Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
Chương 340: Cao Văn Vũ, chết!!
Lý Nguyên Bá tuy cơ thể như con ma ốm đói, nhưng đôi tay sở hữu sức lực vạn cân, thế mà chỉ mới va đập với cánh tay của Thiên An đại đế đã bị đẩy bật trở lại, thậm chí để vượt mất vũ khí trong tay, đủ hiểu sức mạnh cơ bắp của xuất khiếu tầng thứ 1 đáng sợ tới mức độ nào rồi.
Nhìn thấy cánh tay đầy móng vuốt sắc nhọn gớm ghiếc quét tới trước mặt, Lý Nguyên Bá không kìm được biến sắc, trong lòng lập tức kêu gào một tiếng “ không hay rồi”!!
Bị quét trúng vào người chấn thương chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là thi độc truyền thẳng vào cơ thể, Lý Nguyên Bá không cho rằng bản thân có thể chống cự nổi thi độc đáng sợ đó, nhất là thi độc của một con cương thi vương, thậm chí độc gấp chục lần trăm lần so với những con cương thi bình thường.
Cửu thúc đang thương nặng, đừng hy vọng gì vào ông ta có thể cứu chữa cho mình như cứu chữa cho tên phế vật Cao Văn Vũ, ít nhất là hiện giờ không thể.
Chỉ là cánh tay đã quét tới trước mặt, hông phải của Lý Nguyên Bá cũng đã cảm nhận được luồng khí sắc lạnh ập thẳng tới, giờ có nhảy lùi ra sau cũng chỉ bằng thừa, tuyệt đối không đủ nhanh để né tránh được đâu.
“ Đào Hoa Trận, mở ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!”
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, móng tay sắc nhọn của Thiên An đại đế đã gần như chạm trúng vào hông của Lý Nguyên Bá, giọng nói của Hoàng Dung ở phía sau đã vang lên.
Chỉ thấy một khu rừng đào hoa xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của Thiên An đại đế và chụp thẳng xuống, bắt nhóm đối phương vào trong pháp trận võ hồn của mình.
Thì ra nãy giờ Hoàng Dung đứng ở phía sau quan chiến, biết rõ thực lực đáng sợ của Thiên An đại đế, cho rằng Lý Nguyên Bá có thể thất thế, nên đã âm thầm tế sẵn võ hồn của mình chờ đợi để đề phòng trường hợp nguy hiểm xảy ra.
Quả nhiên, Hoàng Dung đã không thừa khi đề phòng như vậy, khi nhìn thấy Lý Nguyên Bá gặp nguy, lập tức điều khiển võ hồn của mình chụp thẳng vào Thiên An đại đế đã gần như đánh trúng Lý Nguyên Bá, cứu đối phương một bàn thua trông thấy.
Võ hồn của Hoàng Dung ngay cả Hắc Lân Thị Huyết Ngạc cũng không giữ nổi, huống chi là thi vương như Thiên An đại đế, thế nhưng mục đích của cô ta chỉ là tạo khoản thời gian ít ỏi để Lý Nguyên Bá né tránh mà thôi.
Xoảng ~~~~~~~~~~~~~~!!! AAAAAAAAAAA ~~~~~~~~!!!
Quả nhiên, Đào Hoa trận khóa Thiên An đại đế chưa được hai giây đã vỡ tan nát trong không khí, nhưng khoản thời gian đó cũng quá đủ để Lý Nguyên Bá nhảy lùi ra chỗ an toàn rồi.
Đổi là Hoàng Dung hai tay ôm đầu kêu thét lên một tiếng đầy đau khổ vì võ hồn bị phá vỡ. Cũng may là Hoàng Dung giống hệt như Dương Kiệt, võ hồn bị phá vỡ chỉ đau đớn đôi chút, sau khi bình ổn lại hoàn toàn có thể tiếp tục sử dụng võ hồn chứ không như người của đại lục Huyền Thiên, võ hồn bị vỡ phải tịnh dưỡng một thời gian dài mới có thể hồi phục sử dụng tiếp.
Thiên An đại đế sau khi thoát khỏi Đào Hoa Trận tỏ ra phẫn nộ vô cùng. Đòn kết liễu ngon ăn gần như ăn chắc thế mà bị phá hoại trong nháy mắt, thử hỏi có nổi điên không chứ?? Đôi mắt như rắn độc đầy câm thù nhìn chằm chằm vào “ tên thủ phạm” dám chọc gậy bánh xe lửa.
“ Chết đi ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!” Thiên An đại đế phẫn nộ dồn hết toàn lực vung chảo ấn thẳng về phía Hoàng Dung vẫn còn đang trong trạng thái choáng váng đau đớn sau khi võ hồn bị phá.
Booongg ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!
Phía bên kia Lý Nguyên Bá đã kịp thời thu lại vũ khí của mình, trực tiếp lao tới cắt ngang đòn tấn công của Thiên An đại đế nhắm vào Hoàng Dung, tuy hắn lần nữa bị đánh lùi ra xa, nhưng đã hoàn toàn phá vỡ được đòn tấn công chí mạng của kẻ địch.
“ Đa tạ Lý huynh …..” “ Bổn tướng đa tạ chủ mẫu mới đúng, nếu không phải chủ mẫu kịp thời ra tay, e rằng bổn tướng đã dính phải cánh tay gớm ghiếc của con súc sinh người không ra người thú không ra thú kia rồi.”
Hoàng Dung đã nhanh chóng bình phục trở lại, cả hai nhanh chóng tiến sát gần nhau, trao cho lời cảm tạ song phương.
“ Một mình Lý huynh không thể cầm chân được hắn, chi bằng chúng ta cùng hợp sức với nhau.” “ Bổn tướng cũng có ý đó.”
“ Chết chết chết hết cho bổn đế ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!” ba lần bảy lượt bị phá hoại, Thiên An đại đế đã không còn giữ được điềm tĩnh, quyết định tung hết toàn bộ thực lực của mình để hủy diệt hai con kiến yếu ớt ở trước mặt bằng mọi giá.
“ chiến ~~~!!” “ chiến ~~~~~~~!!!”
Boongg ~~~~!!! Boong ~~~~~!! “ Đào Hoa Trận, mở ~~~~~~~~~~~!!!” xoảng ~~~~!!! Boong ~~~~~~!!! “ AAAAAA ~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Cuộc khổ chiến tiếp tục nổ ra ngay tức khắc, Lý Nguyên Bá trực tiếp lao vào sáp lá cà với Thiên An đại đế, đợi tới khi thất thế không thể phản ứng trước đòn tấn công của kẻ địch, Hoàng Dung hỗ trợ ở bên cạnh lập tức kích hoạt Đào Hoa Trận giải cứu cho đối phương, còn khi Thiên An đại đế quay sang tấn công Hoàng Dung thì cô ta lập tức nhảy lùi ra xa và Lý Nguyên Bá nhanh chóng lao tới hứng đòn chịu trận, cuộc giao chiến cứ thế tiếp diễn không ngừng.
Cuộc chiến nổ ra hơn một khắc giờ, mặc dù Thiên An đại đế với thực lực gần như tuyệt đối, chỉ là dưới sự phối hợp ăn ý của bộ đôi Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá, nhất thời không thể làm gì được cả hai cả, nên phẫn nộ tới nỗi miệng không ngừng kêu gào đầy bất cam và căm phẫn.
Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá phối hợp càng lúc càng ăn ý, lợi thế càng lúc càng cân bằng, không còn quá khó khăn khi ứng phó với kẻ địch đáng sợ ở trước mặt nữa.
Cũng may là cương thi không còn nguyên thần linh hồn trong cơ thể, tuy sức mạnh cơ bắp vô song, nhưng những đòn tấn công chỉ dựa vào vật lý và tốc độ, không thể thi triễn tuyệt học như người tu luyện thông thường, nên cả hai mới dễ thở hơn khi giao chiến. Nếu không thì cho dù phối hợp với nhau đi nữa, với thực lực cách biệt như thế cũng chỉ bằng thừa mà thôi.
“ Gào ~~~~!!! Lũ ngu xuẩn kia, còn không mau mau tới giúp bổn đế tách hai con kiến yếu ớt đó ra ~~~~~!!!!” Thiên An đại đế đã mất hết kiên nhẫn, vừa tấn công một cách điên cuồng vừa quay đầu phẫn nộ gào lớn về phía ba con cương thi nãy giờ vẫn đang quỳ phục trên mặt đất ở phía xa.
Chưa có mệnh lệnh của đại đế, ba tên cương thi thuộc hạ nãy giờ làm gì dám động đậy chứ??? Lúc này đại đế đã lên tiếng, vậy thì còn chờ đợi gì nữa, lao tới xé xác đám kẻ thù trời đánh để trả thù cho đồng bọn của mình thôi.
Gào ~~~~ gào ~~~~ gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Nhìn thấy ba con cương thi lao tới, Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá lập tức biến sắc.
Nãy giờ cả hai phối hợp nhau khó khăn lắm mới ứng phó nổi với cương thi vương, lúc này lại thêm ba tên lâu la lao vào tham chiến, tuyệt đối không phải là điều tốt đẹp gì cho cả hai rồi.
“ chết đi, chết hết cho bổn thiếu gia, lũ quái vật ghê tởm kia ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Nhìn thấy cả nhóm đang gặp nguy, nhất là Hoàng Dung, Cao Văn Vũ không dám do dự chần chừ nữa, trực tiếp từ nhẫn Càn Khôn của mình rút ra một vật phẩm giống hệt như một cái hồ lô, nhanh tay bật nắp hồ lô ra, chĩa miệng hồ lô về phía Thiên An đại đế và ba con cương thi hét lớn.
Thời cơ để lấy lại điểm trong mắt Hoàng Dung, tuyệt đối không thể bỏ qua, tất nhiên, lấy lại điểm hay diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân chỉ là một phần, quan trọng nhất là nếu như Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá chết dưới tay đám quái vật đáng sợ kia, chắc gì mình có thể lành lặn an toàn trốn thoát chứ???
Vừa có thể đảm bảo cho an toàn sinh mạng vừa có thể lấy lại hình ảnh của mình trong mắt nữ thần trong mộng, nhất tiễn song điêu, còn gì để do dự không quyết nữa, chơi thôi!!!
Nên Cao Văn Vũ quyết định sử dụng lá át chủ bài mà tam công chúa đã giao cho mình trước khi đi vào bí cảnh này, nghe nói là cái hồ lô này có tác dụng khắc chế đám quái vật đáng sợ trong Sương Mù Sơn Cốc thì phải.
Xòe xòe xòe xòe ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!! “ AAAAA< đồ khốn, chết chết chết ~~~~~~~~~~!!!” Gào ~~~~~ gào ~~~~~ gào ~~~~~~ gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Dưới ánh mắt đầy kỳ vọng của Cao Văn Vũ, một luồng dịch thể màu xanh đen từ trong hồ lô phóng thích ra, tựa như cây súng bắn nước bắn ra vô số tia nước thẳng về phía Thiên An đại đế và ba con cương thi không kịp phản ứng ở phía xa.
Chỉ là hắn không thể tưởng tượng nổi rằng, những tia nước khi bắn trúng vào cơ thể của đám cương thi, chỉ khiến cơ thể của chúng bốc khói và miệng kêu gào đầy đau đớn, nhưng tất cả những gì những tia nước có thể làm được chỉ có hiệu quả bấy nhiêu đó, chẳng những không tiêu diệt được đám cương thi kinh tởm đó như lời cam kết của tam công chúa, ngược lại còn phản tác dụng khiến chúng trở nên điên cuồng chuyển hết mọi thù hận về phía Cao Văn Vũ.
“ sao, sao có thể, có thể như thế được??? Không, ta không tin, aaaaaaa ~~~~~~~~~~~~~~!!!!!”
Cho tới khi vị trí vùng tim bị cánh tay đầy móng vuốt sắc nhọn của một con cương thi đã trở nên điên cuồng hung hăng đâm thẳng vào và móc ra khỏi cơ thể, Cao Văn Vũ vẫn còn đang mang theo vẻ mặt hoang mang khó tin, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Hắn không dám tin là tam công chúa dám cả gan lừa dối cả mình khi giao cho bản thân một thứ vớ vẫn, không những không phải là lá bài giữ mạng, ngược lại còn là thứ khiến mình mất mạng nhanh hơn nữa.
Mình là ai chứ??? Nên nhớ mình là con cháu đích tôn của thái úy đương triều, người có địa vị trên vạn người dưới hai người, chẳng lẽ tam công chúa không sợ đắc tội ông già mình, phải hứng chịu cơn thịnh nộ của cả thái úy phủ sao???
Chỉ là hắn đã quá xem thường tâm địa hiểm độc cùa tam công chúa. Từ lúc giao nhiệm vụ dẫn nhóm Hoàng Dung vào trong bí cảnh thủ tiêu, đã không có ý định để cho Cao Văn Vũ toàn mạng trở về.
Còn vấn đề lo sợ đắc tội thái úy phủ ư?? Nực cười, tất cả đều chết hết trong bí cảnh rồi, ai làm chứng cho việc tam công chúa có dính dáng tới chuyện này chứ?? Muốn trút giận thì đi tìm Địa Cầu Bang mà trút giận đi.
“ Cao đội trưởng ~~~~~!!!” “ hảo tiểu tử, bổn tướng phải đánh giá lại chú mày ~~~~!!!!”
Nhìn thấy Cao Văn Vũ trong lúc nguy cấp “ bất chấp an nguy của bản thân” ra tay giúp đỡ, cho tới khi hắn bị giết hại bởi con cương thi đang điên cuồng, Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá không kìm được kêu thót lên vì đau xót, đồng thời phải nhìn nhận lại tên phế vật mà mình khinh thường bấy lâu đây.
Cả hai làm sao mà biết được lúc này Cao Văn Vũ chỉ biết nước mắt lưng tròng ngẩng đầu than với trời vì chính bản thân hắn cũng bị người ta chơi xỏ cơ chứ.
Còn đau xót và nhìn nhận đánh giá lại bản thân, đó đâu phải là thứ mà Cao Văn Vũ cần lúc này!!! Cái mà hắn cần chính là bản thân được sống, được toàn mạng trở về để tính sổ với tên đàn bà hiểm ác đó mà thôi.
Chỉ là, đó chỉ là thứ viễn vọng xa vời không thiết thực đối với Cao Văn Vũ vào lúc này.
Khổ quá đi ~~~~~~~!!
Nhìn thấy cánh tay đầy móng vuốt sắc nhọn gớm ghiếc quét tới trước mặt, Lý Nguyên Bá không kìm được biến sắc, trong lòng lập tức kêu gào một tiếng “ không hay rồi”!!
Bị quét trúng vào người chấn thương chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là thi độc truyền thẳng vào cơ thể, Lý Nguyên Bá không cho rằng bản thân có thể chống cự nổi thi độc đáng sợ đó, nhất là thi độc của một con cương thi vương, thậm chí độc gấp chục lần trăm lần so với những con cương thi bình thường.
Cửu thúc đang thương nặng, đừng hy vọng gì vào ông ta có thể cứu chữa cho mình như cứu chữa cho tên phế vật Cao Văn Vũ, ít nhất là hiện giờ không thể.
Chỉ là cánh tay đã quét tới trước mặt, hông phải của Lý Nguyên Bá cũng đã cảm nhận được luồng khí sắc lạnh ập thẳng tới, giờ có nhảy lùi ra sau cũng chỉ bằng thừa, tuyệt đối không đủ nhanh để né tránh được đâu.
“ Đào Hoa Trận, mở ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!”
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, móng tay sắc nhọn của Thiên An đại đế đã gần như chạm trúng vào hông của Lý Nguyên Bá, giọng nói của Hoàng Dung ở phía sau đã vang lên.
Chỉ thấy một khu rừng đào hoa xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của Thiên An đại đế và chụp thẳng xuống, bắt nhóm đối phương vào trong pháp trận võ hồn của mình.
Thì ra nãy giờ Hoàng Dung đứng ở phía sau quan chiến, biết rõ thực lực đáng sợ của Thiên An đại đế, cho rằng Lý Nguyên Bá có thể thất thế, nên đã âm thầm tế sẵn võ hồn của mình chờ đợi để đề phòng trường hợp nguy hiểm xảy ra.
Quả nhiên, Hoàng Dung đã không thừa khi đề phòng như vậy, khi nhìn thấy Lý Nguyên Bá gặp nguy, lập tức điều khiển võ hồn của mình chụp thẳng vào Thiên An đại đế đã gần như đánh trúng Lý Nguyên Bá, cứu đối phương một bàn thua trông thấy.
Võ hồn của Hoàng Dung ngay cả Hắc Lân Thị Huyết Ngạc cũng không giữ nổi, huống chi là thi vương như Thiên An đại đế, thế nhưng mục đích của cô ta chỉ là tạo khoản thời gian ít ỏi để Lý Nguyên Bá né tránh mà thôi.
Xoảng ~~~~~~~~~~~~~~!!! AAAAAAAAAAA ~~~~~~~~!!!
Quả nhiên, Đào Hoa trận khóa Thiên An đại đế chưa được hai giây đã vỡ tan nát trong không khí, nhưng khoản thời gian đó cũng quá đủ để Lý Nguyên Bá nhảy lùi ra chỗ an toàn rồi.
Đổi là Hoàng Dung hai tay ôm đầu kêu thét lên một tiếng đầy đau khổ vì võ hồn bị phá vỡ. Cũng may là Hoàng Dung giống hệt như Dương Kiệt, võ hồn bị phá vỡ chỉ đau đớn đôi chút, sau khi bình ổn lại hoàn toàn có thể tiếp tục sử dụng võ hồn chứ không như người của đại lục Huyền Thiên, võ hồn bị vỡ phải tịnh dưỡng một thời gian dài mới có thể hồi phục sử dụng tiếp.
Thiên An đại đế sau khi thoát khỏi Đào Hoa Trận tỏ ra phẫn nộ vô cùng. Đòn kết liễu ngon ăn gần như ăn chắc thế mà bị phá hoại trong nháy mắt, thử hỏi có nổi điên không chứ?? Đôi mắt như rắn độc đầy câm thù nhìn chằm chằm vào “ tên thủ phạm” dám chọc gậy bánh xe lửa.
“ Chết đi ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!” Thiên An đại đế phẫn nộ dồn hết toàn lực vung chảo ấn thẳng về phía Hoàng Dung vẫn còn đang trong trạng thái choáng váng đau đớn sau khi võ hồn bị phá.
Booongg ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!
Phía bên kia Lý Nguyên Bá đã kịp thời thu lại vũ khí của mình, trực tiếp lao tới cắt ngang đòn tấn công của Thiên An đại đế nhắm vào Hoàng Dung, tuy hắn lần nữa bị đánh lùi ra xa, nhưng đã hoàn toàn phá vỡ được đòn tấn công chí mạng của kẻ địch.
“ Đa tạ Lý huynh …..” “ Bổn tướng đa tạ chủ mẫu mới đúng, nếu không phải chủ mẫu kịp thời ra tay, e rằng bổn tướng đã dính phải cánh tay gớm ghiếc của con súc sinh người không ra người thú không ra thú kia rồi.”
Hoàng Dung đã nhanh chóng bình phục trở lại, cả hai nhanh chóng tiến sát gần nhau, trao cho lời cảm tạ song phương.
“ Một mình Lý huynh không thể cầm chân được hắn, chi bằng chúng ta cùng hợp sức với nhau.” “ Bổn tướng cũng có ý đó.”
“ Chết chết chết hết cho bổn đế ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!” ba lần bảy lượt bị phá hoại, Thiên An đại đế đã không còn giữ được điềm tĩnh, quyết định tung hết toàn bộ thực lực của mình để hủy diệt hai con kiến yếu ớt ở trước mặt bằng mọi giá.
“ chiến ~~~!!” “ chiến ~~~~~~~!!!”
Boongg ~~~~!!! Boong ~~~~~!! “ Đào Hoa Trận, mở ~~~~~~~~~~~!!!” xoảng ~~~~!!! Boong ~~~~~~!!! “ AAAAAA ~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Cuộc khổ chiến tiếp tục nổ ra ngay tức khắc, Lý Nguyên Bá trực tiếp lao vào sáp lá cà với Thiên An đại đế, đợi tới khi thất thế không thể phản ứng trước đòn tấn công của kẻ địch, Hoàng Dung hỗ trợ ở bên cạnh lập tức kích hoạt Đào Hoa Trận giải cứu cho đối phương, còn khi Thiên An đại đế quay sang tấn công Hoàng Dung thì cô ta lập tức nhảy lùi ra xa và Lý Nguyên Bá nhanh chóng lao tới hứng đòn chịu trận, cuộc giao chiến cứ thế tiếp diễn không ngừng.
Cuộc chiến nổ ra hơn một khắc giờ, mặc dù Thiên An đại đế với thực lực gần như tuyệt đối, chỉ là dưới sự phối hợp ăn ý của bộ đôi Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá, nhất thời không thể làm gì được cả hai cả, nên phẫn nộ tới nỗi miệng không ngừng kêu gào đầy bất cam và căm phẫn.
Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá phối hợp càng lúc càng ăn ý, lợi thế càng lúc càng cân bằng, không còn quá khó khăn khi ứng phó với kẻ địch đáng sợ ở trước mặt nữa.
Cũng may là cương thi không còn nguyên thần linh hồn trong cơ thể, tuy sức mạnh cơ bắp vô song, nhưng những đòn tấn công chỉ dựa vào vật lý và tốc độ, không thể thi triễn tuyệt học như người tu luyện thông thường, nên cả hai mới dễ thở hơn khi giao chiến. Nếu không thì cho dù phối hợp với nhau đi nữa, với thực lực cách biệt như thế cũng chỉ bằng thừa mà thôi.
“ Gào ~~~~!!! Lũ ngu xuẩn kia, còn không mau mau tới giúp bổn đế tách hai con kiến yếu ớt đó ra ~~~~~!!!!” Thiên An đại đế đã mất hết kiên nhẫn, vừa tấn công một cách điên cuồng vừa quay đầu phẫn nộ gào lớn về phía ba con cương thi nãy giờ vẫn đang quỳ phục trên mặt đất ở phía xa.
Chưa có mệnh lệnh của đại đế, ba tên cương thi thuộc hạ nãy giờ làm gì dám động đậy chứ??? Lúc này đại đế đã lên tiếng, vậy thì còn chờ đợi gì nữa, lao tới xé xác đám kẻ thù trời đánh để trả thù cho đồng bọn của mình thôi.
Gào ~~~~ gào ~~~~ gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Nhìn thấy ba con cương thi lao tới, Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá lập tức biến sắc.
Nãy giờ cả hai phối hợp nhau khó khăn lắm mới ứng phó nổi với cương thi vương, lúc này lại thêm ba tên lâu la lao vào tham chiến, tuyệt đối không phải là điều tốt đẹp gì cho cả hai rồi.
“ chết đi, chết hết cho bổn thiếu gia, lũ quái vật ghê tởm kia ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Nhìn thấy cả nhóm đang gặp nguy, nhất là Hoàng Dung, Cao Văn Vũ không dám do dự chần chừ nữa, trực tiếp từ nhẫn Càn Khôn của mình rút ra một vật phẩm giống hệt như một cái hồ lô, nhanh tay bật nắp hồ lô ra, chĩa miệng hồ lô về phía Thiên An đại đế và ba con cương thi hét lớn.
Thời cơ để lấy lại điểm trong mắt Hoàng Dung, tuyệt đối không thể bỏ qua, tất nhiên, lấy lại điểm hay diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân chỉ là một phần, quan trọng nhất là nếu như Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá chết dưới tay đám quái vật đáng sợ kia, chắc gì mình có thể lành lặn an toàn trốn thoát chứ???
Vừa có thể đảm bảo cho an toàn sinh mạng vừa có thể lấy lại hình ảnh của mình trong mắt nữ thần trong mộng, nhất tiễn song điêu, còn gì để do dự không quyết nữa, chơi thôi!!!
Nên Cao Văn Vũ quyết định sử dụng lá át chủ bài mà tam công chúa đã giao cho mình trước khi đi vào bí cảnh này, nghe nói là cái hồ lô này có tác dụng khắc chế đám quái vật đáng sợ trong Sương Mù Sơn Cốc thì phải.
Xòe xòe xòe xòe ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!! “ AAAAA< đồ khốn, chết chết chết ~~~~~~~~~~!!!” Gào ~~~~~ gào ~~~~~ gào ~~~~~~ gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Dưới ánh mắt đầy kỳ vọng của Cao Văn Vũ, một luồng dịch thể màu xanh đen từ trong hồ lô phóng thích ra, tựa như cây súng bắn nước bắn ra vô số tia nước thẳng về phía Thiên An đại đế và ba con cương thi không kịp phản ứng ở phía xa.
Chỉ là hắn không thể tưởng tượng nổi rằng, những tia nước khi bắn trúng vào cơ thể của đám cương thi, chỉ khiến cơ thể của chúng bốc khói và miệng kêu gào đầy đau đớn, nhưng tất cả những gì những tia nước có thể làm được chỉ có hiệu quả bấy nhiêu đó, chẳng những không tiêu diệt được đám cương thi kinh tởm đó như lời cam kết của tam công chúa, ngược lại còn phản tác dụng khiến chúng trở nên điên cuồng chuyển hết mọi thù hận về phía Cao Văn Vũ.
“ sao, sao có thể, có thể như thế được??? Không, ta không tin, aaaaaaa ~~~~~~~~~~~~~~!!!!!”
Cho tới khi vị trí vùng tim bị cánh tay đầy móng vuốt sắc nhọn của một con cương thi đã trở nên điên cuồng hung hăng đâm thẳng vào và móc ra khỏi cơ thể, Cao Văn Vũ vẫn còn đang mang theo vẻ mặt hoang mang khó tin, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Hắn không dám tin là tam công chúa dám cả gan lừa dối cả mình khi giao cho bản thân một thứ vớ vẫn, không những không phải là lá bài giữ mạng, ngược lại còn là thứ khiến mình mất mạng nhanh hơn nữa.
Mình là ai chứ??? Nên nhớ mình là con cháu đích tôn của thái úy đương triều, người có địa vị trên vạn người dưới hai người, chẳng lẽ tam công chúa không sợ đắc tội ông già mình, phải hứng chịu cơn thịnh nộ của cả thái úy phủ sao???
Chỉ là hắn đã quá xem thường tâm địa hiểm độc cùa tam công chúa. Từ lúc giao nhiệm vụ dẫn nhóm Hoàng Dung vào trong bí cảnh thủ tiêu, đã không có ý định để cho Cao Văn Vũ toàn mạng trở về.
Còn vấn đề lo sợ đắc tội thái úy phủ ư?? Nực cười, tất cả đều chết hết trong bí cảnh rồi, ai làm chứng cho việc tam công chúa có dính dáng tới chuyện này chứ?? Muốn trút giận thì đi tìm Địa Cầu Bang mà trút giận đi.
“ Cao đội trưởng ~~~~~!!!” “ hảo tiểu tử, bổn tướng phải đánh giá lại chú mày ~~~~!!!!”
Nhìn thấy Cao Văn Vũ trong lúc nguy cấp “ bất chấp an nguy của bản thân” ra tay giúp đỡ, cho tới khi hắn bị giết hại bởi con cương thi đang điên cuồng, Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá không kìm được kêu thót lên vì đau xót, đồng thời phải nhìn nhận lại tên phế vật mà mình khinh thường bấy lâu đây.
Cả hai làm sao mà biết được lúc này Cao Văn Vũ chỉ biết nước mắt lưng tròng ngẩng đầu than với trời vì chính bản thân hắn cũng bị người ta chơi xỏ cơ chứ.
Còn đau xót và nhìn nhận đánh giá lại bản thân, đó đâu phải là thứ mà Cao Văn Vũ cần lúc này!!! Cái mà hắn cần chính là bản thân được sống, được toàn mạng trở về để tính sổ với tên đàn bà hiểm ác đó mà thôi.
Chỉ là, đó chỉ là thứ viễn vọng xa vời không thiết thực đối với Cao Văn Vũ vào lúc này.
Khổ quá đi ~~~~~~~!!
Tác giả :
JunWei