Phi Kiếm Vấn Đạo
Quyển 2 - Chương 6: Kẻ Địch Tập Kích
Trên một cái hồ như một tấm kính, hai nam một nữ đang thong thả chèo thuyền, du thuyền phản chiếu trên mặt hồ, cảnh sắc đẹp như tranh vẽ.
Hai nam một nữ này đang quan sát động tĩnh của Tần phủ.
Nữ tử duy nhất mặc một bộ áo bào màu hồng nhạt, vừa che miệng cười vừa truyền âm:
- Thủ vệ cũng không sâm nghiêm cho lắm. Đợi lát nữa Đao Khách ngươi thi triển khả năng tàng hình mang bọn ta vào trong, sau khi đi vào một khi phát hiện thấy Tần Vân lão Độc Vật ngươi lập tức phóng độc. Ta và Đao Khách cũng sẽ lập tức liên thủ giết hắn.
Trên du thuyền một nam tử trung niên áo đen ăn mặc như người hầu truyền âm nói:
- Việc phóng độc cứ yên tâm đi. Một khi phóng độc hừ hừ, những Nhân tộc mười trượng xung quanh ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Nhân tộc trong Tần phủ này cũng phải chết hơn phân nửa, tên Tần Vân kia cho dù không chết ngay cũng sẽ trọng thương không có sức phản kháng.
Một thanh niên khác ngồi đối mặt với nữ tử lại truyền âm cười nói:
- Một tên Kiếm tiên có thực lực chưa đạt đến Tiên Thiên cũng chỉ tương đương với Bạch Hổ cũng chỉ có kiếm thuật cận chiến mà thôi. Ba người chúng ta bất kỳ một ai đều có thể đối phó hắn, ba người liên thủ... Hắn ngay cả sức hoàn thủ cũng không có!
- Ừm
Nam tử trung niên ăn mặc kiểu người hầu cũng gật đầu.
Nữ tử truyền âm nói:
- Mặc kệ như thế nào, lần này chúng ta phải thành công. Được rồi, chúng ta cập bờ thôi, chuẩn bị trà trộn vào đi.
- Được!
Thuyền được chèo chậm rãi cập vào bờ.
Ba người này đi xuống thuyền, lúc đi vào một chỗ tối dưới bóng cây, nơi mà không có người ngoài nào có thể thấy được bọn chúng. Ba người bọn chúng liền lặng yên không một tiếng động hoàn toàn biến mất, thi triển ra khả năng tàng hình để dễ dàng trà trộn vào Tần phủ! Ba gã hộ vệ Tần phủ chịu trách nhiệm trông coi hướng của Tiểu Kính Hồ hoàn toàn không phát hiện được gì cả, trong đó có hai tên đang nói chuyện phiếm, một tên đang ngủ gà ngủ gật.
Trong một cái sân yên lặng của Tần phủ, nơi đây do Tần Vân độc chiếm, không có sự cho phép của hắn, trong phủ cũng không ai dám đi vào. Cho dù là phụ thân mẫu thân của hắn muốn vào cũng phải nói trước một tiếng... Dù sao Tần Vân nói không chừng là đang tu luyện pháp thuật, không thể xông vào.
Trên đồng cỏ.
Tần Vân đang khoanh chân ngồi.
- Lúc trước đột phá, tinh thần của ta phóng ra ngoài có thể trải rộng năm sáu trượng xung quanh, mà sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, tinh thần có thể phóng ra ngoài ước chừng mười hai trượng.
Tần Vân nhắm mắt lại cảm ứng một phen, với bản thân hắn làm trung tâm, trong phạm vi mười hai trượng hết thảy đều rành mạch, cho dù là một hạt bụi đất cũng có thể 'nhìn' rõ ràng, so với nhìn bằng mắt thường còn rõ ràng hơn nhiều.
Về phần bên ngoài mười hai trượng là một mảnh mơ hồ, thế nhưng lại có thể cảm ứng được sức mạnh mênh mông giữa trời đất, cảm ứng được từng khí tức sinh mệnh một, trong mười dặm hết thảy khí tức sinh mệnh đều trong sự cảm ứng, đây đều là nhờ 'Thiên Nhân hợp nhất' mới cảm ứng được đấy. Có lẽ có một số người tu hành cảnh giới cực cao có thể tránh khỏi sự cảm ứng của 'Thiên Nhân hợp nhất', nhưng người bình thường và yêu quái sẽ không làm được.
- Ra.
Tần Vân mở mắt ra, tâm niệm vừa động, một thanh kiếm ở bên hông bay ra khỏi vỏ, đây là pháp bảo phi kiếm cửu phẩm kia lấy được từ Hồng Cửu.
Phi kiếm màu đen bay quanh Tần Vân bắt đầu xoay tròn.
- Pháp bảo phi kiếm cửu phẩm, dùng để hộ thân còn tốt hơn nhiều so với thần binh bình thường, dù sao ít nhất cũng lọt vào hàng ngũ Pháp bảo.
Trong lòng Tần Vân khẽ động, sức mạnh trời đất hội tụ trong một kiếm, tạo thành phù văn huyền diệu.
- Ngự kiếm thuật, ra!
- Vèo.
Phi kiếm màu đen hóa thành một luồng ánh sáng lung linh bay đến đằng xa, lại vòng quanh một cây đại thụ một vòng ở góc tường rồi bay trở về. Tùy ý gào thét bay qua bay lại trong sân.
Tần Vân nhắm mắt lại.
Ngự kiếm thuật có thể khiến cho tinh thần của Kiếm tiên ngưng tụ trên phi kiếm, thông qua phi kiếm có thể 'nhìn' xung quanh một cách rõ ràng, thế nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy phạm vi mười hai trượng xung quanh mà thôi!
- Cũng không còn sự trói buộc của thân thể, phạm vi cảm ứng của tinh thần vẫn nhỏ như vậy.
Tần Vân âm thầm lắc đầu, tâm ý khẽ động.
Vù... phi kiếm màu đen lại bay vào trong vỏ kiếm bên hông.
- Ra.
Vừa vươn tay liền thấy đầu ngón tay có một luồng kiếm quang bay ra, hóa thành một thanh phi kiếm màu bạc.
Đây mới là bản mệnh phi kiếm.
Đồng thời thi triển Ngự kiếm thuật.
- Xoạt!
Phi kiếm màu bạc lóe lên liền bay quanh sân nhỏ một vòng. So với phi kiếm màu đen kia nhanh hơn nhiều.
- Thông qua phi kiếm, tinh thần cảm ứng cũng mạnh hơn nhiều.
Lần này Tần Vân có thể cảm ứng được hơn phân nửa tinh thần của mình đều dung nhập vào trong bản mệnh phi kiếm, thông qua 'bản mệnh phi kiếm' có thể quan sát được xung quanh gần trăm trượng. So với dùng Phi kiếm màu đen còn mạnh hơn nhiều.
Nếu nói về cảm ứng xung quanh bằng tinh thần.
Cơ thể con người cảm ứng là yếu nhất, bởi vì tuy thân thể bảo vệ hồn phách nhưng lại khiến cho hồn phách rất khó cảm ứng bên ngoài, có thể cảm ứng được mười hai trượng cũng đã rất nghịch thiên rồi.
Thông qua ngự kiếm thuật, tinh thần có thể ngưng tụ trên phi kiếm. Phi kiếm không có trở ngại gì đối với tinh thần, phạm vi phóng ra ngoài liền lớn hơn nhiều.
Phi kiếm màu đen có thể phóng tinh thần ra ngoài hai mươi trượng.
Bản mệnh phi kiếm có thể phóng tinh thần ra ngoài trăm trượng!
Vì vậy...
Kiếm Tiên Tiên Thiên Kim Đan cảnh trong truyền thuyết có thể phóng phi kiếm ra ngoài ngàn dặm. Khoảng cách xa như thế không thể nhìn bằng mắt thường. Thiên Nhân Hợp Nhất cũng chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được chấn động của năng lượng mà thôi. Vậy giết địch như thế nào? Chính là tinh thần ngưng tụ trên phi kiếm, phi kiếm giống như một phân thân khác, tinh thần phóng ra ngoài là có thể thấy được xung quanh một cách rõ ràng, lúc đó một thanh phi kiếm đương nhiên có thể chuẩn xác thi triển kiếm thuật, chém giết địch nhân.
- Ồ?
Ngay lúc Tần Vân thi triển phi kiếm thuật, muốn dung nhập Yên Vũ kiếm ý tốt hơn vào trong kiếm thuật bỗng nhiên hắn sắc mặt khẽ biến.
Bởi vì lúc này hắn đang duy trì Thiên Nhân Hợp Nhất Chi Cảnh nên có thể rõ ràng cảm ứng được có ba luồng hơi thở từ hướng Tiểu Kính Hồ lặng lẽ lẻn vào Tần phủ.
- Ba luồng hơi thở lặng lẽ lẻn vào Tần phủ ta kia là ai?
Trong lòng Tần Vân cả kinh.
Thiên Nhân hợp nhất vượt trội ở phạm vi rộng rãi nhưng lại không cách nào phân biệt là người hay là yêu. Muốn phân biệt thì phải dựa vào pháp nhãn!
- Đi xem thử.
Tần Vân đứng dậy chạy về phía đó.
Tâm niệm vừa động.
- Vù.
Bản mệnh phi kiếm là sát mặt đất, "vèo" một tiếng liền bay trước một bước.
Tinh thần thông qua bản mệnh phi kiếm rõ ràng nhìn thấy gần trăm trượng xung quanh, rất nhanh tinh thần của Tần Vân liền nhìn thấy ba thân ảnh này, ba đạo thân ảnh kia đều đang ẩn thân, nhưng thuật tàng hình này chỉ có thể làm cho mắt thường không nhìn thấy. Dùng tinh thần cảm ứng lại thấy rất rõ ràng, bây giờ ba đạo thân ảnh này mỗi tên đều hiện ra đặc trưng của yêu quái.
Một nữ yêu quái mặc áo hồng sau lưng có một cái đuôi bò cạp dữ tợn. Hiển nhiên là yêu quái bọ cạp độc.
Một nam yêu quái khoác áo đen, mà trên mặt và cánh tay của hắn đều mọc đầy lông xanh.
Người cuối cùng toàn thân khoác lên giáp xác màu tím, còn có sáu cánh tay, trên mỗi cánh tay đều cầm một thanh đao.
- Nữ yêu bọ cạp độc và tên yêu quái lông xanh kia thoạt nhìn toàn thân đều có kịch độc, mà tên yêu quái cuối cùng lại có sáu cánh tay? Thoạt nhìn đều không phải yêu quái bình thường.
Tần Vân phát hiện tên yêu quái lông xanh kia trong lòng liền xiết chặt, hắn biết có một số yêu quái có thể phóng ra kịch độc, đây có thể nói phóng độc một cái là sẽ chết một mảng lớn, chưa kể đây còn là trong nhà hắn nữa!
- Chết.
Đối với loại yêu quái thi triển khả năng tàng hình, lén lút lẻn vào còn cầm lấy binh khí này, Tần Vân cũng lười nói nhiều, trực tiếp đột kích không một tiếng động.
Mục tiêu thứ nhất, chính là tên yêu quái mang kịch độc kia.
- Vù…
Bản mệnh phi kiếm lặng yên không một tiếng động bay qua, bởi vì trong phủ đệ có hòn non bộ, cây cối và hành lang nên ba tên yêu quái kia hoàn toàn không phát hiện được gì, lúc bản mệnh phi kiếm bay đến bên cạnh một hòn non bộ liền lặng yên lơ lửng mà chờ đợi.
- Vù vù vù...
Ba tên yêu quái cũng đang tiến lên.
- Dựa theo bố cục của Tần phủ trong tình báo, Tần Vân có lẽ ở phía tây.
Ba tên yêu quái một bên tiến lên, một bên truyền âm, tốc độ bọn chúng cũng không tính nhanh bởi không muốn gây ra một tia động tĩnh. Mặc dù đám nha hoàn người hầu trong phủ đệ cách hai ba trượng xa cũng không phát hiện được có yêu quái đi ngang qua.
Gần rồi! Gần rồi!
Ba tên yêu quái cách hòn non bộ rất gần.
- Vù...
Phi kiếm màu bạc lơ lửng trong bụi cỏ dưới hòn non bộ trong nháy mắt nhúc nhích, nhanh chóng hóa thành ánh sáng lấp lánh.
- Phốc!
Yêu quái lông xanh khoác áo đen bỗng nhiên trừng mắt, dưới sự tập kích khoảng cách cực gần này hắn cũng không kịp ngăn cản, một đường kiếm quang màu bạc liền xuyên thấu đầu lâu của hắn, theo đó phi kiếm liền bắn về phía yêu quái bọ cạp độc ở một bên. Bởi vì có một tên yêu quái bị giết nên yêu quái Bọ cạp độc ngược lại ngăn cản kịp, ả ta phất tay, xuất ra một thanh loan đao ngăn cản lại.
Bản mệnh phi kiếm ẩn chứa Yên Vũ kiếm ý, như khói mưa mờ mịt, phiêu hốt vô cùng, nữ yêu Bọ cạp độc vung đao chém một cái lại thành ra chém không khí, đạo kiếm quang kia vẫn như trước xuyên thấu đầu lâu của yêu quái Bọ cạp độc, hai mắt nữ yêu Bọ cạp độc trợn tròn, trong lòng hiện lên một ý niệm:
"Phi kiếm? Không phải là nói hắn chỉ biết cận chiến và thực lực tương đương với Bạch Hổ thôi sao?"
Theo đó ý niệm trong đầu liền tiêu tán.
Đầu lâu hai tên yêu quái đều bị xuyên thủng, trong nháy mắt đi đời nhà ma.
- Phốc phốc phốc...
Tên yêu quái sáu tay lại kinh sợ muôn phần, sáu cánh tay cầm lấy sáu cây đao điên cuồng ngăn cản bốn phương tám hướng.
Phi kiếm phiêu hốt vô cùng, lại nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đã tập kích ba lượt nhưng đều bị yêu quái sáu tay chặn hết.
- Vù...
Phi kiếm màu bạc lui về, lơ lửng ở đằng kia, mà Tần Vân mặc một bộ áo bào màu xanh đã thản nhiên đi tới, nhìn tên yêu quái sáu tay đã bị phá khả năng tàng hình mà lộ ra thân hình, yêu quái sáu tay ngay cả trên đầu cũng có vỏ, hắn vừa sợ vừa giận nhìn Tần Vân, lại nhìn bên cạnh, hai tên yêu quái khác bên cạnh đã đi đời nhà ma, hiện ra nguyên hình.
Tần Vân mở miệng nói:
- Đao thuật không tệ. Nói đi, là ai ra lệnh cho ngươi tới đây? Đến Tần phủ ta là có ý gì?
Hai nam một nữ này đang quan sát động tĩnh của Tần phủ.
Nữ tử duy nhất mặc một bộ áo bào màu hồng nhạt, vừa che miệng cười vừa truyền âm:
- Thủ vệ cũng không sâm nghiêm cho lắm. Đợi lát nữa Đao Khách ngươi thi triển khả năng tàng hình mang bọn ta vào trong, sau khi đi vào một khi phát hiện thấy Tần Vân lão Độc Vật ngươi lập tức phóng độc. Ta và Đao Khách cũng sẽ lập tức liên thủ giết hắn.
Trên du thuyền một nam tử trung niên áo đen ăn mặc như người hầu truyền âm nói:
- Việc phóng độc cứ yên tâm đi. Một khi phóng độc hừ hừ, những Nhân tộc mười trượng xung quanh ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Nhân tộc trong Tần phủ này cũng phải chết hơn phân nửa, tên Tần Vân kia cho dù không chết ngay cũng sẽ trọng thương không có sức phản kháng.
Một thanh niên khác ngồi đối mặt với nữ tử lại truyền âm cười nói:
- Một tên Kiếm tiên có thực lực chưa đạt đến Tiên Thiên cũng chỉ tương đương với Bạch Hổ cũng chỉ có kiếm thuật cận chiến mà thôi. Ba người chúng ta bất kỳ một ai đều có thể đối phó hắn, ba người liên thủ... Hắn ngay cả sức hoàn thủ cũng không có!
- Ừm
Nam tử trung niên ăn mặc kiểu người hầu cũng gật đầu.
Nữ tử truyền âm nói:
- Mặc kệ như thế nào, lần này chúng ta phải thành công. Được rồi, chúng ta cập bờ thôi, chuẩn bị trà trộn vào đi.
- Được!
Thuyền được chèo chậm rãi cập vào bờ.
Ba người này đi xuống thuyền, lúc đi vào một chỗ tối dưới bóng cây, nơi mà không có người ngoài nào có thể thấy được bọn chúng. Ba người bọn chúng liền lặng yên không một tiếng động hoàn toàn biến mất, thi triển ra khả năng tàng hình để dễ dàng trà trộn vào Tần phủ! Ba gã hộ vệ Tần phủ chịu trách nhiệm trông coi hướng của Tiểu Kính Hồ hoàn toàn không phát hiện được gì cả, trong đó có hai tên đang nói chuyện phiếm, một tên đang ngủ gà ngủ gật.
Trong một cái sân yên lặng của Tần phủ, nơi đây do Tần Vân độc chiếm, không có sự cho phép của hắn, trong phủ cũng không ai dám đi vào. Cho dù là phụ thân mẫu thân của hắn muốn vào cũng phải nói trước một tiếng... Dù sao Tần Vân nói không chừng là đang tu luyện pháp thuật, không thể xông vào.
Trên đồng cỏ.
Tần Vân đang khoanh chân ngồi.
- Lúc trước đột phá, tinh thần của ta phóng ra ngoài có thể trải rộng năm sáu trượng xung quanh, mà sau khi đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, tinh thần có thể phóng ra ngoài ước chừng mười hai trượng.
Tần Vân nhắm mắt lại cảm ứng một phen, với bản thân hắn làm trung tâm, trong phạm vi mười hai trượng hết thảy đều rành mạch, cho dù là một hạt bụi đất cũng có thể 'nhìn' rõ ràng, so với nhìn bằng mắt thường còn rõ ràng hơn nhiều.
Về phần bên ngoài mười hai trượng là một mảnh mơ hồ, thế nhưng lại có thể cảm ứng được sức mạnh mênh mông giữa trời đất, cảm ứng được từng khí tức sinh mệnh một, trong mười dặm hết thảy khí tức sinh mệnh đều trong sự cảm ứng, đây đều là nhờ 'Thiên Nhân hợp nhất' mới cảm ứng được đấy. Có lẽ có một số người tu hành cảnh giới cực cao có thể tránh khỏi sự cảm ứng của 'Thiên Nhân hợp nhất', nhưng người bình thường và yêu quái sẽ không làm được.
- Ra.
Tần Vân mở mắt ra, tâm niệm vừa động, một thanh kiếm ở bên hông bay ra khỏi vỏ, đây là pháp bảo phi kiếm cửu phẩm kia lấy được từ Hồng Cửu.
Phi kiếm màu đen bay quanh Tần Vân bắt đầu xoay tròn.
- Pháp bảo phi kiếm cửu phẩm, dùng để hộ thân còn tốt hơn nhiều so với thần binh bình thường, dù sao ít nhất cũng lọt vào hàng ngũ Pháp bảo.
Trong lòng Tần Vân khẽ động, sức mạnh trời đất hội tụ trong một kiếm, tạo thành phù văn huyền diệu.
- Ngự kiếm thuật, ra!
- Vèo.
Phi kiếm màu đen hóa thành một luồng ánh sáng lung linh bay đến đằng xa, lại vòng quanh một cây đại thụ một vòng ở góc tường rồi bay trở về. Tùy ý gào thét bay qua bay lại trong sân.
Tần Vân nhắm mắt lại.
Ngự kiếm thuật có thể khiến cho tinh thần của Kiếm tiên ngưng tụ trên phi kiếm, thông qua phi kiếm có thể 'nhìn' xung quanh một cách rõ ràng, thế nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy phạm vi mười hai trượng xung quanh mà thôi!
- Cũng không còn sự trói buộc của thân thể, phạm vi cảm ứng của tinh thần vẫn nhỏ như vậy.
Tần Vân âm thầm lắc đầu, tâm ý khẽ động.
Vù... phi kiếm màu đen lại bay vào trong vỏ kiếm bên hông.
- Ra.
Vừa vươn tay liền thấy đầu ngón tay có một luồng kiếm quang bay ra, hóa thành một thanh phi kiếm màu bạc.
Đây mới là bản mệnh phi kiếm.
Đồng thời thi triển Ngự kiếm thuật.
- Xoạt!
Phi kiếm màu bạc lóe lên liền bay quanh sân nhỏ một vòng. So với phi kiếm màu đen kia nhanh hơn nhiều.
- Thông qua phi kiếm, tinh thần cảm ứng cũng mạnh hơn nhiều.
Lần này Tần Vân có thể cảm ứng được hơn phân nửa tinh thần của mình đều dung nhập vào trong bản mệnh phi kiếm, thông qua 'bản mệnh phi kiếm' có thể quan sát được xung quanh gần trăm trượng. So với dùng Phi kiếm màu đen còn mạnh hơn nhiều.
Nếu nói về cảm ứng xung quanh bằng tinh thần.
Cơ thể con người cảm ứng là yếu nhất, bởi vì tuy thân thể bảo vệ hồn phách nhưng lại khiến cho hồn phách rất khó cảm ứng bên ngoài, có thể cảm ứng được mười hai trượng cũng đã rất nghịch thiên rồi.
Thông qua ngự kiếm thuật, tinh thần có thể ngưng tụ trên phi kiếm. Phi kiếm không có trở ngại gì đối với tinh thần, phạm vi phóng ra ngoài liền lớn hơn nhiều.
Phi kiếm màu đen có thể phóng tinh thần ra ngoài hai mươi trượng.
Bản mệnh phi kiếm có thể phóng tinh thần ra ngoài trăm trượng!
Vì vậy...
Kiếm Tiên Tiên Thiên Kim Đan cảnh trong truyền thuyết có thể phóng phi kiếm ra ngoài ngàn dặm. Khoảng cách xa như thế không thể nhìn bằng mắt thường. Thiên Nhân Hợp Nhất cũng chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được chấn động của năng lượng mà thôi. Vậy giết địch như thế nào? Chính là tinh thần ngưng tụ trên phi kiếm, phi kiếm giống như một phân thân khác, tinh thần phóng ra ngoài là có thể thấy được xung quanh một cách rõ ràng, lúc đó một thanh phi kiếm đương nhiên có thể chuẩn xác thi triển kiếm thuật, chém giết địch nhân.
- Ồ?
Ngay lúc Tần Vân thi triển phi kiếm thuật, muốn dung nhập Yên Vũ kiếm ý tốt hơn vào trong kiếm thuật bỗng nhiên hắn sắc mặt khẽ biến.
Bởi vì lúc này hắn đang duy trì Thiên Nhân Hợp Nhất Chi Cảnh nên có thể rõ ràng cảm ứng được có ba luồng hơi thở từ hướng Tiểu Kính Hồ lặng lẽ lẻn vào Tần phủ.
- Ba luồng hơi thở lặng lẽ lẻn vào Tần phủ ta kia là ai?
Trong lòng Tần Vân cả kinh.
Thiên Nhân hợp nhất vượt trội ở phạm vi rộng rãi nhưng lại không cách nào phân biệt là người hay là yêu. Muốn phân biệt thì phải dựa vào pháp nhãn!
- Đi xem thử.
Tần Vân đứng dậy chạy về phía đó.
Tâm niệm vừa động.
- Vù.
Bản mệnh phi kiếm là sát mặt đất, "vèo" một tiếng liền bay trước một bước.
Tinh thần thông qua bản mệnh phi kiếm rõ ràng nhìn thấy gần trăm trượng xung quanh, rất nhanh tinh thần của Tần Vân liền nhìn thấy ba thân ảnh này, ba đạo thân ảnh kia đều đang ẩn thân, nhưng thuật tàng hình này chỉ có thể làm cho mắt thường không nhìn thấy. Dùng tinh thần cảm ứng lại thấy rất rõ ràng, bây giờ ba đạo thân ảnh này mỗi tên đều hiện ra đặc trưng của yêu quái.
Một nữ yêu quái mặc áo hồng sau lưng có một cái đuôi bò cạp dữ tợn. Hiển nhiên là yêu quái bọ cạp độc.
Một nam yêu quái khoác áo đen, mà trên mặt và cánh tay của hắn đều mọc đầy lông xanh.
Người cuối cùng toàn thân khoác lên giáp xác màu tím, còn có sáu cánh tay, trên mỗi cánh tay đều cầm một thanh đao.
- Nữ yêu bọ cạp độc và tên yêu quái lông xanh kia thoạt nhìn toàn thân đều có kịch độc, mà tên yêu quái cuối cùng lại có sáu cánh tay? Thoạt nhìn đều không phải yêu quái bình thường.
Tần Vân phát hiện tên yêu quái lông xanh kia trong lòng liền xiết chặt, hắn biết có một số yêu quái có thể phóng ra kịch độc, đây có thể nói phóng độc một cái là sẽ chết một mảng lớn, chưa kể đây còn là trong nhà hắn nữa!
- Chết.
Đối với loại yêu quái thi triển khả năng tàng hình, lén lút lẻn vào còn cầm lấy binh khí này, Tần Vân cũng lười nói nhiều, trực tiếp đột kích không một tiếng động.
Mục tiêu thứ nhất, chính là tên yêu quái mang kịch độc kia.
- Vù…
Bản mệnh phi kiếm lặng yên không một tiếng động bay qua, bởi vì trong phủ đệ có hòn non bộ, cây cối và hành lang nên ba tên yêu quái kia hoàn toàn không phát hiện được gì, lúc bản mệnh phi kiếm bay đến bên cạnh một hòn non bộ liền lặng yên lơ lửng mà chờ đợi.
- Vù vù vù...
Ba tên yêu quái cũng đang tiến lên.
- Dựa theo bố cục của Tần phủ trong tình báo, Tần Vân có lẽ ở phía tây.
Ba tên yêu quái một bên tiến lên, một bên truyền âm, tốc độ bọn chúng cũng không tính nhanh bởi không muốn gây ra một tia động tĩnh. Mặc dù đám nha hoàn người hầu trong phủ đệ cách hai ba trượng xa cũng không phát hiện được có yêu quái đi ngang qua.
Gần rồi! Gần rồi!
Ba tên yêu quái cách hòn non bộ rất gần.
- Vù...
Phi kiếm màu bạc lơ lửng trong bụi cỏ dưới hòn non bộ trong nháy mắt nhúc nhích, nhanh chóng hóa thành ánh sáng lấp lánh.
- Phốc!
Yêu quái lông xanh khoác áo đen bỗng nhiên trừng mắt, dưới sự tập kích khoảng cách cực gần này hắn cũng không kịp ngăn cản, một đường kiếm quang màu bạc liền xuyên thấu đầu lâu của hắn, theo đó phi kiếm liền bắn về phía yêu quái bọ cạp độc ở một bên. Bởi vì có một tên yêu quái bị giết nên yêu quái Bọ cạp độc ngược lại ngăn cản kịp, ả ta phất tay, xuất ra một thanh loan đao ngăn cản lại.
Bản mệnh phi kiếm ẩn chứa Yên Vũ kiếm ý, như khói mưa mờ mịt, phiêu hốt vô cùng, nữ yêu Bọ cạp độc vung đao chém một cái lại thành ra chém không khí, đạo kiếm quang kia vẫn như trước xuyên thấu đầu lâu của yêu quái Bọ cạp độc, hai mắt nữ yêu Bọ cạp độc trợn tròn, trong lòng hiện lên một ý niệm:
"Phi kiếm? Không phải là nói hắn chỉ biết cận chiến và thực lực tương đương với Bạch Hổ thôi sao?"
Theo đó ý niệm trong đầu liền tiêu tán.
Đầu lâu hai tên yêu quái đều bị xuyên thủng, trong nháy mắt đi đời nhà ma.
- Phốc phốc phốc...
Tên yêu quái sáu tay lại kinh sợ muôn phần, sáu cánh tay cầm lấy sáu cây đao điên cuồng ngăn cản bốn phương tám hướng.
Phi kiếm phiêu hốt vô cùng, lại nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đã tập kích ba lượt nhưng đều bị yêu quái sáu tay chặn hết.
- Vù...
Phi kiếm màu bạc lui về, lơ lửng ở đằng kia, mà Tần Vân mặc một bộ áo bào màu xanh đã thản nhiên đi tới, nhìn tên yêu quái sáu tay đã bị phá khả năng tàng hình mà lộ ra thân hình, yêu quái sáu tay ngay cả trên đầu cũng có vỏ, hắn vừa sợ vừa giận nhìn Tần Vân, lại nhìn bên cạnh, hai tên yêu quái khác bên cạnh đã đi đời nhà ma, hiện ra nguyên hình.
Tần Vân mở miệng nói:
- Đao thuật không tệ. Nói đi, là ai ra lệnh cho ngươi tới đây? Đến Tần phủ ta là có ý gì?
Tác giả :
Ngã Cật Tây Hồng Thị