mà đi, ta đã phát thệ, cả đời này trừ khi ta già chết, nếu không thì tuyệt không tương kiến." Thanh âm cực kì hận cực kì oán từ xa truyền lại.
Chiến Hoàng và Tử Y Tiêu Diêu Hầu nghe thế thì thân thể tức thì chấn động, bổn lai muốn truy theo nhưng lúc này lại đột nhiên dừng lại. Trên khuôn mặt của Chiến Hoàng lộ xuất biểu tình hối hận, cong Tử Y Tiêu Diêu Hầu thì lại lộ ra biểu tình cực kì phức tạp.
"Cầm Ma!" Hai từ ngữ này đột nhiên lóe lên trong đầu của Phong Vân Vô Kị, khong hề lí tới hai cao thủ hoàng cấp đột nhiên xuất hiện này, Phong Vân Vô Kị lướt qua đầu của hai người này, hướng về phương hướng Cầm Ma biến mất mà truy theo.
"Xuống đây!" Một đạo đao khí cực lạnh từ phía dưới chém lên, Phong Vân Vô Kị cũng chẳng thèm quay đầu lại mà phất một chưởng xuống dưới, mượn thế của một đao này mà bay đi càng nhanh hơn ….
"Cầm Ma?" Phong Vân Vô Kị nghe thế thì trong lòng chớp động: "Chẳng trách cho đến giờ bên phía Ma Vực vẫn chưa hề có động tĩnh gì, còn lão già Đao Đế thì không những chưa có hành động báo phục nào, mà cho đến hiện tại cũng chưa thấy ông ta xuất hiện. Nguyên lai là ông ta đang nhằm vào Hiên Viên Đế Tâm Quyết."
"Đồ nhi cáo lui."
"Ừm." Phong Vân Vô Kị gật đầu nói, Hiên Viên Đế Tâm Quyết, Phong Vân Vô Kị cũng dã từng nghe qua, cư truyền là loại võ học mà Hiên Viên hoàng đế đã từng tu luyện, bằng vào bộ võ học này, Hiên Viên hoàng đế uy chấn thần ma, dù cho Thiên Đường nghe tới tên cũng phải tránh xa, chỉ là đáng tiếc -- ông ấy đã vẫn lạc mất rồi.
Suy nghĩ một lúc khá lâu, Phong Vân Vô Kị cuối cùng cũng quyết định một lần nữa li khai Kiếm Các.
Phong Vân Vô Kị vừa án chiếu theo phương hướng mà Trì Thương nói mà bay đi, vừa dùng thần thức lướt qua tình hình ở khắp tứ phía. Đột nhiên, bên trong ý thức Phong Vân Vô Kị quan sát thấy hai cao thủ tuyệth thế đang tranh đấu với nhau, trong lòng Phong Vân Vô Kị tức thì ngạc nhiên, liền chuyển sang phía đông mà bay đi.
"Tử Y Tiêu Diêu Hầu, đã nhiều năm trôi qua rồi, tại sao ngươi còn mãi theo đuổi Tuyệt Tình mà không chỉu bỏ qua?" Khi Phong Vân Vô Kị lướt qua thì thấy ở trên hai ngọn núi ở phía xa, mỗi một bên có một nam tử, một người thì mặc trên mình bộ đồ màu trắng, một người thì mang một bộ áo tím và trên đầu mang mũ của hoàng đế, lời nói vừa rồi chính là do nam tử áo trắng nói ra.
Khi Phong Vân Vô Kị hạ chân xuống một ngọn núi lân cận thì vị nam tử mặc áo tím, trên đầu đội mũ hoàng đế liếc nhìn sang nơi ẩn thân của Phong Vân Vô Kị một cái, sau đó quay đầu lại đối với vị nam tử áo trắng nói: "Nếu không phải là do ngươi thì Tuyệt Tình tại sao lại không thèm gặp hai người bọn ta. Chiến Hoàng, lần này chỉ có một mình ta mới có thể giúp đỡ được Tuyệt Tình mà thôi, ngươi hãy quay về Tuyết Vực đi."
"Hừ! Ta cũng muốn xem thử xem trải qua nhiều năm như thế rồi, thực lực của ngươi tăng cường được bao nhiêu. Lần này, giữa chúng ta cũng nên kết liễu mọi ân oán thôi, hai người ngươi và ta, chỉ có một người có thể ở cùng một chỗ với Tuyệt Tình."
"Như ý nguyện của ngươi, dùng võ phân thắng bại, nếu như ngươi thắng, thì từ nay về sau, chỉ cần ngươi đến nơi nào thì ta sẽ tránh xa ra. Trong phần đời còn lại, ta tuyệt không gặp mặt ngươi và Tuyệt Tình." Tử Y Tiêu Diêu Hầu lạnh lùng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Tuyệt Tình, nàng cũng dã nghe thấy rồi đó, nàng hãy làm nhân chứng cho cuộc chiến này, ta và y, hôm nay tất phải có một người ngã xuống nơi này. Tử Y Tiêu Diêu Hầu, tiếp chiêu." Gã có tên là Chiến Hoàng có dung mạo tuấn vĩ, trên hai mép có hai phiến râu khá rậm cất tiếng nói, trong tay liền xuất hiện một thanh trường đao sáng loáng, một đao oanh nhiên chém ra.
Trên ngọn núi đối diện, Tử Y Tiêu Diêu Hầu cũng chém ra một kiếm, một đạo tửng quang sáng rực lao thẳng về phía Chiến Hoàng.
Oanh!
Hai ngọn núi oanh nhiên nổ tung thành tro bụi, không chỉ hai ngọn núi đó mà ngay cả ngọn núi mà Phong Vân Vô Kị ẩn thân trong đó cũng bị khí kình cuồng bạo chấn động đến cát bụi bay mù trời, đất đá tung bay ra khỏi đám bụi dày đặc. Phong Vân Vô Kị nhìn thấy Tử Y Tiêu Diêu Hầu và Chiến Hoàng cùng một lúc bay ra hai phía, vừa dừng lại ở trên không trung thì lại lao thẳng về phía đối phương như chớp giật.
Kiếm khí với đao khí cuồng bạo sung xích cả chu vi ngàn thước, khiến cho Phong Vân Vô Kị không khỏi không lui ra khỏi phạm vi này. Thực lực của hai người này khiến cho Phong Vân Vô Kị cực độ chấn kinh, căn bổn không hề liệu được hai người giao thủ lại dẫn phát những loạn lưu cường liệt đến vậy.
Mấy ngọn núi đều nổ tung thành cát bụi, mù mịt mà không tản ra, khiến cho phạm vi mấy trăm dặm đều bị màn cát bụi dày đặc đó bao trùm, không ngừng có những tiếng kim thiết vang lên, vị trí của hai đạo nhân ảnh không ngừng biến hóa, không ngừng ẩn hiện bên trong màn cát bụi dày đặc đó.
"Tiếp chiêu!" Đột nhiên trong màn cát bụi dày đặc đó truyền lại một tiếng quát lớn, sau đó màn cát bụi đầy trời đó co rút vào bên trong mà hội tụ, cát bụi đầy trời rất nhanh đã tiêu tán hết, Phong Vân Vô Kị giương mắt lên mà nhìn thì thấy gã nam tử tên Tử Y Tiêu Diêu Hầu giơ tay phải bắt trảo ở trong không trung, một thanh cự kiếm do cát bụi tụ thành xuất hiện ở trong không trung, y vẫy cổ tay một cái thì thanh cự kiếm đó liền oanh nhiên chém về phía Chiến Hoàng.
Chiến Hoàng thần sắc lãnh mạc, mắt thấy thanh "cự kiếm" chém xuống nhưng cũng không ttránh né, ngay đúng khi thanh "cự kiếm" đó cách trán chưa đầy mấy trượng thì Chiến Hoàng liền giương thanh đao sáng loáng lên trên, trảm xuống một đao lên trên thanh "cự kiếm" đó.
Một cổ hàn khí cường liệt lấy Chiến Hoàng làm trung tâm mà bùng phát ra ngoài, dù là ở đó rất xa nhưng Phong Vân Vô Kị cung cảm thấy một cổ hàn khí cường hãn đó, cổ cổ hàn vụ cũng xuất hiện trong không khí chung quanh và phiêu lãng trên không trung, trong sát na này, Phong Vân Vô Kị tựa hồ như lại một lần nữa bàn tọa ở trong đông hải dưới cảnh tượng gió tuyết ồ ạt.
Một đao của Chiến Hoàng chém ra, thanh cự kiếm do cát bụi đầy trời tụ lại kia liền bị ngưng kết, hóa thành một thanh băng đao trong suốt, sau đó thân đao xuất hiện hàng loạt những khe nứt tinh tế, rồi từ trên không trung lần lượt rớt xuống, hóa thành hàng loạt những mảnh băng nho nhỏ rớt đầy đất.
"Tới một lần nữa!" Sắc mặt của Tử Y Tiêu Diêu Hầu liền biến đổi, phất ống tay áo một cái, liền lắc người láo lên, muốn xuất thủ một lần nữa, đối với sự xuất hiện của Phong Vân Vô Kị, hai người chẳng thèm để trong lòng.
"Muốn chiến thì chiến đi!" Ngay lúc Chiến Hoàng chuẩn bị xuất thủ thì một thanh âm băng lãnh của nữ nhân đột nhiên từ khắp bốn phương tám hướng truyền đến.
"Các người đều cút ngay đi cho ta! Trong phần đời còn lại của ta, ai trong các ngươi đều không được xuất hiện ở trước mặt ta nữa."
Thanh âm đó không ngừng biến ảo vị trí, khiến người ta vô pháp phân biện phương hướng.
Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên mà nhìn khắp tứ phía xung quanh, thì vhỉ thấy núi non trùng điệp, nhưng rốt cuộc là vô pháp tìm ra được nữ tử tên Tuyệt Tình kia đang tàng thân ở nơi nào. Tâm niệm nhất động, thần thức đã phá thể phi xuất.
Cho đến lúc này, hai gã nam tử đó mới chịu dừng tay và quay đầu lại, hãi nhiên nhìn về nơi đứng của Phong Vân Vô Kị, hiển nhiên là bản thân đã đánh giá thấp thực lực của Phong Vân Vô Kị.
Ngay khi thần thức của Phong Vân Vô Kị bùng phát thì thanh âm của nữ tử này lại một lần nữa truyền tới: "Chỉ là một cái Ma Vực mà thôi, ta còn có thể đối phó được, không cần hạng nam tử bạc tình như các ngươi giú đỡ! Cút đi!"
Thần thức của Phong Vân Vô Kị quét lướt qua, dĩ nhiên là đã phát hiện được nơi ẩn thân của nữ tử này, nhưng không biết là nữ tử này tu luyện loại công pháp nào, mà lại có thể ngăn cản thần thưucs cảu Phong Vân Vô Kị ở bên ngoài, nên Phong Vân Vô Kị vô pháp biết được tướng mạo của cô ta như thế nào.
Tưng!
Một tiếng đàn thanh thúy vang lên, tiếng cầm này chẳng khác gì một thanh chùy bổ vào bên trên thần thức của Phong Vân Vô Kị khiến cho y hồn thân tức thì chấn động, thần thức liền rút lui về chẳng khác gì thủy triều.
Một đạo hồng ảnh từ trên thiên không cực tốc lướt qua, Tử Y Tiêu Diêu Hầu và Chiến Hoàng tức thì biến sắc, cùng nhau lao len khỏi mặt đất.
"Tuyệt Tình, đợi ta với!"
Cồng!
Một tiếng cầm chẳng khác gì một tiếng chuông vang lên, thân thể của Tử Y Tiêu Diêu Hầu và Chiến Hoàng đều bị chấn động toàn thân, khóe miệng đều rỉ ra một dòng máu, chỉ là một tiếng cầm, hai người không ngờ là đã thụ thương.
"Đừng có theo ta nữa. Từ ngàn năm trước các ngươi đã bỏ ta mà đi, ta đã phát thệ, cả đời này trừ khi ta già chết, nếu không thì tuyệt không tương kiến." Thanh âm cực kì hận cực kì oán từ xa truyền lại.
Chiến Hoàng và Tử Y Tiêu Diêu Hầu nghe thế thì thân thể tức thì chấn động, bổn lai muốn truy theo nhưng lúc này lại đột nhiên dừng lại. Trên khuôn mặt của Chiến Hoàng lộ xuất biểu tình hối hận, cong Tử Y Tiêu Diêu Hầu thì lại lộ ra biểu tình cực kì phức tạp.
"Cầm Ma!" Hai từ ngữ này đột nhiên lóe lên trong đầu của Phong Vân Vô Kị, khong hề lí tới hai cao thủ hoàng cấp đột nhiên xuất hiện này, Phong Vân Vô Kị lướt qua đầu của hai người này, hướng về phương hướng Cầm Ma biến mất mà truy theo.
"Xuống đây!" Một đạo đao khí cực lạnh từ phía dưới chém lên, Phong Vân Vô Kị cũng chẳng thèm quay đầu lại mà phất một chưởng xuống dưới, mượn thế của một đao này mà bay đi càng nhanh hơn ….
Tác giả :
Hoàng Phủ Kỳ