Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
Chương 199: Vọng Tình Các
Vây chứ nãy giờ ma đứng ở đây sao??
Nghe xong câu hỏi của Cửu Thúc, sắc mặt của Dương Kiệt không kềm được đen xì như than.
Mẹ kiếp! Giọng nói du dương thánh thót như chim vàng anh đang hót của mình chẳng lẽ lão không nhận ra sao?? Giờ ở đây cố tỏ vẻ vô tội, lão muốn chơi xỏ dằn mặt mình đây mà.
Kính lão đắc thọ, ta nhịn ~~~~!!!
“ À, ừ, không có gì, hậu bối cũng chỉ mới đứng đây chưa được bao lâu, thực ra cũng phải là chuyện gì quá quan trọng, hy vọng không làm phiền tới Cửu Thúc ạ, chỉ là ……”
“ Ồ, nếu vậy thì đứng đợi thuộc hạ thêm chút nữa nhé, thuộc hạ đang đau đầu về vấn đề chi thu của bang hội chưa thể giải quyết được đây nè.” Không thèm quan tâm tới vẻ mặt “ như không thể tin nổi” của Dương Kiệt, tiếp tục cắm đầu vào tờ giấy trên tay, xem anh ta như không khí vậy.
Cái đẹt gì thế này?? Chẳng lẽ lão không nhận ra là mình đang nói lời khách sáo sao? Đứng đây đợi chút nữa, ta đợi cái đầu ông á!! Hết nhịn nổi rồi, cái gì mà kính lão đắc thọ, dẹp, dẹp hết, bố mày phải quyền đánh trường mẫu giáo, cước đá viện dưỡng lão đây ~~~~!!!
“ À mà thôi, chuyện này cũng không thể giải quyết một sớm một chiều được, bang chủ, có chuyện gì có thể giúp đỡ được ngài không??” trong lúc Dương Kiệt đã xoắn tay áo lên hùng hổ chuẩn bị lao tới dạy cho đối phương một bài học, Cửu Thúc đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ tò mò hỏi: “ Ủa, bang chủ bị sao thế?? Sao mặt đỏ như đang say rượu thế kia, mới sáng sớm đã say xỉn như vậy không tốt đâu, đường đường một bang chủ một bang hội, phải giữ ý tứ chút chứ, để cho thành viên ở phía dưới nhìn thấy sẽ để lại ấn tượng không hay đây.”
Nghe thấy lời “thuyết giáo” của đối phương, Dương Kiệt chỉ muốn đè lão xuống đập cho một trận cho bổ ghét. Uống rượu?? Tôi uống cái đầu ông á, mặt tôi bị như thế này là do đang cố gắng kìm nén chân nguyên đã lỡ vận hành lên vì muốn đập ông một trận đấy thôi, móa, cứ kìm nến chân nguyên thất thường như thế này có ngày bị nội thương quá.
“ À mà bang chủ có việc gì cần tới lão ạ??” Nhìn thấy vẻ mặt như đang cố nhặn mà nhặn không ra của đối phương, trong đôi mắt của Cửu Thúc lóe qua tia sáng đắc chí, tỏ ra thản nhiên hỏi.
Hít hà ~~~ hít hà ~~~~~~!!! Được, ta nhịn thêm lần này nữa, ai biểu lão từng là ân nhân cứu mạng của Dung Nhi của ta, ta nhịn thêm lần nữa!!
“ là thế này, trong lúc giao chiến cách nay không lâu, vũ khí của hậu bối đã bị hư hỏng không thể sử dụng được nữa, nên định hỏi Cửu Thúc trong vương thành có tiệm rèn nào tốt, tại hạ định tới đó nhờ thợ làm lại một cây khác ạ.” nếu như nói thân phận của Dương Kiệt thứ gì dễ bị bại lộ nhất, chính là thân hình mập ú và vũ khí của anh ta. Vũ khí chùy hạng nặng, đừng nói là khu vực U Châu, ngay cả đại lục Huyền Thiên số người sử dụng làm vũ khí chính cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Đã ngụy trang thì phải ngụy trang cho tới, tuyệt đối không được sử dụng Huyền Thiết Chùy ngay trước mặt đại chúng nữa, nên lúc này cần phải tìm một cây vũ khí thích hợp khác. Có vũ khí hay không có vũ khí trong tay, đó là sự khác biệt một trời một vực đấy.
Cửu Thúc phóng ánh mắt đầy ngụ ý về phía Dương Kiệt, nói: “ cũng đúng, trong lúc giao chiến “không thể sử dụng vũ khí của mình”, chắc chắn sẽ là một thất thế lớn. ”
Nghe thấy câu nhấn mạnh “ không thể sử dụng vũ khí của mình” thót ra từ miệng Cửu Thúc, mép mắt của Dương Kiệt khẽ co giật một cái.
Xem ra lão đã nghi ngờ và đoán ra thân phận của mình rồi đây.
Chỉ là Dương Kiệt cũng không tỏ ra quá lo lắng, ít nhất là khi Hoàng Dung còn ở đây, Cửu Thúc sẽ không bao giờ có những suy nghĩ “tiêu cực”. Tất nhiên, ngày thường làm khó làm dễ là không thể tránh khỏi rồi, đó cũng có thể xem như là một thứ “ niềm vui” vậy.
“ Nghe nói phía thành tây có tiệm rèn tương đối có tiếng, tên là gì nhỉ, à đúng rồi, hình như Vọng Tình Các thì phải, tay nghề của chủ tiệm rất cao, nghe nói thậm chí đã từng chế tạo ra được cả thánh khí, chỉ là chuyện này chỉ lan truyền qua lời nói mà chưa có ai kiểm chứng, nhưng nếu chỉ cần chế tạo linh khí hay gì đó, tuyệt đối không thành vấn đề. Chỉ là …..” Cửu Thúc khẽ díu mày suy tư một hồi, lên tiếng nói.
“ Chỉ là gì???” “ Chỉ là tính khí của chủ tiệm có chút thất thường, nếu như không thể khiến ông ta cảm thấy hài lòng, cho dù là hoàng đế của vương triều ra mặt, ông ta cũng nhất quyết không chịu ra tay.”
“ Chảnh thế sao?? À mà đặt cái tên cửa tiệm không ăn nhập vào đâu như thế này, cũng đủ hiểu tính khí của ông ta có chút vấn đề rồi, chỉ là bộ ông ta không sợ làm bễ mặt hoàng đế, bị bắt giam vào trong đại lao hay xử trảm sao??”
“ bắt vào đại lao?? Xử trảm?? khoan nói tới việc ông ta từng là trưởng lão cao cấp của hiệp hội luyện khí, tuy đã rời khỏi hiệp hội, nhưng danh tiếng và mối quan hệ vẫn còn đó, dám đụng tới ông ta, chẳng khác nào đụng cả hiệp hội luyện khí, hoàng đế chèo kéo lấy lòng còn không kịp, lấy gì dám làm càng tới người ta, quan trọng nhất là, nghe nói thực lực của ông ta đã đạt tới cảnh giới chân nguyên thần tầng thứ 9 đáng sợ, muốn dùng vũ lực ư?? Hãy nghĩ tới hậu quả sau khi chọc điên ông ta lên mình có gánh chịu nổi không trước đã.” Cửu Thúc mang theo nụ cười mà không giống cười nói.
Trưởng lão về hưu?? Kẻ mạnh nguyên thần tầng thứ 9???
Nghe thấy thân phận của chủ tiệm rèn, Dương Kiệt không kềm được nuốt mạnh nước bọt. Chỉ cần một trong hai thân phận lan truyền ra, cho dù đi tới đâu cũng trở thành khách quý ngay cả hoàng đế của vương triều hùng mạnh cũng phải tỏ ra tôn kính đấy chứ.
Chỉ là, một nhân vật lớn như vậy, sao lại ẩn cư tại cái vương triều không hơn không kém này nhỉ??? Đã vậy còn đặt cái tên “ Vọng Tình Các” gì đó, chỉ nghe qua là biết trong đó có một câu chuyện hay ho rồi nhỉ? Có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề ~~!!
Sau khi có được đầy đủ thông tin cần biết, chào hỏi Cửu Thúc một tiếng, nhanh chóng rời khỏi trang viên bang hội, đi thẳng về hướng thành tây để tìm tiệm rèn Vọng Tình Các gì gì đó.
" Câu trời phù hộ được thằng nhỏ lành lặn trở về." nhìn thấy bóng lưng của Dương Kiệt khuất đi mất, Cửu Thúc lẩm bẩm nói nhỏ một câu, khẽ lắc đầu mỉn cười rồi tiếp tục tập trung vào tờ giấy trên tay mình.
Lành lặn trở về?? Xem ra Cửu Thúc lại lần nữa chơi xỏ Dương Kiệt đáng thương nữa rồi đây.
Vương Thành quá lớn, cũng may là Vọng Tình Các tương đối nổi tiếng, trên đường đi không ngừng hỏi thăm, cuối cùng cũng tìm ra được tiệm rèn nằm ngay một góc xó trong một cái hẻm nhỏ dơ bẩn nào đó, nhưng cũng tốn gần hết nửa ngày trời của Dương Kiệt rồi.
Đứng ngay trước cửa Vọng Tình Các, căn nhà cấp 4 tồi tàn như một cái ổ chuột, có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào, là nơi có thể chế tạo ra thánh khí? Là nơi ở của trưởng lão hiệp hội luyện khí, một kẻ mạnh nguyên thần tầng thứ 9?? Nếu như không phải thông tin đã được lan truyền ra ngoài, cho dù đánh chết cũng không thể tin nổi.
“ Cút ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” “ AAAAAAAAAAA ~~~~~~~!!!”
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Dương Kiệt vừa định đẩy cửa bước vào, đột nhiên bên trong vang lên tiếng gào thét đầy phẫn nộ và tiếng kêu thét đầy đau khổ, ngay sau đó là một cái bóng đen từ trong tiệm phóng ra.
“ Cái đẹt gì dzậy, bộ đang chơi trò biểu diễn người bay trên không sao???” Cũng may là Dương Kiệt phản ứng kịp thời nhảy sang một bên né tránh, nếu không thì e rằng bị cái bóng người đó đè lên người “ hấp diêm” mất tiêu rồi.
Bóng người bị ném ra nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, tóc tai bù xù, quần áo rách nát, trông thê thảm vô cùng, nhưng chỉ dám giận không dám nói, mang theo vẻ mặt bất cam rời khỏi.
ực ực ~~~~~!!
Nuốt mạnh miếng nước bọt vào cổ họng, tính khí thất thường của chủ tiệm quả thật danh bất hư truyền, hay là nên quay đầu tìm chỗ khác vậy.
Hít sâu một hơi vào người, dù sao cũng đã tới nơi này rồi, thử vào trong xem sao, được thì được, không được tính sau.
Két ~~~~~~~!!!
Nhẹ nhàng đẩy cửa vào, phát hiện trong này cũng trông giống hệt như những tiệm rèn thông thương, khác biệt duy nhất ở chỗ: Dơ bẩn, lộn xộn, tựa như một bãi rác thải vậy.
“ Đã bảo cút xéo rồi mà, sao còn lảng vảng ở đây nữa hả ~~~~~~~~~~~!!!” Một tiếng gào thét đầy giận dữ từ bên góc phòng vang lên, tiếng thét của một kẻ mạnh nguyên thần khiến Dương Kiệt choáng váng cả đầu óc, sắc mặt tái nhợt, loạng choạng đứng không vững suýt chút ngồi ngã mông xuống đất.
“ ủa, không phải tên ngu xuẩn lúc nãy??? Mời vào, mời vào, híc, Vọng, Vọng Tình Các, híc, chào mừng quý, híc, quý khách đã ghé, híc, ghé thăm ạ.” Chỉ thấy một đàn ông chạc tuổi 60, tóc tai bù xù như cái tổ chim, quần áo rách nát còn tệ hơn cả một tên ăn mày, mặt ửng đỏ như tôm luộc, miệng phả đầy mùi rượu nặng từ phía sau bước ra, mang theo vẻ mặt “ thân thiện tột cùng” chào đón, còn đâu cái thái độ đáng sợ như lúc vừa mới ném tên lúc nãy và vừa mới bước vào trong tiệm nữa chứ.
Cũng nghe nói là ông chủ tiệm này tính khí thất thường, chỉ là hơi quá chút à nha, Lật mặt còn nhanh hơn lật trang sách nữa.
“ này, rốt cuộc là có mua gì không hả? híc, Đứng đó như bức tượng làm gì thế, híc, thế, có mua, híc, mua không, không mua thì xéo, đừng làm híc, làm phiền bố mày thưởng thức rượu, híc, rượu ngon!!” quả nhiên, trong lúc Dương Kiệt còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng, vẻ mặt của chủ tiệm lập tức thay đổi một trăm tám chục độ, lộ ra vẻ giận dữ quát lớn.
“ Xin, xin lỗi, tôi, tôi không phải tới mua …..” “ Không mua, híc, mua thì tới đây làm gì chứ hả?? Bộ tưởng, híc, tưởng nơi này là thanh, híc, thanh lầu sao?? Muốn, híc, muốn vào là, là vào, muốn ra, híc, ra là ra hả, hả?? Xéo ngay trước, híc, trước khi bố, bố mày nổi, híc, nổi điên lên ~~~!!” lúc này vẻ mặt của chủ tiệm đã như muốn nhai tươi nuốt sống Dương Kiệt vậy, chai rượu trên tay đã giơ lên cao, nếu như anh ta còn dám lảng vảng ở đây, chắc chắn sẽ là một phát “ phi tiêu tự chế” thẳng vào mặt anh ta ngay tức khắc.
“ Không phải, tôi không mua ….” “ híc, còn, còn nói nữa ~~~~!!” xoảng ~~~~~~~ “ Khoan, úi da đau, Ông nghe tôi nói hết đã, tôi không mua nhưng muốn đặt ông chế tạo giùm tôi một món vũ khí riêng biệt, thế thôi.” Dương Kiệt còn chưa dứt câu, đã ăn một chai rượu vào đầu, khóc không thành tiếng tay ôm vết thương trên đầu tiếp tục lên tiếng phân trần giải thích.
Mẹ kiếp ~~~!! Cái nơi quỷ quái gì thế này?? Chưa gì đã ăn chai rượu vào đâu một cách oan ức như thế này. Hay là lão già Cửu Thúc biết rõ điều đó nên cố tình xúi mình tới nơi này lãnh đạn chăng??
“ Đặt làm vũ khí chuyên biệt???” Vẻ mặt giận dữ của ông ta lại lần nữa thay đổi thành vẻ thích thú tò mò, dùng tay vuốt vuốt cằm, cười nói: “ có bản phác thảo không? Đưa ta xem thử.”
“ Chỉ là, nếu như những gì mà ngươi đưa ta xem không hợp ý ta, thì đừng có trách là nha.” Lại thêm vẻ mặt giận dữ được lộ ra, khiến Dương Kiệt có chút cười khóc không được.
Đúng là giao tiếp với những người có thần kinh bất ổn như thế này như quả thật không dễ dàng chút nào, bị chơi chết hồi nào không hay đấy chứ.
Không dám chần chừ, từ trong nhẫn Càn Khôn lấy ra một mẫu giấy có vẽ sẵn một cây vũ khí mà mình dự định đặt làm đưa qua cho ông ta và hồi hộp đứng đó chờ đợi.
“ cái này …. Thương không ra thương, kích không ra kích, có cộng dụng thực tế gì sao??” ông chủ tiệm díu mày nhìn chằm chằm vào bản thiết kế trên tờ giấy, chính là cây vũ khí Tam Tiêm Đao mà Nhị Lang Thần Dương Tiễn đã sử dụng. Ông ta dồn hết mội tập trung vào bản thiết kế trên tay, lâu lâu lại díu mày, đôi khi lại lộ ra nụ cười hài lòng, dáng vẻ một thợ chuyên nghiệp khi phát hiện ra thứ mới lạ, tò mò, thích thú, đầy khao khát, còn đâu cái dáng vẻ của một tên bợm rượu trước kia nữa chứ.
Hình tượng có rồi, hiện giờ chỉ còn vũ khí và bộ giáp, bộ giáp tính sau, quan trọng nhất hiện giờ là làm luôn cây vũ khí cho đủ bộ trước đã. À quên, còn thiếu một con Hao Thiên Khiển, có nên vào khu rừng ma thú săn một con thú giống chó về thuần hóa thành Hao Thiên Khiển không nhỉ?? Ý này không tệ, được đấy chứ nhỉ!!
Nghe xong câu hỏi của Cửu Thúc, sắc mặt của Dương Kiệt không kềm được đen xì như than.
Mẹ kiếp! Giọng nói du dương thánh thót như chim vàng anh đang hót của mình chẳng lẽ lão không nhận ra sao?? Giờ ở đây cố tỏ vẻ vô tội, lão muốn chơi xỏ dằn mặt mình đây mà.
Kính lão đắc thọ, ta nhịn ~~~~!!!
“ À, ừ, không có gì, hậu bối cũng chỉ mới đứng đây chưa được bao lâu, thực ra cũng phải là chuyện gì quá quan trọng, hy vọng không làm phiền tới Cửu Thúc ạ, chỉ là ……”
“ Ồ, nếu vậy thì đứng đợi thuộc hạ thêm chút nữa nhé, thuộc hạ đang đau đầu về vấn đề chi thu của bang hội chưa thể giải quyết được đây nè.” Không thèm quan tâm tới vẻ mặt “ như không thể tin nổi” của Dương Kiệt, tiếp tục cắm đầu vào tờ giấy trên tay, xem anh ta như không khí vậy.
Cái đẹt gì thế này?? Chẳng lẽ lão không nhận ra là mình đang nói lời khách sáo sao? Đứng đây đợi chút nữa, ta đợi cái đầu ông á!! Hết nhịn nổi rồi, cái gì mà kính lão đắc thọ, dẹp, dẹp hết, bố mày phải quyền đánh trường mẫu giáo, cước đá viện dưỡng lão đây ~~~~!!!
“ À mà thôi, chuyện này cũng không thể giải quyết một sớm một chiều được, bang chủ, có chuyện gì có thể giúp đỡ được ngài không??” trong lúc Dương Kiệt đã xoắn tay áo lên hùng hổ chuẩn bị lao tới dạy cho đối phương một bài học, Cửu Thúc đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ tò mò hỏi: “ Ủa, bang chủ bị sao thế?? Sao mặt đỏ như đang say rượu thế kia, mới sáng sớm đã say xỉn như vậy không tốt đâu, đường đường một bang chủ một bang hội, phải giữ ý tứ chút chứ, để cho thành viên ở phía dưới nhìn thấy sẽ để lại ấn tượng không hay đây.”
Nghe thấy lời “thuyết giáo” của đối phương, Dương Kiệt chỉ muốn đè lão xuống đập cho một trận cho bổ ghét. Uống rượu?? Tôi uống cái đầu ông á, mặt tôi bị như thế này là do đang cố gắng kìm nén chân nguyên đã lỡ vận hành lên vì muốn đập ông một trận đấy thôi, móa, cứ kìm nến chân nguyên thất thường như thế này có ngày bị nội thương quá.
“ À mà bang chủ có việc gì cần tới lão ạ??” Nhìn thấy vẻ mặt như đang cố nhặn mà nhặn không ra của đối phương, trong đôi mắt của Cửu Thúc lóe qua tia sáng đắc chí, tỏ ra thản nhiên hỏi.
Hít hà ~~~ hít hà ~~~~~~!!! Được, ta nhịn thêm lần này nữa, ai biểu lão từng là ân nhân cứu mạng của Dung Nhi của ta, ta nhịn thêm lần nữa!!
“ là thế này, trong lúc giao chiến cách nay không lâu, vũ khí của hậu bối đã bị hư hỏng không thể sử dụng được nữa, nên định hỏi Cửu Thúc trong vương thành có tiệm rèn nào tốt, tại hạ định tới đó nhờ thợ làm lại một cây khác ạ.” nếu như nói thân phận của Dương Kiệt thứ gì dễ bị bại lộ nhất, chính là thân hình mập ú và vũ khí của anh ta. Vũ khí chùy hạng nặng, đừng nói là khu vực U Châu, ngay cả đại lục Huyền Thiên số người sử dụng làm vũ khí chính cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Đã ngụy trang thì phải ngụy trang cho tới, tuyệt đối không được sử dụng Huyền Thiết Chùy ngay trước mặt đại chúng nữa, nên lúc này cần phải tìm một cây vũ khí thích hợp khác. Có vũ khí hay không có vũ khí trong tay, đó là sự khác biệt một trời một vực đấy.
Cửu Thúc phóng ánh mắt đầy ngụ ý về phía Dương Kiệt, nói: “ cũng đúng, trong lúc giao chiến “không thể sử dụng vũ khí của mình”, chắc chắn sẽ là một thất thế lớn. ”
Nghe thấy câu nhấn mạnh “ không thể sử dụng vũ khí của mình” thót ra từ miệng Cửu Thúc, mép mắt của Dương Kiệt khẽ co giật một cái.
Xem ra lão đã nghi ngờ và đoán ra thân phận của mình rồi đây.
Chỉ là Dương Kiệt cũng không tỏ ra quá lo lắng, ít nhất là khi Hoàng Dung còn ở đây, Cửu Thúc sẽ không bao giờ có những suy nghĩ “tiêu cực”. Tất nhiên, ngày thường làm khó làm dễ là không thể tránh khỏi rồi, đó cũng có thể xem như là một thứ “ niềm vui” vậy.
“ Nghe nói phía thành tây có tiệm rèn tương đối có tiếng, tên là gì nhỉ, à đúng rồi, hình như Vọng Tình Các thì phải, tay nghề của chủ tiệm rất cao, nghe nói thậm chí đã từng chế tạo ra được cả thánh khí, chỉ là chuyện này chỉ lan truyền qua lời nói mà chưa có ai kiểm chứng, nhưng nếu chỉ cần chế tạo linh khí hay gì đó, tuyệt đối không thành vấn đề. Chỉ là …..” Cửu Thúc khẽ díu mày suy tư một hồi, lên tiếng nói.
“ Chỉ là gì???” “ Chỉ là tính khí của chủ tiệm có chút thất thường, nếu như không thể khiến ông ta cảm thấy hài lòng, cho dù là hoàng đế của vương triều ra mặt, ông ta cũng nhất quyết không chịu ra tay.”
“ Chảnh thế sao?? À mà đặt cái tên cửa tiệm không ăn nhập vào đâu như thế này, cũng đủ hiểu tính khí của ông ta có chút vấn đề rồi, chỉ là bộ ông ta không sợ làm bễ mặt hoàng đế, bị bắt giam vào trong đại lao hay xử trảm sao??”
“ bắt vào đại lao?? Xử trảm?? khoan nói tới việc ông ta từng là trưởng lão cao cấp của hiệp hội luyện khí, tuy đã rời khỏi hiệp hội, nhưng danh tiếng và mối quan hệ vẫn còn đó, dám đụng tới ông ta, chẳng khác nào đụng cả hiệp hội luyện khí, hoàng đế chèo kéo lấy lòng còn không kịp, lấy gì dám làm càng tới người ta, quan trọng nhất là, nghe nói thực lực của ông ta đã đạt tới cảnh giới chân nguyên thần tầng thứ 9 đáng sợ, muốn dùng vũ lực ư?? Hãy nghĩ tới hậu quả sau khi chọc điên ông ta lên mình có gánh chịu nổi không trước đã.” Cửu Thúc mang theo nụ cười mà không giống cười nói.
Trưởng lão về hưu?? Kẻ mạnh nguyên thần tầng thứ 9???
Nghe thấy thân phận của chủ tiệm rèn, Dương Kiệt không kềm được nuốt mạnh nước bọt. Chỉ cần một trong hai thân phận lan truyền ra, cho dù đi tới đâu cũng trở thành khách quý ngay cả hoàng đế của vương triều hùng mạnh cũng phải tỏ ra tôn kính đấy chứ.
Chỉ là, một nhân vật lớn như vậy, sao lại ẩn cư tại cái vương triều không hơn không kém này nhỉ??? Đã vậy còn đặt cái tên “ Vọng Tình Các” gì đó, chỉ nghe qua là biết trong đó có một câu chuyện hay ho rồi nhỉ? Có vấn đề, chắc chắn là có vấn đề ~~!!
Sau khi có được đầy đủ thông tin cần biết, chào hỏi Cửu Thúc một tiếng, nhanh chóng rời khỏi trang viên bang hội, đi thẳng về hướng thành tây để tìm tiệm rèn Vọng Tình Các gì gì đó.
" Câu trời phù hộ được thằng nhỏ lành lặn trở về." nhìn thấy bóng lưng của Dương Kiệt khuất đi mất, Cửu Thúc lẩm bẩm nói nhỏ một câu, khẽ lắc đầu mỉn cười rồi tiếp tục tập trung vào tờ giấy trên tay mình.
Lành lặn trở về?? Xem ra Cửu Thúc lại lần nữa chơi xỏ Dương Kiệt đáng thương nữa rồi đây.
Vương Thành quá lớn, cũng may là Vọng Tình Các tương đối nổi tiếng, trên đường đi không ngừng hỏi thăm, cuối cùng cũng tìm ra được tiệm rèn nằm ngay một góc xó trong một cái hẻm nhỏ dơ bẩn nào đó, nhưng cũng tốn gần hết nửa ngày trời của Dương Kiệt rồi.
Đứng ngay trước cửa Vọng Tình Các, căn nhà cấp 4 tồi tàn như một cái ổ chuột, có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào, là nơi có thể chế tạo ra thánh khí? Là nơi ở của trưởng lão hiệp hội luyện khí, một kẻ mạnh nguyên thần tầng thứ 9?? Nếu như không phải thông tin đã được lan truyền ra ngoài, cho dù đánh chết cũng không thể tin nổi.
“ Cút ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” “ AAAAAAAAAAA ~~~~~~~!!!”
Rầm ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Dương Kiệt vừa định đẩy cửa bước vào, đột nhiên bên trong vang lên tiếng gào thét đầy phẫn nộ và tiếng kêu thét đầy đau khổ, ngay sau đó là một cái bóng đen từ trong tiệm phóng ra.
“ Cái đẹt gì dzậy, bộ đang chơi trò biểu diễn người bay trên không sao???” Cũng may là Dương Kiệt phản ứng kịp thời nhảy sang một bên né tránh, nếu không thì e rằng bị cái bóng người đó đè lên người “ hấp diêm” mất tiêu rồi.
Bóng người bị ném ra nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, tóc tai bù xù, quần áo rách nát, trông thê thảm vô cùng, nhưng chỉ dám giận không dám nói, mang theo vẻ mặt bất cam rời khỏi.
ực ực ~~~~~!!
Nuốt mạnh miếng nước bọt vào cổ họng, tính khí thất thường của chủ tiệm quả thật danh bất hư truyền, hay là nên quay đầu tìm chỗ khác vậy.
Hít sâu một hơi vào người, dù sao cũng đã tới nơi này rồi, thử vào trong xem sao, được thì được, không được tính sau.
Két ~~~~~~~!!!
Nhẹ nhàng đẩy cửa vào, phát hiện trong này cũng trông giống hệt như những tiệm rèn thông thương, khác biệt duy nhất ở chỗ: Dơ bẩn, lộn xộn, tựa như một bãi rác thải vậy.
“ Đã bảo cút xéo rồi mà, sao còn lảng vảng ở đây nữa hả ~~~~~~~~~~~!!!” Một tiếng gào thét đầy giận dữ từ bên góc phòng vang lên, tiếng thét của một kẻ mạnh nguyên thần khiến Dương Kiệt choáng váng cả đầu óc, sắc mặt tái nhợt, loạng choạng đứng không vững suýt chút ngồi ngã mông xuống đất.
“ ủa, không phải tên ngu xuẩn lúc nãy??? Mời vào, mời vào, híc, Vọng, Vọng Tình Các, híc, chào mừng quý, híc, quý khách đã ghé, híc, ghé thăm ạ.” Chỉ thấy một đàn ông chạc tuổi 60, tóc tai bù xù như cái tổ chim, quần áo rách nát còn tệ hơn cả một tên ăn mày, mặt ửng đỏ như tôm luộc, miệng phả đầy mùi rượu nặng từ phía sau bước ra, mang theo vẻ mặt “ thân thiện tột cùng” chào đón, còn đâu cái thái độ đáng sợ như lúc vừa mới ném tên lúc nãy và vừa mới bước vào trong tiệm nữa chứ.
Cũng nghe nói là ông chủ tiệm này tính khí thất thường, chỉ là hơi quá chút à nha, Lật mặt còn nhanh hơn lật trang sách nữa.
“ này, rốt cuộc là có mua gì không hả? híc, Đứng đó như bức tượng làm gì thế, híc, thế, có mua, híc, mua không, không mua thì xéo, đừng làm híc, làm phiền bố mày thưởng thức rượu, híc, rượu ngon!!” quả nhiên, trong lúc Dương Kiệt còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng, vẻ mặt của chủ tiệm lập tức thay đổi một trăm tám chục độ, lộ ra vẻ giận dữ quát lớn.
“ Xin, xin lỗi, tôi, tôi không phải tới mua …..” “ Không mua, híc, mua thì tới đây làm gì chứ hả?? Bộ tưởng, híc, tưởng nơi này là thanh, híc, thanh lầu sao?? Muốn, híc, muốn vào là, là vào, muốn ra, híc, ra là ra hả, hả?? Xéo ngay trước, híc, trước khi bố, bố mày nổi, híc, nổi điên lên ~~~!!” lúc này vẻ mặt của chủ tiệm đã như muốn nhai tươi nuốt sống Dương Kiệt vậy, chai rượu trên tay đã giơ lên cao, nếu như anh ta còn dám lảng vảng ở đây, chắc chắn sẽ là một phát “ phi tiêu tự chế” thẳng vào mặt anh ta ngay tức khắc.
“ Không phải, tôi không mua ….” “ híc, còn, còn nói nữa ~~~~!!” xoảng ~~~~~~~ “ Khoan, úi da đau, Ông nghe tôi nói hết đã, tôi không mua nhưng muốn đặt ông chế tạo giùm tôi một món vũ khí riêng biệt, thế thôi.” Dương Kiệt còn chưa dứt câu, đã ăn một chai rượu vào đầu, khóc không thành tiếng tay ôm vết thương trên đầu tiếp tục lên tiếng phân trần giải thích.
Mẹ kiếp ~~~!! Cái nơi quỷ quái gì thế này?? Chưa gì đã ăn chai rượu vào đâu một cách oan ức như thế này. Hay là lão già Cửu Thúc biết rõ điều đó nên cố tình xúi mình tới nơi này lãnh đạn chăng??
“ Đặt làm vũ khí chuyên biệt???” Vẻ mặt giận dữ của ông ta lại lần nữa thay đổi thành vẻ thích thú tò mò, dùng tay vuốt vuốt cằm, cười nói: “ có bản phác thảo không? Đưa ta xem thử.”
“ Chỉ là, nếu như những gì mà ngươi đưa ta xem không hợp ý ta, thì đừng có trách là nha.” Lại thêm vẻ mặt giận dữ được lộ ra, khiến Dương Kiệt có chút cười khóc không được.
Đúng là giao tiếp với những người có thần kinh bất ổn như thế này như quả thật không dễ dàng chút nào, bị chơi chết hồi nào không hay đấy chứ.
Không dám chần chừ, từ trong nhẫn Càn Khôn lấy ra một mẫu giấy có vẽ sẵn một cây vũ khí mà mình dự định đặt làm đưa qua cho ông ta và hồi hộp đứng đó chờ đợi.
“ cái này …. Thương không ra thương, kích không ra kích, có cộng dụng thực tế gì sao??” ông chủ tiệm díu mày nhìn chằm chằm vào bản thiết kế trên tờ giấy, chính là cây vũ khí Tam Tiêm Đao mà Nhị Lang Thần Dương Tiễn đã sử dụng. Ông ta dồn hết mội tập trung vào bản thiết kế trên tay, lâu lâu lại díu mày, đôi khi lại lộ ra nụ cười hài lòng, dáng vẻ một thợ chuyên nghiệp khi phát hiện ra thứ mới lạ, tò mò, thích thú, đầy khao khát, còn đâu cái dáng vẻ của một tên bợm rượu trước kia nữa chứ.
Hình tượng có rồi, hiện giờ chỉ còn vũ khí và bộ giáp, bộ giáp tính sau, quan trọng nhất hiện giờ là làm luôn cây vũ khí cho đủ bộ trước đã. À quên, còn thiếu một con Hao Thiên Khiển, có nên vào khu rừng ma thú săn một con thú giống chó về thuần hóa thành Hao Thiên Khiển không nhỉ?? Ý này không tệ, được đấy chứ nhỉ!!
Tác giả :
JunWei