Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
Chương 353: Phương pháp luyện chế Khai Tâm Đan vào tay
Sau khi dùng thần thức để cảm nhận núi xác thịt bị đóng băng ở trước mặt, hoàn toàn không tìm thấy những thứ liên quan tới tam công chúa cả, chứng tỏ cô ta không nằm trong núi xác thịt này.
Tam công chúa vẫn còn an toàn!!! Ít ra không có dấu hiệu gì cho thấy cô ta đã tử nạn cả.
Chỉ là, chuyện gì đã xảy ra với đám hắc kỵ hoàng gia này nhỉ??? Toàn thân vỡ nát bị đóng băng, chẳng lẽ là ……..
Dương Kiệt không kìm được nghĩ tới cảnh tam công chúa vì muốn giết người diệt khẩu, trực tiếp xóa sổ tất cả hắc kỵ hoàng gia có mặt ở nơi này.
Chỉ là không đúng, với thực lực của tam công chúa, tuyệt đối không đủ năng lực làm được điều đó. Cho dù hắc kỵ hoàng gia là thuộc hạ của cô ta đi nữa, khi nguy hiểm tới tính mạng, làm gì có chuyện cả nhóm đứng yên một chỗ để mặc cô ta làm gì thì làm chứ?? Huống chi nói hắc kỵ hoàng gia là thuộc hạ của tam công chúa cũng không đúng lắm, nói đúng hơi là trực thuộc của Ưng Hoàng, tam công chúa chỉ là người có quyền tạm thời điều khiển mà thôi.
“ Chúa công, người làm ra việc này, có thực lực ít nhất cũng phải từ xuất khiếu tầng thứ 7, tầng thứ 8 trở nên.” Sau một hồi kiểm tra núi xác thịt ở trước mặt, dường như nhận ra nỗi nghi vấn của Dương Kiệt, nhanh chóng lên tiếng khai sáng cho anh ta biết rõ.
“ xuất khiếu tầng thứ 7, thứ 8???” Dương Kiệt khẽ díu mày. Anh ta không nghĩ rằng ở một vương triều tầm trung như thế này có điểm gì hấp dẫn để thu hút được một xuất khiếu tầng thứ 7, thứ 8 ghé thăm, thậm chí còn ra tay với đám hắc kỵ hoàng gia nữa chứ?? Bộ đối phương không có gì làm, rảnh rỗi sanh nông nổi sao?? còn nữa, tam công chúa nếu không cùng chung số phận với những người kia, vậy thì cô ta biến mất đâu rồi??? Chẳng lẽ đối phương là một tên hái hoa tặc, ra tay trảm sát xong đám hắc kỵ hoàng gia và bắt cóc tam công chúa về làm vợ thiếp??? Nếu thật sự như thế thì nguy to rồi!!
Tuy ít nhiều lo cho an nguy của tam công chúa, nhưng đối phương là xuất khiếu tầng thứ 7, tầng thứ 8, ngay cả Bàng Thống cũng có chút không bằng, tuyệt đối không thể vì một người đàn bà đã đoạn tuyệt ân tình mà khiến cả nhóm mình rơi vào thế nguy hiểm, huống chi giờ đối phương biến mất đi đâu cũng nắm rõ, muốn giải cứu cũng giải cứu không được rồi.
Chuyện của tam công chúa gác sang một bên. Ánh mắt của Dương Kiệt nhanh chóng đổ dồn tìm kiếm xác của Trịnh Hổ.
Ơn trời!! xác của Trịnh Hổ vẫn còn đó, dường như chưa có ai đụng chạm qua vậy.
Dương Kiệt mang theo tâm trạng hồi hộp hí hửng chạy tới bên cạnh cái xác không đầu của Trịnh Hổ, bắt đầu công việc moi xác vĩ đại của mình.
“ A đây rồi, nhẫn Càn Khôn của lão.” Không quá khó khăn để tìm thấy được chiếc Nhẫn Càn Khôn đeo trên ngón tay của Trịnh Hổ.
Vớ vẫn, quá rõ ràng rồi. Những vật bất ly thân như nhẫn Càn Khôn, không đeo trên tay suốt thì bỏ đâu chứ??
Dương Kiệt nhanh chóng dùng thần thức kiểm tra không gian bên trong, sắc mặt lập tức biến đổi thành vẻ phẫn nộ tột cùng.
Mẹ kiếp cái đồ dối trá!!! lão dương dương tự đắc rằng trong nhẫn có tới một tỷ để chuộc mạng, thế mà sau khi kiểm tra lại, tất cả tài sản bên trong nhẫn chỉ vỏn vẹn chưa tới hai trăm triệu, cộng thêm vài món linh khí thảo dược linh quả, bán hết cao nhất còn chưa tới ba trăm triệu, lấy đâu ra một tỷ như lời lão ba hoa chứ???
Tuy vô cùng phẫn nộ vì suýt chút bị con hổ già đó lừa gạt, nhưng một thứ nằm trong nhẫn Càn Khôn của Trịnh Hổ đã gây sự chú ý và hứng thú của Dương Kiệt.
Phương thức luyện chế Khai Tâm Đan!!
Món “ thần dược” mà Dương Kiệt đã ngắm nghía thèm thuồng từ lâu, không ngờ lại nằm trong nhẫn Càn Khôn của Trịnh Hổ, chỉ là, vì sao nhỉ????
Thì ra vị luyện đan sư sáng chế ra Khai Tâm Đan sau khi nhận được hung tin Ưng Hoàng tỏ ra vô cùng phẫn nộ, thậm chí có ý định trừ khử bản thân khi đan dược do mình sáng chế ra đã khiến ông ta và đứa con gái cưng bị mất mặt trước thiên hạ, người này đã tỏ ra hoảng sợ bất an, thậm chí đã cuốn sẵn khăn gói chuẩn bị bỏ trốn khỏi vương thành( thực ra lúc này Ưng hoàng cũng đang đau đầu về vấn đề của Trịnh Hổ, chả còn tâm trí và hơi sức đi kiếm chuyện với tên luyện đan sư này nữa đâu).
Chỉ là sau khi suy nghĩ kỹ lại, với một luyện đan sư sơ cấp không có thế lực chống lưng như mình, có bỏ chạy đằng trời nếu như Ưng Hoàng thật sự muốn truy nã mình trong vương triều Thiên Ưng, vả lại, trong tận thâm tâm của hắn cũng ít nhiều có chút bất cam khi phải bỏ hết tất cả qua cuộc sống ẩn trốn không rõ tương lại. Nên đã tìm đủ mọi cách để tìm kiếm một vị “ cứu tinh” có thể cứu mạng mình vào thời điểm này.
Và Trịnh Hổ, chính là vị “ cứu tinh” mà tên luyện đan sư đã nhắm tới.
Không phải sao, với địa vị một vị “ khách quý”, trưởng lão ngoại môn của Lãnh Binh Cung, muốn giữ lấy mạng của một tên luyện đan sư, cũng chỉ là một câu nói thôi mà, chẳng lẽ Ưng Hoàng lại vì chuyện cỏn con này mà đi làm phật lòng Trịnh Hổ chứ???
Sau khi có được mục tiêu và quyết định, tên luyện đan sư đã nhanh chóng âm thầm tiếp xúc với Trịnh Hổ, và cuối cùng nhận được cái gật đầu gặp mặt với hắn.
Khi cả hai gặp mặt nhau, tên luyện đan sư nhanh chóng sử dụng lá át chủ bài của mình chính là Khai Tâm Đan, trực tiếp dâng lên cho Trịnh Hổ dùng thử.
Trịnh Hổ sau khi dùng xong Khai Tâm Đan lập tức nhận ra tiềm năng to lớn của nó.
Nếu như mình nắm giữ phương pháp luyện chế Khai Tâm Đan, sau này mang về Lãnh Binh Cung dùng để phát triễn bàng trướng thực lực của mình, tuyệt đối là thuận buồm xuôi gió cho mà xem. Nên đã vô cùng vui vẻ thu nhận phương pháp luyện chế Khai Tâm Đan từ tay tên luyện đan sư, đồng thời hứa hẹn sẽ lên tiếng giữ mạng cho hắn.
Phương pháp luyện chế Khai tâm Đan trong tay, sau này khi quay về tông môn, sẽ giao lại cho luyện đan sư thân tín của bản thân tiến hành kế hoạch thu phục lòng người bằng thứ “ thần dược” này.
Chỉ là kế hoạch không theo kịp tiến hóa, Trịnh Hổ còn chưa kịp thực hiện kế hoạch “ vĩ đại” của mình, đã chết thảm dưới tay Dương Kiệt, và phương pháp luyện chế Khai Tâm Đan, vô cùng hiển nhiên rơi vào tay của anh ta vào lúc này rồi.
Giá trị của Khai Tâm Đan như thế nào, Dương Kiệt hiểu rõ, tuyệt đối lớn hơn gấp trăm lần ngàn lần so với con số 1 tỷ mà Trịnh Hổ ba hoa. Khiến tâm trạng vốn dĩ tồi tệ của anh ta lập tức trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết.
Còn vấn đề bị thiên hạ chỉ trích khi bán thứ “ độc dược” hãm hại người khác, Dương Kiệt chỉ cười lạnh.
Bán là chuyện của ta, còn mua hay không là chuyện của các ngươi, có ai chĩa súng vào đầu các ngươi ép các ngươi mua đâu chứ??? Các ngươi không chịu nổi cám dỗ tự đâm đầu vào mua thì ráng mà chịu, sung sướng xong rồi quay sang đổ thừa cho người buôn bán??? Bỏ đi cưng ~~!!!
Ở cái thế giới thực lực vượt trên cả pháp luật này, Dương Kiệt chẳng sợ bố con thằng nào cả, có ý kiến gì thì cứ bước ra, chúng ta cùng nói chuyện bằng cú đấm nào ~~!!!
Tất nhiên, nếu như ở Trái Đất, có cho vàng Dương Kiệt cũng không dám buôn bán thứ thuốc này.
Thực ra quan trọng nhất là, sau khi tìm hiểu kỹ phương pháp luyện chế Khai Tâm Đan, Dương Kiệt đã nắm bắt được mọi tác hại công dụng của nó. Khai Tâm Đan tuyệt đối không phải là thứ độc dược như ma túy hay thuốc lắc như ở Trái Đất, không những không có hại cho sức khỏe của con người, ngược lại còn có tác dụng giúp người phục dụng tâm thần sảng khoái thoải mái, thậm chí có thể dùng làm thuốc liều trị bệnh trầm cảm.
Còn độ gây nghiện của nó, thực tế không cao, điểm hình là thập nhị công chúa sau khi phục dụng một lần, hoàn toàn không có dấu hiệu bị nghiện phải dùng tiếp bằng mọi giá. Tất nhiên, nếu phục dụng một thời gian dài thì tính gây nghiện sẽ càng tăng, nhưng không đáng sợ như ma túy hay thuốc phiện.
Thay vì nói Khai Tâm Đan là thuốc phiện hay ma túy, chẳng thà nói nó là một loại thuốc lá biến đổi thì đúng hơn.
Với thuốc lá thì, tuy có hại cho sức khỏe, nhưng cho dù ở Trái Đất, cũng không cấm buôn bán mặt hàng này chứ nhỉ???
Mục đích đã đạt thành, không còn hứng thú để nán lại nơi này nữa, ra hiệu cho cả nhóm lần nữa rời khỏi.
Tất nhiên, trước khi rời khỏi Dương Kiệt đã cùng Bàng Thống ra tay đào cái hố lớn để chôn cất cho hắc kỵ hoàng gia và hắc lân mã đã tử nạn, ngay cả Trịnh Hổ cũng có phần.
Tuy trước đó là kẻ thù không đội trời chung, nhưng đã chết rồi thì mọi ân oán đã kết thúc, cũng chỉ là tiện tay thôi mà.
rời khỏi khu rừng bị phục kích, nhóm Dương Kiệt đã có thể hiên ngang đi lại trên đường lớn mà không cần phải thận trọng lén lén lút lút như ăn trộm trước đó nữa.
Kẻ thù đáng sợ nhất cũng đã tử nạn, cộng thêm lúc này bên cạnh có một đại cao thủ như Bàng Thống đi cùng, vậy thì cần gì phải lo sợ nữa chứ??
Còn phía vương triều Thiên Ưng, Ưng Hoàng lúc này chắc đang đau đầu làm sao để giải thích về cái chết của Trịnh Hổ với Lãnh Binh Cung, chẳng còn đủ tâm trí phái đại quân tới vây bắt nhóm Dương Kiệt nữa đâu.
Nếu như giải thích không rõ ràng và không khiến phía Lãnh Binh Cung hài lòng, tuyệt đối là một đại họa cho cả vương triều Thiên Ưng cũng không chừng.
Tuy không lo sợ bị Lãnh Binh Cung trực tiếp xóa sổ khỏi bản đồ, dù gì thì vương triều Thiên Ưng còn một lão tổ đang nắm giữ chức trọng quyền cao trong tông môn, ít nhiều cũng phải nể mặt ông ta, nhưng bồi thường là điều không thể tránh khỏi. Và cái giá để bồi thường cho cái chết của một trưởng lão ngoại môn và có thế lực trong Lãnh Binh Cung như Trịnh Hổ, quá đủ để Ưng Hoàng ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc một thời gian dài rồi đấy.
Nếu như không có Bàng Thống trong nhóm, Ưng Hoàng còn có thể liều lĩnh phái đại quân tới vây bắt Dương Kiệt mang về giao nộp cho Lãnh Binh Cung chuộc tội, nhưng trong nhóm kẻ địch có một kẻ mạnh xuất khiếu tầng thứ 5, trừ khi huy động hết toàn bộ lực lượng vương thành, thậm chí phải thỉnh mời cả các lão tổ tông đang bế quan trong khu vực cấm ra tay thì còn may ra.
Chỉ là việc này có thể khiến vương triều Thiên Ưng phải huy động một lực lượng quá lớn, tốn tiền tốn sức mà thậm chí chưa chắc có thể bắt sống được đối phương hay không, nghĩ qua nghĩ lại chẳng thà tự móc túi bỏ ra số tài sản lớn để chuộc tội với Lãnh Binh Cung còn hơn.
Sợ nhất chính là trong lúc vây bắt bị thiệt binh thiệt tướng, thậm chí khiến cho không ít lão tổ tông, thần hộ mệnh của vương triều tử nạn, chắc chắn sẽ là một tổn thất mà Ưng Hoàng không thể hứng chịu. quan trọng nhất là, mất mát to lớn nhưng cuối cùng chả nhận lại được cái gì, phía bên này lại phải tốn tiền bồi thường cho Lãnh Binh Cung, vậy chẳng khác nào mất cả chì lẫn chày sao???
Chỉ cần không phải là tên ngu xuẩn sẽ không ai làm thế cả đâu.
Cho nên, phía vương triều Thiên Ưng tự lo thân chưa xong, nhóm Dương Kiệt có thể nói là an toàn tuyệt đối vào thời điểm này.
Tam công chúa vẫn còn an toàn!!! Ít ra không có dấu hiệu gì cho thấy cô ta đã tử nạn cả.
Chỉ là, chuyện gì đã xảy ra với đám hắc kỵ hoàng gia này nhỉ??? Toàn thân vỡ nát bị đóng băng, chẳng lẽ là ……..
Dương Kiệt không kìm được nghĩ tới cảnh tam công chúa vì muốn giết người diệt khẩu, trực tiếp xóa sổ tất cả hắc kỵ hoàng gia có mặt ở nơi này.
Chỉ là không đúng, với thực lực của tam công chúa, tuyệt đối không đủ năng lực làm được điều đó. Cho dù hắc kỵ hoàng gia là thuộc hạ của cô ta đi nữa, khi nguy hiểm tới tính mạng, làm gì có chuyện cả nhóm đứng yên một chỗ để mặc cô ta làm gì thì làm chứ?? Huống chi nói hắc kỵ hoàng gia là thuộc hạ của tam công chúa cũng không đúng lắm, nói đúng hơi là trực thuộc của Ưng Hoàng, tam công chúa chỉ là người có quyền tạm thời điều khiển mà thôi.
“ Chúa công, người làm ra việc này, có thực lực ít nhất cũng phải từ xuất khiếu tầng thứ 7, tầng thứ 8 trở nên.” Sau một hồi kiểm tra núi xác thịt ở trước mặt, dường như nhận ra nỗi nghi vấn của Dương Kiệt, nhanh chóng lên tiếng khai sáng cho anh ta biết rõ.
“ xuất khiếu tầng thứ 7, thứ 8???” Dương Kiệt khẽ díu mày. Anh ta không nghĩ rằng ở một vương triều tầm trung như thế này có điểm gì hấp dẫn để thu hút được một xuất khiếu tầng thứ 7, thứ 8 ghé thăm, thậm chí còn ra tay với đám hắc kỵ hoàng gia nữa chứ?? Bộ đối phương không có gì làm, rảnh rỗi sanh nông nổi sao?? còn nữa, tam công chúa nếu không cùng chung số phận với những người kia, vậy thì cô ta biến mất đâu rồi??? Chẳng lẽ đối phương là một tên hái hoa tặc, ra tay trảm sát xong đám hắc kỵ hoàng gia và bắt cóc tam công chúa về làm vợ thiếp??? Nếu thật sự như thế thì nguy to rồi!!
Tuy ít nhiều lo cho an nguy của tam công chúa, nhưng đối phương là xuất khiếu tầng thứ 7, tầng thứ 8, ngay cả Bàng Thống cũng có chút không bằng, tuyệt đối không thể vì một người đàn bà đã đoạn tuyệt ân tình mà khiến cả nhóm mình rơi vào thế nguy hiểm, huống chi giờ đối phương biến mất đi đâu cũng nắm rõ, muốn giải cứu cũng giải cứu không được rồi.
Chuyện của tam công chúa gác sang một bên. Ánh mắt của Dương Kiệt nhanh chóng đổ dồn tìm kiếm xác của Trịnh Hổ.
Ơn trời!! xác của Trịnh Hổ vẫn còn đó, dường như chưa có ai đụng chạm qua vậy.
Dương Kiệt mang theo tâm trạng hồi hộp hí hửng chạy tới bên cạnh cái xác không đầu của Trịnh Hổ, bắt đầu công việc moi xác vĩ đại của mình.
“ A đây rồi, nhẫn Càn Khôn của lão.” Không quá khó khăn để tìm thấy được chiếc Nhẫn Càn Khôn đeo trên ngón tay của Trịnh Hổ.
Vớ vẫn, quá rõ ràng rồi. Những vật bất ly thân như nhẫn Càn Khôn, không đeo trên tay suốt thì bỏ đâu chứ??
Dương Kiệt nhanh chóng dùng thần thức kiểm tra không gian bên trong, sắc mặt lập tức biến đổi thành vẻ phẫn nộ tột cùng.
Mẹ kiếp cái đồ dối trá!!! lão dương dương tự đắc rằng trong nhẫn có tới một tỷ để chuộc mạng, thế mà sau khi kiểm tra lại, tất cả tài sản bên trong nhẫn chỉ vỏn vẹn chưa tới hai trăm triệu, cộng thêm vài món linh khí thảo dược linh quả, bán hết cao nhất còn chưa tới ba trăm triệu, lấy đâu ra một tỷ như lời lão ba hoa chứ???
Tuy vô cùng phẫn nộ vì suýt chút bị con hổ già đó lừa gạt, nhưng một thứ nằm trong nhẫn Càn Khôn của Trịnh Hổ đã gây sự chú ý và hứng thú của Dương Kiệt.
Phương thức luyện chế Khai Tâm Đan!!
Món “ thần dược” mà Dương Kiệt đã ngắm nghía thèm thuồng từ lâu, không ngờ lại nằm trong nhẫn Càn Khôn của Trịnh Hổ, chỉ là, vì sao nhỉ????
Thì ra vị luyện đan sư sáng chế ra Khai Tâm Đan sau khi nhận được hung tin Ưng Hoàng tỏ ra vô cùng phẫn nộ, thậm chí có ý định trừ khử bản thân khi đan dược do mình sáng chế ra đã khiến ông ta và đứa con gái cưng bị mất mặt trước thiên hạ, người này đã tỏ ra hoảng sợ bất an, thậm chí đã cuốn sẵn khăn gói chuẩn bị bỏ trốn khỏi vương thành( thực ra lúc này Ưng hoàng cũng đang đau đầu về vấn đề của Trịnh Hổ, chả còn tâm trí và hơi sức đi kiếm chuyện với tên luyện đan sư này nữa đâu).
Chỉ là sau khi suy nghĩ kỹ lại, với một luyện đan sư sơ cấp không có thế lực chống lưng như mình, có bỏ chạy đằng trời nếu như Ưng Hoàng thật sự muốn truy nã mình trong vương triều Thiên Ưng, vả lại, trong tận thâm tâm của hắn cũng ít nhiều có chút bất cam khi phải bỏ hết tất cả qua cuộc sống ẩn trốn không rõ tương lại. Nên đã tìm đủ mọi cách để tìm kiếm một vị “ cứu tinh” có thể cứu mạng mình vào thời điểm này.
Và Trịnh Hổ, chính là vị “ cứu tinh” mà tên luyện đan sư đã nhắm tới.
Không phải sao, với địa vị một vị “ khách quý”, trưởng lão ngoại môn của Lãnh Binh Cung, muốn giữ lấy mạng của một tên luyện đan sư, cũng chỉ là một câu nói thôi mà, chẳng lẽ Ưng Hoàng lại vì chuyện cỏn con này mà đi làm phật lòng Trịnh Hổ chứ???
Sau khi có được mục tiêu và quyết định, tên luyện đan sư đã nhanh chóng âm thầm tiếp xúc với Trịnh Hổ, và cuối cùng nhận được cái gật đầu gặp mặt với hắn.
Khi cả hai gặp mặt nhau, tên luyện đan sư nhanh chóng sử dụng lá át chủ bài của mình chính là Khai Tâm Đan, trực tiếp dâng lên cho Trịnh Hổ dùng thử.
Trịnh Hổ sau khi dùng xong Khai Tâm Đan lập tức nhận ra tiềm năng to lớn của nó.
Nếu như mình nắm giữ phương pháp luyện chế Khai Tâm Đan, sau này mang về Lãnh Binh Cung dùng để phát triễn bàng trướng thực lực của mình, tuyệt đối là thuận buồm xuôi gió cho mà xem. Nên đã vô cùng vui vẻ thu nhận phương pháp luyện chế Khai Tâm Đan từ tay tên luyện đan sư, đồng thời hứa hẹn sẽ lên tiếng giữ mạng cho hắn.
Phương pháp luyện chế Khai tâm Đan trong tay, sau này khi quay về tông môn, sẽ giao lại cho luyện đan sư thân tín của bản thân tiến hành kế hoạch thu phục lòng người bằng thứ “ thần dược” này.
Chỉ là kế hoạch không theo kịp tiến hóa, Trịnh Hổ còn chưa kịp thực hiện kế hoạch “ vĩ đại” của mình, đã chết thảm dưới tay Dương Kiệt, và phương pháp luyện chế Khai Tâm Đan, vô cùng hiển nhiên rơi vào tay của anh ta vào lúc này rồi.
Giá trị của Khai Tâm Đan như thế nào, Dương Kiệt hiểu rõ, tuyệt đối lớn hơn gấp trăm lần ngàn lần so với con số 1 tỷ mà Trịnh Hổ ba hoa. Khiến tâm trạng vốn dĩ tồi tệ của anh ta lập tức trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết.
Còn vấn đề bị thiên hạ chỉ trích khi bán thứ “ độc dược” hãm hại người khác, Dương Kiệt chỉ cười lạnh.
Bán là chuyện của ta, còn mua hay không là chuyện của các ngươi, có ai chĩa súng vào đầu các ngươi ép các ngươi mua đâu chứ??? Các ngươi không chịu nổi cám dỗ tự đâm đầu vào mua thì ráng mà chịu, sung sướng xong rồi quay sang đổ thừa cho người buôn bán??? Bỏ đi cưng ~~!!!
Ở cái thế giới thực lực vượt trên cả pháp luật này, Dương Kiệt chẳng sợ bố con thằng nào cả, có ý kiến gì thì cứ bước ra, chúng ta cùng nói chuyện bằng cú đấm nào ~~!!!
Tất nhiên, nếu như ở Trái Đất, có cho vàng Dương Kiệt cũng không dám buôn bán thứ thuốc này.
Thực ra quan trọng nhất là, sau khi tìm hiểu kỹ phương pháp luyện chế Khai Tâm Đan, Dương Kiệt đã nắm bắt được mọi tác hại công dụng của nó. Khai Tâm Đan tuyệt đối không phải là thứ độc dược như ma túy hay thuốc lắc như ở Trái Đất, không những không có hại cho sức khỏe của con người, ngược lại còn có tác dụng giúp người phục dụng tâm thần sảng khoái thoải mái, thậm chí có thể dùng làm thuốc liều trị bệnh trầm cảm.
Còn độ gây nghiện của nó, thực tế không cao, điểm hình là thập nhị công chúa sau khi phục dụng một lần, hoàn toàn không có dấu hiệu bị nghiện phải dùng tiếp bằng mọi giá. Tất nhiên, nếu phục dụng một thời gian dài thì tính gây nghiện sẽ càng tăng, nhưng không đáng sợ như ma túy hay thuốc phiện.
Thay vì nói Khai Tâm Đan là thuốc phiện hay ma túy, chẳng thà nói nó là một loại thuốc lá biến đổi thì đúng hơn.
Với thuốc lá thì, tuy có hại cho sức khỏe, nhưng cho dù ở Trái Đất, cũng không cấm buôn bán mặt hàng này chứ nhỉ???
Mục đích đã đạt thành, không còn hứng thú để nán lại nơi này nữa, ra hiệu cho cả nhóm lần nữa rời khỏi.
Tất nhiên, trước khi rời khỏi Dương Kiệt đã cùng Bàng Thống ra tay đào cái hố lớn để chôn cất cho hắc kỵ hoàng gia và hắc lân mã đã tử nạn, ngay cả Trịnh Hổ cũng có phần.
Tuy trước đó là kẻ thù không đội trời chung, nhưng đã chết rồi thì mọi ân oán đã kết thúc, cũng chỉ là tiện tay thôi mà.
rời khỏi khu rừng bị phục kích, nhóm Dương Kiệt đã có thể hiên ngang đi lại trên đường lớn mà không cần phải thận trọng lén lén lút lút như ăn trộm trước đó nữa.
Kẻ thù đáng sợ nhất cũng đã tử nạn, cộng thêm lúc này bên cạnh có một đại cao thủ như Bàng Thống đi cùng, vậy thì cần gì phải lo sợ nữa chứ??
Còn phía vương triều Thiên Ưng, Ưng Hoàng lúc này chắc đang đau đầu làm sao để giải thích về cái chết của Trịnh Hổ với Lãnh Binh Cung, chẳng còn đủ tâm trí phái đại quân tới vây bắt nhóm Dương Kiệt nữa đâu.
Nếu như giải thích không rõ ràng và không khiến phía Lãnh Binh Cung hài lòng, tuyệt đối là một đại họa cho cả vương triều Thiên Ưng cũng không chừng.
Tuy không lo sợ bị Lãnh Binh Cung trực tiếp xóa sổ khỏi bản đồ, dù gì thì vương triều Thiên Ưng còn một lão tổ đang nắm giữ chức trọng quyền cao trong tông môn, ít nhiều cũng phải nể mặt ông ta, nhưng bồi thường là điều không thể tránh khỏi. Và cái giá để bồi thường cho cái chết của một trưởng lão ngoại môn và có thế lực trong Lãnh Binh Cung như Trịnh Hổ, quá đủ để Ưng Hoàng ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc một thời gian dài rồi đấy.
Nếu như không có Bàng Thống trong nhóm, Ưng Hoàng còn có thể liều lĩnh phái đại quân tới vây bắt Dương Kiệt mang về giao nộp cho Lãnh Binh Cung chuộc tội, nhưng trong nhóm kẻ địch có một kẻ mạnh xuất khiếu tầng thứ 5, trừ khi huy động hết toàn bộ lực lượng vương thành, thậm chí phải thỉnh mời cả các lão tổ tông đang bế quan trong khu vực cấm ra tay thì còn may ra.
Chỉ là việc này có thể khiến vương triều Thiên Ưng phải huy động một lực lượng quá lớn, tốn tiền tốn sức mà thậm chí chưa chắc có thể bắt sống được đối phương hay không, nghĩ qua nghĩ lại chẳng thà tự móc túi bỏ ra số tài sản lớn để chuộc tội với Lãnh Binh Cung còn hơn.
Sợ nhất chính là trong lúc vây bắt bị thiệt binh thiệt tướng, thậm chí khiến cho không ít lão tổ tông, thần hộ mệnh của vương triều tử nạn, chắc chắn sẽ là một tổn thất mà Ưng Hoàng không thể hứng chịu. quan trọng nhất là, mất mát to lớn nhưng cuối cùng chả nhận lại được cái gì, phía bên này lại phải tốn tiền bồi thường cho Lãnh Binh Cung, vậy chẳng khác nào mất cả chì lẫn chày sao???
Chỉ cần không phải là tên ngu xuẩn sẽ không ai làm thế cả đâu.
Cho nên, phía vương triều Thiên Ưng tự lo thân chưa xong, nhóm Dương Kiệt có thể nói là an toàn tuyệt đối vào thời điểm này.
Tác giả :
JunWei