Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
Chương 47: Kiều Phong Vs Đoàn Chánh Hùng
“ Má ơi, con có đang nằm mơ không vậy? Một cô gái nhỏ bé đang cõng một con heo mập di chuyển với tốc độ đáng sợ như thế này, có thể sao?”
“ Vì sao? Vì sao người đang nằm trên lưng cô gái không phải là mình mà là con heo mập đó chứ?”
“ Một đóa hoa tươi cắm vào bãi phân trâu.”
“Ủa mà phía bên kia đang xảy ra chuyện gì vậy? Tiếng giao chiến?”
“ Thứ khí thế đáng sợ đó…. Chẳng lẽ là một kẻ mạnh nguyên thần ra tay sao?”
“ Không thể nào sai được! Chính là kẻ mạnh nguyên thần đang giao chiến. Còn một bên là …. Úi tía má hỡi, chỉ là một tông sư thôi sao?”
“ Chẳng lẽ là kẻ mạnh tông sư kia vừa lượm được thiên tài địa bảo, có một kẻ mạnh nguyên thần vô tình đi ngang qua phát hiện, cả hai xảy ra giao chiến tranh giành thiên tài địa bảo sao?”
“ Tránh, tránh xa nơi đó càng nhanh càng tốt! Thần tiên đánh nhau, phàm nhân vạ lây, tuyệt đối không được đến gần nơi đó.”
“ không, ta sẽ lén lén áp sát nơi xảy ra giao chiến, không chừng có cơ hội đục nước béo cò cũng nên.”
“ Ý hay, cùng đi, cùng đi.”
“ Ê, sao nói cùng đi mà ngươi quay đầu đi hướng khác vậy?”
“ Ý cùng đi của ta là cùng đi trên tinh thần ủng hộ, chứ ngu sao mà dấn thân vào nơi nguy hiểm đó chứ!”
“ Đồ chết nhát ~~~!!”
Trên đường Hoàng Dung cõng theo Dương Kiệt bỏ chạy không ngừng vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Đặc biệt là có không ít người đã di chuyển về hướng đang xảy ra giao chiến giữa Kiều Phong và Đoàn Chánh Hùng.
Không ít người mang theo tâm lý tò mò hoặc kẻ mạnh ăn thịt, mình kiếm chút canh uống cũng tốt chứ bộ.
Hoàng Dung bỏ ngoài tai những lời thì thầm to nhỏ vô tích sự kia, không ngừng thi triễn Tiêu Dao Du cõng theo Dương Kiệt hướng về phía sâu trong Thiên Sơn bỏ trốn.
Lúc này trên trán cô ta đã chảy đầy mồ hôi, việc phải cõng lấy một cái thân xác trên 160 kg bỏ chạy một đoạn đường dài quả thật là quá sức đối với một người có thân hình nhỏ bé như Hoàng Dung.
Hướng bỏ trốn của Hoàng Dung không phải là rời khỏi Thiên Sơn quay trở về Thánh Hỏa Tông hay gì đó, mà là không ngừng tiến sâu lên đỉnh núiThiên Sơn càng sớm càng tốt.
Vì nghe nói trên đỉnh Thiên Sơn có một khu vực thuộc dạng cấm địa, ngay cả kẻ mạnh nguyên thần không dám bước chân vào, có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Nhưng đối với cả hai lúc này, là con đường sống sót duy nhất.
Bước vào trong đó còn có thể cửu tử nhất sinh, rơi vào tay tên tộc trưởng nhà họ Đoàn, chắc chắn là thập tử vô sinh.
Lúc này chỉ mong Kiều Phong cản đường lão càng lâu càng tốt. Nếu không thì với tốc độ bay của một kẻ mạnh nguyên thần, cho dù thi triễn thân pháp thánh phẩm, cũng sẽ bị đuổi kịp trong tích tắc cho mà xem.
“ Dung nhi, mau ngừng lại.”
Trong lúc Hoàng Dung đang cắm đầu chạy, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói phẫn nộ của Dương Kiệt.
Hoàng Dung không dám cãi lời, nhanh chóng ngừng bước. Dương Kiệt từ trên lưng của cô ta bước xuống, mang theo vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm về phía Kiều Phong đang giao chiến với tộc trưởng nhà họ Đoàn.
Sắc mặt Dương Kiệt biến đổi liên tục, Hoàng Dung định bước tới khuyên can, đột nhiên nghe thấy anh ta nói: “ Đi thôi, chúng ta không được phụ lòng của Phong Ca.”
Nói xong, không đợi Hoàng Dung kịp phản ứng, quay người di chuyển về hướng sâu trong Thiên Sơn.
Hoàng Dung thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh ta đã hiểu rõ giờ có quay về nơi giao chiến, cũng chỉ trở thành gánh nặng thêm cho Kiều Phong mà thôi.
Việc quan trọng nhất bây giờ là bỏ chạy càng xa càng tốt, tới nơi an toàn càng nhanh càng tốt, Kiều Phong mới có cơ hội rút lui.
-----
“ Hàn Long Hữu Hối ~~~~!!”
“ Tam Dương Chỉ, Nhất Chỉ Hóa Âm Dương ~~~~!!”
Uỳnh uỳnh uỳnh ~~~~~~~~!!
Những đòn tấn công có uy lực kinh thiên động địa do một kẻ mạnh tông sư và một kẻ mạnh nguyên thần không ngừng va đập vào nhau, tiếng phát nổ vamg động trời đất.
Lúc này Kiều Phong đã mình đầy thương tích, bộ đồ trên người xuất hiện nhiều vết rách nát, trận chiến này có thể coi là cuộc khổ chiến duy nhất từ lúc được Dương Kiệt triệu hồi tới thế giới này.
Hoàn toàn bị đối phương áp đảo, chỉ có thể cắn răng chịu đựng phản kháng mà thôi.
Sắc mặt của Đoàn Chánh Hùng cũng không dễ coi chút nào. Đường đường một nguyên thần tầng thứ 3, đối diện với một tông sư tầng thứ 9 mà không thể đàn áp đối phương, còn phải sử dụng tới tuyệt học, tuyệt đối là một sỉ nhục không thể tha thứ được.
“ Đột Như Kỳ Lai ~~~!!”
Cơ thể của Kiều Phong đột nhiên biến mất trước mắt của lão, một cảm giác ớn lạnh xương sống xuất hiện ở phía sau lưng, lão không chút suy nghĩ, vung tay vỗ mạnh về phía sau lưng của mình.
Rầm ~~~~~~!!
Hai tay Kiều Phong bị bao phủ bởi hai đầu rồng dạng khí định vỗ thẳng vào lưng của đối phương, ai ngờ đối phương phản ứng nhanh như chớp, hai bàn tay và cú chưởng của hai ngươi va đập vào nhau, vang lên tiếng nổ ầm trời.
Kiều Phong trực tiếp bị đẩy lùi về phía sau gần mười mét mới ngừng hẳn. Còn Đoàn Chánh Hùng chỉ khẽ run người một cái rồi ngưng hẳn, không bị sao cả.
Nhưng nếu tinh mắt quan sát, sẽ thấy bàn tay mà lão vừa vỗ ra đang được che dấu ở phía sau lưng không ngừng run rẩy liên hồi.
“ Đùa giỡn thế đủ rồi, kết thúc thôi ~~~~!”
Lão lúc này đã không còn tâm trạng thăm dò thực lực của Kiều Phong nữa, đối phương tuyệt đối là khúc xương khó gậm.
“ Tam Dương Chỉ, Nhị Chỉ Thôn Nhật Nguyệt ~~~!!”
Chỉ thấy lão một chỉ chỉ ra, bầu trời đột nhiên tối sầm xuống, không gian xung quanh Kiều Phong tựa như đang bị một áp lực vô hình không ngừng bóp chẹt, cơ thể đau đớn tột cùng, có cảm giác như ai đó đang muốn xé nát cơ thể của mình ra vậy.
Chỉ thấy giữa đám mây đen xuất hiện năm tia sáng tựa như luồng tia lazer chụp thẳng xuống nơi Kiều Phong đang đứng.
“ A ~~~~! Kiến Long Tại Điền ~~~!!” Kiều Phong vận hết toàn bộ chân nguyên trong người phá bỏ áp lực đáng sợ đang đè nặng trên người, cơ thể bị bao bộc bởi con rồng màu vàng kim, sau đó phóng thích lên đỉnh đầu, hứng trọng năm tia sáng hủy diệt đó.
Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh …..~~!!
Cơ thể con rồng vàng kim lập tức bị xuyên thủng đánh tan trong không khí. Năm tia sáng đã nhạt đi rất nhiều nhưng vẫn tiếp tục bắn thẳng vào Kiền Phong ở phía dưới.
Rầm rầm rầm …..!
Tranh thủ năm tia sáng bị chững lại đôi chút, Kiều Phong phi thân tung người nhảy sang một bên, ngay lập tức nơi vừa đứng xuất hiện năm cái hố sâu gần hai mét.
Năm tia sáng đó mà đánh vào người, sẽ như thế nào nhỉ?
Kẻ mạnh nguyên thần quả thật đáng sợ.
“ á, hình như người đó là, là … a đúng rồi, tộc trưởng nhà họ Đoàn của thành Ngư Tang thì phải.”
“ Đúng là ông ta rồi. Tuyệt học lúc nãy chính là Tam Dương Chỉ, tuyệt học địa giới cao cấp trấn tộc của nhà họ Đoàn, quả thật đáng sợ, đứng xa như vậy mà còn bị áp lực đáng sợ đó đè tới nỗi không nhúc nhích được, huống chi là anh bạn kia chứ?”
“ Vậy mới chứng tỏ anh chàng kia không phải tay vừa, ngay cả tuyệt học của một kẻ mạnh nguyên thần cũng né tránh được, nếu như là bố mày rơi vào cảnh đó thì….”
“ Thì bị tan xương nát thịt chứ gì.”
“ E hèm, có thể ….”
“ Xì ~~~~!!”
Tiếng bàn tán của những người vì tò mò hoặc muốn đục nước béo cò đã tụ tập ở đây vang lên, họ đang đứng ở vị trí khá xa vừa quan sát cuộc chiến vừa không ngừng bàn luận.
Đoàn Chánh Hùng khẽ díu mày khi phát hiện đám đông đang mon men ở phía xa. Nhưng quan trọng nhất hiện giờ là trấn áp Kiều Phong trước đã, mấy tên phế vật đó sẽ biết tay mình sau.
“ Phi Long Tại Thiên ~~~!!” Kiều Phong tung người lên không trung, cơ thể tựa như mũi khoan khoan thẳng về phía lão.
“ Hỗn Nguyên Thủ ~~~!!” Đoàn Chánh Hùng đã mất hết kiên nhẫn, tung chưởng vỗ thẳng về phía trước.
Kiều Phong tựa như hóa thân thành con rồng đập thẳng vào cú chưởng dạng khí khổng lồ.
Anh ta lập tức cảm thấy vị ngọt tanh xuất hiện ở miệng, máu từ trong miệng không tự chủ phun bắn ra, cơ thể bị đánh bay về phía sau, té ngã xuống đất.
“ Kết thúc trò vô vị này được rồi đấy.” Đoàn Chánh Hùng sắc mặt không dễ coi chút nào, thậm chí có chút điên cuồng, lạnh lạnh quát: “ Thần phục hoặc chết ~~~~!!”
“ Thần Phục?” Kiều Phong lộ ra nụ cười chế giễu, từ trong lòng lấy ra một chiếc bình gốm, bật nắp bình ra, dịch thể màu trắng từ trong bình nhanh chóng đổ hết vào trong miệng của anh ta.
“ Anh chàng kia uống gì thế này? Chẳng lẽ là thần dược gia tăng lực chiến?”
“Hình như không phải, mùi vị đó là, là … là rượu ~~!”
“Đang tử chiến đi uống rượu, ông có chắc là mình không nhầm chứ?”
“ Sao mà nhầm được, bố mày từ nhỏ đã uống rượu thay nước, mùi rượu nồng như thế này sao có thể lọt qua được chiếc mũi thính của bố mày chứ?”
“ À há, hay là anh chàng kia cho rằng sắp chết tới nơi, nên uống ly rượu cuối cùng trước kia ngã xuống chứ gì?”
“ Chắc thế, chắc thế….”
Đoàn Chánh Hùng cũng có chút bất ngờ với hành động của Kiều Phong, lúc đầu cũng nghĩ rằng anh ta đang cắn thuốc, nhưng phát hiện không phải, nên vẫn đứng yên ở đó để xem đối phương định giở trò gì.
“ Đã ~~~~!!” Rượu trong bình đã vào hết trong bụng của Kiều Phong, chỉ thấy anh ta cười lớn một tiếng, vứt bỏ bình rượu trong tay, đôi mắt tràn đầy chiến ý: “ Chiến ~~~~~!!”
Hào khí xung thiên của Kiều Phong phát tán ra, khiến những người có mặt ở nơi này đều không tự chủ giơ ngón tay cái lên.
Tông sư cấp 9 đối diện với nguyên thần cấp 3 mà còn hùng hổ như vậy, không phục không được.
“ Ngươi càng thế ta càng phải thần phục ngươi bằng mọi giá.” Đôi mắt Đoàn Chánh Hùng lộ ra tia sáng khen ngợi, miệng lẩm bẩm nói nhỏ.
“ Vì sao? Vì sao người đang nằm trên lưng cô gái không phải là mình mà là con heo mập đó chứ?”
“ Một đóa hoa tươi cắm vào bãi phân trâu.”
“Ủa mà phía bên kia đang xảy ra chuyện gì vậy? Tiếng giao chiến?”
“ Thứ khí thế đáng sợ đó…. Chẳng lẽ là một kẻ mạnh nguyên thần ra tay sao?”
“ Không thể nào sai được! Chính là kẻ mạnh nguyên thần đang giao chiến. Còn một bên là …. Úi tía má hỡi, chỉ là một tông sư thôi sao?”
“ Chẳng lẽ là kẻ mạnh tông sư kia vừa lượm được thiên tài địa bảo, có một kẻ mạnh nguyên thần vô tình đi ngang qua phát hiện, cả hai xảy ra giao chiến tranh giành thiên tài địa bảo sao?”
“ Tránh, tránh xa nơi đó càng nhanh càng tốt! Thần tiên đánh nhau, phàm nhân vạ lây, tuyệt đối không được đến gần nơi đó.”
“ không, ta sẽ lén lén áp sát nơi xảy ra giao chiến, không chừng có cơ hội đục nước béo cò cũng nên.”
“ Ý hay, cùng đi, cùng đi.”
“ Ê, sao nói cùng đi mà ngươi quay đầu đi hướng khác vậy?”
“ Ý cùng đi của ta là cùng đi trên tinh thần ủng hộ, chứ ngu sao mà dấn thân vào nơi nguy hiểm đó chứ!”
“ Đồ chết nhát ~~~!!”
Trên đường Hoàng Dung cõng theo Dương Kiệt bỏ chạy không ngừng vang lên tiếng bàn tán xôn xao.
Đặc biệt là có không ít người đã di chuyển về hướng đang xảy ra giao chiến giữa Kiều Phong và Đoàn Chánh Hùng.
Không ít người mang theo tâm lý tò mò hoặc kẻ mạnh ăn thịt, mình kiếm chút canh uống cũng tốt chứ bộ.
Hoàng Dung bỏ ngoài tai những lời thì thầm to nhỏ vô tích sự kia, không ngừng thi triễn Tiêu Dao Du cõng theo Dương Kiệt hướng về phía sâu trong Thiên Sơn bỏ trốn.
Lúc này trên trán cô ta đã chảy đầy mồ hôi, việc phải cõng lấy một cái thân xác trên 160 kg bỏ chạy một đoạn đường dài quả thật là quá sức đối với một người có thân hình nhỏ bé như Hoàng Dung.
Hướng bỏ trốn của Hoàng Dung không phải là rời khỏi Thiên Sơn quay trở về Thánh Hỏa Tông hay gì đó, mà là không ngừng tiến sâu lên đỉnh núiThiên Sơn càng sớm càng tốt.
Vì nghe nói trên đỉnh Thiên Sơn có một khu vực thuộc dạng cấm địa, ngay cả kẻ mạnh nguyên thần không dám bước chân vào, có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Nhưng đối với cả hai lúc này, là con đường sống sót duy nhất.
Bước vào trong đó còn có thể cửu tử nhất sinh, rơi vào tay tên tộc trưởng nhà họ Đoàn, chắc chắn là thập tử vô sinh.
Lúc này chỉ mong Kiều Phong cản đường lão càng lâu càng tốt. Nếu không thì với tốc độ bay của một kẻ mạnh nguyên thần, cho dù thi triễn thân pháp thánh phẩm, cũng sẽ bị đuổi kịp trong tích tắc cho mà xem.
“ Dung nhi, mau ngừng lại.”
Trong lúc Hoàng Dung đang cắm đầu chạy, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói phẫn nộ của Dương Kiệt.
Hoàng Dung không dám cãi lời, nhanh chóng ngừng bước. Dương Kiệt từ trên lưng của cô ta bước xuống, mang theo vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm về phía Kiều Phong đang giao chiến với tộc trưởng nhà họ Đoàn.
Sắc mặt Dương Kiệt biến đổi liên tục, Hoàng Dung định bước tới khuyên can, đột nhiên nghe thấy anh ta nói: “ Đi thôi, chúng ta không được phụ lòng của Phong Ca.”
Nói xong, không đợi Hoàng Dung kịp phản ứng, quay người di chuyển về hướng sâu trong Thiên Sơn.
Hoàng Dung thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh ta đã hiểu rõ giờ có quay về nơi giao chiến, cũng chỉ trở thành gánh nặng thêm cho Kiều Phong mà thôi.
Việc quan trọng nhất bây giờ là bỏ chạy càng xa càng tốt, tới nơi an toàn càng nhanh càng tốt, Kiều Phong mới có cơ hội rút lui.
-----
“ Hàn Long Hữu Hối ~~~~!!”
“ Tam Dương Chỉ, Nhất Chỉ Hóa Âm Dương ~~~~!!”
Uỳnh uỳnh uỳnh ~~~~~~~~!!
Những đòn tấn công có uy lực kinh thiên động địa do một kẻ mạnh tông sư và một kẻ mạnh nguyên thần không ngừng va đập vào nhau, tiếng phát nổ vamg động trời đất.
Lúc này Kiều Phong đã mình đầy thương tích, bộ đồ trên người xuất hiện nhiều vết rách nát, trận chiến này có thể coi là cuộc khổ chiến duy nhất từ lúc được Dương Kiệt triệu hồi tới thế giới này.
Hoàn toàn bị đối phương áp đảo, chỉ có thể cắn răng chịu đựng phản kháng mà thôi.
Sắc mặt của Đoàn Chánh Hùng cũng không dễ coi chút nào. Đường đường một nguyên thần tầng thứ 3, đối diện với một tông sư tầng thứ 9 mà không thể đàn áp đối phương, còn phải sử dụng tới tuyệt học, tuyệt đối là một sỉ nhục không thể tha thứ được.
“ Đột Như Kỳ Lai ~~~!!”
Cơ thể của Kiều Phong đột nhiên biến mất trước mắt của lão, một cảm giác ớn lạnh xương sống xuất hiện ở phía sau lưng, lão không chút suy nghĩ, vung tay vỗ mạnh về phía sau lưng của mình.
Rầm ~~~~~~!!
Hai tay Kiều Phong bị bao phủ bởi hai đầu rồng dạng khí định vỗ thẳng vào lưng của đối phương, ai ngờ đối phương phản ứng nhanh như chớp, hai bàn tay và cú chưởng của hai ngươi va đập vào nhau, vang lên tiếng nổ ầm trời.
Kiều Phong trực tiếp bị đẩy lùi về phía sau gần mười mét mới ngừng hẳn. Còn Đoàn Chánh Hùng chỉ khẽ run người một cái rồi ngưng hẳn, không bị sao cả.
Nhưng nếu tinh mắt quan sát, sẽ thấy bàn tay mà lão vừa vỗ ra đang được che dấu ở phía sau lưng không ngừng run rẩy liên hồi.
“ Đùa giỡn thế đủ rồi, kết thúc thôi ~~~~!”
Lão lúc này đã không còn tâm trạng thăm dò thực lực của Kiều Phong nữa, đối phương tuyệt đối là khúc xương khó gậm.
“ Tam Dương Chỉ, Nhị Chỉ Thôn Nhật Nguyệt ~~~!!”
Chỉ thấy lão một chỉ chỉ ra, bầu trời đột nhiên tối sầm xuống, không gian xung quanh Kiều Phong tựa như đang bị một áp lực vô hình không ngừng bóp chẹt, cơ thể đau đớn tột cùng, có cảm giác như ai đó đang muốn xé nát cơ thể của mình ra vậy.
Chỉ thấy giữa đám mây đen xuất hiện năm tia sáng tựa như luồng tia lazer chụp thẳng xuống nơi Kiều Phong đang đứng.
“ A ~~~~! Kiến Long Tại Điền ~~~!!” Kiều Phong vận hết toàn bộ chân nguyên trong người phá bỏ áp lực đáng sợ đang đè nặng trên người, cơ thể bị bao bộc bởi con rồng màu vàng kim, sau đó phóng thích lên đỉnh đầu, hứng trọng năm tia sáng hủy diệt đó.
Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh …..~~!!
Cơ thể con rồng vàng kim lập tức bị xuyên thủng đánh tan trong không khí. Năm tia sáng đã nhạt đi rất nhiều nhưng vẫn tiếp tục bắn thẳng vào Kiền Phong ở phía dưới.
Rầm rầm rầm …..!
Tranh thủ năm tia sáng bị chững lại đôi chút, Kiều Phong phi thân tung người nhảy sang một bên, ngay lập tức nơi vừa đứng xuất hiện năm cái hố sâu gần hai mét.
Năm tia sáng đó mà đánh vào người, sẽ như thế nào nhỉ?
Kẻ mạnh nguyên thần quả thật đáng sợ.
“ á, hình như người đó là, là … a đúng rồi, tộc trưởng nhà họ Đoàn của thành Ngư Tang thì phải.”
“ Đúng là ông ta rồi. Tuyệt học lúc nãy chính là Tam Dương Chỉ, tuyệt học địa giới cao cấp trấn tộc của nhà họ Đoàn, quả thật đáng sợ, đứng xa như vậy mà còn bị áp lực đáng sợ đó đè tới nỗi không nhúc nhích được, huống chi là anh bạn kia chứ?”
“ Vậy mới chứng tỏ anh chàng kia không phải tay vừa, ngay cả tuyệt học của một kẻ mạnh nguyên thần cũng né tránh được, nếu như là bố mày rơi vào cảnh đó thì….”
“ Thì bị tan xương nát thịt chứ gì.”
“ E hèm, có thể ….”
“ Xì ~~~~!!”
Tiếng bàn tán của những người vì tò mò hoặc muốn đục nước béo cò đã tụ tập ở đây vang lên, họ đang đứng ở vị trí khá xa vừa quan sát cuộc chiến vừa không ngừng bàn luận.
Đoàn Chánh Hùng khẽ díu mày khi phát hiện đám đông đang mon men ở phía xa. Nhưng quan trọng nhất hiện giờ là trấn áp Kiều Phong trước đã, mấy tên phế vật đó sẽ biết tay mình sau.
“ Phi Long Tại Thiên ~~~!!” Kiều Phong tung người lên không trung, cơ thể tựa như mũi khoan khoan thẳng về phía lão.
“ Hỗn Nguyên Thủ ~~~!!” Đoàn Chánh Hùng đã mất hết kiên nhẫn, tung chưởng vỗ thẳng về phía trước.
Kiều Phong tựa như hóa thân thành con rồng đập thẳng vào cú chưởng dạng khí khổng lồ.
Anh ta lập tức cảm thấy vị ngọt tanh xuất hiện ở miệng, máu từ trong miệng không tự chủ phun bắn ra, cơ thể bị đánh bay về phía sau, té ngã xuống đất.
“ Kết thúc trò vô vị này được rồi đấy.” Đoàn Chánh Hùng sắc mặt không dễ coi chút nào, thậm chí có chút điên cuồng, lạnh lạnh quát: “ Thần phục hoặc chết ~~~~!!”
“ Thần Phục?” Kiều Phong lộ ra nụ cười chế giễu, từ trong lòng lấy ra một chiếc bình gốm, bật nắp bình ra, dịch thể màu trắng từ trong bình nhanh chóng đổ hết vào trong miệng của anh ta.
“ Anh chàng kia uống gì thế này? Chẳng lẽ là thần dược gia tăng lực chiến?”
“Hình như không phải, mùi vị đó là, là … là rượu ~~!”
“Đang tử chiến đi uống rượu, ông có chắc là mình không nhầm chứ?”
“ Sao mà nhầm được, bố mày từ nhỏ đã uống rượu thay nước, mùi rượu nồng như thế này sao có thể lọt qua được chiếc mũi thính của bố mày chứ?”
“ À há, hay là anh chàng kia cho rằng sắp chết tới nơi, nên uống ly rượu cuối cùng trước kia ngã xuống chứ gì?”
“ Chắc thế, chắc thế….”
Đoàn Chánh Hùng cũng có chút bất ngờ với hành động của Kiều Phong, lúc đầu cũng nghĩ rằng anh ta đang cắn thuốc, nhưng phát hiện không phải, nên vẫn đứng yên ở đó để xem đối phương định giở trò gì.
“ Đã ~~~~!!” Rượu trong bình đã vào hết trong bụng của Kiều Phong, chỉ thấy anh ta cười lớn một tiếng, vứt bỏ bình rượu trong tay, đôi mắt tràn đầy chiến ý: “ Chiến ~~~~~!!”
Hào khí xung thiên của Kiều Phong phát tán ra, khiến những người có mặt ở nơi này đều không tự chủ giơ ngón tay cái lên.
Tông sư cấp 9 đối diện với nguyên thần cấp 3 mà còn hùng hổ như vậy, không phục không được.
“ Ngươi càng thế ta càng phải thần phục ngươi bằng mọi giá.” Đôi mắt Đoàn Chánh Hùng lộ ra tia sáng khen ngợi, miệng lẩm bẩm nói nhỏ.
Tác giả :
JunWei